Đế Quân

Chương 130: Nhị nữ gặp nhau! (2)

Ngốc Tiểu Ngư

13/01/2015

- Ý tứ những lời này của bổn cung cũng không phải là thân phận địa vị của song phương chúng ta ở Đại Hoa hoàng triều, mà là thân phận cùng địa vị của chúng ta ở một cái địa phương khác.

Huyền Lăng công chúa đạm mạc nói:

- Có lẽ ngươi sẽ không tin, càng thêm không phục, lấy thiên phú của ngươi cũng thật có đạo lý không phục, chỉ tiếc thiên phúc thì bổn cung cũng có, hơn nữa bổn cung còn có thứ mà ngươi chưa từng có, đó chính là tuổi của bổn cung so sánh với ngươi còn nhỏ hơn, thời gian tiếp xúc võ đạo so sánh với ngươi cũng lâu hơn, nội tình sâu hơn ngươi, thiên phú so sánh với ngươi càng không kém, ngươi cho là trong cuộc đời này ngươi có thể càng thêm xuất sắc hơn so với bổn cung sao?

Sắc mặt của Thường Vị Nhiên không khỏi biến hóa không ngừng, sau một lúc bỗng nhiên không tiếng động mà cười khẽ:

- Công chúa điện hạ, ta hiện tại đã biết rõ rồi, tại sao ngươi có thể trong một đêm trở lại bình thường, tại sao ngươi muốn nói những lời này với ta, ngươi là muốn đánh vào lòng tin của ta, không phải là vì các loại thành tựu trong tương lai, mà là Thần Dạ đi?

Bên ngoài Tiếu Nguyệt lâu, nữ tử che mặt xuất thủ, trong Huyễn Hương cốc, bởi vì Thần Dạ, người này không giết chính mình, Thần Dạ bị Vân Thái Hư chặn đường nàng cũng có thể kịp thời chạy tới, hết thảy những thứ này hiện tại đều có thể chứng minh.

- Ngươi quả nhiên là thông tuệ!

Huyền Lăng công chúa nghiêm nét mặt nói:

- Đúng vậy, chính là bởi vì ngươi cho nên bổn cung mới quyết định trở lại bình thường, vì vậy ngươi nên thu hồi phần tâm tư kia đi, nếu không bổn cung có thể bảo đảm ngươi sẽ phải hối hận, mà kết quả cũng nhất định sẽ làm cho ngươi rất bi thảm!

Thường Vị Nhiên không nhịn được mà cười khổ:

- Ý tứ của công chúa điện hạ ta hiểu được, nhưng mà công chúa ngày cũng thân là nữ tử, cũng biết rõ khi đã động tình với một người còn có thể thu hồi lại sao?

Một câu hạ định quyết tâm liền để cho Thường Vị Nhiên rất minh bạch rõ ràng tâm ý của Huyền Lăng công chúa!

- Điểm này bổn cung hiểu được, nhưng ngươi hẳn là nên khắc chế chính mình, thân phận của các ngươi nhất định sẽ không có kết quả!

- Chẳng lẽ thân phận của công chúa ngài là có thể có kết quả sao?

Thường Vị Nhiên hỏi ngược lại, trong thanh âm bắt đầu dâng lên một cơn tức giận.

Huyền Lăng công chúa chậm rãi lắc đầu, tựa như đang thừa nhận lời nói của Thường Vị Nhiên, nhưng thần sắc của nàng vẫn kiên định như cũ.

- Trường Tôn Nhiên, bổn cung đều đã trở lại bình thường rồi, hơn nữa còn tự mình tới đây, nói cách khác, bổn cung đã có lựa chọn, ngươi cho rằng như thế nào? Mà ngươi lại đến đây gặp Thần Dạ ca ca lại có phải là đã có lựa chọn rồi hay không?



Thần sắc của Thường Vị Nhiên vô cùng ảm đạm lại, hiển nhiên trong lòng của nàng cũng không có lựa chọn tốt!

Huyền Lăng công chúa nhẹ khẽ thở dài một tiếng nói:

- Đều là nữu tử, bổn cung rõ ràng tâm ý của ngươi, cũng thương hại tế ngộ của ngươi, nếu không phải là tình thế bất đắc dĩ, bổn cung cũng không muốn ép ngươi, ngươi thông tuệ như thế hẳn là hiểu được ý tứ của bổn cung.

- Thương hại ta?

Thần sắc của Thường Vị Nhiên chợt trở nên cực kỳ bạo ngược, thanh âm kia càng hình như là từ trong địa ngục vô gian mà bay thẳng ra.

- Huyền Lăng công chúa, ta không cần ngươi thương hại ta, ta thậm chí cảm tạ các ngươi để cho ta có một đoạn tế ngộ như vậy, nếu không ta căn bản không rõ ở bên trong cuộc sống lại còn có một mặt âm u bậc này tồn tại.

Bàn tay của Thường Vị Nhiên chậm rãi vung lên, chỉ vào Huyền Lăng công chúa mà thanh lãng cười khẽ:

- Tuy hết thảy đây đều không liên quan tới ngươi, nhưng ngươi đã ở trong phương gông cùm xiềng xích này, cho nên hết thảy thuộc về ngươi, ta sẽ từng điểm từng điểm mà toàn bộ tước đoạt tới, ta muốn để cho ngươi không còn gì!

- Như vậy, ngươi là đang ép bổn cung giết ngươi!

Sát cơ lẫm nhiên bỗng nhiên giống như cuồng phong thổi quét trên không trung, bốn người thân ở bên trong giờ khắc này liền là núi lửa sắp bộc phát.

- Các ngươi muốn làm gì?

Đang lúc sát cơ bạo dũng đến một cái cực hạn, tiếp đó liền là lúc đao thật thương thật đối quyết, thân ảnh của Thần Dạ lướt nhanh tới, mạnh mẽ tiến vào trong phiến hỗn loạn kia.

- Ông ông!

Bốn đạo khí cơ nhanh chóng thu hồi, lúc này Thần Dạ mới thấy được tình thế rõ ràng nơi này, mà chỉ một lát về sau, đuôi lông mày nhảy lên, trong thần sắc bất giác có mấy phần khổ sở.

Nữ tử che mặt từng đến giết Thường Vị Nhiên, trước mắt gặp nhau vì sao lại có thời điểm sống chung hòa bình, hắn tất nhiên không nghĩ tới nguyên nhân mà bốn người muốn quyết thắng thua cũng không phải là cái này, hắn càng thêm không nghĩ tới nữ tử che mặt cư nhiên là người bên cạnh Huyền Lăng công chúa.

Khó trách, khó trách!

Chỉ là Huyền Lăng công chúa tại sao muốn giết Thường Vị Nhiên?

- Thần Dạ ca ca, ngươi tốt không?



Huyền Lăng thu lại một thân khí cơ, khiêu khích mà nhìn Thường Vị Nhiên một cái, chợt đi tới bên cạnh Thần Dạ, giống như là khi còn bé, nhẹ nhàng khoác lên cánh tay của hắn, thấp giọng nói:

- Thần Dạ ca ca, lo lắng chết ta rồi.

- Ta đây không phải là không có chuyện gì sao?

Tuy nguyên nhân thân phận của song phương, Thần Dạ không cách nào có hứa hẹn với Huyền Lăng, nhưng cũng không ngại ở giữa hai người ở chung với nhau khi quên đi thân phận.

Cũng như khi còn bé, sau khi Thần Dạ nhéo mũi của Huyền Lăng, cười nói với Thường Vị Nhiên:

- Đa tạ ân viện thủ của Thường cô ương cùng Càn lão ngày đó.

- Thần Dạ, giữa chúng ta cần phải khách khí như vậy sao?

Ở chỗ sau trong con ngươi của Thường Vị Nhiên có ghen tỵ cùng sát ý đồng thời hiện lên, nàng không thể giống như Huyền Lăng mà thân cận với Thần Dạ như vậy được, phần bất đắc dĩ này khiến cho người ta không biết có tư vị gì.

Nhưng nàng cũng là người không tầm thường, sau khi cười khẽ, xe lăn chậm rãi di động, đi tới trước người Thần Dạ, lấy ra đóa kỳ hoa mà Thần Dạ hôm đó còn chưa mang đi, đưa tới nói:

- Hoa khai tịnh đế, trăng tròn người đoàn viên! Nó ở chỗ của ta trong khoảng thời gian này mặc dù có đồng bạn phụng bồi, nhưng ta tổng cảm giác nó vẫn là đang nhớ ngươi.

Lần này Thần Dạ thật không cự tuyệt, liền trực tiếp nhận lấy kỳ hoa, nhưng ngay sau đó cười nói:

- Thường cô nương, Càn lão, mời đi vào tán gẫu đi!

- Thần Dạ ca ca, Thường cô nương còn có chuyện muốn làm, đúng không, Thường cô nương?

Huyền Lăng công chúa xoay người hướng về phái Thường Vị Nhiên mà mở trừng hai mắt, ý tứ uy hiếp không cần nói cũng biết!

Ánh mắt của Thường Vị Nhiên mãnh liệt, đang ở lúc muốn nói cái gì liền bị Càn Vô Tâm nhẹ nhàng kéo lại, trong lòng Thường Vị Nhiên khẽ thở dài một tiếng, nói:

- Đúng vậy a, ta còn có chuyện quan trọng trong người, Thần Dạ, lúc nào có rảnh rỗi ta liền tới tìm ngươi.

Thần Dạ gật đầu, không có lưu lại các nàng, có Huyền Lăng cùng nữ tử che mặt ở đây cũng quả thật không tốt lưu lại, huống chi nếu Huyền Lăng đã tới, hơn nữa còn mang theo nữ tử che mặt cùng nhau tới, như vậy tất nhiên là có mấy lời muốn nói với hắn, những thứ này cũng không phải là Thường Vị Nhiên có thể biết được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook