Chương 100: Khách nhân. (2)
Ngốc Tiểu Ngư
06/01/2015
Dần dần, ý tức hàm xúc khiêu khích trong ánh mắt Thường Vị Nhiên càng ngày càng đậm hơn, tới cuối
cùng còn kéo ra cả lửa nóng, phảng phất như là muốn khiến cho Thần Dạ bị tan rã.
Thật lâu sau, Thần Dạ mói thu hồi ánh mắt,trên mặt lại xuất hiện một vòng ửng đỏ.
Thường Vị Nhiên ngây ngẩn cả người, nàng ngược lại không nghĩ tới Thần Dạ lại thẹn thùng… một nam tử biết thẹn thùng sẽ rất thú vị, tuy rằng hiện tại Thần Dạ vẫn còn chưa bước qua cánh cửa thiếu niên!
- Tiểu thiếu gia, ngươi cứ như vậy màng bọn ta vào trong vương phủ, không sợ bí mất của vương phủ sẽ bị chúng ta nhìn thấy sao?
Ngay lúc này, thị nữ của Thường Vị Nhiên lại đột nhiên lên tiếng hỏi.
Đuôi lông mày của Thần Dạ nhảy lên, thản nhiên nói:
- Mặc dù Thần gia ta không quá quang minh chính đại, nhưng lại không có chuyện gì sợ người khác biết được, cô nương muốn nhìn cứ nhìn, không có gì cố kỵ cả.
Một tiểu thị nữ lại nói nên lời nói mang theo ý tứ như vậy…. người bên cạnh Thường Vị Nhiên quả nhiên là thú vị.
- Tiểu nGọc, tiểu thiếu gia đã lên tiếng thì ngươi liền đi xem một chút đi.
- Tiểu thư?
- Đi thôi!
Thường Vị Nhiên phất phất tay, không để cho nàng hỏi hết.
- Thường cô nương, hôm nay tới tìm ta là có chuyện gì không?
Nhìn qua tiểu thị nữ đi phía xa, Thần Dạ hỏi.
- Không có việc gì thì không thể tới tìm ngươi sao?
Thường Vị Nhiên dí dỏm cười, nói:
- Tiểu thiếu gia, vấn đề vừa rồi ngươi vẫn không trả lời ta?
Thường Vị Nhiên vẫn nhìn Thần Dạ, trong ánh mắt vẫn mang theo khiêu khích cùng lửa nóng.
Thần Dạ cũng không dám nhìn nàng nữa, cúi đầu nói rằng:
- Mọi người trong đế đô, mặc dù khooong xem ta là mãnh thú độc xà nhưng ở phía sau cũng không dám có quá nhiều tiếp cận với Thần gia chúng ta, hành động này của cô nương rất nguy hiểm.
Nghe xong Thường Vị Nhiên cũng cười nói:
- Không dám thân cận nhưng không có nghĩa là trong lòng bọn họ không muốn tiếp cận, đồng dạng như vậy, dám tiếp cạn cũng không đại biểu là bọn họ thật sự muốn có quan hệ tốt với Thần gia.
- Cô nương thì sao?
Thường Vị Nhiên nói:
- Ta không dám tự nhận có thể nhìn xa được hơn so với mọi người, nhưng ta biết rõ Thần gia có lão vương gia, còn có ngươi nữa, như vậy Thần gia nhất định sẽ không ngã, nếu như hiện tại không tạo mối quan hệ tốt đẹp, sau này sẽ rất khó khăn.
- Tiểu thiếu gia, ngươi thấy sao?
Khi nói những lời này, Thường Vị Nhiên nói ra cực kỳ có lực mị hoặc, mặc dù Thần Dạ không nhìn nàng, vẫn có thể cảm nhận được ở trong đó che dấu cảm giác khác thường.
Thần Dạ không khỏi hít vào một hơi thật dài, nói:
- Thường cô nương, ta tự nhận chính mình không có mị lực lớn như vậy, hơn nữa ta cũng không thích ở chung với người khác, hết thảy đểu phải suy đoán tâm tư người khác, cho nên xin ngươi hãy nói rõ ý hơn một chút, miễn cho ta lại hạ lệnh tiễn khách.
Nghe vậy trong mắt Thường Vị Nhiên liền tỏa ra một vòng ai oán:
- Ta là một nữ hài tử, đều đã chủ động tới tìm ngươi mà sao ngươi còn không hiểu rõ chứ?
Thần Dạ đổ mồ hôi đầm đìa, thế này là thế nào vậy chứ!
Mắt thấy Thần Dạ xấu hổ, Thường Vị Nhiên cười khúc khích:
- Tiểu thiếu gia, ta nói giỡn thôi, thật ra ta tới đây là hẹn ngươi, giữa trưa ban gay sau muốn ngươi theo giúp ta xem một đóa hoa.
- Xem hoa sao?
- Dạ!
Thường Vị Nhiên nói:
- Ở phía tây của đế đô có một sơn cốc tên là Huyền Hương cốc. Mấy năm trước ta vô tinh tiến vào trong Huyễn Hương cốc, liền phát hiện ra một nụ hoa kỳ dị, chúng ta đợi vài chục năm rốt cục đã đợi được, ba ngày sau nó đại khái sẽ nở hoa.
- Kỳ trân như vậy ta nghĩ muốn chia xẻ với ngươi, bằng hữu của ta cũng không nhiều lắm, vừa vặn ngày hôm qua tiểu thiếu gia đã gặp qua.
Thường Vị Nhiên mang theo một tia mong đợi nhìn Thần Dạ, nói:
- Không biết tiểu thiếu gia có thể theo giúp ta cùng đi ngắm hoa hay không?
Có mỹ nhân mời đi, cầu còn không được!
Nhưng còn chưa đợi Thần Dạ đáp ứng, một trận hỗn loạn đột nhiên từ phía cửa chính truyền tới, trong đó xen lẫn phẫn nộ ngập trời, còn có chút hổn hển.
- Dám ngăn cản ta sao? Đừng nghĩ các ngươi là người Thần gia thì ta không dám làm gì, nhanh cút ngay đi, đừng ép ta phải động thủ?
Người nói chuyện này hắn là người nóng nảy, lời này vừa rơi xuống liền có thanh âm động thủ vang lên, cùng không lâu sau đạo thanh âm này lại một lần nữa hung dữ truyền ra.
- Thần Dạ, cút ra đây cho ta, nếu không ta sẽ cho một mồi lửa thiêu rụi Trấn quốc vương phủ này!
Ở bên trong hoàng triêu Đại Hoa, ngay cả hoàng đế bệ hạ cũng không dám một mồi lửa thiêu rụ nơi này…. Thường Vị Nhiên nhìn nhìn Thần Dạ, Thần Dạ cũng lắc đầu không biết là ai. Bất quá sau khi hắn đột nhiên nghĩ đến một người, sắc mặt lập tức biến đổi.
- Thường cô nương, ngưoi nên từ cửa sau đi đi, miễn cho kẻ điên này trông thấy!
- Thường cô nương, ngươi mau rời đi. Nếu như hắn không phải tới tìm ta thì ta cũng không muốn gặp hắn.
Ở trong ấn tượng của Thường Vị Nhiên, Thần Dạ rất tỉnh táo, cho dù là đối mặt với nguy cơ sinh tử cũng không thấy hắn có quá nhiều tâm tình bối rối. Thế nhưng lại không cách nào tưởng tượng được, cư nhiên còn có người khiến Thần Dạ không dám gặp.
Thần Dạ đau khổ cười, nói:
- Thường cô nương đừng nhìn ta nữa, nhanh đi thôi, bằng không nếu kẻ điên này phát bệnh điên khùng, đừng nói là ta, ngay cả lão gia tử nhà ta ở phía trước hắn cũng dám nhảy lên.
Cái này, sắc mặt Thường Vị Nhiên biến đổi, nàng cố tình muốn ở lại xem rõ ràng cuối cùng là ai mà có thể làm loạn ở Thần gia như vậy…
- Người tới, mau đưa Thường cô nương từ cửa sau rời đi.
Sau khi Thần Dạ nói xong câu này, liền nhanh chóng chạy về phía tiếng hét phẫn nộ kia.
Thời điểm chưa tới cửa chính đã nhìn thấy một thân ảnh trẻ tuổi, đang đi nhanh vào bên trong, sau lưng hắn có rất nhiều người muốn chặn hắn lại, nhưng lại có thêm nhiều người đang bị thương nằm ngã trên mặt đất, hơn nữa người ngăn cản hắn cũng bị hắn hất ngã trên mặt đất.
- Quả nhiên là người điên!
Thần Dạ cười khổ một tiếng, vội vàng ra nghênh đón, nếu hắn vẫn tiếp tục không xuất hiện, chỉ sợ người này thật sự sẽ phóng một mồi lửa ở trong vương phủ mất.
- Thần Dạ!
Sau khi nhìn thấy Thần Dạ, người nọ nổi giận gầm lên một tiếng, sảu bước chạy tới, thân thể như tháp sắt, thân hình tương đồng với Thiết Dịch Thiên nhanh chóng xông tới, kình phòng xuyên thấu không gian vô cùng chói tai.
- Kẻ điên kia, ngươi muốn làm cái gì vậy?
Thần Dạ vội vàng chuyển bước tránh né được.
Nhưng thân pháp của ngươi này lại cực kỳ linh hoạt, sau khi không động phải thân thể của Thần Dạ, thân thể hắn liền vọt tới trước, trong giây lát dừng lại, cước bộ lại nặng nề đạp trên mặt đất, một thân đối mặt với Thần Dạ, sau đó quyền kình như núi hung hăng đánh qua.
- Thật là một kẻ điên!
Thần Dạ thầm mắng trong lòng, tốc độ của đối phương cực nhanh, căn bản không cho phép hắn tiếp tục né tránh. Chợt nắm tay thành quyền, lực lượng Giao Long thể Huyền Khí lập tức ngưng tụ ở trên nắm tay, hung hăng đụng vào nắm tay đang đánh về phía hắn.
Thật lâu sau, Thần Dạ mói thu hồi ánh mắt,trên mặt lại xuất hiện một vòng ửng đỏ.
Thường Vị Nhiên ngây ngẩn cả người, nàng ngược lại không nghĩ tới Thần Dạ lại thẹn thùng… một nam tử biết thẹn thùng sẽ rất thú vị, tuy rằng hiện tại Thần Dạ vẫn còn chưa bước qua cánh cửa thiếu niên!
- Tiểu thiếu gia, ngươi cứ như vậy màng bọn ta vào trong vương phủ, không sợ bí mất của vương phủ sẽ bị chúng ta nhìn thấy sao?
Ngay lúc này, thị nữ của Thường Vị Nhiên lại đột nhiên lên tiếng hỏi.
Đuôi lông mày của Thần Dạ nhảy lên, thản nhiên nói:
- Mặc dù Thần gia ta không quá quang minh chính đại, nhưng lại không có chuyện gì sợ người khác biết được, cô nương muốn nhìn cứ nhìn, không có gì cố kỵ cả.
Một tiểu thị nữ lại nói nên lời nói mang theo ý tứ như vậy…. người bên cạnh Thường Vị Nhiên quả nhiên là thú vị.
- Tiểu nGọc, tiểu thiếu gia đã lên tiếng thì ngươi liền đi xem một chút đi.
- Tiểu thư?
- Đi thôi!
Thường Vị Nhiên phất phất tay, không để cho nàng hỏi hết.
- Thường cô nương, hôm nay tới tìm ta là có chuyện gì không?
Nhìn qua tiểu thị nữ đi phía xa, Thần Dạ hỏi.
- Không có việc gì thì không thể tới tìm ngươi sao?
Thường Vị Nhiên dí dỏm cười, nói:
- Tiểu thiếu gia, vấn đề vừa rồi ngươi vẫn không trả lời ta?
Thường Vị Nhiên vẫn nhìn Thần Dạ, trong ánh mắt vẫn mang theo khiêu khích cùng lửa nóng.
Thần Dạ cũng không dám nhìn nàng nữa, cúi đầu nói rằng:
- Mọi người trong đế đô, mặc dù khooong xem ta là mãnh thú độc xà nhưng ở phía sau cũng không dám có quá nhiều tiếp cận với Thần gia chúng ta, hành động này của cô nương rất nguy hiểm.
Nghe xong Thường Vị Nhiên cũng cười nói:
- Không dám thân cận nhưng không có nghĩa là trong lòng bọn họ không muốn tiếp cận, đồng dạng như vậy, dám tiếp cạn cũng không đại biểu là bọn họ thật sự muốn có quan hệ tốt với Thần gia.
- Cô nương thì sao?
Thường Vị Nhiên nói:
- Ta không dám tự nhận có thể nhìn xa được hơn so với mọi người, nhưng ta biết rõ Thần gia có lão vương gia, còn có ngươi nữa, như vậy Thần gia nhất định sẽ không ngã, nếu như hiện tại không tạo mối quan hệ tốt đẹp, sau này sẽ rất khó khăn.
- Tiểu thiếu gia, ngươi thấy sao?
Khi nói những lời này, Thường Vị Nhiên nói ra cực kỳ có lực mị hoặc, mặc dù Thần Dạ không nhìn nàng, vẫn có thể cảm nhận được ở trong đó che dấu cảm giác khác thường.
Thần Dạ không khỏi hít vào một hơi thật dài, nói:
- Thường cô nương, ta tự nhận chính mình không có mị lực lớn như vậy, hơn nữa ta cũng không thích ở chung với người khác, hết thảy đểu phải suy đoán tâm tư người khác, cho nên xin ngươi hãy nói rõ ý hơn một chút, miễn cho ta lại hạ lệnh tiễn khách.
Nghe vậy trong mắt Thường Vị Nhiên liền tỏa ra một vòng ai oán:
- Ta là một nữ hài tử, đều đã chủ động tới tìm ngươi mà sao ngươi còn không hiểu rõ chứ?
Thần Dạ đổ mồ hôi đầm đìa, thế này là thế nào vậy chứ!
Mắt thấy Thần Dạ xấu hổ, Thường Vị Nhiên cười khúc khích:
- Tiểu thiếu gia, ta nói giỡn thôi, thật ra ta tới đây là hẹn ngươi, giữa trưa ban gay sau muốn ngươi theo giúp ta xem một đóa hoa.
- Xem hoa sao?
- Dạ!
Thường Vị Nhiên nói:
- Ở phía tây của đế đô có một sơn cốc tên là Huyền Hương cốc. Mấy năm trước ta vô tinh tiến vào trong Huyễn Hương cốc, liền phát hiện ra một nụ hoa kỳ dị, chúng ta đợi vài chục năm rốt cục đã đợi được, ba ngày sau nó đại khái sẽ nở hoa.
- Kỳ trân như vậy ta nghĩ muốn chia xẻ với ngươi, bằng hữu của ta cũng không nhiều lắm, vừa vặn ngày hôm qua tiểu thiếu gia đã gặp qua.
Thường Vị Nhiên mang theo một tia mong đợi nhìn Thần Dạ, nói:
- Không biết tiểu thiếu gia có thể theo giúp ta cùng đi ngắm hoa hay không?
Có mỹ nhân mời đi, cầu còn không được!
Nhưng còn chưa đợi Thần Dạ đáp ứng, một trận hỗn loạn đột nhiên từ phía cửa chính truyền tới, trong đó xen lẫn phẫn nộ ngập trời, còn có chút hổn hển.
- Dám ngăn cản ta sao? Đừng nghĩ các ngươi là người Thần gia thì ta không dám làm gì, nhanh cút ngay đi, đừng ép ta phải động thủ?
Người nói chuyện này hắn là người nóng nảy, lời này vừa rơi xuống liền có thanh âm động thủ vang lên, cùng không lâu sau đạo thanh âm này lại một lần nữa hung dữ truyền ra.
- Thần Dạ, cút ra đây cho ta, nếu không ta sẽ cho một mồi lửa thiêu rụi Trấn quốc vương phủ này!
Ở bên trong hoàng triêu Đại Hoa, ngay cả hoàng đế bệ hạ cũng không dám một mồi lửa thiêu rụ nơi này…. Thường Vị Nhiên nhìn nhìn Thần Dạ, Thần Dạ cũng lắc đầu không biết là ai. Bất quá sau khi hắn đột nhiên nghĩ đến một người, sắc mặt lập tức biến đổi.
- Thường cô nương, ngưoi nên từ cửa sau đi đi, miễn cho kẻ điên này trông thấy!
- Thường cô nương, ngươi mau rời đi. Nếu như hắn không phải tới tìm ta thì ta cũng không muốn gặp hắn.
Ở trong ấn tượng của Thường Vị Nhiên, Thần Dạ rất tỉnh táo, cho dù là đối mặt với nguy cơ sinh tử cũng không thấy hắn có quá nhiều tâm tình bối rối. Thế nhưng lại không cách nào tưởng tượng được, cư nhiên còn có người khiến Thần Dạ không dám gặp.
Thần Dạ đau khổ cười, nói:
- Thường cô nương đừng nhìn ta nữa, nhanh đi thôi, bằng không nếu kẻ điên này phát bệnh điên khùng, đừng nói là ta, ngay cả lão gia tử nhà ta ở phía trước hắn cũng dám nhảy lên.
Cái này, sắc mặt Thường Vị Nhiên biến đổi, nàng cố tình muốn ở lại xem rõ ràng cuối cùng là ai mà có thể làm loạn ở Thần gia như vậy…
- Người tới, mau đưa Thường cô nương từ cửa sau rời đi.
Sau khi Thần Dạ nói xong câu này, liền nhanh chóng chạy về phía tiếng hét phẫn nộ kia.
Thời điểm chưa tới cửa chính đã nhìn thấy một thân ảnh trẻ tuổi, đang đi nhanh vào bên trong, sau lưng hắn có rất nhiều người muốn chặn hắn lại, nhưng lại có thêm nhiều người đang bị thương nằm ngã trên mặt đất, hơn nữa người ngăn cản hắn cũng bị hắn hất ngã trên mặt đất.
- Quả nhiên là người điên!
Thần Dạ cười khổ một tiếng, vội vàng ra nghênh đón, nếu hắn vẫn tiếp tục không xuất hiện, chỉ sợ người này thật sự sẽ phóng một mồi lửa ở trong vương phủ mất.
- Thần Dạ!
Sau khi nhìn thấy Thần Dạ, người nọ nổi giận gầm lên một tiếng, sảu bước chạy tới, thân thể như tháp sắt, thân hình tương đồng với Thiết Dịch Thiên nhanh chóng xông tới, kình phòng xuyên thấu không gian vô cùng chói tai.
- Kẻ điên kia, ngươi muốn làm cái gì vậy?
Thần Dạ vội vàng chuyển bước tránh né được.
Nhưng thân pháp của ngươi này lại cực kỳ linh hoạt, sau khi không động phải thân thể của Thần Dạ, thân thể hắn liền vọt tới trước, trong giây lát dừng lại, cước bộ lại nặng nề đạp trên mặt đất, một thân đối mặt với Thần Dạ, sau đó quyền kình như núi hung hăng đánh qua.
- Thật là một kẻ điên!
Thần Dạ thầm mắng trong lòng, tốc độ của đối phương cực nhanh, căn bản không cho phép hắn tiếp tục né tránh. Chợt nắm tay thành quyền, lực lượng Giao Long thể Huyền Khí lập tức ngưng tụ ở trên nắm tay, hung hăng đụng vào nắm tay đang đánh về phía hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.