Chương 371: Thiên Lao.
Ngốc Tiểu Ngư
06/04/2015
Thần Dạ muốn giết, chỉ là những người cố ý nhằm vào Thần gia, những người khác đều là vô tội cả... Thần gia, đã lưng đeo 30 vạn nhân mạng, Thần Dạ thật sự không muốn lại tạo ra quá nhiều giết chóc, cho dù vào lúc này giết chóc là phương pháp tốt nhất để chấn nhiếp địch nhân.
Một đường đi sâu vào trong, người nghe hỏi mà đến ngày càng nhiều, trong đó không thiếu một ít cao thủ, nhưng, không người nào tiến lên hỏi một tiếng, càng không có một ai tiến lên ngăn cản hắn, phảng phất như hoàng cung cấm địa này tựa như hoa viên của Thần Dạ vậy.
Cử động như vậy ngược lại khiến Thần Dạ thoáng hiếu kỳ, Đế Đô tuy rằng bị hoàng thất hoàn toàn khống chế nhưng Thần gia vẫn có không ít thám tử, trước khi đến, hắn dĩ nhiên đã hỏi qua rõ ràng, hoàng thất sở dĩ còn không có hành động quy mô chính là do Thần Dạ hắn chưa tới.
Hôm nay hắn đã đến, nhưng sao ngoài đám ở ngoài hoàng cung ra không thấy hoàng đế bệ hạ có hành động gì nữa?
Không có hành động cũng tốt, Thần Dạ muốn lập tức nhìn thấy lão gia tử, có quá nhiều nghi hoặc, hắn cần lão gia tử giải đáp cho mình...
Một đường đi nhanh về trước, nửa canh giờ qua đi, Thần Dạ đã xuất hiện trước một tòa công trình kiến trúc cực lớn cực độ âm trầm, nơi này tên là Thiên Lao!
Thiên Lao kiến tạo trong hoàng cung, tuyệt đối khiến người cực kỳ ngạc nhiên.
Đại Hoa lúc vừa lập triều, dư nghiệt tiền triều rất nhiều, xuất hiện rất nhiều cao thủ đến đây ám sát Thánh chủ gia, đối với sự trung thành và tận tâm của những người này, Thánh chủ gia ngoài tức giận ra, trong lòng cũng có không đành.
Mặc kệ là địch hay bạn, người trung tâm chung quy đều khiến người phải tôn trọng
Bởi vậy, Thánh chủ gia ở sâu trong hoàng cung kiến tạo Thiên Lao, để giam giữ những người trung can nghĩa đảm kia, một mặt là sợ giam giữ ở bên ngoài, khiến bọn hắn chạy thoát, một mặt khác là ở gần đây, Thánh chủ gia có thể tùy thời vấn an những người này, hy vọng có thể mời chào bọn họ.
Theo thời gian trôi qua, sau khi Thánh chủ gia qua đời, đương kim hoàng đế vào chỗ, tòa Thiên Lao này liền trở thành nơi tốt nhất để hoàng đế bài trừ đối lập, giết chóc người muốn giết.
- Thần Dạ, chờ ngươi đã lâu.
Trước Thiên Lao, một người cười nhạt nói, thần sắc của hắn rất tỉnh táo, không có chút nào vì Thần Dạ đến gần mà có chút ngưng trọng.
- Vân Thái Hư, nếu cao thủ trong hoàng cung hôm nay là lấy ngươi cầm đầu, vậy ta không khách khí nói một câu, chờ sau khi ta đi ra từ Thiên Lao, đại sát tứ phương thì chỉ sợ không ai có thể ngăn cản được.
Nghe vậy, sắc mặt Vân Thái Hư lại chưa từng có bất kỳ biến hóa, lạnh nhạt nói:
- Hoàng cung cấm địa, mọi thứ, đều không thể làm loạn, yêu cầu của ngươi trước khi chết bệ hạ đã đáp ứng, hiện giờ, xin mời!
Nhìn qua con đường Vân Thái Hư tránh ra, Thần Dạ không khỏi nở nụ cười, quả nhiên là có chỗ dựa chắc chắn a, hơn nữa, còn cho phép mình tiến vào gặp lão gia tử, xem ra, hoàng đế đã chuẩn bị đầy đủ rồi
Vừa nghĩ đến đây, tiếng cười của Thần Dạ bỗng nhiên biến mất, nhìn qua Vân Thái Hư, hắn nói từng chữ một:
- Hiện giờ ta thay đổi chủ ý, trước khi tiến vào Thiên Lao, ta muốn giết ngươi đã!
Một chữ cuối cùng rơi xuống, bóng đen hóa thành lôi đình, mãnh liệt bắn ra.
Đối với Thần Dạ, Vân Thái Hư vẫ một mực bảo trì cảnh giới cao độ, bởi vậy, khi sát ý Thần Dạ hơi lộ thì thân thể của hắn đã bay ngược ra sau.
Lần vây quét ở bên ngoài Đại Danh Phủ kia, cao thủ cảnh giới Thông Huyền Thẩm Nhất Sơn ra tay cũng không thể thành công lưu Thần Dạ lại, chính hắn, lại thêm bóng đen kia, nếu không phải bản thân Thần Dạ cảm nhận được nguy hiểm cực lớn thì trận chiến đó mình rất có thể đã bị giết rồi.
Mặc dù bây giờ đang trong hoàng cung đại nội, ở trên địa bàn của mình, nhưng Vân Thái Hư cũng không dám đánh một trận.
Nhưng Vân Thái Hư không để ý đến, tốc độ của Quỷ Thi vượt qua xa hắn có thể so sánh, huống hồ, sau lần đó Quỷ Thi càng tiếp nhận một lần lôi kiếp chi lực tẩy lễ, khiến cho Quỷ Thi thực lực đại tiến, mặc dù vẫn không thể bằng được cao thủ Thông Huyền nhưng chênh lệch không lớn nữa.
Vân Thái Hư hiện giờ vẫn chỉ ở cảnh giới Thượng Huyền, Quỷ Thi nếu muốn giết hắn quả thật không mất bao nhiêu thời gian cả.
Quả nhiên, khi Vân Thái Hư phát hiện thực lực bóng đen kia đã không phải lúc trước có thể sánh bằng, ánh mắt của hắn, lập tức một mảnh thất kinh, mệnh quan trọng hơn, bởi vậy không chút nghĩ ngợi liền la lớn:
- Chấp sự đại nhân, cứu mạng!
- Là Thẩm Nhất Sơn sao?
Thần Dạ lạnh lùng cười cười, nếu hôm nay chỉ có một vị Thông Huyền cao thủ Thẩm Nhất Sơn ở đây, vậy hắn cũng không ngăn được mình làm chuyện gì cả.
Tâm thần mãnh liệt khẽ động, Quỷ Thi liền như Lệ Quỷ điên cuồng, thân hình hóa thành một đạo hắc tuyến mãnh liệt bạo lướt mà ra, nháy mắt đã xuất hiện ở trước người Vân Thái Hư, nắm đấm bao vây lấy u mang đen kịt mang theo một cổ gió tanh, không hề xinh đẹp đánh thẳng đến trái tim hắn.
Vân Thái Hư thủy chung là cao thủ cảnh giới Thượng Huyền, mặc dù không địch lại nhưng cũng không đến mức ngay cả nửa điểm phản ứng cũng không có, mắt nhìn nắm đấm kia như thiểm điện biến lớn trong mắt, hai tay của hắn vẽ một cái, mang ra một đạo năng lượng thất luyện, chợt dưới sự bao phủ của quang mang hỏa hồng sắc, trước người hắn lập tức hóa thành một đạo bình chướng trong suốt.
Từng chiến đấu qua với Quỷ Thi, Vân Thái Hư thập phần tinh tường lực công kích của thứ này, đã không thể né được thì cũng ngàn vạn không thể tới cứng đối cứng, bằng không chịu thiệt sẽ chỉ là mình, một khi rơi vào hạ phong, như vậy cái mạng của mình rất có thể sẽ phải bỏ lại đây mất.
Bởi vì tốc độ của Quỷ Thi mặc dù là chấp sự đại nhân trong miệng mình cũng không kịp cứu viện.
Hôm nay mượn nhờ bình chướng do Tiên Thiên Linh Bảo Hỏa Thần Lệnh tạo ra mới có thể ngăn vật kia, chỉ cần làm được điểm này, Vân Thái Hư tự nhận, hắn sẽ có cơ hội chạy trốn.
Bồng!
Nắm đấm Quỷ Thi trùng trùng điệp điệp đập vào trên bình chướng hỏa hồng sắc kia, lập tức, khiến cho phương bình chướng trong suốt kia một hồi run rẩy kịch liệt, bất quá, cuối cùng mượn nhờ Tiên Thiên Linh Bảo chi uy, đạo bình chướng kia Quỷ Thi cũng không thể nào đánh tan được.
Vân Thái Hư không khỏi cười lạnh, đang muốn nói gì thì đột nhiên sắc mặt lại lần nữa biến đổi.
Ở trên đỉnh đầu hắn, không biết lúc nào, một tinh lượng thủ chưởng cực lớn mang theo lực lượng vô kiên bất tồi bắt đầu khởi động lấy huyền quang sáng chói, trùng trùng điệp điệp chụp xuống Vân Thái Hư.
Bồng!
Bàn tay chụp xuống, trong thiên địa phảng phất như lập tức ảm đạm hơn nhiều, cho dù Vân Thái Hư đã cảm ứng được, cùng lúc đó, huyền khí năng lượng toàn thân hắn cũng bạo tuôn ra, bảo hộ hắn trong đó.
Nhưng đối mặt với một chưởng đoạt thiên kia, thực lực ngày bình thường đối mặt với phần đông cao thủ hoàng thất vẫn lấy làm ngạo của hắn vào lúc này lại như đậu hũ, không chịu nổi một kích.
Một đường đi sâu vào trong, người nghe hỏi mà đến ngày càng nhiều, trong đó không thiếu một ít cao thủ, nhưng, không người nào tiến lên hỏi một tiếng, càng không có một ai tiến lên ngăn cản hắn, phảng phất như hoàng cung cấm địa này tựa như hoa viên của Thần Dạ vậy.
Cử động như vậy ngược lại khiến Thần Dạ thoáng hiếu kỳ, Đế Đô tuy rằng bị hoàng thất hoàn toàn khống chế nhưng Thần gia vẫn có không ít thám tử, trước khi đến, hắn dĩ nhiên đã hỏi qua rõ ràng, hoàng thất sở dĩ còn không có hành động quy mô chính là do Thần Dạ hắn chưa tới.
Hôm nay hắn đã đến, nhưng sao ngoài đám ở ngoài hoàng cung ra không thấy hoàng đế bệ hạ có hành động gì nữa?
Không có hành động cũng tốt, Thần Dạ muốn lập tức nhìn thấy lão gia tử, có quá nhiều nghi hoặc, hắn cần lão gia tử giải đáp cho mình...
Một đường đi nhanh về trước, nửa canh giờ qua đi, Thần Dạ đã xuất hiện trước một tòa công trình kiến trúc cực lớn cực độ âm trầm, nơi này tên là Thiên Lao!
Thiên Lao kiến tạo trong hoàng cung, tuyệt đối khiến người cực kỳ ngạc nhiên.
Đại Hoa lúc vừa lập triều, dư nghiệt tiền triều rất nhiều, xuất hiện rất nhiều cao thủ đến đây ám sát Thánh chủ gia, đối với sự trung thành và tận tâm của những người này, Thánh chủ gia ngoài tức giận ra, trong lòng cũng có không đành.
Mặc kệ là địch hay bạn, người trung tâm chung quy đều khiến người phải tôn trọng
Bởi vậy, Thánh chủ gia ở sâu trong hoàng cung kiến tạo Thiên Lao, để giam giữ những người trung can nghĩa đảm kia, một mặt là sợ giam giữ ở bên ngoài, khiến bọn hắn chạy thoát, một mặt khác là ở gần đây, Thánh chủ gia có thể tùy thời vấn an những người này, hy vọng có thể mời chào bọn họ.
Theo thời gian trôi qua, sau khi Thánh chủ gia qua đời, đương kim hoàng đế vào chỗ, tòa Thiên Lao này liền trở thành nơi tốt nhất để hoàng đế bài trừ đối lập, giết chóc người muốn giết.
- Thần Dạ, chờ ngươi đã lâu.
Trước Thiên Lao, một người cười nhạt nói, thần sắc của hắn rất tỉnh táo, không có chút nào vì Thần Dạ đến gần mà có chút ngưng trọng.
- Vân Thái Hư, nếu cao thủ trong hoàng cung hôm nay là lấy ngươi cầm đầu, vậy ta không khách khí nói một câu, chờ sau khi ta đi ra từ Thiên Lao, đại sát tứ phương thì chỉ sợ không ai có thể ngăn cản được.
Nghe vậy, sắc mặt Vân Thái Hư lại chưa từng có bất kỳ biến hóa, lạnh nhạt nói:
- Hoàng cung cấm địa, mọi thứ, đều không thể làm loạn, yêu cầu của ngươi trước khi chết bệ hạ đã đáp ứng, hiện giờ, xin mời!
Nhìn qua con đường Vân Thái Hư tránh ra, Thần Dạ không khỏi nở nụ cười, quả nhiên là có chỗ dựa chắc chắn a, hơn nữa, còn cho phép mình tiến vào gặp lão gia tử, xem ra, hoàng đế đã chuẩn bị đầy đủ rồi
Vừa nghĩ đến đây, tiếng cười của Thần Dạ bỗng nhiên biến mất, nhìn qua Vân Thái Hư, hắn nói từng chữ một:
- Hiện giờ ta thay đổi chủ ý, trước khi tiến vào Thiên Lao, ta muốn giết ngươi đã!
Một chữ cuối cùng rơi xuống, bóng đen hóa thành lôi đình, mãnh liệt bắn ra.
Đối với Thần Dạ, Vân Thái Hư vẫ một mực bảo trì cảnh giới cao độ, bởi vậy, khi sát ý Thần Dạ hơi lộ thì thân thể của hắn đã bay ngược ra sau.
Lần vây quét ở bên ngoài Đại Danh Phủ kia, cao thủ cảnh giới Thông Huyền Thẩm Nhất Sơn ra tay cũng không thể thành công lưu Thần Dạ lại, chính hắn, lại thêm bóng đen kia, nếu không phải bản thân Thần Dạ cảm nhận được nguy hiểm cực lớn thì trận chiến đó mình rất có thể đã bị giết rồi.
Mặc dù bây giờ đang trong hoàng cung đại nội, ở trên địa bàn của mình, nhưng Vân Thái Hư cũng không dám đánh một trận.
Nhưng Vân Thái Hư không để ý đến, tốc độ của Quỷ Thi vượt qua xa hắn có thể so sánh, huống hồ, sau lần đó Quỷ Thi càng tiếp nhận một lần lôi kiếp chi lực tẩy lễ, khiến cho Quỷ Thi thực lực đại tiến, mặc dù vẫn không thể bằng được cao thủ Thông Huyền nhưng chênh lệch không lớn nữa.
Vân Thái Hư hiện giờ vẫn chỉ ở cảnh giới Thượng Huyền, Quỷ Thi nếu muốn giết hắn quả thật không mất bao nhiêu thời gian cả.
Quả nhiên, khi Vân Thái Hư phát hiện thực lực bóng đen kia đã không phải lúc trước có thể sánh bằng, ánh mắt của hắn, lập tức một mảnh thất kinh, mệnh quan trọng hơn, bởi vậy không chút nghĩ ngợi liền la lớn:
- Chấp sự đại nhân, cứu mạng!
- Là Thẩm Nhất Sơn sao?
Thần Dạ lạnh lùng cười cười, nếu hôm nay chỉ có một vị Thông Huyền cao thủ Thẩm Nhất Sơn ở đây, vậy hắn cũng không ngăn được mình làm chuyện gì cả.
Tâm thần mãnh liệt khẽ động, Quỷ Thi liền như Lệ Quỷ điên cuồng, thân hình hóa thành một đạo hắc tuyến mãnh liệt bạo lướt mà ra, nháy mắt đã xuất hiện ở trước người Vân Thái Hư, nắm đấm bao vây lấy u mang đen kịt mang theo một cổ gió tanh, không hề xinh đẹp đánh thẳng đến trái tim hắn.
Vân Thái Hư thủy chung là cao thủ cảnh giới Thượng Huyền, mặc dù không địch lại nhưng cũng không đến mức ngay cả nửa điểm phản ứng cũng không có, mắt nhìn nắm đấm kia như thiểm điện biến lớn trong mắt, hai tay của hắn vẽ một cái, mang ra một đạo năng lượng thất luyện, chợt dưới sự bao phủ của quang mang hỏa hồng sắc, trước người hắn lập tức hóa thành một đạo bình chướng trong suốt.
Từng chiến đấu qua với Quỷ Thi, Vân Thái Hư thập phần tinh tường lực công kích của thứ này, đã không thể né được thì cũng ngàn vạn không thể tới cứng đối cứng, bằng không chịu thiệt sẽ chỉ là mình, một khi rơi vào hạ phong, như vậy cái mạng của mình rất có thể sẽ phải bỏ lại đây mất.
Bởi vì tốc độ của Quỷ Thi mặc dù là chấp sự đại nhân trong miệng mình cũng không kịp cứu viện.
Hôm nay mượn nhờ bình chướng do Tiên Thiên Linh Bảo Hỏa Thần Lệnh tạo ra mới có thể ngăn vật kia, chỉ cần làm được điểm này, Vân Thái Hư tự nhận, hắn sẽ có cơ hội chạy trốn.
Bồng!
Nắm đấm Quỷ Thi trùng trùng điệp điệp đập vào trên bình chướng hỏa hồng sắc kia, lập tức, khiến cho phương bình chướng trong suốt kia một hồi run rẩy kịch liệt, bất quá, cuối cùng mượn nhờ Tiên Thiên Linh Bảo chi uy, đạo bình chướng kia Quỷ Thi cũng không thể nào đánh tan được.
Vân Thái Hư không khỏi cười lạnh, đang muốn nói gì thì đột nhiên sắc mặt lại lần nữa biến đổi.
Ở trên đỉnh đầu hắn, không biết lúc nào, một tinh lượng thủ chưởng cực lớn mang theo lực lượng vô kiên bất tồi bắt đầu khởi động lấy huyền quang sáng chói, trùng trùng điệp điệp chụp xuống Vân Thái Hư.
Bồng!
Bàn tay chụp xuống, trong thiên địa phảng phất như lập tức ảm đạm hơn nhiều, cho dù Vân Thái Hư đã cảm ứng được, cùng lúc đó, huyền khí năng lượng toàn thân hắn cũng bạo tuôn ra, bảo hộ hắn trong đó.
Nhưng đối mặt với một chưởng đoạt thiên kia, thực lực ngày bình thường đối mặt với phần đông cao thủ hoàng thất vẫn lấy làm ngạo của hắn vào lúc này lại như đậu hũ, không chịu nổi một kích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.