Chương 1134: Yến Sơn chi uy.
Ngốc Tiểu Ngư
06/09/2015
Càn rỡ!
Thiên Nguyên giận dữ, nhiều năm qua còn chưa từng có người nào ở trước mặt lão nói với lão như vậy, huống chi còn là một tiểu bối, nếu như không phải là tên tiểu bối này có không gian phát triển, là một nhân tài, Thiên Nguyên hắn làm sao sẽ có thời gian nói nhiều với hắn như vậy.
- Chúng ta đi!
Thần Dạ lạnh lùng cười một tiếng, mang theo mọi người, thân ảnh lướt đi như điện.
- Ở trước mặt lão phu há lại để ngươi muốn đến liền đến, muốn đi thì đi!
Ở lúc thanh âm lạnh lẽo kia của Thiên Nguyên vang dội, trên bầu trời một cái cự chưởng rõ ràng xuất hiện, mang theo uy lực cường đại hướng vào đám người Thần Dạ nộ phách mà xuống.
- Bồng!
Thần Dạ cùng Tử Huyên song song bạo xạ mà ra, hai đạo năng lượng bạc hung hãn mà ra, cùng cự chưởng kia nặng nề chạm vào nhau.
Lúc ba động năng lượng đáng sợ tịch quyển đi ra, Thần Dạ cùng Tử Huyên đều là trầm muộn một tiếng, song song chợt lui mà về, bên khóe miệng của riêng mình có vết máu chậm rãi thẩm thấu ra.
Cao thủ Thánh Huyền quả nhiên cường đại, một kích toàn lực của hai người liên thủ cũng là không ngăn được công kích nhìn như tùy ý của Thiên Nguyên.
Lực lượng của Liễu Tông Thần phủ lên trên thân thể Liễu Hàn Song tuy cũng là đạt đến cấp bậc Thánh Huyền, nhưng bản thân Liễu Hàn Song quá yếu, thân thể căn bản không cách nào tiếp nhận được năng lượng cùng cấp bậc, ở lúc đại chiến liền không cách nào đem nó phát ra uy lực lớn nhất, đồng thời cũng là bởi vì nguyên nhân thân thể đưa đến Liễu Tông Thần không cách nào tùy tâm sở dục.
Vì vậy Liễu Tông Thần mặc dù cường địa nhưng so ra kém Thiên Nguyên hiện tại.
- Tiểu tử, cho ngươi một cái giáo huấn, để ngươi sau này làm người đừng có trong mắt không người, không có tôn ti như vậy.
- Ha ha!
Thần Dạ cười to:
- Thiên Nguyên lão nhi, ngươi ở trong mắt ta cũng không phải là tôn quý của cao cao tại thượng, một chưởng này ngày hôm nay ta nhớ kỹ rồi, hi vọng tương lai ngươi có thể đủ trả lại.
- Tương lai, lão phu như thế nào để cho ngươi có tương lai!
Thiên Nguyên lạnh lùng cười một tiếng, mượn hơi không được, hơn nữa cũng sinh ân oán, lại là hạng người thanh niên ưu tú như vậy, như thế nào để cho hắn còn sống rời đi.
Tâm niệm vừa động, trong đầy trời này, năng lượng cực kỳ đáng sợ nhất thời xé rách không gian hướng đám người Thần Dạ hung hăng tuôn ra.
- Lão bất tử kia thật đúng là dám!
Một chỗ bí mật ở phương xa, một bạch bào thanh niên tay cầm bạch phiến nghiêng đầu nói:
- Ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi giúp Thần Dạ.
- Công tử gia, ngươi cẩn thận một chút!
Nữ tử trẻ tuổi ôn nhu nói.
Bạch bào thanh niên cười nói:
- Yên tâm, ta đáp ứng ngươi phải ở dưới chứng kiến của người Liễu chi nhất tộc, cho ngươi một cái hôn lễ hoàn mỹ nhất, cho nên ta sẽ không để cho chính mình có chuyện gì.
Nói xong, bạch bào thanh niên tung người lao ra, nhưng thân ảnh vừa động liền là dừng lại ở ngay tại chỗ, chỗ sâu của phiến hư không vô tận phía trước lại có một đạo khí thế hung hãn cường đại hơn chút ít so với Thiên Nguyên đâm thẳng lên bầu trời.
- Thiên Nguyên lão gia hỏa, ngươi quá không biết xấu hổ, lấy thân phận của ngươi lại không biết xấu hổ vô duyên vô cớ hạ sát thủ với mấy vãn bối, mặt mũi của Thiên chi nhất tộc sợ cũng là phải bị ngươi làm cho mất hết.
Ở lúc thanh âm chợt quát này vang lên, một đạo thân ảnh nhanh như tia chớp xuất hiện ở bên cạnh đám người Thần Dạ, tất cả năng lượng kinh khủng đầy trời mà đến liền như là thủy triều rút lui về thật nhanh.
- Có cao thủ bậc này tương trợ, Thần Dạ không có chuyện gì!
Chỗ xa xa, bạch bào thanh niên một lần nữa lướt trở về chỗ bí mật, ngược lại hướng về phía nữ tử trẻ tuổi ôn hòa nói:
- Hiện tại ta cùng ngươi đi Liễu chi nhất tộc đi!
- Công tử gia, đừng đi!
Nữ tử trẻ tuổi nắm thật chặt tay của bạch bào thanh niên, trong thần sắc có chút sợ.
- Tại sao?
Bạch bào thanh niên đem nữ tử ôm vào trong ngực, ôn nhu nói:
- Có phải thấy bá đạo của Liễu Tông Thần hay không, cho nên sợ một chuyến này chúng ta trở về sẽ gặp phải khó khăn cho tới cường lực phản đối?
Nữ tử trẻ tuổi nặng nề gật đầu, trong con mắt toát ra bi thiết thật sâu:
- Năm đó bọn họ không đồng ý cha mẹ ta yêu nhau, vì mẫu thân, phụ thân tình nguyện rời đi Liễu chi nhất tộc, phụng bồi mẫu thân lưu lạc thiên nhau.
- Ở trong mắt bọn họ, phụ thân là người phản nghịch, là phản đồ, như thế nào lại để cho tro cốt của cha mẹ ta an táng ở bên trong tộc, mà nếu như để cho bọn họ biết được tất cả của ta hiện tại, công tử gia, bọn họ sẽ là tuyệt đối không để ta gả cho ngươi, cũng sẽ không để ngươi còn sống rời đi.
- Nhưng vô luận như thế nào ta cũng muốn cùng ngươi đi Liễu chi nhất tộc một chuyến.
Trong con mắt của bạch bào thanh niên có kiên định chân thật đáng tin:
- Đây là nguyện vọng của cha mẹ ngươi, ta chưa từng gặp qua nhạc phụ nhạc mẫu, bọn họ không biết con người của ta là như thế nào, cũng không biết ta đến cùng đúng là người có thể đáng giá cho ngươi phó thác cả đời hay không, cho nên cái nguyện vọng này ta muốn giúp bọn họ thành toàn, để cho bọn họ ở trên trời có linh thiêng nhìn thấy, Diệp Thước ta đối với Liễu Như Thị ngươi là chân tâm thật ý, vô luận bất cứ chuyện gì ta cũng nguyện ý đi làm vì ngươi.
- Công tử gia!
Liễu Như Thị ôm thật chặt Diệp Thước, không nhúc nhích chút nào.
Diệp Thước khẽ mỉm cười:
- Thần Dạ gia hỏa này thật đúng là có thể gây chuyện, bất quá tốc độ tu luyện này thật đúng là nhanh vô cùng, đã vượt qua ta, tế ngộ của hắn không phải là ta có thể so sánh được, sau này phải nỗ lực này, nhưng vận khí của người này đích xác là tốt, hắn đều có thể tốt như vậy, Diệp Thước ta sao có thể kém hắn được.
- Năm đó đế đô tuấn ngạn bảng, hắn áp ta một đầu, ta nhưng từ trước đến nay đều chưa từng phục qua, Thần Dạ, lần sau tam huynh đệ chúng ta hội tụ, hi vọng ngươi vẫn có thể lực á ta cùng Thiết Dịch Thiên.
- Như vậy, chúng ta đi!
Hai đạo thân ảnh thoáng cái biến mất không thấy gì nữa.
- Yến Sơn lão quái!
Thiên Nguyên hơi hơi sững sờ, hiển nhiên là không nghĩ đến Yến Sơn lão quái sẽ biết đến Thần Dạ, hơn nữa nhìn bộ dáng của lão đối với Thần Dạ vô cùng bảo hộ.
Thần Dạ cũng là sửng sốt một chút, không ngờ tới Yến Sơn lão nhân sẽ vào lúc này đuổi kịp tới.
Nhìn Thiên Nguyên cùng Thiên Mạc Hành, Yến Sơn lão nhân quát lạnh nói:
- Thiên Mạc Hành, ngươi biết rõ tiểu huynh đệ này chính là ân nhân cứu mạng của lão phu, lại để cho Thiên Nguyên lão gia hỏa này đến giết tiểu huynh đệ, quá không đem lão phu không coi vào đâu đi.
Lấy thân phận của Thiên Nguyên, hành tẩu thế gian không khỏi là cao cao tại thượng, người gặp qua không người nào là không cung kính nói một tiếng tiền bối, hôm nay bị Yến Sơn lão nhân mở miệng là một tiếng lão gia hỏa, một cỗ ác khí nhất thời xông lên đầu.
- Yến Sơn lão qái, ngươi tính là cái gì, cũng xứng ở trước mặt Thiên chi nhất tộc ta càn rỡ!
Thiên Nguyên giận dữ, nhiều năm qua còn chưa từng có người nào ở trước mặt lão nói với lão như vậy, huống chi còn là một tiểu bối, nếu như không phải là tên tiểu bối này có không gian phát triển, là một nhân tài, Thiên Nguyên hắn làm sao sẽ có thời gian nói nhiều với hắn như vậy.
- Chúng ta đi!
Thần Dạ lạnh lùng cười một tiếng, mang theo mọi người, thân ảnh lướt đi như điện.
- Ở trước mặt lão phu há lại để ngươi muốn đến liền đến, muốn đi thì đi!
Ở lúc thanh âm lạnh lẽo kia của Thiên Nguyên vang dội, trên bầu trời một cái cự chưởng rõ ràng xuất hiện, mang theo uy lực cường đại hướng vào đám người Thần Dạ nộ phách mà xuống.
- Bồng!
Thần Dạ cùng Tử Huyên song song bạo xạ mà ra, hai đạo năng lượng bạc hung hãn mà ra, cùng cự chưởng kia nặng nề chạm vào nhau.
Lúc ba động năng lượng đáng sợ tịch quyển đi ra, Thần Dạ cùng Tử Huyên đều là trầm muộn một tiếng, song song chợt lui mà về, bên khóe miệng của riêng mình có vết máu chậm rãi thẩm thấu ra.
Cao thủ Thánh Huyền quả nhiên cường đại, một kích toàn lực của hai người liên thủ cũng là không ngăn được công kích nhìn như tùy ý của Thiên Nguyên.
Lực lượng của Liễu Tông Thần phủ lên trên thân thể Liễu Hàn Song tuy cũng là đạt đến cấp bậc Thánh Huyền, nhưng bản thân Liễu Hàn Song quá yếu, thân thể căn bản không cách nào tiếp nhận được năng lượng cùng cấp bậc, ở lúc đại chiến liền không cách nào đem nó phát ra uy lực lớn nhất, đồng thời cũng là bởi vì nguyên nhân thân thể đưa đến Liễu Tông Thần không cách nào tùy tâm sở dục.
Vì vậy Liễu Tông Thần mặc dù cường địa nhưng so ra kém Thiên Nguyên hiện tại.
- Tiểu tử, cho ngươi một cái giáo huấn, để ngươi sau này làm người đừng có trong mắt không người, không có tôn ti như vậy.
- Ha ha!
Thần Dạ cười to:
- Thiên Nguyên lão nhi, ngươi ở trong mắt ta cũng không phải là tôn quý của cao cao tại thượng, một chưởng này ngày hôm nay ta nhớ kỹ rồi, hi vọng tương lai ngươi có thể đủ trả lại.
- Tương lai, lão phu như thế nào để cho ngươi có tương lai!
Thiên Nguyên lạnh lùng cười một tiếng, mượn hơi không được, hơn nữa cũng sinh ân oán, lại là hạng người thanh niên ưu tú như vậy, như thế nào để cho hắn còn sống rời đi.
Tâm niệm vừa động, trong đầy trời này, năng lượng cực kỳ đáng sợ nhất thời xé rách không gian hướng đám người Thần Dạ hung hăng tuôn ra.
- Lão bất tử kia thật đúng là dám!
Một chỗ bí mật ở phương xa, một bạch bào thanh niên tay cầm bạch phiến nghiêng đầu nói:
- Ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi giúp Thần Dạ.
- Công tử gia, ngươi cẩn thận một chút!
Nữ tử trẻ tuổi ôn nhu nói.
Bạch bào thanh niên cười nói:
- Yên tâm, ta đáp ứng ngươi phải ở dưới chứng kiến của người Liễu chi nhất tộc, cho ngươi một cái hôn lễ hoàn mỹ nhất, cho nên ta sẽ không để cho chính mình có chuyện gì.
Nói xong, bạch bào thanh niên tung người lao ra, nhưng thân ảnh vừa động liền là dừng lại ở ngay tại chỗ, chỗ sâu của phiến hư không vô tận phía trước lại có một đạo khí thế hung hãn cường đại hơn chút ít so với Thiên Nguyên đâm thẳng lên bầu trời.
- Thiên Nguyên lão gia hỏa, ngươi quá không biết xấu hổ, lấy thân phận của ngươi lại không biết xấu hổ vô duyên vô cớ hạ sát thủ với mấy vãn bối, mặt mũi của Thiên chi nhất tộc sợ cũng là phải bị ngươi làm cho mất hết.
Ở lúc thanh âm chợt quát này vang lên, một đạo thân ảnh nhanh như tia chớp xuất hiện ở bên cạnh đám người Thần Dạ, tất cả năng lượng kinh khủng đầy trời mà đến liền như là thủy triều rút lui về thật nhanh.
- Có cao thủ bậc này tương trợ, Thần Dạ không có chuyện gì!
Chỗ xa xa, bạch bào thanh niên một lần nữa lướt trở về chỗ bí mật, ngược lại hướng về phía nữ tử trẻ tuổi ôn hòa nói:
- Hiện tại ta cùng ngươi đi Liễu chi nhất tộc đi!
- Công tử gia, đừng đi!
Nữ tử trẻ tuổi nắm thật chặt tay của bạch bào thanh niên, trong thần sắc có chút sợ.
- Tại sao?
Bạch bào thanh niên đem nữ tử ôm vào trong ngực, ôn nhu nói:
- Có phải thấy bá đạo của Liễu Tông Thần hay không, cho nên sợ một chuyến này chúng ta trở về sẽ gặp phải khó khăn cho tới cường lực phản đối?
Nữ tử trẻ tuổi nặng nề gật đầu, trong con mắt toát ra bi thiết thật sâu:
- Năm đó bọn họ không đồng ý cha mẹ ta yêu nhau, vì mẫu thân, phụ thân tình nguyện rời đi Liễu chi nhất tộc, phụng bồi mẫu thân lưu lạc thiên nhau.
- Ở trong mắt bọn họ, phụ thân là người phản nghịch, là phản đồ, như thế nào lại để cho tro cốt của cha mẹ ta an táng ở bên trong tộc, mà nếu như để cho bọn họ biết được tất cả của ta hiện tại, công tử gia, bọn họ sẽ là tuyệt đối không để ta gả cho ngươi, cũng sẽ không để ngươi còn sống rời đi.
- Nhưng vô luận như thế nào ta cũng muốn cùng ngươi đi Liễu chi nhất tộc một chuyến.
Trong con mắt của bạch bào thanh niên có kiên định chân thật đáng tin:
- Đây là nguyện vọng của cha mẹ ngươi, ta chưa từng gặp qua nhạc phụ nhạc mẫu, bọn họ không biết con người của ta là như thế nào, cũng không biết ta đến cùng đúng là người có thể đáng giá cho ngươi phó thác cả đời hay không, cho nên cái nguyện vọng này ta muốn giúp bọn họ thành toàn, để cho bọn họ ở trên trời có linh thiêng nhìn thấy, Diệp Thước ta đối với Liễu Như Thị ngươi là chân tâm thật ý, vô luận bất cứ chuyện gì ta cũng nguyện ý đi làm vì ngươi.
- Công tử gia!
Liễu Như Thị ôm thật chặt Diệp Thước, không nhúc nhích chút nào.
Diệp Thước khẽ mỉm cười:
- Thần Dạ gia hỏa này thật đúng là có thể gây chuyện, bất quá tốc độ tu luyện này thật đúng là nhanh vô cùng, đã vượt qua ta, tế ngộ của hắn không phải là ta có thể so sánh được, sau này phải nỗ lực này, nhưng vận khí của người này đích xác là tốt, hắn đều có thể tốt như vậy, Diệp Thước ta sao có thể kém hắn được.
- Năm đó đế đô tuấn ngạn bảng, hắn áp ta một đầu, ta nhưng từ trước đến nay đều chưa từng phục qua, Thần Dạ, lần sau tam huynh đệ chúng ta hội tụ, hi vọng ngươi vẫn có thể lực á ta cùng Thiết Dịch Thiên.
- Như vậy, chúng ta đi!
Hai đạo thân ảnh thoáng cái biến mất không thấy gì nữa.
- Yến Sơn lão quái!
Thiên Nguyên hơi hơi sững sờ, hiển nhiên là không nghĩ đến Yến Sơn lão quái sẽ biết đến Thần Dạ, hơn nữa nhìn bộ dáng của lão đối với Thần Dạ vô cùng bảo hộ.
Thần Dạ cũng là sửng sốt một chút, không ngờ tới Yến Sơn lão nhân sẽ vào lúc này đuổi kịp tới.
Nhìn Thiên Nguyên cùng Thiên Mạc Hành, Yến Sơn lão nhân quát lạnh nói:
- Thiên Mạc Hành, ngươi biết rõ tiểu huynh đệ này chính là ân nhân cứu mạng của lão phu, lại để cho Thiên Nguyên lão gia hỏa này đến giết tiểu huynh đệ, quá không đem lão phu không coi vào đâu đi.
Lấy thân phận của Thiên Nguyên, hành tẩu thế gian không khỏi là cao cao tại thượng, người gặp qua không người nào là không cung kính nói một tiếng tiền bối, hôm nay bị Yến Sơn lão nhân mở miệng là một tiếng lão gia hỏa, một cỗ ác khí nhất thời xông lên đầu.
- Yến Sơn lão qái, ngươi tính là cái gì, cũng xứng ở trước mặt Thiên chi nhất tộc ta càn rỡ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.