Chương 21
Tiêu Đường Đông Qua
10/11/2016
CHƯƠNG 21
Amanda đứng trước gương, điều chỉnh dải khăn vai, thế rồi quay lại nhìn chàng trai đang ngồi xem tin tức tài chính trước laptop.
Cô đi đến sau lưng người ấy, ngón tay vuốt nhẹ qua tai đối phương, “Váy này được không anh nhỉ?”
Chàng trai nâng mắt khỏi, môi chạm lên chóp mũi cô, “Em là nhà thiết kế thời trang cơ mà.”
“Akinobu.” Amanda cười phảng chút hết cách, “Em tự biết em là thiết kế chính của Valentino[1], nhưng mà anh cũng phải biết, khi em diện đẹp, không phải là để lấy lòng cả thế giới, mà là để lấy lòng anh.”
Akinobu đứng dậy, Amanda có chút mất mát nhìn theo y đi tới trước tủ đầu giường, kéo ngăn kéo ra, Akinobu cầm một hộp nhung vải màu xanh biển, kế tiếp bước ra sau Amanda, mở hộp, tuỳ ý xốc mớ tóc dài của cô ra sau đầu, rồi đeo một thứ đồ gì đó lên mái tóc ấy.
Amanda vô giác bật cười, đứng ngắm trước gương, hơi hơi nghiêng đầu liền thấy ngay một con bươm bướm được điểm xuyết bằng mười hai hạt kim cương lấp lánh đẹp đẽ mà không hề chói mắt.
Akinobu trở lại bàn làm việc, tiếp tục xem tin tức đề cập đến ngành nghề tàu biển.
“Ừm, ít nhất em biết con bướm này anh dùng chiều em thôi. Ngày mai em sẽ đeo nó đi dự tiệc tối.”
Đúng lúc này, trên trang web hiện ra tin tức sốt dẻo hàng đầu, tuyển thủ người Ukraine Eva Woolf đã thành công bảo vệ được ngôi vị vô địch bia di động 10m giải nữ, đang nồng nhiệt ôm ấp ngoài sân bắn với tuyển thủ người Nhật Bản Kobayakawa Shinichi.
Akinobu di chuột chuyển qua tin tức bên góc phải, vừa toan đóng trang web thì bị Amanda ngăn lại, “Ây~ từ từ, để em xem đã… Wa, để họ làm quảng cáo cho Valentino không tồi đâu à nha, anh có biết dáng bắn của Eva nổi tiếng là rất đẹp rồi không, còn khí chất đậm vị phương Đông của Kobayakawa Shinichi nữa, wa ——”
Click một tiếng, trang web cứ thế bị tắt đi.
Amanda bèn thở dài sườn sượt, “Akinobu anh thật là vô vị á ——”
Eva ngồi trên ghế sofa với Shinichi xem TV chiếu lại trận trận chung kết giải nữ, trên bàn bánh gâteux và hoa hoét bày đầy ngập, chưa kể vô vàn tấm thiệp đầy rẫy những lời chúc mừng.
“Chúa ơi, anh xem đi, ai nấy cũng gọi chúng ta là Kim Đồng Ngọc Nữ… Cứ đà này chúng ta không thể kè kè cạnh nhau suốt ngày được nữa đâu, anh sẽ làm liên luỵ em chẳng tìm được một người đàn ông tốt mất~”
Shinichi sờ sờ mũi mà mỉm cười, “Ừ, để tối mai em có thể câu được một anh chàng làm bạn trai, anh quyết định đi ăn tôm hùm ở Cảng Darling[2] một mình vậy, phỏng chừng có khi lại gặp được một cô gái xinh đẹp nữa ấy, tiệc tối mai em nhớ mặc diện một chút đấy nha.”
“Èo, được rồi! Em chỉ có nói vậy thôi mà!” Eva tọp tẹp miệng, “Mai ba em cũng tham dự bữa tiệc tối đó đấy… Anh cũng biết mà, ông ấy là đầu tàu vận chuyển buôn bán của Ukraine. Em phải làm một đứa con gái ngoan… Ba thích anh lắm, anh đàng hoàng, anh có trách nhiệm, vả lại, anh còn luôn ở bên em.”
“Là vinh hạnh cho anh.” Shinichi đưa tay cầm lấy tay Eva, “Em thích anh, có điều em không yêu anh.”
“Thì cũng giống như anh thích em, che chở em, nhưng không yêu em thôi.” Eva đứng dậy, đi về chỗ tủ quần áo, “Bộ đồ Tây này thì thế nào?”
“Ừm, đừng nói nó là Versace nhá[3].” Shinichi nhún vai.
“Mắt anh xịn dữ nhỉ, đích thị Versace đó.”
Ngày hôm sau, trên tầng cao nhất của Marriot[4], nhóm nhân vật vận tải tai to mặt lớn nổi tiếng tụ họp lại cùng một chỗ, trên danh nghĩa là tiệc tối, thực chất là một buổi hiệp đàm, trao đổi thậm chí là khoe khoang địa bàn mình.
Ánh đèn chiếu rọi những món đồ ăn bày la liệt tựa thể những tác phẩm nghệ thuật được trưng bày bóng bẩy trong tủ kính, hương rượu vang và Champagne thuần chất khiến người ta váng vất men say, mỗi một quý ông quý cô quý bà đều trưng diện những bộ trang phục lộng lẫy, thật không khác gì một lễ hội triển lãm những mặt hàng xa xỉ là mấy.
Shinichi tuyệt không thích những nơi như này, mà Eva cũng vậy.
Đâm ra sau khi Eva dẫn Shinichi đi chào hỏi Riski Woolf xong thì cả hai kiếm ngay một nơi yên tĩnh ngồi bẹp xuống.
“Eva này, anh thấy cạnh bố em lúc nào cũng có hai người đi theo, là vệ sĩ à? Trông không giống người Ukraine là mấy nhỉ?” Shinichi trông về hướng ngài Woolf, đôi mày khẽ chau.
“Là FBI Hoa Kỳ phái tới đấy, cách đây mấy ngày chủ tịch Ska của tập đoàn tài chính Lucerne bị tố cáo có hành vi đầu cơ trái phép vũ khí hạng nặng, mà ba em thì lại là nhân chứng truy tố. Chắc anh không biết…” Eva sờ sờ chuỗi vòng cổ của cô, “Trong này có gắn máy định vị, để phòng ngừa nhỡ mà có kẻ có ý đồ bắt cóc em nhằm uy hiếp ba…”
“Eva, em hẳn nên kể sớm cho anh biết, FBI cũng có thể phái người đến bảo vệ em…”
“Em có anh bảo vệ rồi mà.” Eva hấp háy hai mắt, “Với cả tất cả những ai có quan hệ với Ska đều thuộc diện theo dõi, lão ta không thể dễ dàng tóm được em hay ba đâu, em cũng không phải dạng đại tiểu thư ẻo lả, tự do là rất quan trọng. Mà nữa, ba em cũng không phải chỉ đơn giản là ông chủ ngành vận tải vậy đâu à.”
Shinichi thở dài một hơi, quét mắt qua nhóm nhân vật xã hội nổi tiếng nọ, “Vẻ chừng bọn họ đều giống nhau, chẳng có của cải mấy ai thật sự sạch sẽ cả.”
“Cảm tạ lắm vì anh không có cái nhìn hồn nhiên như vậy với thế giới ~”
“Không phải anh khờ khạo, mà chính bởi thế giới này vốn không hề đơn giản.” Shinichi duỗi tay, bó lấy mái tóc dài của Eva.
“Ài~ lấy cái kia cho em~” Eva thở mạnh.
Shinichi buồn cười bốc miếng trái cây trên bàn đưa đến bên miệng cô, trước khi Eva kịp cắn thì tay cậu rụt về, Eva hừ một tiếng, chộp lấy cổ tay Shinichi cắn nguyên ngụm lớn xuống cho hả giận.
“Ê… Em cắn trúng ngón tay anh rồi đó! Chẳng may sau này anh không bóp cò súng được nữa thì tính sao hả?”
“Ai bảo trêu em cơ…” Dáng vẻ hả hê của Eva đặc sệt đứa trẻ con, “Cho anh về sau được nếm mùi bóp cò bằng tay trái luôn há.”
Ngay lúc đấy, tiếng giày cao gót không nhanh không chậm nện đi tới trước mặt họ.
Shinichi vừa ngước tầm mắt lên, chỉ chớp nhoáng một giây một phút vô vàn ngắn ngủi, trái tim cậu đã hệt như bị vần vò một cách mạnh bạo, thời gian tựa thể ào ào xoay chuyển, đảo ngược về một ngày hôm ấy, về một khắc thiếu niên tuấn mỹ nọ đặt chân lên chuyến xe bus kia.
Dù rằng trên khuôn mặt vẫn treo vẻ cười như cũ, nhưng cậu ngộ ra có điều gì đó đã bung vượt tán loạn khỏi tầm kiểm soát của cậu rồi.
Ví dụ như là, thứ khí chất vĩnh viễn mê hoặc lòng người của Saionji Akinobu.
Bộ Tây trang hàng hiệu y mặc là hàng đặt may thủ công của Ý, mỗi một đường cắt phải nói là đo may chuẩn xác đến tỉ mỉ, bốn năm qua dường như y có cao hơn rồi, áng chừng cũng hơn meter tám, thế mà thân hình hãy vẫn ưu nhã như thuở xưa cũ. Mà ngũ quan của y, từ vẻ tuấn mỹ ban đầu đã chuyển mình sang dáng dấp anh tuấn, sẽ không còn vô luận kẻ nào nghi ngờ y liệu có phải là nữ sinh cao trung mặc đồng phục nam sinh hay không.
Tóc y cũng đã dài, buộc gọn ra sau, hơi thở không còn vương vấn sự êm ái, ngược lại giờ đây còn đệm thêm cả vài phần nghiêm nghị.
“Tôi đoán hai bạn hẳn là Kobayakawa Shinichi và Eva Woolf đúng không nhỉ?” Amanda đang ôm cánh tay Akinobu nhoẻn cười lên tiếng.
“Vâng, không biết nhà thiết kế thời trang đại danh lừng lẫy có gì muốn chỉ giáo ạ?” Eva cũng cười tươi đứng khỏi ghế, dù sao cô cũng chỉ là cô bé con, đối với thời trang luôn không hề có khả năng chống cự.
. / .
Chú thích:
1. Valentino là tên một công ty thời trang nổi tiếng của Ý, bao gồm 8 thương hiệu hàng đầu: Marlboro Classics, Valentino SpA, Hugo Boss, Missoni, Lebole, Oxon, Portrait, Proenza Schouler.
2. Cảng Darling thuộc trung tâm thành phố Sydney, là một vịnh – nơi nghỉ cuối tuần dành cho dân Sydney. Hoạt động giải trí chủ yếu là trưng bày các triển lãm, ca nhạc, ăn uống và tổ chức các sự kiện văn hóa.
3. Versace là 1 hãng thời trang nổi tiếng của Ý được thành lập bởi Gianni Versace vào năm 1978.
Versace thường tuyển dụng một nhóm các nhà thiết kế và stylist làm việc theo đội, mỗi đội lại làm việc, thiết kế cho riêng 1 nhãn hiệu nào đó của Versace. Các nhóm các nhà thiết kế này làm việc dưới sự dám sát chặt chẽ và theo hướng dẫn của Donatella Versace.
4. Khách sạn Marriot thuộc danh mục đầu tư rộng rãi của Marriott International.
Khách sạn Marriot ở Sydney ở số 30 đường Pill. Là cả cái dải dài dằng dặc đó luôn ý Ó_Ò
Amanda đứng trước gương, điều chỉnh dải khăn vai, thế rồi quay lại nhìn chàng trai đang ngồi xem tin tức tài chính trước laptop.
Cô đi đến sau lưng người ấy, ngón tay vuốt nhẹ qua tai đối phương, “Váy này được không anh nhỉ?”
Chàng trai nâng mắt khỏi, môi chạm lên chóp mũi cô, “Em là nhà thiết kế thời trang cơ mà.”
“Akinobu.” Amanda cười phảng chút hết cách, “Em tự biết em là thiết kế chính của Valentino[1], nhưng mà anh cũng phải biết, khi em diện đẹp, không phải là để lấy lòng cả thế giới, mà là để lấy lòng anh.”
Akinobu đứng dậy, Amanda có chút mất mát nhìn theo y đi tới trước tủ đầu giường, kéo ngăn kéo ra, Akinobu cầm một hộp nhung vải màu xanh biển, kế tiếp bước ra sau Amanda, mở hộp, tuỳ ý xốc mớ tóc dài của cô ra sau đầu, rồi đeo một thứ đồ gì đó lên mái tóc ấy.
Amanda vô giác bật cười, đứng ngắm trước gương, hơi hơi nghiêng đầu liền thấy ngay một con bươm bướm được điểm xuyết bằng mười hai hạt kim cương lấp lánh đẹp đẽ mà không hề chói mắt.
Akinobu trở lại bàn làm việc, tiếp tục xem tin tức đề cập đến ngành nghề tàu biển.
“Ừm, ít nhất em biết con bướm này anh dùng chiều em thôi. Ngày mai em sẽ đeo nó đi dự tiệc tối.”
Đúng lúc này, trên trang web hiện ra tin tức sốt dẻo hàng đầu, tuyển thủ người Ukraine Eva Woolf đã thành công bảo vệ được ngôi vị vô địch bia di động 10m giải nữ, đang nồng nhiệt ôm ấp ngoài sân bắn với tuyển thủ người Nhật Bản Kobayakawa Shinichi.
Akinobu di chuột chuyển qua tin tức bên góc phải, vừa toan đóng trang web thì bị Amanda ngăn lại, “Ây~ từ từ, để em xem đã… Wa, để họ làm quảng cáo cho Valentino không tồi đâu à nha, anh có biết dáng bắn của Eva nổi tiếng là rất đẹp rồi không, còn khí chất đậm vị phương Đông của Kobayakawa Shinichi nữa, wa ——”
Click một tiếng, trang web cứ thế bị tắt đi.
Amanda bèn thở dài sườn sượt, “Akinobu anh thật là vô vị á ——”
Eva ngồi trên ghế sofa với Shinichi xem TV chiếu lại trận trận chung kết giải nữ, trên bàn bánh gâteux và hoa hoét bày đầy ngập, chưa kể vô vàn tấm thiệp đầy rẫy những lời chúc mừng.
“Chúa ơi, anh xem đi, ai nấy cũng gọi chúng ta là Kim Đồng Ngọc Nữ… Cứ đà này chúng ta không thể kè kè cạnh nhau suốt ngày được nữa đâu, anh sẽ làm liên luỵ em chẳng tìm được một người đàn ông tốt mất~”
Shinichi sờ sờ mũi mà mỉm cười, “Ừ, để tối mai em có thể câu được một anh chàng làm bạn trai, anh quyết định đi ăn tôm hùm ở Cảng Darling[2] một mình vậy, phỏng chừng có khi lại gặp được một cô gái xinh đẹp nữa ấy, tiệc tối mai em nhớ mặc diện một chút đấy nha.”
“Èo, được rồi! Em chỉ có nói vậy thôi mà!” Eva tọp tẹp miệng, “Mai ba em cũng tham dự bữa tiệc tối đó đấy… Anh cũng biết mà, ông ấy là đầu tàu vận chuyển buôn bán của Ukraine. Em phải làm một đứa con gái ngoan… Ba thích anh lắm, anh đàng hoàng, anh có trách nhiệm, vả lại, anh còn luôn ở bên em.”
“Là vinh hạnh cho anh.” Shinichi đưa tay cầm lấy tay Eva, “Em thích anh, có điều em không yêu anh.”
“Thì cũng giống như anh thích em, che chở em, nhưng không yêu em thôi.” Eva đứng dậy, đi về chỗ tủ quần áo, “Bộ đồ Tây này thì thế nào?”
“Ừm, đừng nói nó là Versace nhá[3].” Shinichi nhún vai.
“Mắt anh xịn dữ nhỉ, đích thị Versace đó.”
Ngày hôm sau, trên tầng cao nhất của Marriot[4], nhóm nhân vật vận tải tai to mặt lớn nổi tiếng tụ họp lại cùng một chỗ, trên danh nghĩa là tiệc tối, thực chất là một buổi hiệp đàm, trao đổi thậm chí là khoe khoang địa bàn mình.
Ánh đèn chiếu rọi những món đồ ăn bày la liệt tựa thể những tác phẩm nghệ thuật được trưng bày bóng bẩy trong tủ kính, hương rượu vang và Champagne thuần chất khiến người ta váng vất men say, mỗi một quý ông quý cô quý bà đều trưng diện những bộ trang phục lộng lẫy, thật không khác gì một lễ hội triển lãm những mặt hàng xa xỉ là mấy.
Shinichi tuyệt không thích những nơi như này, mà Eva cũng vậy.
Đâm ra sau khi Eva dẫn Shinichi đi chào hỏi Riski Woolf xong thì cả hai kiếm ngay một nơi yên tĩnh ngồi bẹp xuống.
“Eva này, anh thấy cạnh bố em lúc nào cũng có hai người đi theo, là vệ sĩ à? Trông không giống người Ukraine là mấy nhỉ?” Shinichi trông về hướng ngài Woolf, đôi mày khẽ chau.
“Là FBI Hoa Kỳ phái tới đấy, cách đây mấy ngày chủ tịch Ska của tập đoàn tài chính Lucerne bị tố cáo có hành vi đầu cơ trái phép vũ khí hạng nặng, mà ba em thì lại là nhân chứng truy tố. Chắc anh không biết…” Eva sờ sờ chuỗi vòng cổ của cô, “Trong này có gắn máy định vị, để phòng ngừa nhỡ mà có kẻ có ý đồ bắt cóc em nhằm uy hiếp ba…”
“Eva, em hẳn nên kể sớm cho anh biết, FBI cũng có thể phái người đến bảo vệ em…”
“Em có anh bảo vệ rồi mà.” Eva hấp háy hai mắt, “Với cả tất cả những ai có quan hệ với Ska đều thuộc diện theo dõi, lão ta không thể dễ dàng tóm được em hay ba đâu, em cũng không phải dạng đại tiểu thư ẻo lả, tự do là rất quan trọng. Mà nữa, ba em cũng không phải chỉ đơn giản là ông chủ ngành vận tải vậy đâu à.”
Shinichi thở dài một hơi, quét mắt qua nhóm nhân vật xã hội nổi tiếng nọ, “Vẻ chừng bọn họ đều giống nhau, chẳng có của cải mấy ai thật sự sạch sẽ cả.”
“Cảm tạ lắm vì anh không có cái nhìn hồn nhiên như vậy với thế giới ~”
“Không phải anh khờ khạo, mà chính bởi thế giới này vốn không hề đơn giản.” Shinichi duỗi tay, bó lấy mái tóc dài của Eva.
“Ài~ lấy cái kia cho em~” Eva thở mạnh.
Shinichi buồn cười bốc miếng trái cây trên bàn đưa đến bên miệng cô, trước khi Eva kịp cắn thì tay cậu rụt về, Eva hừ một tiếng, chộp lấy cổ tay Shinichi cắn nguyên ngụm lớn xuống cho hả giận.
“Ê… Em cắn trúng ngón tay anh rồi đó! Chẳng may sau này anh không bóp cò súng được nữa thì tính sao hả?”
“Ai bảo trêu em cơ…” Dáng vẻ hả hê của Eva đặc sệt đứa trẻ con, “Cho anh về sau được nếm mùi bóp cò bằng tay trái luôn há.”
Ngay lúc đấy, tiếng giày cao gót không nhanh không chậm nện đi tới trước mặt họ.
Shinichi vừa ngước tầm mắt lên, chỉ chớp nhoáng một giây một phút vô vàn ngắn ngủi, trái tim cậu đã hệt như bị vần vò một cách mạnh bạo, thời gian tựa thể ào ào xoay chuyển, đảo ngược về một ngày hôm ấy, về một khắc thiếu niên tuấn mỹ nọ đặt chân lên chuyến xe bus kia.
Dù rằng trên khuôn mặt vẫn treo vẻ cười như cũ, nhưng cậu ngộ ra có điều gì đó đã bung vượt tán loạn khỏi tầm kiểm soát của cậu rồi.
Ví dụ như là, thứ khí chất vĩnh viễn mê hoặc lòng người của Saionji Akinobu.
Bộ Tây trang hàng hiệu y mặc là hàng đặt may thủ công của Ý, mỗi một đường cắt phải nói là đo may chuẩn xác đến tỉ mỉ, bốn năm qua dường như y có cao hơn rồi, áng chừng cũng hơn meter tám, thế mà thân hình hãy vẫn ưu nhã như thuở xưa cũ. Mà ngũ quan của y, từ vẻ tuấn mỹ ban đầu đã chuyển mình sang dáng dấp anh tuấn, sẽ không còn vô luận kẻ nào nghi ngờ y liệu có phải là nữ sinh cao trung mặc đồng phục nam sinh hay không.
Tóc y cũng đã dài, buộc gọn ra sau, hơi thở không còn vương vấn sự êm ái, ngược lại giờ đây còn đệm thêm cả vài phần nghiêm nghị.
“Tôi đoán hai bạn hẳn là Kobayakawa Shinichi và Eva Woolf đúng không nhỉ?” Amanda đang ôm cánh tay Akinobu nhoẻn cười lên tiếng.
“Vâng, không biết nhà thiết kế thời trang đại danh lừng lẫy có gì muốn chỉ giáo ạ?” Eva cũng cười tươi đứng khỏi ghế, dù sao cô cũng chỉ là cô bé con, đối với thời trang luôn không hề có khả năng chống cự.
. / .
Chú thích:
1. Valentino là tên một công ty thời trang nổi tiếng của Ý, bao gồm 8 thương hiệu hàng đầu: Marlboro Classics, Valentino SpA, Hugo Boss, Missoni, Lebole, Oxon, Portrait, Proenza Schouler.
2. Cảng Darling thuộc trung tâm thành phố Sydney, là một vịnh – nơi nghỉ cuối tuần dành cho dân Sydney. Hoạt động giải trí chủ yếu là trưng bày các triển lãm, ca nhạc, ăn uống và tổ chức các sự kiện văn hóa.
3. Versace là 1 hãng thời trang nổi tiếng của Ý được thành lập bởi Gianni Versace vào năm 1978.
Versace thường tuyển dụng một nhóm các nhà thiết kế và stylist làm việc theo đội, mỗi đội lại làm việc, thiết kế cho riêng 1 nhãn hiệu nào đó của Versace. Các nhóm các nhà thiết kế này làm việc dưới sự dám sát chặt chẽ và theo hướng dẫn của Donatella Versace.
4. Khách sạn Marriot thuộc danh mục đầu tư rộng rãi của Marriott International.
Khách sạn Marriot ở Sydney ở số 30 đường Pill. Là cả cái dải dài dằng dặc đó luôn ý Ó_Ò
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.