Chương 15
Tiêu Đường Đông Qua
10/11/2016
CHƯƠNG 15
Ngày ký hợp đồng, Andre thân chinh bay thẳng đến Tokyo từ New York, còn dẫn theo cả một vị luật sư. Shuusuke tỉ mẩn nghiên cứu bản hợp đồng này suốt một hồi liền, mãi một tuần sau, kế hoạch cho sự nghiệp thể thao của Shinichi mới được song phương cùng nhất trí, chót cùng trên giấy cũng đã đầy đủ chữ ký.
Ở đội bắn của Shuusuke còn rất nhiều công việc chưa hoàn thành, trước khi rời nhà ông thấy Shinichi đang nằm im re trên giường, bèn gõ cửa rồi tiến vào phòng, ngồi bên giường đứa con, ông đưa tay vuốt vuốt nửa mái đầu thòi ra bên ngoài chăn của Shinichi.
“Shinichi, nói bố nghe sao con lại không đi học?”
“Con không phải đã nghỉ học rồi hả bố?” Giọng Shinichi buột ra rầu rĩ.
“Nhưng mà một khi visa đã xong, con sẽ rời khỏi Nhật Bản. Theo tính cách con thì, con sẽ về trường tranh thủ ở bên mấy đứa bạn tốt, có thể nán được bao nhiêu ngày thì nán bấy nhiêu.”
“Yên tâm đi, ông bố ạ. Con chỉ là có chút chịu không nổi cảnh từng người một nói lời từ biệt con, chưa kể sẽ còn mấy cái lời mùi mẫn gì gì đó nữa. Đến lúc đó nước mắt nước mũi lại tèm nhà tèm nhem, khó coi lắm ~”
Shuusuke vỗ vỗ Shinichi, ông mong mỏi, con ông không phải chỉ vì ông mà quay lại sân bắn, rời đi nơi chốn nó đã sống suốt mười sáu năm qua, và chia lìa với số bạn bè bao lâu nay nó quen biết.
Khi tiếng khép cửa của bố vang lên rồi, Shinichi vớ lấy di dộng ở tủ đầu giường, gọi một cuộc cho Mizushima.
“Alô… Kobayakawa, không đi học à!” Tiếng Mizushima nén xuống vô vàn thấp.
“Ừ, lát nữa ông gọi lại cho tôi nhé.”
Chừng hai mươi phút sau, Shinichi nhận được điện thoại của Mizushima, tên kia thực rõ ràng là đang tức tối cực kỳ.
“Kobayakawa! Thằng đểu cáng này! Sensei bảo mi thôi học đi Mỹ! Thế mà đến giờ chẳng thèm hó hé nửa lời gì với tau?”
“Ừa… Cuối tuần vừa rồi tôi mới quyết định…”
“Kệ xác lý do gì, mi vẫn là một thằng đểu!”
“Vậy thằng đểu muốn mời ông với Hasegawa và cả Katou đi quán Seiraku ăn ramen, ông cũng không đi à?”
“Đi chớ, đương nhiên có đi chớ! Thằng nhóc thúi mi cứ chờ đó! Hasegawa và Katou sẽ chém mi be bét hơn cho mà xem!”
Shinichi cười cười, cúp điện thoại.
Thực ra cậu cũng rất muốn đến trường, nhưng đã đến trường rồi là kiểu gì cũng không tránh được việc đụng mặt với Akinobu. Cậu sợ nhìn thấy y, cũng rất sợ y nhìn thấy cậu. Vì rằng cậu biết, ánh mắt ấy không phải là sự lạnh lùng hay khinh miệt đối với kẻ khác, càng không phải là những hàm nghĩa mà trước nay mình lý giải nó là bạn bè.
Cậu cảm thấy bản thân mình cứ như thể con mồi của Sainonji Akinobu, không cẩn thận thoáng chốc thôi là từ đầu đến chân đã bị nuốt gọn ghẽ, ngay cả một mẩu vụn cũng không dư thừa.
Ogata Kenwa với Akinobu cùng ngồi ăn cá mùi[1] tuơi sốt ở Musashi, nhân tiện gọi thêm cả một bình rượu mơ nho nhỏ.
“Ủa, như thế nào trông cậu vẫn ngột ngạt như vậy?” Kenwa buồn cười huých khuỷu tay vào vai Akinobu.
“Tôi có lúc nào là không ngột ngạt ư?”
Nhấc ngón tay, Kenwa làm điệu bộ bắn súng vào thái dương Akinobu, “Tôi đang nói đến phương diện đó đó. Lối suy nghĩ của cậu là trầm tĩnh chứ không phải ngột ngạt. Cậu đang không muốn suy tưởng bất kỳ điều gì cả, là vì sao?”
“Cậu ấy muốn đi Mỹ.”
“A, thế thì cậu hẳn càng phải nhiệt tình ở bên cậu ta tận hưởng những tháng ngày tươi đẹp cuối cùng ah.” Kenwa nghiêng mắt nhòm Akinobu.
“Ngay cả trên lớp cậu ấy cũng không đến.”
Nghe xong câu ấy, Kenwa đưa tay che miệng cười, “Tôi bảo này, đừng nói cậu đã làm gì Kobayakawa ngây thơ rồi chứ hả?”
Akinobu chỉ uống một ngụm rượu mơ, không đáp lời.
Bàn tay che miệng của Kenwa lại hé mở ra, “Cậu thật sự đã làm chuyện gì đó rồi à? Ặc, cái tính kiểu cậu nhất định là doạ cho Kobayakawa sợ chết khiếp rồi!”
Akinobu rót thêm một chén rượu mơ nữa, không mảy may đáp một câu.
“Tôi biết cậu nghĩ ngợi cái gì. Cậu sẽ không buông bỏ cậu ta.” Kenwa hơi ngả lưng ra sau, dựa lên thành ghế, “Nhưng giờ không phải là lúc, Endo Ryugou không về phe cậu, nhà Yamahara đối với nhà Saionji còn như hổ rình mồi, nhà Urahara thì đang nhăm nhe quan sát cục diện. Thời điểm hiện tại cậu không thể rời Nhật được đâu.”
Đầu ngón tay Akinobu khẽ gõ lên cái chén, chếch tầm mặt đi, ý cười bên góc môi của y làm cho Kenwa không khỏi ngây dại, “Kenwa, cậu biết không? Nhật Bản quá nhỏ.”
Hắn hiểu được ngụ ý Akinobu, lập tức cũng bật cười thành tiếng, “Cho đến giờ cậu vẫn chưa từng cười với Kobayakawa hở? Một khi cậu ta bị cậu mê cho thất điên bát đảo, sẽ tự động ngã vào lòng cậu ngay thôi ~”
“Ừ.” Phóng một cái lườm sang Kenwa, Akinobu có phần đăm chiêu nói nhẹ, “Cậu ấy là của tôi.”
Shinichi vừa nháng thấy bọn Mizushima trong phòng của Seiraku, đã lập tức bị ba đứa kia hung hăng ấn gí lên bàn, tóc bị vò cho lộn xộn rối bời hết cả.
“Nói trước có phải đỡ hơn không! Phải phiền cậu khao rồi!”
“Bọn tôi một cắc cũng không có mang đâu à nha!”
“Đúng á, ngoài mỳ em còn muốn ăn cả sushi lẫn sashimi nữa!”
Shinichi không còn cách nào khác hơn là phải bòn rút ruột gan, gọi đồ ăn đầy bàn.
Đến khi Shinichi giải thích cho mọi người nguyên nhân cậu thôi học, tựa hồ ai ai cũng đều ngạc nhiên.
“Còn nhớ thầy giám sát từng bảo ‘Kobayakawa không có khao khát đòi hỏi chiến thắng’, điểm đó làm cho thấy ấy không dám đưa tên cậu vào danh sách đoàn thể thi đấu đó.” Hasegawa chọc chọc đũa vô Shinichi, cười nói, “Kỳ thật đúng là bởi không có khao khát đòi hỏi chiến thắng, cho nên tới lúc thi đấu mới có thể bình tĩnh hơn nhiều không phải sao?”
“Giống bắn súng thôi, kết quả chỉ là trong nháy mắt, tất cả quá trình ngắm đều đưa đến một kết quả cuối cùng. Kobayakawa-senpai, anh luôn quan tâm đến quá trình nhiều hơn đúng không?” Katou đang nhồm nhoàm nhai miếng cá cũng không quên há mồm chêm vào một câu.
Shinichi thấy thật phấn chấn, bạn cậu thông cảm cho cậu, không có coi cậu là kẻ phản bội.
Mizushima lại lôi cái máy ảnh của cậu ta ra, “Hey, nếu ông tính đi Mỹ tập huấn, sau này có phải sẽ có cơ hội tham gia giải vô địch thế giới thậm chí là cả Đại hội Olympic không hử?”
“Hơn cả thế tôi còn tính đoạt lấy cả ngôi vô địch nữa cơ.” Shinichi phì cuời, “Nên nhớ cơ hội đoạt chức vô địch của tôi to hơn rất nhiều so với cơ hội trở thành nhiếp ảnh gia nổi tiếng của Mizushima nhà ông đấy.”
Ai nấy cũng đều cười vang, Mizushima lia ngay máy ảnh lưu lại khoảnh khắc vui vẻ ấy, “Kobayakawa, ông thật đúng là ‘nghệ thuật’.”
Shinichi nhìn cậu ta, gật gật đầu. Cậu không có cười chọc Mizushima như ngày xưa nữa, cậu rõ những lời này của Mizushima ẩn chứa theo những hàm ý gì.
“Haizzz~ mấy hôm nay cậu ra khỏi câu lạc bộ kiếm đạo, trong câu lạc bộ đúng là có cả lố thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.” Hasegawa nhướn nhướn hàng lông mi nói tiếp.
“Thay đổi gì? Bộ chúng ta có thể thắng Urahara Yuu trong giải đấu tới ư?”
“Chuẩn! Chuẩn!” Katou phấn khích rú lên, “Thắng thêm một trận nữa chúng ta sẽ nắm chắc được quyền dự thi khu vực Kanto[2]!”
“Ồ? Hội trưởng đại nhân nhà chúng ta rốt cuộc cũng được thoả nguyện chiến thắng Urahara à?” Shinichi lộ ra thần sắc kinh ngạc.
“Không phải hội trưởng.” Hasegawa nhún vai, “Là Saionji Akinobu. Thầy giám sát để nó làm chủ tướng, hội trưởng và hội phó là nhị tướng và tam tướng.”
Chạm nghe thấy cái tên nọ, ngón tay Shinichi mất tự nhiên mà run khẽ, giống như vòng ôm ấp lẫn nụ hôn nồng nàn thuần đầy nén bức của người kia lại đang diễn ra.
“Đúng á, từ khi Kobayakawa-senpai xin rút khỏi câu lạc bộ kiếm đạo, chưa một ai dám luyện tập với Saionji hết.” Katou bày ra vẻ mặt ủ rũ.
“Sao lại thế?” Shinichi làm bộ như mình không thèm quan tâm, “Chớ bảo hai người bọn cậu đều bị cậu ta tẩn cho đấy nhớ?”
“Bị cậu nói xoắn kiểu ấy, lòng tôi lại càng thêm bất bình thì có.” Hasegawa cười vẻ rất chi xấu xa, giơ tay vẫy vẫy, “Ông chủ ơi, cho cháu thêm một suất unagi[3] nữa!”
Giây phút ấy, Shinichi thật là hối hận bản thân vuột mồm nói năng không cân nhắc như thế.
Có điều dẫu cho thế nào, về sau có lẽ cậu sẽ không còn gặp lại Saionji Akinobu nữa. Vô luận tình cảm của y xuất phát từ chân thành hay là nhất thời bồng bột, cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Nếu đã vậy, mình còn gì để mà phiền não đây?
Rượu đủ cơm no xong xuôi, đám Mizushima bắt Shinichi chừng nào vẫn còn ở Tokyo thì chắc chắn luôn phải đi gặp mặt anh em chút chút, kể cả là sang Mỹ rồi vẫn phải thường xuyên giữ liên lạc. Shinichi đành đáp ứng hết tất cả mọi yêu cầu của bọn họ, đồng thời cũng hứa việc đầu tiên sau khi đến New York là sẽ gọi điện thoại về.
Khi bữa tối chấm dứt, là đã tám giờ hơn.
Mizushima và Katou lọc cọc đạp xe về nhà, Hasegawa cũng chui lên bus.
Shinichi rảo bước trên đường, chốc chốc lại tung chân đá một viên đá nhỏ.
Thời điểm đi qua một nơi tăm tối, đột nhiên có một đôi tay thò từ trong ra, miệng Shinichi bị đối phương dùng một tấm khăn ướt bịt kín, cậu mạnh mẽ vùng vẫy, giãy ra khỏi đối phương, tiện đà giáng thêm một đấm lên người đối phương nữa.
Vừa toan co giò chạy, còn chưa kịp hô lên tiếng nào, Shinichi lại bị kéo lại.
Sức mạnh tóm người cậu rất lớn, những ngón tay bấu sít lấy xương cốt.
Cả thân thế va vào thùng rác, nghe thấy một loạt tiếng động rầm rầm, đau tới độ cậu chảy cả nước mắt ra rồi. Cậu đá một cú ra đằng sau, đá được lên đùi kẻ nọ, nhưng ngay sau đó bụng cậu cũng bị trúng một đấm, vừa mới ngồi xổm xuống ôm bụng, miệng mũi lại lần nữa bị khăn ướt bưng phủ.
Shinichi chỉ lờ mờ ý thức càng ngày càng không còn rõ ràng nữa, giữa mê man cảm giác có người trói chặt hai tay cậu, miệng cũng bị bịt kín, toàn thân bị đối phương xốc dậy, bịch một cái ném vào sau xe.
Kế tiếp, tư duy cậu dần dần chìm sâu vào trong một mảng loang ngập bóng tối.
. / .
Chú thích:
1. Cá mùi hay còn gọi là cá hường (danh pháp khoa học: Helostoma temminckii) là một loài cá nước ngọt thuộc họ Cá hường (Datnioididae) trong bộ Cá vược (Perciformes) sống ở sông và là loài có giá trị về kinh tế.
Cá có xuất xứ từ Indonesia.
Đây là loài cá dễ nuôi, có chất lượng thịt ngon, mềm, thịt cá trắng tinh khiết và ít có vị tanh. Cá mùi còn nhỏ, thịt khi ăn có cảm giác xương hơi nhiều, khi lớn gần nửa ký thì thịt nhiều hơn, khi ăn có vị ngon
2. Vùng Kanto của Nhật Bản là một trong chín vùng địa lý của nước này. Vùng này nằm ở phía Đông của đảo Honshu, bao gồm bảy tỉnh: Gunma, Tochigi, Ibaraki, Saitama, Tokyo, Chiba, và Kanagawa. 40% diện tích đất đai chính giữa của vùng Kanto là bình nguyên Kanto. Đây là khu vực có mức độ đô thị hóa cao nhất ở Nhật Bản, với vùng thủ đô Tokyo, tổng dân số là 42 053 000 (16/4/2010), chiếm 1/3 dân số Nhật Bản.
3. Unagi – thịt lươn nướng, ăn với cơm, được quảng cáo là đặc sản của xứ Nagoya, guidebook hay ghi là “Unagi rice”. Lươn nướng đặcbiệt được yêu thích ở Nhật Bản vì cung cấp cho con người khá nhiều năng lượng trong mùa hè và được sử dụng khá nhiều ở Nhật Bản.
Ngày ký hợp đồng, Andre thân chinh bay thẳng đến Tokyo từ New York, còn dẫn theo cả một vị luật sư. Shuusuke tỉ mẩn nghiên cứu bản hợp đồng này suốt một hồi liền, mãi một tuần sau, kế hoạch cho sự nghiệp thể thao của Shinichi mới được song phương cùng nhất trí, chót cùng trên giấy cũng đã đầy đủ chữ ký.
Ở đội bắn của Shuusuke còn rất nhiều công việc chưa hoàn thành, trước khi rời nhà ông thấy Shinichi đang nằm im re trên giường, bèn gõ cửa rồi tiến vào phòng, ngồi bên giường đứa con, ông đưa tay vuốt vuốt nửa mái đầu thòi ra bên ngoài chăn của Shinichi.
“Shinichi, nói bố nghe sao con lại không đi học?”
“Con không phải đã nghỉ học rồi hả bố?” Giọng Shinichi buột ra rầu rĩ.
“Nhưng mà một khi visa đã xong, con sẽ rời khỏi Nhật Bản. Theo tính cách con thì, con sẽ về trường tranh thủ ở bên mấy đứa bạn tốt, có thể nán được bao nhiêu ngày thì nán bấy nhiêu.”
“Yên tâm đi, ông bố ạ. Con chỉ là có chút chịu không nổi cảnh từng người một nói lời từ biệt con, chưa kể sẽ còn mấy cái lời mùi mẫn gì gì đó nữa. Đến lúc đó nước mắt nước mũi lại tèm nhà tèm nhem, khó coi lắm ~”
Shuusuke vỗ vỗ Shinichi, ông mong mỏi, con ông không phải chỉ vì ông mà quay lại sân bắn, rời đi nơi chốn nó đã sống suốt mười sáu năm qua, và chia lìa với số bạn bè bao lâu nay nó quen biết.
Khi tiếng khép cửa của bố vang lên rồi, Shinichi vớ lấy di dộng ở tủ đầu giường, gọi một cuộc cho Mizushima.
“Alô… Kobayakawa, không đi học à!” Tiếng Mizushima nén xuống vô vàn thấp.
“Ừ, lát nữa ông gọi lại cho tôi nhé.”
Chừng hai mươi phút sau, Shinichi nhận được điện thoại của Mizushima, tên kia thực rõ ràng là đang tức tối cực kỳ.
“Kobayakawa! Thằng đểu cáng này! Sensei bảo mi thôi học đi Mỹ! Thế mà đến giờ chẳng thèm hó hé nửa lời gì với tau?”
“Ừa… Cuối tuần vừa rồi tôi mới quyết định…”
“Kệ xác lý do gì, mi vẫn là một thằng đểu!”
“Vậy thằng đểu muốn mời ông với Hasegawa và cả Katou đi quán Seiraku ăn ramen, ông cũng không đi à?”
“Đi chớ, đương nhiên có đi chớ! Thằng nhóc thúi mi cứ chờ đó! Hasegawa và Katou sẽ chém mi be bét hơn cho mà xem!”
Shinichi cười cười, cúp điện thoại.
Thực ra cậu cũng rất muốn đến trường, nhưng đã đến trường rồi là kiểu gì cũng không tránh được việc đụng mặt với Akinobu. Cậu sợ nhìn thấy y, cũng rất sợ y nhìn thấy cậu. Vì rằng cậu biết, ánh mắt ấy không phải là sự lạnh lùng hay khinh miệt đối với kẻ khác, càng không phải là những hàm nghĩa mà trước nay mình lý giải nó là bạn bè.
Cậu cảm thấy bản thân mình cứ như thể con mồi của Sainonji Akinobu, không cẩn thận thoáng chốc thôi là từ đầu đến chân đã bị nuốt gọn ghẽ, ngay cả một mẩu vụn cũng không dư thừa.
Ogata Kenwa với Akinobu cùng ngồi ăn cá mùi[1] tuơi sốt ở Musashi, nhân tiện gọi thêm cả một bình rượu mơ nho nhỏ.
“Ủa, như thế nào trông cậu vẫn ngột ngạt như vậy?” Kenwa buồn cười huých khuỷu tay vào vai Akinobu.
“Tôi có lúc nào là không ngột ngạt ư?”
Nhấc ngón tay, Kenwa làm điệu bộ bắn súng vào thái dương Akinobu, “Tôi đang nói đến phương diện đó đó. Lối suy nghĩ của cậu là trầm tĩnh chứ không phải ngột ngạt. Cậu đang không muốn suy tưởng bất kỳ điều gì cả, là vì sao?”
“Cậu ấy muốn đi Mỹ.”
“A, thế thì cậu hẳn càng phải nhiệt tình ở bên cậu ta tận hưởng những tháng ngày tươi đẹp cuối cùng ah.” Kenwa nghiêng mắt nhòm Akinobu.
“Ngay cả trên lớp cậu ấy cũng không đến.”
Nghe xong câu ấy, Kenwa đưa tay che miệng cười, “Tôi bảo này, đừng nói cậu đã làm gì Kobayakawa ngây thơ rồi chứ hả?”
Akinobu chỉ uống một ngụm rượu mơ, không đáp lời.
Bàn tay che miệng của Kenwa lại hé mở ra, “Cậu thật sự đã làm chuyện gì đó rồi à? Ặc, cái tính kiểu cậu nhất định là doạ cho Kobayakawa sợ chết khiếp rồi!”
Akinobu rót thêm một chén rượu mơ nữa, không mảy may đáp một câu.
“Tôi biết cậu nghĩ ngợi cái gì. Cậu sẽ không buông bỏ cậu ta.” Kenwa hơi ngả lưng ra sau, dựa lên thành ghế, “Nhưng giờ không phải là lúc, Endo Ryugou không về phe cậu, nhà Yamahara đối với nhà Saionji còn như hổ rình mồi, nhà Urahara thì đang nhăm nhe quan sát cục diện. Thời điểm hiện tại cậu không thể rời Nhật được đâu.”
Đầu ngón tay Akinobu khẽ gõ lên cái chén, chếch tầm mặt đi, ý cười bên góc môi của y làm cho Kenwa không khỏi ngây dại, “Kenwa, cậu biết không? Nhật Bản quá nhỏ.”
Hắn hiểu được ngụ ý Akinobu, lập tức cũng bật cười thành tiếng, “Cho đến giờ cậu vẫn chưa từng cười với Kobayakawa hở? Một khi cậu ta bị cậu mê cho thất điên bát đảo, sẽ tự động ngã vào lòng cậu ngay thôi ~”
“Ừ.” Phóng một cái lườm sang Kenwa, Akinobu có phần đăm chiêu nói nhẹ, “Cậu ấy là của tôi.”
Shinichi vừa nháng thấy bọn Mizushima trong phòng của Seiraku, đã lập tức bị ba đứa kia hung hăng ấn gí lên bàn, tóc bị vò cho lộn xộn rối bời hết cả.
“Nói trước có phải đỡ hơn không! Phải phiền cậu khao rồi!”
“Bọn tôi một cắc cũng không có mang đâu à nha!”
“Đúng á, ngoài mỳ em còn muốn ăn cả sushi lẫn sashimi nữa!”
Shinichi không còn cách nào khác hơn là phải bòn rút ruột gan, gọi đồ ăn đầy bàn.
Đến khi Shinichi giải thích cho mọi người nguyên nhân cậu thôi học, tựa hồ ai ai cũng đều ngạc nhiên.
“Còn nhớ thầy giám sát từng bảo ‘Kobayakawa không có khao khát đòi hỏi chiến thắng’, điểm đó làm cho thấy ấy không dám đưa tên cậu vào danh sách đoàn thể thi đấu đó.” Hasegawa chọc chọc đũa vô Shinichi, cười nói, “Kỳ thật đúng là bởi không có khao khát đòi hỏi chiến thắng, cho nên tới lúc thi đấu mới có thể bình tĩnh hơn nhiều không phải sao?”
“Giống bắn súng thôi, kết quả chỉ là trong nháy mắt, tất cả quá trình ngắm đều đưa đến một kết quả cuối cùng. Kobayakawa-senpai, anh luôn quan tâm đến quá trình nhiều hơn đúng không?” Katou đang nhồm nhoàm nhai miếng cá cũng không quên há mồm chêm vào một câu.
Shinichi thấy thật phấn chấn, bạn cậu thông cảm cho cậu, không có coi cậu là kẻ phản bội.
Mizushima lại lôi cái máy ảnh của cậu ta ra, “Hey, nếu ông tính đi Mỹ tập huấn, sau này có phải sẽ có cơ hội tham gia giải vô địch thế giới thậm chí là cả Đại hội Olympic không hử?”
“Hơn cả thế tôi còn tính đoạt lấy cả ngôi vô địch nữa cơ.” Shinichi phì cuời, “Nên nhớ cơ hội đoạt chức vô địch của tôi to hơn rất nhiều so với cơ hội trở thành nhiếp ảnh gia nổi tiếng của Mizushima nhà ông đấy.”
Ai nấy cũng đều cười vang, Mizushima lia ngay máy ảnh lưu lại khoảnh khắc vui vẻ ấy, “Kobayakawa, ông thật đúng là ‘nghệ thuật’.”
Shinichi nhìn cậu ta, gật gật đầu. Cậu không có cười chọc Mizushima như ngày xưa nữa, cậu rõ những lời này của Mizushima ẩn chứa theo những hàm ý gì.
“Haizzz~ mấy hôm nay cậu ra khỏi câu lạc bộ kiếm đạo, trong câu lạc bộ đúng là có cả lố thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.” Hasegawa nhướn nhướn hàng lông mi nói tiếp.
“Thay đổi gì? Bộ chúng ta có thể thắng Urahara Yuu trong giải đấu tới ư?”
“Chuẩn! Chuẩn!” Katou phấn khích rú lên, “Thắng thêm một trận nữa chúng ta sẽ nắm chắc được quyền dự thi khu vực Kanto[2]!”
“Ồ? Hội trưởng đại nhân nhà chúng ta rốt cuộc cũng được thoả nguyện chiến thắng Urahara à?” Shinichi lộ ra thần sắc kinh ngạc.
“Không phải hội trưởng.” Hasegawa nhún vai, “Là Saionji Akinobu. Thầy giám sát để nó làm chủ tướng, hội trưởng và hội phó là nhị tướng và tam tướng.”
Chạm nghe thấy cái tên nọ, ngón tay Shinichi mất tự nhiên mà run khẽ, giống như vòng ôm ấp lẫn nụ hôn nồng nàn thuần đầy nén bức của người kia lại đang diễn ra.
“Đúng á, từ khi Kobayakawa-senpai xin rút khỏi câu lạc bộ kiếm đạo, chưa một ai dám luyện tập với Saionji hết.” Katou bày ra vẻ mặt ủ rũ.
“Sao lại thế?” Shinichi làm bộ như mình không thèm quan tâm, “Chớ bảo hai người bọn cậu đều bị cậu ta tẩn cho đấy nhớ?”
“Bị cậu nói xoắn kiểu ấy, lòng tôi lại càng thêm bất bình thì có.” Hasegawa cười vẻ rất chi xấu xa, giơ tay vẫy vẫy, “Ông chủ ơi, cho cháu thêm một suất unagi[3] nữa!”
Giây phút ấy, Shinichi thật là hối hận bản thân vuột mồm nói năng không cân nhắc như thế.
Có điều dẫu cho thế nào, về sau có lẽ cậu sẽ không còn gặp lại Saionji Akinobu nữa. Vô luận tình cảm của y xuất phát từ chân thành hay là nhất thời bồng bột, cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Nếu đã vậy, mình còn gì để mà phiền não đây?
Rượu đủ cơm no xong xuôi, đám Mizushima bắt Shinichi chừng nào vẫn còn ở Tokyo thì chắc chắn luôn phải đi gặp mặt anh em chút chút, kể cả là sang Mỹ rồi vẫn phải thường xuyên giữ liên lạc. Shinichi đành đáp ứng hết tất cả mọi yêu cầu của bọn họ, đồng thời cũng hứa việc đầu tiên sau khi đến New York là sẽ gọi điện thoại về.
Khi bữa tối chấm dứt, là đã tám giờ hơn.
Mizushima và Katou lọc cọc đạp xe về nhà, Hasegawa cũng chui lên bus.
Shinichi rảo bước trên đường, chốc chốc lại tung chân đá một viên đá nhỏ.
Thời điểm đi qua một nơi tăm tối, đột nhiên có một đôi tay thò từ trong ra, miệng Shinichi bị đối phương dùng một tấm khăn ướt bịt kín, cậu mạnh mẽ vùng vẫy, giãy ra khỏi đối phương, tiện đà giáng thêm một đấm lên người đối phương nữa.
Vừa toan co giò chạy, còn chưa kịp hô lên tiếng nào, Shinichi lại bị kéo lại.
Sức mạnh tóm người cậu rất lớn, những ngón tay bấu sít lấy xương cốt.
Cả thân thế va vào thùng rác, nghe thấy một loạt tiếng động rầm rầm, đau tới độ cậu chảy cả nước mắt ra rồi. Cậu đá một cú ra đằng sau, đá được lên đùi kẻ nọ, nhưng ngay sau đó bụng cậu cũng bị trúng một đấm, vừa mới ngồi xổm xuống ôm bụng, miệng mũi lại lần nữa bị khăn ướt bưng phủ.
Shinichi chỉ lờ mờ ý thức càng ngày càng không còn rõ ràng nữa, giữa mê man cảm giác có người trói chặt hai tay cậu, miệng cũng bị bịt kín, toàn thân bị đối phương xốc dậy, bịch một cái ném vào sau xe.
Kế tiếp, tư duy cậu dần dần chìm sâu vào trong một mảng loang ngập bóng tối.
. / .
Chú thích:
1. Cá mùi hay còn gọi là cá hường (danh pháp khoa học: Helostoma temminckii) là một loài cá nước ngọt thuộc họ Cá hường (Datnioididae) trong bộ Cá vược (Perciformes) sống ở sông và là loài có giá trị về kinh tế.
Cá có xuất xứ từ Indonesia.
Đây là loài cá dễ nuôi, có chất lượng thịt ngon, mềm, thịt cá trắng tinh khiết và ít có vị tanh. Cá mùi còn nhỏ, thịt khi ăn có cảm giác xương hơi nhiều, khi lớn gần nửa ký thì thịt nhiều hơn, khi ăn có vị ngon
2. Vùng Kanto của Nhật Bản là một trong chín vùng địa lý của nước này. Vùng này nằm ở phía Đông của đảo Honshu, bao gồm bảy tỉnh: Gunma, Tochigi, Ibaraki, Saitama, Tokyo, Chiba, và Kanagawa. 40% diện tích đất đai chính giữa của vùng Kanto là bình nguyên Kanto. Đây là khu vực có mức độ đô thị hóa cao nhất ở Nhật Bản, với vùng thủ đô Tokyo, tổng dân số là 42 053 000 (16/4/2010), chiếm 1/3 dân số Nhật Bản.
3. Unagi – thịt lươn nướng, ăn với cơm, được quảng cáo là đặc sản của xứ Nagoya, guidebook hay ghi là “Unagi rice”. Lươn nướng đặcbiệt được yêu thích ở Nhật Bản vì cung cấp cho con người khá nhiều năng lượng trong mùa hè và được sử dụng khá nhiều ở Nhật Bản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.