Đế Quân

Chương 1129: Tiêu Ngọc Tử.

Ngốc Tiểu Ngư

05/09/2015

- Oanh!

Trong lôi đan, đại lượng lực lượng lôi đình được hấp thu đến giống như là hồng thủy vỡ đê mà xông ra, trong thân thể của Thần Dạ, mặc lục sắc quang mang như ẩn như hiện, ở trong bao phủ của quang mang như vậy, xương cốt của Thần Dạ cũng biến thành quang thải chói mắt, trong suốt trong sáng.

Sau khi những thứ này đi qua lôi đan luyện hóa, lực lượng lôi đình cực kỳ ngoan ngoãn xuất hiện sau đó, xương cốt của Thần Dạ chính là giống như một phương hắc động hấp thu lấy chút ít lực lượng lôi đình nhanh như tia chớp.

Kèm theo càng nhiều lực lượng lôi đình bị hấp thu, mắt thường có thể thấy được xương cốt, thân thể đều trở nên chân thật rất nhiều, cảm giác trong suốt trong sáng kia cũng là giống như sinh cơ lan tràn ra thật nhanh, từ từ trên dưới toàn thân, bất kỳ một địa phương nào đều là sáng bóng như thế.

Mơ hồ có thể thấy được xương cốt cùng thân thể của Thần Dạ tựa hồ có đừng đạo ba vặn phù hiện, mà đông đảo ba văn đan xen tương liên phảng phất như họa xuất ra bóng dáng của một đầu Chân Long, mà Chân Long này chính là giống Ngọc Long kia.

Ngồi xếp bằng ở trên mặt đất, lúc này Thần Dạ bị mặc lục sắc quang mang sáng chói vô cùng bao phủ, tạo thành một đạo quang tráo đem mọi ánh mắt phía ngoài đều là ngăn cách ra, thậm chí ngay cả khí tức của hắn lại cũng không bị ngoại nhân cảm ứng được.

Trên sơn phong xa xa, Tử Huyên lẳng lặng mà đứng, phụ cận ở dưới chân nàng, Dịch Trọng lão ma giống như là chó chết nằm úp xuống, nếu như có người giờ phút này đến gần mà nói, sẽ phát hiện người này hiện tại toàn thân cao thấp đều không có một chút cảm giác cường đại, đó rõ ràng là nguyên nhân do tu vi bị phế.

Không chỉ như thế, hai tay hai chân của hắn cùng với toàn thân đều mềm yếu vô lực, gục xuống ở trên mặt đất, đó không phải bởi vì nguyên nhân bị trọng thương, mà là xương cốt toàn thân bị bóp nát.

Nhìn đạo thân ảnh xinh đẹp vô bì ở phụ cận, trong hai mắt vô thần của Dịch Trọng lão ma dũng động ra oán hận cực hạn, cũng có sợ hãi không cách nào nói rõ ràng đang lóe lên.

Hắn làm sao cũng không nghĩ đến, lấy thực lực của mình chỉ so với đối phương thấp hơn một tầng, cho dù không phải là đối thủ của nàng nhưng muốn chạy trốn hẳn là miễn cưỡng có thể làm được.

Cho dù là chạy trốn đều không làm được, chính mình tựu bào hẳn là sẽ không rơi vào trong tay đối phương đi.

Đều không có nghĩ đến, vô luận chính mình làm như thế nào, đến cuối cùng đều là ngoan ngoãn bị lưu ở nơi này, hơn nữa rơi vào kết quả sống không bằng chết.



Trừ hận cùng sợ, trong lòng Dịch Trọng lão ma hối hận vạn phần, sớm biết có hôm nay, lúc trước cần gì phải làm.

Nhìn Thần Dạ ở phía xa, trên khuôn mặt Tử Huyên tràn đầy nụ cười khiến cho vô số chúng sinh đều vì đó mà bị khuynh đảo, nàng biết sau lần này, thực lực của Thần Dạ tất nhiên sẽ tăng lên trên phạm vi lớn.

Vô luận là Hồn biến hay là Long tổ truyền thừa....

Nhìn Thần Dạ, Tử Huyên nhẹ giọng nói:

- Mỗi một ngày đi qua, ngươi cách mục tiêu mà ngươi khát vngj cũng sẽ gần một điểm, ta biết, cuối cùng có một ngày ngươi sẽ làm được chuyện tình mà ngươi khát vọng trong lòng, cho đến lúc đó, nếu như không có ta ở bên cạnh, ngươi ngàn vạn lần không nên buông tha cho hạnh phúc của mình mà đến truy tìm ta, biết không?

Câu nhẹ giọng tự nói này tựa hồ bị Thần Dạ nghe được, thân ảnh kia dừng lại rất lâu, phảng phất nhẹ nhàng run rẩy một chút.

Chợt thân thể của Thần Dạ như cũ còn đang ở trong bao phủ của mặc lục sắc quang mạc sáng chói, nhưng mà có một đạo u mang từ chỗ đỉnh đầu của hắn chậm rãi hiện lên.

Một sát na này, trên phía chân trời, lôi vân lớn nhỏ bằng bàn tay kia một mực bồi hồi đột nhiên tản đi, cả phương hư không rốt cuộc vào lúc này khôi phục nguyên dạng, tất cả bị áp ức cùng trầm muộn nhất thời tiêu thất không còn.

Chỉ có cả phương đại địa này thê thảm không nỡ nhìn, để cho người ta biết lúc trước nơi này từng trải qua thảm thiết như thế nào.

Trong không gian ý thức lại không có cái gọi là thân ảnh hư ảo, bản mệnh hồn phách chân thật giống như người bình thường, toàn thân hiển thị rõ cảm giác chân thật, hết thảy đều là chân thật.

Trên thân thể tản ra sinh cơ bằng bừng, do đó làm cho người ta có cảm giác ngưng thực, nhưng chỗ bất đồng chính là sinh cơ do bản mệnh hồn phách tràn ra cùng với sinh cơ của sinh linh có bất đồng mang tính căn bản.

Bất kể biến hóa như thế nào, bản mệnh hồn phách thủy chung là hồn phách, mặc dù bởi vì trạng thái Hồn biến mà phát sinh ra biến chuyển to lớn như thế, nhưng dù sao cũng là hồn phách, không cách nào làm như thân thể chính mình.

Vì vậy không có cái gọi là huyết nhục thân thể, tự nhiên sinh cơ kia cũng là có bất đồng rất lớn với thường nhân, nhưng cái này xác thực là cảnh giới Đăng Đường.



Khi hai mắt nhắm đã lâu của bản mệnh hồn phách kia mở ra, Thần Dạ cũng là trước tiên thanh tỉnh lại, tâm thần vừa động, cảm thụ được biến hóa của hồn phách sau khi bước vào cảnh giới Đăng Đường, vẻ mặt vui mừng thật nhanh ở trong lòng lan tràn ra.

Đủ loại chỗ tốt sau cảnh giới Đăng Đường tự nhiên là không cần nói cũng biết, nhưng để cho Thần Dạ cao hứng nhất không phải là cái này, mà là tầng thứ của Hồn biến ở trong thời gian tiếp đó sẽ chân chính hướng cảnh giới Đại thành đi tới gần, lúc này mới là khát vọng vô cùng của Thần Dạ ở sâu trong nội tâm.

- Bổn...

Còn không đợi Thần Dạ triệu hoán bản mệnh hòn phách, đột nhiên từ bên trong bản mệnh hồn phách xuất hiện một đạo ba động hết sức xa lạ rồi lại có chút quen thuộc chậm rãi xông ra.

Ở sát na ba động này xuất hiện, Thần Dạ bỗng nhiên cảm giác được tựa hồ không gian đang chuyển đổi, sau một cái chớp mắt, loại cảm quan kỳ lạ này biến mất, nhưng Thần Dạ cũng là nhìn thấy ở trong mắt của hắn xuất hiện cũng không phải là thế giới chính mình đang ở, mà là một phương thế giới khác.

Sơn phong trùng trùng điệp điệp biến mất không thấy gì nữa, chỗ của Thần Dạ đang đứng chính là ở bên trong một phương không gian xa lạ, nơi này dũng động thiên địa linh khí bàng bạc vô cùng, sinh cơ nồng đậm vô cùng, tựa như là tiên cảnh.

- Người trẻ tuổi!

Đang lúc Thần Dạ đang đánh giá chung quanh, một đạo thanh âm già nua ở trong thiên địa này chậm rãi vang lên, chợt ở một chỗ trong không gian này, vô số lưu vân hội tụ mà đến, cuối cùng hóa thành một đạo thân ảnh.

- Tiền bối, là ngài!

Thần Dạ chân chính kinh hãi, đạo thana nrh này đối với hắn mà nói không những không xa lạ gì, nhiều năm qua như vậy còn một mực ở trong trí nhớ của Thần Dạ, cực kỳ rõ ràng.

Đạo thân ảnh này không phải là người khác, chính là năm đó Thần Dạ mới rời Đại Hoa đế đô đi đến các nơi trong Hoàng triều lịch luyện, ở trong Ứng Kiến Sầu hạp cốc cảm ứng được hai đạo ý chí tàn lưu.

Hai đại ý chí tàn lưu kia cho dù là sau hàng nghìn hàng vạn năm bị Thần Dạ đụng vào mà ra vẫn như cũ là triển khai một tràng đại chiến, ở sau đại chiến, lấy lực lượng Thiên Đao sinh sôi đánh tan đạo ý chí tà ác này, cuối cùng một đạo ý chí khác hóa hình mà ra, chính là đạo thân ảnh này xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook