Chương 290: Anh nhìn đi đâu?
Lam Đậu Sinh Tam Quốc
10/11/2014
- Anh quên à, khi anh để Vương tỷ đi đưa cơm, em ở tầng năm liền thuận tiện nghiên cứu một chút anh và Đường Thất Thất …
- À, chuyện đó với việc em bỏ thuốc mê Đường Thất Thất có gì quan hệ?
- Đương nhiên là có quan hệ , bởi vì em phát hiện, anh luôn luôn chú ý bộ ngực Đường Thất Thất, là người của anh, giác quan thứ sáu của em luôn luôn thực mẫn cảm …
Hứa Đan Lộ nhẹ khẽ cắn vành tai Trương Dương, thấp giọng nói.
- Em thấy ánh mắt của anh, giống như cảm thấy hứng thú đối với bộ ngực cô ta, đúng không?
Trương Dương nhìn Hứa Đan Lộ một cái, Hứa Đan Lộ này, ánh mắt của em đừng có tốt như vậy được không? Sợ chết khiếp, cái này cũng bị em nhìn ra.
- Cho nên em dùng hệ thống phân tích anh?
- Ưm!
Hứa Đan Lộ cắn môi anh đào, mảy may không kiêng kỵ mà gật gật đầu.
- Là một tình nhân đủ tư cách, hiểu biết một chút người mình yêu thích cái gì. . .
Nàng tạm dừng một chút, cười tủm tỉm mà trừng mắt nhìn.
- Hẳn là không tính phạm tội nhỉ?
Trương Dương vươn tay nhẹ nhàng nhéo mặt cười trơn bóng không tỳ vết của nàng, kéo thân mình nàng lại đây, ôm vào trong ngực, cọ cọ mặt của nàng.
- Nếu như là người khác, anh khẳng định sẽ mất hứng, nhưng nếu như là em. . . Lộ Lộ, cả đời anh luôn tin em.
Trương Dương ôm sát nàng, dường như sợ nàng bay mất, lại nắm thật chặt:
- Bởi vì anh biết vô luận em làm cái gì, đều là vì anh.
- Dương tử!
Hứa Đan Lộ tựa vào trong lòng ngực của hắn, hốc mắt ấm ấm.
- Cám ơn anh có thể tin em.
- Đồ ngốc, em còn nói với anh lời như thế à, giữa chúng ta, không cần dùng bất cứ từ ngữ hoa lệ nào, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, anh đã coi hai người chúng ta là một, anh biết. Cho dù toàn thế giới từ bỏ anh, em cũng sẽ đi theo bên cạnh anh.
- Rất buồn nôn . . .
Hứa Đan Lộ xoay xoay thân mình.
- Em nghe không quen.
- Ha ha, đây chính là anh tra xét nhiều thư tình trong bách khoa toàn thư mới nghĩ ra được . . . Ai nha. . . Được rồi, anh tự nghĩ!
Trương Dương nghĩ nghĩ, lôi kéo cánh tay nàng, ấn nàng vào gian phòng của mình.
- Đêm nay chúng ta cùng ngủ.
- Không được, sẽ bị người khác nhìn thấy!
- Sợ cái gì, người nào không biết quan hệ của chúng ta.
Hứa Đan Lộ do dự một chút. Cuối cùng vẫn theo hắn đi vào.
- Lộ Lộ, anh phải thẳng thắn với em một chuyện!
Vào phòng, đóng cửa phòng. Hứa Đan Lộ từ khách thành chủ, đi giúp hắn rót chén nước, lại cầm cho hắn hai viên thuốc bổ, để hắn uống!
Phòng của những người khác trong biệt thự đều có Thanh tỷ cùng Vương tỷ dọn dẹp sạch, nhưng ngoại trừ phòng Trương Dương, luôn luôn do Hứa Đan Lộ tự mình quét tước, cho nên đối với bài trí phòng Trương Dương, nàng biết rõ hơn cả chính hắn.
- Làm sao vậy?
Hứa Đan Lộ cúi thân mình, bên trong nàng chỉ mặc một cái váy ngủ, cái áo lót rõ ràng không mang, bên ngoài khoác một áo khoác vàng nhạt lông tơ. Thân mình cúi xuống, từ cổ áo váy ngủ, hai thỏ ngọc tuyết trắng to lớn nhất thời nhìn không sót gì.
- Anh. . . Vừa mới lấy mất cái kia của Đường Thất Thất . . .
- Ừ!
Hứa Đan Lộ nhẹ nhàng bâng quơ mà ứng câu.
- Anh cướp cái kia. . . Cái đó là … cưỡng gian . . . Lúc ấy chính là cái kia. . . Có thể là nhất thời xúc động.
Trương Dương cố lấy dũng khí, một hơi nói ra.
- Hối hận?
Trên mặt Hứa Đan Lộ không có bất luận một tia gợn sóng như trước.
- Cũng chưa nói tới mức đó, nhưng cảm thấy có chút như là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn…
- Khi cô ta muốn giết anh. Cô ta có cảm thấy anh đáng thương không?
Hứa Đan Lộ cầm đi cái chén trong tay của hắn, tay che một chút.
- Có chút nguội rồi.
Nói xong tự cố đi đến bên máy nước nóng lạnh uống, bỏ thêm chút nước sôi, lại cầm lại tới Trương Dương, sau đó ngồi ở bên cạnh hắn. Cắn môi anh đào hồng nhuận, thấp giọng hỏi.
- Có bị thương hay không vậy?
- Cái gì bị thương?
- Đương nhiên là anh đó , Đường Thất Thất chính là sát thủ, chẳng lẽ có thể ngoan ngoãn mà mở ra hai chân cho anh ăn. . .
- Phụt!
Trương Dương thiếu chút nữa một hơi phun ra hết nước.
- Không có, nhưng chỗ khác đích xác bị thương, bị cắn một cái, đập mấy quyền.
- Vậy còn may.
Hứa Đan Lộ cầm cái chén trong tay Trương Dương đi, cũng không kiêng kỵ Trương Dương vừa mới uống qua, liền nguyên chén uống một hơi.
- Xứng đáng, vốn là em nghĩ, anh muốn xuống tay, cũng phải đợi người ta cơm nước xong mới hạ thủ, khi đó nàng cũng không khí lực phản kháng, không ngờ tới, người ta ngay cả cơm cũng chưa ăn, anh liền ra tay, uổng phí hảo tâm của em.
- Em kê đơn cho cô ta, không phải là để anh xuống tay chứ?
Trương Dương một trận đổ mồ hôi.
Hứa Đan Lộ liếc mắt với hắn một cái, chu miệng:
- Em không được như vậy đâu, vốn cũng chỉ nghĩ là anh có cảm thấy hứng thú với ngực cô ta, nào nghĩ ngay cả mộc nhĩ (màng trinh) người ta mà anh cũng không buông tha. . .
- Mộc nhĩ. . .
Trương Dương không nói gì mà nhìn nhìn Hứa Đan Lộ, ngữ khí khẳng định mà nói rằng.
- Em đã hoàn toàn bị Cao Kỳ đồng hóa.
- Ha ha, đây gọi là vật họp theo loài, thực bình thường, nhưng nói lại, Dương tử, em thấy giống như anh đặc biệt cảm thấy hứng thú với bộ ngực mỹ nữ. . . Không riêng gì chị Cao Kỳ, em thấy ánh mắt anh nhìn em, chị Kiều, thậm chí là Dương Tĩnh cũng là như thế, giống như hận không thể xông lên lột quần áo người ta, ra sức nhéo một cái vậy.
- Phụt! ! !
Trương Dương lần thứ hai phun nước.
- Em xác định bình thường ánh mắt anh thật sự như thế?
- Hừ hừ, không tin à, anh có thể đi hỏi chị Kiều, chị Cao Kỳ và Dương Tĩnh, các chị ấy hẳn là cảm động lây đó!
Trương Dương nghe vậy, bật người đứng lên, chạy đến phòng tắm, tỉ mỉ nhìn nhìn mình bên trong gương, ánh mắt này chẳng lẽ tràn ngập linh hồn dâm loạn? ? ?
Nhìn đoán không ra, mày kiếm mắt sáng này, tuy rằng không thể nói là một nam nhi chính khí, nhưng dầu gì cũng là điển trai.
- Không tin, em gạt anh!
Trương Dương chạy đến, kiên quyết mà phủ nhận nói.
- Rất đơn giản. . .
Hứa Đan Lộ nghe vậy, cười tủm tỉm mà nhìn Trương Dương một cái, lôi kéo tay hắn, cùng đi đến phòng tắm, sau đó chậm rãi cởi ra áo bành tô, vuốt váy ngủ hướng lên trên một cái, trực tiếp liền vuốt đến chỗ xương quai xanh, nhất thời, cảnh xuân đại hiện, một đôi tuyết trắng chói mắt, run rẩy nhào vào mi mắt, nhất là đỉnh phấn hồng kia giống như hạt châu . . .
Trương Dương bật người liền có phản ứng. . .
- Hì hì, Dương tử, bây giờ nhìn xem vẻ mặt anh trong gương đi …
Trương Dương nghiêng đầu liếc một cái, quả nhiên, vẻ thản nhiên tham lam cùng khát khao ẩn dấu còn sót lại. . . Đây là biểu hiện kẻ háo sắc nhìn thấy mỹ nữ, nhưng mình tại sao không phát hiện ra?
- Nói giỡn với anh thôi.
Hứa Đan Lộ kéo váy ngủ xuống dưới.
- Nhưng em tò mò chính là, anh nhìn bộ ngực chị Kiều, chị Cao Kỳ, em, chị Dương Tĩnh, và cả Đường Thất Thất, ánh mắt kia chính là bộ dáng này, nhưng em thấy anh nhìn Điền Điềm, Lưu Tử Tuyền, Lý Trân Ny, thậm chí ngay cả cô giáo tuyệt sắc đại mỹ nữ như, hình như lại không.
Trương Dương toát mồ hôi lạnh, Hứa Đan Lộ nhìn ánh mắt không khỏi rất khủng bố, chi tiết nhẹ như vậy nàng cũng có thể nhìn ra được? Đây gọi là mặt sinh ra từ tâm, nàng nói vài người đó, Kiều Hi Nhi, Dương Tĩnh, Cao Kỳ, Đường Thất Thất và còn có chính cô ta, đó là bởi vì bốn người đã được xác nhận là bổ tinh sử, mà Kiều Hi Nhi là bởi vì mình đã xem qua bộ ngực nàng, đặc thù chung kỳ thật chính là ngực các nàng đều bị chính mình nhìn hết. Cho nên chính mình có đôi khi thấy bộ ngực các nàng, có đôi khi trong đầu liền không kìm lòng nổi mà nghĩ trong đầu bộ dáng các nàng không có mặc gì, không nghĩ tới biểu hiện như vậy Hứa Đan Lộ cũng có thể nhận ra được, may là nàng là người mình đáng tín nhiệm, nếu không mà nói, người thứ nhất phải xử lý là nàng.
- Kỳ thật, đây là có nguyên nhân …
Trương Dương nhìn nàng một cái.
- Không sai, em thấy hẳn đều là sự thật, hơn nữa anh cũng phải thẳng thắn với em, kỳ thật anh cùng chị Dương Tĩnh . . .
- Hai người đã sớm làm chuyện đó, em sớm biết mà…
Hứa Đan Lộ không dấu giếm mà nói.
- Em đoán Cao Kỳ cũng đoán được, chẳng qua cô ấy như em, cũng không muốn nói.
- Em cảm thấy anh là người háo sắc sao?
Trương Dương nắm ở eo thon nhỏ nàng, thở dài nói.
- Anh cảm thấy em sẽ nghĩ về anh như vậy sao?
Trương Dương thản nhiên mà cười cười:
- Anh biết em sẽ không vậy, cho nên anh cũng không nói cho em việc này, bởi vì anh biết mọi chuyện em đều lựa chọn tin tưởng anh có lý do của mình, nhưng có đôi khi chính mình cảm thấy thực có lỗi với em, thật sự là không biết mở miệng như thế nào, có lẽ yên lặng, sẽ làm anh không thấy xấu hổ.
- Em biết, một ngày nào đó, anh sẽ nói cho em biết, vì cái gì anh làm như vậy, cho nên em. . . Có thể chờ, tuy rằng lòng hiếu kỳ của con gái rất mạnh, nhưng em có chuyện trọng yếu hơn để em có thể xua tan đi lòng hiếu kỳ đó!
- Em sợ sao?
- Em sợ, bởi vì em sợ ngày em biết chân tướng, chính mình sẽ không chịu nổi, cho nên em tình nguyện không hỏi, cũng không biết nói.
- Sẽ không đâu.
Trương Dương hơi đỏ cái mũi, có loại cảm giác muốn rơi lệ, vươn tay ôm chặt lấy nàng.
- Cho dù hết thảy chân tướng đều rõ ràng, anh vẫn sẽ bảo hộ em như cũ.
Thật lâu sau, buông nàng ra, nhìn chằm chằm hai mắt nàng đẫm lệ, nhẹ giọng nói:
- Trước đó, em sẽ cho anh giữ hết thảy bí mật chứ?
- Ừm!
Hứa Đan Lộ ở trong lòng ngực của hắn, nhẹ nhàng mà cọ cọ cằm.
Trương Dương vươn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc nàng, kỳ thật hắn hoàn toàn có thể đem chân tướng nói cho nàng, bởi vì nàng là người đáng để chính mình hoàn toàn tín nhiệm. Nhưng, nói cho nàng chân tướng thì như thế nào, đừng nhìn chính mình hiện tại phong cảnh tương lai hứa hẹn, nhưng trên thực tế, hiện tại tình cảnh của mình cũng là từng bước gian nan, ít nhất trong thời sinh viên, cũng không có mấy ai bị nguy hiểm tánh mạng nhiều như vậy, mà hiện tại, vừa ra khỏi biệt thự này, ngươi dám nói không có người đang ở xa xa cầm súng nhắm ngay ngươi?
Cứu vớt thế giới tương lai cũng tốt, mưu cầu níu kéo hoàn cảnh trước mắt cũng tốt, chân tướng biết được càng nhiều, gánh vác trách nhiệm lại càng lớn, Hứa Đan Lộ đã đủ khổ, hà tất còn phải làm cho nàng đi theo chính mình đồng thời chịu khổ.
- Hôm nay anh đi gặp Ngạo Thiên, về Đường Thất Thất, em đoán đúng, Đường Đoan chết rất là kỳ quái. Hắn cho rằng là người bên trong Hắc Đào Bát bán đứng Đường Đoan, dẫn đến hắn bị bắn chết, mà Đường Thất Thất thực có thể là phát hiện điểm ấy, nên mới ẩn núp tại Hắc Đào Bát, phỏng chừng là muốn tìm ra chân tướng sự thật, thậm chí là báo thù cho Đường Đoan. Mà mục tiêu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, vô cùng có khả năng là cao tầng lãnh đạo Hắc Đào Bát, nếu như là tên Thắng Gia mà nói, vậy rất thú vị!
- Như vậy mục tiêu của cô ta sẽ giống như chúng ta, toàn bộ Hắc Đào Bát!
Trương Dương thản nhiên mà nói .
- Điều kiện tiên quyết là, thật sự là Thắng Gia.
- À, chuyện đó với việc em bỏ thuốc mê Đường Thất Thất có gì quan hệ?
- Đương nhiên là có quan hệ , bởi vì em phát hiện, anh luôn luôn chú ý bộ ngực Đường Thất Thất, là người của anh, giác quan thứ sáu của em luôn luôn thực mẫn cảm …
Hứa Đan Lộ nhẹ khẽ cắn vành tai Trương Dương, thấp giọng nói.
- Em thấy ánh mắt của anh, giống như cảm thấy hứng thú đối với bộ ngực cô ta, đúng không?
Trương Dương nhìn Hứa Đan Lộ một cái, Hứa Đan Lộ này, ánh mắt của em đừng có tốt như vậy được không? Sợ chết khiếp, cái này cũng bị em nhìn ra.
- Cho nên em dùng hệ thống phân tích anh?
- Ưm!
Hứa Đan Lộ cắn môi anh đào, mảy may không kiêng kỵ mà gật gật đầu.
- Là một tình nhân đủ tư cách, hiểu biết một chút người mình yêu thích cái gì. . .
Nàng tạm dừng một chút, cười tủm tỉm mà trừng mắt nhìn.
- Hẳn là không tính phạm tội nhỉ?
Trương Dương vươn tay nhẹ nhàng nhéo mặt cười trơn bóng không tỳ vết của nàng, kéo thân mình nàng lại đây, ôm vào trong ngực, cọ cọ mặt của nàng.
- Nếu như là người khác, anh khẳng định sẽ mất hứng, nhưng nếu như là em. . . Lộ Lộ, cả đời anh luôn tin em.
Trương Dương ôm sát nàng, dường như sợ nàng bay mất, lại nắm thật chặt:
- Bởi vì anh biết vô luận em làm cái gì, đều là vì anh.
- Dương tử!
Hứa Đan Lộ tựa vào trong lòng ngực của hắn, hốc mắt ấm ấm.
- Cám ơn anh có thể tin em.
- Đồ ngốc, em còn nói với anh lời như thế à, giữa chúng ta, không cần dùng bất cứ từ ngữ hoa lệ nào, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, anh đã coi hai người chúng ta là một, anh biết. Cho dù toàn thế giới từ bỏ anh, em cũng sẽ đi theo bên cạnh anh.
- Rất buồn nôn . . .
Hứa Đan Lộ xoay xoay thân mình.
- Em nghe không quen.
- Ha ha, đây chính là anh tra xét nhiều thư tình trong bách khoa toàn thư mới nghĩ ra được . . . Ai nha. . . Được rồi, anh tự nghĩ!
Trương Dương nghĩ nghĩ, lôi kéo cánh tay nàng, ấn nàng vào gian phòng của mình.
- Đêm nay chúng ta cùng ngủ.
- Không được, sẽ bị người khác nhìn thấy!
- Sợ cái gì, người nào không biết quan hệ của chúng ta.
Hứa Đan Lộ do dự một chút. Cuối cùng vẫn theo hắn đi vào.
- Lộ Lộ, anh phải thẳng thắn với em một chuyện!
Vào phòng, đóng cửa phòng. Hứa Đan Lộ từ khách thành chủ, đi giúp hắn rót chén nước, lại cầm cho hắn hai viên thuốc bổ, để hắn uống!
Phòng của những người khác trong biệt thự đều có Thanh tỷ cùng Vương tỷ dọn dẹp sạch, nhưng ngoại trừ phòng Trương Dương, luôn luôn do Hứa Đan Lộ tự mình quét tước, cho nên đối với bài trí phòng Trương Dương, nàng biết rõ hơn cả chính hắn.
- Làm sao vậy?
Hứa Đan Lộ cúi thân mình, bên trong nàng chỉ mặc một cái váy ngủ, cái áo lót rõ ràng không mang, bên ngoài khoác một áo khoác vàng nhạt lông tơ. Thân mình cúi xuống, từ cổ áo váy ngủ, hai thỏ ngọc tuyết trắng to lớn nhất thời nhìn không sót gì.
- Anh. . . Vừa mới lấy mất cái kia của Đường Thất Thất . . .
- Ừ!
Hứa Đan Lộ nhẹ nhàng bâng quơ mà ứng câu.
- Anh cướp cái kia. . . Cái đó là … cưỡng gian . . . Lúc ấy chính là cái kia. . . Có thể là nhất thời xúc động.
Trương Dương cố lấy dũng khí, một hơi nói ra.
- Hối hận?
Trên mặt Hứa Đan Lộ không có bất luận một tia gợn sóng như trước.
- Cũng chưa nói tới mức đó, nhưng cảm thấy có chút như là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn…
- Khi cô ta muốn giết anh. Cô ta có cảm thấy anh đáng thương không?
Hứa Đan Lộ cầm đi cái chén trong tay của hắn, tay che một chút.
- Có chút nguội rồi.
Nói xong tự cố đi đến bên máy nước nóng lạnh uống, bỏ thêm chút nước sôi, lại cầm lại tới Trương Dương, sau đó ngồi ở bên cạnh hắn. Cắn môi anh đào hồng nhuận, thấp giọng hỏi.
- Có bị thương hay không vậy?
- Cái gì bị thương?
- Đương nhiên là anh đó , Đường Thất Thất chính là sát thủ, chẳng lẽ có thể ngoan ngoãn mà mở ra hai chân cho anh ăn. . .
- Phụt!
Trương Dương thiếu chút nữa một hơi phun ra hết nước.
- Không có, nhưng chỗ khác đích xác bị thương, bị cắn một cái, đập mấy quyền.
- Vậy còn may.
Hứa Đan Lộ cầm cái chén trong tay Trương Dương đi, cũng không kiêng kỵ Trương Dương vừa mới uống qua, liền nguyên chén uống một hơi.
- Xứng đáng, vốn là em nghĩ, anh muốn xuống tay, cũng phải đợi người ta cơm nước xong mới hạ thủ, khi đó nàng cũng không khí lực phản kháng, không ngờ tới, người ta ngay cả cơm cũng chưa ăn, anh liền ra tay, uổng phí hảo tâm của em.
- Em kê đơn cho cô ta, không phải là để anh xuống tay chứ?
Trương Dương một trận đổ mồ hôi.
Hứa Đan Lộ liếc mắt với hắn một cái, chu miệng:
- Em không được như vậy đâu, vốn cũng chỉ nghĩ là anh có cảm thấy hứng thú với ngực cô ta, nào nghĩ ngay cả mộc nhĩ (màng trinh) người ta mà anh cũng không buông tha. . .
- Mộc nhĩ. . .
Trương Dương không nói gì mà nhìn nhìn Hứa Đan Lộ, ngữ khí khẳng định mà nói rằng.
- Em đã hoàn toàn bị Cao Kỳ đồng hóa.
- Ha ha, đây gọi là vật họp theo loài, thực bình thường, nhưng nói lại, Dương tử, em thấy giống như anh đặc biệt cảm thấy hứng thú với bộ ngực mỹ nữ. . . Không riêng gì chị Cao Kỳ, em thấy ánh mắt anh nhìn em, chị Kiều, thậm chí là Dương Tĩnh cũng là như thế, giống như hận không thể xông lên lột quần áo người ta, ra sức nhéo một cái vậy.
- Phụt! ! !
Trương Dương lần thứ hai phun nước.
- Em xác định bình thường ánh mắt anh thật sự như thế?
- Hừ hừ, không tin à, anh có thể đi hỏi chị Kiều, chị Cao Kỳ và Dương Tĩnh, các chị ấy hẳn là cảm động lây đó!
Trương Dương nghe vậy, bật người đứng lên, chạy đến phòng tắm, tỉ mỉ nhìn nhìn mình bên trong gương, ánh mắt này chẳng lẽ tràn ngập linh hồn dâm loạn? ? ?
Nhìn đoán không ra, mày kiếm mắt sáng này, tuy rằng không thể nói là một nam nhi chính khí, nhưng dầu gì cũng là điển trai.
- Không tin, em gạt anh!
Trương Dương chạy đến, kiên quyết mà phủ nhận nói.
- Rất đơn giản. . .
Hứa Đan Lộ nghe vậy, cười tủm tỉm mà nhìn Trương Dương một cái, lôi kéo tay hắn, cùng đi đến phòng tắm, sau đó chậm rãi cởi ra áo bành tô, vuốt váy ngủ hướng lên trên một cái, trực tiếp liền vuốt đến chỗ xương quai xanh, nhất thời, cảnh xuân đại hiện, một đôi tuyết trắng chói mắt, run rẩy nhào vào mi mắt, nhất là đỉnh phấn hồng kia giống như hạt châu . . .
Trương Dương bật người liền có phản ứng. . .
- Hì hì, Dương tử, bây giờ nhìn xem vẻ mặt anh trong gương đi …
Trương Dương nghiêng đầu liếc một cái, quả nhiên, vẻ thản nhiên tham lam cùng khát khao ẩn dấu còn sót lại. . . Đây là biểu hiện kẻ háo sắc nhìn thấy mỹ nữ, nhưng mình tại sao không phát hiện ra?
- Nói giỡn với anh thôi.
Hứa Đan Lộ kéo váy ngủ xuống dưới.
- Nhưng em tò mò chính là, anh nhìn bộ ngực chị Kiều, chị Cao Kỳ, em, chị Dương Tĩnh, và cả Đường Thất Thất, ánh mắt kia chính là bộ dáng này, nhưng em thấy anh nhìn Điền Điềm, Lưu Tử Tuyền, Lý Trân Ny, thậm chí ngay cả cô giáo tuyệt sắc đại mỹ nữ như, hình như lại không.
Trương Dương toát mồ hôi lạnh, Hứa Đan Lộ nhìn ánh mắt không khỏi rất khủng bố, chi tiết nhẹ như vậy nàng cũng có thể nhìn ra được? Đây gọi là mặt sinh ra từ tâm, nàng nói vài người đó, Kiều Hi Nhi, Dương Tĩnh, Cao Kỳ, Đường Thất Thất và còn có chính cô ta, đó là bởi vì bốn người đã được xác nhận là bổ tinh sử, mà Kiều Hi Nhi là bởi vì mình đã xem qua bộ ngực nàng, đặc thù chung kỳ thật chính là ngực các nàng đều bị chính mình nhìn hết. Cho nên chính mình có đôi khi thấy bộ ngực các nàng, có đôi khi trong đầu liền không kìm lòng nổi mà nghĩ trong đầu bộ dáng các nàng không có mặc gì, không nghĩ tới biểu hiện như vậy Hứa Đan Lộ cũng có thể nhận ra được, may là nàng là người mình đáng tín nhiệm, nếu không mà nói, người thứ nhất phải xử lý là nàng.
- Kỳ thật, đây là có nguyên nhân …
Trương Dương nhìn nàng một cái.
- Không sai, em thấy hẳn đều là sự thật, hơn nữa anh cũng phải thẳng thắn với em, kỳ thật anh cùng chị Dương Tĩnh . . .
- Hai người đã sớm làm chuyện đó, em sớm biết mà…
Hứa Đan Lộ không dấu giếm mà nói.
- Em đoán Cao Kỳ cũng đoán được, chẳng qua cô ấy như em, cũng không muốn nói.
- Em cảm thấy anh là người háo sắc sao?
Trương Dương nắm ở eo thon nhỏ nàng, thở dài nói.
- Anh cảm thấy em sẽ nghĩ về anh như vậy sao?
Trương Dương thản nhiên mà cười cười:
- Anh biết em sẽ không vậy, cho nên anh cũng không nói cho em việc này, bởi vì anh biết mọi chuyện em đều lựa chọn tin tưởng anh có lý do của mình, nhưng có đôi khi chính mình cảm thấy thực có lỗi với em, thật sự là không biết mở miệng như thế nào, có lẽ yên lặng, sẽ làm anh không thấy xấu hổ.
- Em biết, một ngày nào đó, anh sẽ nói cho em biết, vì cái gì anh làm như vậy, cho nên em. . . Có thể chờ, tuy rằng lòng hiếu kỳ của con gái rất mạnh, nhưng em có chuyện trọng yếu hơn để em có thể xua tan đi lòng hiếu kỳ đó!
- Em sợ sao?
- Em sợ, bởi vì em sợ ngày em biết chân tướng, chính mình sẽ không chịu nổi, cho nên em tình nguyện không hỏi, cũng không biết nói.
- Sẽ không đâu.
Trương Dương hơi đỏ cái mũi, có loại cảm giác muốn rơi lệ, vươn tay ôm chặt lấy nàng.
- Cho dù hết thảy chân tướng đều rõ ràng, anh vẫn sẽ bảo hộ em như cũ.
Thật lâu sau, buông nàng ra, nhìn chằm chằm hai mắt nàng đẫm lệ, nhẹ giọng nói:
- Trước đó, em sẽ cho anh giữ hết thảy bí mật chứ?
- Ừm!
Hứa Đan Lộ ở trong lòng ngực của hắn, nhẹ nhàng mà cọ cọ cằm.
Trương Dương vươn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc nàng, kỳ thật hắn hoàn toàn có thể đem chân tướng nói cho nàng, bởi vì nàng là người đáng để chính mình hoàn toàn tín nhiệm. Nhưng, nói cho nàng chân tướng thì như thế nào, đừng nhìn chính mình hiện tại phong cảnh tương lai hứa hẹn, nhưng trên thực tế, hiện tại tình cảnh của mình cũng là từng bước gian nan, ít nhất trong thời sinh viên, cũng không có mấy ai bị nguy hiểm tánh mạng nhiều như vậy, mà hiện tại, vừa ra khỏi biệt thự này, ngươi dám nói không có người đang ở xa xa cầm súng nhắm ngay ngươi?
Cứu vớt thế giới tương lai cũng tốt, mưu cầu níu kéo hoàn cảnh trước mắt cũng tốt, chân tướng biết được càng nhiều, gánh vác trách nhiệm lại càng lớn, Hứa Đan Lộ đã đủ khổ, hà tất còn phải làm cho nàng đi theo chính mình đồng thời chịu khổ.
- Hôm nay anh đi gặp Ngạo Thiên, về Đường Thất Thất, em đoán đúng, Đường Đoan chết rất là kỳ quái. Hắn cho rằng là người bên trong Hắc Đào Bát bán đứng Đường Đoan, dẫn đến hắn bị bắn chết, mà Đường Thất Thất thực có thể là phát hiện điểm ấy, nên mới ẩn núp tại Hắc Đào Bát, phỏng chừng là muốn tìm ra chân tướng sự thật, thậm chí là báo thù cho Đường Đoan. Mà mục tiêu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, vô cùng có khả năng là cao tầng lãnh đạo Hắc Đào Bát, nếu như là tên Thắng Gia mà nói, vậy rất thú vị!
- Như vậy mục tiêu của cô ta sẽ giống như chúng ta, toàn bộ Hắc Đào Bát!
Trương Dương thản nhiên mà nói .
- Điều kiện tiên quyết là, thật sự là Thắng Gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.