Chương 444: Không khỏi.
Ngốc Tiểu Ngư
06/04/2015
Vẻn vẹn chỉ là một đạo hào
quang nhưng vào lúc này lại giống như nắng gắt ở trên bầu trời, làm cho
tàn hồn này cảm thấy cực kỳ ấm áp, chính là vào lúc này, từng đạo thông
tin xuất hiện giống như thủy triều, làm cho tàn hồn kia bỗng nhiên tỏa
sáng ra sinh cơ khác thường.
Cùng lúc đó, rốt cục tàn hồn kia đã biết bây giờ hắn đang ở tình cảnh như thế nào.
- Đại ca ca, mau tỉnh lại đi, nhanh chóng trở lại!
Tiếng nói nhẹ nhàng lại lần nữa vang lên khiến tàn hồn cũng hoàn toàn thanh tỉnh, dưới sự bao vây xung quanh của hào quang nhàn nhạt, dữ dội xông về hướng thanh âm truyền đến.
- Ầm!
Trong thế giới hư vô đột nhiên xuất hiện chấn động kịch liệt, hiển nhiên là muốn giữ tàn hồn này lại.
Bất quá tốc độ của tàn lại cực kỳ nhanh, mà đạo hào quang nhàn nhạt kia phảng phất như cũng có năng lực có thể áp chế thế giới hư vô, làm cho tàn hồn nhanh chóng phá võ gông cùm xiềng xích mà đi tới một mảnh trời khác.
- Rốt cục đã trở lại rồi!
Tàn hồn lướt đi nhất thời có một loại cảm giác ấm áp, mà cái loại cảm giác kiên định này làm cho người thiếu niên đang ngồi xếp bằng trên mặt đất kìm lòng không đậu mà nhẹ thở ra.
- Hồn phách của ta!
Tinh thần của người thiếu niên chợt động, lập tức xuất hiện ở trong không gian ý thức, chỉ thấy được ở ngay giữa không gian hắc mang đang từ từ khởi động, một pho tương hồn phách hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật đang ngồi xếp bằng tu luyện giống như nhân loại.
Hồn phách kia phảng phất như cảm ứng được có cái gì đó đang nhìn chăm chú vào nó, tiếp theo đó hồn phách vốn đang ở trạng thái hư ảo cùng mơ hồ, sau đó người thiếu niên dường như cảm ứng được người trước mặt đang mở mắt ra…
- Cái này?
Người thiếu niên ngây ra một lúc, chợt ngưng khí lại cảm thụ hồn phách.
Vài phút đồng hồ sau, người thiếu niên liền cảm thấy kinh sợ!
Hồn phách của hắn hôm nay cư nhiên đã sắp đạt tới cảnh giới ngưng hình rồi!
Điều này cũng thật sự là quá bất ngờ!
Người thiếu niên nhớ rõ lầm trước mạnh mẽ phong ấn độc đan giúp Linh nhi đã khiến trạng thái hồn biến tiến nên biên giới sắp sụp đổ, sau đó không biết là chuyện gì xảy ra mà hồn biến không chỉ không tiêu tán, ngược lại còn tiến thêm một bước.
Nhưng cái gọi là tiến lên một bước lại cách cảnh giới ngưng hình vô cùng xa, hiện ta rốt cục đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến cho tốc độ tinh tiến của hồn biến tăng lên nhanh như vậy chứ?
Tinh thần của hắn bao quanh hồn phách, thật lâu sau rốt cục người thiếu niên đã phát hiện ra, ở bên trong hồn phách của mình đã nhiều hơn một ít đồ.
Nhiều hơn một ít đồ sao? Có phải là bị lực lượng của linh hồn mang tới hay không? Người thiếu niên tự hỏi.
Người thiếu niên không biết mình đã giằng co ở trong trạng thái bao lâu, hắn chỉ biết là trong nháy mắt mình thanh tỉnh, vốn là lực lượng linh hồn của mình đã bị cắn nuốt ở trong thế giới hắc ám trong thân thể Linh nhi, đột nhiên lại tăng vọt trở lại.
Như vậy xem ra trong hồn phách đã xuất hiện thêm một ít đồ vật, ngoại trừ do lực lượng linh hồn mang về ra thì người thiếu niên này không thể đoán được những đồ vật này rốt cục làm sao để hiện ra ở trong hồn phách của mình.
Tạm thời người thiếu niên này không cách nào biết được đây rốt cục là tốt hay là xấu, bất quá với tình hình trước mắt đã thúc đẩy hồn biến tinh tiến lên rất nhiều, mà hồn phách của bản thân hắn cũng không có một chút dị thường nào, người thiếu niên này cảm thấy không cần quá lo lắng.
Lại lần nữa cẩn thận dò xét một phen, sau khi xác nhận không có biến hóa gì khác, tinh thần của người thiếu niên liền lui ra khỏi không gian ý thức, chỉ một giây sau, hai mắt của hắn chậm rãi mở ra nhìn thiên địa chân thật.
- Đại ca ca, ngươi đã tỉnh rồi, làm ta lo lắng quá.
Đập vào mắt của hắn chính là vẻ mặt lo lắng của Linh nhi, bất quá trong ánh mắt như bảo thạch của nàng giống như có một ít ý tứ giải hoạt, hiển nhiên tiểu nha đầu này thật ra cũng không lo lắng giống như lời nàng nói ra.
Dĩ nhiên trong lòng Thần Dạ hiểu được, đây là do lòng tin của nàng đối với hắn còn cao hơn lòng tin đối với chính mình.
Như thế cũng giúp cho Thần Dạ chắc chắn hơn rất nhiều, ở trong thế giới hắc ám kia, bây giờ Linh nhi vẫn chưa nắm được trong tay, vẫn còn có chút nguy hiểm…. sau này khi nào có thời gian phải từ từ đi trợ giúp Linh nhi mới được.
Ánh mắt của Linh nhi run lên, nàng tựa như thấy được suy nghĩ trong lòng Thần Dạ, nhanh chóng nhẹ giọng nói:
- Đại ca ca, chuyện như vậy ngươi cũng không cần làm tiếp nữa, lần nữa coi như là vận khí của chúng ta tối, nếu không thì ta cũng không cách nào đem ngươi ra ngoài được.
- Ân?
Thần Dạ khẽ chau mày, cái này có chút không giống với tưởng tượng của mình.
Linh nhi nói:
- Đại ca ca, cái này có liên qua tới việc ta bị thương, ngươi có hiểu không?
Mi tâm của Thần Dạ lại lần nữa rung động, chậm rãi gật đầu.
Lời nói của Linh nhi rõ ràng khi nàng bị thường, khí tức bảo vệ nàng cũng bị suy yếu đi rất nhiều, cứ như vậy nên Linh nhi mới có thể dẫn hắn rời khỏi hiểm cảnh trong thời điểm Thần Dạ gặp nguy hiểm.
Nếu như ở trạng thái bình thường…. Thần Dạ bất giác cuờikhổ một tiếng, ngày sau nếu muốn điều tra một chút vẻ cổ quái ở trong cơ thể Linh nhi
Quả thật đã làm khó hắn rồi!
- Đại ca ca, ngươi không cần lo lắng, theo sự tăng lên của tu vi thì ta liền có thể từ từ nắm giữ được nó, hơn nữa đến bây giờ nó đã không còn có ý khác đối với ta nữa rồi.
Linh nhi khẽ nói.
- Đến bây giờ sao?
Thần Dạ lập tức nhìn về phía Linh nhi, người trước mặt không có chút nào che dấu mà phóng thích ra khí tức, cái này lại làm cho Thần Dạ cảm thấy kinh hãi.
Thì ra là trong lúc vô tình tu vi của Linh nhi thế nhưng lại đã đạt tới cảnh giới Sơ Huyền!
- Linh nhi, ý của ngươi là mặc dù hiện tại ngươi vẫn không thể nắm trong tay, nhưng lại vẫn có thể cảm ứng được nó sao?
Thần Dạ lập tức hỏi.
Linh nhi gật đầu, ngọt ngào cười nói:
- Cho nên đại ca ca, sau này ca không cần lo lắng cho ta nữa rồi.
- Ha ha!
Thần Dạ vui vẻ cười, trong lòng cũng cảm thán không thôi, trong thế gian có vô số loại thiên tài yêu nghiệt, nhưng tuyệt đối không có người nào có thể bì kịp với Linh nhi, tiểu nha đầu này chưa tới chín tuổi mà tu vi đã đạt tới cảnh giới Sơ Huyền rồi, nếu nói ra sợ là muốn hù chết người khác!
Nhưng tất cả đây đều là bởi vì từ khi Linh nhi được sinh ra vẫn kéo dài bảy tám năm sống không bằng chết, cùng với bị rất nhiều thân nhân vứt bỏ mà đổi lại, nếu như có thể…. Thần Dạ tình nguyện để Linh nhi không có được thành tựu ngày hôm nay, chỉ muốn cho nàng giống như một tiểu hài tử bình thường, có được một quãng thời gian tuổi thơ tươi đẹp!
Vừa nghĩ tới đây, Thần Dạ nhẹ nhàng ôm Linh nhi vào trong ngực…
Hỗn chiến trên đỉnh núi đã sớm chấm dứt, khắp nơi đều là thi thể, đại đa số điều là người của Diêu Quang thành, mà ngay cả thi thể của Nhạc Hùng giờ phút này cũng yên tĩnh nằm ở một bên, ngay lúc này, Hiên Quang thành xem như đã toàn thắng.
Cùng lúc đó, rốt cục tàn hồn kia đã biết bây giờ hắn đang ở tình cảnh như thế nào.
- Đại ca ca, mau tỉnh lại đi, nhanh chóng trở lại!
Tiếng nói nhẹ nhàng lại lần nữa vang lên khiến tàn hồn cũng hoàn toàn thanh tỉnh, dưới sự bao vây xung quanh của hào quang nhàn nhạt, dữ dội xông về hướng thanh âm truyền đến.
- Ầm!
Trong thế giới hư vô đột nhiên xuất hiện chấn động kịch liệt, hiển nhiên là muốn giữ tàn hồn này lại.
Bất quá tốc độ của tàn lại cực kỳ nhanh, mà đạo hào quang nhàn nhạt kia phảng phất như cũng có năng lực có thể áp chế thế giới hư vô, làm cho tàn hồn nhanh chóng phá võ gông cùm xiềng xích mà đi tới một mảnh trời khác.
- Rốt cục đã trở lại rồi!
Tàn hồn lướt đi nhất thời có một loại cảm giác ấm áp, mà cái loại cảm giác kiên định này làm cho người thiếu niên đang ngồi xếp bằng trên mặt đất kìm lòng không đậu mà nhẹ thở ra.
- Hồn phách của ta!
Tinh thần của người thiếu niên chợt động, lập tức xuất hiện ở trong không gian ý thức, chỉ thấy được ở ngay giữa không gian hắc mang đang từ từ khởi động, một pho tương hồn phách hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật đang ngồi xếp bằng tu luyện giống như nhân loại.
Hồn phách kia phảng phất như cảm ứng được có cái gì đó đang nhìn chăm chú vào nó, tiếp theo đó hồn phách vốn đang ở trạng thái hư ảo cùng mơ hồ, sau đó người thiếu niên dường như cảm ứng được người trước mặt đang mở mắt ra…
- Cái này?
Người thiếu niên ngây ra một lúc, chợt ngưng khí lại cảm thụ hồn phách.
Vài phút đồng hồ sau, người thiếu niên liền cảm thấy kinh sợ!
Hồn phách của hắn hôm nay cư nhiên đã sắp đạt tới cảnh giới ngưng hình rồi!
Điều này cũng thật sự là quá bất ngờ!
Người thiếu niên nhớ rõ lầm trước mạnh mẽ phong ấn độc đan giúp Linh nhi đã khiến trạng thái hồn biến tiến nên biên giới sắp sụp đổ, sau đó không biết là chuyện gì xảy ra mà hồn biến không chỉ không tiêu tán, ngược lại còn tiến thêm một bước.
Nhưng cái gọi là tiến lên một bước lại cách cảnh giới ngưng hình vô cùng xa, hiện ta rốt cục đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến cho tốc độ tinh tiến của hồn biến tăng lên nhanh như vậy chứ?
Tinh thần của hắn bao quanh hồn phách, thật lâu sau rốt cục người thiếu niên đã phát hiện ra, ở bên trong hồn phách của mình đã nhiều hơn một ít đồ.
Nhiều hơn một ít đồ sao? Có phải là bị lực lượng của linh hồn mang tới hay không? Người thiếu niên tự hỏi.
Người thiếu niên không biết mình đã giằng co ở trong trạng thái bao lâu, hắn chỉ biết là trong nháy mắt mình thanh tỉnh, vốn là lực lượng linh hồn của mình đã bị cắn nuốt ở trong thế giới hắc ám trong thân thể Linh nhi, đột nhiên lại tăng vọt trở lại.
Như vậy xem ra trong hồn phách đã xuất hiện thêm một ít đồ vật, ngoại trừ do lực lượng linh hồn mang về ra thì người thiếu niên này không thể đoán được những đồ vật này rốt cục làm sao để hiện ra ở trong hồn phách của mình.
Tạm thời người thiếu niên này không cách nào biết được đây rốt cục là tốt hay là xấu, bất quá với tình hình trước mắt đã thúc đẩy hồn biến tinh tiến lên rất nhiều, mà hồn phách của bản thân hắn cũng không có một chút dị thường nào, người thiếu niên này cảm thấy không cần quá lo lắng.
Lại lần nữa cẩn thận dò xét một phen, sau khi xác nhận không có biến hóa gì khác, tinh thần của người thiếu niên liền lui ra khỏi không gian ý thức, chỉ một giây sau, hai mắt của hắn chậm rãi mở ra nhìn thiên địa chân thật.
- Đại ca ca, ngươi đã tỉnh rồi, làm ta lo lắng quá.
Đập vào mắt của hắn chính là vẻ mặt lo lắng của Linh nhi, bất quá trong ánh mắt như bảo thạch của nàng giống như có một ít ý tứ giải hoạt, hiển nhiên tiểu nha đầu này thật ra cũng không lo lắng giống như lời nàng nói ra.
Dĩ nhiên trong lòng Thần Dạ hiểu được, đây là do lòng tin của nàng đối với hắn còn cao hơn lòng tin đối với chính mình.
Như thế cũng giúp cho Thần Dạ chắc chắn hơn rất nhiều, ở trong thế giới hắc ám kia, bây giờ Linh nhi vẫn chưa nắm được trong tay, vẫn còn có chút nguy hiểm…. sau này khi nào có thời gian phải từ từ đi trợ giúp Linh nhi mới được.
Ánh mắt của Linh nhi run lên, nàng tựa như thấy được suy nghĩ trong lòng Thần Dạ, nhanh chóng nhẹ giọng nói:
- Đại ca ca, chuyện như vậy ngươi cũng không cần làm tiếp nữa, lần nữa coi như là vận khí của chúng ta tối, nếu không thì ta cũng không cách nào đem ngươi ra ngoài được.
- Ân?
Thần Dạ khẽ chau mày, cái này có chút không giống với tưởng tượng của mình.
Linh nhi nói:
- Đại ca ca, cái này có liên qua tới việc ta bị thương, ngươi có hiểu không?
Mi tâm của Thần Dạ lại lần nữa rung động, chậm rãi gật đầu.
Lời nói của Linh nhi rõ ràng khi nàng bị thường, khí tức bảo vệ nàng cũng bị suy yếu đi rất nhiều, cứ như vậy nên Linh nhi mới có thể dẫn hắn rời khỏi hiểm cảnh trong thời điểm Thần Dạ gặp nguy hiểm.
Nếu như ở trạng thái bình thường…. Thần Dạ bất giác cuờikhổ một tiếng, ngày sau nếu muốn điều tra một chút vẻ cổ quái ở trong cơ thể Linh nhi
Quả thật đã làm khó hắn rồi!
- Đại ca ca, ngươi không cần lo lắng, theo sự tăng lên của tu vi thì ta liền có thể từ từ nắm giữ được nó, hơn nữa đến bây giờ nó đã không còn có ý khác đối với ta nữa rồi.
Linh nhi khẽ nói.
- Đến bây giờ sao?
Thần Dạ lập tức nhìn về phía Linh nhi, người trước mặt không có chút nào che dấu mà phóng thích ra khí tức, cái này lại làm cho Thần Dạ cảm thấy kinh hãi.
Thì ra là trong lúc vô tình tu vi của Linh nhi thế nhưng lại đã đạt tới cảnh giới Sơ Huyền!
- Linh nhi, ý của ngươi là mặc dù hiện tại ngươi vẫn không thể nắm trong tay, nhưng lại vẫn có thể cảm ứng được nó sao?
Thần Dạ lập tức hỏi.
Linh nhi gật đầu, ngọt ngào cười nói:
- Cho nên đại ca ca, sau này ca không cần lo lắng cho ta nữa rồi.
- Ha ha!
Thần Dạ vui vẻ cười, trong lòng cũng cảm thán không thôi, trong thế gian có vô số loại thiên tài yêu nghiệt, nhưng tuyệt đối không có người nào có thể bì kịp với Linh nhi, tiểu nha đầu này chưa tới chín tuổi mà tu vi đã đạt tới cảnh giới Sơ Huyền rồi, nếu nói ra sợ là muốn hù chết người khác!
Nhưng tất cả đây đều là bởi vì từ khi Linh nhi được sinh ra vẫn kéo dài bảy tám năm sống không bằng chết, cùng với bị rất nhiều thân nhân vứt bỏ mà đổi lại, nếu như có thể…. Thần Dạ tình nguyện để Linh nhi không có được thành tựu ngày hôm nay, chỉ muốn cho nàng giống như một tiểu hài tử bình thường, có được một quãng thời gian tuổi thơ tươi đẹp!
Vừa nghĩ tới đây, Thần Dạ nhẹ nhàng ôm Linh nhi vào trong ngực…
Hỗn chiến trên đỉnh núi đã sớm chấm dứt, khắp nơi đều là thi thể, đại đa số điều là người của Diêu Quang thành, mà ngay cả thi thể của Nhạc Hùng giờ phút này cũng yên tĩnh nằm ở một bên, ngay lúc này, Hiên Quang thành xem như đã toàn thắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.