Chương 867: Thiên Kiếm kiếm linh. (1)
Ngốc Tiểu Ngư
18/06/2015
Thần Dạ hắn có thể trọng
sinh mà đến, toàn bộ là bởi vì duyên cớ Thiên Đao cùng Cổ Đế điện, như
vậy sứ mạng mà hai thứ này mang theo, Thần Dạ một cách tự nhiên liền
phải gánh vác lên, đây là trách nhiệm không cách nào trốn tránh.
- Thần công tử, đừng lo lắng, Thần cô nương tuổi còn trẻ nhưng thủ đoạn bất phàm, cho dù không thể thành công thì cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Hoàng Vũ ở bên cũng là an ủi nói.
Thần Dạ chậm rãi gật đầu, đột nhiên trong lòng vừa động, vô luận là Tôn Vĩ hay là Hoàng Vũ thật giống như đều đem Niệm Thần trở thành tiểu cô nương, niên kỷ của Niệm Thần so với ba người mình đều phải lớn hơn một chút.
Có chút kỳ quái a!
Chẳng qua là ở lúc này không có thời gian để cho Thần Dạ đi xem những thứ kia, ở phương xa, sau khi tòa kiếm phong từ đó bị chỉnh tề chém ra, một đạo hôi mang thiểm lướt mà ra, chợt tràn ngập cả bầu trời.
Phóng mắt nhìn lại, cả bầu trời hiện này đều bị hôi mang bao phủ, ánh dương quang trên chín tầng trời ở giờ khắc này đều đã không cách nào chiếu xạ mà đến, trực tiếp là đem cả đại địa cùng sơn mạch phía dưới tạo thành một phương không gian giống như bị sương mù che đậy.
Trong hôi mang cũng không có lăng lệ kinh nhân, cho dù kiếm ý tản mát ra cũng là bình bình đạm đạm, ở bên trong cảm ứng của Thần Dạ, kiếm ý căn bản là không chịu nổi một kích.
Nếu không phải là uy thế xuất hiện như thế, chỉ sợ những kiếm ý này đều có thể bị người ở chỗ này bỏ qua.
Bất quá hôi mang nhìn như bình thản không có gì kỳ lạ, cũng không có tính công kích quá lớn, nhưng ở sau khi nó xuất hiện chính là có thể nhìn thấy, tử sắc quang mang sáng chói của bản mệnh thần kiếm chỗ Niệm Thần kia giờ phút này đã bị gắt gao chế trụ, vô luận Niệm Thần thúc dục như thế nào, phạm vi trái phải ba thước chính là giải đất hoạt động tự do của tử sắc quang mang.
Nhìn về phái thân ảnh trên bầu trời, ánh mắt của Thần Dạ bỗng dưng nhíu chặt, uy lực của bản mệnh thần kiếm hắn coi như đã nhận thức qua, một kiếm ra, Tôn Đào nhượng bộ lui binh, đám người Hoàng Thiên Lôi cũng bị dễ dàng gây thương tích, cho dù khi đó đám người Hoàng Thiên Lôi là bị áp chế của Cổ Đế điện cùng Thiên Địa Hồng Hoang tháp.
Nhưng hôm nay bản mệnh thần kiếm cư nhiên bị áp chế đến nước này, danh là Thiên Kiếm quả nhiên không phải tầm thường.
Thiên Kiếm liền là không biết ở trước mặt Thiên Đao có thể kiêu ngạo như thế hay không...
Trong thân thể, Thiên Đao nhẹ nhàng động một cái, Đao linh chợt nói:
- Chủ nhân, ở thời điểm Niệm Thần cô nương cố gắng mượn cái gọi là Thiên Kiếm kia tiến hóa thành vô thượng kiếm thể, ngươi phải mật thiết chú ý, một khi kiếm ý vốn có của nàng không cách nào khắc chế được kiếm ý của Thiên Kiếm, như vậy liền tuyên cáo thất bại, ngươi liền phải ngăn cản nàng tiếp tục, nếu không, Niệm Thần cô nương tất thân tử đạo tiêu!
- Đao linh, lấy ngươi suy tính, Niệm Thần nàng có mấy thành nắm chắc có thể làm được cái gọi là vô thượng kiếm thể kia?
Hơi dừng lại một lát, Thần Dạ hỏi.
Đao linh trầm trọng nói:
- Vô thượng kiếm thể, đó là một loại tồn tại cực kỳ cường hãn, không dối gạt chủ nhân, ta từng nghe lão chủ nhân nhắc tới, nhưng mà ở những năm đi theo lão chủ nhân còn chưa bao giờ gặp qua một người nào như vậy, nói cách khác, ở bên trong thời đại của lão chủ nhân cũng không xuất hiện qua vô thượng kiếm thể!
Lời này Thần Dạ tin tưởng, thời đại kia của Cổ Đế chính là thời đại xảy ra đại chiến kinh thiên động địa cùng Tà Đế, nếu có nhân vật có vô thượng kiếm thể xuất hiện, tin tưởng nhất định cũng là sẽ bị Cổ Đế kéo tới đối kháng Tà Đế!
- Niệm Thần cô nương thiên tư cực kỳ bất phàm, thân có điều kiện thiết yếu có thể trở thành vô thượng kiếm thể, nhưng chủ nhân, ta không dám suy đoán Niệm Thần cô nương có thể thành công hay không.
Đao linh trầm trầm nói:
- Trở thành vô thượng kiếm thể, quá trình cùng khó khăn không thua gì một người bình thường trưởng thành đến cao thủ Đế cấp...
- Nói cách khác, Niệm Thần nàng gặp được nguy hiểm ngay cả chính nàng đều không thể tưởng tưởng đến, đúng không?
Thần Dạ nặng nề thở ra một hơi, nghiêng đầu nhìn lên trời cao, có một khắc như vậy hắn không đành lòng để cho Niệm Thần tiếp tục đi nếm thửu quá trình này.
Có lẽ cảm ứng được lo lắng cùng điều muốn làm của Thần Dạ, Niệm Thần ở trên không trung nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn tới, chợt lắc đầu, nụ cười sau khăn che mặt kia làm cho người ta tim đập thình thịch, chỉ tiếc cái nụ cười này không có ai có thể nhìn thấy.
- Ta sẽ tốt thôi!
Đôi môi của Niệm Thần khẽ động, cũng không có truyền ra lời nào, nàng tin tưởng Thần Dạ nhất định là có thể nghe được, một sát na sau, khi cảm giác được bản mệnh thần kiếm của mình không thể đột phá được áp chế của phiến hôi mang kia, tâm thần của Niệm Thần mới dần dần thu hồi lại.
- Thiên Kiếm, xuất vỏ!
Ở trên kiếm phong mở ra kia, Lý Thừa Huân lớn tiếng hét lên, tay áo bào huy động, cuồng phong hô khiếu mà đến, liền là từ dưới kiếm phong, một đạo hôi sắc quang trụ ngất trời bắn thẳng lên bầu trời.
Ở sát na hôi sắc quang trụ kia xuất hiện, hôi mang đầy trời cũng giống như thủ triều tràn vào trong hôi sắc quang trụ.
Khi hôi mang tiêu tán, ánh dương quang lại chiếu rọi đại địa, mọi người đều là rõ ràng nhìn thấy, trong hôi sắc quang mang kia bao phủ, một thanh kiếm cổ phác thon dài, toàn thân trong suốt, mũi kiếm hướng xuống, lẳng lặng lơ lửng.
Mi tâm Thần Dạ chợt lần nữa căng thẳng, giờ khắc này hắn chẳng những có thể cảm ứng được cường đại của cái gọi là Thiên Kiếm kia, lại càng phát hiện cái gọi là Thiên Kiếm này cũng không phải là một thanh trường kiếm đơn thuần, càng giống như là kiếm chi linh hồn!
Nói cách khác, chính là tồn tại giống như khí linh!
- Thì ra là Thiên Kiếm là cái bộ dáng này, khó trách khó trách!
Sát na Thiên Kiếm hiện ra, Tôn Vĩ phảng phất hiểu được cái gì, không nhịn được mà cảm khái nói.
- Tôn huynh, như thế nào?
Thần Dạ lập tức hỏi.
Tôn Vĩ nói:
- Thiên Kiếm môn lấy Thiên Kiếm mệnh danh, cả Bắc vực không người nào là không biết, nhất là Kiếm tông ta. Song, nhiều năm qua, vô số các đời trước của Kiếm tông ta hoặc sáng hoặc tối đều từng dò xét qua phiến sơn mạch này, còn chưa có phát hiện ra tồn tại của Thiên Kiếm!
- Thì ra nó là Kiếm linh chi thân!
Nói tới chỗ này, ngay cả Thần Dạ đối với Thiên Kiếm cũng nổi lên lòng hiếu kỳ thật lớn, có thể lấy loại hình thái này xuất hiện, ít nhất là cấp bậc Thần binh trở lên, hơn nữa còn không thể là Thần binh bình thường.
Duy chỉ có Thần binh mới có thể đủ ngưng tụ lại linh tính, tiến tới hóa hình!
Nếu như.... Nếu như trường kiếm trong suốt kia ở trong hôi sắc quang trụ có thể miệng phun tiếng người mà nói, như vậy nguyên hình của thanh trường kiếm này liền là một kiện Hỗn Nguyên chi bảo, đồ vật tồn tại bậc này coi như là Thần Dạ thân gia phong phú cũng không thể không động tâm.
- Thần công tử, đừng lo lắng, Thần cô nương tuổi còn trẻ nhưng thủ đoạn bất phàm, cho dù không thể thành công thì cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Hoàng Vũ ở bên cũng là an ủi nói.
Thần Dạ chậm rãi gật đầu, đột nhiên trong lòng vừa động, vô luận là Tôn Vĩ hay là Hoàng Vũ thật giống như đều đem Niệm Thần trở thành tiểu cô nương, niên kỷ của Niệm Thần so với ba người mình đều phải lớn hơn một chút.
Có chút kỳ quái a!
Chẳng qua là ở lúc này không có thời gian để cho Thần Dạ đi xem những thứ kia, ở phương xa, sau khi tòa kiếm phong từ đó bị chỉnh tề chém ra, một đạo hôi mang thiểm lướt mà ra, chợt tràn ngập cả bầu trời.
Phóng mắt nhìn lại, cả bầu trời hiện này đều bị hôi mang bao phủ, ánh dương quang trên chín tầng trời ở giờ khắc này đều đã không cách nào chiếu xạ mà đến, trực tiếp là đem cả đại địa cùng sơn mạch phía dưới tạo thành một phương không gian giống như bị sương mù che đậy.
Trong hôi mang cũng không có lăng lệ kinh nhân, cho dù kiếm ý tản mát ra cũng là bình bình đạm đạm, ở bên trong cảm ứng của Thần Dạ, kiếm ý căn bản là không chịu nổi một kích.
Nếu không phải là uy thế xuất hiện như thế, chỉ sợ những kiếm ý này đều có thể bị người ở chỗ này bỏ qua.
Bất quá hôi mang nhìn như bình thản không có gì kỳ lạ, cũng không có tính công kích quá lớn, nhưng ở sau khi nó xuất hiện chính là có thể nhìn thấy, tử sắc quang mang sáng chói của bản mệnh thần kiếm chỗ Niệm Thần kia giờ phút này đã bị gắt gao chế trụ, vô luận Niệm Thần thúc dục như thế nào, phạm vi trái phải ba thước chính là giải đất hoạt động tự do của tử sắc quang mang.
Nhìn về phái thân ảnh trên bầu trời, ánh mắt của Thần Dạ bỗng dưng nhíu chặt, uy lực của bản mệnh thần kiếm hắn coi như đã nhận thức qua, một kiếm ra, Tôn Đào nhượng bộ lui binh, đám người Hoàng Thiên Lôi cũng bị dễ dàng gây thương tích, cho dù khi đó đám người Hoàng Thiên Lôi là bị áp chế của Cổ Đế điện cùng Thiên Địa Hồng Hoang tháp.
Nhưng hôm nay bản mệnh thần kiếm cư nhiên bị áp chế đến nước này, danh là Thiên Kiếm quả nhiên không phải tầm thường.
Thiên Kiếm liền là không biết ở trước mặt Thiên Đao có thể kiêu ngạo như thế hay không...
Trong thân thể, Thiên Đao nhẹ nhàng động một cái, Đao linh chợt nói:
- Chủ nhân, ở thời điểm Niệm Thần cô nương cố gắng mượn cái gọi là Thiên Kiếm kia tiến hóa thành vô thượng kiếm thể, ngươi phải mật thiết chú ý, một khi kiếm ý vốn có của nàng không cách nào khắc chế được kiếm ý của Thiên Kiếm, như vậy liền tuyên cáo thất bại, ngươi liền phải ngăn cản nàng tiếp tục, nếu không, Niệm Thần cô nương tất thân tử đạo tiêu!
- Đao linh, lấy ngươi suy tính, Niệm Thần nàng có mấy thành nắm chắc có thể làm được cái gọi là vô thượng kiếm thể kia?
Hơi dừng lại một lát, Thần Dạ hỏi.
Đao linh trầm trọng nói:
- Vô thượng kiếm thể, đó là một loại tồn tại cực kỳ cường hãn, không dối gạt chủ nhân, ta từng nghe lão chủ nhân nhắc tới, nhưng mà ở những năm đi theo lão chủ nhân còn chưa bao giờ gặp qua một người nào như vậy, nói cách khác, ở bên trong thời đại của lão chủ nhân cũng không xuất hiện qua vô thượng kiếm thể!
Lời này Thần Dạ tin tưởng, thời đại kia của Cổ Đế chính là thời đại xảy ra đại chiến kinh thiên động địa cùng Tà Đế, nếu có nhân vật có vô thượng kiếm thể xuất hiện, tin tưởng nhất định cũng là sẽ bị Cổ Đế kéo tới đối kháng Tà Đế!
- Niệm Thần cô nương thiên tư cực kỳ bất phàm, thân có điều kiện thiết yếu có thể trở thành vô thượng kiếm thể, nhưng chủ nhân, ta không dám suy đoán Niệm Thần cô nương có thể thành công hay không.
Đao linh trầm trầm nói:
- Trở thành vô thượng kiếm thể, quá trình cùng khó khăn không thua gì một người bình thường trưởng thành đến cao thủ Đế cấp...
- Nói cách khác, Niệm Thần nàng gặp được nguy hiểm ngay cả chính nàng đều không thể tưởng tưởng đến, đúng không?
Thần Dạ nặng nề thở ra một hơi, nghiêng đầu nhìn lên trời cao, có một khắc như vậy hắn không đành lòng để cho Niệm Thần tiếp tục đi nếm thửu quá trình này.
Có lẽ cảm ứng được lo lắng cùng điều muốn làm của Thần Dạ, Niệm Thần ở trên không trung nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn tới, chợt lắc đầu, nụ cười sau khăn che mặt kia làm cho người ta tim đập thình thịch, chỉ tiếc cái nụ cười này không có ai có thể nhìn thấy.
- Ta sẽ tốt thôi!
Đôi môi của Niệm Thần khẽ động, cũng không có truyền ra lời nào, nàng tin tưởng Thần Dạ nhất định là có thể nghe được, một sát na sau, khi cảm giác được bản mệnh thần kiếm của mình không thể đột phá được áp chế của phiến hôi mang kia, tâm thần của Niệm Thần mới dần dần thu hồi lại.
- Thiên Kiếm, xuất vỏ!
Ở trên kiếm phong mở ra kia, Lý Thừa Huân lớn tiếng hét lên, tay áo bào huy động, cuồng phong hô khiếu mà đến, liền là từ dưới kiếm phong, một đạo hôi sắc quang trụ ngất trời bắn thẳng lên bầu trời.
Ở sát na hôi sắc quang trụ kia xuất hiện, hôi mang đầy trời cũng giống như thủ triều tràn vào trong hôi sắc quang trụ.
Khi hôi mang tiêu tán, ánh dương quang lại chiếu rọi đại địa, mọi người đều là rõ ràng nhìn thấy, trong hôi sắc quang mang kia bao phủ, một thanh kiếm cổ phác thon dài, toàn thân trong suốt, mũi kiếm hướng xuống, lẳng lặng lơ lửng.
Mi tâm Thần Dạ chợt lần nữa căng thẳng, giờ khắc này hắn chẳng những có thể cảm ứng được cường đại của cái gọi là Thiên Kiếm kia, lại càng phát hiện cái gọi là Thiên Kiếm này cũng không phải là một thanh trường kiếm đơn thuần, càng giống như là kiếm chi linh hồn!
Nói cách khác, chính là tồn tại giống như khí linh!
- Thì ra là Thiên Kiếm là cái bộ dáng này, khó trách khó trách!
Sát na Thiên Kiếm hiện ra, Tôn Vĩ phảng phất hiểu được cái gì, không nhịn được mà cảm khái nói.
- Tôn huynh, như thế nào?
Thần Dạ lập tức hỏi.
Tôn Vĩ nói:
- Thiên Kiếm môn lấy Thiên Kiếm mệnh danh, cả Bắc vực không người nào là không biết, nhất là Kiếm tông ta. Song, nhiều năm qua, vô số các đời trước của Kiếm tông ta hoặc sáng hoặc tối đều từng dò xét qua phiến sơn mạch này, còn chưa có phát hiện ra tồn tại của Thiên Kiếm!
- Thì ra nó là Kiếm linh chi thân!
Nói tới chỗ này, ngay cả Thần Dạ đối với Thiên Kiếm cũng nổi lên lòng hiếu kỳ thật lớn, có thể lấy loại hình thái này xuất hiện, ít nhất là cấp bậc Thần binh trở lên, hơn nữa còn không thể là Thần binh bình thường.
Duy chỉ có Thần binh mới có thể đủ ngưng tụ lại linh tính, tiến tới hóa hình!
Nếu như.... Nếu như trường kiếm trong suốt kia ở trong hôi sắc quang trụ có thể miệng phun tiếng người mà nói, như vậy nguyên hình của thanh trường kiếm này liền là một kiện Hỗn Nguyên chi bảo, đồ vật tồn tại bậc này coi như là Thần Dạ thân gia phong phú cũng không thể không động tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.