Chương 466: Khiêu khích. (2)
Ngốc Tiểu Ngư
07/04/2015
- Nhưng Khiếu Lôi Tông có
thể hoan nghênh Tử Huyên sư tỷ về nhà, lại không chào đón người không rõ lai lịch, người thiếu niên, ngươi nếu muốn đợi ở Khiếu Lôi Tông, như
vậy, xin mời ngươi làm theo quy củ của Khiếu Lôi Tông đi! Nếu không,
thỉnh nhanh chóng rời đi, bằng không, đừng trách ta ra tay ác độc vô
tình!
Thần Dạ nở nụ cười, cô gái này, ngược lại cũng không đơn giản như biểu hiện, nàng có thể trở thành một trong những hậu tuyển Thánh nữ, quả nhiên cũng không đơn giản chỉ dựa vào thiên phú tu luyện.
Không đợi hắn nói gì, Tử Huyên đã ôm Linh Nhi đi tới bên người Thần Dạ, lạnh nhạt nói:
- Ta đến Khiếu Lôi Tông chỉ muốn lấy đi đồ của ta, cùng với hiểu rõ một ít ân oán, những thứ khác, cũng không muốn nhiều lời. Nhưng Thanh Lăng, nếu ngươi cảm thấy mệnh quá dài thì ta cũng không ngại lập tức tiễn ngươi lên đường đâu.
Trước khi chưa thu hồi Lôi Kình Diệt Thế Thương, Tử Huyên cũng không muốn phát sinh quá nhiều xung đột chính diện với Khiếu Lôi Tông. Nhưng nếu có người nhằm vào Thần Dạ, nàng có thể buông tha cho tất cả, cũng sẽ không để Thần Dạ có nửa điểm nguy cơ.
Đối mặt với uy hiếp của Tử Huyên, Thanh Lăng không sợ chút nào, lạnh giọng cười cười, lập tức nói với Tiết Vô Nghịch:
- Tiết sư huynh, ta trước kia ác ngôn như vậy nàng cũng không nói một tiếng, chờ ngươi đến giải vây cho nàng, giờ ta chẳng qua chỉ dựa theo quy củ đến làm việc, cũng không có làm khó thiếu niên này nàng đã không nhịn được rồi, ha ha, Tiết sư huynh, ngươi bây giờ nên biết, trong lòng nàng, ngươi kỳ thật không có chút địa vị nào cả!
- Ngoài ra, Tiết sư huynh, không biết ngươi có phát hiện hay không, tuy thiếu niên này là Tử Huyên sư tỷ mang về, nhưng ngươi không thấy trình độ quan tâm của nàng đối với người thiếu niên này đã vượt xa bằng hữu bình thường sao?
Thanh Lăng khinh thường cười khẽ:
- Trước kia có người khác, ngược lại còn có thể giải thích một chút, người thiếu niên hiện giờ, ha ha, ta thật không biết, thì ra khẩu vị của Tử Huyên sư tỷ ngươi lại nặng như thế, nói ngươi dâm loàn còn là quá nhẹ đấy!
Thần Dạ có chút bất đắc dĩ nhún vai, thế đạo này, coi như muốn hạ thấp người ta, khiến Tử Huyên vĩnh viễn biến mất khỏi lòng tình lang mình cũng không cần quá phận như vậy chứ?
Người ngang ngược đã gặp nhiều, nhưng như tiểu nương bì này còn là lần đầu gặp phải. . . . Mà câu này trực chỉ vào chỗ thương tâm nhất của Tử Huyên, mặc dù nàng là người tuyệt sắc vô song, Thần Dạ cũng không cho phép nàng làm vậy.
- Thanh Lăng cô nương, ngươi một câu lại câu vong ân phụ nghĩa, một câu lại dâm loàn, không biết bản thân ngươi có phải cũng không biết tốt xấu hay không?
- Người thiếu niên, ngươi muốn chết phải không?
Thanh Lăng ánh mắt trầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói.
Thần Dạ phất phất tay, lạnh nhạt nói:
- Xin hỏi Thanh Lăng cô nương, ngươi bây giờ bao nhiêu, tám năm trước lại lớn bao nhiêu, ta nghĩ ngươi lúc đó, chỉ sợ còn mặc quần yếm a?
- Hỗn trướng!
Thanh Lăng giận không kềm được, nếu không phải bị người gắt gao áp chế tại chỗ thì nàng đã không chút do dự giết Thần Dạ rồi.
- Năm đó, ngươi bất quá chỉ là một con nhóc, đánh rắm cũng không hiểu, Tử Huyên nàng đã làm gì, có nội tình gò, cùng với nàng tại sao phải rời khỏi Khiếu Lôi Tông làm sao ngươi biết rõ được?
Thần Dạ khẽ cười nói:
- Ngươi đã cái gì cũng không biết, lại hết lần này tới lần khác ở chỗ này nói càn quấy, ha ha, Thanh Lăng cô nương, thứ cho ta nói một câu khách khí, ngươi thật là quá ngây thơ rồi, rõ ràng ngu xuẩn muốn dùng loại phương thức này để tranh thủ trái tim người mình yêu. Chẳng lẽ không biết, nữ nhân om sòm giống như một con ruồi không đầu óc vậy, sẽ khiến người cực kỳ chán ghét sao!
Tiếng nói truyền ra, khuôn mặt Thanh Lăng như nuốt phải ruồi, trở nên cực kỳ vặn vẹo, ngược lại những người khác không hẹn đều cùng cười cười, xem ra vào ngày bình thường, nhân duyên của Thanh Lăng này cũng không phải quá tốt.
Tử Huyên cũng hiểu ý cười cười, tên này còn nói một câu khách khí. . . . Ngay cả quần yếm cũng lôi ra, đây là khách khí sao?
- Tiểu hỗn đãn, ta giết ngươi!
Trong hai mươi năm qua, lúc vừa bước vào võ đạo cũng từng bị sư môn trưởng bối, hoặc là đám sư huynh sư tỷ cho quở trách qua, nhưng sau khi nàng lộ ra thiên phú của mình, tất cả những lời không thuận tai đều đã biến mất
Thực tế sau khi đạt được thân phận hậu tuyển Thánh nữ Khiếu Lôi Tông, nàng cơ hồ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, đã bao giờ bị người dùng những từ ngữ như quần yếm, con nhóc, đánh rắm cũng không hiểu để nói chuyện chứ?
Mặc dù từng bị quở trách nhưng cũng không khó nghe như những lời kia.
Trong cơn giận dữ, trước người cho dù có Tiết Vô Nghịch áp chế nhưng sát ý ngập trời của Thanh Lăng cũng không chút che đậy bạo tuôn nơi phía chân trời.
Tu vị Tiết Vô Nghịch hơn xa Thanh Lăng, nhưng có lẽ do vội vàng không kịp chuẩn bị, thật không ngờ, dưới tình hình như thế, Thanh Lăng cũng muốn mạnh mẽ mà làm, lúc huyền khí năng lượng của nàng như sóng triều nhấp nhô trùng kích xuống hắn lại cứ thế tránh qua một bước
Một bước, đã đủ rồi!
Thân ảnh Thanh Lăng như một đạo thanh mang, như là mũi tên mãnh liệt bắn ra.
Thần Dạ cũng không nhìn thân ảnh đang biến lớn trước mắt h, mà nhìn về phía Tiết Vô Nghịch, hắn ta cũng phát giác được, ánh mắt lập tức quăng ra, khi thấy Thần Nhạc Xùy~~ cười lạnh thì Tiết Vô Nghịch vội vàng chột dạ hơi dời ánh mắt đi.
Chỉ trong tích tắc này, thân ảnh như thanh mang kia huyền khí năng lượng quanh thân đã như cuồng phong bao phủ cả người Thần Dạ vào trong, trên mặt đất lập tức đã trở thành một phương khu vực trạng thái chân không .
- A?
Tiết Vô Nghịch không khỏi kinh ngạc kinh, hắn đang muốn ra tay nhưng liếc qua thấy Tử Huyên động cũng không động, tựa hồ như chuyện xảy ra không liên quan gì đến nàng vậy, thiếu niên kia nàng cũng không hề quen biết.
Bồng!
Dưới thanh mang, một hồi tiếng nổ mạnh mãnh liệt vang vọng, bụi đất tung bay, lập tức tràn ngập mảnh không gian này.
Tiếp theo, thanh mang tán đi, thân ảnh Thanh Lăng rõ ràng xuất hiện, nhưng sắc mặt của nàng lại ngưng trọng phi thường, bởi vì người trước kia ở vị trí này đã biến mất không thấy đâu nữa.
.
Thanh Lăng tuyệt không tin, thực lực của mình có thể một kích đã khiến một người tan thành mây khói, như vậy, giải thích duy nhất chín là thực lực người nọ hơn xa mình, tránh được công kích của mình.
Nhưng điều đó sao có thể?
Thanh Lăng càng thêm không tin, tu vị người thiếu niên kia sẽ cao thâm như thế.
Ánh mắt của mọi người, cũng nhanh chóng xiết chặt, chợt mỗi người ánh mắt hơi nghiêng, chỉ thấy được, người thiếu niên kia, đã xuất hiện ở bên người Tử Huyên.
- Tốc độ thật nhanh!
Ngay cả Tiết Vô Nghịch cũng không kìm lòng được tán thưởng lấy, mới đầu lúc Thanh Lăng tiến công mặc dù hắn cũng không bắt được dấu vết thiếu niên kia lướt qua.
Thân hình hiện ra, Thần Dạ nhìn Thanh Lăng, cười nói:
- Thanh Lăng cô nương, ngươi vừa rồi nói lung tung một trận, chúng ta cũng không làm gì, mà ta chẳng qua chỉ nói chút ít lời nói thật, ngươi đã muốn hạ tử thủ, ha ha, xem ra, Khiếu Lôi Tông quả nhiên là thượng lương bất chính, hạ lương tất loạn a!
Thần Dạ nở nụ cười, cô gái này, ngược lại cũng không đơn giản như biểu hiện, nàng có thể trở thành một trong những hậu tuyển Thánh nữ, quả nhiên cũng không đơn giản chỉ dựa vào thiên phú tu luyện.
Không đợi hắn nói gì, Tử Huyên đã ôm Linh Nhi đi tới bên người Thần Dạ, lạnh nhạt nói:
- Ta đến Khiếu Lôi Tông chỉ muốn lấy đi đồ của ta, cùng với hiểu rõ một ít ân oán, những thứ khác, cũng không muốn nhiều lời. Nhưng Thanh Lăng, nếu ngươi cảm thấy mệnh quá dài thì ta cũng không ngại lập tức tiễn ngươi lên đường đâu.
Trước khi chưa thu hồi Lôi Kình Diệt Thế Thương, Tử Huyên cũng không muốn phát sinh quá nhiều xung đột chính diện với Khiếu Lôi Tông. Nhưng nếu có người nhằm vào Thần Dạ, nàng có thể buông tha cho tất cả, cũng sẽ không để Thần Dạ có nửa điểm nguy cơ.
Đối mặt với uy hiếp của Tử Huyên, Thanh Lăng không sợ chút nào, lạnh giọng cười cười, lập tức nói với Tiết Vô Nghịch:
- Tiết sư huynh, ta trước kia ác ngôn như vậy nàng cũng không nói một tiếng, chờ ngươi đến giải vây cho nàng, giờ ta chẳng qua chỉ dựa theo quy củ đến làm việc, cũng không có làm khó thiếu niên này nàng đã không nhịn được rồi, ha ha, Tiết sư huynh, ngươi bây giờ nên biết, trong lòng nàng, ngươi kỳ thật không có chút địa vị nào cả!
- Ngoài ra, Tiết sư huynh, không biết ngươi có phát hiện hay không, tuy thiếu niên này là Tử Huyên sư tỷ mang về, nhưng ngươi không thấy trình độ quan tâm của nàng đối với người thiếu niên này đã vượt xa bằng hữu bình thường sao?
Thanh Lăng khinh thường cười khẽ:
- Trước kia có người khác, ngược lại còn có thể giải thích một chút, người thiếu niên hiện giờ, ha ha, ta thật không biết, thì ra khẩu vị của Tử Huyên sư tỷ ngươi lại nặng như thế, nói ngươi dâm loàn còn là quá nhẹ đấy!
Thần Dạ có chút bất đắc dĩ nhún vai, thế đạo này, coi như muốn hạ thấp người ta, khiến Tử Huyên vĩnh viễn biến mất khỏi lòng tình lang mình cũng không cần quá phận như vậy chứ?
Người ngang ngược đã gặp nhiều, nhưng như tiểu nương bì này còn là lần đầu gặp phải. . . . Mà câu này trực chỉ vào chỗ thương tâm nhất của Tử Huyên, mặc dù nàng là người tuyệt sắc vô song, Thần Dạ cũng không cho phép nàng làm vậy.
- Thanh Lăng cô nương, ngươi một câu lại câu vong ân phụ nghĩa, một câu lại dâm loàn, không biết bản thân ngươi có phải cũng không biết tốt xấu hay không?
- Người thiếu niên, ngươi muốn chết phải không?
Thanh Lăng ánh mắt trầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói.
Thần Dạ phất phất tay, lạnh nhạt nói:
- Xin hỏi Thanh Lăng cô nương, ngươi bây giờ bao nhiêu, tám năm trước lại lớn bao nhiêu, ta nghĩ ngươi lúc đó, chỉ sợ còn mặc quần yếm a?
- Hỗn trướng!
Thanh Lăng giận không kềm được, nếu không phải bị người gắt gao áp chế tại chỗ thì nàng đã không chút do dự giết Thần Dạ rồi.
- Năm đó, ngươi bất quá chỉ là một con nhóc, đánh rắm cũng không hiểu, Tử Huyên nàng đã làm gì, có nội tình gò, cùng với nàng tại sao phải rời khỏi Khiếu Lôi Tông làm sao ngươi biết rõ được?
Thần Dạ khẽ cười nói:
- Ngươi đã cái gì cũng không biết, lại hết lần này tới lần khác ở chỗ này nói càn quấy, ha ha, Thanh Lăng cô nương, thứ cho ta nói một câu khách khí, ngươi thật là quá ngây thơ rồi, rõ ràng ngu xuẩn muốn dùng loại phương thức này để tranh thủ trái tim người mình yêu. Chẳng lẽ không biết, nữ nhân om sòm giống như một con ruồi không đầu óc vậy, sẽ khiến người cực kỳ chán ghét sao!
Tiếng nói truyền ra, khuôn mặt Thanh Lăng như nuốt phải ruồi, trở nên cực kỳ vặn vẹo, ngược lại những người khác không hẹn đều cùng cười cười, xem ra vào ngày bình thường, nhân duyên của Thanh Lăng này cũng không phải quá tốt.
Tử Huyên cũng hiểu ý cười cười, tên này còn nói một câu khách khí. . . . Ngay cả quần yếm cũng lôi ra, đây là khách khí sao?
- Tiểu hỗn đãn, ta giết ngươi!
Trong hai mươi năm qua, lúc vừa bước vào võ đạo cũng từng bị sư môn trưởng bối, hoặc là đám sư huynh sư tỷ cho quở trách qua, nhưng sau khi nàng lộ ra thiên phú của mình, tất cả những lời không thuận tai đều đã biến mất
Thực tế sau khi đạt được thân phận hậu tuyển Thánh nữ Khiếu Lôi Tông, nàng cơ hồ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, đã bao giờ bị người dùng những từ ngữ như quần yếm, con nhóc, đánh rắm cũng không hiểu để nói chuyện chứ?
Mặc dù từng bị quở trách nhưng cũng không khó nghe như những lời kia.
Trong cơn giận dữ, trước người cho dù có Tiết Vô Nghịch áp chế nhưng sát ý ngập trời của Thanh Lăng cũng không chút che đậy bạo tuôn nơi phía chân trời.
Tu vị Tiết Vô Nghịch hơn xa Thanh Lăng, nhưng có lẽ do vội vàng không kịp chuẩn bị, thật không ngờ, dưới tình hình như thế, Thanh Lăng cũng muốn mạnh mẽ mà làm, lúc huyền khí năng lượng của nàng như sóng triều nhấp nhô trùng kích xuống hắn lại cứ thế tránh qua một bước
Một bước, đã đủ rồi!
Thân ảnh Thanh Lăng như một đạo thanh mang, như là mũi tên mãnh liệt bắn ra.
Thần Dạ cũng không nhìn thân ảnh đang biến lớn trước mắt h, mà nhìn về phía Tiết Vô Nghịch, hắn ta cũng phát giác được, ánh mắt lập tức quăng ra, khi thấy Thần Nhạc Xùy~~ cười lạnh thì Tiết Vô Nghịch vội vàng chột dạ hơi dời ánh mắt đi.
Chỉ trong tích tắc này, thân ảnh như thanh mang kia huyền khí năng lượng quanh thân đã như cuồng phong bao phủ cả người Thần Dạ vào trong, trên mặt đất lập tức đã trở thành một phương khu vực trạng thái chân không .
- A?
Tiết Vô Nghịch không khỏi kinh ngạc kinh, hắn đang muốn ra tay nhưng liếc qua thấy Tử Huyên động cũng không động, tựa hồ như chuyện xảy ra không liên quan gì đến nàng vậy, thiếu niên kia nàng cũng không hề quen biết.
Bồng!
Dưới thanh mang, một hồi tiếng nổ mạnh mãnh liệt vang vọng, bụi đất tung bay, lập tức tràn ngập mảnh không gian này.
Tiếp theo, thanh mang tán đi, thân ảnh Thanh Lăng rõ ràng xuất hiện, nhưng sắc mặt của nàng lại ngưng trọng phi thường, bởi vì người trước kia ở vị trí này đã biến mất không thấy đâu nữa.
.
Thanh Lăng tuyệt không tin, thực lực của mình có thể một kích đã khiến một người tan thành mây khói, như vậy, giải thích duy nhất chín là thực lực người nọ hơn xa mình, tránh được công kích của mình.
Nhưng điều đó sao có thể?
Thanh Lăng càng thêm không tin, tu vị người thiếu niên kia sẽ cao thâm như thế.
Ánh mắt của mọi người, cũng nhanh chóng xiết chặt, chợt mỗi người ánh mắt hơi nghiêng, chỉ thấy được, người thiếu niên kia, đã xuất hiện ở bên người Tử Huyên.
- Tốc độ thật nhanh!
Ngay cả Tiết Vô Nghịch cũng không kìm lòng được tán thưởng lấy, mới đầu lúc Thanh Lăng tiến công mặc dù hắn cũng không bắt được dấu vết thiếu niên kia lướt qua.
Thân hình hiện ra, Thần Dạ nhìn Thanh Lăng, cười nói:
- Thanh Lăng cô nương, ngươi vừa rồi nói lung tung một trận, chúng ta cũng không làm gì, mà ta chẳng qua chỉ nói chút ít lời nói thật, ngươi đã muốn hạ tử thủ, ha ha, xem ra, Khiếu Lôi Tông quả nhiên là thượng lương bất chính, hạ lương tất loạn a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.