Chương 733: Rút lui. (2)
Ngốc Tiểu Ngư
06/05/2015
Vô số người kinh hô, những
người đứng gần nhất đều liều mạng phóng về phía Thần Dạ, muốn cùng hắn
đối chiến một quyền kia, nhưng khí thế của cao thủ hoàng huyền cường đại làm họ không thể đến gần!
- Mẹ, đừng! Lão yêu bà, đừng thương tổn đại ca ca của ta!
Sắc mặt mọi người tái nhợt, vô luận Thần Dạ có lá bài tẩy gì nhưng thực lực chỉ tới lực huyền cảnh giới, chênh lệch quá lớn không thể ngăn cản được cao thủ hoàng huyền.
Tay của Tử Huyên run rẩy, Lôi Kình Diệt Thế Thương cũng run lên, cho dù lúc nàng ở thời kỳ toàn thịnh cũng chưa thể nghênh đón chân khí cường đại kia, nhưng nàng vẫn không hề có chút sợ hãi.
Trong mắt thoáng hiện ôn nhu, nàng hướng chỗ Minh Hoa bà bà lao tới.
Chung Kỳ tử vong, Tử Huyên nhìn ra nàng không phải vì mình, mà vì Thần Dạ!
Ngay cả Chung Kỳ cũng có thể chết vì Thần Dạ, tại sao nàng không thể?
Lúc thân ảnh nàng lao đi, vung cao Lôi Kình Diệt Thế Thương, tiếng gió rít vang, một cỗ chân khí tử vong xuất hiện trong chiến trường.
Linh nhi khủng hoảng kêu to, thân hình nho nhỏ dùng sức giãy dụa, dù nàng có thiên tư yêu nghiệt nhưng rơi vào trong tay cao thủ địa huyền cửu trọng cũng không thể nào giãy thoát.
Nhìn Linh nhi, Tiêu Long ôn hòa cười, cũng xen lẫn vẻ dữ tợn, các ngươi ảnh hưởng Linh nhi, chết đi, đều chết hết mới tốt!
Đột nhiên một màn quỷ dị phát sinh, trong lúc giãy dụa Linh nhi thật sự giãy thoát trói buộc của Tiêu Long, thân thể nhỏ xinh chấn động mạnh một cái, nhanh như tia chớp lao về phía trước.
Tốc độ cực nhanh, đi sau mà đến trước, ngay khi công kích của Minh Hoa bà bà còn chưa chạm tới người Thần Dạ thì thân ảnh của nàng đã lướt tới thẳng về hướng Thần Dạ.
Khi nàng vừa lướt qua, một kích cường đại của cao thủ hoàng huyền tứ trọng cứ như vậy thần bí biến mất không thấy.
Mọi người đều sợ ngây người!
Minh Hoa bà bà cùng Tiêu Long càng không thể tin, hiện tại Linh nhi chỉ đạt tới trung huyền cảnh giới, làm sao làm được điều này?
Thần Dạ lẫn Tử Huyên đều ngây ra, nhanh chóng phục hồi tinh thần, Thần Dạ lập tức nói:
- Tử Huyên, mang theo Linh nhi, chúng ta đi!
Một luồng bạch quang âm thầm thu vào trong cơ thể hắn, xoay người, rất nhanh bay vút ra Lăng Tiêu thành.
- Hỗn trướng!
Tiêu Lang Anh mắng to, không biết là mắng ai, nhìn người đang chạy trốn nhe răng cười lạnh:
- Còn muốn chạy, làm sao có thể!
Với ân oán của song phương đã không cách nào điều hòa, dù Linh nhi có huyết mạch Tiêu gia…Một khi đã như vậy, vậy không cần mang thêm tâm tư khác, ba người này vô luận là ai ở tương lai sẽ tạo thành cao thủ siêu cấp uy hiếp đối với Lăng Tiêu Điện.
Thanh âm hét to bàng bạc huyền khí bao phủ chân trời!
Thần Dạ nhất thời cảm giác được, không gian chung quanh đang cấp tốc đọng lại…
- Thanh Mộc lão quái, động thủ!
Diệp Mang dẫn đầu ra tay, thừa dịp Tiêu Lang Anh đem lực chú ý lên Thần Dạ, hắn nhanh như chớp đi tới, trùng điệp đánh ra một chưởng.
Mặc dù không thể phá vỡ không gian đã ngưng cố, nhưng cũng làm không gian ngừng lại thời gian cô đọng.
Trong nháy mắt Thần Dạ cùng Tử Huyên đã vọt ra.
- Diệp Mang, ngươi dám!
- Ha ha!
Nhìn thấy ba người Thần Dạ đã thoát trói buộc, Diệp Mang cười lớn một tiếng xoay người nhằm phía Tiêu Lang Anh.
- Người của Lăng Tiêu Điện nghe lệnh, toàn lực đánh chết ba người kia, ai dám ngăn trở giết không tha!
- Để cho bọn hắn giết, xem bọn hắn giết được bao nhiêu!
Vô số người như phát điên, hình thành vách tường người thật dày đem cao thủ Lăng Tiêu Điện ngăn chặn lại.
- Lão nhị, nơi này có ta, ngươi đi truy bọn hắn!
Tiêu Lang Anh biết nếu hôm nay không giết được ba người Thần Dạ, tương lai Lăng Tiêu Điện sẽ bị đả kích hủy diệt.
- Tiêu Lang Anh, đừng tưởng chỉ bằng một mình ngươi là có thể ngăn lại lão phu cùng Diệp Mang!
Thanh Mộc lão quái cười to, trong cơ thể nhất thời bộc phát ra vạn trượng thanh mang chiếu sáng chân trời, rất nhanh rơi xuống, nhưng phàm là địa phương bị thanh mang bao phủ biến thành thanh đằng chui ra khỏi mặt đất, dung hợp cùng nhau, một lát sau đem khu vực nơi này bao vây lại như một kén tằm.
Cùng lúc đó trên hai tay Diệp Mang lôi quang lóng lánh, khởi động ngân sắc quang mang, mang theo chân khí vô cùng bá đạo phối hợp cùng Thanh Mộc lão quái đem bốn huynh đệ Tiêu Lang Anh bao vây bên trong.
- Đáng giận!
Tiêu Lang Anh giận dữ, chân giẫm mặt đất, từng đạo không gian lực tinh thuần từ khắp bốn phương tám hướng tràn đến, mạnh mẽ đem công kích của hai người đánh rách tả tơi.
Cao thủ hoàng huyền cửu trọng quả nhiên cường đại!
Một kích phá vỡ công kích của hai người, Tiêu Lang Anh lớn tiếng quát:
- Thanh Mộc, Diệp Mang, chỉ bằng hai ngươi còn không phải đối thủ của lão phu!
- Chúng ta cũng không nghĩ đánh bại ngươi, nhưng muốn kéo dài một ít thời gian của các ngươi tự tin vẫn làm được.
Thanh Mộc lão quái trầm giọng cười nói.
- Ngươi…
Lúc này từ ngoài thành đột nhiên bắn tới một đạo đao mang vô cùng sắc bén, chém thẳng vào Tiêu Lang Anh!
- Lăng Tiêu Điện Tiêu gia, ân oán hôm nay ta ghi nhớ trong lòng, sẽ có một ngày sẽ trả gấp trăm lần!
- Chư vị, đa tạ! Lăng Tiêu thành không phải nơi ở lâu, mọi người nhanh chóng tán đi đi. Thanh Mộc cùng Diệp Mang tiền bối, nhờ hai vị hộ tống mọi người đoạn đường, ân tình này ngày sau Thần Dạ sẽ bồi hoàn gấp trăm lần!
Tiêu Lang Anh tức giận hừ một tiếng, phất tay đánh vỡ đao mang, nhưng vào lúc này dù với tu vi của hắn cũng không còn cách phong tỏa chân khí của ba người Thần Dạ, nói cách khác ba người kia đã chạy trốn!
Nghĩ tới một ngày kia khi ba người cường đại quay về trả thù, trong mắt Tiêu Lang Anh không nhịn được dâng lên tia sợ hãi.
Vô luận là Thần Dạ, hay là mẫu tử Tử Huyên, đều có tư cách trở thành võ giả cường đại!
- Mẹ, đại ca ca, hai người thế nào? Mau tìm một địa phương bí mật…
Sau khi rời khỏi Lăng Tiêu thành, Thần Dạ cùng Tử Huyên vội vàng bay nhanh về xa xa, với trạng huống thân thể của bọn họ, không cách nào tiếp tục duy trì trạng thái như bây giờ, Linh nhi cũng không còn là tiểu nữ hài không hiểu chuyện gì, nàng thật rõ ràng còn tiếp tục chạy nhanh như vậy hai người dù không nguy hiểm trí mạng, nhưng sẽ lưu lại tai họa ngầm không thể chữa trị.
Tử Huyên lắc đầu nhẹ giọng nói:
- Hai vị tiền bối Thanh Mộc cùng Diệp Mang không ngăn cản được đám người Tiêu Lang Anh bao lâu, bây giờ chúng ta còn chưa an toàn.
Thần Dạ cắn chặt răng, hắn cũng không có việc gì, đã qua một đêm thời gian mặc dù chưa khỏi hẳn, hơn nữa cũng bị Minh Hoa bà bà gây thương tích, nhưng vẫn chưa tới nông nỗi nỏ mạnh hết đà.
Trạng huống Tử Huyên càng kém hơn, khi chiến đấu với Chung Kỳ cơ hồ đã cạn kiệt chiến lực, về sau chưa kịp khôi phục đã chạy trốn, đương nhiên không còn khả năng tiếp tục di chuyển.
Mà cũng chỉ có một mình hắn có thể ra vào Cổ Đế Điện, bằng không mang theo hai mẹ con Tử Huyên cùng vào sẽ không còn ai tìm được bọn họ.
Nghiêng đầu nhìn Tử Huyên, trong lòng Thần Dạ càng thêm sốt ruột, nếu còn tiếp tục chạy như vậy chỉ sợ Tử Huyên sẽ…Mà ở lại địa phương gần đây ẩn núp cũng sẽ không an toàn!
- Mẹ, đừng! Lão yêu bà, đừng thương tổn đại ca ca của ta!
Sắc mặt mọi người tái nhợt, vô luận Thần Dạ có lá bài tẩy gì nhưng thực lực chỉ tới lực huyền cảnh giới, chênh lệch quá lớn không thể ngăn cản được cao thủ hoàng huyền.
Tay của Tử Huyên run rẩy, Lôi Kình Diệt Thế Thương cũng run lên, cho dù lúc nàng ở thời kỳ toàn thịnh cũng chưa thể nghênh đón chân khí cường đại kia, nhưng nàng vẫn không hề có chút sợ hãi.
Trong mắt thoáng hiện ôn nhu, nàng hướng chỗ Minh Hoa bà bà lao tới.
Chung Kỳ tử vong, Tử Huyên nhìn ra nàng không phải vì mình, mà vì Thần Dạ!
Ngay cả Chung Kỳ cũng có thể chết vì Thần Dạ, tại sao nàng không thể?
Lúc thân ảnh nàng lao đi, vung cao Lôi Kình Diệt Thế Thương, tiếng gió rít vang, một cỗ chân khí tử vong xuất hiện trong chiến trường.
Linh nhi khủng hoảng kêu to, thân hình nho nhỏ dùng sức giãy dụa, dù nàng có thiên tư yêu nghiệt nhưng rơi vào trong tay cao thủ địa huyền cửu trọng cũng không thể nào giãy thoát.
Nhìn Linh nhi, Tiêu Long ôn hòa cười, cũng xen lẫn vẻ dữ tợn, các ngươi ảnh hưởng Linh nhi, chết đi, đều chết hết mới tốt!
Đột nhiên một màn quỷ dị phát sinh, trong lúc giãy dụa Linh nhi thật sự giãy thoát trói buộc của Tiêu Long, thân thể nhỏ xinh chấn động mạnh một cái, nhanh như tia chớp lao về phía trước.
Tốc độ cực nhanh, đi sau mà đến trước, ngay khi công kích của Minh Hoa bà bà còn chưa chạm tới người Thần Dạ thì thân ảnh của nàng đã lướt tới thẳng về hướng Thần Dạ.
Khi nàng vừa lướt qua, một kích cường đại của cao thủ hoàng huyền tứ trọng cứ như vậy thần bí biến mất không thấy.
Mọi người đều sợ ngây người!
Minh Hoa bà bà cùng Tiêu Long càng không thể tin, hiện tại Linh nhi chỉ đạt tới trung huyền cảnh giới, làm sao làm được điều này?
Thần Dạ lẫn Tử Huyên đều ngây ra, nhanh chóng phục hồi tinh thần, Thần Dạ lập tức nói:
- Tử Huyên, mang theo Linh nhi, chúng ta đi!
Một luồng bạch quang âm thầm thu vào trong cơ thể hắn, xoay người, rất nhanh bay vút ra Lăng Tiêu thành.
- Hỗn trướng!
Tiêu Lang Anh mắng to, không biết là mắng ai, nhìn người đang chạy trốn nhe răng cười lạnh:
- Còn muốn chạy, làm sao có thể!
Với ân oán của song phương đã không cách nào điều hòa, dù Linh nhi có huyết mạch Tiêu gia…Một khi đã như vậy, vậy không cần mang thêm tâm tư khác, ba người này vô luận là ai ở tương lai sẽ tạo thành cao thủ siêu cấp uy hiếp đối với Lăng Tiêu Điện.
Thanh âm hét to bàng bạc huyền khí bao phủ chân trời!
Thần Dạ nhất thời cảm giác được, không gian chung quanh đang cấp tốc đọng lại…
- Thanh Mộc lão quái, động thủ!
Diệp Mang dẫn đầu ra tay, thừa dịp Tiêu Lang Anh đem lực chú ý lên Thần Dạ, hắn nhanh như chớp đi tới, trùng điệp đánh ra một chưởng.
Mặc dù không thể phá vỡ không gian đã ngưng cố, nhưng cũng làm không gian ngừng lại thời gian cô đọng.
Trong nháy mắt Thần Dạ cùng Tử Huyên đã vọt ra.
- Diệp Mang, ngươi dám!
- Ha ha!
Nhìn thấy ba người Thần Dạ đã thoát trói buộc, Diệp Mang cười lớn một tiếng xoay người nhằm phía Tiêu Lang Anh.
- Người của Lăng Tiêu Điện nghe lệnh, toàn lực đánh chết ba người kia, ai dám ngăn trở giết không tha!
- Để cho bọn hắn giết, xem bọn hắn giết được bao nhiêu!
Vô số người như phát điên, hình thành vách tường người thật dày đem cao thủ Lăng Tiêu Điện ngăn chặn lại.
- Lão nhị, nơi này có ta, ngươi đi truy bọn hắn!
Tiêu Lang Anh biết nếu hôm nay không giết được ba người Thần Dạ, tương lai Lăng Tiêu Điện sẽ bị đả kích hủy diệt.
- Tiêu Lang Anh, đừng tưởng chỉ bằng một mình ngươi là có thể ngăn lại lão phu cùng Diệp Mang!
Thanh Mộc lão quái cười to, trong cơ thể nhất thời bộc phát ra vạn trượng thanh mang chiếu sáng chân trời, rất nhanh rơi xuống, nhưng phàm là địa phương bị thanh mang bao phủ biến thành thanh đằng chui ra khỏi mặt đất, dung hợp cùng nhau, một lát sau đem khu vực nơi này bao vây lại như một kén tằm.
Cùng lúc đó trên hai tay Diệp Mang lôi quang lóng lánh, khởi động ngân sắc quang mang, mang theo chân khí vô cùng bá đạo phối hợp cùng Thanh Mộc lão quái đem bốn huynh đệ Tiêu Lang Anh bao vây bên trong.
- Đáng giận!
Tiêu Lang Anh giận dữ, chân giẫm mặt đất, từng đạo không gian lực tinh thuần từ khắp bốn phương tám hướng tràn đến, mạnh mẽ đem công kích của hai người đánh rách tả tơi.
Cao thủ hoàng huyền cửu trọng quả nhiên cường đại!
Một kích phá vỡ công kích của hai người, Tiêu Lang Anh lớn tiếng quát:
- Thanh Mộc, Diệp Mang, chỉ bằng hai ngươi còn không phải đối thủ của lão phu!
- Chúng ta cũng không nghĩ đánh bại ngươi, nhưng muốn kéo dài một ít thời gian của các ngươi tự tin vẫn làm được.
Thanh Mộc lão quái trầm giọng cười nói.
- Ngươi…
Lúc này từ ngoài thành đột nhiên bắn tới một đạo đao mang vô cùng sắc bén, chém thẳng vào Tiêu Lang Anh!
- Lăng Tiêu Điện Tiêu gia, ân oán hôm nay ta ghi nhớ trong lòng, sẽ có một ngày sẽ trả gấp trăm lần!
- Chư vị, đa tạ! Lăng Tiêu thành không phải nơi ở lâu, mọi người nhanh chóng tán đi đi. Thanh Mộc cùng Diệp Mang tiền bối, nhờ hai vị hộ tống mọi người đoạn đường, ân tình này ngày sau Thần Dạ sẽ bồi hoàn gấp trăm lần!
Tiêu Lang Anh tức giận hừ một tiếng, phất tay đánh vỡ đao mang, nhưng vào lúc này dù với tu vi của hắn cũng không còn cách phong tỏa chân khí của ba người Thần Dạ, nói cách khác ba người kia đã chạy trốn!
Nghĩ tới một ngày kia khi ba người cường đại quay về trả thù, trong mắt Tiêu Lang Anh không nhịn được dâng lên tia sợ hãi.
Vô luận là Thần Dạ, hay là mẫu tử Tử Huyên, đều có tư cách trở thành võ giả cường đại!
- Mẹ, đại ca ca, hai người thế nào? Mau tìm một địa phương bí mật…
Sau khi rời khỏi Lăng Tiêu thành, Thần Dạ cùng Tử Huyên vội vàng bay nhanh về xa xa, với trạng huống thân thể của bọn họ, không cách nào tiếp tục duy trì trạng thái như bây giờ, Linh nhi cũng không còn là tiểu nữ hài không hiểu chuyện gì, nàng thật rõ ràng còn tiếp tục chạy nhanh như vậy hai người dù không nguy hiểm trí mạng, nhưng sẽ lưu lại tai họa ngầm không thể chữa trị.
Tử Huyên lắc đầu nhẹ giọng nói:
- Hai vị tiền bối Thanh Mộc cùng Diệp Mang không ngăn cản được đám người Tiêu Lang Anh bao lâu, bây giờ chúng ta còn chưa an toàn.
Thần Dạ cắn chặt răng, hắn cũng không có việc gì, đã qua một đêm thời gian mặc dù chưa khỏi hẳn, hơn nữa cũng bị Minh Hoa bà bà gây thương tích, nhưng vẫn chưa tới nông nỗi nỏ mạnh hết đà.
Trạng huống Tử Huyên càng kém hơn, khi chiến đấu với Chung Kỳ cơ hồ đã cạn kiệt chiến lực, về sau chưa kịp khôi phục đã chạy trốn, đương nhiên không còn khả năng tiếp tục di chuyển.
Mà cũng chỉ có một mình hắn có thể ra vào Cổ Đế Điện, bằng không mang theo hai mẹ con Tử Huyên cùng vào sẽ không còn ai tìm được bọn họ.
Nghiêng đầu nhìn Tử Huyên, trong lòng Thần Dạ càng thêm sốt ruột, nếu còn tiếp tục chạy như vậy chỉ sợ Tử Huyên sẽ…Mà ở lại địa phương gần đây ẩn núp cũng sẽ không an toàn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.