Chương 38
Tiêu Đường Đông Qua
10/11/2016
CHƯƠNG 38
Còi cảnh sát ò e vọng tới.
“Cậu rời khỏi đây được rồi, Kobayakawa-kun.” Akinobu thản nhiên mở lời.
Shinichi không nói gì cả, chỉ đứng im tại chỗ nhìn y.
Akinobu ngoảnh mặt đi, thở dài, từ trong ngăn kéo lôi ra một khẩu súng lục.
“Gì hả, tôi không đi thì cậu sẽ dùng nó bắn tôi à?” Shinichi nhướn lông mày lên.
“Cảnh sát phòng chống bạo động sẽ tới giải quyết quả bom này, nhưng dù cho quả bom này bị gỡ bỏ cũng không có nghĩa tôi vẫn sẽ còn sống.” Akinobu xoay một vòng khẩu súng lục xung quanh ngón tay, nòng chĩa xuống dưới, đưa qua trước mặt Shinichi.
“Ý cậu là…” Cậu chau mày lại song vẫn vươn tay nhận khẩu súng, “Kẻ gài bom đang ở cách đây không xa theo dõi cậu để đảm bảo rằng quả bom này sẽ nổ?”
“Đúng thế, nếu cảnh sát phòng chống bạo động gỡ bỏ xong quả bom thì việc mà hắn cần phải làm là trực tiếp bổ sung một súng, hiện giờ không chừng hắn đang tìm vị trí tốt nhất để thực hiện bắn tỉa.”
Xe cảnh sát đã tiến vào bãi đỗ xe rồi, bọn họ bắt đầu giải tán dân chúng ở đây.
“Hãy tìm hắn, Shinichi.” Akinobu nhẹ giọng nói.
Đằng sau, cảnh sát đang đi về phía bọn cậu, Shinichi hiểu cậu rất nhanh sẽ bị yêu cầu rời đi.
“Tay cậu run quá, Shinichi à.” Giọng nói Akinobu xuôi theo dải không khí lại dậy ra, “Một khi tay cậu bất ổn, cậu sẽ đánh lạc mục tiêu của chính cậu.”
Shinichi nắm chặt khẩu súng trong tay, không hề ngoái đầu lại nữa.
Cả bãi đỗ xe cứ thế mà bị giải tán trơ trọi, tất cả người đậu xe hay đến lấy xe đều được cảnh sát chỉ huy đi ra ngoài, hoặc là phải nói rằng họ hoảng sợ mà chạy ra ngoài.
Shinichi không nhanh không chậm đi ra từ một hướng, quan sát kỹ lưỡng, bên ngoài bãi đỗ xe này chẳng có một tòa nhà cao tầng nào cả, góc bắn cũng bị vướng.
Mà không… Bây giờ Akinobu đang ngồi trong xe, nếu ngắm bắn từ địa điểm cao thì mục tiêu đã bị mui xe che khuất mất rồi, kẻ kia nếu muốn bắn trúng thì hẳn phải chọn một nơi có thể ngắm bắn được đến cửa xe.
Shinichi bèn lia đường nhìn quanh bốn phía, đối diện với bãi đỗ xe khách sạn là một loạt những cửa hàng nhỏ, chiều cao không quá ba tầng, góc khúc xạ cũng tốt, hiềm nỗi người dân xung quanh quá ư đông đúc náo nhiệt, vậy đường bắn này sẽ bị chặn rồi.
Khẽ quay người lại, khóe miệng Shinichi căng ra, sao cậu lại quên béng nhỉ, phòng khách sạn bao gồm mười hai tầng, từ tầng ba trở xuống đều là góc độ độ bắn hoàn mỹ, phán đoán từ vị trí của Akinobu thì góc ngắm chắc chắn nhất hẳn là ba gian phòng của tầng thứ hai, nếu chệch hơn thì Akinobu sẽ bị thân xe chắn lại.
Shinichi liền bước nhanh vào đại sảnh, cậu nhẩm đoán khi gài bom xong xuôi, tên đó cũng đã tường tận vị trí đỗ xe của Akinobu rồi, đến giờ có lẽ đã đặt xong ổn thỏa phòng khách sạn.
“Xin hỏi một chút, tôi có thể đặt phòng 203, 204 hay 205 của tầng hai không?”
“Xin lỗi cậu, cả ba phòng này đều đã có khách đặt rồi ạ.”
“Là cùng một người à?”
“Thưa cậu? Đây là khách…”
“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là xác minh thử xem có phải là do đồng nghiệp công ty tôi đặt không, nhưng tôi không xác minh được là công ty có phái vị đồng nghiệp ấy đến.”
“À, ra là vậy ạ. Đúng là do cùng một quý ngài đã đặt đấy ạ.”
“Cám ơn cô.”
Chớp nhoáng, trái tim Shinichi đập rộn, cậu chợt nghĩ, nếu mình không nhận định ra nổi thì biết làm sao đây? Nếu ba gian phòng ấy chỉ là trùng hợp do cùng một người đặt thì sẽ thế nào đây?
Shinichi, Shinichi, mày không còn cơ hội để do dự nữa rồi.
Ding một tiếng, thang máy mở cửa ở tầng hai, thảm lót màu be trải dọc dãy hành lang dài.
Ngón trỏ tay cầm súng của cậu vô thức mà run rẩy. Cậu rõ cậu đang lo sợ. Cả trận đấu liên thanh và cả bắn đĩa cũng chưa từng khiến cho trái tim cậu nảy dồn dập tới độ này.
Khoảng cách cách phòng 203 của cậu càng lúc càng gần, rồi bỗng, kẹt một tiếng vang lên, cửa mở, một gã đàn ông đeo túi golf đi ra khỏi phòng. Nháy mắt trông thấy cái túi bóng kia, Shinichi liền giác ngộ rằng suy đoán của cậu… Đã đúng!
“Sao thế hở, góc bắn của 203 không đẹp nên phải đổi sang 204 à?” Shinichi giương súng chĩa vào đầu gã đàn ông, “Ta nghĩ chắc là do mui xe hoặc là kính chiếu hậu đã che mất mục tiêu của ngươi phải không nhỉ?”
Gã đàn ông sững người, thế nhưng không ngoái đầu lại.
Miệng Shinichi lại vẽ ra một nụ cười, nếu ngươi không phải kẻ đã gài bom thì giờ ngươi nên quay đầu lại mới đúng, so với cái tên Ares chuyên gia diễn trò đó thì, đồng nghiệp ạ, ngươi còn kém cỏi lắm.
“Trong túi ngươi có lẽ không phải đựng bóng golf đâu há?” Shinichi móc ngón tay lại, chốt súng lục được bật mở.
Gã đàn ông bất thình lình quăng túi golf vào Shinichi, nhoáng khi ấy, súng pằng lên một tiếng giòn giã, vai gã đã bị trúng một đạn của cậu, túi golf trượt xuống nền nhà, gã vừa toan nhặt lấy thì Shinichi lại tiếp một súng nữa bắn vào cánh tay.
“Ta khuyên ngươi khôn hồn thì đừng có cử động, trên đời này ta tin chẳng có súng mấy ai có thể nhanh vượt ta được đâu.” Gã đàn ông nọ giơ lên cánh tay chưa bị thương ý chỉ đầu hàng, Shinichi cầm chặt súng chầm chậm rê bước qua.
Cậu hơi đi nghiêng qua gã, quả nhiên gã chưa cam chịu ý đồ phản công Shinichi, định đánh vào bàn tay cậu cầm súng, đáng tiếc Shinichi đã sớm có phòng bị, khuỷu tay gã vừa mới xẹt qua ngực Shinichi liền đã bị một tay Shinichi bắt lấy, kế tiếp thuận thế bẻ ngoặt tay gã ra sau lưng, rầm một tiếng nện vào trên tường.
Gã vẫn còn muốn giãy giụa, Shinichi thẳng thừng đập ổ nạp đạn vào đầu gã, thừa dịp gã bị choáng váng mà vật gã xuống đất, đè chặt đầu gối trên lưng gã luôn.
Có người mở cửa, vẻ chừng muốn biết đang ầm ầm diễn ra chuyện gì.
“Làm sao lại thế này?”
“Ban nãy hình như tôi nghe thấy tiếng súng? Bên ngoài cũng có rất nhiều cảnh sát!”
Shinichi túm gã đàn ông đứng dậy, ném vào 203, rầm rầm đóng cửa.
Gã lồm cồm bò dậy từ nền nhà, một đấm vung về phía Shinichi, cơ thể cậu liền hở ra một độ cung, tuy sức một đấm kia không hề nhỏ tẹo nào, có điều gã lại không lường được sau khi Shinichi nhoáng qua còn nhân cơ hội dùng ngón cái chọc vào dưới nách gã, tay kia thì xoay tròn theo hướng nắm đấm gã vung qua, âm thanh bả vai bị trật khớp dấy lên cực kỳ vang dội.
Gã mở to hai mắt gắt gao nhìn Shinichi, “Mày là thủ hạ của ai?”
Shinichi xé drap giường trói chặt gã vào ghế, gã này có nét Trung Đông vô cùng rõ rệt.
Cùng lúc đó, quản lý khách sạn dẫn theo bảo an xông vào, mắt thấy cả một phòng tan hoang, hoảng sợ hỏi, “Anh… Anh là ai? Anh tính làm gì vị khách ấy?”
“Không có ai báo cho ông biết rằng —— bãi đỗ xe khách sạn các ông có bom hay sao hả? Gã này chính là hung thủ gài bom, ông còn không mau gọi điện thoại kêu cảnh sát tới đây nhanh đi à?” Tiếng nói Shinichi hết sức có lực uy chấn, ông quản lý ngẩn người ra, thế rồi tức khắc mau lẹ móc di động gọi điện.
Mà ngay tại giờ phút này, ngoài cửa sổ một tiếng nổ bùng lên, cả tòa nhà khách sạn bị rung chuyển.
Di động của ông quản lý rơi trên mặt đất, run cầm cập nhìn về phía Shinichi, “Đó… Đó là cái gì vậy?”
“Hình như là nổ rồi…” Bảo an vội vàng thò đầu ra cửa sổ xem xét, cách đó không xa dày đặc một cột khói bốc lên.
Gã đàn ông đang bị trói bật cười sằng sặc, “Có vẻ nhiệm vụ của tao đã hoàn thành.”
Shinichi xoay phắt người lại, đẩy mạnh cả quản lý lẫn bảo an, tức thì xông ra ngoài.
Trái tim cậu tựa hồ bị kéo bứt lên cao cao cao cao ngất, dẫu thế nào cũng vô phương rơi trở lại xuống.
Cậu chạy vùn vụt, cứng nhắc tránh ra những con người mà mình chạy ngang qua, cậu cảm thụ khoang ngực cậu đang bức bối, cứ như theo một tiếng nổ mới rồi, cậu không thể còn hít thở được nữa.
Đứng bên ngoài dải vàng[1], ngợp khắp nơi nơi là đám người kinh hãi rồi lại tò mò mà tới.
Xe cứu hỏa cũng đã đến đây, đang nỗ lực dập lửa.
Shinichi đình trệ, trừng mắt đảo qua cảnh sát Manchester lổn nhổn bên ngoài.
Bất giác lúc ấy, cậu chợt hiểu Akinobu để cậu đi tìm cái gã đặt bom kia, âu cũng chỉ là để thuyết phục cậu rời khỏi đó mà thôi.
Đần độn dợm bước về phía trước, dải vàng vướng trên người cậu. Vài viên cảnh sát vội vã lại gần ngăn cậu lại.
“Thưa cậu, cậu không thể đến gần hơn được đâu!”
“Thưa cậu, mời cậu hãy lùi ra sau!”
Không thể đến gần nữa, chỉ có thể lùi ra sau?
Đây chính là khoảng cách giữa Kobayakawa Shinichi và Saionji Akinobu đấy sao?
“Người trong xe đâu rồi?” Giọng Shinichi run lẩy bẩy lên tiếng hỏi.
“Xin lỗi, chúng tôi không thể nói.”
“Cái quái gì gọi là không thể nói?” Shinichi đẩy mạnh họ ra, gạt những dải dây vàng bước nhanh về phía đống tàn tích đã được làm lạnh.
Một vài tên viên cảnh sát vội đến ngăn cậu lại, liều mạng lôi cậu ra ngoài.
Shinichi vùng vẫy, lại chỉ có thể trơ mắt cảm giác chính bản thân cậu mỗi lúc một bị kéo đi xa khỏi cái vật kim loại không còn nhìn ra hình thù gì kia nữa.
“Thả ra! Thả ra!”
“Hãy bình tĩnh lại! Thưa cậu! Mời cậu hãy bình tĩnh!”
Song trong mắt Shinichi chỉ còn sót lại có xác xe ấy, cậu bạt mạng giãy giụa, bạt mạng ngóng nhìn, cứ như thể rằng tầm mắt của cậu sẽ xô đẩy được hết toàn bộ những gì vướng víu ra để có thể nhìn thấu cho rõ.
. / .
Chú thích:
1. Dải vàng là mấy cái dải vàng vàng cảnh sát chăng bên ngoài để phong tỏa 1 khu vực nào đó ấy ;3;~
Còi cảnh sát ò e vọng tới.
“Cậu rời khỏi đây được rồi, Kobayakawa-kun.” Akinobu thản nhiên mở lời.
Shinichi không nói gì cả, chỉ đứng im tại chỗ nhìn y.
Akinobu ngoảnh mặt đi, thở dài, từ trong ngăn kéo lôi ra một khẩu súng lục.
“Gì hả, tôi không đi thì cậu sẽ dùng nó bắn tôi à?” Shinichi nhướn lông mày lên.
“Cảnh sát phòng chống bạo động sẽ tới giải quyết quả bom này, nhưng dù cho quả bom này bị gỡ bỏ cũng không có nghĩa tôi vẫn sẽ còn sống.” Akinobu xoay một vòng khẩu súng lục xung quanh ngón tay, nòng chĩa xuống dưới, đưa qua trước mặt Shinichi.
“Ý cậu là…” Cậu chau mày lại song vẫn vươn tay nhận khẩu súng, “Kẻ gài bom đang ở cách đây không xa theo dõi cậu để đảm bảo rằng quả bom này sẽ nổ?”
“Đúng thế, nếu cảnh sát phòng chống bạo động gỡ bỏ xong quả bom thì việc mà hắn cần phải làm là trực tiếp bổ sung một súng, hiện giờ không chừng hắn đang tìm vị trí tốt nhất để thực hiện bắn tỉa.”
Xe cảnh sát đã tiến vào bãi đỗ xe rồi, bọn họ bắt đầu giải tán dân chúng ở đây.
“Hãy tìm hắn, Shinichi.” Akinobu nhẹ giọng nói.
Đằng sau, cảnh sát đang đi về phía bọn cậu, Shinichi hiểu cậu rất nhanh sẽ bị yêu cầu rời đi.
“Tay cậu run quá, Shinichi à.” Giọng nói Akinobu xuôi theo dải không khí lại dậy ra, “Một khi tay cậu bất ổn, cậu sẽ đánh lạc mục tiêu của chính cậu.”
Shinichi nắm chặt khẩu súng trong tay, không hề ngoái đầu lại nữa.
Cả bãi đỗ xe cứ thế mà bị giải tán trơ trọi, tất cả người đậu xe hay đến lấy xe đều được cảnh sát chỉ huy đi ra ngoài, hoặc là phải nói rằng họ hoảng sợ mà chạy ra ngoài.
Shinichi không nhanh không chậm đi ra từ một hướng, quan sát kỹ lưỡng, bên ngoài bãi đỗ xe này chẳng có một tòa nhà cao tầng nào cả, góc bắn cũng bị vướng.
Mà không… Bây giờ Akinobu đang ngồi trong xe, nếu ngắm bắn từ địa điểm cao thì mục tiêu đã bị mui xe che khuất mất rồi, kẻ kia nếu muốn bắn trúng thì hẳn phải chọn một nơi có thể ngắm bắn được đến cửa xe.
Shinichi bèn lia đường nhìn quanh bốn phía, đối diện với bãi đỗ xe khách sạn là một loạt những cửa hàng nhỏ, chiều cao không quá ba tầng, góc khúc xạ cũng tốt, hiềm nỗi người dân xung quanh quá ư đông đúc náo nhiệt, vậy đường bắn này sẽ bị chặn rồi.
Khẽ quay người lại, khóe miệng Shinichi căng ra, sao cậu lại quên béng nhỉ, phòng khách sạn bao gồm mười hai tầng, từ tầng ba trở xuống đều là góc độ độ bắn hoàn mỹ, phán đoán từ vị trí của Akinobu thì góc ngắm chắc chắn nhất hẳn là ba gian phòng của tầng thứ hai, nếu chệch hơn thì Akinobu sẽ bị thân xe chắn lại.
Shinichi liền bước nhanh vào đại sảnh, cậu nhẩm đoán khi gài bom xong xuôi, tên đó cũng đã tường tận vị trí đỗ xe của Akinobu rồi, đến giờ có lẽ đã đặt xong ổn thỏa phòng khách sạn.
“Xin hỏi một chút, tôi có thể đặt phòng 203, 204 hay 205 của tầng hai không?”
“Xin lỗi cậu, cả ba phòng này đều đã có khách đặt rồi ạ.”
“Là cùng một người à?”
“Thưa cậu? Đây là khách…”
“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là xác minh thử xem có phải là do đồng nghiệp công ty tôi đặt không, nhưng tôi không xác minh được là công ty có phái vị đồng nghiệp ấy đến.”
“À, ra là vậy ạ. Đúng là do cùng một quý ngài đã đặt đấy ạ.”
“Cám ơn cô.”
Chớp nhoáng, trái tim Shinichi đập rộn, cậu chợt nghĩ, nếu mình không nhận định ra nổi thì biết làm sao đây? Nếu ba gian phòng ấy chỉ là trùng hợp do cùng một người đặt thì sẽ thế nào đây?
Shinichi, Shinichi, mày không còn cơ hội để do dự nữa rồi.
Ding một tiếng, thang máy mở cửa ở tầng hai, thảm lót màu be trải dọc dãy hành lang dài.
Ngón trỏ tay cầm súng của cậu vô thức mà run rẩy. Cậu rõ cậu đang lo sợ. Cả trận đấu liên thanh và cả bắn đĩa cũng chưa từng khiến cho trái tim cậu nảy dồn dập tới độ này.
Khoảng cách cách phòng 203 của cậu càng lúc càng gần, rồi bỗng, kẹt một tiếng vang lên, cửa mở, một gã đàn ông đeo túi golf đi ra khỏi phòng. Nháy mắt trông thấy cái túi bóng kia, Shinichi liền giác ngộ rằng suy đoán của cậu… Đã đúng!
“Sao thế hở, góc bắn của 203 không đẹp nên phải đổi sang 204 à?” Shinichi giương súng chĩa vào đầu gã đàn ông, “Ta nghĩ chắc là do mui xe hoặc là kính chiếu hậu đã che mất mục tiêu của ngươi phải không nhỉ?”
Gã đàn ông sững người, thế nhưng không ngoái đầu lại.
Miệng Shinichi lại vẽ ra một nụ cười, nếu ngươi không phải kẻ đã gài bom thì giờ ngươi nên quay đầu lại mới đúng, so với cái tên Ares chuyên gia diễn trò đó thì, đồng nghiệp ạ, ngươi còn kém cỏi lắm.
“Trong túi ngươi có lẽ không phải đựng bóng golf đâu há?” Shinichi móc ngón tay lại, chốt súng lục được bật mở.
Gã đàn ông bất thình lình quăng túi golf vào Shinichi, nhoáng khi ấy, súng pằng lên một tiếng giòn giã, vai gã đã bị trúng một đạn của cậu, túi golf trượt xuống nền nhà, gã vừa toan nhặt lấy thì Shinichi lại tiếp một súng nữa bắn vào cánh tay.
“Ta khuyên ngươi khôn hồn thì đừng có cử động, trên đời này ta tin chẳng có súng mấy ai có thể nhanh vượt ta được đâu.” Gã đàn ông nọ giơ lên cánh tay chưa bị thương ý chỉ đầu hàng, Shinichi cầm chặt súng chầm chậm rê bước qua.
Cậu hơi đi nghiêng qua gã, quả nhiên gã chưa cam chịu ý đồ phản công Shinichi, định đánh vào bàn tay cậu cầm súng, đáng tiếc Shinichi đã sớm có phòng bị, khuỷu tay gã vừa mới xẹt qua ngực Shinichi liền đã bị một tay Shinichi bắt lấy, kế tiếp thuận thế bẻ ngoặt tay gã ra sau lưng, rầm một tiếng nện vào trên tường.
Gã vẫn còn muốn giãy giụa, Shinichi thẳng thừng đập ổ nạp đạn vào đầu gã, thừa dịp gã bị choáng váng mà vật gã xuống đất, đè chặt đầu gối trên lưng gã luôn.
Có người mở cửa, vẻ chừng muốn biết đang ầm ầm diễn ra chuyện gì.
“Làm sao lại thế này?”
“Ban nãy hình như tôi nghe thấy tiếng súng? Bên ngoài cũng có rất nhiều cảnh sát!”
Shinichi túm gã đàn ông đứng dậy, ném vào 203, rầm rầm đóng cửa.
Gã lồm cồm bò dậy từ nền nhà, một đấm vung về phía Shinichi, cơ thể cậu liền hở ra một độ cung, tuy sức một đấm kia không hề nhỏ tẹo nào, có điều gã lại không lường được sau khi Shinichi nhoáng qua còn nhân cơ hội dùng ngón cái chọc vào dưới nách gã, tay kia thì xoay tròn theo hướng nắm đấm gã vung qua, âm thanh bả vai bị trật khớp dấy lên cực kỳ vang dội.
Gã mở to hai mắt gắt gao nhìn Shinichi, “Mày là thủ hạ của ai?”
Shinichi xé drap giường trói chặt gã vào ghế, gã này có nét Trung Đông vô cùng rõ rệt.
Cùng lúc đó, quản lý khách sạn dẫn theo bảo an xông vào, mắt thấy cả một phòng tan hoang, hoảng sợ hỏi, “Anh… Anh là ai? Anh tính làm gì vị khách ấy?”
“Không có ai báo cho ông biết rằng —— bãi đỗ xe khách sạn các ông có bom hay sao hả? Gã này chính là hung thủ gài bom, ông còn không mau gọi điện thoại kêu cảnh sát tới đây nhanh đi à?” Tiếng nói Shinichi hết sức có lực uy chấn, ông quản lý ngẩn người ra, thế rồi tức khắc mau lẹ móc di động gọi điện.
Mà ngay tại giờ phút này, ngoài cửa sổ một tiếng nổ bùng lên, cả tòa nhà khách sạn bị rung chuyển.
Di động của ông quản lý rơi trên mặt đất, run cầm cập nhìn về phía Shinichi, “Đó… Đó là cái gì vậy?”
“Hình như là nổ rồi…” Bảo an vội vàng thò đầu ra cửa sổ xem xét, cách đó không xa dày đặc một cột khói bốc lên.
Gã đàn ông đang bị trói bật cười sằng sặc, “Có vẻ nhiệm vụ của tao đã hoàn thành.”
Shinichi xoay phắt người lại, đẩy mạnh cả quản lý lẫn bảo an, tức thì xông ra ngoài.
Trái tim cậu tựa hồ bị kéo bứt lên cao cao cao cao ngất, dẫu thế nào cũng vô phương rơi trở lại xuống.
Cậu chạy vùn vụt, cứng nhắc tránh ra những con người mà mình chạy ngang qua, cậu cảm thụ khoang ngực cậu đang bức bối, cứ như theo một tiếng nổ mới rồi, cậu không thể còn hít thở được nữa.
Đứng bên ngoài dải vàng[1], ngợp khắp nơi nơi là đám người kinh hãi rồi lại tò mò mà tới.
Xe cứu hỏa cũng đã đến đây, đang nỗ lực dập lửa.
Shinichi đình trệ, trừng mắt đảo qua cảnh sát Manchester lổn nhổn bên ngoài.
Bất giác lúc ấy, cậu chợt hiểu Akinobu để cậu đi tìm cái gã đặt bom kia, âu cũng chỉ là để thuyết phục cậu rời khỏi đó mà thôi.
Đần độn dợm bước về phía trước, dải vàng vướng trên người cậu. Vài viên cảnh sát vội vã lại gần ngăn cậu lại.
“Thưa cậu, cậu không thể đến gần hơn được đâu!”
“Thưa cậu, mời cậu hãy lùi ra sau!”
Không thể đến gần nữa, chỉ có thể lùi ra sau?
Đây chính là khoảng cách giữa Kobayakawa Shinichi và Saionji Akinobu đấy sao?
“Người trong xe đâu rồi?” Giọng Shinichi run lẩy bẩy lên tiếng hỏi.
“Xin lỗi, chúng tôi không thể nói.”
“Cái quái gì gọi là không thể nói?” Shinichi đẩy mạnh họ ra, gạt những dải dây vàng bước nhanh về phía đống tàn tích đã được làm lạnh.
Một vài tên viên cảnh sát vội đến ngăn cậu lại, liều mạng lôi cậu ra ngoài.
Shinichi vùng vẫy, lại chỉ có thể trơ mắt cảm giác chính bản thân cậu mỗi lúc một bị kéo đi xa khỏi cái vật kim loại không còn nhìn ra hình thù gì kia nữa.
“Thả ra! Thả ra!”
“Hãy bình tĩnh lại! Thưa cậu! Mời cậu hãy bình tĩnh!”
Song trong mắt Shinichi chỉ còn sót lại có xác xe ấy, cậu bạt mạng giãy giụa, bạt mạng ngóng nhìn, cứ như thể rằng tầm mắt của cậu sẽ xô đẩy được hết toàn bộ những gì vướng víu ra để có thể nhìn thấu cho rõ.
. / .
Chú thích:
1. Dải vàng là mấy cái dải vàng vàng cảnh sát chăng bên ngoài để phong tỏa 1 khu vực nào đó ấy ;3;~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.