Chương 906: Phá phong. (2)
Ngốc Tiểu Ngư
02/07/2015
Cổ cảm giác không ổn vẫn đang còn đó. Có lẽ khối Huyền Dương Ngọc này thậm chí toàn bộ Nhất Tuyến thiên đều là một âm mưu. Nhưng chỉ cần Trưởng Tôn Nhiên ở chỗ này, Thần Dạ sẽ không có ý niệm phải rời khỏi trong đầu. Huống hồ, hiện tại hắn cũng không biết cách nào ngoài lấy lực phá vỡ ra, còn không có biện pháp nào có thể rời khỏi được.
Đồng thời Thần Dạ cũng tin tưởng, nếu như Phương Đông Lưu thật sự muốn đối với hắn làm những chuyện đó, cho dù là muốn giết hắn. Lấy thực lực của đối phương cũng không lợi dụng loại cách này để đối phó hắn.
Hoàng Huyền cao thủ tự có thể diện của cao thủ Hoàng Huyền. Loại thủ đoạn nhở như vậy còn không đến mức thi triển ra.
Mặc dù Phương Đông Lưu thật sự có lòng này, hắn sẽ không sợ Thần Dạ ở trong Nhất Tuyến Thiên trắng trợn quấy rối và phá hoại. Tự nhiên Phương Đông Lưu có tự tin Nhất Tuyến Thiên không phải là địa phương mà Thần Dạ có khả năng phá hư được. Phương Lưu sẽ không lo lắng an nguy của Trưởng Tôn Nhiên.
Có lẽ Phương Đông Lưu cũng có thể không dể ý sinh tử của Trưởng Tôn Nhiên. Nhưng Thần Dạ từ chỗ của Nguyễn Tiêm Hủy nhìn ra được nàng, vị sư phó này thật sự là đối với Trưởng Tôn Nhiên hết sức quan tâm và bảo vệ.
Phương Đông Lưu muốn động tay động chân gì đó mà nói, tất không thể gạt được Nguyễn Tiêm Hủy. Đồng thời không ai sẽ nghĩ tới Thần Dạ hắn sẽ đến Tà Dương Môn. Trước đó càng thêm sẽ không cso người biết được Trưởng Tôn Nhiên đã không còn Băng Tâm Tố Nữ Công nữa.
Do đó, Phương Đông Lưu còn không có đại trí tuệ như vậy, đã sớm nghĩ dến hết thảy, đồng thời ở trong thời gian ngắn bày ra đủ loại âm mưu.
Lẽ nào…
Thần Dạ đột nhiên nghĩ đến một điểm then chốt, nhưng rồi chợt lắc đầu lẩm bẩm nói:
- Nếu quả thật là như vậy mà nói, hết thảy chuyện này chẳng lẽ không phải là quá mức tàn nhàn sao? Hẳn lẽ sẽ không.
Nhanh chóng từ bỏ cái ý niệm này trong đầu, Thần dạ ở trong phiến hắc ám mặc dù không cực hạn khiến lòng người sợ hãi kia, chậm rãi chăm chú nhìn vào đó.
Khoảng cách càng gần, Thần Dạ rốt cục nhìn thấy được ở trung tâm của vị trí hắc ám kia một ảnh tử khổng lồ đang đặt sừng sững một bức thạch điêu cự đại.
Thạch điêu này thân sư long thủ, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị. Đồng thời hắc ám phô thiên cái địa này cùng giống nhau, điểm hàn khí này dĩ nhiên là từ trong sư thân long thủ kia phát ra…
Bao phủ ở bên ngoài, khí tức hỗn độn giống như sương mù tựa hồ có công hiệu cắt đứt hảy thảy, dĩ nhiên không có nửa điểm âm hưởng từ bên trong đó truyền ra. Đồng thời linh hồn lực lượng nhận biết cũng đã không cách nào thẩm thấu vào trong được.
Huyền Dương Ngọc ở trước người quang hoa xán lạn vô cùng lóe ra, mặc dù ở trong hắc ám vô pháp xuyên thấu. Nhưng bởi vì Trưởng Tôn Nhiên ở bên trong, Huyền Dương Ngọc có vẻ thập phần hưng phấn, từng đạo quang hoa không ngừng bắn ra…
Thần Dạ tâm thần khẽ động, nếu như Huyền Dương Ngọc thực sự giống như lời Phương Đông lưu nói vậy, như thế hiện tại nó nên xông vào trong hắc ám…
Nhưng sau khi đi tới nơi này, hắn càng ngày càng cảm giác được có một cỗ xung động không yên ở trong lòng. Muốn hắn mau trong tiến nhập một chút, để tìm được Trưởng Tôn Nhiên. Nhưng lý trí lại nói cho hắn biết cứ như vậy đi vào sẽ có phiền toái rất lớn, hoặc giả còn sẽ gặp phải chuyện không cùng dự đoán xuất hiện.
- Nên làm cái gì bây giờ?
Giữa lúc lần đầu tiên Thần Dạ có cảm giác không cách nào lựa chọn được, đột nhiên nhớ tới khi tiến nhập Nhất Tuyến Thiên, Nguyễn Tiêm Hủy có nói với hắn rằng hết thảy đều phải tin tưởng bản thân…
Chẳng lẽ Nguyễn Tiêm Hủy đã sớm dự liệu được chính mình sẽ có loại cục diện này.
Nhưng mặc kệ ra sao có một câu nói như vậy là đủ rồi.
Lập tức Thần Dạ mạnh mẽ đưa tay muốn thu hồi Huyền Dương Ngọc, tựa như muốn tin tưởng bản thân hôm nay đã không cần đến Huyền Dương Ngọc dẫn đường nữa, nó đã hết tác dụng.
Giữa không trung, Huyền Dương Ngọc quang hoa vẫn như trước đối với Thần Dạ triệu hoán không chút nào để ý tới.
Hai mắt Thần Dạ hơi phát lạnh, mặc dù là chưa từng luyện hóa qua Huyền Dương Ngọc. Nhưng sau khi vào Nhất Tuyến Thiên, Huyền Dương Ngọc này ít nhất là thuộc về mình. Mặc dù nó là vật của Phương Đông Lưu, nhưng hiện tại cũng không nên có chống cự như thế.
Có lẽ có thể chứng minh Phương Đông Lưu ở trong Huyền Dương Ngọc còn động tay chân một chút mà bản thân mình không biết.
- Phương Đông Lưu!
Thần Dạ quát lạnh một tiếng, trong lòng bàn tay lại đột nhiên huyền khí mạnh mẽ tuôn ra, đem Huyền Dương Ngọc hút trở về. Trong chốc lát đặt ở trong Thiên Địa Hồng Hoang Tháp ngăn cách tất cả khí tức của nó.
Sau khi làm xong những chuyện này, Thần Dạ mới chậm rãi tới gần vùng đất hắc ám, thảng đến một bước là có thể bước vào trong khu vực kia. Sau đó mới dừng bước lại, đồng thời Cổ Đế Điện bắn thắng đến giữa không trung. Tử mang xán lạn chiếu xuống đem cả phiến khu vực đều bảo phủ ở bên trong.
Nhưng mà tựa như là quang mang của Huyền Dương Ngọc vậy, quang mang của Cổ Đế Điện lại cũng không cách nào cùng với mảnh đất hắc ám này tiếp xúc. Nơi này phảng phất như là một bồn liệt hỏa hừng hực. Chùm tia sáng khác có ý tiến vào trong đó là hàn băng, hai cái tiếp xúc liền lập tức bị liêt hỏa hoàn tan sạch sẽ.
Đây là lần đầu tiên Thần Dạ nhìn thấy có vật có thể khiến cho Cổ Đế Điện cũng phải bất lực.
Khiến Thần Dạ có chút bó tay không cách nào nhất chính là hắn khi tới gần mảnh đất hắc ám này, càng là linh hồn lực lượng lại cũng giống hai bên khác, đều không thể xuyên thấu vào được. Nếu không phải từ trong đó có một áp lực mơ hồ như vậy thẳng vào mặt trực tiếp đối với linh hồn chi lực áp bách đến.
May mà cũng không có cảm giác nguy hiểm và cảm giác cường đại nào từ trong hắc ám kia lan truyền ra đến. Như thế khiến cho Thần Dạ một chút thời gian có thể suy tính.
Chỉ là khoảng thời gian này cũng chỉ có một chút thôi. Nếu là vẫn không nghĩ ra một vài phương pháp nào đó thích đáng, như vậy Thần Dạ cũng chỉ đành thỏa mãn ý tứ của Huyền Dương Ngọc, mạnh mẽ xông vào trong giải đất hắc ám này.
Tựa hồ là cảm ứng được bên ngoài lại có người đến, trung tâm giải đất hắc ám thạc điêu thân sư long thủ đứng sừng sững lại đột nhiên có hắc ám cùng hàn khí càng dày đặc hơn mạnh mẽ phun trào ra.
Hắc ám cực hạn thuần túy chồng chất lên khiến cho phiến địa vực này càng tăng thêm sự khủng bố. Đồng thời hàn khí tràn ngập không gian cơ hồ là muốn ở trong này đông kết lại.
Thế nhưng vô luận là hàn khí khiếp người, hay là hắc ám càng thêm thuần túy, Thần Dạ đều không cảm giác đến được.
Một là hắc ám dựa theo lẽ thường mà nói, bên ngoài hắc ám như vậy hẳn là cũng không nhìn thấy thạch điêu thân sư long thủ nữa, nhưng Thần Dạ lại vẫn nhìn rất rõ ràng..
- Không có biện pháp, lẽ nào chỉ có thể xông vào sao?
Ánh mắt Thần Dạ ngưng tụ lại, tay phải bao phủ huyền khí thận trọng đưa vào bên trong hắc ám.
Đồng thời Thần Dạ cũng tin tưởng, nếu như Phương Đông Lưu thật sự muốn đối với hắn làm những chuyện đó, cho dù là muốn giết hắn. Lấy thực lực của đối phương cũng không lợi dụng loại cách này để đối phó hắn.
Hoàng Huyền cao thủ tự có thể diện của cao thủ Hoàng Huyền. Loại thủ đoạn nhở như vậy còn không đến mức thi triển ra.
Mặc dù Phương Đông Lưu thật sự có lòng này, hắn sẽ không sợ Thần Dạ ở trong Nhất Tuyến Thiên trắng trợn quấy rối và phá hoại. Tự nhiên Phương Đông Lưu có tự tin Nhất Tuyến Thiên không phải là địa phương mà Thần Dạ có khả năng phá hư được. Phương Lưu sẽ không lo lắng an nguy của Trưởng Tôn Nhiên.
Có lẽ Phương Đông Lưu cũng có thể không dể ý sinh tử của Trưởng Tôn Nhiên. Nhưng Thần Dạ từ chỗ của Nguyễn Tiêm Hủy nhìn ra được nàng, vị sư phó này thật sự là đối với Trưởng Tôn Nhiên hết sức quan tâm và bảo vệ.
Phương Đông Lưu muốn động tay động chân gì đó mà nói, tất không thể gạt được Nguyễn Tiêm Hủy. Đồng thời không ai sẽ nghĩ tới Thần Dạ hắn sẽ đến Tà Dương Môn. Trước đó càng thêm sẽ không cso người biết được Trưởng Tôn Nhiên đã không còn Băng Tâm Tố Nữ Công nữa.
Do đó, Phương Đông Lưu còn không có đại trí tuệ như vậy, đã sớm nghĩ dến hết thảy, đồng thời ở trong thời gian ngắn bày ra đủ loại âm mưu.
Lẽ nào…
Thần Dạ đột nhiên nghĩ đến một điểm then chốt, nhưng rồi chợt lắc đầu lẩm bẩm nói:
- Nếu quả thật là như vậy mà nói, hết thảy chuyện này chẳng lẽ không phải là quá mức tàn nhàn sao? Hẳn lẽ sẽ không.
Nhanh chóng từ bỏ cái ý niệm này trong đầu, Thần dạ ở trong phiến hắc ám mặc dù không cực hạn khiến lòng người sợ hãi kia, chậm rãi chăm chú nhìn vào đó.
Khoảng cách càng gần, Thần Dạ rốt cục nhìn thấy được ở trung tâm của vị trí hắc ám kia một ảnh tử khổng lồ đang đặt sừng sững một bức thạch điêu cự đại.
Thạch điêu này thân sư long thủ, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị. Đồng thời hắc ám phô thiên cái địa này cùng giống nhau, điểm hàn khí này dĩ nhiên là từ trong sư thân long thủ kia phát ra…
Bao phủ ở bên ngoài, khí tức hỗn độn giống như sương mù tựa hồ có công hiệu cắt đứt hảy thảy, dĩ nhiên không có nửa điểm âm hưởng từ bên trong đó truyền ra. Đồng thời linh hồn lực lượng nhận biết cũng đã không cách nào thẩm thấu vào trong được.
Huyền Dương Ngọc ở trước người quang hoa xán lạn vô cùng lóe ra, mặc dù ở trong hắc ám vô pháp xuyên thấu. Nhưng bởi vì Trưởng Tôn Nhiên ở bên trong, Huyền Dương Ngọc có vẻ thập phần hưng phấn, từng đạo quang hoa không ngừng bắn ra…
Thần Dạ tâm thần khẽ động, nếu như Huyền Dương Ngọc thực sự giống như lời Phương Đông lưu nói vậy, như thế hiện tại nó nên xông vào trong hắc ám…
Nhưng sau khi đi tới nơi này, hắn càng ngày càng cảm giác được có một cỗ xung động không yên ở trong lòng. Muốn hắn mau trong tiến nhập một chút, để tìm được Trưởng Tôn Nhiên. Nhưng lý trí lại nói cho hắn biết cứ như vậy đi vào sẽ có phiền toái rất lớn, hoặc giả còn sẽ gặp phải chuyện không cùng dự đoán xuất hiện.
- Nên làm cái gì bây giờ?
Giữa lúc lần đầu tiên Thần Dạ có cảm giác không cách nào lựa chọn được, đột nhiên nhớ tới khi tiến nhập Nhất Tuyến Thiên, Nguyễn Tiêm Hủy có nói với hắn rằng hết thảy đều phải tin tưởng bản thân…
Chẳng lẽ Nguyễn Tiêm Hủy đã sớm dự liệu được chính mình sẽ có loại cục diện này.
Nhưng mặc kệ ra sao có một câu nói như vậy là đủ rồi.
Lập tức Thần Dạ mạnh mẽ đưa tay muốn thu hồi Huyền Dương Ngọc, tựa như muốn tin tưởng bản thân hôm nay đã không cần đến Huyền Dương Ngọc dẫn đường nữa, nó đã hết tác dụng.
Giữa không trung, Huyền Dương Ngọc quang hoa vẫn như trước đối với Thần Dạ triệu hoán không chút nào để ý tới.
Hai mắt Thần Dạ hơi phát lạnh, mặc dù là chưa từng luyện hóa qua Huyền Dương Ngọc. Nhưng sau khi vào Nhất Tuyến Thiên, Huyền Dương Ngọc này ít nhất là thuộc về mình. Mặc dù nó là vật của Phương Đông Lưu, nhưng hiện tại cũng không nên có chống cự như thế.
Có lẽ có thể chứng minh Phương Đông Lưu ở trong Huyền Dương Ngọc còn động tay chân một chút mà bản thân mình không biết.
- Phương Đông Lưu!
Thần Dạ quát lạnh một tiếng, trong lòng bàn tay lại đột nhiên huyền khí mạnh mẽ tuôn ra, đem Huyền Dương Ngọc hút trở về. Trong chốc lát đặt ở trong Thiên Địa Hồng Hoang Tháp ngăn cách tất cả khí tức của nó.
Sau khi làm xong những chuyện này, Thần Dạ mới chậm rãi tới gần vùng đất hắc ám, thảng đến một bước là có thể bước vào trong khu vực kia. Sau đó mới dừng bước lại, đồng thời Cổ Đế Điện bắn thắng đến giữa không trung. Tử mang xán lạn chiếu xuống đem cả phiến khu vực đều bảo phủ ở bên trong.
Nhưng mà tựa như là quang mang của Huyền Dương Ngọc vậy, quang mang của Cổ Đế Điện lại cũng không cách nào cùng với mảnh đất hắc ám này tiếp xúc. Nơi này phảng phất như là một bồn liệt hỏa hừng hực. Chùm tia sáng khác có ý tiến vào trong đó là hàn băng, hai cái tiếp xúc liền lập tức bị liêt hỏa hoàn tan sạch sẽ.
Đây là lần đầu tiên Thần Dạ nhìn thấy có vật có thể khiến cho Cổ Đế Điện cũng phải bất lực.
Khiến Thần Dạ có chút bó tay không cách nào nhất chính là hắn khi tới gần mảnh đất hắc ám này, càng là linh hồn lực lượng lại cũng giống hai bên khác, đều không thể xuyên thấu vào được. Nếu không phải từ trong đó có một áp lực mơ hồ như vậy thẳng vào mặt trực tiếp đối với linh hồn chi lực áp bách đến.
May mà cũng không có cảm giác nguy hiểm và cảm giác cường đại nào từ trong hắc ám kia lan truyền ra đến. Như thế khiến cho Thần Dạ một chút thời gian có thể suy tính.
Chỉ là khoảng thời gian này cũng chỉ có một chút thôi. Nếu là vẫn không nghĩ ra một vài phương pháp nào đó thích đáng, như vậy Thần Dạ cũng chỉ đành thỏa mãn ý tứ của Huyền Dương Ngọc, mạnh mẽ xông vào trong giải đất hắc ám này.
Tựa hồ là cảm ứng được bên ngoài lại có người đến, trung tâm giải đất hắc ám thạc điêu thân sư long thủ đứng sừng sững lại đột nhiên có hắc ám cùng hàn khí càng dày đặc hơn mạnh mẽ phun trào ra.
Hắc ám cực hạn thuần túy chồng chất lên khiến cho phiến địa vực này càng tăng thêm sự khủng bố. Đồng thời hàn khí tràn ngập không gian cơ hồ là muốn ở trong này đông kết lại.
Thế nhưng vô luận là hàn khí khiếp người, hay là hắc ám càng thêm thuần túy, Thần Dạ đều không cảm giác đến được.
Một là hắc ám dựa theo lẽ thường mà nói, bên ngoài hắc ám như vậy hẳn là cũng không nhìn thấy thạch điêu thân sư long thủ nữa, nhưng Thần Dạ lại vẫn nhìn rất rõ ràng..
- Không có biện pháp, lẽ nào chỉ có thể xông vào sao?
Ánh mắt Thần Dạ ngưng tụ lại, tay phải bao phủ huyền khí thận trọng đưa vào bên trong hắc ám.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.