Đế Quân

Chương 207: Uy thế thiên địa. (2)

Ngốc Tiểu Ngư

03/02/2015

Sau khi nghỉ ngơi một hồi, trạng thái mới hơi hơi có chuyển biến tốt đẹp. Nhưng Thần Dạ cũng không hề lập tức đi tìm một chỗ kín đáo bí mật để tu luyện, khôi phục lại tiêu hao vừa rồi.

Một màn này xuất hiện, thật sự quá mức quỷ dị, cũng quá khó có thể tin nổi. Ở trong thiên địa, căn bản là không có phát sinh bất cứ biến cố gì. Vậy tại sao lại xuất hiện một tia sáng tím bạc cường đại không gì sánh nổi vậy ?

Thần Dạ mặc dù có chỗ vui mừng, thế nhưng hắn cũng không quên ghi nhớ. Rằng vệt sáng tím bạc vừa rồi mà hắn mới đối phó, chỉ là một vết tí xíu không có ý nghĩa ở trong đó mà thôi. Nếu như.... Nếu mà cả tia sáng tím bạc bao phủ cả thiên địa này nhằm hướng hắn công kích, như vậy, coi như là hắn dốc hết thủ đoạn lẫn bản lĩnh ra, thì Thần Dạ cũng biết, hôm nay hắn chết chắc rồi.

Rất hiển nhiên, tia sáng tím bạc cường đại xuất hiện, là bởi vì dao động kỳ lạ bỗng đột ngột xuất hiện ở trong không gian gây ra.... dao động này rốt cuộc là vật gì vậy, lại vì sao có thể khơi gợi ra một thứ dũng mãnh như thế ?

Thần Dạ... không phủ nhận chút nào, một tia sáng tím bạc đầy đủ này, tuyệt đối là Thiên Hạ Vô Song. Với những gì hiện tại mà hắn đã biết đến được, thì căn bản không nghĩ ra nổi. Liệu còn có thể có vật gì mà có khả năng làm cho xuất hiện một màn như vậy?

Trong bầu trời đang chấn động, có khả năng rõ ràng cảm ứng được, tia sáng tím bạc đầy trời sau khi bao bọc lấy dao động kỳ lạ vô cùng vô tận kia, liền bắt đầu mạnh mẽ loại trừ nó.

Không sai, đúng là loại trừ!

Hình như những dao động kỳ lạ này căn bản là không thuộc về thế gian loài nguời. Còn tia sáng tím bạc hiện ra từ trên chín tầng trời nên chắc hẳn không phải là thứ gì đó thuộc về chốn thiên địa này. Vì vậy nó nhanh chóng bị đuổi ra khỏi thế gian này.

Lông mày Thần Dạ bất giác cau chặt. Mọi việc cũng có nhân quả, dao động kỳ lạ xuất hiện, làm cho tia sáng tím bạc phải xuất hiện để tiến hành loại trừ. Có điều là chính mình, cũng không hề làm sai cái gì a, hẳn cũng còn không khiến cho người người oán trách chứ? Tại sao, gia hỏa này đại biểu cho uy thế thiên địa mà lại ngay cả chính mình cũng đưa vào trong phạm vi công kích ?

Phải biết rằng, tia sáng tím bạc chính là ngoài dao động không sao trừ được kia thì liền không hề tiến hành công kích đối với các sinh linh và vạn vật khác a?

Chẳng lẽ, liền bởi vì chính mình là nhân loại được vạn linh kéo dài cuộc sống sao?

Thần Dạ có vẻ hơi không tin, không nên là như vậy chứ.



Một màn này, vừa lúc bị chính mình gặp. Hơn nữa, cũng lại phải nhận công kích của tia sáng tím bạc. Như vậy, tất cả nguyên nhân sẽ cần phải dò xét rõ ràng. Còn cứ rời đi như vậy thì tựa hồ có hơi không cam lòng.

Huống hồ, Thần Dạ cũng cảm ứng được. Thiên địa này, chỉ cần vẫn còn tia sáng tím bạc bao phủ, như vậy, chính mình có muốn rời khỏi thì cũng là vô phương rời đi được, trừ phi.... hắn phải đánh tan tất cả tia sáng tím bạc đầy trời !

Thần Dạ tự biết về mình. Hiện nay hắn cũng không có được thực lực dũng mãnh như vậy.

Cho nên, cho dù là vì muốn biết được rõ ràng, hay là rời khỏi nơi này, thì hắn đều phải dò xét đến tột cùng chân tướng biến cố lần này.

Thần Dạ chợt ngồi xếp bằng, sau khi nhắm mắt thì lực lượng linh hồn, nhanh chóng từ trong mắt bắn ra tuôn trào dữ dội....

Linh Hồn Chi Lực, hòa hợp thành một đạo quang điện, nó cực kì nhanh chóng xuyên qua không gian. Phàm là những nơi Thần Dạ có khả năng khống chế, thì linh hồn quang điện bắt đầu khởi động toàn bộ một lần....

Tuy nhiên, trong cả quá trình này, hắn lại đều không hề phát hiện cái gì. Thậm chí ngay cả một chút xíu chỗ khác nhau mà cũng đều không thể phát hiện ra được. Thật sự là bởi vì, hiện nay mặt đất quanh thân hắn, khắp nơi tràn ngập quá nhiều thứ không giống!

Bất đắc dĩ, Thần Dạ đành phải thu hồi linh hồn quang điện. Hắn mở mắt đứng dậy, dùng mắt thường đi thử dò xét kĩ điều kì dị cổ quái ở một chốn thế giới vào giờ này khắc này.

Bước chậm trong thiên địa, bởi vì bị ngăn cản qua một tầng tia sáng tím bạc. Ngay vào lúc này, mặc dù trong không gian đều bị hào quang như thế bao trùm, nhưng trừ việc không thể ra khỏi phạm vi mà nó bao phủ thì ở bên trong này, hắn cũng có khả năng đi lại tự nhiên.

Đối với tất cả những điều đã phát sanh này, Thần Dạ không thể không thừa nhận. Mặc dù hắn cũng đã thấy quá nhiều, thậm chí đã mượn được lực của Thiên Đao để mà trọng sanh, thì nay đối mặt với những thứ ở trong mắt, hắn vẫn cảm thấy kinh ngạc không thôi.

Bởi vì, bất kể là tia sáng tím bạc, hay dao động kỳ lạ, đều là bỗng đột ngột xuất hiện. Tia sáng thì còn may nói được một ít, còn dao động cũng là không một tiếng động mà hiện ra. Còn trước đó, chính là không có quá nhiều có vết tích có thể tìm ra a!



Nhiều nhất, chỉ là thiên địa bỗng trở nên hoàn toàn hắc ám.

Nhưng ai có thể tưởng tượng đến, càng hắc ám hơn là điềm báo phát sinh việc này ?

- Ong ong!

Thần Dạ chợt nhướn đuôi lông mày. Lại không biết bắt đầu từ lúc nào, dao động kỳ lạ không sao trừ được đang tràn ngập trong không gian, lại không sao kháng cự được công kích của tia sáng tím bạc.

Hào quang hoa lửa đầy trời, tia sáng tím bạc đang tản ra sự hủy diệt ở mức độ cao nhất. Giờ phút này, phảng phất như Lôi Thần đang giáng xuống, có sức mạnh vô địch không gì không phá được. Dưới sự bao phủ của bọn chúng, những dao động kỳ lạ này đang không chút khách khí bị dọn dần đi từng điểm nhỏ một....

Tốc độ cũng không phải thập phần nhanh, hơn nữa số lượng của dao động kỳ lạ cũng là vô cùng vô tận. Thế nhưng, do tia sáng tím bạc cũng đang bao phủ bất cứ một chỗ nào trong thiên địa, nên căn bản chúng cũng không sợ dao động có số lượng đông đảo.

Từng đạo âm thanh hơi có chút chói tai, bắt đầu từ giờ khắc này tức thì vang vọng nối liền không dứt. Khi nghe thấy thật giống như là âm thanh gào khóc thảm thiết, làm cho Thần Dạ cũng không nhịn được mà bắt đầu có hơi bực mình.

Bàn tay không khỏi vung lên, một đạo năng lượng Huyền Khí tức thì tuôn trào ra dữ dội, rồi bao phủ ở quanh thân. Khi đó mới khiến cho những âm thanh khó nghe này tạm thời bị ngăn cản ở bên ngoài thân thể.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, thiên địa, phảng phất lâm vào hắc ám vĩnh cửu, Thần Dạ cảm giác trời đã muốn sáng. Nhưng mà tựa hồ là những dao động kỳ lạ chưa được trừ hết thì hắc ám liền vĩnh viễn không tiêu tan. Từ đầu đến cuối, những tia sáng đầu tiên của ánh bình minh đều không hề xuất hiện.

Nhìn thấy điều này, Thần Dạ không khỏi âm thầm bắt đầu có hơi sốt ruột.

Động tĩnh lớn như thế, không có khả năng không hề làm kinh động cao thủ ở trấn Thanh Dương.

Tuy nói khoảng cách khá xa, nhưng thiết nghĩ cũng là không thể gạt được người. Nếu mà làm kinh động những người đó, sau khi bọn hắn đến đây mà phiến kì dị cổ quái này đã biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook