Chương 335: Tử Linh Nhi. (1)
Ngốc Tiểu Ngư
03/04/2015
Bởi vì chỉ có ở trong đại tông phái đại gia tộc mới có thể đạt được tài nguyên tu luyện tốt nhất.
Trong Đại Thiên Phủ không ngờ mỗi người đều tu luyện, nhìn từ điểm này, cũng có thể biết rõ nơi này cực kỳ hỗn loạn, không có một chút thuật phòng thân thì rất khó mà sống được
Đát, đát!
Trong lúc Thần Dạ đang theo dòng người chậm chạp tiến lên thì ở phía trước bỗng nhiên có một hồi vó ngựa truyền tới, chợt cả con đường lập tức trở nên hỗn loạn
Thần Dạ khẽ nhíu mày, đây là đường đi, hơn nữa dòng người đông đúc, rõ ràng có người giục ngựa rong ruổi, quả thực là quá mức cuồng vọng rồi.
- Cút ngay, cút ngay cho bổn cô nương!
Một thân ảnh màu tím đậm cỡi trên lưng ngựa chạy vội mà đến, một đường đi qua, có người né tránh hơi chậm thì nhuyễn tiên trong tay nàng liền hóa thành như độc xà, mang ra một cổ kình phong quất mạnh tới.
Sau khi nhìn thấy thân ảnh màu tím đậm kia thì ra là một nữ tử, Thần Dạ nhíu mày càng chặt hơn, cuồng vọng, bá đạo, điêu ngoa như thế, hiển nhiên trưởng bối trong nhà nàng bình thường dạy bảo không đến nơi đến chốn rồi.
- Cút, cút!
Theo cô gái áo tím quát vang, từng đợt nhuyễn tiên đập nện không gian, cùng với thanh âm đau đớn khi đánh trúng người cũng không ngừng vang vọng.
Từ khi cô gái này xuất hiện trong tầm mắt, lúc này mởi chỉ qua hơn một phút nhưng trên đường đi dĩ nhiên đã có hơn mười người bị nàng gây thương tích, mặc dù như vậy, nhưng mọi người nhìn cô gái kia tuy có oán hận, nhưng lại chôn phần oán hận kia thật sâu trong mắt, không dám lộ ra ngoài chút nào.
Hiển nhiên, bối cảnh của nàng ở trong Đại Thiên Phủ cực kỳ khiến người phải kiêng kị.
- Cút!
Cô gái áo tím lần nữa quát mắng, nhuyễn tiên trong tay nàng hóa thành một đạo bóng đen quất thẳng tới người trước mặt.
Mí mắt Thần Dạ không tự chủ được nhảy dựng, thân hình khẽ động, mãnh liệt bắn về phía trước. Những người khác bị đánh, hắn còn có thể thờ ơ, dù sao, trong thế giới mạnh được yếu thua này, Thần Dạ cũng không phải chúa cứu thế, không quản được nhiều như vậy.
Nhưng dưới nhuyễn tiên lại là một nữ đồng thoạt nhìn mới chỉ bốn năm tuổi, cú này nếu đánh xuống mặc dù không lấy mạng tiểu hài tử kia nhưng cũng có thể khiến nàng bị trọng thương.
Thần Dạ còn không phải là người có ý chí sắt đá!
- Hừ, muốn chết!
Cử động của Thần Dạ khiến cho cô gái áo tím lạnh lùng cười nhạo, nhuyễn tiên trong tay khẽ động, tiếng xé gió thanh thúy vang lên, trực tiếp quất xuống đầu Thần Dạ.
Nhuyễn tiên rơi xuống, Thần Dạ chẳng quan tâm, sau khi ôm lấy tiểu cô nương kia, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu, trong chốc lát, bàn tay thò ra như điện, nhuyễn tiên lập tức bị hắn chụp lấy, hắn tùy ý kéo một cái, cô gái áo tím liền hét lên một tiếng, cả người lập tức bay khỏi ngựa, vẽ ra một đường vòng cung trên không sau đó đập xuống mặt đất.
Bồng!
Tiếng nện cực kỳ vang dội, cái này đã nói cho những người khác, người thiếu niên trông cực kỳ lạ lẫm kia vừa rồi kéo một cái nhìn như tùy ý, nhưng lại không chút hạ thủ lưu tình. . . .
- Tiểu muội muội, ngươi không sao chứ?
Lúc này, Thần Dạ mới cúi đầu, nhìn hình dáng tiểu cô nương trong ngực, chỉ nhìn lướt qua nhưng lại khiến tinh thần của hắn lập tức chấn động kịch liệt như gió bão.
Nữ hài nhi trong ngực tấm bốn năm tuổi, nàng vốn chỉ vừa mới khởi bước nhân sinh, nhưng toàn thân vậy mà lại không có chút sức sống nào cả, ngược lại giống như lão nhân xế chiều vậy. . . .
Cảm giác nàng mang đến cho người là cực kỳ nhu nhược, phảng phất như búp bê vậy, hơi nặng tay một chút sẽ bị bóp nát ngay, gió hơi lớn một chút cũng có thể thổi nàng đi.
Nàng tóc thưa thớt, hơn nữa còn lộ ra màu vàng nhạt giống như lá khô vậy, nàng đều lộ ra bệnh trạng.
Người ăn ngũ cốc hoa màu, há có thể không sinh bệnh? Dù là võ giả bình thường cũng không thoát khỏi định lý này, nhưng Thần Dạ dù cho không cần linh hồn chi lực điều tra, bản năng cũng nói cho hắn biết tiểu cô nương này tuyệt đối không phải là sinh bênh.
Ngay cả sinh bệnh thì cũng tuyệt đối là bệnh tiên thiên.
Cái gì gọi là Tiên Thiên?
Lúc vẫn còn trong mẫu thai chưa xuất thế, đó chính là Tiên Thiên. Nói cách khác, tiểu nữ hài nhi này nếu có bệnh thì ngay từ lúc ở trong bụng mẹ nàng đã sinh bệnh rồi.
Thay vì nói là bệnh, không bằng nói là ác mộng càng chính xác hơn, bởi vì, Tiên Thiên chi bệnh, thường thường đều đại biểu cho thống khổ, càng đại biểu cho tử vong!
- Tiểu muội muội, ngươi không sao chứ?
Thần Dạ nhịn không được, lại lần nữa nhẹ nhàng hỏi, hắn không phải người ý chí bao trùm thiên hạ, nhưng thấy một tiểu nữ hài nhi như thế, trong nội tâm cũng không nhịn được. . . .
- Đại ca ca, ta không sao, cám ơn ngươi!
Tiểu nữ hài nhi ngọt ngào cười cười, nói.
Nàng có chút ngửa đầu, mới có thể nhìn thẳng vào Thần Dạ đã ngồi xuống, tuy rằng thân thể cực kỳ gầy yếu, nhưng thanh âm lại thanh thúy, hơn nữa, trong cặp mắt kia còn lóe ra vẻ linh động.
Đồng tử Thần Dạ lại co lại, tiểu nữ hài nhi nên biết tình huống thân thể mình mới phải, nhưng trong đôi mắt linh động kia Thần Dạ lại không hề thấy nửa điểm đau thương, nửa điểm hối tiếc, phảng phất như nhân sinh của nàng đang sáng chói như mặt trời ban trưa vậy.
Đây là một nữ hài nhi vô cùng hiểu chuyện !
- Ngươi ở chỗ nào? Ta đưa ngươi về!
- Hỗn đãn tạp chủng, động thủ với bổn cô nương, còn muốn còn sống rời đi sao?
Vừa rồi kéo một cái chính là Thần Dạ nén giận mà làm, mặc dù không tính lấy mạng cô gái kia, nhưng cũng khiến nàng ngã đến thất điên bát đảo, nàng vừa mới phục hồi tinh thần lại thì trên khuôn mặt tái nhợt lập tức lộ ra sát cơ vô hạn.
- Lý Hằng, Lý Thành, giết bọn chúng cho bổn cô nương!
Thanh âm bén nhọn vừa mới vang vọng, hai đạo thân ảnh đã từ trong đám người lướt nhanh ra, chặn đường Thần Dạ lại
Xuất hiện ở trước mặt là hai vị trung niên nhân, tu vị ngược lại cũng không yếu, cảm giác khí tức của bọn hắn thì ước chừng ở cảnh giới Trung Huyền nhị trọng. Có thể có hai vị võ giả như vậy thiếp thân thủ hộ, thế lực sau lưng cô gái áo tím có lẽ rất không tồi.
- Vị tiểu huynh đệ này, bị thương tiểu thư nhà ta, cứ như vậy muốn rời đi sao? Tốt xấu, cũng phải có một câu trả lời như?
Trung niên nhân bên trái nhìn chằm chằm vào Thần Dạ, một lát sau chau mày lại, sau đó mới trầm giọng nói.
Dùng tu vi của hắn, cộng thêm Thần Dạ cũng không che dấu gì, cho nên, hắn có thể phát giác được tu vị chân thật của Thần Da, nhưng chính vì cảm giác được, cho nên tâm thần mới cực kỳ khẩn trương.
Mới rồi thiếu niên này dễ dàng đón nhận một roi của tiêu thử, không chỉ lực đạo to lớn, mà ngay cả tốc độ, cũng nhanh đến kinh người, khiến hai người bọn họ muốn cứu viện cũng không kịp.
Cái này liền khiến hai người biết rõ, thực lực của thiếu niên này cũng không đơn giản như bọn họ dò xét được, bởi vậy lúc mở miệng nói chuyện ngược lại cũng không quá mức hùng hổ dọa người.
- Muốn thuyết pháp? Cũng được, trước hết để nàng cho những người bị thương kia một thuyết pháp đi?
Trong Đại Thiên Phủ không ngờ mỗi người đều tu luyện, nhìn từ điểm này, cũng có thể biết rõ nơi này cực kỳ hỗn loạn, không có một chút thuật phòng thân thì rất khó mà sống được
Đát, đát!
Trong lúc Thần Dạ đang theo dòng người chậm chạp tiến lên thì ở phía trước bỗng nhiên có một hồi vó ngựa truyền tới, chợt cả con đường lập tức trở nên hỗn loạn
Thần Dạ khẽ nhíu mày, đây là đường đi, hơn nữa dòng người đông đúc, rõ ràng có người giục ngựa rong ruổi, quả thực là quá mức cuồng vọng rồi.
- Cút ngay, cút ngay cho bổn cô nương!
Một thân ảnh màu tím đậm cỡi trên lưng ngựa chạy vội mà đến, một đường đi qua, có người né tránh hơi chậm thì nhuyễn tiên trong tay nàng liền hóa thành như độc xà, mang ra một cổ kình phong quất mạnh tới.
Sau khi nhìn thấy thân ảnh màu tím đậm kia thì ra là một nữ tử, Thần Dạ nhíu mày càng chặt hơn, cuồng vọng, bá đạo, điêu ngoa như thế, hiển nhiên trưởng bối trong nhà nàng bình thường dạy bảo không đến nơi đến chốn rồi.
- Cút, cút!
Theo cô gái áo tím quát vang, từng đợt nhuyễn tiên đập nện không gian, cùng với thanh âm đau đớn khi đánh trúng người cũng không ngừng vang vọng.
Từ khi cô gái này xuất hiện trong tầm mắt, lúc này mởi chỉ qua hơn một phút nhưng trên đường đi dĩ nhiên đã có hơn mười người bị nàng gây thương tích, mặc dù như vậy, nhưng mọi người nhìn cô gái kia tuy có oán hận, nhưng lại chôn phần oán hận kia thật sâu trong mắt, không dám lộ ra ngoài chút nào.
Hiển nhiên, bối cảnh của nàng ở trong Đại Thiên Phủ cực kỳ khiến người phải kiêng kị.
- Cút!
Cô gái áo tím lần nữa quát mắng, nhuyễn tiên trong tay nàng hóa thành một đạo bóng đen quất thẳng tới người trước mặt.
Mí mắt Thần Dạ không tự chủ được nhảy dựng, thân hình khẽ động, mãnh liệt bắn về phía trước. Những người khác bị đánh, hắn còn có thể thờ ơ, dù sao, trong thế giới mạnh được yếu thua này, Thần Dạ cũng không phải chúa cứu thế, không quản được nhiều như vậy.
Nhưng dưới nhuyễn tiên lại là một nữ đồng thoạt nhìn mới chỉ bốn năm tuổi, cú này nếu đánh xuống mặc dù không lấy mạng tiểu hài tử kia nhưng cũng có thể khiến nàng bị trọng thương.
Thần Dạ còn không phải là người có ý chí sắt đá!
- Hừ, muốn chết!
Cử động của Thần Dạ khiến cho cô gái áo tím lạnh lùng cười nhạo, nhuyễn tiên trong tay khẽ động, tiếng xé gió thanh thúy vang lên, trực tiếp quất xuống đầu Thần Dạ.
Nhuyễn tiên rơi xuống, Thần Dạ chẳng quan tâm, sau khi ôm lấy tiểu cô nương kia, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu, trong chốc lát, bàn tay thò ra như điện, nhuyễn tiên lập tức bị hắn chụp lấy, hắn tùy ý kéo một cái, cô gái áo tím liền hét lên một tiếng, cả người lập tức bay khỏi ngựa, vẽ ra một đường vòng cung trên không sau đó đập xuống mặt đất.
Bồng!
Tiếng nện cực kỳ vang dội, cái này đã nói cho những người khác, người thiếu niên trông cực kỳ lạ lẫm kia vừa rồi kéo một cái nhìn như tùy ý, nhưng lại không chút hạ thủ lưu tình. . . .
- Tiểu muội muội, ngươi không sao chứ?
Lúc này, Thần Dạ mới cúi đầu, nhìn hình dáng tiểu cô nương trong ngực, chỉ nhìn lướt qua nhưng lại khiến tinh thần của hắn lập tức chấn động kịch liệt như gió bão.
Nữ hài nhi trong ngực tấm bốn năm tuổi, nàng vốn chỉ vừa mới khởi bước nhân sinh, nhưng toàn thân vậy mà lại không có chút sức sống nào cả, ngược lại giống như lão nhân xế chiều vậy. . . .
Cảm giác nàng mang đến cho người là cực kỳ nhu nhược, phảng phất như búp bê vậy, hơi nặng tay một chút sẽ bị bóp nát ngay, gió hơi lớn một chút cũng có thể thổi nàng đi.
Nàng tóc thưa thớt, hơn nữa còn lộ ra màu vàng nhạt giống như lá khô vậy, nàng đều lộ ra bệnh trạng.
Người ăn ngũ cốc hoa màu, há có thể không sinh bệnh? Dù là võ giả bình thường cũng không thoát khỏi định lý này, nhưng Thần Dạ dù cho không cần linh hồn chi lực điều tra, bản năng cũng nói cho hắn biết tiểu cô nương này tuyệt đối không phải là sinh bênh.
Ngay cả sinh bệnh thì cũng tuyệt đối là bệnh tiên thiên.
Cái gì gọi là Tiên Thiên?
Lúc vẫn còn trong mẫu thai chưa xuất thế, đó chính là Tiên Thiên. Nói cách khác, tiểu nữ hài nhi này nếu có bệnh thì ngay từ lúc ở trong bụng mẹ nàng đã sinh bệnh rồi.
Thay vì nói là bệnh, không bằng nói là ác mộng càng chính xác hơn, bởi vì, Tiên Thiên chi bệnh, thường thường đều đại biểu cho thống khổ, càng đại biểu cho tử vong!
- Tiểu muội muội, ngươi không sao chứ?
Thần Dạ nhịn không được, lại lần nữa nhẹ nhàng hỏi, hắn không phải người ý chí bao trùm thiên hạ, nhưng thấy một tiểu nữ hài nhi như thế, trong nội tâm cũng không nhịn được. . . .
- Đại ca ca, ta không sao, cám ơn ngươi!
Tiểu nữ hài nhi ngọt ngào cười cười, nói.
Nàng có chút ngửa đầu, mới có thể nhìn thẳng vào Thần Dạ đã ngồi xuống, tuy rằng thân thể cực kỳ gầy yếu, nhưng thanh âm lại thanh thúy, hơn nữa, trong cặp mắt kia còn lóe ra vẻ linh động.
Đồng tử Thần Dạ lại co lại, tiểu nữ hài nhi nên biết tình huống thân thể mình mới phải, nhưng trong đôi mắt linh động kia Thần Dạ lại không hề thấy nửa điểm đau thương, nửa điểm hối tiếc, phảng phất như nhân sinh của nàng đang sáng chói như mặt trời ban trưa vậy.
Đây là một nữ hài nhi vô cùng hiểu chuyện !
- Ngươi ở chỗ nào? Ta đưa ngươi về!
- Hỗn đãn tạp chủng, động thủ với bổn cô nương, còn muốn còn sống rời đi sao?
Vừa rồi kéo một cái chính là Thần Dạ nén giận mà làm, mặc dù không tính lấy mạng cô gái kia, nhưng cũng khiến nàng ngã đến thất điên bát đảo, nàng vừa mới phục hồi tinh thần lại thì trên khuôn mặt tái nhợt lập tức lộ ra sát cơ vô hạn.
- Lý Hằng, Lý Thành, giết bọn chúng cho bổn cô nương!
Thanh âm bén nhọn vừa mới vang vọng, hai đạo thân ảnh đã từ trong đám người lướt nhanh ra, chặn đường Thần Dạ lại
Xuất hiện ở trước mặt là hai vị trung niên nhân, tu vị ngược lại cũng không yếu, cảm giác khí tức của bọn hắn thì ước chừng ở cảnh giới Trung Huyền nhị trọng. Có thể có hai vị võ giả như vậy thiếp thân thủ hộ, thế lực sau lưng cô gái áo tím có lẽ rất không tồi.
- Vị tiểu huynh đệ này, bị thương tiểu thư nhà ta, cứ như vậy muốn rời đi sao? Tốt xấu, cũng phải có một câu trả lời như?
Trung niên nhân bên trái nhìn chằm chằm vào Thần Dạ, một lát sau chau mày lại, sau đó mới trầm giọng nói.
Dùng tu vi của hắn, cộng thêm Thần Dạ cũng không che dấu gì, cho nên, hắn có thể phát giác được tu vị chân thật của Thần Da, nhưng chính vì cảm giác được, cho nên tâm thần mới cực kỳ khẩn trương.
Mới rồi thiếu niên này dễ dàng đón nhận một roi của tiêu thử, không chỉ lực đạo to lớn, mà ngay cả tốc độ, cũng nhanh đến kinh người, khiến hai người bọn họ muốn cứu viện cũng không kịp.
Cái này liền khiến hai người biết rõ, thực lực của thiếu niên này cũng không đơn giản như bọn họ dò xét được, bởi vậy lúc mở miệng nói chuyện ngược lại cũng không quá mức hùng hổ dọa người.
- Muốn thuyết pháp? Cũng được, trước hết để nàng cho những người bị thương kia một thuyết pháp đi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.