Quyển 1 - Chương 4: Hồn xuyên bệnh viện tâm thần
Phật Thuyết Ái
28/07/2015
"Tiểu thư, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh. . . Mau dậy uống thuốc nào. . ."
Trương Khởi Khởi cảm thấy ngủ vô cùng ngon, nhưng có một giọng nói như bùa đòi mạng đang không ngừng gọi, đánh thức mộng đẹp của cô, Trương Khởi Khởi không kiên nhẫn giậm chân: "Kêu cái lông gì thế!" Sau đó thế giới im lặng rồi. . .
Sau khi đợi một lúc lâu, Trương Khởi Khởi bỗng thấy không thích hợp, không phải cô đang trộm mộ với lão già sao? Sao lại đang ngủ? Sờ sờ lung tung, thật mềm, hình như là giường. . .
Trương Khởi Khởi mở to mắt, drap giường màu xanh da trời, giường màu xanh da trời, cùng với một cô gái xinh đẹp mặc quần áo màu trắng giống y tá đập vào mắt cô.
Trương Khởi Khởi bỗng cười mơ mộng, "Người đẹp, mấy giờ rồi?"
Y tá nhỏ run rẩy trả lời: "Ba giờ đêm, tới giờ uống thuốc rồi. . ."
Trương Khởi Khởi vung tay lên, lại nằm xuống giường, "Người đẹp đừng nghịch, hơn nửa đêm rồi, cô uống thuốc rồi về nhà đi, tôi tiếp tục ngủ một lát."
"Nhưng, nhưng mà. . ." Y tá nhỏ sắp khóc ra, "Thuốc này là của cô mà. . ."
Trương Khởi Khởi không hé răng, có vẻ như đang ngủ, y tá nhỏ bưng lên khay đựng thuốc, vẻ mặt uể oải, y tá trưởng nhất định sẽ lại mắng cô, những bệnh nhân này thật khó hầu hạ. Hôm kia có bệnh nhân nói mình là quân nhân đế quốc muốn cầm đao quyết chiến sống mái với viện trưởng, hôm qua bệnh nhân này lại đập đầu vào tường vì bị hoàng tử cự tuyệt, cũng không biết đã là lần thứ mấy rồi, haiz. . .
Không đi được hai bước, bệnh nhân trên giường bỗng trở mình bò dậy, vô cùng mơ màng hỏi một câu, "Đây là đâu vậy?"
Y tá nhỏ nhìn cô một cái, tuy rằng bệnh nhân thường hỏi vấn đề này, nhưng cô vẫn quyết định trả lời thành thật, hơn nữa còn phải hàm súc một chút, "Ừm, đây, đây là bệnh viện, cô mắc bệnh rồi!"
"Bệnh viện?"
Trương Khởi Khởi thì thào tự nói một câu, "Không phải tôi đang ở trong mộ sao?"
Y tá nhỏ giật mình, xem ra cô phải nói với y tá trưởng bệnh nhân ở phòng này bệnh lại nặng hơn rồi.
"A, không đúng, sao tôi lại ở trong bệnh viện, tôi bị bệnh gì chứ? Hơn nữa, lão già Trương Tam kia đâu?"
Trương Khởi Khởi ngây ngẩn một lát, rốt cuộc hỏi vấn đề mấu chốt, tuy rằng vấn đề thứ ba y tá nghe không hiểu, nhưng cô cho là bệnh nhân có "ý nghĩ của chính mình", hai vấn đề trước cô có thể trả lời!
Y tá nhỏ lấy thuốc và một cốc nước ấm từ trong khay ra, cười dịu dàng với Trương Khởi Khởi: "Uống thuốc này rồi cô sẽ biết, ngoan nào."
Vẻ mặt này giống y như đang dỗ đứa trẻ ba tuổi.
"Cô cho rằng tôi là đứa trẻ lên ba hả?" Trương Khởi Khởi cảnh giác nhìn y tá, "Đừng tưởng bộ dạng xinh đẹp là muốn làm gì thì làm với tôi, tôi vừa thấy một mỹ nhân còn đẹp hơn cô 1000 lần!"
"Đúng đúng đúng, cô đã bốn tuổi, tôi cũng không xinh đẹp, cô mau uống thuốc đi, ngoan ~!"
Trương Khởi Khởi không thể nhịn được nữa, cho dù đối phương là mỹ nhân, cô muốn đùa giỡn thì cũng phải biết rõ tình cảnh của mình trước. Trương Khởi Khởi tiến lên kéo cổ áo y tá, hung dữ nói: "Nói mau! Không nói tôi lột quần áo cô!"
Y tá nhỏ bị cô dọa, lập tức run run nói ra một câu: "Nơi này là. . . bệnh viện. . . tâm thần. . . đế quốc. . ."
"Ầm!"
Sét đánh ngay trên đỉnh đầu Trương Khởi Khởi, toàn bộ đầu óc chỉ được khai phá 1% của cô lúc này cứ hiện lên câu nói bệnh viện tâm thần, bệnh viện tâm thần, bệnh viện tâm thần. . .
"Cô muốn cho tôi uống thuốc, ý của cô là, tôi là một bệnh nhân tâm thần. . .?" Trương Khởi Khởi ngơ ngác hỏi y tá nhỏ, y tá nhỏ nghe vậy thấy chết không sờn nắm cổ áo của mình, ra sức gật đầu với quyết tâm không khác gì tráng sĩ chặt tay.
Trương Khởi Khởi bỗng nở nụ cười, sau đó dịu dàng xoa mặt y tá nhỏ, vô cùng thâm tình nói: "Ngoan, đừng làm bộ, cô mới là bệnh nhân phải không, đến đây, nằm lên giường đi, tôi cho cô uống thuốc. . ."
Y tá nhỏ sợ hãi chạy mất!
Trương Khởi Khởi ở đằng sau vẫn kêu to, "Đây là bệnh viện gì, còn cho phép bệnh nhân chạy loạn hả?"
Trương Khởi Khởi vừa định đuổi theo, lại thoáng nhìn thấy một mặt gương ở bên giường, đúng lúc chiếu lên hình ảnh gương mặt cô!
"A a a ——!"
Trương Khởi Khởi hét lên một tiếng, không phải bởi vì cô thấy gương mặt của người khác trong gương, mà là bởi vì ở trong gương, cô thấy đằng sau lưng mình còn có một người có gương mặt giống như cô.
Kích thích quá lớn, Trương Khởi Khởi gặp vô số cương thi lẫn nữ quỷ, ở một khắc này, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
"Khởi Khởi, Khởi Khởi. . ."
Xa xa có bóng người màu trắng, không ngừng vặn vẹo trong lốc xoáy màu đen, "nó" vươn tay về phía trước. không biết muốn chạm vào người nào. . .
"Khởi Khởi, tôi phải đi, cô phải ở lại, trả nợ thay tôi. . ."
"Khởi Khởi, nhớ kỹ, phải giả điên, đừng nói rằng mình tỉnh táo, nếu không sẽ có nhiều người muốn giết cô, trước khi gặp lại anh ấy. . ."
"Khởi Khởi, thay tôi sống cho tốt. . ."
"Oành."
Thật giống như ý thức trở về, Trương Khởi Khởi bỗng mở to mắt, dọa mọi người vây quanh nhảy dựng.
"Ôi, tổ tông, cô cuối cùng cũng tỉnh!"
Mọi người mặc áo blouse trắng bên giường bệnh thở phào nhẹ nhõm, Trương Khởi Khởi buồn rầu nhìn chằm chằm trần nhà, sau đó lại trợn tròn mắt, lạnh lùng nói: "Lớn mật! Phải gọi trẫm là hoàng thượng!"
"Hả? Hả? Hoàng thượng?"
Tất cả mọi người choáng voáng, Trương Khởi Khởi thấy bọn họ như chưa từng nghe qua, không khỏi buồn bực nói: "Các người không biết hoàng thượng là gì?"
Mọi người nhất trí lắc đầu.
"Vậy lãnh đạo cao cấp nhất quốc gia của các người gọi là gì?"
Có người dè dặt hỏi: "Ý của ngài là đế hoàng ư?"
Trương Khởi Khởi sửng sốt một chút, lập tức gật đầu, "Đúng! Hoàng thượng chính là đế hoàng! Về sao các người phải gọi ta là hoàng thượng, không gọi lôi ra ngoài chém đầu!"
Trên trán mọi người toát ra mồ hôi lạnh, đây là tượng trưng của đế quốc đó. . .
Nhưng bọn họ cũng hiểu không thể chọc giận bệnh nhân tâm thần, hơn nữa còn là đám tổ tông này! Huống chi người ngoài cũng không biết hoàng thượng là gì, bọn họ gọi cũng không sao.
"Vâng vâng, hoàng thượng hoàng thượng."
Mọi người đều gọi Trương Khởi Khởi một tiếng hoàng thượng, Trương Khởi Khởi vui mừng khôn xiết, tuy vừa mới rõ chút tình huống, nhưng ít ra nơi này không kém.
Lúc này, một y tá nhỏ cung kính bưng khay tới, "Vậy hoàng thượng, có phải đã tới giờ uống thuốc của ngài rồi không?"
Trương Khởi Khởi nhìm chằm chằm cái khay một lúc lâu, mọi người bất giác mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chỉ sợ Trương Khởi Khởi mất hứng lật khay.
Sau một lúc lâu, Trương Khởi Khởi bỗng vui vẻ ra mặt, "Ta đột nhiên nhớ ra, trẫm đứng đầu thiên hạ giang sơn này, cần có giai nhân đi theo, sớm mai triệu tập tất cả y tá nhỏ ở bệnh viện tới, trẫm muốn tổ chức đại hội tuyển tú!"
Khóe miệng y tá trưởng giật giật, sao cô lại cảm thấy, người này sau khi đập đầu vào tường từ hôm qua, chỉ số thông minh không giảm xuống, ngược lại càng yêu nghiệt hơn rồi?
Trương Khởi Khởi cảm thấy ngủ vô cùng ngon, nhưng có một giọng nói như bùa đòi mạng đang không ngừng gọi, đánh thức mộng đẹp của cô, Trương Khởi Khởi không kiên nhẫn giậm chân: "Kêu cái lông gì thế!" Sau đó thế giới im lặng rồi. . .
Sau khi đợi một lúc lâu, Trương Khởi Khởi bỗng thấy không thích hợp, không phải cô đang trộm mộ với lão già sao? Sao lại đang ngủ? Sờ sờ lung tung, thật mềm, hình như là giường. . .
Trương Khởi Khởi mở to mắt, drap giường màu xanh da trời, giường màu xanh da trời, cùng với một cô gái xinh đẹp mặc quần áo màu trắng giống y tá đập vào mắt cô.
Trương Khởi Khởi bỗng cười mơ mộng, "Người đẹp, mấy giờ rồi?"
Y tá nhỏ run rẩy trả lời: "Ba giờ đêm, tới giờ uống thuốc rồi. . ."
Trương Khởi Khởi vung tay lên, lại nằm xuống giường, "Người đẹp đừng nghịch, hơn nửa đêm rồi, cô uống thuốc rồi về nhà đi, tôi tiếp tục ngủ một lát."
"Nhưng, nhưng mà. . ." Y tá nhỏ sắp khóc ra, "Thuốc này là của cô mà. . ."
Trương Khởi Khởi không hé răng, có vẻ như đang ngủ, y tá nhỏ bưng lên khay đựng thuốc, vẻ mặt uể oải, y tá trưởng nhất định sẽ lại mắng cô, những bệnh nhân này thật khó hầu hạ. Hôm kia có bệnh nhân nói mình là quân nhân đế quốc muốn cầm đao quyết chiến sống mái với viện trưởng, hôm qua bệnh nhân này lại đập đầu vào tường vì bị hoàng tử cự tuyệt, cũng không biết đã là lần thứ mấy rồi, haiz. . .
Không đi được hai bước, bệnh nhân trên giường bỗng trở mình bò dậy, vô cùng mơ màng hỏi một câu, "Đây là đâu vậy?"
Y tá nhỏ nhìn cô một cái, tuy rằng bệnh nhân thường hỏi vấn đề này, nhưng cô vẫn quyết định trả lời thành thật, hơn nữa còn phải hàm súc một chút, "Ừm, đây, đây là bệnh viện, cô mắc bệnh rồi!"
"Bệnh viện?"
Trương Khởi Khởi thì thào tự nói một câu, "Không phải tôi đang ở trong mộ sao?"
Y tá nhỏ giật mình, xem ra cô phải nói với y tá trưởng bệnh nhân ở phòng này bệnh lại nặng hơn rồi.
"A, không đúng, sao tôi lại ở trong bệnh viện, tôi bị bệnh gì chứ? Hơn nữa, lão già Trương Tam kia đâu?"
Trương Khởi Khởi ngây ngẩn một lát, rốt cuộc hỏi vấn đề mấu chốt, tuy rằng vấn đề thứ ba y tá nghe không hiểu, nhưng cô cho là bệnh nhân có "ý nghĩ của chính mình", hai vấn đề trước cô có thể trả lời!
Y tá nhỏ lấy thuốc và một cốc nước ấm từ trong khay ra, cười dịu dàng với Trương Khởi Khởi: "Uống thuốc này rồi cô sẽ biết, ngoan nào."
Vẻ mặt này giống y như đang dỗ đứa trẻ ba tuổi.
"Cô cho rằng tôi là đứa trẻ lên ba hả?" Trương Khởi Khởi cảnh giác nhìn y tá, "Đừng tưởng bộ dạng xinh đẹp là muốn làm gì thì làm với tôi, tôi vừa thấy một mỹ nhân còn đẹp hơn cô 1000 lần!"
"Đúng đúng đúng, cô đã bốn tuổi, tôi cũng không xinh đẹp, cô mau uống thuốc đi, ngoan ~!"
Trương Khởi Khởi không thể nhịn được nữa, cho dù đối phương là mỹ nhân, cô muốn đùa giỡn thì cũng phải biết rõ tình cảnh của mình trước. Trương Khởi Khởi tiến lên kéo cổ áo y tá, hung dữ nói: "Nói mau! Không nói tôi lột quần áo cô!"
Y tá nhỏ bị cô dọa, lập tức run run nói ra một câu: "Nơi này là. . . bệnh viện. . . tâm thần. . . đế quốc. . ."
"Ầm!"
Sét đánh ngay trên đỉnh đầu Trương Khởi Khởi, toàn bộ đầu óc chỉ được khai phá 1% của cô lúc này cứ hiện lên câu nói bệnh viện tâm thần, bệnh viện tâm thần, bệnh viện tâm thần. . .
"Cô muốn cho tôi uống thuốc, ý của cô là, tôi là một bệnh nhân tâm thần. . .?" Trương Khởi Khởi ngơ ngác hỏi y tá nhỏ, y tá nhỏ nghe vậy thấy chết không sờn nắm cổ áo của mình, ra sức gật đầu với quyết tâm không khác gì tráng sĩ chặt tay.
Trương Khởi Khởi bỗng nở nụ cười, sau đó dịu dàng xoa mặt y tá nhỏ, vô cùng thâm tình nói: "Ngoan, đừng làm bộ, cô mới là bệnh nhân phải không, đến đây, nằm lên giường đi, tôi cho cô uống thuốc. . ."
Y tá nhỏ sợ hãi chạy mất!
Trương Khởi Khởi ở đằng sau vẫn kêu to, "Đây là bệnh viện gì, còn cho phép bệnh nhân chạy loạn hả?"
Trương Khởi Khởi vừa định đuổi theo, lại thoáng nhìn thấy một mặt gương ở bên giường, đúng lúc chiếu lên hình ảnh gương mặt cô!
"A a a ——!"
Trương Khởi Khởi hét lên một tiếng, không phải bởi vì cô thấy gương mặt của người khác trong gương, mà là bởi vì ở trong gương, cô thấy đằng sau lưng mình còn có một người có gương mặt giống như cô.
Kích thích quá lớn, Trương Khởi Khởi gặp vô số cương thi lẫn nữ quỷ, ở một khắc này, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
"Khởi Khởi, Khởi Khởi. . ."
Xa xa có bóng người màu trắng, không ngừng vặn vẹo trong lốc xoáy màu đen, "nó" vươn tay về phía trước. không biết muốn chạm vào người nào. . .
"Khởi Khởi, tôi phải đi, cô phải ở lại, trả nợ thay tôi. . ."
"Khởi Khởi, nhớ kỹ, phải giả điên, đừng nói rằng mình tỉnh táo, nếu không sẽ có nhiều người muốn giết cô, trước khi gặp lại anh ấy. . ."
"Khởi Khởi, thay tôi sống cho tốt. . ."
"Oành."
Thật giống như ý thức trở về, Trương Khởi Khởi bỗng mở to mắt, dọa mọi người vây quanh nhảy dựng.
"Ôi, tổ tông, cô cuối cùng cũng tỉnh!"
Mọi người mặc áo blouse trắng bên giường bệnh thở phào nhẹ nhõm, Trương Khởi Khởi buồn rầu nhìn chằm chằm trần nhà, sau đó lại trợn tròn mắt, lạnh lùng nói: "Lớn mật! Phải gọi trẫm là hoàng thượng!"
"Hả? Hả? Hoàng thượng?"
Tất cả mọi người choáng voáng, Trương Khởi Khởi thấy bọn họ như chưa từng nghe qua, không khỏi buồn bực nói: "Các người không biết hoàng thượng là gì?"
Mọi người nhất trí lắc đầu.
"Vậy lãnh đạo cao cấp nhất quốc gia của các người gọi là gì?"
Có người dè dặt hỏi: "Ý của ngài là đế hoàng ư?"
Trương Khởi Khởi sửng sốt một chút, lập tức gật đầu, "Đúng! Hoàng thượng chính là đế hoàng! Về sao các người phải gọi ta là hoàng thượng, không gọi lôi ra ngoài chém đầu!"
Trên trán mọi người toát ra mồ hôi lạnh, đây là tượng trưng của đế quốc đó. . .
Nhưng bọn họ cũng hiểu không thể chọc giận bệnh nhân tâm thần, hơn nữa còn là đám tổ tông này! Huống chi người ngoài cũng không biết hoàng thượng là gì, bọn họ gọi cũng không sao.
"Vâng vâng, hoàng thượng hoàng thượng."
Mọi người đều gọi Trương Khởi Khởi một tiếng hoàng thượng, Trương Khởi Khởi vui mừng khôn xiết, tuy vừa mới rõ chút tình huống, nhưng ít ra nơi này không kém.
Lúc này, một y tá nhỏ cung kính bưng khay tới, "Vậy hoàng thượng, có phải đã tới giờ uống thuốc của ngài rồi không?"
Trương Khởi Khởi nhìm chằm chằm cái khay một lúc lâu, mọi người bất giác mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chỉ sợ Trương Khởi Khởi mất hứng lật khay.
Sau một lúc lâu, Trương Khởi Khởi bỗng vui vẻ ra mặt, "Ta đột nhiên nhớ ra, trẫm đứng đầu thiên hạ giang sơn này, cần có giai nhân đi theo, sớm mai triệu tập tất cả y tá nhỏ ở bệnh viện tới, trẫm muốn tổ chức đại hội tuyển tú!"
Khóe miệng y tá trưởng giật giật, sao cô lại cảm thấy, người này sau khi đập đầu vào tường từ hôm qua, chỉ số thông minh không giảm xuống, ngược lại càng yêu nghiệt hơn rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.