Chương 610: Phong Tường. (2)
Ngốc Tiểu Ngư
18/04/2015
Phong Lăng sau khi đỗ trên lưng nó thì liền kêu lên.
Nếu như không phải có sự tồn tại của long khí, Định Hải Thần Thú làm sao có thể ngoan ngoãn thành thật như vậy ?
Lời này liền không hề cần phải nói nhiều.
Định Hải Thần Thú cũng đủ lớn, cho dù đoàn người này có chừng mấy chục người, nhưng ở trên lưng nó thì chẳng qua cũng chỉ là chiếm cứ một góc mà thôi.
Nó to lớn như thế, trái lại khiến cho Linh Nhi trở nên năng động chạy không biết chán. Đừng nói là nó mới thấy lớn như vậy, mà rất nhiều người ở đây không chỉ có là lần đầu tiên nhìn thấy yêu thú khổng lồ như thế, mà cũng lần đầu tiên xuống biển. Loại cảm giác mới mẻ này làm cho người ta vui mừng không tự kìm hãm được.
Định Hải Thần Thú vững chãi xé gió lướt sóng lao đi trên mặt biển với tốc độ không chậm, mà cũng rất vững vàng. Nếu như tại bốn phía nổi lên chướng ngại vật thì sẽ cảm giác được là như đang ở trong con thuyền lớn, nên không cảm nhận được chút nào các đợt rung động sinh ra do các đợt sóng biển dồn tới.
Thần Dạ cùng Tử Huyên rất hiếu kỳ!
Chúng Thần Chi Mộ được kiến tạo tại chỗ sâu nhất của biển khơi, Định Hải Thần Thú tất nhiên có khả năng trực tiếp lặn xuống biển sâu. Thế nhưng phải làm như thế nào để cho một đám người của chính mình trong lúc đi qua biển lại còn có thể hô hấp bình thường ?
Tuy nói đều là Võ Giả, có thể nín thở được một đoạn thời gian. Nhưng dù sao không phải sinh vật trong biển nên cũng vô phương lâu dài.
Định Hải Thần Thú này rốt cuộc sẽ làm như thế nào, mới có thể khiến cho đông đảo đám người của mình có khả năng như con cá để tự do hô hấp ở trong biển ?
Còn đang suy nghĩ về những điều này thì Định Hải Thần Thú bỗng chìm xuống mãnh liệt, tức thì nó lặn sâu vào trong biển.
- Ông ông! Ông ông! Ông ông!!
Thần Dạ và Tử Huyên, cùng với mọi người đều cảm ứng được, có một đạo dao động cực kỳ yếu ớt từ trên lưng thần thú đang lan truyền đi vô cùng nhanh chóng. Thế nhưng nó cũng không phải phát tán ra ngoài về khắp bốn phương tám hướng, mà vẻn vẹn là vây kín chung quanh toàn thân Định Hải Thần Thú.
Rõ ràng, Thần Dạ và Tử Huyên nhìn thấy, một cỗ dao động cực kỳ yếu ớt này, tuy nhiên lại có thể làm cho nước biển chung quanh như gặp phải Long vương giá lâm mà tự động tách ra hai bên, mở ra cho Định Hải Thần Thú một con đường Thông Thiên đại đạo.
Cùng với Định Hải Thần Thú càng lặn xuống sâu, trên đỉnh đầu nó sau khi đã không có cỗ dao động này duy trì thì nước biển tự động bịt kín đại đạo vừa rồi. Thế nhưng mà, chung quanh thần thú vẫn còn tồn tại một đại đạo.
Đưa mắt nhìn khắp, trên đầu là nước biển, tả hữu hai bên cạnh cũng là như có vách tường nước tồn tại. Quang cảnh thế này xem ra thật là cực kỳ mê người !
Không hổ có một câu nói về Định Hải Thần Thú !
Mà không gian do Định Hải Thần Thú kiến tạo ra lại cũng như không trung trên đất bằng, không có gì khác nhau. Ở bên trong này cũng không cảm giác được lớp không khí có vẻ mảnh mai. Nó dao động mặc dù yếu ớt, thế nhưng cũng không để ý đã lặn sâu đến đâu, áp lực có lớn hơn bao nhiêu, lớp chướng ngại vật vô hình đã hình thành cũng đều là chưa từng từng có nửa điểm run rẩy.
Do khống chế được Định Hải Thần Thú cùng với việc có quan hệ phi phàm. Khó trách tứ Đại gia tộc, cho dù ở trong mắt các thế lực như Phong gia cũng không được coi là cực kì cường đại, nhưng cũng có thể đủ xưng bá hải vực Phong Thành.
Nếu như không có Định Hải Thần Thú như thế, ngoại trừ Yêu Tộc trong biển, thì nhân loại cùng sinh linh khác nếu muốn tiến vào đến Chúng Thần Chi Mộ, cơ hồ là không có khả năng!
Cao thủ Địa Huyền trở lên không thể tiến vào, mà Võ Giả cấp bậc này trở xuống thì ngay cả ở chỗ sâu trong biển khơi cũng đều không thể tới.
- Nghỉ ngơi một hồi đi, có thể sẽ có quãng đường rất dài.
Thần Dạ nghiêng đầu nhìn Tử Huyên đang tựa vào vai mình mà nói nhỏ.
Tử Huyên gật đầu, từ từ nhắm một đôi mắt nhung. Chỉ cần ở bên cạnh hắn, bất kể là địa phương nào thì nàng đều cảm thấy vô cùng bình yên. Cho dù phía trước chính là Địa Ngục nối nhau liên tiếp !
- Thần công tử?
Phong Tường đi tới bên cạnh Thần Dạ giống như hắn muốn nói gì. Nhưng bởi vì liên quan đến tính cách nên hắn há miệng thật lâu mà trước sau đều nói không ra lời nguyên nhân đến từ đâu.
Thần Dạ lập tức cười nói:
- Ha hả, cứ mạnh dạn nói, chỉ cần ngươi cảm thấy rằng những lời ngươi sắp nói ra là đúng đắn, hơn nữa sẽ không gây tổn thương đến bằng hữu và người thân. Thì như vậy cứ việc nói, không có bất cứ vấn đề gì!
- Vâng !
Phong Tường thở ra một hơi thật dài, lập tức nói:
- Thần công tử, sau này ta có thể cùng đi theo ngươi hay không, để xem thế giới này?
Thần Dạ nhướn cao mày kiếm lên, đúng là hắn thật không ngờ điều mà Phong Tường muốn nói, lại là cái này. Chỉ hơi trầm tư, hắn nói:
- Ý nghĩ này, ngươi đã đề cập với phụ thân của ngươi chưa ?
- Vẫn chưa !
Phong Tường lắc đầu, nói:
- Nếu như nói, bọn họ khẳng định sẽ không đồng ý. Sự thực lần này đây, nếu như không phải trong nhà vẫn không chọn được người thích hợp thì cha ta và Nhị gia gia cũng sẽ không dẫn ta tới đây.
Nghe vậy, Thần Dạ mắc cười một hồi. Phong gia cũng là thế lực rất khá, nhiều năm trôi qua đã tự có cách thức bồi dưỡng nhân tài riêng. Như vậy bọn họ càng hiểu rõ ràng hơn, bất cứ người nào, nếu không trải qua mưa gió, từ đầu đến cuối vẫn là đóa hoa trong phòng ấm. Thì người như vậy, không thành được người tài.
Nhưng trên người Phong Tường lại không thấy được điểm này. Hiển nhiên, Phong Tường đối với Phong gia mà nói là quá mức quan trọng. Thế cho nên, thế gia như vậy cơ hồ đã biến truyền nhân duy nhất trở thành bảo ngọc để nâng niu.
Trong lòng Thần Dạ, đột nhiên có vài phần thương hại đối với Phong Tường.
Phong Tường đã trưởng thành, tạm thời tư chất tu luyện thiên phú bẩm sinh đều rất khá. Nếu bồi dưỡng thật tốt thì với nền tảng của Phong gia, ở trong tương lai, Phong Tường tất thành người tài.
Tuy nhiên, với phương thức bồi dưỡng hiện tại của Phong gia thì có lẽ bọn họ cho rằng, Phong Tường bây giờ còn nhỏ, có khả năng o bế được thêm vài năm.
Võ Giả đạt tới cảnh giới Lực Huyền, tuổi thọ liền đã có trên trăm tuổi. Mà sau khi vượt qua Lực Huyền, đạt tới Địa Huyền thì tuổi thọ tăng thành lần. Với những cảnh giới sau thì cũng là đồng dạng.
Nếu như không hề có bất ngờ thì người trên thế gian gặp phải một lão quái vật đã sinh sống mấy trăm năm, thậm chí hơn một ngàn năm cũng không cảm giác được kinh ngạc. Con đường võ đạo, đã mang cho Võ Giả lợi ích trực tiếp nhất đến như vậy, liền nằm ở chỗ này.
Bằng không một số người kể chuyện xưa, đều là chuyện bao nhiêu năm trước đây ?
Tại Phong gia, không đề cập tới Phong Kình, còn những người như là Phong Lăng cùng với phụ thân của Phong Kình. Mặc dù tu vi của bọn họ đã không còn đột phá, thế nhưng sống thêm mấy trăm năm thì cũng không có một chút vấn đề nào.
Như vậy, ở trong mắt bọn họ thì Phong Tường có thể vĩnh viễn đều sẽ là đứa trẻ.
Nếu như không phải có sự tồn tại của long khí, Định Hải Thần Thú làm sao có thể ngoan ngoãn thành thật như vậy ?
Lời này liền không hề cần phải nói nhiều.
Định Hải Thần Thú cũng đủ lớn, cho dù đoàn người này có chừng mấy chục người, nhưng ở trên lưng nó thì chẳng qua cũng chỉ là chiếm cứ một góc mà thôi.
Nó to lớn như thế, trái lại khiến cho Linh Nhi trở nên năng động chạy không biết chán. Đừng nói là nó mới thấy lớn như vậy, mà rất nhiều người ở đây không chỉ có là lần đầu tiên nhìn thấy yêu thú khổng lồ như thế, mà cũng lần đầu tiên xuống biển. Loại cảm giác mới mẻ này làm cho người ta vui mừng không tự kìm hãm được.
Định Hải Thần Thú vững chãi xé gió lướt sóng lao đi trên mặt biển với tốc độ không chậm, mà cũng rất vững vàng. Nếu như tại bốn phía nổi lên chướng ngại vật thì sẽ cảm giác được là như đang ở trong con thuyền lớn, nên không cảm nhận được chút nào các đợt rung động sinh ra do các đợt sóng biển dồn tới.
Thần Dạ cùng Tử Huyên rất hiếu kỳ!
Chúng Thần Chi Mộ được kiến tạo tại chỗ sâu nhất của biển khơi, Định Hải Thần Thú tất nhiên có khả năng trực tiếp lặn xuống biển sâu. Thế nhưng phải làm như thế nào để cho một đám người của chính mình trong lúc đi qua biển lại còn có thể hô hấp bình thường ?
Tuy nói đều là Võ Giả, có thể nín thở được một đoạn thời gian. Nhưng dù sao không phải sinh vật trong biển nên cũng vô phương lâu dài.
Định Hải Thần Thú này rốt cuộc sẽ làm như thế nào, mới có thể khiến cho đông đảo đám người của mình có khả năng như con cá để tự do hô hấp ở trong biển ?
Còn đang suy nghĩ về những điều này thì Định Hải Thần Thú bỗng chìm xuống mãnh liệt, tức thì nó lặn sâu vào trong biển.
- Ông ông! Ông ông! Ông ông!!
Thần Dạ và Tử Huyên, cùng với mọi người đều cảm ứng được, có một đạo dao động cực kỳ yếu ớt từ trên lưng thần thú đang lan truyền đi vô cùng nhanh chóng. Thế nhưng nó cũng không phải phát tán ra ngoài về khắp bốn phương tám hướng, mà vẻn vẹn là vây kín chung quanh toàn thân Định Hải Thần Thú.
Rõ ràng, Thần Dạ và Tử Huyên nhìn thấy, một cỗ dao động cực kỳ yếu ớt này, tuy nhiên lại có thể làm cho nước biển chung quanh như gặp phải Long vương giá lâm mà tự động tách ra hai bên, mở ra cho Định Hải Thần Thú một con đường Thông Thiên đại đạo.
Cùng với Định Hải Thần Thú càng lặn xuống sâu, trên đỉnh đầu nó sau khi đã không có cỗ dao động này duy trì thì nước biển tự động bịt kín đại đạo vừa rồi. Thế nhưng mà, chung quanh thần thú vẫn còn tồn tại một đại đạo.
Đưa mắt nhìn khắp, trên đầu là nước biển, tả hữu hai bên cạnh cũng là như có vách tường nước tồn tại. Quang cảnh thế này xem ra thật là cực kỳ mê người !
Không hổ có một câu nói về Định Hải Thần Thú !
Mà không gian do Định Hải Thần Thú kiến tạo ra lại cũng như không trung trên đất bằng, không có gì khác nhau. Ở bên trong này cũng không cảm giác được lớp không khí có vẻ mảnh mai. Nó dao động mặc dù yếu ớt, thế nhưng cũng không để ý đã lặn sâu đến đâu, áp lực có lớn hơn bao nhiêu, lớp chướng ngại vật vô hình đã hình thành cũng đều là chưa từng từng có nửa điểm run rẩy.
Do khống chế được Định Hải Thần Thú cùng với việc có quan hệ phi phàm. Khó trách tứ Đại gia tộc, cho dù ở trong mắt các thế lực như Phong gia cũng không được coi là cực kì cường đại, nhưng cũng có thể đủ xưng bá hải vực Phong Thành.
Nếu như không có Định Hải Thần Thú như thế, ngoại trừ Yêu Tộc trong biển, thì nhân loại cùng sinh linh khác nếu muốn tiến vào đến Chúng Thần Chi Mộ, cơ hồ là không có khả năng!
Cao thủ Địa Huyền trở lên không thể tiến vào, mà Võ Giả cấp bậc này trở xuống thì ngay cả ở chỗ sâu trong biển khơi cũng đều không thể tới.
- Nghỉ ngơi một hồi đi, có thể sẽ có quãng đường rất dài.
Thần Dạ nghiêng đầu nhìn Tử Huyên đang tựa vào vai mình mà nói nhỏ.
Tử Huyên gật đầu, từ từ nhắm một đôi mắt nhung. Chỉ cần ở bên cạnh hắn, bất kể là địa phương nào thì nàng đều cảm thấy vô cùng bình yên. Cho dù phía trước chính là Địa Ngục nối nhau liên tiếp !
- Thần công tử?
Phong Tường đi tới bên cạnh Thần Dạ giống như hắn muốn nói gì. Nhưng bởi vì liên quan đến tính cách nên hắn há miệng thật lâu mà trước sau đều nói không ra lời nguyên nhân đến từ đâu.
Thần Dạ lập tức cười nói:
- Ha hả, cứ mạnh dạn nói, chỉ cần ngươi cảm thấy rằng những lời ngươi sắp nói ra là đúng đắn, hơn nữa sẽ không gây tổn thương đến bằng hữu và người thân. Thì như vậy cứ việc nói, không có bất cứ vấn đề gì!
- Vâng !
Phong Tường thở ra một hơi thật dài, lập tức nói:
- Thần công tử, sau này ta có thể cùng đi theo ngươi hay không, để xem thế giới này?
Thần Dạ nhướn cao mày kiếm lên, đúng là hắn thật không ngờ điều mà Phong Tường muốn nói, lại là cái này. Chỉ hơi trầm tư, hắn nói:
- Ý nghĩ này, ngươi đã đề cập với phụ thân của ngươi chưa ?
- Vẫn chưa !
Phong Tường lắc đầu, nói:
- Nếu như nói, bọn họ khẳng định sẽ không đồng ý. Sự thực lần này đây, nếu như không phải trong nhà vẫn không chọn được người thích hợp thì cha ta và Nhị gia gia cũng sẽ không dẫn ta tới đây.
Nghe vậy, Thần Dạ mắc cười một hồi. Phong gia cũng là thế lực rất khá, nhiều năm trôi qua đã tự có cách thức bồi dưỡng nhân tài riêng. Như vậy bọn họ càng hiểu rõ ràng hơn, bất cứ người nào, nếu không trải qua mưa gió, từ đầu đến cuối vẫn là đóa hoa trong phòng ấm. Thì người như vậy, không thành được người tài.
Nhưng trên người Phong Tường lại không thấy được điểm này. Hiển nhiên, Phong Tường đối với Phong gia mà nói là quá mức quan trọng. Thế cho nên, thế gia như vậy cơ hồ đã biến truyền nhân duy nhất trở thành bảo ngọc để nâng niu.
Trong lòng Thần Dạ, đột nhiên có vài phần thương hại đối với Phong Tường.
Phong Tường đã trưởng thành, tạm thời tư chất tu luyện thiên phú bẩm sinh đều rất khá. Nếu bồi dưỡng thật tốt thì với nền tảng của Phong gia, ở trong tương lai, Phong Tường tất thành người tài.
Tuy nhiên, với phương thức bồi dưỡng hiện tại của Phong gia thì có lẽ bọn họ cho rằng, Phong Tường bây giờ còn nhỏ, có khả năng o bế được thêm vài năm.
Võ Giả đạt tới cảnh giới Lực Huyền, tuổi thọ liền đã có trên trăm tuổi. Mà sau khi vượt qua Lực Huyền, đạt tới Địa Huyền thì tuổi thọ tăng thành lần. Với những cảnh giới sau thì cũng là đồng dạng.
Nếu như không hề có bất ngờ thì người trên thế gian gặp phải một lão quái vật đã sinh sống mấy trăm năm, thậm chí hơn một ngàn năm cũng không cảm giác được kinh ngạc. Con đường võ đạo, đã mang cho Võ Giả lợi ích trực tiếp nhất đến như vậy, liền nằm ở chỗ này.
Bằng không một số người kể chuyện xưa, đều là chuyện bao nhiêu năm trước đây ?
Tại Phong gia, không đề cập tới Phong Kình, còn những người như là Phong Lăng cùng với phụ thân của Phong Kình. Mặc dù tu vi của bọn họ đã không còn đột phá, thế nhưng sống thêm mấy trăm năm thì cũng không có một chút vấn đề nào.
Như vậy, ở trong mắt bọn họ thì Phong Tường có thể vĩnh viễn đều sẽ là đứa trẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.