Chương 1093: Một tên cũng không để lại. (1)
Ngốc Tiểu Ngư
28/08/2015
- Bàng Tông, ngươi là ngu
ngốc thật hay là cố ý a, Thái Hạo môn hôm nay còn đất đặt chân cho ngươi nữa sao, chỉ bằng những người này ở phía sau ngươi có thể định trụ thân phận Thiếu môn chủ của ngươi ư, không ngại mà đàng hoàng nói cho ngươi
biết, mặc dù hôm nay môn chủ Dương Tuất của Thái Hạo môn các ngươi ở chỗ này cũng không giữ được cái mạng của ngươi.
Nghe nói như thế, Bàng Tông ngược lại cười:
- Phương Diêm, ngươi dù gì cũng là cốc chủ của Đình Sơn cốc, ở Trung vực nam bộ này cũng là nhân vật cấp bậc bá chủ, nhưng ngươi thật là đáng cười, thời điểm bằng hữu ta ở đây thì ngươi không dám đến, đợi đến thời điểm bọn họ không ở đây ngươi liền xuất hiện, cái thời gian này chọn thật đúng là tốt.
- Miệng lưỡi bén nhọn, yên tâm đi, đợi lát nữa bổn tọa sẽ để cho ngươi sống không bằng chết!
Lấy thân phận của Phương Diêm chưa từng bị vãn bối chế nhạo qua như thế, lập tức lửa giận kia cũng giống như là sát ý dữ dội tuôn ra ngập trời, thân ảnh kia vừa động giống như quỷ mị hư vô xuất hiện ở trước người Bàng Tông, chuyển chưởng thành trảo, chụp xuống vào đầu.
Lấy thực lực của Bàng Tông lại như thế nào có thể trốn qua được, cho dù là toàn lực ứng phó cũng như thế nào đều không tiếp được.
- Thiếu môn chủ!
Những người ở phía sau Bàng Tông không khỏi bị phẫn muốn chết, có lòng muốn tương trợ nhưng ở dưới khí thế cường đại của Phương Diêm bao phủ, bọn họ không thể động đậy.
- Đại trưởng lão, gươi không xứng với Đại trưởng lão của Thái Hạo môn chúng ta, bất kể Thiếu môn chủ có làm sai hay không, nhưng hiện tại hắn vẫn là Thiếu môn chủ của Thái Hạo môn, ngươi lại không thèm chú ý đến Thiếu môn chủ bị giết, ngươi không xứng với trưởng lão của Thái Hạo môn chúng ta, các ngươi cũng không xứng là môn nhân của Thái Hạo môn.
Cả đám hướng về phía đám người Đằng Giao tức giận quát lớn, song nghe vào ở bên trong tay bất quá là tiếng cười chế giễu của đám người Đằng Giao, cái gì xứng hay không xứng, người thắng làm vua mà thôi.
- Phương Diêm, cho dù ta chết, ngươi cũng đừng mong sống tốt!
Không thể tránh khỏi, trong đồng tử của Bàng Tông, vẻ điên cuồng nhanh chóng lướt qua, chợt một cỗ hắc viêm ở bên ngoài thân thể lặng lẽ bắn ra.
- Ha ha, muốn tự bạo, Bàng Tông, bằng tu vi của ngươi, cho dù tự bạo thì có thể làm gì được bổn tọa.
Phương Diêm cười to:
- Chết đi cho bổn tọa!
Dưới một trảo kia, năng lượng huyền khí khổng lồ mãnh liệt, Bàng Tông giống như lửa của cây đèn không ngừng đung đưa, song phương chênh lệch quá lớn, cho dù là trạng thái tự bạo cũng bị ngạnh sinh sinh phá vỡ.
- Bằng hữu của ta như thế nào để cho hạng người nhát gan như ngươi có thể thương tổn!
Mắt thấy một trảo kia sắp rơi xuống trên đầu Bàng Tông, đột nhiên không gian đại điện vặn vẹo, hai đạo thân ảnh tựa như là u linh xuất hiện ở trước người Bàng Tông, một trảo kia của Phương Diêm như là đánh lên trên kim thiết không thể phá vỡ, trong một trận thanh âm thanh thúy đụng vào nhau, Phương Diêm liên tiếp lui về phía sau.
Năng lượng rung động tản đi, trong đại điện đã là nhiều thêm hai người.
- Thần huynh đệ, Tử Huyên cô nương, các ngươi làm sao đến đây!
Tìm được đường sống trong chỗ chết, Bàng Tông tự nhiên mừng rỡ, nhưng chợt thần sắc buồn bã nói:
- Hai vị, các ngươi vừa rồi đã cứu ta một mạng!
Mi tâm của Thần Dạ hơi hơi nhíu lại, rồi sau đó nặng nề vỗ xuống bả vai của Bàng Tông, nói:
- Chúng ta đều là nam nhân, vượt qua sơn phong mới có thể thấy phong cách tốt đẹp nhất.
Tâm tình của Bàng Tông, Thần Dạ hiểu được, ở Thái Hạo môn sinh sống nhiều năm, nơi này chính là nhà của Bàng Tông.
Trong năm tháng trước kia, tuy là không được thừa nhận, không được tán thành, nhưng thủy chung trong nhà này, Bàng Tông còn sẽ có an ủi, bất kể nói như thế nào, không có Thái Hạo môn, có lẽ Bàng Tông sẽ không có thành tựu của ngày hôm nay.
Nhưng mà giờ này ngày này, rất nhiều người trong cái nhà này sinh sôi đem hắn từ bỏ, loại tư vị này Bàng Tông rất khó tiếp nhận.
- Ta biết, yên tâm, Bàng Tông ta không phải là loại người rất dễ dàng bị đánh bại.
Thở ra một hơi, Bàng Tông ngược lại cười nói:
- May nhờ các ngươi đến kịp, nếu không liền phải nhặt xác cho ta rồi!
- Đúng vậy a, nếu như ta đến để nhặt xác cho Bàng huynh, ta đây sẽ điên cuồng, nhưng mặc dù là hiện tại...
Một cỗ hàn ý cực hạn từ trong cơ thể Thần Dạ chậm rãi bắn ra, nhìn về phía đám người Đình Sơn cốc cùng với Đằng Giao, Thần Dạ lạnh lùng nói:
- Những người này liền đều không muốn sống rời đi đại điện rồi.
- Cuồng vọng, chỉ bằng hai người các ngươi!
Lấy tu vi của Phương Diêm, hôm nay Thần Dạ cùng Tử Huyên cũng là không giấu diếm tu vi tự thân, tự nhiên là rõ ràng cảm ứng được tu vi chân thực của hai người.
Không thể phủ nhận, thực lực của tử sam nữ tử kia rất cường đại, Phương Diêm tuy là cảm ứng được tu vi của nàng nhưng không cách nào phán đoán chuẩn xác thực lực của nữ tử này, cũng chính là nói nếu như Phương Diêm cùng tử sam nữ tử đại chiến mà nói, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ.
Song ở chỗ này cũng không phải chỉ có một mình Phương Diêm hắn, lực lượng tinh nhuệ cùng với cao thủ đứng đầu của Đình Sơn cốc đều ở nơi đây, cộng thêm chính hắn, trọn vẹn ba vị cao thủ Tôn Huyền cùng với mười mấy vị cao thủ Hoàng Huyền, và đông đao cao thủ Địa Huyền.
Mặc dù lúc Thần Dạ cùng Tử Huyên xuất hiện, một số người của Thái Hạo môn ở trong đồng tử toát ra ý vị để cho Phương Diêm hiểu được, hai người này có lẽ chính là người để cho Đình Sơn cốc hắn ở trong truyền thừa chi địa không thu hoạch được gì, hơn nữa toàn quân bị diệt.
Nhưng đội hình như thế, Phương Diêm cũng không tin là không làm gì được hai người trẻ tuổi này.
Nghe vậy, Thần Dạ cũng là cười mà không cho ý kiến, liếc mắt nhìn đám người Đằng Giao một cái, rồi sau đó nói với Bàng Tông:
- Bàng huynh, nhưng người này giết cũng liền giết đi, những thứ này đều là người gió thổi chiều nào theo chiều ấy, lưu lại bọn hắn sau này cũng sẽ là một cái phiền toái, ngươi cảm thấy thế nào?
- Vậy thì làm phiền Thần huynh đệ cùng Tử Huyên cô nương rồi.
Bàng Tông cũng là người rất có quyết đoán, nếu không như thế cũng sẽ không ngồi lên được vị trí Thiếu môn chủ của Thái Hạo môn, những người này lấy Đằng Giao cầm đầu không ngừng lật lọng, những người này đúng là giữ lại một chút để dùng cũng không có.
Tuy nói giết bọn họ đối với thực lực của Thái Hạo môn có điều ảnh hưởng, nhưng thế gian này nhân tài tuy khó có được, nhưng hạng người trung thành mới là căn bản để cho một cái thế lực đặt chân.
Đằng Giao cười lành lạnh nói:
- Ha hả, Bàng Tông, ngươi dám cấu kết với ngoại nhân mưu nghịch, các ngươi đều nghe thấy đi, lúc trước lão phu đối với tội danh của hắn cũng không phải là oan uổng cho hắn.
- Công dạo ở tại lòng ngời, sở dĩ không có công đạo đó là bởi vì ngoại lực quá cường đại, mà nay ngoại lực của ta càng cường đại hơn, Đại trưởng lão, những lời nói nhảm này ngươi cũng đừng nói nưa,x bởi vì không cứu được mạng của ngươi.
Nghe nói như thế, Bàng Tông ngược lại cười:
- Phương Diêm, ngươi dù gì cũng là cốc chủ của Đình Sơn cốc, ở Trung vực nam bộ này cũng là nhân vật cấp bậc bá chủ, nhưng ngươi thật là đáng cười, thời điểm bằng hữu ta ở đây thì ngươi không dám đến, đợi đến thời điểm bọn họ không ở đây ngươi liền xuất hiện, cái thời gian này chọn thật đúng là tốt.
- Miệng lưỡi bén nhọn, yên tâm đi, đợi lát nữa bổn tọa sẽ để cho ngươi sống không bằng chết!
Lấy thân phận của Phương Diêm chưa từng bị vãn bối chế nhạo qua như thế, lập tức lửa giận kia cũng giống như là sát ý dữ dội tuôn ra ngập trời, thân ảnh kia vừa động giống như quỷ mị hư vô xuất hiện ở trước người Bàng Tông, chuyển chưởng thành trảo, chụp xuống vào đầu.
Lấy thực lực của Bàng Tông lại như thế nào có thể trốn qua được, cho dù là toàn lực ứng phó cũng như thế nào đều không tiếp được.
- Thiếu môn chủ!
Những người ở phía sau Bàng Tông không khỏi bị phẫn muốn chết, có lòng muốn tương trợ nhưng ở dưới khí thế cường đại của Phương Diêm bao phủ, bọn họ không thể động đậy.
- Đại trưởng lão, gươi không xứng với Đại trưởng lão của Thái Hạo môn chúng ta, bất kể Thiếu môn chủ có làm sai hay không, nhưng hiện tại hắn vẫn là Thiếu môn chủ của Thái Hạo môn, ngươi lại không thèm chú ý đến Thiếu môn chủ bị giết, ngươi không xứng với trưởng lão của Thái Hạo môn chúng ta, các ngươi cũng không xứng là môn nhân của Thái Hạo môn.
Cả đám hướng về phía đám người Đằng Giao tức giận quát lớn, song nghe vào ở bên trong tay bất quá là tiếng cười chế giễu của đám người Đằng Giao, cái gì xứng hay không xứng, người thắng làm vua mà thôi.
- Phương Diêm, cho dù ta chết, ngươi cũng đừng mong sống tốt!
Không thể tránh khỏi, trong đồng tử của Bàng Tông, vẻ điên cuồng nhanh chóng lướt qua, chợt một cỗ hắc viêm ở bên ngoài thân thể lặng lẽ bắn ra.
- Ha ha, muốn tự bạo, Bàng Tông, bằng tu vi của ngươi, cho dù tự bạo thì có thể làm gì được bổn tọa.
Phương Diêm cười to:
- Chết đi cho bổn tọa!
Dưới một trảo kia, năng lượng huyền khí khổng lồ mãnh liệt, Bàng Tông giống như lửa của cây đèn không ngừng đung đưa, song phương chênh lệch quá lớn, cho dù là trạng thái tự bạo cũng bị ngạnh sinh sinh phá vỡ.
- Bằng hữu của ta như thế nào để cho hạng người nhát gan như ngươi có thể thương tổn!
Mắt thấy một trảo kia sắp rơi xuống trên đầu Bàng Tông, đột nhiên không gian đại điện vặn vẹo, hai đạo thân ảnh tựa như là u linh xuất hiện ở trước người Bàng Tông, một trảo kia của Phương Diêm như là đánh lên trên kim thiết không thể phá vỡ, trong một trận thanh âm thanh thúy đụng vào nhau, Phương Diêm liên tiếp lui về phía sau.
Năng lượng rung động tản đi, trong đại điện đã là nhiều thêm hai người.
- Thần huynh đệ, Tử Huyên cô nương, các ngươi làm sao đến đây!
Tìm được đường sống trong chỗ chết, Bàng Tông tự nhiên mừng rỡ, nhưng chợt thần sắc buồn bã nói:
- Hai vị, các ngươi vừa rồi đã cứu ta một mạng!
Mi tâm của Thần Dạ hơi hơi nhíu lại, rồi sau đó nặng nề vỗ xuống bả vai của Bàng Tông, nói:
- Chúng ta đều là nam nhân, vượt qua sơn phong mới có thể thấy phong cách tốt đẹp nhất.
Tâm tình của Bàng Tông, Thần Dạ hiểu được, ở Thái Hạo môn sinh sống nhiều năm, nơi này chính là nhà của Bàng Tông.
Trong năm tháng trước kia, tuy là không được thừa nhận, không được tán thành, nhưng thủy chung trong nhà này, Bàng Tông còn sẽ có an ủi, bất kể nói như thế nào, không có Thái Hạo môn, có lẽ Bàng Tông sẽ không có thành tựu của ngày hôm nay.
Nhưng mà giờ này ngày này, rất nhiều người trong cái nhà này sinh sôi đem hắn từ bỏ, loại tư vị này Bàng Tông rất khó tiếp nhận.
- Ta biết, yên tâm, Bàng Tông ta không phải là loại người rất dễ dàng bị đánh bại.
Thở ra một hơi, Bàng Tông ngược lại cười nói:
- May nhờ các ngươi đến kịp, nếu không liền phải nhặt xác cho ta rồi!
- Đúng vậy a, nếu như ta đến để nhặt xác cho Bàng huynh, ta đây sẽ điên cuồng, nhưng mặc dù là hiện tại...
Một cỗ hàn ý cực hạn từ trong cơ thể Thần Dạ chậm rãi bắn ra, nhìn về phía đám người Đình Sơn cốc cùng với Đằng Giao, Thần Dạ lạnh lùng nói:
- Những người này liền đều không muốn sống rời đi đại điện rồi.
- Cuồng vọng, chỉ bằng hai người các ngươi!
Lấy tu vi của Phương Diêm, hôm nay Thần Dạ cùng Tử Huyên cũng là không giấu diếm tu vi tự thân, tự nhiên là rõ ràng cảm ứng được tu vi chân thực của hai người.
Không thể phủ nhận, thực lực của tử sam nữ tử kia rất cường đại, Phương Diêm tuy là cảm ứng được tu vi của nàng nhưng không cách nào phán đoán chuẩn xác thực lực của nữ tử này, cũng chính là nói nếu như Phương Diêm cùng tử sam nữ tử đại chiến mà nói, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ.
Song ở chỗ này cũng không phải chỉ có một mình Phương Diêm hắn, lực lượng tinh nhuệ cùng với cao thủ đứng đầu của Đình Sơn cốc đều ở nơi đây, cộng thêm chính hắn, trọn vẹn ba vị cao thủ Tôn Huyền cùng với mười mấy vị cao thủ Hoàng Huyền, và đông đao cao thủ Địa Huyền.
Mặc dù lúc Thần Dạ cùng Tử Huyên xuất hiện, một số người của Thái Hạo môn ở trong đồng tử toát ra ý vị để cho Phương Diêm hiểu được, hai người này có lẽ chính là người để cho Đình Sơn cốc hắn ở trong truyền thừa chi địa không thu hoạch được gì, hơn nữa toàn quân bị diệt.
Nhưng đội hình như thế, Phương Diêm cũng không tin là không làm gì được hai người trẻ tuổi này.
Nghe vậy, Thần Dạ cũng là cười mà không cho ý kiến, liếc mắt nhìn đám người Đằng Giao một cái, rồi sau đó nói với Bàng Tông:
- Bàng huynh, nhưng người này giết cũng liền giết đi, những thứ này đều là người gió thổi chiều nào theo chiều ấy, lưu lại bọn hắn sau này cũng sẽ là một cái phiền toái, ngươi cảm thấy thế nào?
- Vậy thì làm phiền Thần huynh đệ cùng Tử Huyên cô nương rồi.
Bàng Tông cũng là người rất có quyết đoán, nếu không như thế cũng sẽ không ngồi lên được vị trí Thiếu môn chủ của Thái Hạo môn, những người này lấy Đằng Giao cầm đầu không ngừng lật lọng, những người này đúng là giữ lại một chút để dùng cũng không có.
Tuy nói giết bọn họ đối với thực lực của Thái Hạo môn có điều ảnh hưởng, nhưng thế gian này nhân tài tuy khó có được, nhưng hạng người trung thành mới là căn bản để cho một cái thế lực đặt chân.
Đằng Giao cười lành lạnh nói:
- Ha hả, Bàng Tông, ngươi dám cấu kết với ngoại nhân mưu nghịch, các ngươi đều nghe thấy đi, lúc trước lão phu đối với tội danh của hắn cũng không phải là oan uổng cho hắn.
- Công dạo ở tại lòng ngời, sở dĩ không có công đạo đó là bởi vì ngoại lực quá cường đại, mà nay ngoại lực của ta càng cường đại hơn, Đại trưởng lão, những lời nói nhảm này ngươi cũng đừng nói nưa,x bởi vì không cứu được mạng của ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.