Chương 225: Một hồi đại chiến. (1)
Ngốc Tiểu Ngư
09/02/2015
- Hai lão gia hỏa này, cũng coi như biết tiến thoái!
Mắt thấy người của hai nhà rút đi, Phong Tam Nương vội vàng lướt ra. Nàng thật sự không muốn ở phía sau để một mình đối diện cùng Thần Dạ tiếp. Tất cả phát sinh hiểu lầm, liền giao cho thời gian đến hóa giải đi!
Thần Dạ nói không sai, lấy thành tâm, mới có thể thu được thành tâm của người khác. Phong Tam Nương tin tưởng chính mình, rằng nàng đối với Thần Dạ không có chút xíu ác ý. Nhiều nhất, chỉ là muốn mượn lực lượng của hắn, giúp nàng mở Quỷ Mộ ra mà thôi.
Loại lợi dụng, hẳn không tính là ác ý!
Mọi người của Thu gia và Cuồng Đao Quán, đích thật là tất cả đều rời đi khỏi, hai nơi đóng quân đều là trống rỗng. Coi như quá mức hoảng sợ nên lúc đi, ngay cả rất nhiều đồ đạc đều cũng không thu thập.
- Thần Dạ, có một số việc, trong lòng ngươi có lẽ còn có khúc mắc. Nhưng không quan hệ, ta sẽ chứng minh với ngươi, ta thật sự cũng không có một ít ác ý nào. Hơn nữa, sau khi đã biết chuyện của ngươi....
- Phong cô nương, cẩn thận!
Thần Dạ lướt ra. Ở trong tay hắn, Thiên Đao đã hóa thành một đạo đao mang mang theo uy lực chém sắt như bùn nặng nề bổ về phía chỗ giữa không trung phía trên Phong Tam Nương.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Trong tiếng va đập động trời tiếng, Thần Dạ lui mạnh về phía sau, bên trên khóe miệng cũng xuất hiện ra một vết máu màu đỏ tươi.
- Ha hả, Thu lão đệ, cứ thử một chuyến như vậy, ngươi hẳn là sẽ không nói đến câu không cam lòng nữa chứ?
Từ một phía hỗn loạn khác, có hai bóng người phá không hạ xuống, đúng là Thu Chấn và Võ Cuồng.
- Không phải các ngươi đã rời khỏi đây sao?
Phong Tam Nương mặt mày căng thẳng, vội vàng đi tới bên cạnh Thần Dạ mà sốt ruột hỏi:
- Thần Dạ, ngươi thế nào ?
- Không có việc gì, chỉ là một vết thương nhẹ mà thôi.
Tinh thần Thần Dạ, ngược lại tốt hơn rất nhiều.
Có lẽ lực nhận biết linh hồn của Phong Tam Nương so ra kém chính mình. Nhưng với tu vi cao hơn mình thì dao động năng lượng ở cự ly ngắn, tuyệt đối không thể gạt được nàng. Vậy mà vừa rồi, Thu Chấn và Võ Cuồng đánh lén, chính mình đều đã phát giác ra, vậy mà nàng lại không biết. Điều này cũng đủ để nói rõ, vừa rồi suy nghĩ của Phong Tam Nương, bởi vì chính mình phát sinh hiểu lầm mà thập phần sa sút. Nếu không, tuyệt sẽ không như vậy, Phong Tam Nương đâu phải là một người sơ ý.
Sau khi thấy Thần Dạ thật sự không có gì đáng ngại, Phong Tam Nương căm tức nhìn hai người Thu Chấn mà quát lạnh:
- Với thân phận lão gia hỏa của hai người các ngươi mà lại học người khác đánh lén. Để truyền đi ra ngoài, cũng không sợ bị người ta nhạo báng sao?
- Bọn họ làm sao lại sợ bị người nhạo báng ?
Thần Dạ lau đi vết máu trên khóe miệng mà cười nói:
- Để cho người phía dưới hóa trang thành dáng vẻ của bọn họ, sau đó chờ đợi chúng ta ở chỗ này. Loại thủ đoạn này cũng đều dùng tới, còn những cái khác, hai vị hẳn là cũng không quan tâm.
- Được làm vua thua làm giặc mà thôi! Chỉ cần giết được các ngươi, liền không có bất cứ lời bàn tán nào.
Thu Chấn lành lạnh cười một tiếng:
- Giết nhiều người như vậy của Thu gia ta, chỉ sợ ở trong lòng các ngươi, cũng đã sớm làm tốt việc chuẩn bị cho kết quả thê thảm nhất chứ ?
Nghe vậy, Thần Dạ kinh ngạc hỏi:
- Số bị chết đều là người của Thu gia sao, không đúng a. Phong cô nương, buổi tối ngày hôm trước, chỗ bị chúng ta giết không phải là người của Cuồng Đao Quán sao?
Phong Tam Nương cũng là không giải thích được, đáp:
- Chẳng lẽ là chúng ta tìm lộn đối tượng. Có lẽ có những người khác ở bên trong làm chuyện xấu ư?
- Những người khác? Là ai a, Thu gia chủ, ngươi biết không?
Thần Dạ cười hỏi.
- Tiểu Vương bát đản, chết đã đến nơi mà mồm miệng vẫn còn đê tiện như vậy. Chờ sau khi lão phu bắt được ngươi, để xem ngươi vẫn còn có thể nói ra những lời như đã nói không.
Võ Cuồng giận dữ, nhằm vào Thần Dạ mà bắn đến dữ dội.
Thần Dạ và Phong Tam Nương tự nhiên biết người bọn họ giết là ai. Nhưng nói như vậy, Thu Chấn tất nhiên cũng sẽ không phát sinh hiểu lầm. Nhưng mà, tại sao bị chết đều là người của Thu gia?
Thu gia và Cuồng Đao Quán, đâu phải là đối tượng hợp tác thân mật khăng khít, một khi có chút điểm hiềm khích liền sẽ bị khuyếch đại vô hạn.Mặc dù Cuồng Đao Quán cũng không sợ Thu gia, nhưng có những phiền toái mà chính Võ Cuồng cũng không muốn trêu chọc.
Huống hồ, giận dữ ra tay như vậy đúng là điều mà Võ Cuồng lão mong muốn. Bởi vì so với Phong Tam Nương, lão và Thu Chấn, càng muốn bắt được vẫn là Thần Dạ kia!
Chính mình đã ra tay, nói vậy ở phía sau, Thu Chấn sẽ không trở lại tranh đoạt với chính mình nữa chứ ?
Tốc độ của Võ Cuồng không chậm, phản ứng của Thần Dạ đồng dạng không chậm. Vào lúc bóng dáng của lão vừa mới di động, hắn liền đồng thời lướt đi. Có điều phương hướng và mục tiêu của Thần Dạ lại không phải Võ Cuồng, mà là Thu Chấn!
- Thần Dạ!
Một tiếng đến từ Võ Cuồng, một tiếng đến từ Phong Tam Nương!
Thần Dạ nếu lựa chọn đại chiến với Thu Chấn, Võ Cuồng tất nhiên không thể vào tranh được. Nếu không phải như thế, hai người này lại bỏ trốn mất dạng. Cục diện thật vất vả mới có thế này, sau này liền không có cơ hội như vậy nữa.
Trong lòng Phong Tam Nương lần thứ hai xuất hiện một tâm tình không sao diễn tả nổi. Nàng đã cố tình đi tới chỗ xung yếu thay cho Thần Dạ, Võ Cuồng đã nhằm thẳng hắn mà đến, vậy mà cũng là vô phương làm được.
Sự lựa chọn của Thần Dạ, trái lại khiến cho Thu Chấn ngây ra một lúc, nhưng chợt trong lòng mừng rỡ:
- Thần Dạ tiểu tử, mối thù Thu Thành Thu Lôi, tính mạng đông đảo các huynh đệ của Thu gia ta, lần này đây, lão phu đảm bảo ngươi sống không bằng chết.
- Lão gia hỏa, ngươi có phần nói thừa hơi nhiều.
Hắn giơ cao Thiên Đao, đao mang bùng phát ra ầm ào vô tận, giống như sấm sét xẹt qua bầu trời, bão táp lập tức bắt đầu khởi động vô tận, khí tức cực kì bá đạo xé rách không gian, tức thì bổ về phía Thu Chấn.
- Tiểu tử, một lần tại nghĩa địa kia, không ngờ là ngươi?
Thu Chấn hiện tại mới phản ứng lại. Lập tức ý định giết người càng thêm nồng đậm. Ngày đó, nếu như không phải Thần Dạ phá ngang thì Thu gia lão cũng đã có khả năng bắt được một khối Hoạt Tử Nhân phi phàm.
Hiện tại, quả nhiên là thù mới hận cũ cùng tính một lượt.
Mắt nhìn đao mang bổ tới, Thu Chấn bất động như núi. Bàn tay khum lại, hào quang xanh lét chợt tuôn trào dữ dội từ trong lòng bàn tay. Chỉ một chốc, năm móng tay đã hóa thành năm thanh Chủy Thủ sắc bén.
- Xoẹt!
Hào quanh xanh lét do bàn tay bắt đầu khởi động kia liền nhanh như chớp giật nện thẳng vào trên đạo đao mang bá đạo kia. Vào lúc Huyền Khí phun trào ra thì đúng là cứ như vậy mà đánh nát đạo đao mang kia.
- Tiểu tử hỗn trướng, ngươi cũng tiếp một chưởng của lão phu thử xem!
Vào lúc lời nói này chưa dứt, cước bộ của Thu Chấn đã đạp mạnh một bước xuống mặt đất, thân hình hóa thành một đạo cầu vồng lao ra đi.
Mắt thấy người của hai nhà rút đi, Phong Tam Nương vội vàng lướt ra. Nàng thật sự không muốn ở phía sau để một mình đối diện cùng Thần Dạ tiếp. Tất cả phát sinh hiểu lầm, liền giao cho thời gian đến hóa giải đi!
Thần Dạ nói không sai, lấy thành tâm, mới có thể thu được thành tâm của người khác. Phong Tam Nương tin tưởng chính mình, rằng nàng đối với Thần Dạ không có chút xíu ác ý. Nhiều nhất, chỉ là muốn mượn lực lượng của hắn, giúp nàng mở Quỷ Mộ ra mà thôi.
Loại lợi dụng, hẳn không tính là ác ý!
Mọi người của Thu gia và Cuồng Đao Quán, đích thật là tất cả đều rời đi khỏi, hai nơi đóng quân đều là trống rỗng. Coi như quá mức hoảng sợ nên lúc đi, ngay cả rất nhiều đồ đạc đều cũng không thu thập.
- Thần Dạ, có một số việc, trong lòng ngươi có lẽ còn có khúc mắc. Nhưng không quan hệ, ta sẽ chứng minh với ngươi, ta thật sự cũng không có một ít ác ý nào. Hơn nữa, sau khi đã biết chuyện của ngươi....
- Phong cô nương, cẩn thận!
Thần Dạ lướt ra. Ở trong tay hắn, Thiên Đao đã hóa thành một đạo đao mang mang theo uy lực chém sắt như bùn nặng nề bổ về phía chỗ giữa không trung phía trên Phong Tam Nương.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Trong tiếng va đập động trời tiếng, Thần Dạ lui mạnh về phía sau, bên trên khóe miệng cũng xuất hiện ra một vết máu màu đỏ tươi.
- Ha hả, Thu lão đệ, cứ thử một chuyến như vậy, ngươi hẳn là sẽ không nói đến câu không cam lòng nữa chứ?
Từ một phía hỗn loạn khác, có hai bóng người phá không hạ xuống, đúng là Thu Chấn và Võ Cuồng.
- Không phải các ngươi đã rời khỏi đây sao?
Phong Tam Nương mặt mày căng thẳng, vội vàng đi tới bên cạnh Thần Dạ mà sốt ruột hỏi:
- Thần Dạ, ngươi thế nào ?
- Không có việc gì, chỉ là một vết thương nhẹ mà thôi.
Tinh thần Thần Dạ, ngược lại tốt hơn rất nhiều.
Có lẽ lực nhận biết linh hồn của Phong Tam Nương so ra kém chính mình. Nhưng với tu vi cao hơn mình thì dao động năng lượng ở cự ly ngắn, tuyệt đối không thể gạt được nàng. Vậy mà vừa rồi, Thu Chấn và Võ Cuồng đánh lén, chính mình đều đã phát giác ra, vậy mà nàng lại không biết. Điều này cũng đủ để nói rõ, vừa rồi suy nghĩ của Phong Tam Nương, bởi vì chính mình phát sinh hiểu lầm mà thập phần sa sút. Nếu không, tuyệt sẽ không như vậy, Phong Tam Nương đâu phải là một người sơ ý.
Sau khi thấy Thần Dạ thật sự không có gì đáng ngại, Phong Tam Nương căm tức nhìn hai người Thu Chấn mà quát lạnh:
- Với thân phận lão gia hỏa của hai người các ngươi mà lại học người khác đánh lén. Để truyền đi ra ngoài, cũng không sợ bị người ta nhạo báng sao?
- Bọn họ làm sao lại sợ bị người nhạo báng ?
Thần Dạ lau đi vết máu trên khóe miệng mà cười nói:
- Để cho người phía dưới hóa trang thành dáng vẻ của bọn họ, sau đó chờ đợi chúng ta ở chỗ này. Loại thủ đoạn này cũng đều dùng tới, còn những cái khác, hai vị hẳn là cũng không quan tâm.
- Được làm vua thua làm giặc mà thôi! Chỉ cần giết được các ngươi, liền không có bất cứ lời bàn tán nào.
Thu Chấn lành lạnh cười một tiếng:
- Giết nhiều người như vậy của Thu gia ta, chỉ sợ ở trong lòng các ngươi, cũng đã sớm làm tốt việc chuẩn bị cho kết quả thê thảm nhất chứ ?
Nghe vậy, Thần Dạ kinh ngạc hỏi:
- Số bị chết đều là người của Thu gia sao, không đúng a. Phong cô nương, buổi tối ngày hôm trước, chỗ bị chúng ta giết không phải là người của Cuồng Đao Quán sao?
Phong Tam Nương cũng là không giải thích được, đáp:
- Chẳng lẽ là chúng ta tìm lộn đối tượng. Có lẽ có những người khác ở bên trong làm chuyện xấu ư?
- Những người khác? Là ai a, Thu gia chủ, ngươi biết không?
Thần Dạ cười hỏi.
- Tiểu Vương bát đản, chết đã đến nơi mà mồm miệng vẫn còn đê tiện như vậy. Chờ sau khi lão phu bắt được ngươi, để xem ngươi vẫn còn có thể nói ra những lời như đã nói không.
Võ Cuồng giận dữ, nhằm vào Thần Dạ mà bắn đến dữ dội.
Thần Dạ và Phong Tam Nương tự nhiên biết người bọn họ giết là ai. Nhưng nói như vậy, Thu Chấn tất nhiên cũng sẽ không phát sinh hiểu lầm. Nhưng mà, tại sao bị chết đều là người của Thu gia?
Thu gia và Cuồng Đao Quán, đâu phải là đối tượng hợp tác thân mật khăng khít, một khi có chút điểm hiềm khích liền sẽ bị khuyếch đại vô hạn.Mặc dù Cuồng Đao Quán cũng không sợ Thu gia, nhưng có những phiền toái mà chính Võ Cuồng cũng không muốn trêu chọc.
Huống hồ, giận dữ ra tay như vậy đúng là điều mà Võ Cuồng lão mong muốn. Bởi vì so với Phong Tam Nương, lão và Thu Chấn, càng muốn bắt được vẫn là Thần Dạ kia!
Chính mình đã ra tay, nói vậy ở phía sau, Thu Chấn sẽ không trở lại tranh đoạt với chính mình nữa chứ ?
Tốc độ của Võ Cuồng không chậm, phản ứng của Thần Dạ đồng dạng không chậm. Vào lúc bóng dáng của lão vừa mới di động, hắn liền đồng thời lướt đi. Có điều phương hướng và mục tiêu của Thần Dạ lại không phải Võ Cuồng, mà là Thu Chấn!
- Thần Dạ!
Một tiếng đến từ Võ Cuồng, một tiếng đến từ Phong Tam Nương!
Thần Dạ nếu lựa chọn đại chiến với Thu Chấn, Võ Cuồng tất nhiên không thể vào tranh được. Nếu không phải như thế, hai người này lại bỏ trốn mất dạng. Cục diện thật vất vả mới có thế này, sau này liền không có cơ hội như vậy nữa.
Trong lòng Phong Tam Nương lần thứ hai xuất hiện một tâm tình không sao diễn tả nổi. Nàng đã cố tình đi tới chỗ xung yếu thay cho Thần Dạ, Võ Cuồng đã nhằm thẳng hắn mà đến, vậy mà cũng là vô phương làm được.
Sự lựa chọn của Thần Dạ, trái lại khiến cho Thu Chấn ngây ra một lúc, nhưng chợt trong lòng mừng rỡ:
- Thần Dạ tiểu tử, mối thù Thu Thành Thu Lôi, tính mạng đông đảo các huynh đệ của Thu gia ta, lần này đây, lão phu đảm bảo ngươi sống không bằng chết.
- Lão gia hỏa, ngươi có phần nói thừa hơi nhiều.
Hắn giơ cao Thiên Đao, đao mang bùng phát ra ầm ào vô tận, giống như sấm sét xẹt qua bầu trời, bão táp lập tức bắt đầu khởi động vô tận, khí tức cực kì bá đạo xé rách không gian, tức thì bổ về phía Thu Chấn.
- Tiểu tử, một lần tại nghĩa địa kia, không ngờ là ngươi?
Thu Chấn hiện tại mới phản ứng lại. Lập tức ý định giết người càng thêm nồng đậm. Ngày đó, nếu như không phải Thần Dạ phá ngang thì Thu gia lão cũng đã có khả năng bắt được một khối Hoạt Tử Nhân phi phàm.
Hiện tại, quả nhiên là thù mới hận cũ cùng tính một lượt.
Mắt nhìn đao mang bổ tới, Thu Chấn bất động như núi. Bàn tay khum lại, hào quang xanh lét chợt tuôn trào dữ dội từ trong lòng bàn tay. Chỉ một chốc, năm móng tay đã hóa thành năm thanh Chủy Thủ sắc bén.
- Xoẹt!
Hào quanh xanh lét do bàn tay bắt đầu khởi động kia liền nhanh như chớp giật nện thẳng vào trên đạo đao mang bá đạo kia. Vào lúc Huyền Khí phun trào ra thì đúng là cứ như vậy mà đánh nát đạo đao mang kia.
- Tiểu tử hỗn trướng, ngươi cũng tiếp một chưởng của lão phu thử xem!
Vào lúc lời nói này chưa dứt, cước bộ của Thu Chấn đã đạp mạnh một bước xuống mặt đất, thân hình hóa thành một đạo cầu vồng lao ra đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.