Chương 282
Nhất Cân Vãn Chiếu
26/05/2022
Sau khi Bạch Hổ lên xe, có chút khó khăn mở lời: “Nguyên soái, con đường phía trước bị tuyết dày cản trở, không thể đi về phía trước.”
Bạch Hổ hơi dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ khó nhọc, bất lực nói: “Bánh xe của chúng ta cũng đã rơi xuống hố tuyết.”
Khi nghe thấy điều này, sắc mặt của Chu Hàn lập tức thay đổi rõ rệt.
Nhưng không đợi Chu Hàn lên tiếng, Bạch Hổ đã nói tiếp: “Nguyên soái, chúng ta phải làm sao đây?”
Nghe vậy, Chu Hàn nuốt lời vừa nói vào, anh mím chặt môi.
Ông trời thật sự biết trêu người.
Con đường đi đến Tuyết Thành chỉ mới đi được nửa đường, nhưng bây giờ lại gặp phải đoạn đường tuyết dày.
Tô Hàm nghe Bạch Hổ nói vậy cũng tuyệt vọng, cô lập tức thở dài.
Vốn dĩ, Tô Hàm cũng có nhiều điều muốn nói, nhưng khi đến miệng, cuối cùng vẫn chọn cách im lặng.
Dẫu sao thì trong nhiều trường hợp, nói nhiều hơn cũng không có tác dụng gì.
Nói nhiều cũng không bằng hành động, đây mới là nguồn gốc của giải quyết vấn đề.
“Nguyên soái…” Lúc này, Bạch Hổ ở bên cạnh đột nhiên nói, có vẻ như muốn hỏi ý kiến của Chu Hàn.
Đối với chuyện này, Chu Hàn cũng không vội để ý.
Anh chỉ im lặng.
Tô Hàm và Hách Lôi ở bên cạnh nhìn thấy như vậy, trong lòng lập tức sốt ruột.
Nhưng Chu Hàn vẫn yên lặng không nói gì, giống như anh đang suy nghĩ về chuyện lớn của đời người vậy.
“Con rể à, con nghĩ ra cách chưa?” Lúc này, Hách Lôi cũng không nhịn được nữa.
Bà nhìn chằm chằm vào Chu Hàn không hề ngại ngụng, hai con mắt tinh tế dán chặt vào người Chu Hàn.
Ngừng một chút, Hách Lôi tiếp tục nói: “Con rể, cha vợ con gặp nạn, con không thể…”
Nhưng không đợi cho Hách Lôi nói hết câu, Chu Hàn đã xua tay cắt ngang, ý tứ rất rõ ràng, chính là không để Hách Lôi nói nhảm nữa.
Bầu không khí lập tức rơi vào ngượng ngùng.
Khi bầu không khí trở nên vô cùng xấu hổ, Chu Hàn bỗng dưng mở miệng nói: “Mẹ vợ đừng lo lắng, con có tính toán trong lòng.”
Nói xong, anh lập tức đứng dậy xuống xe.
Tô Hàm thấy vậy, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ buồn bực.
Chiếc xe bị kẹt giữa chừng không thể đi về phía trước, hoạ vô đơn chí, không chỉ tuyết ngập đường đi, mà bánh xe cũng không có cách nào thoát ra khỏi lớp tuyết dày.
Con đường cứu ba xảy ra sự cố như vậy, e rằng đến ông trời cũng chống lại họ.
Chỉ e rằng con đường này sẽ rất khó khăn và nguy hiểm.
Sau khi Chu Hàn xuống xe, anh cố ý quay lại.
Bàn tay của anh đưa vào trong cửa sổ kính xe, vỗ nhẹ lên vai Tô Hàm, dịu dàng an ủi: “Đừng lo lắng, chúng ta sẽ đi cứu ba.”
Giọng nói Chu Hàn làm Tô Hàm dần dần bình tĩnh lại.
Chu Hàn trầm lắng, đột nhiên nói sang chuyện khác, anh nhìn Bạch Hổ nói: “Tuyết đã cản đường, vậy chúng ta đổi cách khác đi Tuyết Thành.”
Sau đó, vẻ mặt của Chu Hàn thay đổi: “Gọi điện thoại phái người đưa máy bay riêng tới.”
Trong ánh mắt của anh loé lên tia kiên định: “Cho dù thế nào đi chăng nữa thì chúng ta cũng phải đến Tuyết Thành.”
Rất rõ ràng, Chu Hàn không có ý định lấy bánh xe ra khỏi hố tuyết.
Chu Hàn dứt khoát lấy điện thoại ra, bấm vào đường dây đặc biệt của Hoắc gia.
Chu Hàn giọng nói lạnh lùng: “Gặp Hoắc gia chủ.”
Thuộc hạ của Hoắc Khai Hà nghe thấy giọng nói của Chu Hàn, vội vàng cung kính nói: “Hoá ra là Chu nguyên soái, xin ngài chờ một chút.”
Hoắc Khai Hà vừa nghe thuộc hạ đến báo, đó là cuộc gọi của Chu nguyên soái.
Hoắc Khai Hà sửng sốt một chút, lúc này Chu nguyên soái tìm ông ta có chuyện quan trọng gì?
Hoắc Khai Hà không kịp suy nghĩ nhiều, đã nhanh chóng trả lời điện thoại.
Đúng lúc này, Chu Hàn nghe thấy giọng nói chua ngoa của Hoắc Khai Hà ở đầu dây bên kia: “Chu nguyên soái, thế nào rồi? Ngài đã đến Tuyết Thành chưa?”
Rõ ràng là Hoắc Khai Hà đã nhận được tin tức Chu Hàn đi Tuyết Thành.
Không đợi Chu Hàn nói chuyện, Hoắc Khai Hà chuyển lời, chuyên tâm nói: “Chu nguyên soái, tìm lão già tôi có chuyện gì cần làm sao?”
Chu Hàn không muốn lãng phí nhiều lời, nói thẳng vào vấn đề: “Tôi đã đi được nửa đường đến Tuyết Thành, gặp phải đường tuyết dày đặc, không thể đi tiếp.”
Sau đó anh nói ra suy nghĩ của mình: “Tình hình khẩn cấp, ông phái chuyên cơ đến đón tôi.”
Hoắc Khai Hà tiếp lời: “Được, tôi lập tức phái người tới.”
Ngừng một chút, ông ta lại mở miệng thăm dò: “Chu nguyên soái, vị trí cụ thể của ngài ở đâu? Có tiện nói cho tôi biết không?”
Sau khi Chu Hàn thông báo địa điểm cho Hoắc Khai Hà, anh ta lập tức cúp điện thoại.
Gần nửa canh giờ sau, trên bầu trời xuất hiện hai chiếc trực thăng, bay về nơi của đám người Chu Hàn, hạ thang dây xuống.
Đám người Tô Hàm hơi giật mình, đây là tình huống gì?
Họ ngước đầu nhìn lên chiếc máy bay đang lơ lửng trên không, cả mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Đúng lúc này, trong máy bay riêng đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt lạnh lùng, là một cô gái có sát khí rất mạnh.
Cô ta nhìn đám người Chu Hàn hét lên: “Lên đây.”
Lời nói đơn giản, trên người mang tư thế ung dung, đem đến ý nghĩa của một mệnh lệnh.
Cô ta có hơi kiêu ngạo.
Ánh mắt đầy khinh thường, thái độ quá cứng rắn, khiến cho sáu vị chiến thần rất khó chịu.
Chu Hàn thấy vậy sắc mặt hơi thay đổi, trong lòng thầm nghĩ rõ ràng mình đã yêu cầu Hoắc Khai Hà cử chuyên cơ tới, tại sao lại đột nhiên xuất hiện một cô gái lạ?
Ngay khi anh muốn gọi cho Hoắc Khai Hà, Tô Hàm ở bên cạnh, vẻ mặt ảm đạm hỏi: “Có chuyện gì vậy? Cô ấy là ai?”
Chu Hàn lắc đầu, biểu thị bản thân anh cũng không rõ.
Đúng lúc này, Thanh Long đột nhiên từ phía sau xe bước xuống.
Lúc này anh ta ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thẳng vào cô gái trên máy bay và nói đùa: “Cô gái nghịch ngợm, cô dám nói chuyện với Nguyên soái như thế này à. Có phải là muốn chết không hả?”
Trong khi Thanh Long đang nói, anh ta muốn trèo lên thang dây để dạy cô ấy cách cư xử.
Kết quả là khi chân vừa chạm vào thang dây, Chu Hàn đã lên tiếng.
Lúc này lông mày của anh hơi nhíu lại, lớn tiếng mắng Thanh Long: “Đừng có vội ra tay trước.”
Thanh Long nghe vậy sững sờ, có chút cố chấp nói: “Nguyên soái, nhưng mà…”
Nhưng mà cái gì? Chu Hàn có chút tức giận.
Anh lại lập tức nói: “Lui xuống.”
Đối mặt với một cô gái không rõ lai lịch đột nhiên xuất hiện, Chu Hàn đương nhiên phải đề phòng.
Còn Thanh Long sau khi nghe Chu Hàn nói xong, cũng ý thức được sự tình có gì đó không đúng.
Anh ta dừng lại và đáp lại một cách cung kính: “Vâng, thưa nguyên soái.”
Thanh Long lập tức lui sang một bên, thu lại khí thế hung hãn, trong chốc lát xem ra có chút dáng vẻ ngây thơ.
Lúc này, cô gái trên máy bay đang cầm micro trên tay, giọng nói lạnh lùng.
Cô hét lên với đám người Chu Hàn: “Tô Khánh Đông đang ở trong tay chúng tôi, nếu như muốn cứu người thì phải thành thật đi cùng với tôi một chuyến.”
Sau đó cô ta dừng lại, rồi lại nói: “Nếu không, sự an toàn của Tô Khánh Đông khó có thể nói trước được.”
Khi nghe thấy cô gái đe dọa mình, Thanh Long đột nhiên không nhịn được muốn trèo lên đánh cô ta.
Chu Hàn lập tức liếc nhìn Thanh Long, chỉ là một cái nhìn Thanh Long đã sợ tới mức không dám suồng sã nữa.
Giờ phút này, trong lòng Chu Hàn hiểu rất rõ, chỉ e rằng cô gái trên máy bay có liên quan rất lớn đến những hung thủ kia.
Tất nhiên đây cũng rất có thể là ý của tên hung thủ đó.
Bạch Hổ hơi dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ khó nhọc, bất lực nói: “Bánh xe của chúng ta cũng đã rơi xuống hố tuyết.”
Khi nghe thấy điều này, sắc mặt của Chu Hàn lập tức thay đổi rõ rệt.
Nhưng không đợi Chu Hàn lên tiếng, Bạch Hổ đã nói tiếp: “Nguyên soái, chúng ta phải làm sao đây?”
Nghe vậy, Chu Hàn nuốt lời vừa nói vào, anh mím chặt môi.
Ông trời thật sự biết trêu người.
Con đường đi đến Tuyết Thành chỉ mới đi được nửa đường, nhưng bây giờ lại gặp phải đoạn đường tuyết dày.
Tô Hàm nghe Bạch Hổ nói vậy cũng tuyệt vọng, cô lập tức thở dài.
Vốn dĩ, Tô Hàm cũng có nhiều điều muốn nói, nhưng khi đến miệng, cuối cùng vẫn chọn cách im lặng.
Dẫu sao thì trong nhiều trường hợp, nói nhiều hơn cũng không có tác dụng gì.
Nói nhiều cũng không bằng hành động, đây mới là nguồn gốc của giải quyết vấn đề.
“Nguyên soái…” Lúc này, Bạch Hổ ở bên cạnh đột nhiên nói, có vẻ như muốn hỏi ý kiến của Chu Hàn.
Đối với chuyện này, Chu Hàn cũng không vội để ý.
Anh chỉ im lặng.
Tô Hàm và Hách Lôi ở bên cạnh nhìn thấy như vậy, trong lòng lập tức sốt ruột.
Nhưng Chu Hàn vẫn yên lặng không nói gì, giống như anh đang suy nghĩ về chuyện lớn của đời người vậy.
“Con rể à, con nghĩ ra cách chưa?” Lúc này, Hách Lôi cũng không nhịn được nữa.
Bà nhìn chằm chằm vào Chu Hàn không hề ngại ngụng, hai con mắt tinh tế dán chặt vào người Chu Hàn.
Ngừng một chút, Hách Lôi tiếp tục nói: “Con rể, cha vợ con gặp nạn, con không thể…”
Nhưng không đợi cho Hách Lôi nói hết câu, Chu Hàn đã xua tay cắt ngang, ý tứ rất rõ ràng, chính là không để Hách Lôi nói nhảm nữa.
Bầu không khí lập tức rơi vào ngượng ngùng.
Khi bầu không khí trở nên vô cùng xấu hổ, Chu Hàn bỗng dưng mở miệng nói: “Mẹ vợ đừng lo lắng, con có tính toán trong lòng.”
Nói xong, anh lập tức đứng dậy xuống xe.
Tô Hàm thấy vậy, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ buồn bực.
Chiếc xe bị kẹt giữa chừng không thể đi về phía trước, hoạ vô đơn chí, không chỉ tuyết ngập đường đi, mà bánh xe cũng không có cách nào thoát ra khỏi lớp tuyết dày.
Con đường cứu ba xảy ra sự cố như vậy, e rằng đến ông trời cũng chống lại họ.
Chỉ e rằng con đường này sẽ rất khó khăn và nguy hiểm.
Sau khi Chu Hàn xuống xe, anh cố ý quay lại.
Bàn tay của anh đưa vào trong cửa sổ kính xe, vỗ nhẹ lên vai Tô Hàm, dịu dàng an ủi: “Đừng lo lắng, chúng ta sẽ đi cứu ba.”
Giọng nói Chu Hàn làm Tô Hàm dần dần bình tĩnh lại.
Chu Hàn trầm lắng, đột nhiên nói sang chuyện khác, anh nhìn Bạch Hổ nói: “Tuyết đã cản đường, vậy chúng ta đổi cách khác đi Tuyết Thành.”
Sau đó, vẻ mặt của Chu Hàn thay đổi: “Gọi điện thoại phái người đưa máy bay riêng tới.”
Trong ánh mắt của anh loé lên tia kiên định: “Cho dù thế nào đi chăng nữa thì chúng ta cũng phải đến Tuyết Thành.”
Rất rõ ràng, Chu Hàn không có ý định lấy bánh xe ra khỏi hố tuyết.
Chu Hàn dứt khoát lấy điện thoại ra, bấm vào đường dây đặc biệt của Hoắc gia.
Chu Hàn giọng nói lạnh lùng: “Gặp Hoắc gia chủ.”
Thuộc hạ của Hoắc Khai Hà nghe thấy giọng nói của Chu Hàn, vội vàng cung kính nói: “Hoá ra là Chu nguyên soái, xin ngài chờ một chút.”
Hoắc Khai Hà vừa nghe thuộc hạ đến báo, đó là cuộc gọi của Chu nguyên soái.
Hoắc Khai Hà sửng sốt một chút, lúc này Chu nguyên soái tìm ông ta có chuyện quan trọng gì?
Hoắc Khai Hà không kịp suy nghĩ nhiều, đã nhanh chóng trả lời điện thoại.
Đúng lúc này, Chu Hàn nghe thấy giọng nói chua ngoa của Hoắc Khai Hà ở đầu dây bên kia: “Chu nguyên soái, thế nào rồi? Ngài đã đến Tuyết Thành chưa?”
Rõ ràng là Hoắc Khai Hà đã nhận được tin tức Chu Hàn đi Tuyết Thành.
Không đợi Chu Hàn nói chuyện, Hoắc Khai Hà chuyển lời, chuyên tâm nói: “Chu nguyên soái, tìm lão già tôi có chuyện gì cần làm sao?”
Chu Hàn không muốn lãng phí nhiều lời, nói thẳng vào vấn đề: “Tôi đã đi được nửa đường đến Tuyết Thành, gặp phải đường tuyết dày đặc, không thể đi tiếp.”
Sau đó anh nói ra suy nghĩ của mình: “Tình hình khẩn cấp, ông phái chuyên cơ đến đón tôi.”
Hoắc Khai Hà tiếp lời: “Được, tôi lập tức phái người tới.”
Ngừng một chút, ông ta lại mở miệng thăm dò: “Chu nguyên soái, vị trí cụ thể của ngài ở đâu? Có tiện nói cho tôi biết không?”
Sau khi Chu Hàn thông báo địa điểm cho Hoắc Khai Hà, anh ta lập tức cúp điện thoại.
Gần nửa canh giờ sau, trên bầu trời xuất hiện hai chiếc trực thăng, bay về nơi của đám người Chu Hàn, hạ thang dây xuống.
Đám người Tô Hàm hơi giật mình, đây là tình huống gì?
Họ ngước đầu nhìn lên chiếc máy bay đang lơ lửng trên không, cả mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Đúng lúc này, trong máy bay riêng đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt lạnh lùng, là một cô gái có sát khí rất mạnh.
Cô ta nhìn đám người Chu Hàn hét lên: “Lên đây.”
Lời nói đơn giản, trên người mang tư thế ung dung, đem đến ý nghĩa của một mệnh lệnh.
Cô ta có hơi kiêu ngạo.
Ánh mắt đầy khinh thường, thái độ quá cứng rắn, khiến cho sáu vị chiến thần rất khó chịu.
Chu Hàn thấy vậy sắc mặt hơi thay đổi, trong lòng thầm nghĩ rõ ràng mình đã yêu cầu Hoắc Khai Hà cử chuyên cơ tới, tại sao lại đột nhiên xuất hiện một cô gái lạ?
Ngay khi anh muốn gọi cho Hoắc Khai Hà, Tô Hàm ở bên cạnh, vẻ mặt ảm đạm hỏi: “Có chuyện gì vậy? Cô ấy là ai?”
Chu Hàn lắc đầu, biểu thị bản thân anh cũng không rõ.
Đúng lúc này, Thanh Long đột nhiên từ phía sau xe bước xuống.
Lúc này anh ta ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thẳng vào cô gái trên máy bay và nói đùa: “Cô gái nghịch ngợm, cô dám nói chuyện với Nguyên soái như thế này à. Có phải là muốn chết không hả?”
Trong khi Thanh Long đang nói, anh ta muốn trèo lên thang dây để dạy cô ấy cách cư xử.
Kết quả là khi chân vừa chạm vào thang dây, Chu Hàn đã lên tiếng.
Lúc này lông mày của anh hơi nhíu lại, lớn tiếng mắng Thanh Long: “Đừng có vội ra tay trước.”
Thanh Long nghe vậy sững sờ, có chút cố chấp nói: “Nguyên soái, nhưng mà…”
Nhưng mà cái gì? Chu Hàn có chút tức giận.
Anh lại lập tức nói: “Lui xuống.”
Đối mặt với một cô gái không rõ lai lịch đột nhiên xuất hiện, Chu Hàn đương nhiên phải đề phòng.
Còn Thanh Long sau khi nghe Chu Hàn nói xong, cũng ý thức được sự tình có gì đó không đúng.
Anh ta dừng lại và đáp lại một cách cung kính: “Vâng, thưa nguyên soái.”
Thanh Long lập tức lui sang một bên, thu lại khí thế hung hãn, trong chốc lát xem ra có chút dáng vẻ ngây thơ.
Lúc này, cô gái trên máy bay đang cầm micro trên tay, giọng nói lạnh lùng.
Cô hét lên với đám người Chu Hàn: “Tô Khánh Đông đang ở trong tay chúng tôi, nếu như muốn cứu người thì phải thành thật đi cùng với tôi một chuyến.”
Sau đó cô ta dừng lại, rồi lại nói: “Nếu không, sự an toàn của Tô Khánh Đông khó có thể nói trước được.”
Khi nghe thấy cô gái đe dọa mình, Thanh Long đột nhiên không nhịn được muốn trèo lên đánh cô ta.
Chu Hàn lập tức liếc nhìn Thanh Long, chỉ là một cái nhìn Thanh Long đã sợ tới mức không dám suồng sã nữa.
Giờ phút này, trong lòng Chu Hàn hiểu rất rõ, chỉ e rằng cô gái trên máy bay có liên quan rất lớn đến những hung thủ kia.
Tất nhiên đây cũng rất có thể là ý của tên hung thủ đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.