Chương 1202: Rời khỏi. (2)
Ngốc Tiểu Ngư
17/09/2015
Khó trách Tiêu Hàn Thủy khi còn sống liền đem hồn biến đạt tới cảnh giới trùng kích đại thành, càng mang linh hồn trong người mượn nhờ lực lượng linh hồn đạt tới đại thành.
Đều nói trời xanh có thể tới, nhưng luân hồi không ai cũng nguyện ý nếm thử.
Luân hồi đại biểu cho tân sinh, còn có quá nhiều người sẽ không nguyện ý buông tha thứ có được đi tiến hành tân sinh, bởi vì ai cũng không rõ ràng tân sinh của mình có bằng hiện tại hay không.
Mà sau tân sinh có còn là mình không.
Cũng không phải từng người đều lĩnh ngộ luân hồi chi đạo như Tiêu Hàn Thủy, hắn cường đại không thể nghi ngờ, nếu không có đối mặt nam tử trẻ tuổi kia, hôm nay Tiêu Hàn Thủy không chế thì hắn sẽ cường đại hơn nữa, thậm chí bình khởi bình tọa với nam tử trẻ tuổi, bước ra một bước cuối cùng cũng không biết chừng.
Chuyện này khiến nội tâm Thần Dạ cẩn thận càng trở nên đầm đặc hơn rất nhiều.
Nam tử trẻ tuổi kia tuyệt đối sẽ không chờ tới lúc hắn bình khởi bình tọa với mình mới xuất hiện..
Thở ra một hơi, đồng tử Thần Dạ càng thanh tịnh hơn, cười nhạt một tiếng, nói:
- Mặc kệ biến hóa như thế nào, đây vẫn là thế giới chân thật, cho nên chỉ có đi ra khỏi thiên địa này mới thấy được biến hóa chính thức, tata dường như đã hiểu rồi.
- Ngươi đúng là đã hiểu, nhưng mà đi ra khỏi thiên địa này, cả đời này của phu thê chúng ta không thể làm được.
Ánh mắt Phong Ma hơi rùng mình, lập tức cười nói:
- Nhưng vẫn muốn nói một câu chúc mừng, chắc hẳn ngươi sau này đi đường thông thuận hơn nhiều.
- Là thông thuận hơn một ít.
Thần Dạ gật gật đầu, Tiêu Hàn Thủy lĩnh ngộ với hồn biến chính là chạm đến luân hồi chi đạo, hiện tại Thần Dạ cũng lĩnh hội con đường này, cũng có ý nghĩa không lâu sau bổn mạng hồn phách của hắn sẽ dần dần đạt tới một bước cuối cùng.
Mà tu luyện bổn mệnh hồn phách về sau không còn dùng lời mà giải thích được.
Nói cách khác, nếu như Thần Dạ cần năm mươi năm có thể đạt tới đăng đường đỉnh phong, như vậy hiện tại thời gian này giảm đi một nửa.
Luân hồi chi đạo, đó là chấm dứt cùng tân sinh, mang bổn mạng hồn phách chấm dứt và tân sinh, không ngừng tiến hành lột xác, diễn sinh lực lượng mới, đủ giúp Thần Dạ có cảm giác hạnh phúc mới.
Càng thêm trọng yếu là, trong bổn mạng hồn phách còn có một đám luân hồi chi lực tới từ quỷ thi, cũng chính là tới từ quỷ chân nhân, nếu như mượn cơ hội này có thể làm cho bổn mạng hồn phách cùng luân hồi chi lực chính thức tương dung...
Như vậy bổn mạng hồn phách của Thần Dạ cũng không thể sánh bằng bổn mạng hồn phách của Tiêu Hàn Thủy, nhưng mà cảm ngộ luân hồi chi đạo đã thành, từ luân hồi chi đạo này hấp thu luân hồi chi lực trân quý, do đó con đường tu luyện cũng biến hóa về chất.
Biến hóa này dùng thoát thai hoán cốt để hình du còn có chút khoa trương.
Linh hồn giới của Tiêu Hàn Thủy khiến cho ba người nhận hết tấn, có thể thu hoạch được chỗ tốt nhưng cũng khó sánh bằng gặp gỡ lần này của Thần Dạ.
Dù sao cũng là đại đế, bất luận là thứ gì đó của họ cũng có thể cải biến cả đời một người, huống chi ba người còn ngây ngốc hơn nửa năm.
- Nơi này đã không tồn tại, chúng ta đi thôi.
Không gian chung quanh đã hoàn toàn dung nhập vào thế giới chung quanh, cơ hồ tất cả biến hóa chậm rãi chấm dứt, cho dù là Thần Dạ ba người cũng không thể phân biệt đâu là linh hồn giới, đâu là thế giới chân thật.
- Đi.
Thần Dạ thả người bay lên, bay ra ngoài sơn mạch, giờ khắc này hắn không thể chờ đợi được, bởi vì không có Tử Huyên bên cạnh khiến hắn cảm thấy như xa cách trăm năm.
Lúc sáng sớm ánh mặt trời chiếu vào người, cảm giác ấm áp bao phủ toàn thân, nhưng mà trong phiến sơn mạch này người ta chỉ cảm thấy hàn ý.
Ba đạo thân ảnh vạch phá bầu trời lướt đi như thiểm điện, lúc này đột nhiên ba người dừng lại, bọn họ cảm giác được trong sơn mạch này có khí tức không đúng.
- Chẳng lẽ là Liễu tộc?
Trong nội tâm Thần Dạ khẩn trương, thân hóa tàn ảnh, càng nhanh chóng lao vào trong sơn mạch.
Táng Thiên Cốc vốn có ngàn vạn liên hệ với Liễu tộc, Dịch Trọng lão ma bị giết, Táng Thiên Cốc rơi vào tay giặc, cho dù có mấy người đã thần phục, nhưng nếu như bị Liễu tộc biết được thì bọn chúng tuyệt không từ bỏ ý đồ, không nên quên đã có mấy cao thủ Liễu tộc bị giết dưới tay Thần Dạ, huống chi ân oán với siêu cấp thế lực này cũng không có xóa bỏ.
Bá.
Qua một lát ba thân ảnh xuất hiện trên không trung Táng Thiên Cốc, ở chỗ này cũng không nhìn thấy có địch nhân xâm phạm quy mô, cũng chưa từng cảm ứng được sát ý.
Nhưng mà đồ vật trong cả Táng Thiên Cốc lại không có giống như Thần Dạ nhìn thấy lúc trước, cung điện, quảng trường... Tất cả đều như mới, cái chuyện này có ý nghĩa nơi này từng xảy ra đại chiến lớn.
- Tử Huyên.
Thần Dạ không nhịn được hét lớn.
Lúc giọng nói vang lên, hơn mười đạo thân ảnh từ bốn phương tám hướng lao tới, từng đạo thân ảnh có khí tức liên kết với nhau, hiển nhiên thời điểm xuât hiện cũng tạo thành chiến trận.
Dù sao đã xông vào đây và phát ra tiếng hét mới bị người ta phát hiện, thực lực của người tới chắc chắn không tầm thường.
- Thần Dạ.
Còn không chờ Thần Dạ nhìn rõ ràng người tới, một tiếng kêu sợ hãi và kinh hỉ vang vọng các nơi, có mấy người trong hơn mười người rời khỏi đội ngũ lao thẳng tới chỗ của hắn.
- Hổ Lực đại ca, phong giơ cao đại ca, tại sao là các ngươi."
Nhìn thấy những người quen, tâm thần của Thần Dạ buông lỏng rất nhiều, bọn họ ở đây vẫn bình an, như vậy Tử Huyên và đám người Ngô Hùng chắc chắn không có chuyện gì.
Nhưng tại sao bọn họ lại ở đây?
Sắc mặt Thần Dạ lập tức biến đổi, vội hỏi:
- Các vị đại ca, phát sinh chuyện gì, Tử Huyên đâu?
Xem ra Tử Huyên nhất định là cho rằng hắn chết, cho nên gọi tất cả mọi người tụ tập tới đây, đây cũng không phải đại sự gì, nhưng động tĩnh lớn thế lại khiến người ta chú ý, vừa rồi trong phiến sơn mach này rất kỳ quái, rất hiển nhiên đã từng xảy ra đại sự không tầm thường.
- Tử Huyên nàng...
Thần Dạ hỏi câu này khiến đám người Hổ Lực vừa vui sướng khi thấy hắn còn sống lập tức biến mất, bọn họ nhìn nhau, hồi lâu sau bọn họ vẫn ấp úng nói rõ chuyện xảy ra sau khi Thần Dạ đi vào Táng Hồn sơn mạch, nói kỹ càng một lần.
Nhưng mà có một ít lời bọn họ không có nói, những lời kia bọn họ không biết phải nói thế nào, chỉ có thể đặt tronglongf, làm cho Thần Dạ sau đó đi đối mặt Tử Huyên.
Tuy như vậy sẽ khiến cho Thần Dạ không có nửa điểm chuẩn bị tâm lý, thế nhưng mà nếu như bây giờ nói ra càng mang tới tàn nhẫn và bi thống cho Thần Dạ nhiều hơn, huống chi phu thê Phong Ma còn ở đây, như vậy càng khiến hai người khó chịu.
Thần Dạ trọng tình trọng nghĩa, hắn trọng tình nghĩa với thân nhân và bằng hữu, nếu khiến phu thê Phong Ma hiện tại biết rõ tình huống cụ thể, loại áy náy này chỉ sợ khiến hai người bị tra tấn, tuy đến cuối cùng cũng phải đối mặt, nhưng thời gian ngắn hơn càng tốt.
- Dạ Minh.
Thần Dạ nói hai chữ, hắn có thể cảm giác được Tử Huyên nhớ mình như thế nào, may mà mọi chuyện đều tốt, đều không có chuyện gì
Đều nói trời xanh có thể tới, nhưng luân hồi không ai cũng nguyện ý nếm thử.
Luân hồi đại biểu cho tân sinh, còn có quá nhiều người sẽ không nguyện ý buông tha thứ có được đi tiến hành tân sinh, bởi vì ai cũng không rõ ràng tân sinh của mình có bằng hiện tại hay không.
Mà sau tân sinh có còn là mình không.
Cũng không phải từng người đều lĩnh ngộ luân hồi chi đạo như Tiêu Hàn Thủy, hắn cường đại không thể nghi ngờ, nếu không có đối mặt nam tử trẻ tuổi kia, hôm nay Tiêu Hàn Thủy không chế thì hắn sẽ cường đại hơn nữa, thậm chí bình khởi bình tọa với nam tử trẻ tuổi, bước ra một bước cuối cùng cũng không biết chừng.
Chuyện này khiến nội tâm Thần Dạ cẩn thận càng trở nên đầm đặc hơn rất nhiều.
Nam tử trẻ tuổi kia tuyệt đối sẽ không chờ tới lúc hắn bình khởi bình tọa với mình mới xuất hiện..
Thở ra một hơi, đồng tử Thần Dạ càng thanh tịnh hơn, cười nhạt một tiếng, nói:
- Mặc kệ biến hóa như thế nào, đây vẫn là thế giới chân thật, cho nên chỉ có đi ra khỏi thiên địa này mới thấy được biến hóa chính thức, tata dường như đã hiểu rồi.
- Ngươi đúng là đã hiểu, nhưng mà đi ra khỏi thiên địa này, cả đời này của phu thê chúng ta không thể làm được.
Ánh mắt Phong Ma hơi rùng mình, lập tức cười nói:
- Nhưng vẫn muốn nói một câu chúc mừng, chắc hẳn ngươi sau này đi đường thông thuận hơn nhiều.
- Là thông thuận hơn một ít.
Thần Dạ gật gật đầu, Tiêu Hàn Thủy lĩnh ngộ với hồn biến chính là chạm đến luân hồi chi đạo, hiện tại Thần Dạ cũng lĩnh hội con đường này, cũng có ý nghĩa không lâu sau bổn mạng hồn phách của hắn sẽ dần dần đạt tới một bước cuối cùng.
Mà tu luyện bổn mệnh hồn phách về sau không còn dùng lời mà giải thích được.
Nói cách khác, nếu như Thần Dạ cần năm mươi năm có thể đạt tới đăng đường đỉnh phong, như vậy hiện tại thời gian này giảm đi một nửa.
Luân hồi chi đạo, đó là chấm dứt cùng tân sinh, mang bổn mạng hồn phách chấm dứt và tân sinh, không ngừng tiến hành lột xác, diễn sinh lực lượng mới, đủ giúp Thần Dạ có cảm giác hạnh phúc mới.
Càng thêm trọng yếu là, trong bổn mạng hồn phách còn có một đám luân hồi chi lực tới từ quỷ thi, cũng chính là tới từ quỷ chân nhân, nếu như mượn cơ hội này có thể làm cho bổn mạng hồn phách cùng luân hồi chi lực chính thức tương dung...
Như vậy bổn mạng hồn phách của Thần Dạ cũng không thể sánh bằng bổn mạng hồn phách của Tiêu Hàn Thủy, nhưng mà cảm ngộ luân hồi chi đạo đã thành, từ luân hồi chi đạo này hấp thu luân hồi chi lực trân quý, do đó con đường tu luyện cũng biến hóa về chất.
Biến hóa này dùng thoát thai hoán cốt để hình du còn có chút khoa trương.
Linh hồn giới của Tiêu Hàn Thủy khiến cho ba người nhận hết tấn, có thể thu hoạch được chỗ tốt nhưng cũng khó sánh bằng gặp gỡ lần này của Thần Dạ.
Dù sao cũng là đại đế, bất luận là thứ gì đó của họ cũng có thể cải biến cả đời một người, huống chi ba người còn ngây ngốc hơn nửa năm.
- Nơi này đã không tồn tại, chúng ta đi thôi.
Không gian chung quanh đã hoàn toàn dung nhập vào thế giới chung quanh, cơ hồ tất cả biến hóa chậm rãi chấm dứt, cho dù là Thần Dạ ba người cũng không thể phân biệt đâu là linh hồn giới, đâu là thế giới chân thật.
- Đi.
Thần Dạ thả người bay lên, bay ra ngoài sơn mạch, giờ khắc này hắn không thể chờ đợi được, bởi vì không có Tử Huyên bên cạnh khiến hắn cảm thấy như xa cách trăm năm.
Lúc sáng sớm ánh mặt trời chiếu vào người, cảm giác ấm áp bao phủ toàn thân, nhưng mà trong phiến sơn mạch này người ta chỉ cảm thấy hàn ý.
Ba đạo thân ảnh vạch phá bầu trời lướt đi như thiểm điện, lúc này đột nhiên ba người dừng lại, bọn họ cảm giác được trong sơn mạch này có khí tức không đúng.
- Chẳng lẽ là Liễu tộc?
Trong nội tâm Thần Dạ khẩn trương, thân hóa tàn ảnh, càng nhanh chóng lao vào trong sơn mạch.
Táng Thiên Cốc vốn có ngàn vạn liên hệ với Liễu tộc, Dịch Trọng lão ma bị giết, Táng Thiên Cốc rơi vào tay giặc, cho dù có mấy người đã thần phục, nhưng nếu như bị Liễu tộc biết được thì bọn chúng tuyệt không từ bỏ ý đồ, không nên quên đã có mấy cao thủ Liễu tộc bị giết dưới tay Thần Dạ, huống chi ân oán với siêu cấp thế lực này cũng không có xóa bỏ.
Bá.
Qua một lát ba thân ảnh xuất hiện trên không trung Táng Thiên Cốc, ở chỗ này cũng không nhìn thấy có địch nhân xâm phạm quy mô, cũng chưa từng cảm ứng được sát ý.
Nhưng mà đồ vật trong cả Táng Thiên Cốc lại không có giống như Thần Dạ nhìn thấy lúc trước, cung điện, quảng trường... Tất cả đều như mới, cái chuyện này có ý nghĩa nơi này từng xảy ra đại chiến lớn.
- Tử Huyên.
Thần Dạ không nhịn được hét lớn.
Lúc giọng nói vang lên, hơn mười đạo thân ảnh từ bốn phương tám hướng lao tới, từng đạo thân ảnh có khí tức liên kết với nhau, hiển nhiên thời điểm xuât hiện cũng tạo thành chiến trận.
Dù sao đã xông vào đây và phát ra tiếng hét mới bị người ta phát hiện, thực lực của người tới chắc chắn không tầm thường.
- Thần Dạ.
Còn không chờ Thần Dạ nhìn rõ ràng người tới, một tiếng kêu sợ hãi và kinh hỉ vang vọng các nơi, có mấy người trong hơn mười người rời khỏi đội ngũ lao thẳng tới chỗ của hắn.
- Hổ Lực đại ca, phong giơ cao đại ca, tại sao là các ngươi."
Nhìn thấy những người quen, tâm thần của Thần Dạ buông lỏng rất nhiều, bọn họ ở đây vẫn bình an, như vậy Tử Huyên và đám người Ngô Hùng chắc chắn không có chuyện gì.
Nhưng tại sao bọn họ lại ở đây?
Sắc mặt Thần Dạ lập tức biến đổi, vội hỏi:
- Các vị đại ca, phát sinh chuyện gì, Tử Huyên đâu?
Xem ra Tử Huyên nhất định là cho rằng hắn chết, cho nên gọi tất cả mọi người tụ tập tới đây, đây cũng không phải đại sự gì, nhưng động tĩnh lớn thế lại khiến người ta chú ý, vừa rồi trong phiến sơn mach này rất kỳ quái, rất hiển nhiên đã từng xảy ra đại sự không tầm thường.
- Tử Huyên nàng...
Thần Dạ hỏi câu này khiến đám người Hổ Lực vừa vui sướng khi thấy hắn còn sống lập tức biến mất, bọn họ nhìn nhau, hồi lâu sau bọn họ vẫn ấp úng nói rõ chuyện xảy ra sau khi Thần Dạ đi vào Táng Hồn sơn mạch, nói kỹ càng một lần.
Nhưng mà có một ít lời bọn họ không có nói, những lời kia bọn họ không biết phải nói thế nào, chỉ có thể đặt tronglongf, làm cho Thần Dạ sau đó đi đối mặt Tử Huyên.
Tuy như vậy sẽ khiến cho Thần Dạ không có nửa điểm chuẩn bị tâm lý, thế nhưng mà nếu như bây giờ nói ra càng mang tới tàn nhẫn và bi thống cho Thần Dạ nhiều hơn, huống chi phu thê Phong Ma còn ở đây, như vậy càng khiến hai người khó chịu.
Thần Dạ trọng tình trọng nghĩa, hắn trọng tình nghĩa với thân nhân và bằng hữu, nếu khiến phu thê Phong Ma hiện tại biết rõ tình huống cụ thể, loại áy náy này chỉ sợ khiến hai người bị tra tấn, tuy đến cuối cùng cũng phải đối mặt, nhưng thời gian ngắn hơn càng tốt.
- Dạ Minh.
Thần Dạ nói hai chữ, hắn có thể cảm giác được Tử Huyên nhớ mình như thế nào, may mà mọi chuyện đều tốt, đều không có chuyện gì
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.