Chương 266: Nói là vô tình, tình càng sâu.
Ngốc Tiểu Ngư
25/02/2015
Nghe vậy, Thần Dạ khẽ nhướn mày kiếm một cái, rồi thản nhiên nói:
- Đừng có nói khẳng định như vậy, bởi bản thân chúng ta đều sẽ có lúc phải thân bất do kỷ ( không thể tự mình làm chủ ).
- Ngươi đã không hỏi, ta đây liền trực tiếp nói với ngươi cho xong.
Trường Tôn Nhiên chưa từng để ý đến thái độ của Thần Dạ, dừng chỉ chốc lát rồi nói:
- Sau khi ngươi rời khỏi đế đô không lâu, Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên cũng là lần lượt rời khỏi đó. Đế đô không có ba huynh đệ các ngươi liền yên tĩnh hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
- Có lẽ là do kỳ tích của ngươi, có lẽ có nguyên nhân khác. Cho nên lão Vương Gia từ trước tới nay không hề hỏi việc đời, rốt cục có một chút hành động. Mặc dù hành động cũng không lớn, nhưng là làm cho trong lòng hoàng đế bệ hạ cảm thấy bất an. Mấy lần đối phó đều là không có chút xíu hiệu quả, ngược lại để cho lão Vương Gia thu hoạch rất nhiều.
- Dưới tình hình như thế, hoàng đế liền nghĩ tới ngươi, đúng không?
Thần Dạ cười cười, nhưng trên gương mặt đã bắt đầu nổi lên vẻ mừng rỡ. Hắn đã biết, thái độ của lão gia tử đã thay đổi rất nhiều, nhưng cũng thật không ngờ rằng lão gia tử lại chủ động tiến công.
Như vậy rất tốt, chỉ cần lão gia tử không cam tâm chờ đợi, không còn trầm lặng, như vậy cho dù hoàng thất có thực lực như thế nào thì đều đừng hòng làm như kiếp trước, dễ dàng khiến cho Thần gia cửa nát nhà tan!
Trường Tôn Nhiên gật đầu, đáp:
- Không sai, hoàng đế bệ hạ hẳn là nghe theo ông nội của ta đề nghị, quyết định để cho ta bày mưu tính kế cho ngài. Vì vậy liền có sự hỗn loạn hiện tại ở phủ Đại Danh.
Thần Dạ vừa mới khẽ hơi nhíu mày rồi chợt giãn ra mà hỏi:
- Ngoại trừ phủ Đại Danh ra, khắp cả trong Đại Hoa hoàng triều thì vẫn còn có bao nhiêu địa phương, cũng có hỗn loạn như vậy.
- Không nhiều lắm, nhưng mà không ít!
Cùng với Trường Tôn Nhiên liên tiếp nói ra không dưới hàng chục địa danh thì, gương mặt Thần Dạ càng nhăn tợn hơn. Những địa danh này đều là trọng trấn của Đại Hoa hoàng triều, mỗi một chỗ, mỗi địa hình.v..v..., đều rất quan trọng. Nếu nói khó nghe một chút, chỉ cần chiếm cứ những địa phương này, như vậy chuyện khởi binh lật đổ đương kim hoàng thất liền không quá khó khăn giống như trong yêu cầu.
Nhưng mà vào lúc nhăn mặt thì cũng tịnh không hề nhìn thấy hắn có quá nhiều lo lắng.
Trường Tôn Nhiên đã nói những lời như thế này ở trong mật thất cùng Phủ Chủ Đại Danh. Điều đó cho hắn biết, Thần gia vẫn an ổn, ngay như trước mắt mà nói thì cũng không cần phải lo lắng quá lớn. Nhưng mà hắn vẫn còn có hơi hoài nghi.... Nên ngay sau đó lập tức hỏi:
- Trường Tôn Nhiên, ngươi nói Thánh Chủ Gia đã lưu lại đạo di mệnh kia, rốt cuộc là thực sự hay là giả ?
- Thật sự, cái này ngươi không cần hoài nghi....
Trường Tôn Nhiên nghiêm nét mặt nói.
- Là thật sự!
Thần Dạ thì thầm nói nhỏ một câu, tiếp theo lạnh lùng cười một tiếng mà bảo:
- Hiện tại, ngươi dâng lên kế hoạch cho hoàng đế, xem như thành công. Như vậy, ở trong mắt hoàng đế, Trường Tôn Nhiên ngươi bao gồm cả Trường Tôn gia đều có địa vị được nâng cao không ít, thật sự là phải chúc mừng ngươi một câu.
Âm thanh lạnh lùng, Trường Tôn Nhiên tịnh không để ý, nàng bình tĩnh nói:
- Kỳ thật, ở trong lòng ta còn có một kế hoạch lớn hơn nữa, đáng tiếc không người cùng phối hợp, cho nên đành chuyển sang hàng thứ yếu, mà phải dùng tới thủ đoạn hiện nay.... Hiện tại gặp được ngươi, Thần Dạ, chúng ta xem ra lại có khả năng phối hợp với nhau một phen.
- Không có hứng thú!
Thần Dạ không chút nghĩ ngợi, quả quyết cự tuyệt.
- Tại sao?
Trường Tôn Nhiên có điểm hơi kinh ngạc.
Thần Dạ đáp:
- Ta tự nhận, mình không phải là người lòng mang thiên hạ. Chuyện sinh tử của những người khác, trên cơ bản không quan hệ tới ta. Nhưng mà, ta cũng không hy vọng có quá nhiều người vô tội bởi vì ta mà mất đi nhà cửa và tính mạng.
- Nói thật dễ nghe, nhưng còn trên thực tế thì sao?
Trường Tôn Nhiên không khỏi giễu cợt cười nói:
- Ngươi nhất định phải đánh một trận cùng hoàng thất, đến lúc đó sẽ phải liên lụy, sẽ có nhiều người vô tội bị chết hơn. Cứ theo cách nói của ngươi, vì những người vô tội này mà ngươi có khả năng từ bỏ mọi thứ ?
Nghe vậy, Thần Dạ cười khẽ:
- Trường Tôn Nhiên, chỗ khác nhau lớn nhất giữa ngươi cùng ta liền ở chỗ, ta có thể nhìn thẳng vào chính mình. Mà ngươi, hãy nhớ lại đi, tại sao lại phải che giấu chính mình.
- Không sai, đến thời điểm Thần gia cùng hoàng thất đích thực bắt đầu cuộc chiến đấu, sẽ có rất nhiều người bởi vậy mà bị liên lụy đi vào. Nhưng những người đó, tuyệt đối không phải vô tội. Còn thứ mà Thần Dạ ta muốn, thực sự không phải là giang sơn Đại Hoa hoàng triều....
Trường Tôn Nhiên lạnh lùng đáp:
- Vua ở bên trên, thánh chỉ không thể chống. Ngươi cứ nói không phải vô tội, chính là bọn hắn không thể tránh được. Như thế, không phải là người vô tội mà cuối cùng cũng thành có tội.
- Đây là chuyện chẳng còn cách nào khác. Nếu có lựa chọn, vậy đó nhất định phải làm sao để sự lựa chọn trách nhiệm cho mọi sự đều dễ dàng.
Nói tới đây, ánh mắt Thần Dạ bỗng tối sầm lại, tiếp theo liền nói:
- Nếu như ta có đủ thực lực để cho những người đó có khả năng lựa chọn, nếu như cũng đủ thời gian thì như vậy, ta sẽ rất nguyện ý để cho những người đó một sự lựa chọn chính xác. Đáng tiếc, không phải Thần gia chúng ta không chờ được, mà là, hoàng thất không chờ nổi.
Trường Tôn Nhiên không khỏi nhăn mặt một cái rồi vội hỏi:
- Thần Dạ, nghe ngươi lời này, tựa hồ như ngươi biết một số chuyện mà rất nhiều người cũng không biết. Liệu có thể nói cho ta biết hay không ?
Đó là bí mật lớn nhất của Thần Dạ, đừng nói Trường Tôn Nhiên, coi như là lão gia tử Thần Trung cũng không thể biết đến, làm sao hắn có thể nói ra?
Thần Dạ đáp:
- Trường Tôn Nhiên, không nói những chuyện này nữa. Ngươi lần này tới phủ Đại Danh, ngoại trừ để tỏ một thái độ cho Thần gia chúng ta mà đi đối phó Long Uy tướng quân kia, thì mục tiêu khác là cái gì?
Sự kiện lần này, tóm lại là phải có một lời giải thích. Hoàng đế tất nhiên không có khả năng tự nhận chính mình là đầu sỏ gây nên chuyện. Rất thương cảm cho Long Uy tướng quân phải thành kẻ chết thay.
Nhưng Thần Dạ tin tưởng, chuyện tuyệt sẽ không đơn giản như vậy. Long Uy tướng quân tất nhiên khó đối phó, nhưng vẫn còn không cần phải khiến cho Trường Tôn Nhiên đích thân ra tay. Vạn nhất có sơ xuất thì đối với hoàng đế mà nói, nhất định là một tổn thất.
Gương mặt Trường Tôn Nhiên có hơi đỏ lên, nàng đáp:
- Còn không phải đã nói với ngươi sao. Ta nhớ ngươi, cho nên mới tới đến phủ Đại Danh để thử vận số. Nếu như không gặp được ngươi, ta liền tiếp tục du ngoạn những nơi hỗn loạn này. Tin tưởng, nhất định sẽ nhìn thấy ngươi.
Bất thình lình, nữ nhân kiên cường từ trước tới nay vẫn luôn quyết đoán, mà lại có thủ đoạn kinh người đột nhiên thể hiện ra cực kì tình cảm thùy mị, làm cho Thần Dạ thật đúng là không thích ứng kịp, ngoài ra đối tượng lại vẫn còn là chính mình.
- Đừng có nói khẳng định như vậy, bởi bản thân chúng ta đều sẽ có lúc phải thân bất do kỷ ( không thể tự mình làm chủ ).
- Ngươi đã không hỏi, ta đây liền trực tiếp nói với ngươi cho xong.
Trường Tôn Nhiên chưa từng để ý đến thái độ của Thần Dạ, dừng chỉ chốc lát rồi nói:
- Sau khi ngươi rời khỏi đế đô không lâu, Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên cũng là lần lượt rời khỏi đó. Đế đô không có ba huynh đệ các ngươi liền yên tĩnh hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
- Có lẽ là do kỳ tích của ngươi, có lẽ có nguyên nhân khác. Cho nên lão Vương Gia từ trước tới nay không hề hỏi việc đời, rốt cục có một chút hành động. Mặc dù hành động cũng không lớn, nhưng là làm cho trong lòng hoàng đế bệ hạ cảm thấy bất an. Mấy lần đối phó đều là không có chút xíu hiệu quả, ngược lại để cho lão Vương Gia thu hoạch rất nhiều.
- Dưới tình hình như thế, hoàng đế liền nghĩ tới ngươi, đúng không?
Thần Dạ cười cười, nhưng trên gương mặt đã bắt đầu nổi lên vẻ mừng rỡ. Hắn đã biết, thái độ của lão gia tử đã thay đổi rất nhiều, nhưng cũng thật không ngờ rằng lão gia tử lại chủ động tiến công.
Như vậy rất tốt, chỉ cần lão gia tử không cam tâm chờ đợi, không còn trầm lặng, như vậy cho dù hoàng thất có thực lực như thế nào thì đều đừng hòng làm như kiếp trước, dễ dàng khiến cho Thần gia cửa nát nhà tan!
Trường Tôn Nhiên gật đầu, đáp:
- Không sai, hoàng đế bệ hạ hẳn là nghe theo ông nội của ta đề nghị, quyết định để cho ta bày mưu tính kế cho ngài. Vì vậy liền có sự hỗn loạn hiện tại ở phủ Đại Danh.
Thần Dạ vừa mới khẽ hơi nhíu mày rồi chợt giãn ra mà hỏi:
- Ngoại trừ phủ Đại Danh ra, khắp cả trong Đại Hoa hoàng triều thì vẫn còn có bao nhiêu địa phương, cũng có hỗn loạn như vậy.
- Không nhiều lắm, nhưng mà không ít!
Cùng với Trường Tôn Nhiên liên tiếp nói ra không dưới hàng chục địa danh thì, gương mặt Thần Dạ càng nhăn tợn hơn. Những địa danh này đều là trọng trấn của Đại Hoa hoàng triều, mỗi một chỗ, mỗi địa hình.v..v..., đều rất quan trọng. Nếu nói khó nghe một chút, chỉ cần chiếm cứ những địa phương này, như vậy chuyện khởi binh lật đổ đương kim hoàng thất liền không quá khó khăn giống như trong yêu cầu.
Nhưng mà vào lúc nhăn mặt thì cũng tịnh không hề nhìn thấy hắn có quá nhiều lo lắng.
Trường Tôn Nhiên đã nói những lời như thế này ở trong mật thất cùng Phủ Chủ Đại Danh. Điều đó cho hắn biết, Thần gia vẫn an ổn, ngay như trước mắt mà nói thì cũng không cần phải lo lắng quá lớn. Nhưng mà hắn vẫn còn có hơi hoài nghi.... Nên ngay sau đó lập tức hỏi:
- Trường Tôn Nhiên, ngươi nói Thánh Chủ Gia đã lưu lại đạo di mệnh kia, rốt cuộc là thực sự hay là giả ?
- Thật sự, cái này ngươi không cần hoài nghi....
Trường Tôn Nhiên nghiêm nét mặt nói.
- Là thật sự!
Thần Dạ thì thầm nói nhỏ một câu, tiếp theo lạnh lùng cười một tiếng mà bảo:
- Hiện tại, ngươi dâng lên kế hoạch cho hoàng đế, xem như thành công. Như vậy, ở trong mắt hoàng đế, Trường Tôn Nhiên ngươi bao gồm cả Trường Tôn gia đều có địa vị được nâng cao không ít, thật sự là phải chúc mừng ngươi một câu.
Âm thanh lạnh lùng, Trường Tôn Nhiên tịnh không để ý, nàng bình tĩnh nói:
- Kỳ thật, ở trong lòng ta còn có một kế hoạch lớn hơn nữa, đáng tiếc không người cùng phối hợp, cho nên đành chuyển sang hàng thứ yếu, mà phải dùng tới thủ đoạn hiện nay.... Hiện tại gặp được ngươi, Thần Dạ, chúng ta xem ra lại có khả năng phối hợp với nhau một phen.
- Không có hứng thú!
Thần Dạ không chút nghĩ ngợi, quả quyết cự tuyệt.
- Tại sao?
Trường Tôn Nhiên có điểm hơi kinh ngạc.
Thần Dạ đáp:
- Ta tự nhận, mình không phải là người lòng mang thiên hạ. Chuyện sinh tử của những người khác, trên cơ bản không quan hệ tới ta. Nhưng mà, ta cũng không hy vọng có quá nhiều người vô tội bởi vì ta mà mất đi nhà cửa và tính mạng.
- Nói thật dễ nghe, nhưng còn trên thực tế thì sao?
Trường Tôn Nhiên không khỏi giễu cợt cười nói:
- Ngươi nhất định phải đánh một trận cùng hoàng thất, đến lúc đó sẽ phải liên lụy, sẽ có nhiều người vô tội bị chết hơn. Cứ theo cách nói của ngươi, vì những người vô tội này mà ngươi có khả năng từ bỏ mọi thứ ?
Nghe vậy, Thần Dạ cười khẽ:
- Trường Tôn Nhiên, chỗ khác nhau lớn nhất giữa ngươi cùng ta liền ở chỗ, ta có thể nhìn thẳng vào chính mình. Mà ngươi, hãy nhớ lại đi, tại sao lại phải che giấu chính mình.
- Không sai, đến thời điểm Thần gia cùng hoàng thất đích thực bắt đầu cuộc chiến đấu, sẽ có rất nhiều người bởi vậy mà bị liên lụy đi vào. Nhưng những người đó, tuyệt đối không phải vô tội. Còn thứ mà Thần Dạ ta muốn, thực sự không phải là giang sơn Đại Hoa hoàng triều....
Trường Tôn Nhiên lạnh lùng đáp:
- Vua ở bên trên, thánh chỉ không thể chống. Ngươi cứ nói không phải vô tội, chính là bọn hắn không thể tránh được. Như thế, không phải là người vô tội mà cuối cùng cũng thành có tội.
- Đây là chuyện chẳng còn cách nào khác. Nếu có lựa chọn, vậy đó nhất định phải làm sao để sự lựa chọn trách nhiệm cho mọi sự đều dễ dàng.
Nói tới đây, ánh mắt Thần Dạ bỗng tối sầm lại, tiếp theo liền nói:
- Nếu như ta có đủ thực lực để cho những người đó có khả năng lựa chọn, nếu như cũng đủ thời gian thì như vậy, ta sẽ rất nguyện ý để cho những người đó một sự lựa chọn chính xác. Đáng tiếc, không phải Thần gia chúng ta không chờ được, mà là, hoàng thất không chờ nổi.
Trường Tôn Nhiên không khỏi nhăn mặt một cái rồi vội hỏi:
- Thần Dạ, nghe ngươi lời này, tựa hồ như ngươi biết một số chuyện mà rất nhiều người cũng không biết. Liệu có thể nói cho ta biết hay không ?
Đó là bí mật lớn nhất của Thần Dạ, đừng nói Trường Tôn Nhiên, coi như là lão gia tử Thần Trung cũng không thể biết đến, làm sao hắn có thể nói ra?
Thần Dạ đáp:
- Trường Tôn Nhiên, không nói những chuyện này nữa. Ngươi lần này tới phủ Đại Danh, ngoại trừ để tỏ một thái độ cho Thần gia chúng ta mà đi đối phó Long Uy tướng quân kia, thì mục tiêu khác là cái gì?
Sự kiện lần này, tóm lại là phải có một lời giải thích. Hoàng đế tất nhiên không có khả năng tự nhận chính mình là đầu sỏ gây nên chuyện. Rất thương cảm cho Long Uy tướng quân phải thành kẻ chết thay.
Nhưng Thần Dạ tin tưởng, chuyện tuyệt sẽ không đơn giản như vậy. Long Uy tướng quân tất nhiên khó đối phó, nhưng vẫn còn không cần phải khiến cho Trường Tôn Nhiên đích thân ra tay. Vạn nhất có sơ xuất thì đối với hoàng đế mà nói, nhất định là một tổn thất.
Gương mặt Trường Tôn Nhiên có hơi đỏ lên, nàng đáp:
- Còn không phải đã nói với ngươi sao. Ta nhớ ngươi, cho nên mới tới đến phủ Đại Danh để thử vận số. Nếu như không gặp được ngươi, ta liền tiếp tục du ngoạn những nơi hỗn loạn này. Tin tưởng, nhất định sẽ nhìn thấy ngươi.
Bất thình lình, nữ nhân kiên cường từ trước tới nay vẫn luôn quyết đoán, mà lại có thủ đoạn kinh người đột nhiên thể hiện ra cực kì tình cảm thùy mị, làm cho Thần Dạ thật đúng là không thích ứng kịp, ngoài ra đối tượng lại vẫn còn là chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.