Đế Quốc Mỹ Nữ

Chương 195: Công chúa đại gia

Lam Đậu Sinh Tam Quốc

25/04/2014

Dương Tĩnh cúi đầu nhìn nhìn lại cặp núi non no đủ của chính mình, ánh mắt lại di chuyển xuống chút nữa là thấy qua cái bụng bằng phẳng, xuống qua chiếc váy ngắn màu xám là một cặp đùi thon dài, đẹp và trắng như tuyết đập vào mắt.

Vô luận là dáng người, hay là khuôn mặt, độ hài lòng của cô đối với chính bản thân mình cũng đạt hơn chín điểm, chính cô cũng thấy mình không thua kém mỹ nữ nào đâu.

Sau đó, cô lại thở dài, trời sinh tính cô bình thản, không màng danh lợi, cũng không dễ dàng vì chuyện gì đó bất bình mà nổi cáu. Bản thân là bác sĩ, lại càng không bao giờ vì chút chuyện mà thẹn thùng, nhưng hôm nay cô tuyệt đối đã thua trong tay Trương Dương, chẳng những là vừa thẹn vừa giận, mà còn mặt đỏ tía tai vài lần.

Tên tiểu tử thối này, tại sao cậu lại có thể đối với mỹ nữ làm những chuyện như vậy?

Chờ xem chị đây sẽ chỉnh đốn lại cậu như thế nào, trước kia thế nào lại không nhìn ra thói hư hỏng này của cậu?!

Cô đạp đạp vài bước rốt cuộc cũng đuổi kịp Trương Dương:

- Cậu vừa mới nói cái gì?

Trương Dương gặp được cô, cười hì hì rồi khoanh khuỷu tay cong cong lại chút đưa cho cô vịn:

- Cái gì cũng chưa nói!

Dương Tĩnh xiết chặt đôi bàn tay trắng như phấn, nhéo hắn một chút rồi lại đẩy hắn ra:

- Tên vô lại, trước kia nhìn thế nào cũng không ra!

Suy nghĩ một chút, cô hung hăng hừ một tiếng rồi lại tới bên hắn, thoải mái mà khoác tay vào cái khuỷu tay đã để ngỏ của hắn, kéo chặt:

- Được, chị gái đây cũng không thèm đếm xỉa đến, chống mắt xem xem rốt cuộc là mấy người nhà cậu… là Mẫu Dạ Xoa lợi hại, hay là tên háo sắc cậu lợi hại hơn.

Trương Dương nhìn nhìn, bên cạnh hắn quả nhiên có mấy người nhận ra chính hắn cùng cô gái là Dương Tĩnh đứng bên cạnh hắn, chúng lặng yên mà đưa bàn tay vào trong áo, chừng như định lấy ra thứ gì đó, xem chừng ý đồ bọn chúng là định gây án.

- Không có việc gì, chị Tĩnh, chị như vậy còn chưa đủ trình đâu…

Trương Dương ngắm cô, thấp giọng nói:

- Trừ khi là chị hôn tôi thử xem, hoặc là…

- Tiểu tử thối! Không nói chuyện với cậu!

Dương Tĩnh rốt cuộc cũng bỏ chạy, buông khuỷu tay Trương Dương ra, rời khỏi hắn khoảng chừng một đoạn xa, cô mới quay lại nhẹ giọng nói.

- Không được tới gần!

Trương Dương mỉm cười gật gật đầu, mối quan hệ của hắn cùng Dương Tĩnh này nếu như nói hắn không chủ động thời điểm thì bởi vì nhiều nguyên nhân ràng buộc chắc chắn quan hệ này sẽ không có chút tiến triển nào. Cho nên hiện tại hắn tình nguyện dùng mọi cách để phá vỡ rào cản, chủ động tấn công cô mà thôi.

Chỉ có cách dùng hành động chủ động tấn công cùng với nhắc đi nhắc lại không ngừng mới có thể làm cho cô quen dần với những hành động của hắn thì về sau mới có khả năng không e sợ điều gì mà làm bạn gái hắn.

Chứng kiến Trương Dương thật sự đáp ứng yêu cầu của cô, hơn nữa hắn cũng không có lại gần thêm thì ngược lại Dương Tĩnh lại cảm thấy có chút mất mát, bĩu môi.

Phía trước, một đống người vừa mới xuống khỏi máy bay không lâu lần lượt bước ra tiến thẳng về phía họ.

Trương Dương đem tấm bảng trong tay giơ lên, nhưng rồi ngẫm lại, cái chữ viết của cô nương Cao Kỳ này thật sự là quá khó để nhìn, thật là ảnh hưởng đến hình tượng công ty mà cho nên hắn lén lút giấu đi rồi quẳng xuống sàn nhà.

Dù sao mục tiêu hắn cũng rất rõ ràng, chẳng cần biển hiệu làm gì, vừa thấy trong đám người này cô nàng nào cao nhất, xinh đẹp nhất thì chắc chắn có thể nhận ra đấy chính là Tây Thần Tĩnh Lan rồi.

Quả nhiên, sau khi hắn vừa mới lén lút liệng tấm bảng tên đi, ngẩng đầu lên là hắn nhìn thấy một cô gái mặc váy dài màu trắng, khoác thêm một chiếc áo khoác nhung cũng màu trắng cùng với một chiếc túi xách màu trắng, cực kỳ bắt mắt mà xuất hiện tại phía trên thang bộ.

Cô giữ cho mình một mái tóc dài đen óng ả buông xuống ngực. Suối tóc đen thẳng như lụa cùng với làn da và trang phục trắng tạo thành một sự tương phản đặc biệt, thêm vào đó là vóc dáng cao hơn người khiến cho cô trong đám đông không thể không khác biệt, khiến cho không ít người phải ghé mắt mà nhìn cô.

Cô còn chưa đi ra tới cửa, Trương Dương đã thấy có vài dáng người hèn mọn bên cạnh lén la lén lút, tựa hồ như muốn nhân cơ hội để chôm chỉa vậy.

Tây Thần Tĩnh Lan đại khái cũng có cảm giác đến mấy người này cho nên chính cô cũng cố tình bước như trốn, tựa hồ như muốn tránh né mấy tên đó. Rồi sau đó, có vẻ như cô đã thấy được Trương Dương cùng Dương Tĩnh đang đợi ở phía ngoài cho nên tức khắc bước đi nhanh hơn, từ trong đám hành khách mới xuống sân bay bước ra.

- Tây Thần Tĩnh…

Trương Dương còn chưa kịp mở miệng.

Tây Thần Tĩnh Lan lặng lẽ vứt cho hắn một ánh mắt ra hiệu, sau đó lập tức bước thẳng hướng về phía trước, đoạn ngang qua bên cạnh Trương Dương cô nhẹ nhàng mà nói:

- Giúp tôi đánh đuổi mấy tên khốn kia đi!

Trương Dương sửng sốt, Tây Thần Tĩnh Lan bước thẳng chân mà đi qua hắn, tiến thẳng tới chỗ Dương Tĩnh đang đứng đằng sau:

- Chị khỏe không, học tỷ?

Trương Dương còn đang có chút khó hiểu, vừa rồi bốn người kia lén lút theo Tây Thần Tĩnh Lan lại đây, muốn tranh thủ lúc Tây Thần Tĩnh Lan đứng bên cạnh Trương Dương mà hạ thủ. Trương Dương nhớ lại, lúc vừa rồi chính Tây Thần Tĩnh Lan đã phó thác chuyện ngăn mấy người này lại cho hắn.

Cho nên hắn lập tức duỗi thẳng cánh tay của mình, ngăn chặn đường đi của bọn người này.

Mấy người này phỏng chừng không ngờ được là có người phát hiện hay ngăn đón bọn chúng, cho nên thấy Trương Dương làm vậy chúng liền trừng mắt nhìn thẳng Trương Dương.

Vốn là Trương Dương còn tưởng mấy tên này chẳng qua chỉ là đồ háo sắc mà thôi, nhưng mới nhìn qua ánh mắt hắn cũng dám chắc không phải loại bám đuôi gái vì nhan sắc. Mấy tên này thoạt nhìn tướng mạo bình thường nhưng trong ánh mắt rõ ràng phản chiếu một sắc thái lợi hại, xem chừng cũng là bọn người có chút công phu.

Thực giả bất phân!

- Anh bạn, nhường đường một chút!

Trong đám bốn người, một người nghe chừng là tên cầm đầu, nhìn chằm chằm phía trước Dương Tĩnh cùng Tây Thần Tĩnh Lan đang rời đi, vẻ mặt thấy rõ sự lo lắng.

Trương Dương liếc mắt nhìn hắn, trong lòng âm thầm đề phòng nhưng trên mặt vẫn biểu hiện bộ dáng rất chi là thoải mái, trắc mắt nhìn nhìn Tây Thần Tĩnh Lan phía trước một chút, nói bằng giọng không nghiêm túc tẹo nào:

- Anh bạn, có phải anh cũng ngắm được con quỷ nhỏ mặc đồ trắng phía đằng trước kia không, khả năng không tồi đâu. Muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn thân cao có thân cao, mông tròn lại to, nhất định dễ sinh nở nhe.

Người kia nghe vậy, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc vẻ, từ trên xuống dưới nhìn chằm chằm Trương Dương, nhìn một vòng rồi mặt hắn không thèm giấu đi vẻ giận dữ dễ thấy.

Ba tên đồng bọn còn lại càng là không nói hai lời, lập tức vây sát lấy Trương Dương, xem chừng muốn động thủ ngay đây.

Trong ba người thì có hai người, một đứng bên phải một đứng bên trái, cầm côn kích xoay xoay muốn đánh thẳng Trương Dương, nhưng vừa khoa tay múa chân được vài cái thì chính hai người này phát hiện bọn họ chẳng những không đánh được cái nào ra hồn hay trúng đích mà ngược lại còn bị đánh vài cái, tuy rằng không đau không ngứa nhưng cũng xây xẩm mặt mày hồi lâu.

- Đầu… không đánh đối, là một tay khó chơi…

Một tên trong đó mở miệng, hai người kia lập tức phản ứng lại ngay xem chừng là muốn động thủ thực sự rồi.



Tên đầu lĩnh nãy giờ đứng phía sau bọn chúng bấy giờ mới trầm giọng mà quát một tiếng:

- Tiểu Hắc… Đừng quên đây là địa phương nào!

Trương Dương quay đầu lại nhìn Tây Thần Tĩnh Lan cùng Dương Tĩnh một chút, hai người đều đã đi đến làn đường phía xa, hắn lại nhìn nhìn lại bốn người nọ, nhanh chóng duỗi cánh tay túm lấy một tên, xoay nhẹ cánh tay mà khiến cho khuỷu tay hắn thành bị trật khớp ngay sau đó, rồi nói:

- Thực xin lỗi nhe, người anh em!

Sau đó hắn quẳng mạnh tên kia xuống mặt đất rồi chính mình cũng nhanh chân mà rời đi đuổi theo bọn Dương Tĩnh phía xa.

Tên cầm đầu trong bốn người trợn tròn mắt, nhìn nhìn cái tên đồng lõa đang lăn lê trên đất với cái trán đầy mồ hôi, chỉ vào những tên khác mà nói:

- Coi chừng tiểu Hắc!

Vừa nói dứt lời, chính hắn liền đi theo Trương Dương.

Nhưng mà cuối cùng hắn cũng chỉ có thể mở trừng trừng mắt mà nhìn chiếc Trương Dương lao vút đi mà thôi.

Hắn đi đón đầu một chiếc tắc xi, chiếc xe còn chưa kịp khởi động thì chiếc xe màu trắng của Trương Dương bên đường đã lao vút qua khúc quanh, không còn bóng dáng đâu nữa.

- Chết tiệt… Cái tốc độ gì thế này?!

Tốc độ lái xe của Trương Dương khiến cho cái tên lái xe tắc xi kia trợn mắt há hốc mồm, cả cái tên cầm đầu tưởng chừng là đuổi kịp được Trương Dương cũng miễn bàn.

- Cậu này, cậu có nhớ dãy số biển số xe hay không?

Thủ lĩnh Hắc Y vươn tay móc lấy hai trăm tiền mặt đưa cho người lái xe tắc xi.

Tên tài xế nọ không nói gì mà chỉ lắc đầu:

- Quá nhanh. Tôi không thấy rõ… Chỉ có điều xe kia là chiếc xe mới được tân trang cải tiến lại.

Thủ lĩnh Hắc y nọ thở dài, cuối cùng vẫn là đưa tiền ném cho tay tài xế tắc xi.

- Người anh em, không cần truy đuổi nữa sao?

- Đuổi thế nào?

- Đuổi không kịp!

- Vậy không phải đuổi!

Thủ lĩnh Hắc Y mang theo vẻ mặt phẫn nộ mà dời đi.

Ba tên còn lại nhìn thấy thủ lĩnh Hắc Y của bọn chúng hai tay trống trơn mà quay trở về thì đều ngơ ngác mà nhìn hắn nói:

- Đại ca, giờ làm như thế nào?

- Làm như thế nào? Tìm đi thôi…

Trên chiếc xe Land Rover, Tây Thần Tĩnh Lan vươn ngón tay cái ra với Trương Dương mà nói:

- Trương tổng, cái xe của ngài thật là tốt!

- Cảm ơn đã khích lệ!

Là người đã học được thuật lái xe cao cấp như hắn, cho dù là tham gia đua xe chuyên nghiệp cũng còn thừa tư cách chứ chẳng nói gì đến chuyện cắt đuôi một chiếc tắc xi, mà hơn nữa lại còn là tắc xi quèn.

Từ bên trong kính chiếu hậu của xe, Trương Dương liếc mắt ngắm nhìn Tây Thần Tĩnh Lan một cái, ảm đạm cười mà nói:

- Mấy người vừa rồi… vậy là nhân viên bảo vệ của cô?

- Không phải…

Tây Thần Tĩnh Lan cười tủm tỉm mà đáp. Nụ cười của cô khiến cho hai cái lúm đồng tiền be bé xuất hiện thật thu hút.

Trương Dương thấy cô nói vậy thì cũng chỉ biết được là cô nói dối mà thôi, nhưng vì cô không nói gì cho nên hắn cũng không muốn hỏi nhiều. Chỉ có điều nhìn Tây Thần Tĩnh Lan, hắn tựa hồ như có những điểm gì đó không hợp lý, như thể là thiếu thiếu chút gì đó.

Hắn lại đưa mắt nhìn nhìn Dương Tĩnh đang ngồi vị trí phó lái. Cô gái đằng sau nguýt hắn một cái, cái miệng xinh xinh mấp máy môi khe khẽ, ý bảo Trương Dương muốn làm gì thì làm, coi như phía sau không có người nhé.

Nhìn thấy núi non hùng vĩ có Dương Tĩnh, Trương Dương vội vàng định thần lại, chuyên tâm vào lái xe cho mau chóng về. Đợi cho xe chậm rãi tiến vào đường về Oa Cư biệt thự, Trương Dương lúc này mới đột nhiên nhớ ra một sự kiện.

Hắn quay đầu lại nhìn Tây Thần Tĩnh Lan mà hỏi với giọng điệu kỳ quái:

- Tiểu thư Tây Thần này, cô không có mang theo chút đồ đạc nào hay sao?

- Đồ dùng mang theo á?

Tây Thần Tĩnh Lan còn đang ngồi chơi đùa với đôi tay xinh của mình ở phía sau, nghe được câu hỏi của Trương Dương thì nghiêng đầu như kiểm tra chiếc bao tay màu trắng của cô mà nói một câu ngoài dự tính:

- Không có!

- Tiểu thư Tây Thần…

- Ấy, Trương tổng, ngài gọi tôi như vậy thật không nên, bây giờ tôi là cấp dưới của ngài. Ngài gọi là Tĩnh Lan được rồi, cứ gọi Tây Thần tiểu thư, Tây Thần tiểu thư mãi vậy tôi cảm thấy không được tự nhiên.

Trương Dương cười khổ một chút, hắn cũng đã nghe Dương Tĩnh giới thiệu qua, nghe nói Tây Thần Tĩnh Lan này không chỉ là học sinh ưu tú mà còn là phó chủ tịch hội sinh viên của trường đại học, dáng vẻ không những xinh đẹp như tiên nữ giáng trần mà tài ăn nói lưu loát cũng ít người bì kịp.

- Được rồi, Tĩnh Lan, cô thật sự không biết là mình không mang theo cái gì hay sao.

- Có sao?

Tây Thần Tĩnh Lan tung tung chiếc túi xách trắng cô mang theo:

- Không phải ở đây rồi sao?

- Cô không có hành lý hay sao?



Trương Dương túa mồ hôi hột một trận, cô này là đến để làm việc, chứ có phải là đến du lịch đâu, mà kể cả là đến để du lịch đi chăng nữa dù sao cũng cần có chút ít hành lý chứ, chẳng lẽ không có cả quần áo để thay đổi hay những thứ linh tinh?

- Hành lý á!

Tây Thần Tĩnh Lan nhìn nhìn lại Dương Tĩnh, trên mặt lộ rõ một trận đau khổ có vẻ như cần cầu cứu.

Dương Tĩnh liếc nhìn Trương Dương một cái, thản nhiên mà đáp lại:

- Lần này Tĩnh Lan là bỏ nhà trốn đi!

- Bỏ nhà trốn đi?

Trương Dương cười khổ một tiếng.

- Cho nên đích xác mấy người vừa rồi chính là nhân viên bảo vệ nhà cô đúng không?

Trương Dương vừa rồi cùng bọn họ cũng đã có cọ sát qua, tên thủ lĩnh thì còn chưa rõ ràng lắm nhưng chỉ cần là mấy người còn lại kia, thân thủ cũng không hề tệ, nếu bọn chúng đồng thời tấn công hắn thì chuyện thắng thua cũng rất khó nói.

Mà để có thể mời được những bảo vệ tài năng như thế cũng không phải là gia tộc nào cũng có khả năng làm được, có thể thấy gia tộc của Tây Thần Tĩnh Lan này cũng không hề nhỏ đâu.

- Đúng vậy, cảm ơn anh đã giúp tôi đuổi bọn họ đi.

Tây Thần Tĩnh Lan lần này mới gật đầu thừa nhận.

Thế này lại sắp có chuyện vui để xem đây! Lần này lại đem về một cô công chúa đại gia giàu sang quyền thế, hậu họa về sau nhất định khó lường. Trương Dương đột nhiên xúc động muốn quẳng Tây Thần Tĩnh Lan xuống bên đường cho rồi.

Tây Thần Tĩnh Lan này chắc chắn sớm muộn gì cũng sớm mang đụng chạm tới gia đình lại đây, tai vạ mà!

Sau đó Trương Dương lại nghiêng đầu nhìn nhìn Dương Tĩnh, cô rõ ràng là không có khả năng không biết thân phận của Tây Thần Tĩnh Lan, rõ ràng là học tỷ đồng lõa mà. Buổi tối đến không phải là còn giúp cô chuyển nhà tới Oa Cư hay sao? Đến lúc đó lại tính sổ với cô.

Hắn thấp cúi đầu, trắc mắt nhìn nhìn Dương Tĩnh phía cuối chiếc váy ngắn màu xám kia, tuyết trắng đùi giờ phút này lộ ra tuyệt đại bộ phận, làn da tuyết trắng trong suốt, nhìn cực kỳ mê người.

Trương Dương tin chắc rằng không được bao lâu gia tộc Tây Thần sẽ biết được tin tức Tây Thần Tĩnh Lan hiện tại đang ở chỗ hắn. Hơn nữa, hơn phân nửa đám người hôm nay hắn đụng độ sẽ xác định hắn là đồng lõa giúp Tây Thần Tĩnh Lan bỏ trốn. Thật là như tiểu thuyết vậy!

Được rồi, đằng nào cũng bị oán chết, may mà lúc ấy chính mình cũng không có nặng tay, nếu không ngày sau càng khó bề ăn nói.

Trở về biệt thự, sau khi thu xếp ổn thỏa cho Tây Thần Tĩnh Lan ở trên lầu bốn thì Tây Thần Tĩnh Lan xem chừng cũng cực kỳ vừa lòng. Tiếp sau đó lúc xuống lầu chuẩn bị đi ăn cơm, đúng dịp gặp phải Kiều Hi Nhi vừa mới từ phòng thí nghiệm trở về. Nhìn thấy Tây Thần Tĩnh Lan, đôi mắt cô trợn thật lớn, nhìn chằm chằm Tây Thần Tĩnh Lan rất lâu mới chịu buông tha cô nàng. Người khác thì mau miệng rồi nhanh như chớp chạy vụt lên lầu:

- Các vị cứ từ từ mà tán gẫu nhé!

Hiển nhiên là dễ nhận thấy Trương Dương còn chưa có kịp phản ứng thì Kiều Hi Nhi đã kéo Trương Dương qua một bên.

- Có thật là anh… anh như thế nào lại đem Đại Hung Thần này tới đây vậy?

- Em có biết cô ấy à?

- Đâu chỉ quen biết.

Kiều Hi Nhi cau mày thấp giọng nói.

- Anh biết cô nàng là ai không?

- Tây Thần Tĩnh Lan, là người lần này được tuyển dụng.

Trương Dương nói như chẳng hề có chuyện gì, đương nhiên, hắn biết bối cảnh gia thế của Tây Thần Tĩnh Lan tuyệt đối không hề đơn giản, nhưng mà dù có thế nào người ta cũng vừa mới tới chẳng lẽ hiện tại lại mời họ ra ngoài?

- Thì ra người mà anh nói mới tuyển dụng được với em là cô nàng ấy…

Kiều Hi Nhi vẻ mặt đầy hối hận mà nhìn Trương Dương, rồi cũng đầy hối hận nói lại với Trương Dương:

- Sớm biết thế này em đã hỏi anh tên người ta rồi.

- Cái tiểu nha đầu này không thể dùng…

Cô nhìn Trương Dương, nghiêm túc mà nói.

- Vì cái gì?

Trương Dương kỳ quái hỏi lại cô, tuy rằng hắn cũng đã đoán biết gia tộc Tây Thần Tĩnh Lan là đại gia quyền thế, nhưng hắn cũng đâu có phải là bắt cóc cô ta, là Tây Thần Tĩnh Lan tự mình tới tìm việc chỗ hắn cơ mà, cô ta tự nguyện làm nhân viên của mình, hơn nữa cô ta cũng đích thực là một nhân tài hiếm có hắn không thể không muốn dùng người cho được, tất nhiên phải khẳng định là phiền toái phát sinh sẽ không hề ít chút nào.

Kiều Hi Nhi ngẩng đầu lên nhìn phía đầu cầu thang, không có nhìn thấy Tây Thần Tĩnh Lan nghe lén, sau đó mới thấp giọng nói:

- Bởi vì cô ấy là Đại tiểu thư Tây Thần gia, là vị hôn thê của Lâm Khôn…

- Gia tộc Tây Thần mặc dù ở trong hàng ngũ các đại gia tộc giàu sang quyền thế thoạt nhìn không có sức mạnh gì lớn lắm. Nhưng gia tộc của cô ấy vốn có truyền thống lâu đời, nội tình phong phú, không hiện sơn dấu thủy nhưng vẫn luôn luôn xếp vào tầng lớp thế gia vọng tộc bên trên, cho dù là Kiều gia chúng em nếu so sánh với họ cũng không khác biệt lắm, cân sức ngang tài, tuy rằng hiện tại Kiều gia chúng em có nhỉnh hơn một chút.

- Nhưng điểm mấu chốt chính là cô ấy là con gái độc nhất của gia tộc Tây Thần, anh nói xem có cha mẹ nào lại yên tâm để cô ấy chạy tới nơi này sinh sống hay sao?

Trương Dương nghe xong mới hiểu ra được vì sao mà nha đầu kia vừa mới xuống khỏi máy bay đã có đám người bảo vệ đi theo như vậy, ra là công chúa đại gia tộc quyền thế mà.

Nhưng mà công chúa đại gia tộc quyền thế thì làm sao chứ, lựa chọn làm việc ở đây là của cô ấy, chính mình cũng không có ràng buộc gì cô ấy cả, liên quan gì đến mình đâu chứ.

- Cô ấy tự muốn tới đây làm, anh cũng không có biện pháp cản. Hơn nữa, thiên kim tiểu thư đại gia tộc thì có vấn đề gì chứ, chẳng phải chính em cũng là thiên kim tiểu thư của Kiều gia hay sao, còn đang là tiểu tổng giám trong Công ty Nữ Oa?

Trương Dương cười hì hì vươn tay qua nắm chặt lấy tay cô, đương nhiên hắn biết rằng Kiều Hi Nhi lo lắng hắn gặp phải phiền phức chứ không phải là có ý tứ khác gì.

- Cẩn thận người ta thấy lung tung.

Kiều Hi Nhi hung hăng nguýt hắn một cái, túm lấy tay hắn kéo ra:

- Em… Em với cô ấy khác nhau. Em từ bé xíu đã đi theo ông nội, từ lúc nhỏ đã có thể tự lập. Cô ấy là một thiên kim đại tiểu thư đúng chuẩn. Em đã nói với anh rồi, cô ấy thật sự không thể ở lại được, sẽ mang đến cho anh vô cùng nhiều phiền phức cho xem.

- Em cũng không phải là sợ người nhà của cô ấy tới tìm anh gây phiền phức.

Kiều Hi Nhi suy nghĩ một chút rồi nói.

- Điều em lo lắng chính là vì cô ấy còn có một cái thân phận khác, anh phải biết, cô ấy chính là vị hôn thê của Lâm Khôn…

- Lâm Khôn là cái thằng chim cảnh nào thế?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quốc Mỹ Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook