Chương 623: Thần thông Linh Nhi. (1)
Ngốc Tiểu Ngư
19/04/2015
- Tử Huyên, chúng ta liền
cấp cho hai gia hỏa này một cơ hội. Để cho bọn họ vào mọi thời khắc đều
phải nhớ đến chúng ta thì cũng hoặc nhiều hoặc ít đều phải có điểm kiêng nể.
- Tốt, chúng ta đây đi bên nào?
Tử Huyên cười hỏi.
Thần Dạ đang muốn chỉ về một phương hướng mà những người khác không đi, thì đột nhiên trong lòng nhẹ nhàng nhảy nhảy. Có một đạo dao động rung động lặng lẽ xuất hiện...
- Đây là?
Thần Dạ hơi ngây ra, lập tức đúng là đã biết tiếp theo bọn họ sẽ phải đi theo phương hướng nào.
- Đao Linh, ngươi rốt cục cảm ứng được sao? Rất tốt! Tử Huyên, chúng ta đi!
Thần Dạ thoải mái cất tiếng cười, liền nhằm hướng về phía đông bắc mà đi rất nhanh.
Chúng Thần Chi Mộ rộng lớn vô biên vô tận, mấy người bọn họ ở bên trong chỗ này không nghi ngờ là giống như mấy con kiến hôi...
- Tử Huyên, Khiếu Lôi Tông đã từng có người đi qua Chúng Thần Chi Mộ này chưa ?
Sau khi đi được một đoạn thời gian ngắn, Thần Dạ làm chậm bước tiến, tóm lại là muốn dành cho hai vị cao thủ tộc Bát Trảo Chương Ngư có được một cơ hội!
Tử Huyên lắc đầu, đáp:
- Chưa từng có, thế lực của Khiếu Lôi Tông không kéo dài đến hải vực Phong Thành. Thế nhưng về chuyện Chúng Thần Chi Mộ, Khiếu Lôi Tông lại có không ít lời đồn đại.
- A, thử nói một chút xem, rốt cuộc có đồn đại gì?
Đối với Chúng Thần Chi Mộ thì hắn thật sự là biết được quá ít. Mà trong khoảng thời gian tới nay, các loại chuyện linh tinh dồn dập tới, nên hắn cũng không kịp hỏi Phong Kình bọn họ được nhiều.
Tử Huyên mỉm cười, vẻ mặt bắt đầu nghiêm nghị:
- Trong truyền thuyết, Chúng Thần Chi Mộ, tên như ý nghĩa, kỳ thật chính là chỗ để mai táng cho các chúng thần ngã xuống...
Nghe vậy, Thần Dạ nhẹ nhàng cười một tiếng, có một chút châm chọc.
Mặc dù là đích thực nơi để mai táng, thế nhưng chúng thần... Thế gian có thần hay không, hay chỉ là người thấy người, thông minh thấy kẻ khôn mà thôi!
Ở trong mắt Võ Giả, cũng có thể đó là một số người, chính là nhân vật cao cao tại thượng trước đây!
Làm sao có thể lại có thần? Coi như là cao thủ đỉnh cao sánh ngang đất trời trong truyền thuyết kia, Thiên Huyền cao thủ, đều không đảm đương nổi một tiếng ―― xưng hô là thần!
Đương nhiên, cỡ nhân vật này ở trong mắt người bình thường mà được xưng là thần, cũng hoàn toàn xứng đáng!
- Ngươi đừng có mà không tin a. Mặc dù là truyền thuyết, nhưng vô số người rất tin không hề nghi ngờ. Bởi vì, từng lan truyền ra, rằng ở nơi này đã xuất hiện thần tích!
Tử Huyên dùng giọng điệu nghiêm túc hiếm thấy mà nói.
Thần Dạ cất tiếng cười, rồi hỏi:
- Đối với truyền thuyết này, ngươi tin tưởng sao?
Nghe vậy, Tử Huyên thản nhiên cười một tiếng:
- Đương nhiên là không tin!
- Ta cũng không tin!
Linh Nhi cũng là nói theo.
Bất kể là Thần Dạ hay Tử Huyên, hay là tiểu Linh Nhi. Bọn họ đều cũng có đủ lòng tin mãnh liệt đối với chính mình và đối phương. Rằng một ngày kia, nếu như thế gian thật sự có thần thì bọn họ cũng có thể đạt tới một bước đó!
Tiếng cười nói râm ran của ba người lan đi, lọt vào trong tai người khác liền chỉ cảm thấy có hiếu kỳ rất lớn đối với ba người này.
Nơi này chính là Chúng Thần Chi Mộ, sinh tử và cơ may cùng tồn tại. Bọn họ có thể vui vẻ đùa bỡn như thế, liền thật sự một chút lo lắng cũng không có sao ?
Mà ngoại trừ tò mò ra, ở trong lòng Mặc Tuyên cùng Mặc Mộc còn có được sát ý cực kỳ nồng đậm cùng với... lòng tham rất lớn.
Trong thân thể tiểu tử nhân loại này, không ngờ còn có long khí!
Giết hắn, chiếm được long khí... Mặc dù nói, nếu chiếm được long khí thì cuối cùng là vẫn phải giao cho tộc trưởng Mặc Thành. Thế nhưng bọn hắn mà hoàn thành đại sự này thì ích lợi luôn không thiếu được.
Trong khoảng thời gian tạm giữ long khí này, hoặc nhiều hoặc ít, bọn họ đều là có khả năng hấp thu đi một tia. Điều này đối với tương lai bọn họ mà nói, không nghi ngờ sẽ là lợi ích cực lớn.
Thậm chí, nếu như luyện hóa xong long khí. Như vậy, đừng nói tộc Bát Trảo Chương Ngư, mà ngay cả Yêu Tộc trong biển, e rằng cũng có thể do hai người bọn họ đứng ở trên cao đi?
Mặc Tuyên cùng Mặc Mộc nhìn thoáng qua lẫn nhau, sau đó đều là cười to. Rất hiển nhiên, trong lòng bọn họ cũng có đồng dạng ý nghĩ.
Sau khi tiếng cười dứt, nhìn bóng dáng phía trước mà Mặc Tuyên cùng Mặc Mộc đồng thời đẩy tốc độ nhanh hơn. Sau một lát, chúng liền chặn lại ba người ở giữa không trung.
- Hắc hắc, tiểu tử, ngươi hẳn là biết nguyên nhân chúng ta tìm ngươi. Cho nên, cứ vậy mà giao ra đây đi!
Mặc Tuyên này đúng là khá thẳng thừng, cũng không có chút xíu lời dạo đầu.
- Chỉ dựa vào các ngươi?
Thần Dạ nhướn mày một cái, cười nhạo mà hỏi lại.
- Hắc hắc!
Mặc Tuyên kia cười quái dị mà nói:
- Tiểu tử, ta biết các ngươi rất rất giỏi, ngoài ra người bên cạnh ngươi, chỉ luận tu vi của bản thân, cũng không kém huynh đệ chúng ta. Có điều, ngươi thực sự đã cho là chúng ta làm những chuyện mà mình không hề nắm chắc ?
- Huynh đệ, đừng nhiều lời cùng bọn họ. Mau chóng thu lấy long khí, chúng ta sẽ có đủ thời gian luyện hóa. Nếu không, sẽ là của tộc trưởng.
Mặc Mộc đứng ở một bên nhe răng mà hét lớn, trong thời gian tiếng quát vừa dứt, thì từ trong cơ thể hắn có một đạo dao động khác thường. Nó cuồn cuộn như Thiên Lôi mà bắt đầu khởi động ở trên không trung.
Nương theo dao động này đang chảy khắp toàn thân của hắn, trong khoảnh khắc sau đó, tu vi của Mặc Mộc liền từ cảnh giới Lực Huyền Thất Trọng lúc đầu, một mực tăng lên tới cảnh giới Địa Huyền Nhất Trọng.
- Tiểu tử, tộc trưởng đã sớm biết rõ các ngươi không dễ ứng phó. Cho nên đã dụng công tốn sức chuyển năng lượng của bản thân ngài, để tồn trữ ở cơ thể chúng ta trong. Vì chính là để tránh né sự dò xét của Chúng Thần Chi Mộ, tiến tới có khả năng giết chết ngươi.
- Hắc hắc, chỉ có điều là ngay cả tộc trưởng đều không hề nghĩ tới. Long khí là vật trân quý như thế, thử hỏi làm thế nào mà không để cho chính mình sử dụng đây?
Thần Dạ và Tử Huyên không khỏi lắc đầu mắc cười. Mặc Thành cũng thật là buồn đau. Thật vất vả nghĩ ra một biện pháp, rốt cục cảm giác được có cơ hội thu được long khí. Nhưng không nghĩ tới, tìm được hai kẻ thực thi thì chúng lại nảy lòng tham muốn chiếm làm của riêng.
Hai gia hỏa này càng là thú vị, đồ đều còn không thu được vào tay, liền đã có một dáng vẻ hớn hở như thế. Chẳng lẽ chúng liền thật sự cho rằng, cảnh giới Địa Huyền là không gì không làm được sao?
Đừng nói chỉ là lấy thủ đoạn để tăng lên cảnh giới Địa Huyền, cho nên nhất định vô phương kéo dài. Hơn nữa năng lượng Huyền Khí không tinh thuần, nên mặc dù là cao thủ Địa Huyền đích thực, chỉ cần không phải đạt đến cấp bậc như Phong Lăng thì nói thật, thật đúng là khó lòng tạo thành uy hiếp quá lớn đối với Thần Dạ cùng Tử Huyên.
Giữa không trung, Mặc Tuyên quát:
- Hắc, nhân loại tiểu tử kia, giao ra đây nhanh lên một chút đi! Nếu không, đừng nói để ngươi chết không có chỗ chôn, mà ngay cả nữ nhân bên cạnh ngươi sợ cũng không có kết cục tốt.
- Tốt, chúng ta đây đi bên nào?
Tử Huyên cười hỏi.
Thần Dạ đang muốn chỉ về một phương hướng mà những người khác không đi, thì đột nhiên trong lòng nhẹ nhàng nhảy nhảy. Có một đạo dao động rung động lặng lẽ xuất hiện...
- Đây là?
Thần Dạ hơi ngây ra, lập tức đúng là đã biết tiếp theo bọn họ sẽ phải đi theo phương hướng nào.
- Đao Linh, ngươi rốt cục cảm ứng được sao? Rất tốt! Tử Huyên, chúng ta đi!
Thần Dạ thoải mái cất tiếng cười, liền nhằm hướng về phía đông bắc mà đi rất nhanh.
Chúng Thần Chi Mộ rộng lớn vô biên vô tận, mấy người bọn họ ở bên trong chỗ này không nghi ngờ là giống như mấy con kiến hôi...
- Tử Huyên, Khiếu Lôi Tông đã từng có người đi qua Chúng Thần Chi Mộ này chưa ?
Sau khi đi được một đoạn thời gian ngắn, Thần Dạ làm chậm bước tiến, tóm lại là muốn dành cho hai vị cao thủ tộc Bát Trảo Chương Ngư có được một cơ hội!
Tử Huyên lắc đầu, đáp:
- Chưa từng có, thế lực của Khiếu Lôi Tông không kéo dài đến hải vực Phong Thành. Thế nhưng về chuyện Chúng Thần Chi Mộ, Khiếu Lôi Tông lại có không ít lời đồn đại.
- A, thử nói một chút xem, rốt cuộc có đồn đại gì?
Đối với Chúng Thần Chi Mộ thì hắn thật sự là biết được quá ít. Mà trong khoảng thời gian tới nay, các loại chuyện linh tinh dồn dập tới, nên hắn cũng không kịp hỏi Phong Kình bọn họ được nhiều.
Tử Huyên mỉm cười, vẻ mặt bắt đầu nghiêm nghị:
- Trong truyền thuyết, Chúng Thần Chi Mộ, tên như ý nghĩa, kỳ thật chính là chỗ để mai táng cho các chúng thần ngã xuống...
Nghe vậy, Thần Dạ nhẹ nhàng cười một tiếng, có một chút châm chọc.
Mặc dù là đích thực nơi để mai táng, thế nhưng chúng thần... Thế gian có thần hay không, hay chỉ là người thấy người, thông minh thấy kẻ khôn mà thôi!
Ở trong mắt Võ Giả, cũng có thể đó là một số người, chính là nhân vật cao cao tại thượng trước đây!
Làm sao có thể lại có thần? Coi như là cao thủ đỉnh cao sánh ngang đất trời trong truyền thuyết kia, Thiên Huyền cao thủ, đều không đảm đương nổi một tiếng ―― xưng hô là thần!
Đương nhiên, cỡ nhân vật này ở trong mắt người bình thường mà được xưng là thần, cũng hoàn toàn xứng đáng!
- Ngươi đừng có mà không tin a. Mặc dù là truyền thuyết, nhưng vô số người rất tin không hề nghi ngờ. Bởi vì, từng lan truyền ra, rằng ở nơi này đã xuất hiện thần tích!
Tử Huyên dùng giọng điệu nghiêm túc hiếm thấy mà nói.
Thần Dạ cất tiếng cười, rồi hỏi:
- Đối với truyền thuyết này, ngươi tin tưởng sao?
Nghe vậy, Tử Huyên thản nhiên cười một tiếng:
- Đương nhiên là không tin!
- Ta cũng không tin!
Linh Nhi cũng là nói theo.
Bất kể là Thần Dạ hay Tử Huyên, hay là tiểu Linh Nhi. Bọn họ đều cũng có đủ lòng tin mãnh liệt đối với chính mình và đối phương. Rằng một ngày kia, nếu như thế gian thật sự có thần thì bọn họ cũng có thể đạt tới một bước đó!
Tiếng cười nói râm ran của ba người lan đi, lọt vào trong tai người khác liền chỉ cảm thấy có hiếu kỳ rất lớn đối với ba người này.
Nơi này chính là Chúng Thần Chi Mộ, sinh tử và cơ may cùng tồn tại. Bọn họ có thể vui vẻ đùa bỡn như thế, liền thật sự một chút lo lắng cũng không có sao ?
Mà ngoại trừ tò mò ra, ở trong lòng Mặc Tuyên cùng Mặc Mộc còn có được sát ý cực kỳ nồng đậm cùng với... lòng tham rất lớn.
Trong thân thể tiểu tử nhân loại này, không ngờ còn có long khí!
Giết hắn, chiếm được long khí... Mặc dù nói, nếu chiếm được long khí thì cuối cùng là vẫn phải giao cho tộc trưởng Mặc Thành. Thế nhưng bọn hắn mà hoàn thành đại sự này thì ích lợi luôn không thiếu được.
Trong khoảng thời gian tạm giữ long khí này, hoặc nhiều hoặc ít, bọn họ đều là có khả năng hấp thu đi một tia. Điều này đối với tương lai bọn họ mà nói, không nghi ngờ sẽ là lợi ích cực lớn.
Thậm chí, nếu như luyện hóa xong long khí. Như vậy, đừng nói tộc Bát Trảo Chương Ngư, mà ngay cả Yêu Tộc trong biển, e rằng cũng có thể do hai người bọn họ đứng ở trên cao đi?
Mặc Tuyên cùng Mặc Mộc nhìn thoáng qua lẫn nhau, sau đó đều là cười to. Rất hiển nhiên, trong lòng bọn họ cũng có đồng dạng ý nghĩ.
Sau khi tiếng cười dứt, nhìn bóng dáng phía trước mà Mặc Tuyên cùng Mặc Mộc đồng thời đẩy tốc độ nhanh hơn. Sau một lát, chúng liền chặn lại ba người ở giữa không trung.
- Hắc hắc, tiểu tử, ngươi hẳn là biết nguyên nhân chúng ta tìm ngươi. Cho nên, cứ vậy mà giao ra đây đi!
Mặc Tuyên này đúng là khá thẳng thừng, cũng không có chút xíu lời dạo đầu.
- Chỉ dựa vào các ngươi?
Thần Dạ nhướn mày một cái, cười nhạo mà hỏi lại.
- Hắc hắc!
Mặc Tuyên kia cười quái dị mà nói:
- Tiểu tử, ta biết các ngươi rất rất giỏi, ngoài ra người bên cạnh ngươi, chỉ luận tu vi của bản thân, cũng không kém huynh đệ chúng ta. Có điều, ngươi thực sự đã cho là chúng ta làm những chuyện mà mình không hề nắm chắc ?
- Huynh đệ, đừng nhiều lời cùng bọn họ. Mau chóng thu lấy long khí, chúng ta sẽ có đủ thời gian luyện hóa. Nếu không, sẽ là của tộc trưởng.
Mặc Mộc đứng ở một bên nhe răng mà hét lớn, trong thời gian tiếng quát vừa dứt, thì từ trong cơ thể hắn có một đạo dao động khác thường. Nó cuồn cuộn như Thiên Lôi mà bắt đầu khởi động ở trên không trung.
Nương theo dao động này đang chảy khắp toàn thân của hắn, trong khoảnh khắc sau đó, tu vi của Mặc Mộc liền từ cảnh giới Lực Huyền Thất Trọng lúc đầu, một mực tăng lên tới cảnh giới Địa Huyền Nhất Trọng.
- Tiểu tử, tộc trưởng đã sớm biết rõ các ngươi không dễ ứng phó. Cho nên đã dụng công tốn sức chuyển năng lượng của bản thân ngài, để tồn trữ ở cơ thể chúng ta trong. Vì chính là để tránh né sự dò xét của Chúng Thần Chi Mộ, tiến tới có khả năng giết chết ngươi.
- Hắc hắc, chỉ có điều là ngay cả tộc trưởng đều không hề nghĩ tới. Long khí là vật trân quý như thế, thử hỏi làm thế nào mà không để cho chính mình sử dụng đây?
Thần Dạ và Tử Huyên không khỏi lắc đầu mắc cười. Mặc Thành cũng thật là buồn đau. Thật vất vả nghĩ ra một biện pháp, rốt cục cảm giác được có cơ hội thu được long khí. Nhưng không nghĩ tới, tìm được hai kẻ thực thi thì chúng lại nảy lòng tham muốn chiếm làm của riêng.
Hai gia hỏa này càng là thú vị, đồ đều còn không thu được vào tay, liền đã có một dáng vẻ hớn hở như thế. Chẳng lẽ chúng liền thật sự cho rằng, cảnh giới Địa Huyền là không gì không làm được sao?
Đừng nói chỉ là lấy thủ đoạn để tăng lên cảnh giới Địa Huyền, cho nên nhất định vô phương kéo dài. Hơn nữa năng lượng Huyền Khí không tinh thuần, nên mặc dù là cao thủ Địa Huyền đích thực, chỉ cần không phải đạt đến cấp bậc như Phong Lăng thì nói thật, thật đúng là khó lòng tạo thành uy hiếp quá lớn đối với Thần Dạ cùng Tử Huyên.
Giữa không trung, Mặc Tuyên quát:
- Hắc, nhân loại tiểu tử kia, giao ra đây nhanh lên một chút đi! Nếu không, đừng nói để ngươi chết không có chỗ chôn, mà ngay cả nữ nhân bên cạnh ngươi sợ cũng không có kết cục tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.