Chương 9
Tiêu Đường Đông Qua
10/11/2016
CHƯƠNG 9
“Èo…” Kenwa gãi gãi đuôi lông mày, “Đúng kiểu phong cách hành sự nhà cậu.”
“Rốt cuộc tôi bị làm sao?”
“Hiển nhiên là, như cậu nói đó, cậu muốn cậu ta trở thành của cậu.”
“Nhưng vì sao tôi lại muốn cậu ấy chứ?”
Tại đầu dây bên kia, Kenwa thở dài, “Tôi đoán giả dụ Kobayakawa là nữ, cậu sẽ không gọi điện cho tôi đâu.”
“Vì sao cậu biết là Kobayakawa?”
Buồn cười, Kenwa đành chịu, nói, “Trên đời này, người yêu cậu nhất trăm phần trăm không phải tôi. Nhưng người hiểu cậu nhất, chắc chắn là tôi, Ogata Kenwa. Cậu tự hỏi chính bản thân cậu đi, nếu Kobayakawa là nữ, cậu sẽ làm gì.”
Akinobu trầm lặng, thế nhưng vẫn không cúp máy, Kenwa hờ hững vớ lấy cuốn sách ở đầu giường hắn còn chưa đọc xong, đầy thích thú giở xem. Đến khi hắn đọc được hơn mười trang rồi, chất giọng bình thản của Akinobu mới cất.
“Vậy thì, tôi có thể có được cậu ấy không?”
“Vấn đề này cậu còn không biết cớ sao lại đi hỏi tôi.”
“Vì cậu là người hiểu tôi nhất trên đời.”
“Rồi rồi.” Kenwa gấp sách lại, “Ở trong mắt tôi, cậu làm việc chưa bao giờ phải đắn đo kết quả như nào cả, bởi lẽ cậu biết chỉ cần là cậu muốn, cậu đều có thể có được.”
Vừa dứt câu, Akinobu đã dập máy. Kenwa cười cười, tắt đèn ngủ, miệng thì lẩm bẩm, “Ầy, tôi xin lỗi nhé, Kobayakawa…”
Sáng nào cũng thế, Shinichi đều trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh. Xe đạp cọc cạch đạp chưa được bao xa thì đã tuột xích.
Thế là cậu buộc lòng phải khóa xe đạp cạnh cây cột điện bên đường.
Nhiều ngày sau, cậu lại lần nữa chui lên xe bus.
Có nhiều chuyện sẽ dần chìm vào quên lãng theo dòng chảy của thời gian, hoặc giả lại có cả những chuyện cực trọng yếu đã từng xảy ra bắt buộc phải bưng bít. Miễn là hiện tại ổn là được, đối với Shinichi mà nói, đến trường đúng giờ so với cái hồi ức bị cướp đe dọa trên bus chắc chắn quan trọng hơn.
Khi cậu đang chen lấn với đoàn người để leo được lên xe thì, ngoài ý muốn lại thấy Saionji Akinobu.
“Hê, hôm nay lại gặp cậu chắc sẽ không có chuyện gì tồi tệ đâu há?” Shinichi nhích đến bên người Akinobu, thò đầu khù khì.
Akinobu dửng dưng không nói, ánh mắt vẫn mải miết hướng bên ngoài cửa sổ.
Xe bus lại chòng chành lăn đi, tay phải Shinichi túm vòng treo, đầu chầm chậm cúi xuống, bả vai cứ một chút lại một chút huých vào Akinobu bên cạnh.
Đến lúc đèn đỏ ở ngã tư chuyển thành đèn xanh, trong nháy mắt xe đi tiếp, Shinichi chịu cảnh giống như rất nhiều hành khách khác, bởi quán tính mà ngả người về một bên, chỉ còn ngón tay vất vả cầm chắc vòng treo trên đầu, cánh tay Akinobu liền duỗi ra ôm lấy Shinichi, kéo cậu về giữ trong ngực.
Xe dần trở nên ổn định hơn, đầu Shinichi vẫn kề sát chỗ cổ Akinobu như thế, cậu có thể cảm giác được lòng bàn tay Akinobu phủ lên lưng mình, đưa cậu chặt chẽ cố định trong ***g ngực y.
“Ừm này… Cám ơn cậu… Buông tôi ra cái đã được không?”
Hai người tách nhau ra, Shinichi chép miệng ngó sang phương khác.
“Cậu không đi xe đạp nữa à.”
“Xích tuột xừ rồi còn đâu.” Shinichi ngước lên, “Cơ mà cổ họng cậu không vấn đề gì chứ? Hôm qua vừa mới bị tôi chọc trúng.”
“Ngày hôm qua là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.”
“Ý? Vậy hôm nay tôi sẽ thử lần nữa, nên nhớ bọn Hasegawa sợ cậu, nhưng tôi thì không đâu.” Khóe môi Shinichi nhếch nhẹ lên thành một nụ cười, Akinobu lần đầu tiên phát giác hóa ra khi Shinichi cười vui vẻ, bên trái sẽ xuất hiện một lúm đồng tiền nhạt mờ, chưa gì Akinobu đã rất phấp phỏng chờ mong buổi sinh hoạt câu lạc bộ sau giờ tan học.
Tiết hai buổi sáng vừa kết thúc, Shinichi còn đang sửa sang lại bài vở, đột nhiên nghe thấy tiếng Mizushima gọi, “Kobayakawa-kun, Senka Sayaka ban C đến tìm ông đó.”
Màng nhĩ chạm đến cái tên ấy, ngón tay cầm bút của Akinobu hơi run rẩy.
Shinichi gấp vở, đi ra ngoài phòng học.
“Kobayakawa-kun.” Chỗ khúc ngoặt của hành lang, Senka vừa nhác thấy Shinichi bước về phía cô, không khỏi cúi dầu, mũi chân trái mất tự nhiên di di trên nền đất, “Mình… Có chuyện muốn nói với cậu.”
“Gì vậy?
“Bố mình bị điều chuyển công tác đến Nara[1], cả nhà… mình đều phải đi cùng.”
Mắt Shinichi giật giật, mất hai, ba giây sau cậu mới hỏi, “Bao giờ đi?”
“Tuần này… Từ ngày mai là mình không còn đi học nữa… Phải chuẩn bị chuyển nhà…” Senka đang cắn môi, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt ánh ra tia lệ khiến Shinichi chợt cảm thấy mũi cậu thật xót, “Mình luôn muốn hỏi cậu… Cậu có thích mình không?”
Đối diện với câu hỏi Senka đã dồn hết dũng khí, dè dặt hỏi ra, lần thứ hai Shinichi lại thẫn thờ cả người.
Sau rồi, cậu chủ động cầm cổ tay Sayaka, “Bọn mình đi!”
“Đi? Đi đâu cơ?”
“Hẹn hò!” Shinichi kéo cô chạy.
Mizushima đang ló đầu ra ngoài cửa sổ, bắt gặp bóng dáng Shinichi liền hét tướng, “Ê ê! Kobayakawa! Ông không vào học à!”
“Cầm cặp về cho tôi nhá!” Shinichi cũng lớn giọng đáp.
“Mơ đê!”
“Đừng quên ông còn đang nợ tôi tiền!”
Mizushima bị câu này dội cho một đòn đau điếng, đành phải thở dài sườn sượt.
Shinichi dẫn Senka chạy ra ngoài cổng trường, đi về phía bến xe.
“Chúng mình đi đâu đây? Kobayakawa-kun?” Senka thở gấp gáp, khuôn mặt hiện lên một mảng ửng đỏ.
Nhún vai, Shinichi cười nói, “Con gái các cậu thích đi hẹn hò ở đâu?”
“… Cậu thật sự muốn hẹn hò với mình?”
“Ừ.”
“Vậy… Công viên trò chơi[2] nhé?”
Shinichi gật.
Bởi không phải là cuối tuần, người trong công viên trò chơi cũng không đông lắm, gần như tất cả những trò lớn cũng không cần thiết phải xếp hàng.
Ngồi tàu cao tốc lao tít lên cao, lần đầu Shinichi nghe thấy tiếng Senka la hét lớn tiếng, lại còn cả vòng đu quay xoay tròn trên không trung, đến khi bọn cậu đặt được chân xuống đất, cũng chưa có cách nào đi thẳng người cho được.
Ngày hôm nay, cũng là lần đầu tiên Shinichi chụp ảnh sticker. Trước kia có thấy Hasegawa khoe ảnh sticker của cậu ta với bạn gái, cậu chỉ thấy người khi yêu thật là khờ, thế nhưng hôm nay vì Senka, cậu đem hết tất cả mọi tư thế ngốc nghếch nhất bày ra đủ lượt.
“Mau nhìn kìa, con búp bê đó đáng yêu quá!” Senka chạy đến trước một quầy hàng bắn laser, “Kobayakawa-kun, cậu có bắn trúng nó được không?”
Shinichi sửng sốt, bắn ư?
“Để mình thử xem, cậu thích con nào?” Đã lâu không có sờ đến súng, không biết liệu có thể bắn trúng được nữa không.
“Là con kia kìa, cái con tóc xoăn váy hồng đó!” Senka hưng phấn chỉ vào một con búp bê ở tít tắp trong cùng.
“Cậu là trẻ con đấy à? Thích đến độ vậy.” Shinichi để lộ ra một ý cười chiều chuộng, đưa tiền cho ông chủ.
“Số tiền này chỉ đủ bắn ba lượt thôi, muốn có con búp bê kia thì phải bắn trúng vòng mười[3].” Ông chủ nhấc nhấc kính.
Shinichi cười nói, “Nếu cả ba lượt vẫn không bắn trúng được vòng mười, thì lần thứ ba mươi cháu cũng bắn trúng bằng niềm tin à.”
“Vì là…” Senka cũng hùa vào nói, “Bắn đến lần thứ ba mươi thì có thể trực tiếp mua một con.”
Shinichi nhấc súng laser, nhắm xong liền móc ngón lên cò súng, chỉ có hơn chín vòng mà thôi. Trong lòng cậu âm thầm bật cười, phỏng chừng ông chủ sắp đặt hết cả rồi, cố ý không để cho khách bắn trúng. Nếu bình thường, cậu căn bản sẽ chả sao, nhưng mà lúc này đây, là lần đầu tiên, cũng có thể là lần cuối cùng mình được giúp cho Senka vui.
Shinichi hơi điều chỉnh lại góc độ, lại một phát bắn nữa, hai giây qua đi liền nghe thấy tiếng Senka reo lên hoan hô bên cạnh.
Ông chủ hơi chậc lưỡi, gỡ con búp bê xuống đưa cho Sayaka.
“Còn có thể bắn thêm lần nữa, cậu muốn tiếp con nào?”
“Kia con kia kìa!” Sayaka chỉ vào một con cá.
“Nemo?”
“Ừa, chính là Nemo đó. Cậu không biết là nó dễ thương lắm sao?”
“Hà hà.” Lại một lần nữa Shinichi giơ súng lên.
“Con Nemo đắt, muốn có cũng phải bắn trúng vòng mười tiếp.” Ông chủ ở bên bổ sung thêm vào.
Lông mày Shinichi chau lại, chỉ nhoáng trong cái chớp mắt, cậu lại bắn trúng.
Ông chủ đứng nguyên xi chỗ cũ, tựa hồ có chút không thể tin nổi, vẫn là Sayaka phản ứng trước tiên, “Ôi chao, lại là mười vòng nữa, ông chủ, Nemo cũng là của bọn cháu nốt!”
Mizushima đang chống đầu vật vã đấu tranh giữa cơn mơ và thực tại.
Bỗng dưng trong lớp vang lên tiếng kéo ghế.
“Ơ… Saionji, em có chuyện gì không?” Sakayori-sensei lên tiếng hỏi Akinobu đang tự nhiên thì đứng dậy.
“Em thấy không khỏe.” Akinobu xách thẳng cặp lên rồi công khai đi ra ngoài.
Gió nhẹ phả vào chính diện, Akinobu hít thật sâu một hơi, y phát hiện vốn y cứ ngỡ tất cả mọi chuyện đều có thể lằn theo quỹ tích phát triển tư duy bản thân y, chỉ có điều Shinichi hoàn toàn không giống vậy, cậu vĩnh viễn đi chệch ngoài luồng suy nghĩ y có.
Di động bỗng rung, Akinobu thấy màn hình hiện tên của Kenwa.
“Alô, có việc gì?”
“Kobayakawa có đag ở chỗ cậu không?”
“Không.” Giọng điệu Kenwa luôn luôn chậm rãi thế mà giờ lại mang theo chút ít cấp bách, Akinobu thấp thoáng một dự cảm bất an.
“Không? Chẳng phải bây giờ các cậu đang đi học à?”
“Cậu ấy bùng tiết. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
“Mười giờ sáng nay, Kresha bay từ New York đến Tokyo rồi.”
“Kresha Gin Feranti của Shadow? Chúng ta đã từ chối gia nhập tổ chức của mụ ta rồi, mụ còn đến làm gì?”
“Cậu hẳn là biết, bất kỳ ai được đánh giá cao mà lại cự tuyệt gia nhập Shadow chỉ có hai kết cục. Một, chết, hai, bị bắt đi.”
“Sau đó sẽ phải trải qua một loạt quá trình tẩy não rồi huấn luyện, trở thành sát thủ cấp S bị Interpol truy nã.”
“Đúng, vì chúng ta là học trò của Louis, cho nên Shadow không có dám lấy, thế nhưng Kobayakawa không có hậu thuẫn giống như chúng ta!”
“Cậu ta… Có chỗ nào đáng để bị chúng đề cao phải chứ?”
“Cậu ta? Trời ạ, cậu hiểu được bao nhiêu về cậu ta thế hả? Mười hai tuổi cậu ta đã là quán quân giải đấu vô địch súng trường 10m lứa tuổi thiếu niên của New York, mười ba tuổi tham gia giải đấu bắn súng quốc tế tổ chức ở Thanh Đảo[4] Trung Quốc, cậu ta lại là quán quân bia di động tổ thiếu niên, chưa kể cuộc thi tuyển chọn Olympic năm vừa rồi, cậu ta cũng vô địch cả nước, đến tận khi lên trung học, cậu ta chừng như hoàn toàn bỏ bắn.”
“Điều kiện đó đối với Shadow mà nói tất nhiên không phải là quan trọng nhất, khắp thế giới có không ít thiếu niên có khả năng đặc biệt về bắn súng hoặc chiến đấu, nhưng người mà tôi cài vào Shadow đã báo cho tôi biết, tổ chức từng tiến hành đánh giá tất cả mọi thiếu niên có tiềm năng, và tên của Shinichi bị liệt ngay vào TOP 10 tên trên cùng.”
“Gọi điện ngay đến khách sạn Shangri-La[5] đi, Louis đang ở đó. Chỉ có gặp ông ấy, Kresha mới chịu buông tay. Giờ tôi gọi ngay cho…”
“Cho Kobayakawa chứ gì? Được rồi, vạn nhất cậu không tìm thấy thì bên tôi cũng có biện pháp dò ra được vị trí cậu ta.”
Thời điểm Shinichi đang chuẩn bị đưa Sayaka về nhà, di động cậu bỗng réo.
“Cậu đang ở đâu?”
“Công viên trò chơi Tokyo, sao vậy?” Shinichi có chút cảm thán sao mà bất luận khi nào giọng Akinobu cũng đều đầy áp bách nhường ấy.
“Ở yên chỗ đó đi, đặc biệt chọn chỗ đông người mà đứng, tôi lập tức đến đón cậu.”
“A? Chuyện gì thế hả?” Shinichi trợn mắt, Sayaka cũng vẻ lấy làm tò mò nhìn Shinichi.
“Cậu nghe rõ chưa?”
Rõ ràng là ngữ khí ra lệnh, vậy mà Shinichi cũng không vì thế mà phật lòng mà cũng không cách nào cự tuyệt được, “Hiểu rồi, cậu có gì thì đến nhanh đi, tôi không chờ cậu quá mười phút đâu đấy.”
Vừa cúp điện thoại, Shinichi thoáng nâng tầm mắt lên nhìn Sayaka, lại phát hiện cô tự khi nào đã tê liệt gục xuống người một gã đàn ông đeo kính đen, theo cánh tay gã đàn ông đó trỏ, Shinichi nhìn về hướng đó, một thân hình thon thả khiêu gợi từ phía đám đông bước ra.
Tóc vàng xõa bay ngợp trong gió, đôi ngươi trong bóng tối trộn với ánh đèn chiếu rọi lóe lên một tia quyến rũ lạ thường, và nét cười ở vành môi kia còn ùa đến cả một cảm giác tràn trề bức bách.
“Kobayakawa-kun, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau.” Thứ tiếng Nhật thật sõi lại dự báo mối nguy đang kề cận rất gần rồi.
. / .
Chú thích:
1. Thành phố Nara thuộc tỉnh Nara ở vùng Kinki của Nhật Bản.
Tỉnh Nara:
Thành phố Nara trong tỉnh Nara:
2. Rồi công viên trò chơi nó như nào thì ai cũng biết nhá, hầu như trong shoujo nào chả có =)
Công viên trò chơi ở Tokyo gồm có: LaQua, Tokyo Summerland, Toshimaen, Yomiuriland.
Vầng Shinichi là đi một trong những cái công viên này đấy ạ :))
3. Vòng bắn súng (khiếp tìm mãi mới thấy ảnh ;-;~):
Thì số lớn là càng vào giữa trung tâm, số vòng thứ 10 của Shinichi cứ biết nôm na là gần chính giữa hồng tâm luôn rồi, còn hồng tâm được đánh dấu là X, thế nhá~
4. Thanh Đảo (nghĩa: Đảo Xanh) là thành phố nằm ở phía đông tỉnh Sơn Đông, trên bán đảo Sơn Đông, Trung Quốc. Diện tích thành phố vào khoảng 10 654 km², dân số xấp xỉ 7.5 triệu người.
Từ thời Tuỳ Đường trở đi, Thanh Đảo đã trở thành một hải cảng quan trọng của Trung Quốc. Năm 1891 triều đình nhà Thanh đổi tên Thanh Đảo là Giao Áo.
5. Khách sạn Shangri-La là khách sạn năm sao sang trọng cao cấp với những điều kiện và dịch vụ rộng lớn, xa xỉ. Khách sạn Shangri-La đầu tiên được mở cửa ở Singapore năm 1971, và hiện có mặt ở cả Úc, Canada, China, Hồng Kông, Fiji, Pháp, Ấn Độ, Indonesia, Nhật, Malaysia, Maldives, Philippines, Oman, Đài Loan, Thái, và Arab, đồng thời mới mở thên ở cả Shard London Anh quốc.
Shangri-La Tokyo nằm ở trung tâm Tokyo và được bao quanh bởi những khu mua sắm nổi tiếng nhất của thành phố, sát ngay nhà ga Tokyo nơi thẳng đến Shinkansen (Bullet train) kết nối với mọi nơi của Tokyo.
Địa chỉ cụ thể là =.= Marunouchi Trust Tower Main, 1-8-3 Marunouchi, Chiyoda-ku, Tokyo, 100-8283, Japan
ngoài ra ảnh ọt của cháu nó có thể xem thêm ở đây:
http://www.shangri-la.com/en/property/tokyo/shangrila/photogallery
“Èo…” Kenwa gãi gãi đuôi lông mày, “Đúng kiểu phong cách hành sự nhà cậu.”
“Rốt cuộc tôi bị làm sao?”
“Hiển nhiên là, như cậu nói đó, cậu muốn cậu ta trở thành của cậu.”
“Nhưng vì sao tôi lại muốn cậu ấy chứ?”
Tại đầu dây bên kia, Kenwa thở dài, “Tôi đoán giả dụ Kobayakawa là nữ, cậu sẽ không gọi điện cho tôi đâu.”
“Vì sao cậu biết là Kobayakawa?”
Buồn cười, Kenwa đành chịu, nói, “Trên đời này, người yêu cậu nhất trăm phần trăm không phải tôi. Nhưng người hiểu cậu nhất, chắc chắn là tôi, Ogata Kenwa. Cậu tự hỏi chính bản thân cậu đi, nếu Kobayakawa là nữ, cậu sẽ làm gì.”
Akinobu trầm lặng, thế nhưng vẫn không cúp máy, Kenwa hờ hững vớ lấy cuốn sách ở đầu giường hắn còn chưa đọc xong, đầy thích thú giở xem. Đến khi hắn đọc được hơn mười trang rồi, chất giọng bình thản của Akinobu mới cất.
“Vậy thì, tôi có thể có được cậu ấy không?”
“Vấn đề này cậu còn không biết cớ sao lại đi hỏi tôi.”
“Vì cậu là người hiểu tôi nhất trên đời.”
“Rồi rồi.” Kenwa gấp sách lại, “Ở trong mắt tôi, cậu làm việc chưa bao giờ phải đắn đo kết quả như nào cả, bởi lẽ cậu biết chỉ cần là cậu muốn, cậu đều có thể có được.”
Vừa dứt câu, Akinobu đã dập máy. Kenwa cười cười, tắt đèn ngủ, miệng thì lẩm bẩm, “Ầy, tôi xin lỗi nhé, Kobayakawa…”
Sáng nào cũng thế, Shinichi đều trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh. Xe đạp cọc cạch đạp chưa được bao xa thì đã tuột xích.
Thế là cậu buộc lòng phải khóa xe đạp cạnh cây cột điện bên đường.
Nhiều ngày sau, cậu lại lần nữa chui lên xe bus.
Có nhiều chuyện sẽ dần chìm vào quên lãng theo dòng chảy của thời gian, hoặc giả lại có cả những chuyện cực trọng yếu đã từng xảy ra bắt buộc phải bưng bít. Miễn là hiện tại ổn là được, đối với Shinichi mà nói, đến trường đúng giờ so với cái hồi ức bị cướp đe dọa trên bus chắc chắn quan trọng hơn.
Khi cậu đang chen lấn với đoàn người để leo được lên xe thì, ngoài ý muốn lại thấy Saionji Akinobu.
“Hê, hôm nay lại gặp cậu chắc sẽ không có chuyện gì tồi tệ đâu há?” Shinichi nhích đến bên người Akinobu, thò đầu khù khì.
Akinobu dửng dưng không nói, ánh mắt vẫn mải miết hướng bên ngoài cửa sổ.
Xe bus lại chòng chành lăn đi, tay phải Shinichi túm vòng treo, đầu chầm chậm cúi xuống, bả vai cứ một chút lại một chút huých vào Akinobu bên cạnh.
Đến lúc đèn đỏ ở ngã tư chuyển thành đèn xanh, trong nháy mắt xe đi tiếp, Shinichi chịu cảnh giống như rất nhiều hành khách khác, bởi quán tính mà ngả người về một bên, chỉ còn ngón tay vất vả cầm chắc vòng treo trên đầu, cánh tay Akinobu liền duỗi ra ôm lấy Shinichi, kéo cậu về giữ trong ngực.
Xe dần trở nên ổn định hơn, đầu Shinichi vẫn kề sát chỗ cổ Akinobu như thế, cậu có thể cảm giác được lòng bàn tay Akinobu phủ lên lưng mình, đưa cậu chặt chẽ cố định trong ***g ngực y.
“Ừm này… Cám ơn cậu… Buông tôi ra cái đã được không?”
Hai người tách nhau ra, Shinichi chép miệng ngó sang phương khác.
“Cậu không đi xe đạp nữa à.”
“Xích tuột xừ rồi còn đâu.” Shinichi ngước lên, “Cơ mà cổ họng cậu không vấn đề gì chứ? Hôm qua vừa mới bị tôi chọc trúng.”
“Ngày hôm qua là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.”
“Ý? Vậy hôm nay tôi sẽ thử lần nữa, nên nhớ bọn Hasegawa sợ cậu, nhưng tôi thì không đâu.” Khóe môi Shinichi nhếch nhẹ lên thành một nụ cười, Akinobu lần đầu tiên phát giác hóa ra khi Shinichi cười vui vẻ, bên trái sẽ xuất hiện một lúm đồng tiền nhạt mờ, chưa gì Akinobu đã rất phấp phỏng chờ mong buổi sinh hoạt câu lạc bộ sau giờ tan học.
Tiết hai buổi sáng vừa kết thúc, Shinichi còn đang sửa sang lại bài vở, đột nhiên nghe thấy tiếng Mizushima gọi, “Kobayakawa-kun, Senka Sayaka ban C đến tìm ông đó.”
Màng nhĩ chạm đến cái tên ấy, ngón tay cầm bút của Akinobu hơi run rẩy.
Shinichi gấp vở, đi ra ngoài phòng học.
“Kobayakawa-kun.” Chỗ khúc ngoặt của hành lang, Senka vừa nhác thấy Shinichi bước về phía cô, không khỏi cúi dầu, mũi chân trái mất tự nhiên di di trên nền đất, “Mình… Có chuyện muốn nói với cậu.”
“Gì vậy?
“Bố mình bị điều chuyển công tác đến Nara[1], cả nhà… mình đều phải đi cùng.”
Mắt Shinichi giật giật, mất hai, ba giây sau cậu mới hỏi, “Bao giờ đi?”
“Tuần này… Từ ngày mai là mình không còn đi học nữa… Phải chuẩn bị chuyển nhà…” Senka đang cắn môi, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt ánh ra tia lệ khiến Shinichi chợt cảm thấy mũi cậu thật xót, “Mình luôn muốn hỏi cậu… Cậu có thích mình không?”
Đối diện với câu hỏi Senka đã dồn hết dũng khí, dè dặt hỏi ra, lần thứ hai Shinichi lại thẫn thờ cả người.
Sau rồi, cậu chủ động cầm cổ tay Sayaka, “Bọn mình đi!”
“Đi? Đi đâu cơ?”
“Hẹn hò!” Shinichi kéo cô chạy.
Mizushima đang ló đầu ra ngoài cửa sổ, bắt gặp bóng dáng Shinichi liền hét tướng, “Ê ê! Kobayakawa! Ông không vào học à!”
“Cầm cặp về cho tôi nhá!” Shinichi cũng lớn giọng đáp.
“Mơ đê!”
“Đừng quên ông còn đang nợ tôi tiền!”
Mizushima bị câu này dội cho một đòn đau điếng, đành phải thở dài sườn sượt.
Shinichi dẫn Senka chạy ra ngoài cổng trường, đi về phía bến xe.
“Chúng mình đi đâu đây? Kobayakawa-kun?” Senka thở gấp gáp, khuôn mặt hiện lên một mảng ửng đỏ.
Nhún vai, Shinichi cười nói, “Con gái các cậu thích đi hẹn hò ở đâu?”
“… Cậu thật sự muốn hẹn hò với mình?”
“Ừ.”
“Vậy… Công viên trò chơi[2] nhé?”
Shinichi gật.
Bởi không phải là cuối tuần, người trong công viên trò chơi cũng không đông lắm, gần như tất cả những trò lớn cũng không cần thiết phải xếp hàng.
Ngồi tàu cao tốc lao tít lên cao, lần đầu Shinichi nghe thấy tiếng Senka la hét lớn tiếng, lại còn cả vòng đu quay xoay tròn trên không trung, đến khi bọn cậu đặt được chân xuống đất, cũng chưa có cách nào đi thẳng người cho được.
Ngày hôm nay, cũng là lần đầu tiên Shinichi chụp ảnh sticker. Trước kia có thấy Hasegawa khoe ảnh sticker của cậu ta với bạn gái, cậu chỉ thấy người khi yêu thật là khờ, thế nhưng hôm nay vì Senka, cậu đem hết tất cả mọi tư thế ngốc nghếch nhất bày ra đủ lượt.
“Mau nhìn kìa, con búp bê đó đáng yêu quá!” Senka chạy đến trước một quầy hàng bắn laser, “Kobayakawa-kun, cậu có bắn trúng nó được không?”
Shinichi sửng sốt, bắn ư?
“Để mình thử xem, cậu thích con nào?” Đã lâu không có sờ đến súng, không biết liệu có thể bắn trúng được nữa không.
“Là con kia kìa, cái con tóc xoăn váy hồng đó!” Senka hưng phấn chỉ vào một con búp bê ở tít tắp trong cùng.
“Cậu là trẻ con đấy à? Thích đến độ vậy.” Shinichi để lộ ra một ý cười chiều chuộng, đưa tiền cho ông chủ.
“Số tiền này chỉ đủ bắn ba lượt thôi, muốn có con búp bê kia thì phải bắn trúng vòng mười[3].” Ông chủ nhấc nhấc kính.
Shinichi cười nói, “Nếu cả ba lượt vẫn không bắn trúng được vòng mười, thì lần thứ ba mươi cháu cũng bắn trúng bằng niềm tin à.”
“Vì là…” Senka cũng hùa vào nói, “Bắn đến lần thứ ba mươi thì có thể trực tiếp mua một con.”
Shinichi nhấc súng laser, nhắm xong liền móc ngón lên cò súng, chỉ có hơn chín vòng mà thôi. Trong lòng cậu âm thầm bật cười, phỏng chừng ông chủ sắp đặt hết cả rồi, cố ý không để cho khách bắn trúng. Nếu bình thường, cậu căn bản sẽ chả sao, nhưng mà lúc này đây, là lần đầu tiên, cũng có thể là lần cuối cùng mình được giúp cho Senka vui.
Shinichi hơi điều chỉnh lại góc độ, lại một phát bắn nữa, hai giây qua đi liền nghe thấy tiếng Senka reo lên hoan hô bên cạnh.
Ông chủ hơi chậc lưỡi, gỡ con búp bê xuống đưa cho Sayaka.
“Còn có thể bắn thêm lần nữa, cậu muốn tiếp con nào?”
“Kia con kia kìa!” Sayaka chỉ vào một con cá.
“Nemo?”
“Ừa, chính là Nemo đó. Cậu không biết là nó dễ thương lắm sao?”
“Hà hà.” Lại một lần nữa Shinichi giơ súng lên.
“Con Nemo đắt, muốn có cũng phải bắn trúng vòng mười tiếp.” Ông chủ ở bên bổ sung thêm vào.
Lông mày Shinichi chau lại, chỉ nhoáng trong cái chớp mắt, cậu lại bắn trúng.
Ông chủ đứng nguyên xi chỗ cũ, tựa hồ có chút không thể tin nổi, vẫn là Sayaka phản ứng trước tiên, “Ôi chao, lại là mười vòng nữa, ông chủ, Nemo cũng là của bọn cháu nốt!”
Mizushima đang chống đầu vật vã đấu tranh giữa cơn mơ và thực tại.
Bỗng dưng trong lớp vang lên tiếng kéo ghế.
“Ơ… Saionji, em có chuyện gì không?” Sakayori-sensei lên tiếng hỏi Akinobu đang tự nhiên thì đứng dậy.
“Em thấy không khỏe.” Akinobu xách thẳng cặp lên rồi công khai đi ra ngoài.
Gió nhẹ phả vào chính diện, Akinobu hít thật sâu một hơi, y phát hiện vốn y cứ ngỡ tất cả mọi chuyện đều có thể lằn theo quỹ tích phát triển tư duy bản thân y, chỉ có điều Shinichi hoàn toàn không giống vậy, cậu vĩnh viễn đi chệch ngoài luồng suy nghĩ y có.
Di động bỗng rung, Akinobu thấy màn hình hiện tên của Kenwa.
“Alô, có việc gì?”
“Kobayakawa có đag ở chỗ cậu không?”
“Không.” Giọng điệu Kenwa luôn luôn chậm rãi thế mà giờ lại mang theo chút ít cấp bách, Akinobu thấp thoáng một dự cảm bất an.
“Không? Chẳng phải bây giờ các cậu đang đi học à?”
“Cậu ấy bùng tiết. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
“Mười giờ sáng nay, Kresha bay từ New York đến Tokyo rồi.”
“Kresha Gin Feranti của Shadow? Chúng ta đã từ chối gia nhập tổ chức của mụ ta rồi, mụ còn đến làm gì?”
“Cậu hẳn là biết, bất kỳ ai được đánh giá cao mà lại cự tuyệt gia nhập Shadow chỉ có hai kết cục. Một, chết, hai, bị bắt đi.”
“Sau đó sẽ phải trải qua một loạt quá trình tẩy não rồi huấn luyện, trở thành sát thủ cấp S bị Interpol truy nã.”
“Đúng, vì chúng ta là học trò của Louis, cho nên Shadow không có dám lấy, thế nhưng Kobayakawa không có hậu thuẫn giống như chúng ta!”
“Cậu ta… Có chỗ nào đáng để bị chúng đề cao phải chứ?”
“Cậu ta? Trời ạ, cậu hiểu được bao nhiêu về cậu ta thế hả? Mười hai tuổi cậu ta đã là quán quân giải đấu vô địch súng trường 10m lứa tuổi thiếu niên của New York, mười ba tuổi tham gia giải đấu bắn súng quốc tế tổ chức ở Thanh Đảo[4] Trung Quốc, cậu ta lại là quán quân bia di động tổ thiếu niên, chưa kể cuộc thi tuyển chọn Olympic năm vừa rồi, cậu ta cũng vô địch cả nước, đến tận khi lên trung học, cậu ta chừng như hoàn toàn bỏ bắn.”
“Điều kiện đó đối với Shadow mà nói tất nhiên không phải là quan trọng nhất, khắp thế giới có không ít thiếu niên có khả năng đặc biệt về bắn súng hoặc chiến đấu, nhưng người mà tôi cài vào Shadow đã báo cho tôi biết, tổ chức từng tiến hành đánh giá tất cả mọi thiếu niên có tiềm năng, và tên của Shinichi bị liệt ngay vào TOP 10 tên trên cùng.”
“Gọi điện ngay đến khách sạn Shangri-La[5] đi, Louis đang ở đó. Chỉ có gặp ông ấy, Kresha mới chịu buông tay. Giờ tôi gọi ngay cho…”
“Cho Kobayakawa chứ gì? Được rồi, vạn nhất cậu không tìm thấy thì bên tôi cũng có biện pháp dò ra được vị trí cậu ta.”
Thời điểm Shinichi đang chuẩn bị đưa Sayaka về nhà, di động cậu bỗng réo.
“Cậu đang ở đâu?”
“Công viên trò chơi Tokyo, sao vậy?” Shinichi có chút cảm thán sao mà bất luận khi nào giọng Akinobu cũng đều đầy áp bách nhường ấy.
“Ở yên chỗ đó đi, đặc biệt chọn chỗ đông người mà đứng, tôi lập tức đến đón cậu.”
“A? Chuyện gì thế hả?” Shinichi trợn mắt, Sayaka cũng vẻ lấy làm tò mò nhìn Shinichi.
“Cậu nghe rõ chưa?”
Rõ ràng là ngữ khí ra lệnh, vậy mà Shinichi cũng không vì thế mà phật lòng mà cũng không cách nào cự tuyệt được, “Hiểu rồi, cậu có gì thì đến nhanh đi, tôi không chờ cậu quá mười phút đâu đấy.”
Vừa cúp điện thoại, Shinichi thoáng nâng tầm mắt lên nhìn Sayaka, lại phát hiện cô tự khi nào đã tê liệt gục xuống người một gã đàn ông đeo kính đen, theo cánh tay gã đàn ông đó trỏ, Shinichi nhìn về hướng đó, một thân hình thon thả khiêu gợi từ phía đám đông bước ra.
Tóc vàng xõa bay ngợp trong gió, đôi ngươi trong bóng tối trộn với ánh đèn chiếu rọi lóe lên một tia quyến rũ lạ thường, và nét cười ở vành môi kia còn ùa đến cả một cảm giác tràn trề bức bách.
“Kobayakawa-kun, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau.” Thứ tiếng Nhật thật sõi lại dự báo mối nguy đang kề cận rất gần rồi.
. / .
Chú thích:
1. Thành phố Nara thuộc tỉnh Nara ở vùng Kinki của Nhật Bản.
Tỉnh Nara:
Thành phố Nara trong tỉnh Nara:
2. Rồi công viên trò chơi nó như nào thì ai cũng biết nhá, hầu như trong shoujo nào chả có =)
Công viên trò chơi ở Tokyo gồm có: LaQua, Tokyo Summerland, Toshimaen, Yomiuriland.
Vầng Shinichi là đi một trong những cái công viên này đấy ạ :))
3. Vòng bắn súng (khiếp tìm mãi mới thấy ảnh ;-;~):
Thì số lớn là càng vào giữa trung tâm, số vòng thứ 10 của Shinichi cứ biết nôm na là gần chính giữa hồng tâm luôn rồi, còn hồng tâm được đánh dấu là X, thế nhá~
4. Thanh Đảo (nghĩa: Đảo Xanh) là thành phố nằm ở phía đông tỉnh Sơn Đông, trên bán đảo Sơn Đông, Trung Quốc. Diện tích thành phố vào khoảng 10 654 km², dân số xấp xỉ 7.5 triệu người.
Từ thời Tuỳ Đường trở đi, Thanh Đảo đã trở thành một hải cảng quan trọng của Trung Quốc. Năm 1891 triều đình nhà Thanh đổi tên Thanh Đảo là Giao Áo.
5. Khách sạn Shangri-La là khách sạn năm sao sang trọng cao cấp với những điều kiện và dịch vụ rộng lớn, xa xỉ. Khách sạn Shangri-La đầu tiên được mở cửa ở Singapore năm 1971, và hiện có mặt ở cả Úc, Canada, China, Hồng Kông, Fiji, Pháp, Ấn Độ, Indonesia, Nhật, Malaysia, Maldives, Philippines, Oman, Đài Loan, Thái, và Arab, đồng thời mới mở thên ở cả Shard London Anh quốc.
Shangri-La Tokyo nằm ở trung tâm Tokyo và được bao quanh bởi những khu mua sắm nổi tiếng nhất của thành phố, sát ngay nhà ga Tokyo nơi thẳng đến Shinkansen (Bullet train) kết nối với mọi nơi của Tokyo.
Địa chỉ cụ thể là =.= Marunouchi Trust Tower Main, 1-8-3 Marunouchi, Chiyoda-ku, Tokyo, 100-8283, Japan
ngoài ra ảnh ọt của cháu nó có thể xem thêm ở đây:
http://www.shangri-la.com/en/property/tokyo/shangrila/photogallery
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.