Chương 54
Tiêu Đường Đông Qua
10/11/2016
CHƯƠNG 54
“Khoan khoan? Ống trụ súng?” Eva day day hai bên thái dương, quả tình cô cũng có làm ăn buôn lậu vũ khí thật nhưng cái mớ này sao cô chả hay biết gì cả, chắc do một cổ đông nào đó gạt mình lén lút làm rồi, “Con tàu chở hàng đó có tên gì thế?”
Khoanh tay, Valentine động động lông mày, phun ra một cái tên, “Quý Bà Bóng Tối.”
“Rốt cuộc bị sao thế hả? Eva… Sao Interpol lại tìm cháu?” Shuusuke đi ra khỏi phòng, vẻ nghi hoặc cùng lo lắng tràn đầy mặt.
Shinichi thừa biết một bộ phận nào đó trong công việc của Eva không thuộc phạm vi cho phép của pháp luật, nhưng đã chấp nhận kế thừa Jefferson rồi thì lẽ dĩ nhiên cũng phải kế thừa cả bộ phận nằm trong bóng tối đó nữa, “Bố, chắc Interpol mời Eva trợ giúp điều tra thôi ấy mà.”
“Vâng, Shuusuke ạ.” Eva cũng đi qua ôm ông, “Bác cứ đến bệnh viện trước đi, cháu hứa tới lúc bác về rồi thì tất cả mọi chuyện sẽ đều ổn thỏa mà.”
Thời điểm tạm biệt, Shinichi kịp thấy hàng mày cau có của Eva, cậu liền có một linh cảm không tốt.
Quả nhiên, đến khi cậu cùng Shuusuke trở về từ bệnh viện cũng là lúc nhận được tin Eva bị tạm giam.
Vận tải Quý Bà Bóng Tối lần này là do chính Eva tự ký tên xác nhận, mà Interpol rất có thể sau 72 tiếng lập án sẽ tiến hành lên án đối với Eva.
Luật sư Monte của Eva nhận được điện thoại từ Interpol phân bộ New York sắp tạm giam cô cho phép đến gặp mặt, bởi Shinichi là người đầu tiên có thể nhận được tin tức liên quan đến cô nên cũng đi theo ngài Monte.
Song cậu không có quyền được vào gặp, chỉ có thể ngồi tại ghế chờ bên ngoài.
Nhiều giờ sau, Monte ra khỏi, vẻ mặt anh ta cho thấy tình huống xem chừng không được khả quan lắm.
Trong lúc chờ thang máy, Monte tỏ vẻ bản án này tương đối khó đối phó đây, căn bản trước khi Quý Bà Bóng Tối tới Cuba, nó không hề đậu ở bất kỳ một cảng nào nữa cả.
Thang máy Ding —— một tiếng rồi mở, Shinichi không ngờ rằng ấy thế mà cậu lại nhìn thấy Akinobu.
“Saionji… Sao cậu cũng có mặt ở đây hở?”
Bên cạnh Akinobu còn một người đàn ông đeo kính, hẳn chính là luật sư của y rồi.
“Là đối tác của Jefferson, tôi cũng không tránh khỏi phạm vi đối tượng bị nghi vấn.” Akinobu thong thả đáp, sự bình tĩnh của y với xúc cảm của Shinichi hình thành nên một sự đối lập quyết liệt.
Trông theo bóng Akinobu đi khỏi, Shinichi đứng sững ngây ra, Monte đang nhấn nút thang máy phải gọi cậu mau vào.
Ngay tại giờ phút ấy, Valentine đã bắt Eva tức thì giữ lại cửa thang máy sắp đóng, cũng theo đó vào trong.
Ai cũng nghĩ tình huống hiện tại, hắn hẳn phải hạn chế tiếp xúc với luật sư và bạn bè thân thích của Eva mới đúng, thế mà không ngờ được Valentine lại dùng giọng điệu như là bạn cũ nói với hai người còn lại trong buồng thang máy, “Nói không chừng hôm nay Interpol chúng tôi sẽ có thu hoạch lớn đây.”
Shinichi quay mặt sang hướng khác không thèm đếm xỉa đến hắn, thang máy xuống tới đại sảnh, Valentine lại tiếp tục phun ra thứ ngữ khí chọc nhạo, “Quan hệ giữa cậu Kobayakawa và cô Woolf ai nấy cũng rõ ràng, nếu cô Woolf bị lập tội, tôi tin cậu cũng không thoát khỏi bị liên đới.”
Shinichi đã bước hẳn ra ngoài thang máy liền xoay người sang hướng Valentine, bật cười mà nói, “Anh đang nói tôi vận hành Quý Bà Bóng Tối đến Cuba à, hay là đang nói súng tôi tham gia trận đấu và tập luyện đều là súng phi pháp? Nếu anh tính ám chỉ tôi nên khai tuốt luốt mọi chuyện có liên quan đến Eva cho anh, được thôi, tôi nói luôn giờ đây.”
“Ồ?” Valentine cố tình lộ ra thần sắc kinh ngạc, “Tôi xin chăm chú lắng nghe.”
“Nếu chót cùng Interpol không tìm ra nổi bằng chứng hữu ích chứng minh trừ việc Eva ký một cái tên ra còn lại cô ấy thực sự có quan hệ với buôn lậu vũ khí trận này, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh đã với đắc tội một công dân nộp thuế quan trọng, chưa cần đoàn luật sư của Jefferson ra tay, Chính phủ sẽ lập tức cho anh một ‘tiền đồ huy hoàng’ lắm đấy.”
Kệ xác Valentine bày ra biểu cảm gì, Shinichi không thèm quay đầu lại mà rời thẳng khỏi đó.
Tầm tối, Shinichi thao thức không sao mà ngủ nổi. Cậu không biết phải làm sao để liên lạc Eva, do do dự dự mãi thế rồi quyết định gọi điện cho Akinobu hỏi thăm thử, có điều lại không ngờ điện thoại Akinobu cũng tắt nốt.
Điều này thực sự khiến cho Shinichi nơm nớp thấp thỏm, chả lẽ mọi chuyện đúng như lời Valentine rồi, Interpol được mẻ lưới to, còn hai tập đoàn tài chính đa quốc gia thì cứ thế bị hủy diệt?
Qua nửa đêm chưa được bao lâu, điện thoại của Shinichi réo, cậu bất ngờ người gọi thế mà lại là Amanda, mà cô cũng đã đến bên tận ngoài cửa biệt thự.
Sắc mặt cô trắng bệch chọc cho Shinichi hoài nghi liệu có phải Akinobu đã xảy ra chuyện rồi.
“Rốt cuộc đã làm sao thế?” Amanda được một anh chàng đưa vào phòng khách, xem xét khí chất cùng diện mạo của người này thì hẳn là người mẫu. Hóa ra thời điểm Amanda đi diễn ở Istanbul thì được tin Akinobu bị Interpol điều tra, thế là bay luôn về New York.
“Anh chỉ biết Eva bị nghi ngờ vận chuyển vũ khí lậu, bởi vì Quý Bà Bóng Tối sau khi ghé vào Cuba thì bị tra ra…” Nhất thời Shinichi cũng không biết dùng từ để giải thích như nào cả.
“Nếu là có quan hệ Jefferson thì sao Akinobu cũng bị tạm giữ?” Amanda lắc đầu lia lịa, “Em gọi cho cả Kenwa, anh ấy nói anh ấy đang nghĩ cách, sau đó em gọi thêm nữa anh ấy liền tắt điện thoại…”
Ngay tại giờ phút này, di động Shinichi lại vang lên, người gọi điện không ai khác chính là Eva, cô tạm thời được thả.
Cuộc điện thoại lại càng làm Amanda bất an hơn nữa, “Eva đã được thả rồi, thế cớ gì mà Akinobu vẫn bị giam giữ?”
Anh chàng đi cùng cô vội vàng buông lời an ủi, “Chắc là Interpol thẩm vấn cô Woolf sớm hơn ngài Saionji, mấy tiếng nữa nói không chừng cô có thể gặp ngài ấy được rồi đấy.”
Shinichi liếc mắt cảm kích anh chàng, quả thật tin Eva được về khiến cậu ít nhiều có thể thở phào nhẹ nhõm, có điều cậu thật sự không rõ phải làm sao để trả lời Amanda, vả lại cậu cũng thực tình lo cho Akinobu quá, sự tình đã phát triển tới cái dạng nào rồi, chắc phải chờ Eva về mới biết được.
Tin tức Eva mang về lại làm cho người ta thất kinh, mà lại nói bản thân cô cũng phải giật thon thót, nguyên do bởi Akinobu đã thừa nhận vận tải tàu biển Jefferson vì có hợp tác với vận tải tàu biển PST thuộc tập đoàn Akinobu nên đã thuê con tàu chở hàng đó, còn số vũ khí đang bị niêm phong chính là hàng hóa của PST.
“Lạy Chúa, anh ấy phát rồ chuyện gì vậy?” Amanda ôm đầu đi đi lại lại như thoi trong khách phòng, “Sao lại thừa nhận số vũ khí đó là của PST cho được chứ?”
Eva lặng lẽ ngồi trong phòng khách, khi cô rời khỏi phòng tạm giam còn được báo thêm là không được phép rời khỏi New York, hiềm nghi của cô vẫn còn chưa được hoàn toàn gỡ bỏ.
Cuối cùng, điện thoại đã liên lạc được trở lại của Kenwa giúp tâm tình Amanda vợi đỡ được xuống, cô cố gắng gìn giữ phong độ, hy vọng Eva đừng quá để bụng lời lẽ trước đó của cô, hơn nữa hy vọng chuyện này có thể nhanh chóng kết thúc.
Đợi cho cô đi khỏi rồi, Eva ngẩng đầu nhìn sang Shinichi, “Anh biết không? Có một vấn đề em đã thắc mắc từ lâu lắm.”
“Vấn đề gì vậy?” Shinichi ngồi xuống ghế sofa cạnh cô.
“Anh Saionji rất chiếu cố cho em.” Eva bày biểu tình khó có thể lý giải được mà lắc nguầy nguậy đầu, “Ngài Beruili cũng là nhờ anh ấy giới thiệu mà chấp nhận đến làm CEO cho Jefferson đang hết sức bất ổn, tập đoàn Woolf có thể tiếp tục quyền hành vũ khí cho khu vực Nga cũng là nhờ anh ấy đã nhường mối làm ăn an toàn nhất cho em… Mà lần này, anh ấy thừa nhận số hàng là của anh ấy… Đúng vậy, số hàng quả thật là của anh ấy, nhưng sau khi cấp dưới đáng tin của em kiểm tra cẩn thận rồi, em dám khẳng định khi hàng hóa lên thuyền, số vũ khí đó căn bản không hề tồn tại.”
Shinichi cúi gằm, cậu biết lý do, hết thảy chính bởi lời hứa hẹn đó.
Thậm chí lời hứa ấy cũng là do Akinobu cố tình thua cậu trong lần cá cược hồi rồi.
“Anh biết không? Quý Bà Bóng Tối có một khoang đáy bí mật, khoang đáy này chả những là em, em tin ngay cả anh Saionji cũng không biết đến sự hiện diện của của nó, nếu cả hai chúng em đều biết thì Quý Bà Bóng Tối đã sớm trở thành con tàu đặc biệt dùng để chuyên chở vũ khí rồi!” Eva cắn chặt răng, “Bên trong cổ đông Jefferson có sạn. Bất luận vì lẽ gì mà anh Saionji chiếu cố em như thế, em nhất quyết sẽ không để nợ ơn người khác nhập nhằng như này nữa đâu.”
“Đừng nghĩ nhiều, có thể trở về là tốt lắm rồi. Saionji sẽ không hành động điều gì mà chưa nắm chắc hoàn cảnh. Cậu ấy thừa nhận số hàng là của cậu ấy, cậu ấy tất nhiên sẽ có biện pháp thoát thân.” Shinichi giang tay ôm lấy Eva, cậu có thể an ủi được cô, nhưng lại không an ủi được chính cậu.
Song song thời khắc này, trong phòng thẩm vấn, lần đầu tiên Valentine bị chính đối tượng thẩm vấn của hắn giáng áp lực nặng nề như vậy xuống đầu.
Ông chủ ngành vận tải trẻ tuổi đang ngồi trước mặt hắn qua hai tiếng đồng hồ mà vẫn duy trì độc nhất tư thế nọ, ánh mắt không biểu lộ chút xúc cảm, dù Valentine cố mơi ra thật nhiều dấu hiệu cho thấy tình cảnh của y chẳng hề có lợi lấy nửa điểm thì đối phương trước sau vẫn cứ bình tĩnh như cũ làm người ta phát điên.
“Cậu thừa nhận số hàng là của cậu mà lại không thừa nhận số vũ khí trong hòm cũng là của cậu?” Valentine ném một xập tài liệu về chủng loại và số lượng vũ khí đến trước mặt Akinobu.
“Đúng thế.”
“Hả? Chúng tôi đã điều tra công ty nhận số hàng hóa này của cậu, đó là một cái công ty ma, tôi không tin trước khi cậu chấp thuận cọc giao dịch này mà không tìm hiểu rõ bên nhận hàng liệu có tồn tại hay không?”
Khuôn mặt Akinobu hơi ngoảnh về phía hắn, dưới ánh đèn nóng sáng[1] phả xuống lại mang theo một vẻ mỹ cảm yếu đuối mà lạnh rét, “Cũng có thể đổi cách nói khác, thời điểm Interpol phát hiện hàng hóa có vấn đề, giả dụ các anh không phải sốt sắng chạy tới lằng nhằng với Jefferson hoặc là PST, có khi các anh cũng đủ thời gian tìm hiểu xem kẻ sở hữu đứng sau cái công ty ma đó là ai rồi.”
Valentine bởi biểu tình của đối phương mà thất thần thoắt chốc.
Sức mê hoặc của chàng trai này quá to lớn, đồng thời cũng tột độ nguy hiểm. Hắn bất giác có một loại dự cảm rằng, kể cả chuyện này không có liên quan đến y, song việc làm ăn của y cũng chắc chắn không thể sạch sẽ.
Mà luật sư của y bên cạnh ngay cả một câu cũng không hề thốt ra. Theo như tình huống bình thường, chẳng phải luật sư đều phải liên tục nhắc nhở thân chủ của họ: “Ngài không cần thiết phải trả lời vấn đề này” đó sao?
“Anh cảm thấy tập đoàn Saionji có vấn đề đấy à?” Lưng Akinobu hơi hơi ngả về sau, ý cười bên khóe môi bức cho Valentine nảy sinh ảo giác hắn là một con bọ đã sa vào lưới nhện tự bao giờ, “Kế toán của tập đoàn chúng tôi sẽ sửa sang lại tất cả bản ghi chép tài vụ của tập đoàn kể từ khi tiến nhập Mỹ quốc, cũng rất hoan nghênh Interpol các anh cử người đến “kiểm kê” thu nhập của chúng tôi, hy vọng anh có thể tìm ra được chỗ nào đó gọi là “không hợp pháp”. Mặt khác, tôi cũng xin nhắc nhở anh, anh Valentine Carmel, nếu như anh không tìm cho ra được cái công ty ma đó, tôi sẽ có một trăm cách để tòa tuyên tôi vô tội.”
. / .
Chú thích:
1. Đèn nóng sáng tương tự đèn điện thông thường nhưng dây tóc (bằng vonfram) được nung sáng bởi một dòng điện cao thế. Ánh sáng của đèn này có nhiệt độ màu 3400 K, thích hợp với phim màu dùng cho ánh sáng nhân tạo. Khi nung ở nhiệt độ cao, sợi dây tóc vonfram thăng hoa và kim loại sẽ lắng xuống bóng đèn, do đó làm thay đổi nhiệt độ màu của ánh sáng phát ra và rút ngắn rất nhiều thời gian sử dụng của đèn.
“Khoan khoan? Ống trụ súng?” Eva day day hai bên thái dương, quả tình cô cũng có làm ăn buôn lậu vũ khí thật nhưng cái mớ này sao cô chả hay biết gì cả, chắc do một cổ đông nào đó gạt mình lén lút làm rồi, “Con tàu chở hàng đó có tên gì thế?”
Khoanh tay, Valentine động động lông mày, phun ra một cái tên, “Quý Bà Bóng Tối.”
“Rốt cuộc bị sao thế hả? Eva… Sao Interpol lại tìm cháu?” Shuusuke đi ra khỏi phòng, vẻ nghi hoặc cùng lo lắng tràn đầy mặt.
Shinichi thừa biết một bộ phận nào đó trong công việc của Eva không thuộc phạm vi cho phép của pháp luật, nhưng đã chấp nhận kế thừa Jefferson rồi thì lẽ dĩ nhiên cũng phải kế thừa cả bộ phận nằm trong bóng tối đó nữa, “Bố, chắc Interpol mời Eva trợ giúp điều tra thôi ấy mà.”
“Vâng, Shuusuke ạ.” Eva cũng đi qua ôm ông, “Bác cứ đến bệnh viện trước đi, cháu hứa tới lúc bác về rồi thì tất cả mọi chuyện sẽ đều ổn thỏa mà.”
Thời điểm tạm biệt, Shinichi kịp thấy hàng mày cau có của Eva, cậu liền có một linh cảm không tốt.
Quả nhiên, đến khi cậu cùng Shuusuke trở về từ bệnh viện cũng là lúc nhận được tin Eva bị tạm giam.
Vận tải Quý Bà Bóng Tối lần này là do chính Eva tự ký tên xác nhận, mà Interpol rất có thể sau 72 tiếng lập án sẽ tiến hành lên án đối với Eva.
Luật sư Monte của Eva nhận được điện thoại từ Interpol phân bộ New York sắp tạm giam cô cho phép đến gặp mặt, bởi Shinichi là người đầu tiên có thể nhận được tin tức liên quan đến cô nên cũng đi theo ngài Monte.
Song cậu không có quyền được vào gặp, chỉ có thể ngồi tại ghế chờ bên ngoài.
Nhiều giờ sau, Monte ra khỏi, vẻ mặt anh ta cho thấy tình huống xem chừng không được khả quan lắm.
Trong lúc chờ thang máy, Monte tỏ vẻ bản án này tương đối khó đối phó đây, căn bản trước khi Quý Bà Bóng Tối tới Cuba, nó không hề đậu ở bất kỳ một cảng nào nữa cả.
Thang máy Ding —— một tiếng rồi mở, Shinichi không ngờ rằng ấy thế mà cậu lại nhìn thấy Akinobu.
“Saionji… Sao cậu cũng có mặt ở đây hở?”
Bên cạnh Akinobu còn một người đàn ông đeo kính, hẳn chính là luật sư của y rồi.
“Là đối tác của Jefferson, tôi cũng không tránh khỏi phạm vi đối tượng bị nghi vấn.” Akinobu thong thả đáp, sự bình tĩnh của y với xúc cảm của Shinichi hình thành nên một sự đối lập quyết liệt.
Trông theo bóng Akinobu đi khỏi, Shinichi đứng sững ngây ra, Monte đang nhấn nút thang máy phải gọi cậu mau vào.
Ngay tại giờ phút ấy, Valentine đã bắt Eva tức thì giữ lại cửa thang máy sắp đóng, cũng theo đó vào trong.
Ai cũng nghĩ tình huống hiện tại, hắn hẳn phải hạn chế tiếp xúc với luật sư và bạn bè thân thích của Eva mới đúng, thế mà không ngờ được Valentine lại dùng giọng điệu như là bạn cũ nói với hai người còn lại trong buồng thang máy, “Nói không chừng hôm nay Interpol chúng tôi sẽ có thu hoạch lớn đây.”
Shinichi quay mặt sang hướng khác không thèm đếm xỉa đến hắn, thang máy xuống tới đại sảnh, Valentine lại tiếp tục phun ra thứ ngữ khí chọc nhạo, “Quan hệ giữa cậu Kobayakawa và cô Woolf ai nấy cũng rõ ràng, nếu cô Woolf bị lập tội, tôi tin cậu cũng không thoát khỏi bị liên đới.”
Shinichi đã bước hẳn ra ngoài thang máy liền xoay người sang hướng Valentine, bật cười mà nói, “Anh đang nói tôi vận hành Quý Bà Bóng Tối đến Cuba à, hay là đang nói súng tôi tham gia trận đấu và tập luyện đều là súng phi pháp? Nếu anh tính ám chỉ tôi nên khai tuốt luốt mọi chuyện có liên quan đến Eva cho anh, được thôi, tôi nói luôn giờ đây.”
“Ồ?” Valentine cố tình lộ ra thần sắc kinh ngạc, “Tôi xin chăm chú lắng nghe.”
“Nếu chót cùng Interpol không tìm ra nổi bằng chứng hữu ích chứng minh trừ việc Eva ký một cái tên ra còn lại cô ấy thực sự có quan hệ với buôn lậu vũ khí trận này, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh đã với đắc tội một công dân nộp thuế quan trọng, chưa cần đoàn luật sư của Jefferson ra tay, Chính phủ sẽ lập tức cho anh một ‘tiền đồ huy hoàng’ lắm đấy.”
Kệ xác Valentine bày ra biểu cảm gì, Shinichi không thèm quay đầu lại mà rời thẳng khỏi đó.
Tầm tối, Shinichi thao thức không sao mà ngủ nổi. Cậu không biết phải làm sao để liên lạc Eva, do do dự dự mãi thế rồi quyết định gọi điện cho Akinobu hỏi thăm thử, có điều lại không ngờ điện thoại Akinobu cũng tắt nốt.
Điều này thực sự khiến cho Shinichi nơm nớp thấp thỏm, chả lẽ mọi chuyện đúng như lời Valentine rồi, Interpol được mẻ lưới to, còn hai tập đoàn tài chính đa quốc gia thì cứ thế bị hủy diệt?
Qua nửa đêm chưa được bao lâu, điện thoại của Shinichi réo, cậu bất ngờ người gọi thế mà lại là Amanda, mà cô cũng đã đến bên tận ngoài cửa biệt thự.
Sắc mặt cô trắng bệch chọc cho Shinichi hoài nghi liệu có phải Akinobu đã xảy ra chuyện rồi.
“Rốt cuộc đã làm sao thế?” Amanda được một anh chàng đưa vào phòng khách, xem xét khí chất cùng diện mạo của người này thì hẳn là người mẫu. Hóa ra thời điểm Amanda đi diễn ở Istanbul thì được tin Akinobu bị Interpol điều tra, thế là bay luôn về New York.
“Anh chỉ biết Eva bị nghi ngờ vận chuyển vũ khí lậu, bởi vì Quý Bà Bóng Tối sau khi ghé vào Cuba thì bị tra ra…” Nhất thời Shinichi cũng không biết dùng từ để giải thích như nào cả.
“Nếu là có quan hệ Jefferson thì sao Akinobu cũng bị tạm giữ?” Amanda lắc đầu lia lịa, “Em gọi cho cả Kenwa, anh ấy nói anh ấy đang nghĩ cách, sau đó em gọi thêm nữa anh ấy liền tắt điện thoại…”
Ngay tại giờ phút này, di động Shinichi lại vang lên, người gọi điện không ai khác chính là Eva, cô tạm thời được thả.
Cuộc điện thoại lại càng làm Amanda bất an hơn nữa, “Eva đã được thả rồi, thế cớ gì mà Akinobu vẫn bị giam giữ?”
Anh chàng đi cùng cô vội vàng buông lời an ủi, “Chắc là Interpol thẩm vấn cô Woolf sớm hơn ngài Saionji, mấy tiếng nữa nói không chừng cô có thể gặp ngài ấy được rồi đấy.”
Shinichi liếc mắt cảm kích anh chàng, quả thật tin Eva được về khiến cậu ít nhiều có thể thở phào nhẹ nhõm, có điều cậu thật sự không rõ phải làm sao để trả lời Amanda, vả lại cậu cũng thực tình lo cho Akinobu quá, sự tình đã phát triển tới cái dạng nào rồi, chắc phải chờ Eva về mới biết được.
Tin tức Eva mang về lại làm cho người ta thất kinh, mà lại nói bản thân cô cũng phải giật thon thót, nguyên do bởi Akinobu đã thừa nhận vận tải tàu biển Jefferson vì có hợp tác với vận tải tàu biển PST thuộc tập đoàn Akinobu nên đã thuê con tàu chở hàng đó, còn số vũ khí đang bị niêm phong chính là hàng hóa của PST.
“Lạy Chúa, anh ấy phát rồ chuyện gì vậy?” Amanda ôm đầu đi đi lại lại như thoi trong khách phòng, “Sao lại thừa nhận số vũ khí đó là của PST cho được chứ?”
Eva lặng lẽ ngồi trong phòng khách, khi cô rời khỏi phòng tạm giam còn được báo thêm là không được phép rời khỏi New York, hiềm nghi của cô vẫn còn chưa được hoàn toàn gỡ bỏ.
Cuối cùng, điện thoại đã liên lạc được trở lại của Kenwa giúp tâm tình Amanda vợi đỡ được xuống, cô cố gắng gìn giữ phong độ, hy vọng Eva đừng quá để bụng lời lẽ trước đó của cô, hơn nữa hy vọng chuyện này có thể nhanh chóng kết thúc.
Đợi cho cô đi khỏi rồi, Eva ngẩng đầu nhìn sang Shinichi, “Anh biết không? Có một vấn đề em đã thắc mắc từ lâu lắm.”
“Vấn đề gì vậy?” Shinichi ngồi xuống ghế sofa cạnh cô.
“Anh Saionji rất chiếu cố cho em.” Eva bày biểu tình khó có thể lý giải được mà lắc nguầy nguậy đầu, “Ngài Beruili cũng là nhờ anh ấy giới thiệu mà chấp nhận đến làm CEO cho Jefferson đang hết sức bất ổn, tập đoàn Woolf có thể tiếp tục quyền hành vũ khí cho khu vực Nga cũng là nhờ anh ấy đã nhường mối làm ăn an toàn nhất cho em… Mà lần này, anh ấy thừa nhận số hàng là của anh ấy… Đúng vậy, số hàng quả thật là của anh ấy, nhưng sau khi cấp dưới đáng tin của em kiểm tra cẩn thận rồi, em dám khẳng định khi hàng hóa lên thuyền, số vũ khí đó căn bản không hề tồn tại.”
Shinichi cúi gằm, cậu biết lý do, hết thảy chính bởi lời hứa hẹn đó.
Thậm chí lời hứa ấy cũng là do Akinobu cố tình thua cậu trong lần cá cược hồi rồi.
“Anh biết không? Quý Bà Bóng Tối có một khoang đáy bí mật, khoang đáy này chả những là em, em tin ngay cả anh Saionji cũng không biết đến sự hiện diện của của nó, nếu cả hai chúng em đều biết thì Quý Bà Bóng Tối đã sớm trở thành con tàu đặc biệt dùng để chuyên chở vũ khí rồi!” Eva cắn chặt răng, “Bên trong cổ đông Jefferson có sạn. Bất luận vì lẽ gì mà anh Saionji chiếu cố em như thế, em nhất quyết sẽ không để nợ ơn người khác nhập nhằng như này nữa đâu.”
“Đừng nghĩ nhiều, có thể trở về là tốt lắm rồi. Saionji sẽ không hành động điều gì mà chưa nắm chắc hoàn cảnh. Cậu ấy thừa nhận số hàng là của cậu ấy, cậu ấy tất nhiên sẽ có biện pháp thoát thân.” Shinichi giang tay ôm lấy Eva, cậu có thể an ủi được cô, nhưng lại không an ủi được chính cậu.
Song song thời khắc này, trong phòng thẩm vấn, lần đầu tiên Valentine bị chính đối tượng thẩm vấn của hắn giáng áp lực nặng nề như vậy xuống đầu.
Ông chủ ngành vận tải trẻ tuổi đang ngồi trước mặt hắn qua hai tiếng đồng hồ mà vẫn duy trì độc nhất tư thế nọ, ánh mắt không biểu lộ chút xúc cảm, dù Valentine cố mơi ra thật nhiều dấu hiệu cho thấy tình cảnh của y chẳng hề có lợi lấy nửa điểm thì đối phương trước sau vẫn cứ bình tĩnh như cũ làm người ta phát điên.
“Cậu thừa nhận số hàng là của cậu mà lại không thừa nhận số vũ khí trong hòm cũng là của cậu?” Valentine ném một xập tài liệu về chủng loại và số lượng vũ khí đến trước mặt Akinobu.
“Đúng thế.”
“Hả? Chúng tôi đã điều tra công ty nhận số hàng hóa này của cậu, đó là một cái công ty ma, tôi không tin trước khi cậu chấp thuận cọc giao dịch này mà không tìm hiểu rõ bên nhận hàng liệu có tồn tại hay không?”
Khuôn mặt Akinobu hơi ngoảnh về phía hắn, dưới ánh đèn nóng sáng[1] phả xuống lại mang theo một vẻ mỹ cảm yếu đuối mà lạnh rét, “Cũng có thể đổi cách nói khác, thời điểm Interpol phát hiện hàng hóa có vấn đề, giả dụ các anh không phải sốt sắng chạy tới lằng nhằng với Jefferson hoặc là PST, có khi các anh cũng đủ thời gian tìm hiểu xem kẻ sở hữu đứng sau cái công ty ma đó là ai rồi.”
Valentine bởi biểu tình của đối phương mà thất thần thoắt chốc.
Sức mê hoặc của chàng trai này quá to lớn, đồng thời cũng tột độ nguy hiểm. Hắn bất giác có một loại dự cảm rằng, kể cả chuyện này không có liên quan đến y, song việc làm ăn của y cũng chắc chắn không thể sạch sẽ.
Mà luật sư của y bên cạnh ngay cả một câu cũng không hề thốt ra. Theo như tình huống bình thường, chẳng phải luật sư đều phải liên tục nhắc nhở thân chủ của họ: “Ngài không cần thiết phải trả lời vấn đề này” đó sao?
“Anh cảm thấy tập đoàn Saionji có vấn đề đấy à?” Lưng Akinobu hơi hơi ngả về sau, ý cười bên khóe môi bức cho Valentine nảy sinh ảo giác hắn là một con bọ đã sa vào lưới nhện tự bao giờ, “Kế toán của tập đoàn chúng tôi sẽ sửa sang lại tất cả bản ghi chép tài vụ của tập đoàn kể từ khi tiến nhập Mỹ quốc, cũng rất hoan nghênh Interpol các anh cử người đến “kiểm kê” thu nhập của chúng tôi, hy vọng anh có thể tìm ra được chỗ nào đó gọi là “không hợp pháp”. Mặt khác, tôi cũng xin nhắc nhở anh, anh Valentine Carmel, nếu như anh không tìm cho ra được cái công ty ma đó, tôi sẽ có một trăm cách để tòa tuyên tôi vô tội.”
. / .
Chú thích:
1. Đèn nóng sáng tương tự đèn điện thông thường nhưng dây tóc (bằng vonfram) được nung sáng bởi một dòng điện cao thế. Ánh sáng của đèn này có nhiệt độ màu 3400 K, thích hợp với phim màu dùng cho ánh sáng nhân tạo. Khi nung ở nhiệt độ cao, sợi dây tóc vonfram thăng hoa và kim loại sẽ lắng xuống bóng đèn, do đó làm thay đổi nhiệt độ màu của ánh sáng phát ra và rút ngắn rất nhiều thời gian sử dụng của đèn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.