Quyển 1 - Chương 30: Mục tiêu
Phật Thuyết Ái
23/12/2016
Edit: Sulli
Nghĩ đến việc Trương Khởi Khởi cô đã sống 18 năm, còn chưa bao giờ bị người khác gọi một cách mất hồn như vậy, ngay cả lần Trương lão gia tử kêu thân mật nhất cũng chỉ là một câu "Nha đầu chết tiệt kia", chưa từng dùng loại xưng hô thể hiện sự ái muội giữa con người lại thể hiện tình thân như vậy.
Vì thế sắc mặt lúc đó của cô như bị táo bón, tránh cái ôm của người tới, sau đó nhìn kẻ vẻ mặt cứng ngắc trong nháy mắt kia.
Không thể phủ nhận đây là một người đàn ông cao quý tao nhã tới cực điểm, khuôn mặt anh tuấn giống như người 27 28 tuổi, tuyệt đối không giống quan viên đầy nếp nhăn của quốc gia nào đó trên địa cầu, nếu đi ra ngoài chạy một vòng có thể khiến hàng vạn cô gái thét chói tai —— nhưng vì sao Trương Khởi Khởi lại có dáng vẻ như vậy? Đột biến gien?
"Khởi Khởi, ta là ba ba, chẳng lẽ con ngay cả ta cũng không nhận ra ư?" Trong mắt người đàn ông bỗng ánh lên vẻ đau thương, Trương Khởi Khởi lại rõ ràng nhìn thấy vẻ lạnh băng và không kiên nhẫn lóe lên trong chớp mắt.
Mẹ ơi, quả là không có nhân tính, mặt ngoài hòa ái là giả vờ sao?
Bác sĩ đi cùng thấy Trương Khởi Khởi ngẩn người, cho rằng cô không nhận ra, không khỏi ho nhẹ nhắc nhở một tiếng: "Hoàng thượng, đây là phụ thân của ngài, thái thượng hoàng!"
Người đàn ông nghe thấy xưng hô như vậy có vẻ không hiểu, Trương Khởi Khởi liền dùng biểu cảm ghét bỏ nhìn đế hoàng thống trị một đế quốc trong truyền thuyết: "Mẫu thân của ta đâu?"
Đế hoàng che tay trên miệng ho một tiếng: "Gần nhất mẹ con cùng với đại ca đi đến Vantitroy giải sầu, khi nào trở về ta bảo mẹ đến thăm con."
Sắc mặt mọi người thay đổi, thật rõ ràng đều hiểu đây chẳng phải mẹ ruột của Trương Khởi Khởi, mà là đế hậu của hắn, thấy bệnh thần kinh không hiểu chuyện mà bắt nạt, đúng là không biết xấu hổ. . .
Trương Khởi Khởi tất nhiên cũng nghe ra, trong lòng vì mẹ ruột của thân thể này mà thấy không đáng, nhưng cô hiểu rõ dù sao đối phương là đế hoàng, xuống tay với con gái riêng quả là quá dễ dàng.
Đấu trí đấu tâm ai không biết chứ? Không biết bệnh thần kinh có một quyền lợi gọi là cố tình gây sự ư?
Vì thế Trương Khởi Khởi nghiêm túc gật đầu, một bộ bố thí nhìn bác sĩ bên cạnh: "Theo ta thấy, hiện tại trở về đi, triệu nguyên soái tới ta có chuyện thương lượng với hắn."
Thầy thuốc trợn tròn mắt, run rẩy hỏi: "Hoàng. . . Hoàng thượng, ngài muốn rút lui?" Vấn đề là đế hoàng còn chưa lên tiếng đâu!
"Nói thật là khó nghe, cái gì gọi là rút lui? Cái này gọi là về. . . Về cái gì nhỉ?" Giả vờ làm bộ suy xét, bóng dáng của Trương Khởi Khởi bỗng biến mất trong tầm mắt của mọi người, mặc cho đế hoàng ở phía sau gọi lại với vẻ mong mỏi con gái cũng không quay đầu, những người theo tới bỗng cảm thấy đau bụng. . .
Đến khi Trương Khởi Khởi biến mất trong tầm mắt mọi người, sắc mặt đế hoàng bỗng trầm xuống, các bác sĩ y tá cũng vì vậy mà run rẩy một cái, nhưng đế hoàng cũng chỉ trầm mặt, không nói thêm gì, sau đó vung tay lên, mang theo các hoàng tử cùng trở về, trước khi đi ném một câu: "Chăm sóc nó cho tốt!"
Sau khi ra bệnh viện, mọi người ngồi trên nhà xe di động xa hoa, đối tượng thầm mến trước khi của Trương Khởi Khởi, cũng là nhị hoàng tử của đế quốc Armas cùng đế hoàng ngồi trên cùng một chiếc xe, sau khi lên xe thấy vẻ mặt không tốt của cha, cũng hơi hơi nhíu mày: "Hiện tại cô ta điên thật rồi, muốn hỏi điều gì cũng không được, việc này nên làm sao bây giờ."
"Là ta lúc trước quá vội vàng, tạm thời xem xem, từ chỗ mẹ của con bé xuống tay, con bé ở bệnh viện, ta không tin mẹ nó không chịu nói!" Đế hoàng lạnh mặt nói ra những lời này, quả thực so với hình tượng từ phụ như lúc trước giống như hai người.
Nhị hoàng tử gật đầu, cũng không nói gì nữa.
Phim truyền hình nói cho chúng ta biết, người xấu luôn không có kết cục tốt, thắng lợi luôn là phe chính nghĩa, hơn nữa làm một quyển tiểu thuyết hài, bi kịch gì đó chỉ có thể dùng để tham khảo.
Nghĩ đến việc Trương Khởi Khởi cô đã sống 18 năm, còn chưa bao giờ bị người khác gọi một cách mất hồn như vậy, ngay cả lần Trương lão gia tử kêu thân mật nhất cũng chỉ là một câu "Nha đầu chết tiệt kia", chưa từng dùng loại xưng hô thể hiện sự ái muội giữa con người lại thể hiện tình thân như vậy.
Vì thế sắc mặt lúc đó của cô như bị táo bón, tránh cái ôm của người tới, sau đó nhìn kẻ vẻ mặt cứng ngắc trong nháy mắt kia.
Không thể phủ nhận đây là một người đàn ông cao quý tao nhã tới cực điểm, khuôn mặt anh tuấn giống như người 27 28 tuổi, tuyệt đối không giống quan viên đầy nếp nhăn của quốc gia nào đó trên địa cầu, nếu đi ra ngoài chạy một vòng có thể khiến hàng vạn cô gái thét chói tai —— nhưng vì sao Trương Khởi Khởi lại có dáng vẻ như vậy? Đột biến gien?
"Khởi Khởi, ta là ba ba, chẳng lẽ con ngay cả ta cũng không nhận ra ư?" Trong mắt người đàn ông bỗng ánh lên vẻ đau thương, Trương Khởi Khởi lại rõ ràng nhìn thấy vẻ lạnh băng và không kiên nhẫn lóe lên trong chớp mắt.
Mẹ ơi, quả là không có nhân tính, mặt ngoài hòa ái là giả vờ sao?
Bác sĩ đi cùng thấy Trương Khởi Khởi ngẩn người, cho rằng cô không nhận ra, không khỏi ho nhẹ nhắc nhở một tiếng: "Hoàng thượng, đây là phụ thân của ngài, thái thượng hoàng!"
Người đàn ông nghe thấy xưng hô như vậy có vẻ không hiểu, Trương Khởi Khởi liền dùng biểu cảm ghét bỏ nhìn đế hoàng thống trị một đế quốc trong truyền thuyết: "Mẫu thân của ta đâu?"
Đế hoàng che tay trên miệng ho một tiếng: "Gần nhất mẹ con cùng với đại ca đi đến Vantitroy giải sầu, khi nào trở về ta bảo mẹ đến thăm con."
Sắc mặt mọi người thay đổi, thật rõ ràng đều hiểu đây chẳng phải mẹ ruột của Trương Khởi Khởi, mà là đế hậu của hắn, thấy bệnh thần kinh không hiểu chuyện mà bắt nạt, đúng là không biết xấu hổ. . .
Trương Khởi Khởi tất nhiên cũng nghe ra, trong lòng vì mẹ ruột của thân thể này mà thấy không đáng, nhưng cô hiểu rõ dù sao đối phương là đế hoàng, xuống tay với con gái riêng quả là quá dễ dàng.
Đấu trí đấu tâm ai không biết chứ? Không biết bệnh thần kinh có một quyền lợi gọi là cố tình gây sự ư?
Vì thế Trương Khởi Khởi nghiêm túc gật đầu, một bộ bố thí nhìn bác sĩ bên cạnh: "Theo ta thấy, hiện tại trở về đi, triệu nguyên soái tới ta có chuyện thương lượng với hắn."
Thầy thuốc trợn tròn mắt, run rẩy hỏi: "Hoàng. . . Hoàng thượng, ngài muốn rút lui?" Vấn đề là đế hoàng còn chưa lên tiếng đâu!
"Nói thật là khó nghe, cái gì gọi là rút lui? Cái này gọi là về. . . Về cái gì nhỉ?" Giả vờ làm bộ suy xét, bóng dáng của Trương Khởi Khởi bỗng biến mất trong tầm mắt của mọi người, mặc cho đế hoàng ở phía sau gọi lại với vẻ mong mỏi con gái cũng không quay đầu, những người theo tới bỗng cảm thấy đau bụng. . .
Đến khi Trương Khởi Khởi biến mất trong tầm mắt mọi người, sắc mặt đế hoàng bỗng trầm xuống, các bác sĩ y tá cũng vì vậy mà run rẩy một cái, nhưng đế hoàng cũng chỉ trầm mặt, không nói thêm gì, sau đó vung tay lên, mang theo các hoàng tử cùng trở về, trước khi đi ném một câu: "Chăm sóc nó cho tốt!"
Sau khi ra bệnh viện, mọi người ngồi trên nhà xe di động xa hoa, đối tượng thầm mến trước khi của Trương Khởi Khởi, cũng là nhị hoàng tử của đế quốc Armas cùng đế hoàng ngồi trên cùng một chiếc xe, sau khi lên xe thấy vẻ mặt không tốt của cha, cũng hơi hơi nhíu mày: "Hiện tại cô ta điên thật rồi, muốn hỏi điều gì cũng không được, việc này nên làm sao bây giờ."
"Là ta lúc trước quá vội vàng, tạm thời xem xem, từ chỗ mẹ của con bé xuống tay, con bé ở bệnh viện, ta không tin mẹ nó không chịu nói!" Đế hoàng lạnh mặt nói ra những lời này, quả thực so với hình tượng từ phụ như lúc trước giống như hai người.
Nhị hoàng tử gật đầu, cũng không nói gì nữa.
Phim truyền hình nói cho chúng ta biết, người xấu luôn không có kết cục tốt, thắng lợi luôn là phe chính nghĩa, hơn nữa làm một quyển tiểu thuyết hài, bi kịch gì đó chỉ có thể dùng để tham khảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.