Chương 263: Kẻ bày mưu.
Ngốc Tiểu Ngư
25/02/2015
Ngồi ở chỗ đối diện người trung niên này là một người trung niên mặc trang phục thư sinh. So sánh với người kia thì dáng dấp thư sinh nhìn như cực kỳ bình thường không có gì nổi bật. Toàn thân, không thấy chút xíu sắc bén, chỉ là một người thư sinh cực kỳ nho nhã yếu đuối mà thôi!
Tuy nhiên, ngay cả trong khí tức Sát Phạt nồng đậm của người trung niên mặc kim giáp kia bao phủ thì hắn lại vẫn ngồi thẳng, trên nét mặt không có nửa phần không thoải mái, thái độ cũng là cùng ngang hàng. Hiển nhiên, người trung niên mặc trang phục thư sinh này cũng có địa vị rất không tầm thường cùng tu vi không kém!
Trong mật thất im lặng, hai người ngồi thẳng đối diện chỉ là nhìn nhau, đều không nói gì. Bởi trong đôi mắt mỗi người có khả năng nhìn thấy, bọn họ có nghi hoặc và sự không giải thích được sâu sắc, thậm chí còn có chút lo âu không thể hiểu nổi.
- Phủ Chủ đại nhân!
Qua một hồi lâu sau, người trung niên mặc kim giáp kia mới trầm giọng mở miệng!
Thì ra, người trung niên mặc trang phục thư sinh kia lại chính là Phủ Chủ phủ Đại Danh. Như vậy, người trung niên mặc kim giáp này cũng là Long Uy tướng quân mà Thần Dạ ở bên ngoài cũng đã biết đến.
Long Uy tướng quân nói:
- Phủ chủ đại nhân, bổn tọa rất không hiểu, tại sao tất cả hành động lại biến đổi thành dạng này? Chẳng lẽ người bề trên không biết, cách làm như vậy, chỉ có thể dọa dẫm phỉnh phờ những đám trẻ con máu đầu chưa khô sao? Cứ tiếp tục như thế, những việc làm của chúng ta trong đoạn thời gian trước chỉ sợ cũng sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nghe vậy, Phủ Chủ phủ Đại Danh chỉ lắc đầu, cười khổ nói:
- Điểm ấy, bản phủ cũng là không biết, bề trên hạ mệnh lệnh như thế, ta và ngươi tuân mệnh là được.
- Hừ!
Sắc mặt Long Uy tướng quân kia lập tức lạnh lẽo:
- Phủ Chủ đại nhân, nơi này vẻn vẹn chỉ có hai người chúng ta, bổn tọa không ngại nói với ngươi câu thổ lộ tâm tình. Kế hoạch này có thành công hay không thì từ lúc mới bắt đầu, hai người chúng ta cũng biết, bất kể kết quả như thế nào, chúng ta đều đã khó giữ được tính mạng. Nếu tuân lệnh hành động, tự nhiên đã nghĩ thập phần kĩ càng, do đó một lượt sập bẫy Thần Trung lão nhi.
- Nhưng hiện tại xem ra, chuyện đã thay đổi thành thế này. Chúng ta làm như vậy, ngược lại là vì giúp chính danh cho Thần Trung. Phủ Chủ đại nhân, nói không chừng trận đấu này, người ở bên trên đã vô phương kiên trì. Tới cuối cùng, giữa ta và ngươi lại phải có một người tới vì chuyện lần này mà giơ đầu chịu báng sao?
Sắc mặt của Phủ Chủ Đại Danh có hơi thay đổi, hắn nói nghiêm túc:
- Long Uy tướng quân, ngươi nói lời ấy là có ý gì?
Long Uy tướng quân lạnh giọng cười nói:
- Bổn tọa chỉ để ý tới quân đội. Những chuyện khác đều là nghe lệnh mà thi hành, nếu bàn về tiếp xúc thông đồng, đều là Phủ Chủ đại nhân ngươi ở giữa truyền đạt lệnh trên xuống. Có đôi chuyện, so sánh bổn tọa thì ngươi biết được nhiều hơn. Bổn tọa cũng không tin, trong lòng của ngươi không có ý nghĩ như vậy, hoặc là....
- Tướng quân, ý của ngươi là, Bản quan che giấu rất nhiều. Hoặc chính là gạt bản thân mình sang một bên ra ngoài chuyện này?
Phủ Chủ Đại Danh sắc mặt trầm xuống, quát nhẹ.
- Ha hả, bổn tọa lần này thừa dịp ban đêm lại đây, chính là muốn biết, bề trên đến tột cùng là có ý định gì?
Long Uy tướng quân lạnh giọng nói:
- Nếu như muốn tiếp tục, như vậy, liền cứ theo kế hoạch ban đầu mà tiến hành. Nếu mà ngay vào lúc này, lại muốn từ bỏ kế hoạch này, như vậy, cũng đừng đẩy bổn tọa xuống sâu hơn. Muốn biến bổn tọa làm một kẻ chết thay, không có khả năng!
Lời nói lạnh thấu xương khiến cho sắc mặt của Phủ Chủ Đại Danh càng tối sầm....
- Ha hả, Long Uy tướng quân, ngươi quả nhiên cũng như tên tuổi, thật là đại uy phong a!
Từ một nơi nào đó của mật thất, đột nhiên một vách tường chậm rãi di động sang hai bên. Vào lúc một cái cửa ngầm xuất hiện, một đạo âm thanh trong trẻo từ từ truyền đến.
Hai người vội vàng đưa mắt nhìn tới. Từ bên ngoài cửa ngầm, có hai bóng người đang chậm rãi tiến vào. Một người trong đó vẫn còn rất trẻ tuổi, nhưng để lộ ra uy nghiêm thì ngay cả Long Uy tướng quân đều không thể bằng được.
Mà sau khi nhìn thấy người đi vào, hai người lập tức đứng dậy từ trên ghế, rồi cùng kêu lên đầy cung kính:
- Ra mắt công tử!
Người trẻ tuổi phẩy phẩy tay, trực tiếp nhìn Long Uy tướng quân, mà thản nhiên nói:
- Tựa hồ trong lòng tướng quân, có oán giận rất lớn a?
Lúc vừa rồi Long Uy tướng quân vẫn còn giữ sắc mặt cực kì lạnh lùng, ở trong lời nói không thiếu kiêu ngạo cùng làm bộ. Nhưng hiện tại đối mặt người trẻ tuổi kia thì tất cả vẻ cao cao tại thượng, tất cả phóng túng đều phải ghim vào trong lòng, thay vào đó là loại ngoan ngoãn hiền lành như chú mèo con !
- Công tử, trong lòng ta không có oán giận, chỉ là, ta cùng với Phủ Chủ đại nhân có hơi không hiểu....
- Không hiểu có thể hỏi!
Âm thanh người trẻ tuổi cũng vẫn bình thản, lại làm cho người nghe ra những tia lạnh lẽo:
- Các ngươi phụng mệnh hành động, biết là tuân theo mệnh lệnh của sao? Đó là thánh chỉ của đương kim bệ hạ ! Ngươi thân là thần tử của bệ hạ thần, cũng nên giải ưu cho bệ hạ. Cho dù là bắt ngươi phải chết, ngươi cũng không được phản kháng. Mà nay, chỉ là muốn làm chút chuyện, trong lòng liền nổi lên ý tứ như thế. Nói không chừng, trong lòng ngươi đã sớm có ý làm phản ?
- Vi thần không dám, vi thần đối với bệ hạ, trung thành và tận tâm tựa như thiên địa.
Long Uy tướng quân vội vàng quỳ một gối xuống, nói năng rất mạnh mẽ dứt khoát !
Nghe vậy, người trẻ tuổi cười nhạt mà nói:
- Kế hoạch của chúng ta, ngay từ đầu liền tiến hành phi thường thuận lợi. Bắt đầu từ phủ Đại Danh, một mực lan dần đi khắp tứ phương. Hiện nay, một phần ba trọng trấn Đại Hoa hoàng triều đều lưu truyền rằng Trấn Quốc Vương Gia bất nhân bất nghĩa, đây là thành quả!
- Bây giờ, tại sao lại có đổi khác ? Đó là bởi vì ta cho rằng, chuyện gì quá mức tất sẽ dội ngược lại rồi thành già néo đứt dây. Nói cách khác, nếu như cứ tiếp tục thế này là sẽ mang đến ảnh hưởng phản đối rất lớn cho lão Vương Gia. Nhưng các ngươi có thật không nghĩ, trong tình huống lúc bệ hạ còn chưa hoàn toàn chuẩn bị tốt hạ, một khi lão Vương Gia bị buộc bất đắc dĩ phải ra tay, vậy tại đế đô Hoàng Thành, ai có khả năng gánh chịu lửa giận của lão Vương Gia ?
Nhìn hai người kia, người trẻ tuổi lạnh lùng nói:
- Cho nên, ở trong giai đoạn trước mắt thì cứ làm có chừng có mực! Về phần Long Uy tướng quân ngươi nói tới kẻ chết thay. A, Long Uy tướng quân, tại phủ Đại Danh thì ngươi được coi là nhân vật số một. Nhưng bỏ vào trong đế đô thì ngươi lại được tính như cọng hành thì sao ?
Nói thế cực không nể mặt, nhưng Long Uy tướng quân chưa từng có chút xíu phản bác. Ở trong đế đô lớn như thế, hắn xác thật không được coi là cái gì. Như vậy, cho dù sau này thật sự Trấn Quốc Vương Gia vì chuyện này mà đòi một lời giải thích, nếu xếp hàng mà nói thì hắn cũng không biết chính mình có tư cách tiến vào trong hàng ngũ này hay không.
Tuy nhiên, ngay cả trong khí tức Sát Phạt nồng đậm của người trung niên mặc kim giáp kia bao phủ thì hắn lại vẫn ngồi thẳng, trên nét mặt không có nửa phần không thoải mái, thái độ cũng là cùng ngang hàng. Hiển nhiên, người trung niên mặc trang phục thư sinh này cũng có địa vị rất không tầm thường cùng tu vi không kém!
Trong mật thất im lặng, hai người ngồi thẳng đối diện chỉ là nhìn nhau, đều không nói gì. Bởi trong đôi mắt mỗi người có khả năng nhìn thấy, bọn họ có nghi hoặc và sự không giải thích được sâu sắc, thậm chí còn có chút lo âu không thể hiểu nổi.
- Phủ Chủ đại nhân!
Qua một hồi lâu sau, người trung niên mặc kim giáp kia mới trầm giọng mở miệng!
Thì ra, người trung niên mặc trang phục thư sinh kia lại chính là Phủ Chủ phủ Đại Danh. Như vậy, người trung niên mặc kim giáp này cũng là Long Uy tướng quân mà Thần Dạ ở bên ngoài cũng đã biết đến.
Long Uy tướng quân nói:
- Phủ chủ đại nhân, bổn tọa rất không hiểu, tại sao tất cả hành động lại biến đổi thành dạng này? Chẳng lẽ người bề trên không biết, cách làm như vậy, chỉ có thể dọa dẫm phỉnh phờ những đám trẻ con máu đầu chưa khô sao? Cứ tiếp tục như thế, những việc làm của chúng ta trong đoạn thời gian trước chỉ sợ cũng sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nghe vậy, Phủ Chủ phủ Đại Danh chỉ lắc đầu, cười khổ nói:
- Điểm ấy, bản phủ cũng là không biết, bề trên hạ mệnh lệnh như thế, ta và ngươi tuân mệnh là được.
- Hừ!
Sắc mặt Long Uy tướng quân kia lập tức lạnh lẽo:
- Phủ Chủ đại nhân, nơi này vẻn vẹn chỉ có hai người chúng ta, bổn tọa không ngại nói với ngươi câu thổ lộ tâm tình. Kế hoạch này có thành công hay không thì từ lúc mới bắt đầu, hai người chúng ta cũng biết, bất kể kết quả như thế nào, chúng ta đều đã khó giữ được tính mạng. Nếu tuân lệnh hành động, tự nhiên đã nghĩ thập phần kĩ càng, do đó một lượt sập bẫy Thần Trung lão nhi.
- Nhưng hiện tại xem ra, chuyện đã thay đổi thành thế này. Chúng ta làm như vậy, ngược lại là vì giúp chính danh cho Thần Trung. Phủ Chủ đại nhân, nói không chừng trận đấu này, người ở bên trên đã vô phương kiên trì. Tới cuối cùng, giữa ta và ngươi lại phải có một người tới vì chuyện lần này mà giơ đầu chịu báng sao?
Sắc mặt của Phủ Chủ Đại Danh có hơi thay đổi, hắn nói nghiêm túc:
- Long Uy tướng quân, ngươi nói lời ấy là có ý gì?
Long Uy tướng quân lạnh giọng cười nói:
- Bổn tọa chỉ để ý tới quân đội. Những chuyện khác đều là nghe lệnh mà thi hành, nếu bàn về tiếp xúc thông đồng, đều là Phủ Chủ đại nhân ngươi ở giữa truyền đạt lệnh trên xuống. Có đôi chuyện, so sánh bổn tọa thì ngươi biết được nhiều hơn. Bổn tọa cũng không tin, trong lòng của ngươi không có ý nghĩ như vậy, hoặc là....
- Tướng quân, ý của ngươi là, Bản quan che giấu rất nhiều. Hoặc chính là gạt bản thân mình sang một bên ra ngoài chuyện này?
Phủ Chủ Đại Danh sắc mặt trầm xuống, quát nhẹ.
- Ha hả, bổn tọa lần này thừa dịp ban đêm lại đây, chính là muốn biết, bề trên đến tột cùng là có ý định gì?
Long Uy tướng quân lạnh giọng nói:
- Nếu như muốn tiếp tục, như vậy, liền cứ theo kế hoạch ban đầu mà tiến hành. Nếu mà ngay vào lúc này, lại muốn từ bỏ kế hoạch này, như vậy, cũng đừng đẩy bổn tọa xuống sâu hơn. Muốn biến bổn tọa làm một kẻ chết thay, không có khả năng!
Lời nói lạnh thấu xương khiến cho sắc mặt của Phủ Chủ Đại Danh càng tối sầm....
- Ha hả, Long Uy tướng quân, ngươi quả nhiên cũng như tên tuổi, thật là đại uy phong a!
Từ một nơi nào đó của mật thất, đột nhiên một vách tường chậm rãi di động sang hai bên. Vào lúc một cái cửa ngầm xuất hiện, một đạo âm thanh trong trẻo từ từ truyền đến.
Hai người vội vàng đưa mắt nhìn tới. Từ bên ngoài cửa ngầm, có hai bóng người đang chậm rãi tiến vào. Một người trong đó vẫn còn rất trẻ tuổi, nhưng để lộ ra uy nghiêm thì ngay cả Long Uy tướng quân đều không thể bằng được.
Mà sau khi nhìn thấy người đi vào, hai người lập tức đứng dậy từ trên ghế, rồi cùng kêu lên đầy cung kính:
- Ra mắt công tử!
Người trẻ tuổi phẩy phẩy tay, trực tiếp nhìn Long Uy tướng quân, mà thản nhiên nói:
- Tựa hồ trong lòng tướng quân, có oán giận rất lớn a?
Lúc vừa rồi Long Uy tướng quân vẫn còn giữ sắc mặt cực kì lạnh lùng, ở trong lời nói không thiếu kiêu ngạo cùng làm bộ. Nhưng hiện tại đối mặt người trẻ tuổi kia thì tất cả vẻ cao cao tại thượng, tất cả phóng túng đều phải ghim vào trong lòng, thay vào đó là loại ngoan ngoãn hiền lành như chú mèo con !
- Công tử, trong lòng ta không có oán giận, chỉ là, ta cùng với Phủ Chủ đại nhân có hơi không hiểu....
- Không hiểu có thể hỏi!
Âm thanh người trẻ tuổi cũng vẫn bình thản, lại làm cho người nghe ra những tia lạnh lẽo:
- Các ngươi phụng mệnh hành động, biết là tuân theo mệnh lệnh của sao? Đó là thánh chỉ của đương kim bệ hạ ! Ngươi thân là thần tử của bệ hạ thần, cũng nên giải ưu cho bệ hạ. Cho dù là bắt ngươi phải chết, ngươi cũng không được phản kháng. Mà nay, chỉ là muốn làm chút chuyện, trong lòng liền nổi lên ý tứ như thế. Nói không chừng, trong lòng ngươi đã sớm có ý làm phản ?
- Vi thần không dám, vi thần đối với bệ hạ, trung thành và tận tâm tựa như thiên địa.
Long Uy tướng quân vội vàng quỳ một gối xuống, nói năng rất mạnh mẽ dứt khoát !
Nghe vậy, người trẻ tuổi cười nhạt mà nói:
- Kế hoạch của chúng ta, ngay từ đầu liền tiến hành phi thường thuận lợi. Bắt đầu từ phủ Đại Danh, một mực lan dần đi khắp tứ phương. Hiện nay, một phần ba trọng trấn Đại Hoa hoàng triều đều lưu truyền rằng Trấn Quốc Vương Gia bất nhân bất nghĩa, đây là thành quả!
- Bây giờ, tại sao lại có đổi khác ? Đó là bởi vì ta cho rằng, chuyện gì quá mức tất sẽ dội ngược lại rồi thành già néo đứt dây. Nói cách khác, nếu như cứ tiếp tục thế này là sẽ mang đến ảnh hưởng phản đối rất lớn cho lão Vương Gia. Nhưng các ngươi có thật không nghĩ, trong tình huống lúc bệ hạ còn chưa hoàn toàn chuẩn bị tốt hạ, một khi lão Vương Gia bị buộc bất đắc dĩ phải ra tay, vậy tại đế đô Hoàng Thành, ai có khả năng gánh chịu lửa giận của lão Vương Gia ?
Nhìn hai người kia, người trẻ tuổi lạnh lùng nói:
- Cho nên, ở trong giai đoạn trước mắt thì cứ làm có chừng có mực! Về phần Long Uy tướng quân ngươi nói tới kẻ chết thay. A, Long Uy tướng quân, tại phủ Đại Danh thì ngươi được coi là nhân vật số một. Nhưng bỏ vào trong đế đô thì ngươi lại được tính như cọng hành thì sao ?
Nói thế cực không nể mặt, nhưng Long Uy tướng quân chưa từng có chút xíu phản bác. Ở trong đế đô lớn như thế, hắn xác thật không được coi là cái gì. Như vậy, cho dù sau này thật sự Trấn Quốc Vương Gia vì chuyện này mà đòi một lời giải thích, nếu xếp hàng mà nói thì hắn cũng không biết chính mình có tư cách tiến vào trong hàng ngũ này hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.