Chương 49: Nguyên Vũ Sơn. (1)
Ngốc Tiểu Ngư
21/12/2014
Thần Dạ đúng là hiểu rõ ràng đạo lý này, tất cả mới quyết định tính chất tranh đấu trận này. Mà
trong lòng người trẻ tuổi đồng dạng cũng hiểu rất rõ ràng, về tính chất, chẳng qua cũng cứ nói ở bề ngoài là việc của lớp trẻ. Nếu như sau
chuyện này, hoàng thất nhất định phải tìm người chịu trách nhiệm cho
thất bại của Nhị hoàng tử. Như vậy, trừ phi đôi bên có khả năng quyết
định quyết tâm thoát ly Đại Hoa, nếu không, trách nhiệm này liền nhất
định phải có người gánh vác!
Mà gánh vác trách nhiệm này, có lẽ ý nghĩa chính là tự mình như một huynh đệ, cũng không thể được để cho xảy ra sự việc. Thần Dạ còn có đại sự hắn muốn làm. Như vậy, chuyện tới cuối cùng, tất cả trách nhiệm liền do chính mình gánh chịu là được.
- Chính là vì như vậy, thần thiếp mới chịu lưu lại cùng công tử Gia. Bất kể công tử Gia ở nơi nào, thần thiếp đều phải đi theo.
Liễu Như Thị nói kiên định, nàng cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi cười cười, nắm lấy bàn tay mềm mại của Liễu Như Thị mà nói:
- Ngươi không có mặt ở đế đô, chẳng những có thể làm cho ta càng an tâm hơn. Đồng thời, cũng để cho trong lòng ta có một điều vấn vương. Bởi vì có nàng ở phương xa chờ ta, ta cũng không thể không tiếc thân khiến cho chính mình đi tìm chết. Đại Hoa hoàng triều, những người khác không phản bội được, nhưng Diệp Thước ta thì cũng không hề cố kỵ!
- Công tử Gia!
Liễu Như Thị ngửa đầu, trong nháy mắt đã nhắm nghiền đôi mắt nhung:
- Công tử Gia, đêm nay để cho Như Thị hầu hạ chàng đi!
Đêm, dần dần đã khuya, mỗi một con phố dài ở đế đô đã là rộng thênh thang . . . Đúng là trước lúc bình minh , đột nhiên, có mấy chục bóng dáng đen sì nhanh như tia chớp vụng trộm xuất hiện. Sau đó, như tia chớp phân tán bắn về khắp bốn phương tám hướng đế đô Hoàng Thành!
Nguyên Vũ Sơn nằm ở phía bắc đế đô. Nó đứng đối diện cùng Bắc Vọng Sơn. Nhưng phong cảnh Nguyên Vũ Sơn lại hoàn toàn không giống như Bắc Vọng Sơn . . . .
Bắc Vọng Sơn, như thanh kiếm sắc đứng sừng sững trong thế gian, cao ngất trong đám mây, ít người có thể nhìn thấy đầy đủ phong cảnh trên núi. Mà Nguyên Vũ Sơn, không chỉ có là cao bằng một nửa của Bắc Vọng Sơn, hơn nữa trong phạm vi không trung ở núi này, hàng năm bao phủ những tầng mây đen, bởi vậy mà có mưa nhiều hơn. Cái tên Nguyên Vũ Sơn cũng là từ đó mà ra!
Vừa vào trong phạm vi của Nguyên Vũ Sơn , liền có cảm giác như tiến vào đến một chốn hoàn toàn hắc ám. Ngẩng đầu phóng tầm mắt nhìn nơi xa xa, đều là chỉ thấy bầu trời vạn dặm. Điều đó làm cho người ta không thể không kêu lên sự thần kỳ của tự nhiên.
Vùng núi có nhiều mưa, tự nhiên tạo thành đường lên núi rất khó khăn. Thậm chí cái gọi là đường cũng đã không còn là đường. Hơn nữa độ ẩm không khí quá lớn khiến cho khí hậu cùng hoàn cảnh trong Nguyên Vũ Sơn so với các địa phương khác thì có sự khác nhau rất lớn.
Bởi vậy, nếu như không cần thiết, sẽ có rất ít người đi Nguyên Vũ Sơn. Dần dần, núi này trong cảm nhận của rất nhiều người tại đế đô Hoàng Thành của Đại Hoa hoàng triều, cũng đã trở thành một chỗ tuyệt đối nguy hiểm.
Gian nan leo trèo bấu víu trên con đường nhỏ đi lên trên núi, cho dù không ngừng mát hơn thì Thần Dạ cũng thỉnh thoảng phải lau đi mồ hôi chảy xuống từ trên trán. Nhìn cự li đến đỉnh núi còn có một khoảng cách thật xa, Thần Dạ không nhịn được mà khẽ thở dài một hơi.
Diệp Thước ở tại Hoa Thanh Trì nhìn như một chốn phồn hoa, trên thực tế cũng khiến cho các trưởng bối trong mỗi nhà đại quyền thế đế đô có hơi khinh miệt. Thế giới võ đạo có quá nhiều người đắm chìm mê muội vào chốn phong hoa, bản thân hắn chính là rơi vào chỗ tượng trưng cho chốn đó.
Thiết Dịch Thiên ở trên Nguyên Vũ Sơn, hoàn cảnh này không nghi ngờ đối với việc tôi luyện tính cách một con người, cùng với tu luyện võ đạo mà nói, cũng có được lợi ích lớn lao đến như vậy.
Hành động thế này của Thiết Dịch Thiên sẽ vì hắn mà viết ở trong lòng rất nhiều người một chữ phục. Tuy nhiên, hoàn cảnh như thế không phải người thường có khả năng đủ sức chịu được.
Nơi mà Diệp Thước lựa chọn khác xa với chỗ của Thiết Dịch Thiên , nhưng tâm tư của hai người đều là như nhau. Tất cả đều là vào mấy năm trước đây, sau khi chính mình phát sinh sự kiện Bắc Vọng Sơn , rồi tự mình phong bế. Bọn họ liền lựa chọn rời xa chốn trần tục.
Thần Dạ biết, bọn họ làm như vậy, là hy vọng một ngày kia sẽ đến trợ giúp chính mình.
Có huynh đệ như thế, Thần Dạ vốn nên rất vui mừng. Có điều là, hắn không muốn các huynh đệ vì hắn mà phải gánh chịu áp lực cùng hành hạ mà bọn họ nguyên vốn không cần chịu đựng!
Trong đế đô Hoàng Thành, Tam công tử Diệp Thước của Diệp gia, Thiếu chủ Thiết Dịch Thiên của Thiết gia có uy danh như thế nào, làm cho người ta kính sợ như thế nào. Nếu như bọn họ cố tình, hơn nữa có bối cảnh của bọn họ , nếu muốn thành tựu một phen sự nghiệp thì quả là dư dả!
Tuy nhiên, hai người này, lại là vì Thần Dạ hắn mà lựa chọn những con đường hoàn toàn không giống trước kia. Hơn nữa con đường này, là cho tới bây giờ bọn hắn cũng chưa hề đi qua.
Khi hắn đang cố gắng leo trèo bấu víu hướng về phía trước thì đột nhiên một vệt ánh nắng rọi xuống từ trên trời. Mặc dù rất khó khắn mới có thể rơi xuống trên người mình, nhưng mà nó vẫn khiến cho Thần Dạ cảm giác được những tia ấm áp.
- Mặt trời hãy mau xuất hiện ra đi!
Bởi vì trong không trung Nguyên Vũ Sơn hàng năm mây đen bao phủ, mặc dù vào lúc mặt trời gay gắt phủ xuống thì cũng rất ít khi có thể rọi tới trong dãy núi. Hôm nay Thần Dạ, tựa hồ có vận may rất tốt.
Nhờ vào cự li vẫn còn trong tầm mắt, Thần Dạ có vận số tốt, nên ở trong mắt hắn mơ hồ đều có thể nhìn thấy, trên đỉnh ngọn núi kia có một bóng người đang chậm rãi hiện ra trong tầng mây . . . .
Đến khi cự li tới đỉnh núi càng ngày càng gần, bóng người kia trong mắt Thần Dạ càng trở nên rõ ràng hơn.
Đó là một người trẻ tuổi áng chừng mười bảy mười tám tuổi, nhưng lại có một thân hình cường tráng như tháp sắt. Ở trên thân thể, những khối cơ góc cạnh rõ ràng nối liền một chỗ đã tôn lên cơ thể hoàn mỹ . Làm cho người ta xem ra, vẻn vẹn là thân hình hắn , thật giống như một cỗ xe tăng với sức mạnh vô địch.
Giờ phút này hắn đang lúc ngũ tâm hướng thiên ( lòng bàn tay, bàn chân và mặt ngửa lên trời )mà tu luyện. Nhưng đến khi ánh mắt của Thần Dạ có hơi nhìn thoáng qua về hướng phía sau hắn, sắc mặt lập tức đại biến.
Thì ra, người trẻ tuổi này đang ngồi thẳng , nhưng trên lưng hắn lại có một tảng đá lớn nếu so sánh với bản thân thì cũng không chênh lệch bao nhiêu. Tảng đá lớn này được dùng xích sắt quấn vòng quanh, cố định chắc chắn ở trên lưng phía sau hắn.
Tu luyện như thế, là những điều Thần Dạ chưa từng nghe. Mà cho dù những năm gần đây bởi vì hắn không sao đi theo được Huyền Khí Chi Lộ, phải chuyển sang đi theo đạo tu luyện thân thể , nhưng cũng chưa bao giờ tao ra cho mình loại áp lực lớn lao như thế cho chính mình .
Mà gánh vác trách nhiệm này, có lẽ ý nghĩa chính là tự mình như một huynh đệ, cũng không thể được để cho xảy ra sự việc. Thần Dạ còn có đại sự hắn muốn làm. Như vậy, chuyện tới cuối cùng, tất cả trách nhiệm liền do chính mình gánh chịu là được.
- Chính là vì như vậy, thần thiếp mới chịu lưu lại cùng công tử Gia. Bất kể công tử Gia ở nơi nào, thần thiếp đều phải đi theo.
Liễu Như Thị nói kiên định, nàng cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi cười cười, nắm lấy bàn tay mềm mại của Liễu Như Thị mà nói:
- Ngươi không có mặt ở đế đô, chẳng những có thể làm cho ta càng an tâm hơn. Đồng thời, cũng để cho trong lòng ta có một điều vấn vương. Bởi vì có nàng ở phương xa chờ ta, ta cũng không thể không tiếc thân khiến cho chính mình đi tìm chết. Đại Hoa hoàng triều, những người khác không phản bội được, nhưng Diệp Thước ta thì cũng không hề cố kỵ!
- Công tử Gia!
Liễu Như Thị ngửa đầu, trong nháy mắt đã nhắm nghiền đôi mắt nhung:
- Công tử Gia, đêm nay để cho Như Thị hầu hạ chàng đi!
Đêm, dần dần đã khuya, mỗi một con phố dài ở đế đô đã là rộng thênh thang . . . Đúng là trước lúc bình minh , đột nhiên, có mấy chục bóng dáng đen sì nhanh như tia chớp vụng trộm xuất hiện. Sau đó, như tia chớp phân tán bắn về khắp bốn phương tám hướng đế đô Hoàng Thành!
Nguyên Vũ Sơn nằm ở phía bắc đế đô. Nó đứng đối diện cùng Bắc Vọng Sơn. Nhưng phong cảnh Nguyên Vũ Sơn lại hoàn toàn không giống như Bắc Vọng Sơn . . . .
Bắc Vọng Sơn, như thanh kiếm sắc đứng sừng sững trong thế gian, cao ngất trong đám mây, ít người có thể nhìn thấy đầy đủ phong cảnh trên núi. Mà Nguyên Vũ Sơn, không chỉ có là cao bằng một nửa của Bắc Vọng Sơn, hơn nữa trong phạm vi không trung ở núi này, hàng năm bao phủ những tầng mây đen, bởi vậy mà có mưa nhiều hơn. Cái tên Nguyên Vũ Sơn cũng là từ đó mà ra!
Vừa vào trong phạm vi của Nguyên Vũ Sơn , liền có cảm giác như tiến vào đến một chốn hoàn toàn hắc ám. Ngẩng đầu phóng tầm mắt nhìn nơi xa xa, đều là chỉ thấy bầu trời vạn dặm. Điều đó làm cho người ta không thể không kêu lên sự thần kỳ của tự nhiên.
Vùng núi có nhiều mưa, tự nhiên tạo thành đường lên núi rất khó khăn. Thậm chí cái gọi là đường cũng đã không còn là đường. Hơn nữa độ ẩm không khí quá lớn khiến cho khí hậu cùng hoàn cảnh trong Nguyên Vũ Sơn so với các địa phương khác thì có sự khác nhau rất lớn.
Bởi vậy, nếu như không cần thiết, sẽ có rất ít người đi Nguyên Vũ Sơn. Dần dần, núi này trong cảm nhận của rất nhiều người tại đế đô Hoàng Thành của Đại Hoa hoàng triều, cũng đã trở thành một chỗ tuyệt đối nguy hiểm.
Gian nan leo trèo bấu víu trên con đường nhỏ đi lên trên núi, cho dù không ngừng mát hơn thì Thần Dạ cũng thỉnh thoảng phải lau đi mồ hôi chảy xuống từ trên trán. Nhìn cự li đến đỉnh núi còn có một khoảng cách thật xa, Thần Dạ không nhịn được mà khẽ thở dài một hơi.
Diệp Thước ở tại Hoa Thanh Trì nhìn như một chốn phồn hoa, trên thực tế cũng khiến cho các trưởng bối trong mỗi nhà đại quyền thế đế đô có hơi khinh miệt. Thế giới võ đạo có quá nhiều người đắm chìm mê muội vào chốn phong hoa, bản thân hắn chính là rơi vào chỗ tượng trưng cho chốn đó.
Thiết Dịch Thiên ở trên Nguyên Vũ Sơn, hoàn cảnh này không nghi ngờ đối với việc tôi luyện tính cách một con người, cùng với tu luyện võ đạo mà nói, cũng có được lợi ích lớn lao đến như vậy.
Hành động thế này của Thiết Dịch Thiên sẽ vì hắn mà viết ở trong lòng rất nhiều người một chữ phục. Tuy nhiên, hoàn cảnh như thế không phải người thường có khả năng đủ sức chịu được.
Nơi mà Diệp Thước lựa chọn khác xa với chỗ của Thiết Dịch Thiên , nhưng tâm tư của hai người đều là như nhau. Tất cả đều là vào mấy năm trước đây, sau khi chính mình phát sinh sự kiện Bắc Vọng Sơn , rồi tự mình phong bế. Bọn họ liền lựa chọn rời xa chốn trần tục.
Thần Dạ biết, bọn họ làm như vậy, là hy vọng một ngày kia sẽ đến trợ giúp chính mình.
Có huynh đệ như thế, Thần Dạ vốn nên rất vui mừng. Có điều là, hắn không muốn các huynh đệ vì hắn mà phải gánh chịu áp lực cùng hành hạ mà bọn họ nguyên vốn không cần chịu đựng!
Trong đế đô Hoàng Thành, Tam công tử Diệp Thước của Diệp gia, Thiếu chủ Thiết Dịch Thiên của Thiết gia có uy danh như thế nào, làm cho người ta kính sợ như thế nào. Nếu như bọn họ cố tình, hơn nữa có bối cảnh của bọn họ , nếu muốn thành tựu một phen sự nghiệp thì quả là dư dả!
Tuy nhiên, hai người này, lại là vì Thần Dạ hắn mà lựa chọn những con đường hoàn toàn không giống trước kia. Hơn nữa con đường này, là cho tới bây giờ bọn hắn cũng chưa hề đi qua.
Khi hắn đang cố gắng leo trèo bấu víu hướng về phía trước thì đột nhiên một vệt ánh nắng rọi xuống từ trên trời. Mặc dù rất khó khắn mới có thể rơi xuống trên người mình, nhưng mà nó vẫn khiến cho Thần Dạ cảm giác được những tia ấm áp.
- Mặt trời hãy mau xuất hiện ra đi!
Bởi vì trong không trung Nguyên Vũ Sơn hàng năm mây đen bao phủ, mặc dù vào lúc mặt trời gay gắt phủ xuống thì cũng rất ít khi có thể rọi tới trong dãy núi. Hôm nay Thần Dạ, tựa hồ có vận may rất tốt.
Nhờ vào cự li vẫn còn trong tầm mắt, Thần Dạ có vận số tốt, nên ở trong mắt hắn mơ hồ đều có thể nhìn thấy, trên đỉnh ngọn núi kia có một bóng người đang chậm rãi hiện ra trong tầng mây . . . .
Đến khi cự li tới đỉnh núi càng ngày càng gần, bóng người kia trong mắt Thần Dạ càng trở nên rõ ràng hơn.
Đó là một người trẻ tuổi áng chừng mười bảy mười tám tuổi, nhưng lại có một thân hình cường tráng như tháp sắt. Ở trên thân thể, những khối cơ góc cạnh rõ ràng nối liền một chỗ đã tôn lên cơ thể hoàn mỹ . Làm cho người ta xem ra, vẻn vẹn là thân hình hắn , thật giống như một cỗ xe tăng với sức mạnh vô địch.
Giờ phút này hắn đang lúc ngũ tâm hướng thiên ( lòng bàn tay, bàn chân và mặt ngửa lên trời )mà tu luyện. Nhưng đến khi ánh mắt của Thần Dạ có hơi nhìn thoáng qua về hướng phía sau hắn, sắc mặt lập tức đại biến.
Thì ra, người trẻ tuổi này đang ngồi thẳng , nhưng trên lưng hắn lại có một tảng đá lớn nếu so sánh với bản thân thì cũng không chênh lệch bao nhiêu. Tảng đá lớn này được dùng xích sắt quấn vòng quanh, cố định chắc chắn ở trên lưng phía sau hắn.
Tu luyện như thế, là những điều Thần Dạ chưa từng nghe. Mà cho dù những năm gần đây bởi vì hắn không sao đi theo được Huyền Khí Chi Lộ, phải chuyển sang đi theo đạo tu luyện thân thể , nhưng cũng chưa bao giờ tao ra cho mình loại áp lực lớn lao như thế cho chính mình .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.