Chương 58: Cậu ta là anh em của con
Nhất Cân Vãn Chiếu
13/02/2022
Tiết Minh Dương nói một mạch hết những lí do đã nghĩ kĩ trước đó ra, điều này cũng khiến trong lòng cậu ta nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Phải biết, trước lúc này Tiết Minh Dương còn luôn lo lắng Chu Hàn không hỏi mình, càng kéo dài thời gian sẽ quên mất lý do, hoặc là trí nhớ hỗn loạn, đến lúc đó sẽ nói sai.
Chỉ là cậu ta không nghĩ tới, thế mà mình lại tìm được cơ hội nhanh như vậy, nói hết điều cần nói ra rồi.
Nghe Tiết Minh Dương giải thích, Chu Hàn khẽ gật đầu.
Thấy Chu Hàn đồng ý, trong lòng Tiết Minh Dương không khỏi cảm thấy mừng rỡ. Xem ra nhiệm vụ ba nuôi giao cho mình đã gần hoàn thành rồi.
“Rầm.” Đột nhiên, trong phòng khách truyền đến một tiếng động, Chu Hàn lập tức nhướng mày.
Anh cho là có người gây sự, nhưng nghĩ kỹ lại thì cảm thấy không có khả năng.
Suy cho cùng khả năng gây chuyện không lớn, dù sao mấy người Bạch Hổ đều đang ở bên ngoài biệt, sát thủ căn bản không thể vào được.
“Đi xem một chút.” Chu Hàn không quay đầu lại dặn dò Thanh Long một tiếng.
“Rõ.” Thanh Long cung kính trả lời, sau đó liền đi ra khỏi phòng ngủ, đi vào phòng khách.
Kết quả anh ta liền phát hiện Hách Lôi đang đuổi đánh Tô Khánh Đông.
Sau khi thấy tình huống, Thanh Long không thay đổi sắc mặt quay người trở lại phòng ngủ, đồng thời bẩm báo tình huống với Chu Hàn.
Nghe Thanh Long nói, Chu Hàn khẽ chau mày, đang muốn mở miệng ra hiệu cho Thanh Long ra ngoài, nhưng lại đột nhiên phát hiện hình như Tô Hàm trên giường bỗng nhúc nhích.
Chu Hàn vội vàng quay đầu nhìn lại, trong chốc lát đã thấy Tô Hàm mở hai mắt ra, chỉ là ánh mắt có chút tan rã, cả người cứ như mất hồn.
“Vợ, cảm giác thế nào rồi?” Chu Hàn liền vội vàng tiến lên một bước, nhẹ nhàng nắm chặt tay nhỏ của Tô Hàm, trên mặt tràn đầy vẻ đau lòng.
Tô Hàm há to miệng, nhưng lại không nói ra được gì cả, chỉ có thể phát ra một chữ loáng thoáng: “Nước…”
Chu Hàn nghe vậy lập tức quay đầu nói với Thanh Long: “Đi rót một cốc nước tới đây.”
Thanh Long hiểu ý, anh ta còn chưa kịp rời đi, Tiết Minh Dương lại vượt lên trước một bước, bước nhanh vào trong phòng bếp rót một cốc nước lớn trở về.
“Nguyên soái, bên trong nước này có cho thêm đường, uống vào tốt cho cơ thể của cô Tô.” Tiết Minh Dương rất cung kính đưa một cốc nước tới trước mặt Chu Hàn.
Người sau nhận lấy cốc nước, đặt lên mũi nhẹ nhàng ngửi, thấy nước không có vấn đề, lúc này mới yên tâm cho Tô Hàm uống.
“Nguyên soái, thìa.” Tiết Minh Dương liền nhanh chóng dùng khăn giấy gói kỹ thìa đưa cho Chu Hàn.
Chu Hàn gật đầu nhận lấy, bắt đầu cho cô uống nước.
Sau khi uống nước xong, cuối cùng Tô Hàm đã khôi phục một ít sức sống. Trên mặt cô tràn đầy vẻ biết ơn nhìn Chu Hàn, muốn nói điều gì nhưng lại không có sức lực.
Chu Hàn nhìn ra suy nghĩ của Tô Hàm, nhẹ giọng nhắc nhở cô một câu: “Có gì chờ em khỏe lại rồi nói sau.”
Tô Hàm nghe vậy thì khẽ gật đầu, lúc này mới nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.
Chu Hàn thì ra hiệu cho hai người Thanh Long và Tiết Minh Dương lui ra ngoài, một mình mình trông coi trước giường Tô Hàm.
Mà lúc hai người Thanh Long vừa rời chân trước khỏi căn phòng, Hách Lôi lại hùng hổ kéo tai Tô Khánh Đông lao vào.
“Ông nói đi, nói hết với con rể đi.” Hách Lôi vênh mặt hất hàm sai khiến Tô Khánh Đông: “Nói hết việc chúng ta bị bắt nạt ra, để con rể xả giận thay chúng ta.”
Tô Hàm trên giường vừa mới nhắm mắt lại, kết quả lại bị ồn ào như thế, giống như là bị dọa sợ, đột nhiên mở đôi mắt đẹp ra.
Chu Hàn thấy thế lập tức sa sầm mặt lại.
Giờ phút này, căn bản không cần Chu Hàn nói thêm nữa, Thanh Long cũng đã biết nên làm như thế nào.
“Ra ngoài.” Thanh Long đứng chắn trước mặt hai vợ chồng Tô Khánh Đông, trên mặt tràn đầy sát khí.
Hách Lôi bị sát khí trên người Thanh Long dọa đến mức giật mình một cái, bà hơi sững sờ một lát rồi mới nhìn về phía Chu Hàn đang đưa lưng về phía mình.
Ở trong lòng Hách Lôi, có Chu Hàn ở đây làm chỗ dựa, Thanh Long cũng không dám làm gì mình.
Thế là Hách Lôi lập tức có được sức mạnh ngay.
Huống hồ, vừa rồi Chu Hàn còn chưa nói gì Thanh Long lại tự mình quyết định, đứng ra đuổi mình ra ngoài.
Điều này khiến Hách Lôi cảm thấy rất tức giận, từ lúc nào mà một tên tay sai cũng có thể chèn ép được cả mình rồi?
Thật ra bà không biết Chu Hàn và Thanh Long nhiều năm vào sống ra chết, đã rèn luyện được độ ăn ý, trong một vài trường hợp căn bản không cần Chu Hàn lên tiếng, Thanh Long sẽ biết nên làm như thế nào.
“Con rể, con mau quản lý chó của con cho tốt vào, sao lại để nó nhảy ra cắn người linh tinh thế kia.” Trên mặt Hách Lôi tràn đầy vẻ chanh chua, không hề coi Thanh Long ra gì.
Khuôn mặt Chu Hàn lập tức trở nên càng thêm âm trầm, Thanh Long cũng đang chuẩn bị ra tay.
Nhưng nể mặt Hách Lôi là mẹ vợ của Chu Hàn, cuối cùng Thanh Long vẫn nhịn một hơi này xuống, anh ta đang chờ Chu Hàn lên tiếng.
Quả nhiên, Chu Hàn đột nhiên đứng dậy, quay đầu lại.
Ánh mắt như đao, xuyên thẳng đến đáy lòng Hách Lôi.
Anh khẽ mở môi mỏng, lạnh giọng nói: “Mẹ sai.”
“Thứ nhất, mẹ sai là vì không nên sỉ nhục Thanh Long, cậu ta không phải chó, là rồng trong loài người.”
“Thứ hai, cậu ta là anh em của con, giữa chúng con không tồn tại quan hệ chủ tớ gì cả.”
Khi lời nói khí phách mạnh mẽ của Chu Hàn vang lên, Hách Lôi lập tức như gặp phải sét đánh. Rõ ràng Chu Hàn không hề nể mặt bà.
Sau khi được chứng kiến thực lực của Chu Hàn, Hách Lôi vẫn luôn nghĩ đến việc làm sao để ép giá trị của Chu Hàn, chứ chưa từng nghĩ tới làm sao để tạo quan hệ tốt giữa hai người.
Cho đến khi bà nhiều lần khiêu chiến ranh giới cuối cùng của Chu Hàn, bây giờ lúc Chu Hàn tức giận, Hách Lôi mới hoàn toàn hiểu ra, đúng là mình hơi quá đáng.
Chu Hàn muốn bóp chết bà còn dễ dàng hơn bóp chết một con kiến. Cho tới nay, đều là bà tự cho là đúng, được đà lấn tới thôi.
Mà giờ phút này trong lòng Thanh Long rất hưng phấn, rất kích động. Lời nói của Chu Hàn đơn giản là sự tán thành lớn nhất đối với anh ta.
Cũng không uổng công Thanh Long đi theo Chu Hàn ra sống vào chết nhiều năm như vậy, vào lúc này Thanh Long cảm thấy cuộc đời thật đáng giá.
“Con sẽ nể mặt mẹ một lần cuối cùng, ra ngoài đi, đừng có mà quấy rầy vợ con nghỉ ngơi.” Chu Hàn quẳng xuống một câu cuối cùng rồi quay người tiếp tục làm bạn với Tô Hàm.
Nếu không phải giờ phút này Tô Hàm đang tỉnh táo, đồng thời mở to đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Chu Hàn, chỉ sợ Chu Hàn đã sớm để Thanh Long đuổi hai người ra ngoài, sao có thể nói nhiều với Hách Lôi như vậy được.
So với Hách Lôi, Tô Khánh Đông biết điều hơn nhiều.
Ông kéo Hách Lôi, hạ giọng nói: “Con rể tức giận, chúng ta mau rời đi thôi.”
“Được…” Hách Lôi há hốc mồm, mất hồn mất vía rời khỏi phòng theo Tô Khánh Đông.
Thanh Long và Tiết Minh Dương cũng theo sát phía sau, Tiết Minh Dương là người cuối cùng ra ngoài, còn rất hiểu chuyện nhẹ nhàng đóng cửa lại, để Chu Hàn và Tô Hàm có thể yên tĩnh ở một chỗ.
Sau khi rời khỏi phòng ngủ, Hách Lôi hung dữ lườm Thanh Long vài lần, nhưng bà lại không dám ngang nhiên trêu chọc Thanh Long nữa.
Trong lòng Hách Lôi biết rất rõ ràng, có một số người mà bà không thể chọc nổi.
Đảo mắt một cái trời đã tối, đồng hồ chỉ tám giờ tối.
Sau khi cho Tô Hàm ăn cháo xong, Chu Hàn để Tiết Minh Dương tới bắt mạch cho cô.
Bắt mạch xong, Tiết Minh Dương thở phào một hơi rõ ràng, cậu ta liền nói rõ ràng tình huống: “Nguyên soái, mạch tượng của cô Tô đã trở nên bình thường, tin chắc không lâu sau sẽ có thể hoàn toàn khôi phục.”
Chu Hàn nghe vậy thì khẽ gật đầu, như có điều suy nghĩ hỏi: “Không lâu sau là bao lâu?”
Bị Chu Hàn hỏi như vậy, bỗng chốc Tiết Minh Dương cũng không trả lời được.
Cậu ta hơi sững sờ, lúc này mới vội vàng mở miệng nói: “Ba ngày trở lên, trong vòng một tuần.”
Nghe vậy Chu Hàn khẽ gật đầu, liền phất tay ra hiệu cho Tiết Minh Dương ra ngoài.
Người sau đang muốn rời đi, lại đột nhiên dừng chân lại.
Đầu tiên là cậu ta nhìn Chu Hàn một chút, tiếp theo thăm dò mở miệng nói: “Nguyên soái, tôi nhìn sắc mặt anh mới thấy gần đây anh hơi bị nóng, nên đã làm cho anh một bát chè hạt sen hạ hỏa…”
Không đợi Tiết Minh Dương nói xong, Chu Hàn đã lên tiếng ngắt lời: “Không đói bụng.”
“Được rồi.” Tiết Minh Dương gắng gượng nuốt lời còn lại xuống, cuối cùng mới nói ra hai chữ.
Phải biết, trước lúc này Tiết Minh Dương còn luôn lo lắng Chu Hàn không hỏi mình, càng kéo dài thời gian sẽ quên mất lý do, hoặc là trí nhớ hỗn loạn, đến lúc đó sẽ nói sai.
Chỉ là cậu ta không nghĩ tới, thế mà mình lại tìm được cơ hội nhanh như vậy, nói hết điều cần nói ra rồi.
Nghe Tiết Minh Dương giải thích, Chu Hàn khẽ gật đầu.
Thấy Chu Hàn đồng ý, trong lòng Tiết Minh Dương không khỏi cảm thấy mừng rỡ. Xem ra nhiệm vụ ba nuôi giao cho mình đã gần hoàn thành rồi.
“Rầm.” Đột nhiên, trong phòng khách truyền đến một tiếng động, Chu Hàn lập tức nhướng mày.
Anh cho là có người gây sự, nhưng nghĩ kỹ lại thì cảm thấy không có khả năng.
Suy cho cùng khả năng gây chuyện không lớn, dù sao mấy người Bạch Hổ đều đang ở bên ngoài biệt, sát thủ căn bản không thể vào được.
“Đi xem một chút.” Chu Hàn không quay đầu lại dặn dò Thanh Long một tiếng.
“Rõ.” Thanh Long cung kính trả lời, sau đó liền đi ra khỏi phòng ngủ, đi vào phòng khách.
Kết quả anh ta liền phát hiện Hách Lôi đang đuổi đánh Tô Khánh Đông.
Sau khi thấy tình huống, Thanh Long không thay đổi sắc mặt quay người trở lại phòng ngủ, đồng thời bẩm báo tình huống với Chu Hàn.
Nghe Thanh Long nói, Chu Hàn khẽ chau mày, đang muốn mở miệng ra hiệu cho Thanh Long ra ngoài, nhưng lại đột nhiên phát hiện hình như Tô Hàm trên giường bỗng nhúc nhích.
Chu Hàn vội vàng quay đầu nhìn lại, trong chốc lát đã thấy Tô Hàm mở hai mắt ra, chỉ là ánh mắt có chút tan rã, cả người cứ như mất hồn.
“Vợ, cảm giác thế nào rồi?” Chu Hàn liền vội vàng tiến lên một bước, nhẹ nhàng nắm chặt tay nhỏ của Tô Hàm, trên mặt tràn đầy vẻ đau lòng.
Tô Hàm há to miệng, nhưng lại không nói ra được gì cả, chỉ có thể phát ra một chữ loáng thoáng: “Nước…”
Chu Hàn nghe vậy lập tức quay đầu nói với Thanh Long: “Đi rót một cốc nước tới đây.”
Thanh Long hiểu ý, anh ta còn chưa kịp rời đi, Tiết Minh Dương lại vượt lên trước một bước, bước nhanh vào trong phòng bếp rót một cốc nước lớn trở về.
“Nguyên soái, bên trong nước này có cho thêm đường, uống vào tốt cho cơ thể của cô Tô.” Tiết Minh Dương rất cung kính đưa một cốc nước tới trước mặt Chu Hàn.
Người sau nhận lấy cốc nước, đặt lên mũi nhẹ nhàng ngửi, thấy nước không có vấn đề, lúc này mới yên tâm cho Tô Hàm uống.
“Nguyên soái, thìa.” Tiết Minh Dương liền nhanh chóng dùng khăn giấy gói kỹ thìa đưa cho Chu Hàn.
Chu Hàn gật đầu nhận lấy, bắt đầu cho cô uống nước.
Sau khi uống nước xong, cuối cùng Tô Hàm đã khôi phục một ít sức sống. Trên mặt cô tràn đầy vẻ biết ơn nhìn Chu Hàn, muốn nói điều gì nhưng lại không có sức lực.
Chu Hàn nhìn ra suy nghĩ của Tô Hàm, nhẹ giọng nhắc nhở cô một câu: “Có gì chờ em khỏe lại rồi nói sau.”
Tô Hàm nghe vậy thì khẽ gật đầu, lúc này mới nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.
Chu Hàn thì ra hiệu cho hai người Thanh Long và Tiết Minh Dương lui ra ngoài, một mình mình trông coi trước giường Tô Hàm.
Mà lúc hai người Thanh Long vừa rời chân trước khỏi căn phòng, Hách Lôi lại hùng hổ kéo tai Tô Khánh Đông lao vào.
“Ông nói đi, nói hết với con rể đi.” Hách Lôi vênh mặt hất hàm sai khiến Tô Khánh Đông: “Nói hết việc chúng ta bị bắt nạt ra, để con rể xả giận thay chúng ta.”
Tô Hàm trên giường vừa mới nhắm mắt lại, kết quả lại bị ồn ào như thế, giống như là bị dọa sợ, đột nhiên mở đôi mắt đẹp ra.
Chu Hàn thấy thế lập tức sa sầm mặt lại.
Giờ phút này, căn bản không cần Chu Hàn nói thêm nữa, Thanh Long cũng đã biết nên làm như thế nào.
“Ra ngoài.” Thanh Long đứng chắn trước mặt hai vợ chồng Tô Khánh Đông, trên mặt tràn đầy sát khí.
Hách Lôi bị sát khí trên người Thanh Long dọa đến mức giật mình một cái, bà hơi sững sờ một lát rồi mới nhìn về phía Chu Hàn đang đưa lưng về phía mình.
Ở trong lòng Hách Lôi, có Chu Hàn ở đây làm chỗ dựa, Thanh Long cũng không dám làm gì mình.
Thế là Hách Lôi lập tức có được sức mạnh ngay.
Huống hồ, vừa rồi Chu Hàn còn chưa nói gì Thanh Long lại tự mình quyết định, đứng ra đuổi mình ra ngoài.
Điều này khiến Hách Lôi cảm thấy rất tức giận, từ lúc nào mà một tên tay sai cũng có thể chèn ép được cả mình rồi?
Thật ra bà không biết Chu Hàn và Thanh Long nhiều năm vào sống ra chết, đã rèn luyện được độ ăn ý, trong một vài trường hợp căn bản không cần Chu Hàn lên tiếng, Thanh Long sẽ biết nên làm như thế nào.
“Con rể, con mau quản lý chó của con cho tốt vào, sao lại để nó nhảy ra cắn người linh tinh thế kia.” Trên mặt Hách Lôi tràn đầy vẻ chanh chua, không hề coi Thanh Long ra gì.
Khuôn mặt Chu Hàn lập tức trở nên càng thêm âm trầm, Thanh Long cũng đang chuẩn bị ra tay.
Nhưng nể mặt Hách Lôi là mẹ vợ của Chu Hàn, cuối cùng Thanh Long vẫn nhịn một hơi này xuống, anh ta đang chờ Chu Hàn lên tiếng.
Quả nhiên, Chu Hàn đột nhiên đứng dậy, quay đầu lại.
Ánh mắt như đao, xuyên thẳng đến đáy lòng Hách Lôi.
Anh khẽ mở môi mỏng, lạnh giọng nói: “Mẹ sai.”
“Thứ nhất, mẹ sai là vì không nên sỉ nhục Thanh Long, cậu ta không phải chó, là rồng trong loài người.”
“Thứ hai, cậu ta là anh em của con, giữa chúng con không tồn tại quan hệ chủ tớ gì cả.”
Khi lời nói khí phách mạnh mẽ của Chu Hàn vang lên, Hách Lôi lập tức như gặp phải sét đánh. Rõ ràng Chu Hàn không hề nể mặt bà.
Sau khi được chứng kiến thực lực của Chu Hàn, Hách Lôi vẫn luôn nghĩ đến việc làm sao để ép giá trị của Chu Hàn, chứ chưa từng nghĩ tới làm sao để tạo quan hệ tốt giữa hai người.
Cho đến khi bà nhiều lần khiêu chiến ranh giới cuối cùng của Chu Hàn, bây giờ lúc Chu Hàn tức giận, Hách Lôi mới hoàn toàn hiểu ra, đúng là mình hơi quá đáng.
Chu Hàn muốn bóp chết bà còn dễ dàng hơn bóp chết một con kiến. Cho tới nay, đều là bà tự cho là đúng, được đà lấn tới thôi.
Mà giờ phút này trong lòng Thanh Long rất hưng phấn, rất kích động. Lời nói của Chu Hàn đơn giản là sự tán thành lớn nhất đối với anh ta.
Cũng không uổng công Thanh Long đi theo Chu Hàn ra sống vào chết nhiều năm như vậy, vào lúc này Thanh Long cảm thấy cuộc đời thật đáng giá.
“Con sẽ nể mặt mẹ một lần cuối cùng, ra ngoài đi, đừng có mà quấy rầy vợ con nghỉ ngơi.” Chu Hàn quẳng xuống một câu cuối cùng rồi quay người tiếp tục làm bạn với Tô Hàm.
Nếu không phải giờ phút này Tô Hàm đang tỉnh táo, đồng thời mở to đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Chu Hàn, chỉ sợ Chu Hàn đã sớm để Thanh Long đuổi hai người ra ngoài, sao có thể nói nhiều với Hách Lôi như vậy được.
So với Hách Lôi, Tô Khánh Đông biết điều hơn nhiều.
Ông kéo Hách Lôi, hạ giọng nói: “Con rể tức giận, chúng ta mau rời đi thôi.”
“Được…” Hách Lôi há hốc mồm, mất hồn mất vía rời khỏi phòng theo Tô Khánh Đông.
Thanh Long và Tiết Minh Dương cũng theo sát phía sau, Tiết Minh Dương là người cuối cùng ra ngoài, còn rất hiểu chuyện nhẹ nhàng đóng cửa lại, để Chu Hàn và Tô Hàm có thể yên tĩnh ở một chỗ.
Sau khi rời khỏi phòng ngủ, Hách Lôi hung dữ lườm Thanh Long vài lần, nhưng bà lại không dám ngang nhiên trêu chọc Thanh Long nữa.
Trong lòng Hách Lôi biết rất rõ ràng, có một số người mà bà không thể chọc nổi.
Đảo mắt một cái trời đã tối, đồng hồ chỉ tám giờ tối.
Sau khi cho Tô Hàm ăn cháo xong, Chu Hàn để Tiết Minh Dương tới bắt mạch cho cô.
Bắt mạch xong, Tiết Minh Dương thở phào một hơi rõ ràng, cậu ta liền nói rõ ràng tình huống: “Nguyên soái, mạch tượng của cô Tô đã trở nên bình thường, tin chắc không lâu sau sẽ có thể hoàn toàn khôi phục.”
Chu Hàn nghe vậy thì khẽ gật đầu, như có điều suy nghĩ hỏi: “Không lâu sau là bao lâu?”
Bị Chu Hàn hỏi như vậy, bỗng chốc Tiết Minh Dương cũng không trả lời được.
Cậu ta hơi sững sờ, lúc này mới vội vàng mở miệng nói: “Ba ngày trở lên, trong vòng một tuần.”
Nghe vậy Chu Hàn khẽ gật đầu, liền phất tay ra hiệu cho Tiết Minh Dương ra ngoài.
Người sau đang muốn rời đi, lại đột nhiên dừng chân lại.
Đầu tiên là cậu ta nhìn Chu Hàn một chút, tiếp theo thăm dò mở miệng nói: “Nguyên soái, tôi nhìn sắc mặt anh mới thấy gần đây anh hơi bị nóng, nên đã làm cho anh một bát chè hạt sen hạ hỏa…”
Không đợi Tiết Minh Dương nói xong, Chu Hàn đã lên tiếng ngắt lời: “Không đói bụng.”
“Được rồi.” Tiết Minh Dương gắng gượng nuốt lời còn lại xuống, cuối cùng mới nói ra hai chữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.