Chương 1: "CÓ" HOẶC "KHÔNG"
Tam Nhật Thành Tinh
16/11/2021
.14-11-2021.
Trần đường moi ra đôi chân bị cát quấn lấy, thời điểm bị kéo về hướng biển, cả người đầy tuyệt vọng.
Vô luận thế nào đều trốn không thoát, hắn đã sớm thử qua vô số loại phương pháp, đủ các loại góc độ: như điên cuồng chạy vội khỏi phạm vi bờ cát, liều mạng giãy dụa trong biển, mang ý đồ đe doạ mà lớn tiếng kêu to, hoặc khởi động cả hai tay hai chân đồng loạt phản kháng, tất cả đều là phí công vô ích. Kết cục chỉ có chịu chết.
Này con mẹ nó rõ ràng là bug!
Vì cái gì người khác sáng tạo ra nhân vật thì trực tiếp được gia nhập tổ đội đi giết Boss, đến lượt hắn sáng tạo ra nhân vật thì cố tình trở thành vật hi sinh trong game, đến luyện tập cũng không đủ trình độ cấp bậc, chú định phải một mình chịu chết, còn phải dâng hết điểm kinh nghiệm cho Boss?!
Trần Đường chính là một người phi thường quật cường, là cái loại quật cường giống với thiểu năng trí tuệ, hắn tốt nghiệp Đại học Nông nghiệp, cuối cùng chọn ở nhà làm cao thủ luyện game thuê cho người ta, sinh hoạt nhược trí.
Trước đó hắn nhận luyện thuê cho người ta một tài khoản trong game "Xuyên qua Hoả tuyến", nhưng mấy cái game vi tính đều dựa vào bắn nhau cho sảng khoái là chính, chẳng bao lâu thì dần bị thay thế bởi loạt game di động ra mắt ùn ùn không dứt.
Mắt thấy tiền lời ngày càng sa sút, Trần Đường không thể không chiến đấu liên tục ở các đấu trường game di động, công việc luyện cấp cho các tiểu cô nương thì không cần đầu óc, siêng cày hằng ngày, chỉ cần toàn bộ hành trình đều theo đúng tiến độ mỹ mãn, là có thể thăng cấp game di động "nhược trí" vèo vèo.
Lần này tiếp nhận một tài khoản, tựa game là "Đế quốc Biển sâu" - là loại game di động mới ra mắt không lâu, người chơi đa phần là các tiểu cô nương.
{Mạt thế 600 năm sau,
Nhân loại trải qua một trận thanh tẩy thiên địa lớn, Cực Nam Cực Bắc hoà tan, bốn mùa luân phiên biến mất, động vật và thực vật tử vong hoặc biến dị, lục địa dần giảm bớt, môi trường thích hợp để sinh tồn theo đó bị thu hẹp.
Cuối cùng nhân loại chỉ có thể cư ngụ trên mặt biển, dựa vào biển mà tồn tại. Lấy đại dương bao la làm bối cảnh trò chơi, con người với loài nhân ngư thần bí trong truyền thuyết triển khai các loại tranh đoạt tài nguyên cùng săn giết lẫn nhau.}
Tình tiết chính của game là lập tổ đội đi câu cá, săn bắt nhân ngư, cũng không có gì đặc sắc, nhưng công ty game đầu tư toàn bộ tài chính vào chất lượng đồ hoạ thượng thừa, phong cảnh trò chơi, tạo hình nhân vật, thậm chí là nhân ngư đều phi thường chân thật, bởi vậy mà game dùng tốc độ nhanh đến quỷ dị trở nên thịnh hành giữa các tiểu cô nương.
Trần Đường thực chất là bị tiểu cô nương tiêu tiền hào phóng dụ hoặc, nên mới tiếp nhận cái nhiệm vụ luyện cấp não tàn này.
Tiểu cô nương hứa hẹn cho hắn hai ngàn kim tệ, không cần hắn thức đêm luyện cấp, chỉ cầu hắn đem nhân vật mình tạo ra đặt sát bên người Đại Boss, tốt nhất là cùng Đại Boss dây dưa một chỗ, làm được thì hai ngàn kim tệ này liền thuộc về hắn.
"Chuyện tốt" như vậy quả thực là ngàn năm có một, kim chủ cô nương hiển nhiên là loại tiêu tiền vì sắc, không muốn đánh Boss mà muốn làm hoa si.
Vì thế Trần Đường vỗ ngực đảm bảo: khẳng định sẽ cho em gái một nhân vật cùng Đại Boss Đốc Dương khó xoá khó phân.
Thời điểm sáng tạo nhân vật đã là nửa đêm, Trần Đường buồn ngủ nên không có tâm tình chỉnh trang đôi mắt, cái mũi hay cái miệng gì đó từ hệ thống, trực tiếp chọn gương mặt chính mình, dù sao hình tượng giới tính có thể tuỳ thời sửa sau.
Nhưng dường như hắn gặp bug, đêm hôm khuya khoắt Trần Đường tuyển lọc nửa ngày, tuyển ra một cái có thể giao lưu ăn Tết cùng Boss Đốc Dương, nhưng mỗi lần đăng nhập vào game lại bị truyền tống tới nhân vật bên cạnh Đại Boss.
Điểm chung của nhân vật này là không có người chơi nào chọn, vì thời điểm vừa vào game, lỡ không chú ý mà chạy chậm một chút sẽ lập tức bị Boss mạt sát.
Điểm đáng khen duy nhất là mỗi lần đều có thể tự mình tiếp xúc 'gần gũi' Boss, Trần Đường rút ra một kết luận về tâm lý đám hoa si: cho dù mười lần bị giết hết tám lần, chết trên đôi tay 'âu yếm' của người thương, làm sao có thể không thê mỹ?
Tại kỷ lục mười lần đăng nhập chết cả mười, Trần Đường rốt cuộc ý thức được mình đã xem nhẹ trình độ lợi hại của Boss trong game. Nhưng rõ ràng hắn thấy người khác đều chạy được, đến phiên hắn đăng nhập đã là lần thứ hai mươi mấy, thử qua các loại biện pháp kỳ ba lẫn cực đoan, kết cục đều bị tìm về kéo xuống biển sâu.
Như vậy không được a!
Tiểu cô nương chết tám lần có thể gọi là cái chết 'thê mỹ' trên tay người thương, chết hai mươi mấy lần, hai ngàn kim tệ liền phải ném trôi sông, nhân vật 'buộc phải chết' như vậy ai mà muốn a!!!
Vậy thì để hắn tự mình ra tay!
Trần Đường click mở bảng thuộc tính nhân vật. Phát hiện nhân vật này không chỉ cùng Boss Đốc Dương có một chút quan hệ giao lưu ăn Tết, mà là có hai lần kỷ lục lừa tình...
Thăng thiên đi!
Khổ nỗi một cái ID chỉ có thể sáng tạo một cái Account, Trần Đường cũng không tin mình chạy không thoát, vì thế suốt đêm áp dụng vô số loại phương pháp chạy trốn.
(*ID, Account: đều là tài khoản nhân vật)
Bóng đêm ám trầm, hai mắt hắn mê ly, xoa xoa đôi mắt, giao diện trò chơi trước mặt nhảy ra một cái thông báo.
[Muốn tự mình trải nghiệm kích thích chạy trốn không? Muốn sống sót đan túi gấm không? 'Có' hoặc 'Không'.]
Trần Đường gấp muốn chết, lại không cam lòng vuột mất hai ngàn kim tệ, thấy thông báo hiện ra liền không cần suy nghĩ, cơ hội đến phải ngay lập tức nắm bắt, hắn chẳng chút do dự nhấn vào nút xác nhận.
Vốn tưởng game di động cài đặt trước thông báo, thấy người chơi đang bế tắc thì hảo tâm cho gợi ý... ai ngờ ý tứ trò chơi là 'tự mình trải nghiệm' theo nghĩa đen, dùng cơ thể sống tự mình trải nghiệm.
(*nghĩa đen: nghĩa gốc, nghĩa trên mặt chữ)
... Nếu sớm biết hắn phải tự thân thử luyện, kỳ ảo xuyên qua thế giới trò chơi.
... Nếu sớm biết hắn phải chính diện tao ngộ Boss Đốc Dương, trở thành cái nhân vật 'buộc phải chết' kia.
Hắn tuyệt đối không tuyển chọn nhân vật này, tuyệt đối sẽ nhấn vào nút từ chối!
Sai sai, hẳn là tuyệt đối không vì hai ngàn kim tệ, luyện cấp cho cái game di động thiểu năng này!
Trần Đường bị vứt xác trên bãi cát, buổi đêm trên bờ cũng lạnh như trong nước, người hắn đã chôn dưới lớp cát gần ba giờ, cho rằng lần này mình có thể chờ đến hừng đông, chỉ cần mặt trời mọc, Boss Đốc Dương sẽ đi săn mồi, hắn cũng là có thể nhân cơ hội chạy trốn tới lãnh địa nhân loại.
Vậy mà sau ba giờ, thân thể hắn sắp đông cứng, hai chân vẫn bị đuôi cá quấn lấy, kéo về hướng biển sâu.
Miệng Trần Đường không thể tránh khỏi hạt cát chảy ngược vào trong, cả người chật vật bất kham, lối thoát cuối cùng là ngõ cục. Đôi tay phí công ở trên bờ cát cào ra hai đạo mương sâu, cũng không cản được bước chân tử vong tiếp cận.
Hắn thậm chí biết trước hình thức tử vong của mình, bị kéo xuống đại dương thi cốt vô tồn.
Trần Đường muốn bám trụ vật gì đó, một cái cây, một khóm rễ, một cái vỏ sò sắc bén, tận trong thâm tâm hắn biết rõ đuôi cá đang bó trụ hai chân mình không phải đồ vật tầm thường có thể cắt qua, giả sử hắn có tìm cách cắt bỏ được cũng là hành động tìm chết nhanh hơn.
Nhưng loại cảm giác đối mặt tuyệt cảnh mà không có sức phản kháng, cái gì cũng không làm được, vô pháp dùng ngôn ngữ miêu tả.
Hắn chỉ vì sinh hoạt, cả đời lương thiện không tổn hại đến ai, nếu có chuyện đáng thẹn với lương tâm nhất, bất quá là phụ bạc một tấm chân tình của bạn gái. Không biết cái chuyện xuyên không cẩu huyết này vì cái gì sẽ rơi xuống trên đầu hắn, còn không phải là xuyên vào tiểu thuyết, xuyên vào lịch sử, mà là xuyên vào trò chơi, cái trò chơi mà hắn mới chơi đúng một ngày.
Cùng là nhân vật tìm đường chết do chính hắn tạo ra, giờ phút này đang trải nghiệm cảm giác bị Boss Đốc Dương kéo xuống biển sâu lần thứ 32, bất đồng ở chỗ 31 lần trước là hắn an nhàn ngồi trước màn hình thao túng nhân vật bằng bảng điều khiển, chết bao nhiêu lần vẫn có cơ hội thử lại, mà lúc này đây, hắn khẳng định nếu chết liền có thể đi chầu Diêm Vương.
Hắn đã chạm tới nước biển. . ngôn tình hoàn
Trần Đường tuyệt vọng cong người khom lưng giãy dụa, phun cát ra khỏi miệng, hoảng loạn van xin.
"Boss đại nhân, tha ta, ta không phải là Trần Đường thật, ta không..."
"Ùng ục ùng ục..." Trần Đường bị sặc chết đi sống lại, không dám vừa hô hấp vừa nói chuyện.
Thân thể không ngừng trầm xuống, nước biển so với bóng đêm còn lạnh hơn. Buồng phổi bởi vì sặc nước mà cay đau, hắn lập tức không nhịn được lâu mà khụ ra tiếng, áp lực nước xung quanh càng lúc càng lớn, như muốn đem hắn nghiền nát.
Bốn phía đen nhánh một mảnh, áp lực không ngừng tăng lên, cỗ tuyệt vọng trong lòng Trần Đường liền hoá thành phẫn hận, vì cái gì hắn phải xuyên qua, vì cái gì muốn hắn chết?!
Hắn không cần chết, phải có biện pháp sống sót, nhất định có biện pháp trở về, hắn không cần chết chỗ này.
Trần Đường dùng chút sức lực cuối cùng vực dậy, nương theo đuôi cá đang quấn lấy hai chân mà sờ soạng lên trên, tay chạm vào một mảnh trơn trượt lạnh băng so với nước biển, bên trên bao trùm lớp vảy nhỏ.
Cái gì cũng nhìn không thấy, cái gì cũng nghe không lọt, chỉ có cảm giác khi sờ qua vảy, chạm đến sợi tóc mềm mại, kia cũng không giống tóc, xúc giác so với tóc còn mềm hơn gấp vài lần lại bị hắn thô bạo dùng xức lôi kéo không ngừng.
Bắt được!
Trần Đường nắm trong tay chùm tóc dùng sức giật xuống, chủ nhân mái tóc ăn đau, cong eo hạ xuống theo Trần Đường, Trần Đường đã sặc hai ngụm nước, nếu không còn hô hấp, hắn còn chưa chết do áp lực nước bên dưới, đã phải chết do hít thở không thông.
Đem sợi tóc cuốn quanh cổ tay, ước chừng cuốn được ba vòng, rốt cuộc sờ đến đầu người, Trần Đường lung tung sờ qua đôi mắt cùng cái mũi người kia, tìm đúng vị trí miệng, liền nhấn xuống một cái, lập tức hôn lên.
Đem môi người phong bế không một khe hở, hô hấp trong khoang miệng đối phương bị hắn cướp đoạt vào thân thể, đau đớn ở buồng phổi giảm bớt, trực giác thứ quấn lấy hai chân đã mất đi, tay càng gắt gao quấn chặt tóc đối phương, ấn đầu người kia hấp thu dưỡng khí cứu mạng.
Hắn biết người mình ôm lấy không phải là 'người', mà là trùm cuối của thế giới, của trò chơi này, một vương giả đại dương trẻ tuổi hùng tráng có thể dễ dàng hạ gục đàn cá mập vây công, là nhân ngư giống đực đã tự tay lộng chết cái tên có thù oán với mình.
Nhưng thống khổ do hít thở không thông thật sự vô pháp thừa nhận, hắn thà bị xé nát, chết một cách thống khoái, cũng không muốn nếm thử tư vị vô pháp hô hấp lần nữa.
Trần Đường ôm chặt đầu nhân ngư,, trong bóng đêm môi gắt gao dán lên môi nhân ngư, tham lam hấp thu dưỡng khi trong miệng nhân ngư, mang cá sau má của nhân ngư không một tiếng động bắt đầu trương khởi, lọc khí từ trong nước biển, cung cấp bản thể dưỡng khí đang không ngừng bị xói mòn.
Tốc độ trầm xuống đình chỉ, trong lòng biển đen nhánh ám trầm, nhân ngư đứng yên lặng, nghi hoặc đẩy đẩy nhân loại đang ôm y không bỏ, đổi lại chính là bị ôm càng chặt.
Cảm giác giam cầm trên đùi bị buông ra, máu một lần nữa lưu thông thuận lợi, năng lực hoạt động hai chân khôi phục, hiểm cảnh còn chưa có qua đi, Trần Đường liền gắt gao quấn chặt eo nhân ngư, hai chân chặt chẽ câu lấy, đến chết cũng muốn cuốn theo bình dưỡng khí của hắn.
Đuôi cá thật dài ở trong nước chậm rãi đong đưa, nhân ngư có thể dễ dàng xé mở Trần Đường, hoặc chỉ cần lặn xuống một đoạn nữa là có thể dùng áp lực nước lấy mệnh hắn, nhưng nhân ngư không biết vì cái gì đột nhiên thay đổi chủ ý, bắt đầu chậm rãi di động.
Đại não được cung cấp đầy đủ dưỡng khí, tư tưởng bắt đầu chuyển động, Trần Đường giờ nghĩ mà sợ, cả đầu óc đều bị choáng ngợp bởi nỗi sợ phải tao ngộ sinh vật không biết tên, hắn có thể cảm giác được nhân ngư không hề lặn xuống biển sâu, mà là thay đổi phương hướng, nhưng hắn tuyệt đối không cho rằng nhân ngư tính toán buông tha mình.
Có lẽ y dự định đem hắn mang lên bờ biển ăn, có lẽ là xé nát rồi vứt xác lên đá ngầm để cảnh cáo nhân loại, hoặc là đem hắn ném vào giữa đàn cá mập, xem hắn bị dã man cắn nuốt.
Nhân ngư là sinh vật nguy hiểm, tàn nhẫn, có thù tất báo. Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp bảo toàn mạng sống khi ở cạnh họ.
Tay chân Trần Đường cùng sử dụng để gắt gao bám vào thân thể nhân ngư, miệng đầy mùi cá, môi lại một khắc cũng không dám rời đi, thật sự không thể rời đi, cũng chỉ còn cách đối với nhân ngư có ý định giết chết hắn sử dụng cái biện pháp 'túi gấm' kia.
Kia thật sự là một cái biện pháp bại hoại.
Trần đường moi ra đôi chân bị cát quấn lấy, thời điểm bị kéo về hướng biển, cả người đầy tuyệt vọng.
Vô luận thế nào đều trốn không thoát, hắn đã sớm thử qua vô số loại phương pháp, đủ các loại góc độ: như điên cuồng chạy vội khỏi phạm vi bờ cát, liều mạng giãy dụa trong biển, mang ý đồ đe doạ mà lớn tiếng kêu to, hoặc khởi động cả hai tay hai chân đồng loạt phản kháng, tất cả đều là phí công vô ích. Kết cục chỉ có chịu chết.
Này con mẹ nó rõ ràng là bug!
Vì cái gì người khác sáng tạo ra nhân vật thì trực tiếp được gia nhập tổ đội đi giết Boss, đến lượt hắn sáng tạo ra nhân vật thì cố tình trở thành vật hi sinh trong game, đến luyện tập cũng không đủ trình độ cấp bậc, chú định phải một mình chịu chết, còn phải dâng hết điểm kinh nghiệm cho Boss?!
Trần Đường chính là một người phi thường quật cường, là cái loại quật cường giống với thiểu năng trí tuệ, hắn tốt nghiệp Đại học Nông nghiệp, cuối cùng chọn ở nhà làm cao thủ luyện game thuê cho người ta, sinh hoạt nhược trí.
Trước đó hắn nhận luyện thuê cho người ta một tài khoản trong game "Xuyên qua Hoả tuyến", nhưng mấy cái game vi tính đều dựa vào bắn nhau cho sảng khoái là chính, chẳng bao lâu thì dần bị thay thế bởi loạt game di động ra mắt ùn ùn không dứt.
Mắt thấy tiền lời ngày càng sa sút, Trần Đường không thể không chiến đấu liên tục ở các đấu trường game di động, công việc luyện cấp cho các tiểu cô nương thì không cần đầu óc, siêng cày hằng ngày, chỉ cần toàn bộ hành trình đều theo đúng tiến độ mỹ mãn, là có thể thăng cấp game di động "nhược trí" vèo vèo.
Lần này tiếp nhận một tài khoản, tựa game là "Đế quốc Biển sâu" - là loại game di động mới ra mắt không lâu, người chơi đa phần là các tiểu cô nương.
{Mạt thế 600 năm sau,
Nhân loại trải qua một trận thanh tẩy thiên địa lớn, Cực Nam Cực Bắc hoà tan, bốn mùa luân phiên biến mất, động vật và thực vật tử vong hoặc biến dị, lục địa dần giảm bớt, môi trường thích hợp để sinh tồn theo đó bị thu hẹp.
Cuối cùng nhân loại chỉ có thể cư ngụ trên mặt biển, dựa vào biển mà tồn tại. Lấy đại dương bao la làm bối cảnh trò chơi, con người với loài nhân ngư thần bí trong truyền thuyết triển khai các loại tranh đoạt tài nguyên cùng săn giết lẫn nhau.}
Tình tiết chính của game là lập tổ đội đi câu cá, săn bắt nhân ngư, cũng không có gì đặc sắc, nhưng công ty game đầu tư toàn bộ tài chính vào chất lượng đồ hoạ thượng thừa, phong cảnh trò chơi, tạo hình nhân vật, thậm chí là nhân ngư đều phi thường chân thật, bởi vậy mà game dùng tốc độ nhanh đến quỷ dị trở nên thịnh hành giữa các tiểu cô nương.
Trần Đường thực chất là bị tiểu cô nương tiêu tiền hào phóng dụ hoặc, nên mới tiếp nhận cái nhiệm vụ luyện cấp não tàn này.
Tiểu cô nương hứa hẹn cho hắn hai ngàn kim tệ, không cần hắn thức đêm luyện cấp, chỉ cầu hắn đem nhân vật mình tạo ra đặt sát bên người Đại Boss, tốt nhất là cùng Đại Boss dây dưa một chỗ, làm được thì hai ngàn kim tệ này liền thuộc về hắn.
"Chuyện tốt" như vậy quả thực là ngàn năm có một, kim chủ cô nương hiển nhiên là loại tiêu tiền vì sắc, không muốn đánh Boss mà muốn làm hoa si.
Vì thế Trần Đường vỗ ngực đảm bảo: khẳng định sẽ cho em gái một nhân vật cùng Đại Boss Đốc Dương khó xoá khó phân.
Thời điểm sáng tạo nhân vật đã là nửa đêm, Trần Đường buồn ngủ nên không có tâm tình chỉnh trang đôi mắt, cái mũi hay cái miệng gì đó từ hệ thống, trực tiếp chọn gương mặt chính mình, dù sao hình tượng giới tính có thể tuỳ thời sửa sau.
Nhưng dường như hắn gặp bug, đêm hôm khuya khoắt Trần Đường tuyển lọc nửa ngày, tuyển ra một cái có thể giao lưu ăn Tết cùng Boss Đốc Dương, nhưng mỗi lần đăng nhập vào game lại bị truyền tống tới nhân vật bên cạnh Đại Boss.
Điểm chung của nhân vật này là không có người chơi nào chọn, vì thời điểm vừa vào game, lỡ không chú ý mà chạy chậm một chút sẽ lập tức bị Boss mạt sát.
Điểm đáng khen duy nhất là mỗi lần đều có thể tự mình tiếp xúc 'gần gũi' Boss, Trần Đường rút ra một kết luận về tâm lý đám hoa si: cho dù mười lần bị giết hết tám lần, chết trên đôi tay 'âu yếm' của người thương, làm sao có thể không thê mỹ?
Tại kỷ lục mười lần đăng nhập chết cả mười, Trần Đường rốt cuộc ý thức được mình đã xem nhẹ trình độ lợi hại của Boss trong game. Nhưng rõ ràng hắn thấy người khác đều chạy được, đến phiên hắn đăng nhập đã là lần thứ hai mươi mấy, thử qua các loại biện pháp kỳ ba lẫn cực đoan, kết cục đều bị tìm về kéo xuống biển sâu.
Như vậy không được a!
Tiểu cô nương chết tám lần có thể gọi là cái chết 'thê mỹ' trên tay người thương, chết hai mươi mấy lần, hai ngàn kim tệ liền phải ném trôi sông, nhân vật 'buộc phải chết' như vậy ai mà muốn a!!!
Vậy thì để hắn tự mình ra tay!
Trần Đường click mở bảng thuộc tính nhân vật. Phát hiện nhân vật này không chỉ cùng Boss Đốc Dương có một chút quan hệ giao lưu ăn Tết, mà là có hai lần kỷ lục lừa tình...
Thăng thiên đi!
Khổ nỗi một cái ID chỉ có thể sáng tạo một cái Account, Trần Đường cũng không tin mình chạy không thoát, vì thế suốt đêm áp dụng vô số loại phương pháp chạy trốn.
(*ID, Account: đều là tài khoản nhân vật)
Bóng đêm ám trầm, hai mắt hắn mê ly, xoa xoa đôi mắt, giao diện trò chơi trước mặt nhảy ra một cái thông báo.
[Muốn tự mình trải nghiệm kích thích chạy trốn không? Muốn sống sót đan túi gấm không? 'Có' hoặc 'Không'.]
Trần Đường gấp muốn chết, lại không cam lòng vuột mất hai ngàn kim tệ, thấy thông báo hiện ra liền không cần suy nghĩ, cơ hội đến phải ngay lập tức nắm bắt, hắn chẳng chút do dự nhấn vào nút xác nhận.
Vốn tưởng game di động cài đặt trước thông báo, thấy người chơi đang bế tắc thì hảo tâm cho gợi ý... ai ngờ ý tứ trò chơi là 'tự mình trải nghiệm' theo nghĩa đen, dùng cơ thể sống tự mình trải nghiệm.
(*nghĩa đen: nghĩa gốc, nghĩa trên mặt chữ)
... Nếu sớm biết hắn phải tự thân thử luyện, kỳ ảo xuyên qua thế giới trò chơi.
... Nếu sớm biết hắn phải chính diện tao ngộ Boss Đốc Dương, trở thành cái nhân vật 'buộc phải chết' kia.
Hắn tuyệt đối không tuyển chọn nhân vật này, tuyệt đối sẽ nhấn vào nút từ chối!
Sai sai, hẳn là tuyệt đối không vì hai ngàn kim tệ, luyện cấp cho cái game di động thiểu năng này!
Trần Đường bị vứt xác trên bãi cát, buổi đêm trên bờ cũng lạnh như trong nước, người hắn đã chôn dưới lớp cát gần ba giờ, cho rằng lần này mình có thể chờ đến hừng đông, chỉ cần mặt trời mọc, Boss Đốc Dương sẽ đi săn mồi, hắn cũng là có thể nhân cơ hội chạy trốn tới lãnh địa nhân loại.
Vậy mà sau ba giờ, thân thể hắn sắp đông cứng, hai chân vẫn bị đuôi cá quấn lấy, kéo về hướng biển sâu.
Miệng Trần Đường không thể tránh khỏi hạt cát chảy ngược vào trong, cả người chật vật bất kham, lối thoát cuối cùng là ngõ cục. Đôi tay phí công ở trên bờ cát cào ra hai đạo mương sâu, cũng không cản được bước chân tử vong tiếp cận.
Hắn thậm chí biết trước hình thức tử vong của mình, bị kéo xuống đại dương thi cốt vô tồn.
Trần Đường muốn bám trụ vật gì đó, một cái cây, một khóm rễ, một cái vỏ sò sắc bén, tận trong thâm tâm hắn biết rõ đuôi cá đang bó trụ hai chân mình không phải đồ vật tầm thường có thể cắt qua, giả sử hắn có tìm cách cắt bỏ được cũng là hành động tìm chết nhanh hơn.
Nhưng loại cảm giác đối mặt tuyệt cảnh mà không có sức phản kháng, cái gì cũng không làm được, vô pháp dùng ngôn ngữ miêu tả.
Hắn chỉ vì sinh hoạt, cả đời lương thiện không tổn hại đến ai, nếu có chuyện đáng thẹn với lương tâm nhất, bất quá là phụ bạc một tấm chân tình của bạn gái. Không biết cái chuyện xuyên không cẩu huyết này vì cái gì sẽ rơi xuống trên đầu hắn, còn không phải là xuyên vào tiểu thuyết, xuyên vào lịch sử, mà là xuyên vào trò chơi, cái trò chơi mà hắn mới chơi đúng một ngày.
Cùng là nhân vật tìm đường chết do chính hắn tạo ra, giờ phút này đang trải nghiệm cảm giác bị Boss Đốc Dương kéo xuống biển sâu lần thứ 32, bất đồng ở chỗ 31 lần trước là hắn an nhàn ngồi trước màn hình thao túng nhân vật bằng bảng điều khiển, chết bao nhiêu lần vẫn có cơ hội thử lại, mà lúc này đây, hắn khẳng định nếu chết liền có thể đi chầu Diêm Vương.
Hắn đã chạm tới nước biển. . ngôn tình hoàn
Trần Đường tuyệt vọng cong người khom lưng giãy dụa, phun cát ra khỏi miệng, hoảng loạn van xin.
"Boss đại nhân, tha ta, ta không phải là Trần Đường thật, ta không..."
"Ùng ục ùng ục..." Trần Đường bị sặc chết đi sống lại, không dám vừa hô hấp vừa nói chuyện.
Thân thể không ngừng trầm xuống, nước biển so với bóng đêm còn lạnh hơn. Buồng phổi bởi vì sặc nước mà cay đau, hắn lập tức không nhịn được lâu mà khụ ra tiếng, áp lực nước xung quanh càng lúc càng lớn, như muốn đem hắn nghiền nát.
Bốn phía đen nhánh một mảnh, áp lực không ngừng tăng lên, cỗ tuyệt vọng trong lòng Trần Đường liền hoá thành phẫn hận, vì cái gì hắn phải xuyên qua, vì cái gì muốn hắn chết?!
Hắn không cần chết, phải có biện pháp sống sót, nhất định có biện pháp trở về, hắn không cần chết chỗ này.
Trần Đường dùng chút sức lực cuối cùng vực dậy, nương theo đuôi cá đang quấn lấy hai chân mà sờ soạng lên trên, tay chạm vào một mảnh trơn trượt lạnh băng so với nước biển, bên trên bao trùm lớp vảy nhỏ.
Cái gì cũng nhìn không thấy, cái gì cũng nghe không lọt, chỉ có cảm giác khi sờ qua vảy, chạm đến sợi tóc mềm mại, kia cũng không giống tóc, xúc giác so với tóc còn mềm hơn gấp vài lần lại bị hắn thô bạo dùng xức lôi kéo không ngừng.
Bắt được!
Trần Đường nắm trong tay chùm tóc dùng sức giật xuống, chủ nhân mái tóc ăn đau, cong eo hạ xuống theo Trần Đường, Trần Đường đã sặc hai ngụm nước, nếu không còn hô hấp, hắn còn chưa chết do áp lực nước bên dưới, đã phải chết do hít thở không thông.
Đem sợi tóc cuốn quanh cổ tay, ước chừng cuốn được ba vòng, rốt cuộc sờ đến đầu người, Trần Đường lung tung sờ qua đôi mắt cùng cái mũi người kia, tìm đúng vị trí miệng, liền nhấn xuống một cái, lập tức hôn lên.
Đem môi người phong bế không một khe hở, hô hấp trong khoang miệng đối phương bị hắn cướp đoạt vào thân thể, đau đớn ở buồng phổi giảm bớt, trực giác thứ quấn lấy hai chân đã mất đi, tay càng gắt gao quấn chặt tóc đối phương, ấn đầu người kia hấp thu dưỡng khí cứu mạng.
Hắn biết người mình ôm lấy không phải là 'người', mà là trùm cuối của thế giới, của trò chơi này, một vương giả đại dương trẻ tuổi hùng tráng có thể dễ dàng hạ gục đàn cá mập vây công, là nhân ngư giống đực đã tự tay lộng chết cái tên có thù oán với mình.
Nhưng thống khổ do hít thở không thông thật sự vô pháp thừa nhận, hắn thà bị xé nát, chết một cách thống khoái, cũng không muốn nếm thử tư vị vô pháp hô hấp lần nữa.
Trần Đường ôm chặt đầu nhân ngư,, trong bóng đêm môi gắt gao dán lên môi nhân ngư, tham lam hấp thu dưỡng khi trong miệng nhân ngư, mang cá sau má của nhân ngư không một tiếng động bắt đầu trương khởi, lọc khí từ trong nước biển, cung cấp bản thể dưỡng khí đang không ngừng bị xói mòn.
Tốc độ trầm xuống đình chỉ, trong lòng biển đen nhánh ám trầm, nhân ngư đứng yên lặng, nghi hoặc đẩy đẩy nhân loại đang ôm y không bỏ, đổi lại chính là bị ôm càng chặt.
Cảm giác giam cầm trên đùi bị buông ra, máu một lần nữa lưu thông thuận lợi, năng lực hoạt động hai chân khôi phục, hiểm cảnh còn chưa có qua đi, Trần Đường liền gắt gao quấn chặt eo nhân ngư, hai chân chặt chẽ câu lấy, đến chết cũng muốn cuốn theo bình dưỡng khí của hắn.
Đuôi cá thật dài ở trong nước chậm rãi đong đưa, nhân ngư có thể dễ dàng xé mở Trần Đường, hoặc chỉ cần lặn xuống một đoạn nữa là có thể dùng áp lực nước lấy mệnh hắn, nhưng nhân ngư không biết vì cái gì đột nhiên thay đổi chủ ý, bắt đầu chậm rãi di động.
Đại não được cung cấp đầy đủ dưỡng khí, tư tưởng bắt đầu chuyển động, Trần Đường giờ nghĩ mà sợ, cả đầu óc đều bị choáng ngợp bởi nỗi sợ phải tao ngộ sinh vật không biết tên, hắn có thể cảm giác được nhân ngư không hề lặn xuống biển sâu, mà là thay đổi phương hướng, nhưng hắn tuyệt đối không cho rằng nhân ngư tính toán buông tha mình.
Có lẽ y dự định đem hắn mang lên bờ biển ăn, có lẽ là xé nát rồi vứt xác lên đá ngầm để cảnh cáo nhân loại, hoặc là đem hắn ném vào giữa đàn cá mập, xem hắn bị dã man cắn nuốt.
Nhân ngư là sinh vật nguy hiểm, tàn nhẫn, có thù tất báo. Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp bảo toàn mạng sống khi ở cạnh họ.
Tay chân Trần Đường cùng sử dụng để gắt gao bám vào thân thể nhân ngư, miệng đầy mùi cá, môi lại một khắc cũng không dám rời đi, thật sự không thể rời đi, cũng chỉ còn cách đối với nhân ngư có ý định giết chết hắn sử dụng cái biện pháp 'túi gấm' kia.
Kia thật sự là một cái biện pháp bại hoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.