Chương 159: Chúng mày chờ chết đi
Lam Đậu Sinh Tam Quốc
25/04/2014
Trương Dương ngồi ngoài phòng cấp cứu chờ đợi gần một
giờ, cuối cùng Hứa Đan Lộ cũng được đưa ra khỏi phòng cấp cứu. Bác sĩ
nói cho Trương Dương, viên đạn xuyên qua xương bả vai nhưng rất may mắn
không có tổn thương bộ phận quan trọng. Đạn đã được lấy ra, chỉ cần điều dưỡng một thời gian là ổn định.
Nghe được tin này, Trương Dương cuối cùng cũng thở phào được một hơi, nhìn Hứa Đan Lộ trên xe giải phẫu, thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng, hai mắt nhắm chặt, bờ môi tái nhợt trong lòng hắn vô cùng thương tiếc rồi vội cùng nàng đến phòng bệnh.
Một lát sau, Cao Kỳ cùng Kiều Hi Nhi hai người vô cùng lo lắng chạy tới, nhìn người Trương Dương đầy máy tươi, nhảy dựng lên vội hỏi hắn có chuyện gì hay không, Trương Dương chỉ lắc lắc đầu rồi nhìn Hứa Đan Lộ trên giường, thở dài nói:
- Lộ Lộ thay anh cản một phát súng, anh không sao nhưng cô ấy bị thương cũng may không ảnh hưởng tính mạng.
- Người nào làm, biết không?
Kiều Hi Nhi nhíu mày hỏi.
- Sát thủ, người bọn chúng đối phó chính là anh.
Trương Dương nhìn Kiều Hi Nhi, hỏi:
- Việc anh nhờ em thế nào rồi?
Kiều Hi Nhi gật đầu:
- Em đã thu xếp ổn thỏa rồi, hai người học trò bị thương không truy cứu nữa, cho nên hẳn là Bạch Lượng Phong sớm có thể ra khỏi trại giam... Chỉ có điều sao lại…
Trương Dương nhìn cô một cái, thản nhiên mà nói rằng:
- Anh không thể tha cho kẻ đã khiến Lộ Lộ trúng đạn.
Lộ Lộ tỉnh lại, nhìn Trương Dương, khẽ lắc nhẹ đầu:
- Em không sao, công việc công ty quan trọng hơn.
Trương Dương vội nắm chặt tay cô, ý bảo cô đừng nói gì.
- Anh nghi ngờ là người của Bạch gia làm?
Kiều Hi Nhi cắn cắn môi dưới, khe khẽ nói:
- Để cảnh sát xử lý có thể tốt hơn không?
- Không có chứng cớ!
Trương Dương rũ mí mắt xuống, hắn biết Kiều Hi Nhi lo lắng cho mình nhưng hắn không nghĩ được nhiều như vậy, xoa xoa mu bàn tay Lộ Lộ. Cao Kỳ mang máy tính đến, ngồi vào bên cạnh, nhanh chóng khởi động máy.
Đây là laptop hắn mới mua gần đây, có thể nói là loại laptop tiên tiến nhất thị trường, dùng để làm hacker là một lựa chọn không tồi, hắn muốn điều tra trước một chút động tĩnh của Bạch gia gần đây.
Trước tiên là thị trường chứng khoán, bởi vì việc đưa Ngải Lan ra thị trường gặp khó khăn cho nên gia cổ phiếu suy giảm, hiện duy trì ở mức tiêu chuẩn 2.8 một khối.
Cũng bởi vì việc tung Ngải Lan ra thị trường thất bại, khiến cho ba tỷ tiền đầu tư quảng cáo, tuyên truyền ban đầu một đi không trở lại, mà bọn họ còn đặt trước tiền mua Ngải Lan cho Thất Đằng khiến hao phí lượng lớn tiền mặt. Vì Nam Tinh số 1 xuất hiện nên lượng tiêu thụ Ngải Lan cực kỳ ảm đạm, tình hình tài chính khó có thể ổn định.
Xem ra, lợi dụng việc thành lập trung tâm hồi phục sức khỏe đánh bật Ngải Lan ra khỏi thị trường bước đầu đã đem lại kết quả.
Trương Dương sau một hồi viết đoạn mã nguồn, không tốn chút sức nào thâm nhập vào máy tính Bạch Văn Thanh, tìm kiếm một hồi, mò ra không ít tài liệu nhưng tên này cũng tương đối giảo hoạt, tài liệu cất trong máy tính cũng chẳng có bao nhiêu giá trị.
Sau cùng, Trương Dương rút khỏi đó, đi đến trang web của công ty dược Bạch thị, thông qua trang web bọn họ phục vụ lại tiến vào Tập đoàn Bạch thị bên trong, giả mạo tài khoản hệ thống quản lý ERP, sau đó thông qua cái tài khoản giả đi vào hệ thống ERP rồi tại hệ thống ERP bên trong tìm vào kho dữ liệu hệ thống, quét qua hệ thống những nét sơ lược về tình hình chi tiêu liền phát hiện ra một đống vấn đề.
Cái này phải nói Bạch Văn Thanh thật là cam đảm, dám thản nhiên thực hiện đơn hàng mua 250 vạn bình Ngải Lan, xem ra bọn họ tưởng là có thể đưa vào thị trường trước khi Nam Tinh số 1 được sản xuất đại trà trên thị trường.
Lần này nhất định phải khiến cho hắn mất cả chì lẫn chài!
Trương Dương khép máy tính lại, nhìn Kiều Hi Nhi rồi mở miệng hỏi:
- Hiện tại, nếu chúng ta muốn tăng thêm sản lượng sản xuất thì vấn đề lớn nhất là gì?
- Vật liệu không là vấn đề, quan trọng là nhân viên và thiết bị.
Kiều Hi Nhi suy nghĩ một chút, chậm rãi nói rằng:
- Công đoạn ban đầu như nghiền nát nguyên liệu, tinh chế những thứ đó có thể dùng trong nước. Nhưng quan trọng phần cuối như thiết bị siêu lự, thẩm tách, chia tách, môi diếu, ngưng giao đều phải chờ nhập khẩu từ phương Tây như Pháp, Đức nên thời gian sẽ hơi lâu một chút. Nhưng kỳ thực vấn đề thiết bị cũng không phải là vấn đề lớn mà quan trọng là vấn đề nhân viên.
- Hiện tại phòng thí nghiệm chỉ có Tử Tuyền, Trân Ny, Điền Điềm, Ngô Hạo sư huynh, Diệp sư tỷ cùng vài người, chút ít thuốc thử còn được, nếu muốn mở rộng quy mô sản xuất gấp mười thì quy mô nhân viên cũng tăng tương ứng, lời ra tiếng vào cứ như vậy kỹ thuật sản xuất thế nào cũng bị hé lộ ra ngoài. Tuy rằng nói chúng ta muốn giữ độc quyền chế xuất nhưng cái kỹ thuật này chẳng những trong nước rình rập như hổ đói vồ mồi, mà người nước ngoài cũng tức nỗi không ăn cắp được bản quyền qua nước mình sản xuất.
- Kỹ thuật lộ ra ngoài cũng không sợ.
Trương Dương mở máy tính ra.
- Trung tâm kỹ thuật của Nam Tinh số 1 một cái là ức chế tế bào cùng kháng tế bào dung hợp, một cái khác là phương pháp phối chế hai loại tế bào. Chúng ta chỉ cần nắm chặt kỹ thuật nòng cốt trong tay mình bọn họ cho dù cầm thuốc thử cùng quy trình công nghệ sản xuất đi phân tích cũng không thể sử dụng. Chúng ta giữ lại một phân đoạn trong quá trình sản xuất, mấu chốt nhất là kỹ thuật ngưng hợp và ức chế tế bào sẽ do những người cũ phụ trách. Những công đoạn khác có thể giao cho đối tượng tương đối tin được đi sản xuất, như vậy việc mở rộng quy mô sẽ không vấn đề!
- Đương nhiên, cho dù như vậy, chúng ta cũng nhất định phải khảo sát độ trung thành của nhân viên để việc lộ ra kỹ thuật cũng chỉ là hy hữu. Cho nên về phương diện chọn nhân tài, ưu tiên chính là bác sĩ, thạc sĩ Mai Đại, thứ đến là sinh viên các đại học trong nước như là Đại học Tổng hợp Thanh Hoa hoặc là Đại học Y khoa Bắc Đại vừa mới tốt nghiệp thạc sĩ bác sĩ, bọn họ chưa từng trải qua hành nghề cũng tương đối khó bị người ta mua chuộc. Anh tin em nhất định có biện pháp!
- Anh đã phân đoạn quá trình sản xuất?
Kiều Hi Nhi nhìn nhìn văn kiện Trương Dương mới mở ra, vẻ mặt kinh ngạc:
- Xem ra anh đã sớm chuẩn bị mở rộng sản xuất.
Trương Dương gật gật đầu.
- Được rồi, có cái này là tốt rồi, anh chuyển bản chính cho em, cùng lắm là ba tháng sau hoàn thành, một tháng sản xuất 10 vạn bình sẽ không có vấn đề gì.
Kiều Hi Nhi tự tin nói.
- Vậy vất vả cho em rồi!
- Nói cái gì đó?
Kiều Hi Nhi nguýt hắn một cái:
- Quên em cũng là cổ đông sáng lập công ty này sao?
- Và còn là bạn gái của anh!
Kiều Hi Nhi sắc mặt thoáng ửng hồng:
- Không thèm, mau đi tắm rửa đi. Lộ Lộ ở đây có em và Kỳ tỷ rồi.
- Dạ!
Trương Dương cười cười, đem máy tính đưa cho nàng.
- Bản chính đưa em, mật mã là sinh nhật em.
Kiều Hi Nhi nghe xong trong lòng lâng lâng nhưng trên mặt còn giả bộ tức giận:
- Còn không mau chóng đi tắm rửa, nhìn bộ dạng này người ta còn tưởng rằng anh mới đi giết thật nhiều người mới chạy tới đây đấy.
Nghe vậy, Trương Dương ảm đạm cười, gật gật đầu với Lộ Lộ rồi đi.
Hắn đích xác đã giết người, hơn nữa không chỉ là một hai người, mặc dù là lần đầu tiên giết người nhưng đột nhiên nghĩ lại mà sợ! Hắn cũng không nghĩ tới ham muốn sống lại có thể xuất ra cho hắn năng lượng lớn như thế, đối phương có năm người, ít nhất hai khẩu súng, dưới tình huống như vậy mà hắn có thể trở về toàn thây.
Đương nhiên, nếu hôm nay không có lời cảnh cáo của Lộ Lộ, có lẽ chính mình cũng chết chắc.
Tại phòng nghỉ của Dương Tĩnh rửa mặt chải đầu một chút, vừa lo không có quần áo thay thì Dương Tĩnh đưa cho hắn một bộ, Trương Dương nhìn hoàn toàn mới, từ quần lót đến áo sơ mi, âu phục, giày da cái gì cũng đầy đủ cả, mà hơn hết đều vừa khít số đo của hắn mới tốt.
Trương Dương ngẩn ngơ, nhịn không được mở miệng hỏi:
- Quần áo này?
- Chị vốn định qua một hai ngày nữa sẽ đưa lại cho em coi như quà cám ơn lần trước em giúp tống cổ tên khốn Tạ Long đi.
Dương Tĩnh liếc mắt nhìn hắn, mỉm cười hỏi:
- Vừa người không?
- Vâng, rất vừa người. Chị Tĩnh làm sao biết em nhỏ người?
Trương Dương nhìn nhìn có chút hồ nghi, số đo kia tất cả đều là vừa đúng với mình.
- Đương nhiên là hỏi Cao Kỳ.
Dương Tĩnh khoanh tay trước núi non cao ngất, dựa vào bên cạnh mà liếc mắt một cái:
- Cô ấy đối với em biết rõ như thế nào?
- Khục...
Trương Dương xấu hổ, chột dạ mà đáp:
- Chắc Lộ Lộ nói cho cô ấy biết!
- À ?!
Dương Tĩnh trên mặt biểu thị hiển nhiên là không tin. Cô định nói thêm điều gì nhưng đúng lúc này di động nàng vang lên, nàng tiếp máy, nghe xong vài câu qua điện thoại, cau mày nói rằng:
- Hai cảnh sát tới bệnh viện nói là muốn tìm em điều tra tình hình, nói em cướp bóc, giết người? Vậy đã xảy ra chuyện gì?
- Giết người? Cướp bóc?
Trương Dương giết người thì đúng là có, nhưng cũng chỉ là phòng vệ thích đáng, về phần cướp bóc… Khục, không phải là nữ nhân xe con bọ tố cáo chứ?
Nghe được tin này, Trương Dương cuối cùng cũng thở phào được một hơi, nhìn Hứa Đan Lộ trên xe giải phẫu, thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng, hai mắt nhắm chặt, bờ môi tái nhợt trong lòng hắn vô cùng thương tiếc rồi vội cùng nàng đến phòng bệnh.
Một lát sau, Cao Kỳ cùng Kiều Hi Nhi hai người vô cùng lo lắng chạy tới, nhìn người Trương Dương đầy máy tươi, nhảy dựng lên vội hỏi hắn có chuyện gì hay không, Trương Dương chỉ lắc lắc đầu rồi nhìn Hứa Đan Lộ trên giường, thở dài nói:
- Lộ Lộ thay anh cản một phát súng, anh không sao nhưng cô ấy bị thương cũng may không ảnh hưởng tính mạng.
- Người nào làm, biết không?
Kiều Hi Nhi nhíu mày hỏi.
- Sát thủ, người bọn chúng đối phó chính là anh.
Trương Dương nhìn Kiều Hi Nhi, hỏi:
- Việc anh nhờ em thế nào rồi?
Kiều Hi Nhi gật đầu:
- Em đã thu xếp ổn thỏa rồi, hai người học trò bị thương không truy cứu nữa, cho nên hẳn là Bạch Lượng Phong sớm có thể ra khỏi trại giam... Chỉ có điều sao lại…
Trương Dương nhìn cô một cái, thản nhiên mà nói rằng:
- Anh không thể tha cho kẻ đã khiến Lộ Lộ trúng đạn.
Lộ Lộ tỉnh lại, nhìn Trương Dương, khẽ lắc nhẹ đầu:
- Em không sao, công việc công ty quan trọng hơn.
Trương Dương vội nắm chặt tay cô, ý bảo cô đừng nói gì.
- Anh nghi ngờ là người của Bạch gia làm?
Kiều Hi Nhi cắn cắn môi dưới, khe khẽ nói:
- Để cảnh sát xử lý có thể tốt hơn không?
- Không có chứng cớ!
Trương Dương rũ mí mắt xuống, hắn biết Kiều Hi Nhi lo lắng cho mình nhưng hắn không nghĩ được nhiều như vậy, xoa xoa mu bàn tay Lộ Lộ. Cao Kỳ mang máy tính đến, ngồi vào bên cạnh, nhanh chóng khởi động máy.
Đây là laptop hắn mới mua gần đây, có thể nói là loại laptop tiên tiến nhất thị trường, dùng để làm hacker là một lựa chọn không tồi, hắn muốn điều tra trước một chút động tĩnh của Bạch gia gần đây.
Trước tiên là thị trường chứng khoán, bởi vì việc đưa Ngải Lan ra thị trường gặp khó khăn cho nên gia cổ phiếu suy giảm, hiện duy trì ở mức tiêu chuẩn 2.8 một khối.
Cũng bởi vì việc tung Ngải Lan ra thị trường thất bại, khiến cho ba tỷ tiền đầu tư quảng cáo, tuyên truyền ban đầu một đi không trở lại, mà bọn họ còn đặt trước tiền mua Ngải Lan cho Thất Đằng khiến hao phí lượng lớn tiền mặt. Vì Nam Tinh số 1 xuất hiện nên lượng tiêu thụ Ngải Lan cực kỳ ảm đạm, tình hình tài chính khó có thể ổn định.
Xem ra, lợi dụng việc thành lập trung tâm hồi phục sức khỏe đánh bật Ngải Lan ra khỏi thị trường bước đầu đã đem lại kết quả.
Trương Dương sau một hồi viết đoạn mã nguồn, không tốn chút sức nào thâm nhập vào máy tính Bạch Văn Thanh, tìm kiếm một hồi, mò ra không ít tài liệu nhưng tên này cũng tương đối giảo hoạt, tài liệu cất trong máy tính cũng chẳng có bao nhiêu giá trị.
Sau cùng, Trương Dương rút khỏi đó, đi đến trang web của công ty dược Bạch thị, thông qua trang web bọn họ phục vụ lại tiến vào Tập đoàn Bạch thị bên trong, giả mạo tài khoản hệ thống quản lý ERP, sau đó thông qua cái tài khoản giả đi vào hệ thống ERP rồi tại hệ thống ERP bên trong tìm vào kho dữ liệu hệ thống, quét qua hệ thống những nét sơ lược về tình hình chi tiêu liền phát hiện ra một đống vấn đề.
Cái này phải nói Bạch Văn Thanh thật là cam đảm, dám thản nhiên thực hiện đơn hàng mua 250 vạn bình Ngải Lan, xem ra bọn họ tưởng là có thể đưa vào thị trường trước khi Nam Tinh số 1 được sản xuất đại trà trên thị trường.
Lần này nhất định phải khiến cho hắn mất cả chì lẫn chài!
Trương Dương khép máy tính lại, nhìn Kiều Hi Nhi rồi mở miệng hỏi:
- Hiện tại, nếu chúng ta muốn tăng thêm sản lượng sản xuất thì vấn đề lớn nhất là gì?
- Vật liệu không là vấn đề, quan trọng là nhân viên và thiết bị.
Kiều Hi Nhi suy nghĩ một chút, chậm rãi nói rằng:
- Công đoạn ban đầu như nghiền nát nguyên liệu, tinh chế những thứ đó có thể dùng trong nước. Nhưng quan trọng phần cuối như thiết bị siêu lự, thẩm tách, chia tách, môi diếu, ngưng giao đều phải chờ nhập khẩu từ phương Tây như Pháp, Đức nên thời gian sẽ hơi lâu một chút. Nhưng kỳ thực vấn đề thiết bị cũng không phải là vấn đề lớn mà quan trọng là vấn đề nhân viên.
- Hiện tại phòng thí nghiệm chỉ có Tử Tuyền, Trân Ny, Điền Điềm, Ngô Hạo sư huynh, Diệp sư tỷ cùng vài người, chút ít thuốc thử còn được, nếu muốn mở rộng quy mô sản xuất gấp mười thì quy mô nhân viên cũng tăng tương ứng, lời ra tiếng vào cứ như vậy kỹ thuật sản xuất thế nào cũng bị hé lộ ra ngoài. Tuy rằng nói chúng ta muốn giữ độc quyền chế xuất nhưng cái kỹ thuật này chẳng những trong nước rình rập như hổ đói vồ mồi, mà người nước ngoài cũng tức nỗi không ăn cắp được bản quyền qua nước mình sản xuất.
- Kỹ thuật lộ ra ngoài cũng không sợ.
Trương Dương mở máy tính ra.
- Trung tâm kỹ thuật của Nam Tinh số 1 một cái là ức chế tế bào cùng kháng tế bào dung hợp, một cái khác là phương pháp phối chế hai loại tế bào. Chúng ta chỉ cần nắm chặt kỹ thuật nòng cốt trong tay mình bọn họ cho dù cầm thuốc thử cùng quy trình công nghệ sản xuất đi phân tích cũng không thể sử dụng. Chúng ta giữ lại một phân đoạn trong quá trình sản xuất, mấu chốt nhất là kỹ thuật ngưng hợp và ức chế tế bào sẽ do những người cũ phụ trách. Những công đoạn khác có thể giao cho đối tượng tương đối tin được đi sản xuất, như vậy việc mở rộng quy mô sẽ không vấn đề!
- Đương nhiên, cho dù như vậy, chúng ta cũng nhất định phải khảo sát độ trung thành của nhân viên để việc lộ ra kỹ thuật cũng chỉ là hy hữu. Cho nên về phương diện chọn nhân tài, ưu tiên chính là bác sĩ, thạc sĩ Mai Đại, thứ đến là sinh viên các đại học trong nước như là Đại học Tổng hợp Thanh Hoa hoặc là Đại học Y khoa Bắc Đại vừa mới tốt nghiệp thạc sĩ bác sĩ, bọn họ chưa từng trải qua hành nghề cũng tương đối khó bị người ta mua chuộc. Anh tin em nhất định có biện pháp!
- Anh đã phân đoạn quá trình sản xuất?
Kiều Hi Nhi nhìn nhìn văn kiện Trương Dương mới mở ra, vẻ mặt kinh ngạc:
- Xem ra anh đã sớm chuẩn bị mở rộng sản xuất.
Trương Dương gật gật đầu.
- Được rồi, có cái này là tốt rồi, anh chuyển bản chính cho em, cùng lắm là ba tháng sau hoàn thành, một tháng sản xuất 10 vạn bình sẽ không có vấn đề gì.
Kiều Hi Nhi tự tin nói.
- Vậy vất vả cho em rồi!
- Nói cái gì đó?
Kiều Hi Nhi nguýt hắn một cái:
- Quên em cũng là cổ đông sáng lập công ty này sao?
- Và còn là bạn gái của anh!
Kiều Hi Nhi sắc mặt thoáng ửng hồng:
- Không thèm, mau đi tắm rửa đi. Lộ Lộ ở đây có em và Kỳ tỷ rồi.
- Dạ!
Trương Dương cười cười, đem máy tính đưa cho nàng.
- Bản chính đưa em, mật mã là sinh nhật em.
Kiều Hi Nhi nghe xong trong lòng lâng lâng nhưng trên mặt còn giả bộ tức giận:
- Còn không mau chóng đi tắm rửa, nhìn bộ dạng này người ta còn tưởng rằng anh mới đi giết thật nhiều người mới chạy tới đây đấy.
Nghe vậy, Trương Dương ảm đạm cười, gật gật đầu với Lộ Lộ rồi đi.
Hắn đích xác đã giết người, hơn nữa không chỉ là một hai người, mặc dù là lần đầu tiên giết người nhưng đột nhiên nghĩ lại mà sợ! Hắn cũng không nghĩ tới ham muốn sống lại có thể xuất ra cho hắn năng lượng lớn như thế, đối phương có năm người, ít nhất hai khẩu súng, dưới tình huống như vậy mà hắn có thể trở về toàn thây.
Đương nhiên, nếu hôm nay không có lời cảnh cáo của Lộ Lộ, có lẽ chính mình cũng chết chắc.
Tại phòng nghỉ của Dương Tĩnh rửa mặt chải đầu một chút, vừa lo không có quần áo thay thì Dương Tĩnh đưa cho hắn một bộ, Trương Dương nhìn hoàn toàn mới, từ quần lót đến áo sơ mi, âu phục, giày da cái gì cũng đầy đủ cả, mà hơn hết đều vừa khít số đo của hắn mới tốt.
Trương Dương ngẩn ngơ, nhịn không được mở miệng hỏi:
- Quần áo này?
- Chị vốn định qua một hai ngày nữa sẽ đưa lại cho em coi như quà cám ơn lần trước em giúp tống cổ tên khốn Tạ Long đi.
Dương Tĩnh liếc mắt nhìn hắn, mỉm cười hỏi:
- Vừa người không?
- Vâng, rất vừa người. Chị Tĩnh làm sao biết em nhỏ người?
Trương Dương nhìn nhìn có chút hồ nghi, số đo kia tất cả đều là vừa đúng với mình.
- Đương nhiên là hỏi Cao Kỳ.
Dương Tĩnh khoanh tay trước núi non cao ngất, dựa vào bên cạnh mà liếc mắt một cái:
- Cô ấy đối với em biết rõ như thế nào?
- Khục...
Trương Dương xấu hổ, chột dạ mà đáp:
- Chắc Lộ Lộ nói cho cô ấy biết!
- À ?!
Dương Tĩnh trên mặt biểu thị hiển nhiên là không tin. Cô định nói thêm điều gì nhưng đúng lúc này di động nàng vang lên, nàng tiếp máy, nghe xong vài câu qua điện thoại, cau mày nói rằng:
- Hai cảnh sát tới bệnh viện nói là muốn tìm em điều tra tình hình, nói em cướp bóc, giết người? Vậy đã xảy ra chuyện gì?
- Giết người? Cướp bóc?
Trương Dương giết người thì đúng là có, nhưng cũng chỉ là phòng vệ thích đáng, về phần cướp bóc… Khục, không phải là nữ nhân xe con bọ tố cáo chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.