Chương 52
Tiêu Đường Đông Qua
10/11/2016
CHƯƠNG 52
Cần cổ thon đẹp mà tràn trề mạnh mẽ lộ dần ra theo cổ áo tuột xuống, tựa như một bí mật giờ khắc này đã bị vén màn phơi trần.
Shinichi hít thở nặng nề, há cả miệng ra để mà thở, hai mắt cậu không thể khống chế được mà đưa theo hình ảnh người con trai trên người mình đang từng cúc từng cúc áo một gỡ nút, cơ ngực tinh tráng phô ra, không thành múi thành thớ lớn như những vận động viên thể hình nhưng lại chan chứa một vẻ đẹp vừa đủ.
Akinobu hạ đầu, môi phớt qua chóp mũi cậu, nhẹ quá, mềm quá, tới độ khiến cậu còn lờ mờ cảm giác cậu như thể một món đồ dễ vỡ.
“Tôi cũng là con trai, cậu không cần phải dịu dàng với tôi như đối xử với con gái vậy…” Cậu chếch mặt đi hướng khác, kẽ răng phun ra những lời này.
“Shinichi… Thô bạo sẽ chỉ làm cậu đau đớn mà không thể nguội vơi đi nỗi buồn giúp cậu.” Hơi thở Akinobu dập dờn trên hàng mi Shinichi, ấy là cách mà y biểu đạt sự bất đắc dĩ, “Vô luận cậu quyết định thế nào chăng nữa, cũng không nhất thiết phải dùng thân xác cậu để bày tỏ sự áy náy đối với tôi.”
“Cậu có biết tôi đang nghĩ gì?” Nếu cậu thật sự biết, có lẽ cậu đã sớm buông bỏ…
Shinichi chống tay muốn nhổm nửa người trên ngồi dậy, song cằm Akinobu gác trên trán cậu lại ghìm cậu nằm trở lại.
“Kể cả vừa rồi cậu suy nghĩ gì, tôi mong bây giờ đây cậu hãy đừng nghĩ bất luận chuyện nào nữa.” Akinobu thoáng đứng lên khỏi người Shinichi, tay phải vòng ra đằng sau cầm lấy tay nắm cửa, cánh cửa mở hờ vang lên tiếng đóng, rồi “Cạch” một tiếng, khóa lại.
“Cậu biết không, nếu có thể… Tôi thật muốn xích cậu lại ở một nơi chỉ có duy nhất tôi biết.” Akinobu từng bước trở về trước mặt Shinichi, lại phủ mình xuống, “Nghe có phải giống hệt như mấy lời thoại chỉ có nói trong phim thôi không nào?”
Shinichi chống tay ngồi, mà Akinobu cũng đã cúi người về phía cậu, cậu chỉ dịch ra sau chưa đến nửa meter, nghiêng đầu nghiêm chỉnh nhìn thẳng mắt Akinobu, cậu hiểu, lúc này đây cậu đang chạy trốn vào trong ***g ngực y.
Cậu không còn lý do để mà cự tuyệt.
Sườn mặt Akinobu luôn đẹp tới nỗi khiến cho người phải mê đảo, cảm giác xa lạ lạnh nhạt đã không còn nữa rồi, môi y chợt phủ lên, cả chiếc hôn lẫn mút mát đều đê mê trái ngược hoàn toàn với con người hãy còn rất dịu dàng vừa mới nãy.
Cho đến khi đối phương cởi hết toàn bộ áo Shinichi ra, bàn tay vuốt ve trên da thịt cậu, áo bị kéo lên cổ, Akinobu nhanh chóng rời khỏi khoang miệng Shinichi, dứt khoát đến mức khiến cậu cảm thấy mất mát quá chừng.
Ngay sau đó, lưng cậu tiếp xúc với nền nhà lạnh lẽo, còn chưa kịp thở, lưỡi đối phương lại một lần nữa nôn nóng cuốn lấy cậu.
Từng chút từng chút vỗ về lưng Shinichi, bàn tay Akinobu lần theo ống quần hở mà tiến vào, áp mu bàn tay xuống, không cầm nổi lòng mà vuốt ve gò thịt đầy đặn và dồi dào săn chắc.
Shinichi có thể nhận ra thứ nóng bỏng cứng rắn nào đó của đối phương đang nhú trên bụng cậu, trong khi hai bên mông đã bị đối phương cố ý xoa nắn tách mở, cậu trở nên căng thẳng quá đỗi, run rẩy giữ chặt lấy vai đối phương.
Akinobu ngậm vành tai cậu, đầu lưỡi chuyển đảo một đường vòng quanh, âm giọng thầm thì, hơi thở ấm áp tràn lan toàn bộ vòm tai bức cậu vô thức rùng mình vì sợ, “Vẻ chừng danh dự của tôi không được tốt cho lắm thì phải, bằng không sao cậu lại căng thẳng đến nỗi thế?”
“… Cậu cũng biết cơ đấy…” Shinichi thò tay tính kéo tay Akinobu ra, lại không dự đoán được đối phương tự dưng ngồi xổm dậy, mà càng quá hơn nữa là cứ thế nhấc cả mông cậu bế lên cùng.
“Cậu định làm gì đấy!” Shinichi vùng vẫy, đâu ngờ đối phương lại càng thêm ghìm chặt người cậu, Shinichi chẳng thể làm gì hơn ngoài buộc lòng ôm vai y, tới khi cậu trông được rõ biểu cảm của Akinobu rồi thì, trái tim cậu hệt như bị thọc quấy thô bạo rồi rứt ra.
Khóe miệng bên trái của Akinobu nhếch lên, vành môi vẽ ra một độ cung mê hoặc, “Nếu sợ cậu có thể quấn lấy eo tôi.”
“Cậu… Cậu nghĩ vớ vẩn khỉ gì đó…” Shinichi chỉ cảm thấy máu sôi hầm hập dồn tụ hết lên hai má, “Tôi đâu phải diễn viên AV!”
“Ừ, tôi nghĩ vớ vẩn thôi ấy mà.” Akinobu cứ như vậy mà ôm mông Shinichi đi thẳng đến phòng ngủ, “Nếu tôi không nghĩ vớ vẩn, cậu sẽ lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.”
Shinichi cười gượng, cậu rõ y đang ám chỉ Shuusuke.
“Cậu luôn suy nghĩ cho người khác, nghĩ cho bố cậu, nghĩ cho Eva, nghĩ cho Elle…” Akinobu chợt dừng, bấy giờ Shinichi mới phát giác đã đến phòng ngủ của y, đằng sau cậu là gì căn bản chẳng cần ngoái đầu xem nữa, “Và cậu đã nghĩ đến tôi, nếu không hôm nay cậu sẽ không đến.”
Cảm giác cả cơ thể nghiêng đổ xuống dưới, lưng đắm trong một khoảng mềm mại, Shinichi thấy Akinobu ngồi xổm trước mặt mình, hai chân mình thì bị đối phương nâng lên đặt sang hai bên eo.
Những ngón tay sánh ngang nghệ sĩ kéo cạp quần cậu xuống, Shinichi hiểu sắp sửa phát sinh điều gì, cậu không muốn phản kháng nhưng không có nghĩa cậu có thể trơ mắt mà xem, cậu bèn nghiêng mặt, ráng sức vùi đầu xuống gối.
Có lẽ bởi không thể nhìn, cảm giác trên da thịt lại càng thêm sâu sắc khôn xiết.
Quần cậu đã bị tụt hẳn xuống, những đầu ngón tay nọ chuyển dời sang cạp quần trong, ngay giây này, cậu không thể không cầm lấy tay đối phương.
“Tôi sẽ không dừng lại, cậu biết đấy.” Ngữ điệu đối phương trước sau vẫn thong thả nhưng lại không hề cho phép kháng cự.
Shinichi rụt tay về, đối phương tựa thể chưa có gì hết, tiếp tục kéo quần lót cậu xuống, da thịt thất thoát cảm giác được vây bọc khiến cậu bất giác hít sâu một hơi.
“Bởi vì cơ hội của tôi… vốn không có nhiều.”
Một câu vậy, khiến trái tim cậu rúng động từng cơn.
Y luôn biết vào lúc nào, nói lời gì thì có thể làm cho cậu từ bỏ tất thảy chống cự.
“Tôi vẫn sẽ còn tiếp tục gây bức bối cho cậu lắm…” Nhưng chữ này là Shinichi kiệt vắt từ tận trong yết hầu ra.
“Đã vậy chi bằng giờ phút này đền bù cho tôi là được.” Ngay tại khoảnh khắc vỹ âm thoảng qua, Shinichi cảm thụ được thứ đó của cậu được một khoảng mềm mại bao phủ, cái lưỡi phết đảo vờn quanh, sự cà cọ nhỏ bé từ đầu răng lại thúc cậu mất tự nhiên cong lưng dậy, máu toàn thân không khác gì nước thủy triều dâng mà băng đi rần rật.
Vốn dĩ không phải lần đầu tiên đối phương chiều chuộng mình, dù cho cậu ta về cơ bản chả cần phải đi chiều chuộng bất kỳ ai khác.
Hô hấp vuột khỏi sự kiểm soát của phế phổi, nhất thời ngừng trệ.
Mỗi một tế bào trong não Shinichi đều chấn động, cảm nhận môi Akinobu đang hôn lên bao túi dưới đáy cùng, đầu lưỡi lướt qua đỉnh chóp đang run lẩy bẩy, Shinichi rất muốn vùng thoát khỏi cơn tra tấn ấy song còn chưa kịp cử động, đối phương lại ngậm trùm lấy mình.
Cậu dồn dập thở hổn hển, lờ mờ hơi thở Akinobu đang phảng phất qua vùng bẹn, ngón tay cậu liền gài lùa vào mái tóc y, kéo y kề cận xuống.
Cậu biết, một khắc kia sắp đến rồi.
Cần cổ thon đẹp mà tràn trề mạnh mẽ lộ dần ra theo cổ áo tuột xuống, tựa như một bí mật giờ khắc này đã bị vén màn phơi trần.
Shinichi hít thở nặng nề, há cả miệng ra để mà thở, hai mắt cậu không thể khống chế được mà đưa theo hình ảnh người con trai trên người mình đang từng cúc từng cúc áo một gỡ nút, cơ ngực tinh tráng phô ra, không thành múi thành thớ lớn như những vận động viên thể hình nhưng lại chan chứa một vẻ đẹp vừa đủ.
Akinobu hạ đầu, môi phớt qua chóp mũi cậu, nhẹ quá, mềm quá, tới độ khiến cậu còn lờ mờ cảm giác cậu như thể một món đồ dễ vỡ.
“Tôi cũng là con trai, cậu không cần phải dịu dàng với tôi như đối xử với con gái vậy…” Cậu chếch mặt đi hướng khác, kẽ răng phun ra những lời này.
“Shinichi… Thô bạo sẽ chỉ làm cậu đau đớn mà không thể nguội vơi đi nỗi buồn giúp cậu.” Hơi thở Akinobu dập dờn trên hàng mi Shinichi, ấy là cách mà y biểu đạt sự bất đắc dĩ, “Vô luận cậu quyết định thế nào chăng nữa, cũng không nhất thiết phải dùng thân xác cậu để bày tỏ sự áy náy đối với tôi.”
“Cậu có biết tôi đang nghĩ gì?” Nếu cậu thật sự biết, có lẽ cậu đã sớm buông bỏ…
Shinichi chống tay muốn nhổm nửa người trên ngồi dậy, song cằm Akinobu gác trên trán cậu lại ghìm cậu nằm trở lại.
“Kể cả vừa rồi cậu suy nghĩ gì, tôi mong bây giờ đây cậu hãy đừng nghĩ bất luận chuyện nào nữa.” Akinobu thoáng đứng lên khỏi người Shinichi, tay phải vòng ra đằng sau cầm lấy tay nắm cửa, cánh cửa mở hờ vang lên tiếng đóng, rồi “Cạch” một tiếng, khóa lại.
“Cậu biết không, nếu có thể… Tôi thật muốn xích cậu lại ở một nơi chỉ có duy nhất tôi biết.” Akinobu từng bước trở về trước mặt Shinichi, lại phủ mình xuống, “Nghe có phải giống hệt như mấy lời thoại chỉ có nói trong phim thôi không nào?”
Shinichi chống tay ngồi, mà Akinobu cũng đã cúi người về phía cậu, cậu chỉ dịch ra sau chưa đến nửa meter, nghiêng đầu nghiêm chỉnh nhìn thẳng mắt Akinobu, cậu hiểu, lúc này đây cậu đang chạy trốn vào trong ***g ngực y.
Cậu không còn lý do để mà cự tuyệt.
Sườn mặt Akinobu luôn đẹp tới nỗi khiến cho người phải mê đảo, cảm giác xa lạ lạnh nhạt đã không còn nữa rồi, môi y chợt phủ lên, cả chiếc hôn lẫn mút mát đều đê mê trái ngược hoàn toàn với con người hãy còn rất dịu dàng vừa mới nãy.
Cho đến khi đối phương cởi hết toàn bộ áo Shinichi ra, bàn tay vuốt ve trên da thịt cậu, áo bị kéo lên cổ, Akinobu nhanh chóng rời khỏi khoang miệng Shinichi, dứt khoát đến mức khiến cậu cảm thấy mất mát quá chừng.
Ngay sau đó, lưng cậu tiếp xúc với nền nhà lạnh lẽo, còn chưa kịp thở, lưỡi đối phương lại một lần nữa nôn nóng cuốn lấy cậu.
Từng chút từng chút vỗ về lưng Shinichi, bàn tay Akinobu lần theo ống quần hở mà tiến vào, áp mu bàn tay xuống, không cầm nổi lòng mà vuốt ve gò thịt đầy đặn và dồi dào săn chắc.
Shinichi có thể nhận ra thứ nóng bỏng cứng rắn nào đó của đối phương đang nhú trên bụng cậu, trong khi hai bên mông đã bị đối phương cố ý xoa nắn tách mở, cậu trở nên căng thẳng quá đỗi, run rẩy giữ chặt lấy vai đối phương.
Akinobu ngậm vành tai cậu, đầu lưỡi chuyển đảo một đường vòng quanh, âm giọng thầm thì, hơi thở ấm áp tràn lan toàn bộ vòm tai bức cậu vô thức rùng mình vì sợ, “Vẻ chừng danh dự của tôi không được tốt cho lắm thì phải, bằng không sao cậu lại căng thẳng đến nỗi thế?”
“… Cậu cũng biết cơ đấy…” Shinichi thò tay tính kéo tay Akinobu ra, lại không dự đoán được đối phương tự dưng ngồi xổm dậy, mà càng quá hơn nữa là cứ thế nhấc cả mông cậu bế lên cùng.
“Cậu định làm gì đấy!” Shinichi vùng vẫy, đâu ngờ đối phương lại càng thêm ghìm chặt người cậu, Shinichi chẳng thể làm gì hơn ngoài buộc lòng ôm vai y, tới khi cậu trông được rõ biểu cảm của Akinobu rồi thì, trái tim cậu hệt như bị thọc quấy thô bạo rồi rứt ra.
Khóe miệng bên trái của Akinobu nhếch lên, vành môi vẽ ra một độ cung mê hoặc, “Nếu sợ cậu có thể quấn lấy eo tôi.”
“Cậu… Cậu nghĩ vớ vẩn khỉ gì đó…” Shinichi chỉ cảm thấy máu sôi hầm hập dồn tụ hết lên hai má, “Tôi đâu phải diễn viên AV!”
“Ừ, tôi nghĩ vớ vẩn thôi ấy mà.” Akinobu cứ như vậy mà ôm mông Shinichi đi thẳng đến phòng ngủ, “Nếu tôi không nghĩ vớ vẩn, cậu sẽ lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.”
Shinichi cười gượng, cậu rõ y đang ám chỉ Shuusuke.
“Cậu luôn suy nghĩ cho người khác, nghĩ cho bố cậu, nghĩ cho Eva, nghĩ cho Elle…” Akinobu chợt dừng, bấy giờ Shinichi mới phát giác đã đến phòng ngủ của y, đằng sau cậu là gì căn bản chẳng cần ngoái đầu xem nữa, “Và cậu đã nghĩ đến tôi, nếu không hôm nay cậu sẽ không đến.”
Cảm giác cả cơ thể nghiêng đổ xuống dưới, lưng đắm trong một khoảng mềm mại, Shinichi thấy Akinobu ngồi xổm trước mặt mình, hai chân mình thì bị đối phương nâng lên đặt sang hai bên eo.
Những ngón tay sánh ngang nghệ sĩ kéo cạp quần cậu xuống, Shinichi hiểu sắp sửa phát sinh điều gì, cậu không muốn phản kháng nhưng không có nghĩa cậu có thể trơ mắt mà xem, cậu bèn nghiêng mặt, ráng sức vùi đầu xuống gối.
Có lẽ bởi không thể nhìn, cảm giác trên da thịt lại càng thêm sâu sắc khôn xiết.
Quần cậu đã bị tụt hẳn xuống, những đầu ngón tay nọ chuyển dời sang cạp quần trong, ngay giây này, cậu không thể không cầm lấy tay đối phương.
“Tôi sẽ không dừng lại, cậu biết đấy.” Ngữ điệu đối phương trước sau vẫn thong thả nhưng lại không hề cho phép kháng cự.
Shinichi rụt tay về, đối phương tựa thể chưa có gì hết, tiếp tục kéo quần lót cậu xuống, da thịt thất thoát cảm giác được vây bọc khiến cậu bất giác hít sâu một hơi.
“Bởi vì cơ hội của tôi… vốn không có nhiều.”
Một câu vậy, khiến trái tim cậu rúng động từng cơn.
Y luôn biết vào lúc nào, nói lời gì thì có thể làm cho cậu từ bỏ tất thảy chống cự.
“Tôi vẫn sẽ còn tiếp tục gây bức bối cho cậu lắm…” Nhưng chữ này là Shinichi kiệt vắt từ tận trong yết hầu ra.
“Đã vậy chi bằng giờ phút này đền bù cho tôi là được.” Ngay tại khoảnh khắc vỹ âm thoảng qua, Shinichi cảm thụ được thứ đó của cậu được một khoảng mềm mại bao phủ, cái lưỡi phết đảo vờn quanh, sự cà cọ nhỏ bé từ đầu răng lại thúc cậu mất tự nhiên cong lưng dậy, máu toàn thân không khác gì nước thủy triều dâng mà băng đi rần rật.
Vốn dĩ không phải lần đầu tiên đối phương chiều chuộng mình, dù cho cậu ta về cơ bản chả cần phải đi chiều chuộng bất kỳ ai khác.
Hô hấp vuột khỏi sự kiểm soát của phế phổi, nhất thời ngừng trệ.
Mỗi một tế bào trong não Shinichi đều chấn động, cảm nhận môi Akinobu đang hôn lên bao túi dưới đáy cùng, đầu lưỡi lướt qua đỉnh chóp đang run lẩy bẩy, Shinichi rất muốn vùng thoát khỏi cơn tra tấn ấy song còn chưa kịp cử động, đối phương lại ngậm trùm lấy mình.
Cậu dồn dập thở hổn hển, lờ mờ hơi thở Akinobu đang phảng phất qua vùng bẹn, ngón tay cậu liền gài lùa vào mái tóc y, kéo y kề cận xuống.
Cậu biết, một khắc kia sắp đến rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.