Chương 25
Tiêu Đường Đông Qua
10/11/2016
CHƯƠNG 25
Shinichi quay về New York, công việc luyện tập vẫn cứ lặng lẽ tiến hành như lịch, chỉ là không còn Eva, cứ man mác thiếu đi một cái gì đó. Bên tai trở nên im lìm hẳn, ngay cả ánh nắng xiên trên nóc kính thuỷ tinh của trường bắn cũng đều pha thêm thứ màu của vắng vẻ.
Có điều đến tầm đêm, sự “an bình” ấy lập tức bị đánh vỡ, Eva gọi điện sang cho Shinichi từ tít tận bên Ukraine.
“Ở Ukraine là sao? Em phải đang dưỡng thương ở Sydney mới phải chớ!” Shinichi tức giận, “Đi máy bay rất có thể khiến cho vết thương của em lại rách miệng!” Càng nói càng thấy giận thêm nhiều ~
“Bình tĩnh —— Bình tĩnh —— Em chỉ là đi làm chuyện em cần phải làm thôi!” Tựa hồ đã sớm đoán ra cơn giận dữ của Shinichi, Eva bèn dùng ngữ khí như dỗ trẻ mà rằng, “Em sẽ dưỡng thương tốt mà, nhưng quan trọng hơn, em phải về Ukraine công khai thừa kế cổ phần công ty vận tải đường thuỷ Jefferson của ba em, nếu không sẽ có người khác vung tiền ra thu mua mất.”
“Trong đó có cả cái ông Ska Lucerne nổi tiếng đó chứ gì?” Shinichi thở dài bảo, “Em liệu có nghĩ, ông ta đã có thể thuê người ám sát ba em rồi thì cũng có thể làm được chuyện tương tự với em hay không?”
“Em có, đương nhiên có, cho nên em cũng đã viết di chúc.”
“Di chúc?” Shinichi trưng ra biểu cảm khó hiểu, dù cho Eva ở đầu dây bên kia căn bản chẳng nhìn thấy được, “Anh thế mà lại không hề biết là em muốn chết đấy?”
“Phần di chúc này có thể giữ mạng sống cho em được, Shinichi.” Eva cười khẽ, “Nhỡ em có chết, thì cổ phần công ty nằm trong tay em sẽ được chuyển sang cho em trai mẹ em là Merith Golden kế thừa .”
“Merith… Golden… Nghe quen quen á, đừng có bảo với anh cậu em là Giám đốc ngân hàng Thuỵ Sĩ nổi tiếng đấy nhé?”
“Chuẩn rồi. Nếu cổ phần em có mà thuộc về cậu Merith, bằng sức ảnh hưởng trong giới tài chính, cậu ấy thừa sức chặt đứt được cuộc giao dịch vũ khí giữa Ska và Liên bang Nga, em nghĩ trường hợp đấy, Ska thà để em nắm giữ số cổ phiếu đó còn hơn, trong mắt lão, em là một con oắt không biết trời cao đất rộng, cái gì cũng ngu ngơ, cái gì cũng không không mà. Tối thiểu cũng không có bản lĩnh gây khó dễ được cho lão.”
Shinichi vật mình xuống giữa đệm, bất đắc dĩ ngó lên trần nhà, “Nghe cứ như một thế giới khác ấy, toan tính, tiền bạc, giao dịch phi pháp…”
“Bóng tối… Không có điểm tận cùng… Một khi đã nhúng chân vào đế quốc ấy, em sẽ không thể tìm thấy lối ra… Shinichi ạ.” Câu nói có chút lạnh nhạt của Eva truyền đến tai Shinichi qua sóng điện từ, bất giác, trái tim Shinichi bỗng nhói.
“Em có còn về tham gia thi đấu bắn súng nữa không?”
“Tất nhiên có, em là một vận động viên bắn súng, ít nhất bây giờ vẫn là thế… Nhưng mà Shinichi… Nếu em rơi xuống khỏi con đường… Bọn mình vẫn là bạn chứ?”
“Ừ…” Shinichi khép mắt, bóng dáng Akinobu vô thức hiện lên trong trí óc cậu, “Vẫn.”
Cúp điện thoại, hoàn toàn không muốn ngủ.
Nên cậu đi ra ngoài cửa căn hộ, New York vẫn phồn hoa không hề thua kém ban ngày, đèn điện thành phố rực rỡ tựa sao đêm.
Cậu mở chiếc Toyota nhà cậu, lái xe suốt con đường lớn, những toà cao ốc chọc trời kéo dài hun hút thẳng dọc về phía chân trời vô phương nhìn thấy đường ranh giới chấm dứt. Những khách bộ hành thì rộn ràng hối hả, những cô gái ăn mặc sành điệu ngẫu nhiên nhún nhún bờ vai mê người, công nhân viên chức cũng đã xong giờ làm tăng ca, cuối cùng cũng có thể không cần bưng café bước trên đường về nhà nữa.
Trong khi Shinichi cứ thả cho suy nghĩ trôi miên man vời vợi, cậu đã lái xe đến sân bắn mất rồi.
Hiềm nỗi, mọi nhân viên đều đã tan tầm từ lâu, cậu không vào được.
Mở cửa xe, Shinichi đứng dựa vào bên cạnh, mặc kệ cho gió đêm xao lùa mái tóc.
Có gì đó chạm vào má cậu, ấm nóng, mùi hương ngọt ngào của chocolate thơm phức. Shinichi ngoảnh mặt qua, liền thấy ngay một ly đồ uống nóng hổi.
“Bắn, không nhất thiết phải là sân bắn.” Giọng nói se lạnh xuôi theo dây thần kinh thính giác Shinichi, tựa như yêu thương an ủi men trôi vào tận nơi sâu thẳm trong tâm thức.
“Sao cậu lại ở chỗ này?” Ý thức được người đang nói với mình là ai, trong nháy mắt Shinichi mắc lên tấm màn đề phòng, Saionji Akinobu phải nói là người duy nhất trên đời có khả năng kích động cậu bị dây vào chứng ưa lo nghĩ đâu đâu. Vốn cũng chả có đứa nào hy vọng mặt mình bị ấn gí vào cửa xe, còn tay thì bị bẻ ngoặt ra sau lưng…
Và còn, cả hơi thở rất ấm áp đó, nụ hôn hời hợt ngỡ như không tồn tại đó…
“Cậu yên tâm, tôi không có phái người theo dõi cậu.” Ngón tay Akinobu kẹp lấy thiệp mời đến tham dự một buổi họp trước ngực huơ huơ, là hội nghị được tổ chức ở một toà nhà thương nghiệp đối diện với sân bắn.
“Tôi tưởng hội nghị xong thì chắc phải còn tiệc tối gì gì đó nữa chứ.” Shinichi đưa tay nhận lấy món đồ uống nóng từ Akinobu, cậu một bên vừa dè dặt từng ly từng tí, một bên lại mong Akinobu đừng nhìn ra sự cảnh giác của cậu. Dù sao sau khi lúc từ biệt nhau ở Sydney, kể từ đó, cứ nghĩ tới Akinobu là vai cậu đều râm ran đau nhức.
“Đi thôi, tôi sẽ dẫn cậu đến một nơi có thể bắn.” Akinobu mở cửa, ngồi lên xe Shinichi.
“Cậu có một chiếc Ferrari mà… Lại chạy tới ngồi Toyota của tôi?” Shinichi uống một hớp nước nóng khói, nhìn trông Akinobu ngồi ở vị trí phó lái dáng vẻ chờ đợi lái xe.
“Nơi chúng ta sắp đi, chả liên quan gì đến Ferrari cả.” Akinobu vĩnh viễn tiếc chữ như vàng, đây cũng là điểm làm cho Shinichi khó chịu nhất.
“Cơ mà tôi đâu có cần cậu dẫn tôi tới nơi có thể bắn đâu.” Shinichi lạnh lùng dừng mắt trên Akinobu, cơn cảm xúc xuyên qua khoảng cách cũng không chỉ là sở trường của mỗi Akinobu mà.
“Cậu có thể bắn trước toàn thế giới nhưng lại không dám nổ súng trước mặt tôi sao?”
Shinichi không thèm nói nữa, mở cửa xe ngồi vào, cứ như trút giận mà đột ngột rồ xe phóng cái vút, đầu Akinobu bị giật gấp về đằng sau, đập trên lưng ghế, thành ra Shinichi có được một tâm tình khoái trá kỳ lạ.
Akinobu cũng không lập tức thẳng người, mà chỉ hơi nghiêng mặt đi ngắm nhìn Shinichi ngồi kế bên, đèn đường ngoài cửa sổ lướt qua ẩn hiện trên gương mặt cậu, “Cậu thật đúng là đáng yêu một cách ngây thơ.”
Cậu không cẩn thận liếc mắt qua Akinobu một cái, cặp mắt kia cứ như thể một hố vực không đáy sâu thăm thẳm, khiến cho cậu thoáng chốc thất thần, thật dài lâu không thể điều chỉnh nhịp hô hấp.
“Đến ngã tư phía trước thì rẽ trái.”
Nghe theo sự chỉ dẫn của Akinobu, Shinichi có phần mù mờ. Cắc cớ gì mình lại cùng ở đây với người này thế nhỉ?
Rẽ trái rồi đi được ước chừng 700m nữa, bọn họ tới một sân thể thao địa phương.
Đỗ xe lại, Shinichi chuyển đầu qua hỏi, “Đây là nơi cậu nói có thể bắn?”
“Ừ.” Akinobu từ tốn trả lời.
Bật tiếng cười nhạo, Shinichi cảm giác đêm nay mình nhất định là điên rồi, Akinobu ra lệnh lái xe là cậu liền lái, muốn cậu tới sân bóng đá cậu cũng tới luôn, “Này, thế có thể nói cho tôi bia ngắm chỗ nào được không hở? Hay là cậu định đòi tôi bắn quả bóng?”
Akinobu xoay người đối mặt với Shinichi và chầm chậm lùi về phía sau từng bước, mỗi một dấu chân đều là một sự thanh lịch, “Shinichi, súng của cậu nên ngắm thẳng chính mục tiêu của cậu, chứ không phải chỉ mỗi bia.”
Giống hệt bị mê hoặc, Shinichi vậy mà cứ thế theo y đi vào.
Đây là một sân bóng thi đấu, theo nguyên tắc thời điểm này đây, muốn vào thì phải có chìa khoá. Thế nhưng Akinobu cứ đủng đỉnh đẩy cửa rồi vào, Shinichi đâm ra không thể không bùi ngùi bản thân cậu ghen tỵ cái sự “rất lắm tiền” của y lắm.
Sân bóng có thể chứa được hơn mười nghìn khán giả, mà giờ phút này khán đài lại trống trơn, chỉ có ánh đèn chiếu xuống bừng sáng đến kỳ dị. Lần đầu tiên Shinichi mới hay sân bóng lại rộng lớn đến thế, tầm mắt mình muốn vẽ trọn một vòng xung quanh thế mà lại có phần phát mệt.
Thấp thoáng như là bóng hình của một thế giới riêng biệt, thế giới chỉ có Saionji Akinobu và Kobayakawa Shinichi cậu tồn tại mà thôi.
“Cậu chắc chắn có thể bắn ở đây chứ? Ngay cả súng tôi cũng không mang…” Shinichi nhìn sang hướng Akinobu, y cũng không cách Shinichi gần quá.
Akinobu cúi xuống, từ mắt cá chân gỡ một khẩu súng ra.
“Ô… Cậu thật… Giấu súng ở chỗ đó?” Shinichi thốt ra cảm xúc không sao tin cho nổi, “Cậu không tính cho tôi bắn đạn thật đấy chớ?”
“Ừ.” Akinobu mở chốt khẩu súng lục, động tác ngón tay nhanh nhẹn mà ưu nhã, âm thanh lên đạn giữa sân bóng yên tĩnh lại có vẻ đặc biệt rõ ràng, “Tôi và cậu đấu đi.”
“Hở?”
“Chúng ta chỉ định mục tiêu cho nhau, thí dụ tôi muốn cậu bắn trúng khán đài bên kia chẳng hạn, nếu cậu bắn trúng, có thể yêu cầu tôi làm một việc, nếu cậu không bắn trúng, sẽ phải ưng thuận tôi một việc.”
“Haha…” Shinichi buồn cười, “Ngài Saionji, tôi không cho là trận đấu này có ý nghĩa lắm đâu.”
“Ừm? Không có ý nghĩa?” Akinobu chậm rãi bước lùi về đằng sau, nét cong hình thành trên khoé môi dặm cho gương mặt y có vẻ ma quỷ khác thường, “Tôi còn đoán cậu muốn tôi trợ giúp Eva kiềm hãm Ska Lucerne nữa.”
Khoảnh khắc, Shinichi thu lại tất cả biểu cảm vừa mới trưng lên, dời chuyển gót chân tới một nơi bằng phẳng, dừng lại ở một góc độ nào đó, khuôn mặt trong tối khuất của Akinobu trở nên sáng sủa hơn, “Cậu nói thật?”
“Đương nhiên.”
“Vậy, tôi đồng ý.”
Shinichi quay về New York, công việc luyện tập vẫn cứ lặng lẽ tiến hành như lịch, chỉ là không còn Eva, cứ man mác thiếu đi một cái gì đó. Bên tai trở nên im lìm hẳn, ngay cả ánh nắng xiên trên nóc kính thuỷ tinh của trường bắn cũng đều pha thêm thứ màu của vắng vẻ.
Có điều đến tầm đêm, sự “an bình” ấy lập tức bị đánh vỡ, Eva gọi điện sang cho Shinichi từ tít tận bên Ukraine.
“Ở Ukraine là sao? Em phải đang dưỡng thương ở Sydney mới phải chớ!” Shinichi tức giận, “Đi máy bay rất có thể khiến cho vết thương của em lại rách miệng!” Càng nói càng thấy giận thêm nhiều ~
“Bình tĩnh —— Bình tĩnh —— Em chỉ là đi làm chuyện em cần phải làm thôi!” Tựa hồ đã sớm đoán ra cơn giận dữ của Shinichi, Eva bèn dùng ngữ khí như dỗ trẻ mà rằng, “Em sẽ dưỡng thương tốt mà, nhưng quan trọng hơn, em phải về Ukraine công khai thừa kế cổ phần công ty vận tải đường thuỷ Jefferson của ba em, nếu không sẽ có người khác vung tiền ra thu mua mất.”
“Trong đó có cả cái ông Ska Lucerne nổi tiếng đó chứ gì?” Shinichi thở dài bảo, “Em liệu có nghĩ, ông ta đã có thể thuê người ám sát ba em rồi thì cũng có thể làm được chuyện tương tự với em hay không?”
“Em có, đương nhiên có, cho nên em cũng đã viết di chúc.”
“Di chúc?” Shinichi trưng ra biểu cảm khó hiểu, dù cho Eva ở đầu dây bên kia căn bản chẳng nhìn thấy được, “Anh thế mà lại không hề biết là em muốn chết đấy?”
“Phần di chúc này có thể giữ mạng sống cho em được, Shinichi.” Eva cười khẽ, “Nhỡ em có chết, thì cổ phần công ty nằm trong tay em sẽ được chuyển sang cho em trai mẹ em là Merith Golden kế thừa .”
“Merith… Golden… Nghe quen quen á, đừng có bảo với anh cậu em là Giám đốc ngân hàng Thuỵ Sĩ nổi tiếng đấy nhé?”
“Chuẩn rồi. Nếu cổ phần em có mà thuộc về cậu Merith, bằng sức ảnh hưởng trong giới tài chính, cậu ấy thừa sức chặt đứt được cuộc giao dịch vũ khí giữa Ska và Liên bang Nga, em nghĩ trường hợp đấy, Ska thà để em nắm giữ số cổ phiếu đó còn hơn, trong mắt lão, em là một con oắt không biết trời cao đất rộng, cái gì cũng ngu ngơ, cái gì cũng không không mà. Tối thiểu cũng không có bản lĩnh gây khó dễ được cho lão.”
Shinichi vật mình xuống giữa đệm, bất đắc dĩ ngó lên trần nhà, “Nghe cứ như một thế giới khác ấy, toan tính, tiền bạc, giao dịch phi pháp…”
“Bóng tối… Không có điểm tận cùng… Một khi đã nhúng chân vào đế quốc ấy, em sẽ không thể tìm thấy lối ra… Shinichi ạ.” Câu nói có chút lạnh nhạt của Eva truyền đến tai Shinichi qua sóng điện từ, bất giác, trái tim Shinichi bỗng nhói.
“Em có còn về tham gia thi đấu bắn súng nữa không?”
“Tất nhiên có, em là một vận động viên bắn súng, ít nhất bây giờ vẫn là thế… Nhưng mà Shinichi… Nếu em rơi xuống khỏi con đường… Bọn mình vẫn là bạn chứ?”
“Ừ…” Shinichi khép mắt, bóng dáng Akinobu vô thức hiện lên trong trí óc cậu, “Vẫn.”
Cúp điện thoại, hoàn toàn không muốn ngủ.
Nên cậu đi ra ngoài cửa căn hộ, New York vẫn phồn hoa không hề thua kém ban ngày, đèn điện thành phố rực rỡ tựa sao đêm.
Cậu mở chiếc Toyota nhà cậu, lái xe suốt con đường lớn, những toà cao ốc chọc trời kéo dài hun hút thẳng dọc về phía chân trời vô phương nhìn thấy đường ranh giới chấm dứt. Những khách bộ hành thì rộn ràng hối hả, những cô gái ăn mặc sành điệu ngẫu nhiên nhún nhún bờ vai mê người, công nhân viên chức cũng đã xong giờ làm tăng ca, cuối cùng cũng có thể không cần bưng café bước trên đường về nhà nữa.
Trong khi Shinichi cứ thả cho suy nghĩ trôi miên man vời vợi, cậu đã lái xe đến sân bắn mất rồi.
Hiềm nỗi, mọi nhân viên đều đã tan tầm từ lâu, cậu không vào được.
Mở cửa xe, Shinichi đứng dựa vào bên cạnh, mặc kệ cho gió đêm xao lùa mái tóc.
Có gì đó chạm vào má cậu, ấm nóng, mùi hương ngọt ngào của chocolate thơm phức. Shinichi ngoảnh mặt qua, liền thấy ngay một ly đồ uống nóng hổi.
“Bắn, không nhất thiết phải là sân bắn.” Giọng nói se lạnh xuôi theo dây thần kinh thính giác Shinichi, tựa như yêu thương an ủi men trôi vào tận nơi sâu thẳm trong tâm thức.
“Sao cậu lại ở chỗ này?” Ý thức được người đang nói với mình là ai, trong nháy mắt Shinichi mắc lên tấm màn đề phòng, Saionji Akinobu phải nói là người duy nhất trên đời có khả năng kích động cậu bị dây vào chứng ưa lo nghĩ đâu đâu. Vốn cũng chả có đứa nào hy vọng mặt mình bị ấn gí vào cửa xe, còn tay thì bị bẻ ngoặt ra sau lưng…
Và còn, cả hơi thở rất ấm áp đó, nụ hôn hời hợt ngỡ như không tồn tại đó…
“Cậu yên tâm, tôi không có phái người theo dõi cậu.” Ngón tay Akinobu kẹp lấy thiệp mời đến tham dự một buổi họp trước ngực huơ huơ, là hội nghị được tổ chức ở một toà nhà thương nghiệp đối diện với sân bắn.
“Tôi tưởng hội nghị xong thì chắc phải còn tiệc tối gì gì đó nữa chứ.” Shinichi đưa tay nhận lấy món đồ uống nóng từ Akinobu, cậu một bên vừa dè dặt từng ly từng tí, một bên lại mong Akinobu đừng nhìn ra sự cảnh giác của cậu. Dù sao sau khi lúc từ biệt nhau ở Sydney, kể từ đó, cứ nghĩ tới Akinobu là vai cậu đều râm ran đau nhức.
“Đi thôi, tôi sẽ dẫn cậu đến một nơi có thể bắn.” Akinobu mở cửa, ngồi lên xe Shinichi.
“Cậu có một chiếc Ferrari mà… Lại chạy tới ngồi Toyota của tôi?” Shinichi uống một hớp nước nóng khói, nhìn trông Akinobu ngồi ở vị trí phó lái dáng vẻ chờ đợi lái xe.
“Nơi chúng ta sắp đi, chả liên quan gì đến Ferrari cả.” Akinobu vĩnh viễn tiếc chữ như vàng, đây cũng là điểm làm cho Shinichi khó chịu nhất.
“Cơ mà tôi đâu có cần cậu dẫn tôi tới nơi có thể bắn đâu.” Shinichi lạnh lùng dừng mắt trên Akinobu, cơn cảm xúc xuyên qua khoảng cách cũng không chỉ là sở trường của mỗi Akinobu mà.
“Cậu có thể bắn trước toàn thế giới nhưng lại không dám nổ súng trước mặt tôi sao?”
Shinichi không thèm nói nữa, mở cửa xe ngồi vào, cứ như trút giận mà đột ngột rồ xe phóng cái vút, đầu Akinobu bị giật gấp về đằng sau, đập trên lưng ghế, thành ra Shinichi có được một tâm tình khoái trá kỳ lạ.
Akinobu cũng không lập tức thẳng người, mà chỉ hơi nghiêng mặt đi ngắm nhìn Shinichi ngồi kế bên, đèn đường ngoài cửa sổ lướt qua ẩn hiện trên gương mặt cậu, “Cậu thật đúng là đáng yêu một cách ngây thơ.”
Cậu không cẩn thận liếc mắt qua Akinobu một cái, cặp mắt kia cứ như thể một hố vực không đáy sâu thăm thẳm, khiến cho cậu thoáng chốc thất thần, thật dài lâu không thể điều chỉnh nhịp hô hấp.
“Đến ngã tư phía trước thì rẽ trái.”
Nghe theo sự chỉ dẫn của Akinobu, Shinichi có phần mù mờ. Cắc cớ gì mình lại cùng ở đây với người này thế nhỉ?
Rẽ trái rồi đi được ước chừng 700m nữa, bọn họ tới một sân thể thao địa phương.
Đỗ xe lại, Shinichi chuyển đầu qua hỏi, “Đây là nơi cậu nói có thể bắn?”
“Ừ.” Akinobu từ tốn trả lời.
Bật tiếng cười nhạo, Shinichi cảm giác đêm nay mình nhất định là điên rồi, Akinobu ra lệnh lái xe là cậu liền lái, muốn cậu tới sân bóng đá cậu cũng tới luôn, “Này, thế có thể nói cho tôi bia ngắm chỗ nào được không hở? Hay là cậu định đòi tôi bắn quả bóng?”
Akinobu xoay người đối mặt với Shinichi và chầm chậm lùi về phía sau từng bước, mỗi một dấu chân đều là một sự thanh lịch, “Shinichi, súng của cậu nên ngắm thẳng chính mục tiêu của cậu, chứ không phải chỉ mỗi bia.”
Giống hệt bị mê hoặc, Shinichi vậy mà cứ thế theo y đi vào.
Đây là một sân bóng thi đấu, theo nguyên tắc thời điểm này đây, muốn vào thì phải có chìa khoá. Thế nhưng Akinobu cứ đủng đỉnh đẩy cửa rồi vào, Shinichi đâm ra không thể không bùi ngùi bản thân cậu ghen tỵ cái sự “rất lắm tiền” của y lắm.
Sân bóng có thể chứa được hơn mười nghìn khán giả, mà giờ phút này khán đài lại trống trơn, chỉ có ánh đèn chiếu xuống bừng sáng đến kỳ dị. Lần đầu tiên Shinichi mới hay sân bóng lại rộng lớn đến thế, tầm mắt mình muốn vẽ trọn một vòng xung quanh thế mà lại có phần phát mệt.
Thấp thoáng như là bóng hình của một thế giới riêng biệt, thế giới chỉ có Saionji Akinobu và Kobayakawa Shinichi cậu tồn tại mà thôi.
“Cậu chắc chắn có thể bắn ở đây chứ? Ngay cả súng tôi cũng không mang…” Shinichi nhìn sang hướng Akinobu, y cũng không cách Shinichi gần quá.
Akinobu cúi xuống, từ mắt cá chân gỡ một khẩu súng ra.
“Ô… Cậu thật… Giấu súng ở chỗ đó?” Shinichi thốt ra cảm xúc không sao tin cho nổi, “Cậu không tính cho tôi bắn đạn thật đấy chớ?”
“Ừ.” Akinobu mở chốt khẩu súng lục, động tác ngón tay nhanh nhẹn mà ưu nhã, âm thanh lên đạn giữa sân bóng yên tĩnh lại có vẻ đặc biệt rõ ràng, “Tôi và cậu đấu đi.”
“Hở?”
“Chúng ta chỉ định mục tiêu cho nhau, thí dụ tôi muốn cậu bắn trúng khán đài bên kia chẳng hạn, nếu cậu bắn trúng, có thể yêu cầu tôi làm một việc, nếu cậu không bắn trúng, sẽ phải ưng thuận tôi một việc.”
“Haha…” Shinichi buồn cười, “Ngài Saionji, tôi không cho là trận đấu này có ý nghĩa lắm đâu.”
“Ừm? Không có ý nghĩa?” Akinobu chậm rãi bước lùi về đằng sau, nét cong hình thành trên khoé môi dặm cho gương mặt y có vẻ ma quỷ khác thường, “Tôi còn đoán cậu muốn tôi trợ giúp Eva kiềm hãm Ska Lucerne nữa.”
Khoảnh khắc, Shinichi thu lại tất cả biểu cảm vừa mới trưng lên, dời chuyển gót chân tới một nơi bằng phẳng, dừng lại ở một góc độ nào đó, khuôn mặt trong tối khuất của Akinobu trở nên sáng sủa hơn, “Cậu nói thật?”
“Đương nhiên.”
“Vậy, tôi đồng ý.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.