Chương 284: Huynh đệ, tìm chỗ nói chuyện nào!
Lam Đậu Sinh Tam Quốc
10/11/2014
- Hai năm trước, tổ chức Hắc Đào Bát tuy rằng ám sát không ít người, nhưng bởi vì mục
tiêu đều là những kẻ phạm tội, cho nên cục quốc an có phái người đi
theo, nhưng cũng không can thiệp nhiệm vụ của bọn họ.
- Nhưng hai năm rưỡi trước đây, người của họ lại bất ngờ bị bắn chết, bị một tay buôn ma túy tên là "Cường ca" dẫn người phục kích, cả câu chuyện phải nói rất hợp tình hợp lý, cái người kêu Cường ca ban đầu là thủ hạ của Văn Chính Dương, tên này và hắn có hiềm khích với một thủ lĩnh hắc bang ở thành phố lân cận, cái tên hắc bang đó liền dùng năm trăm vạn, gọi người của Hắc Đào Bát ra tay, ám sát Văn Chính Dương ở câu lạc bộ đêm, cho nên người của tên Cường ca phục kích Đường Đoan cũng coi như hợp tình hợp lý.
- Sau đó tên Cường ca không bao lâu đã bị tóm, kẻ khả nghi mưu sát, buôn lậu thuốc phiện, cưỡng gian … bị phán tử hình, hai năm trước, cũng chính là hôm trước hôm Đường Thất Thất tốt nghiệp, thi hành lệnh tử hình.
- Án đến đó, có thể nói là nên kết thúc, đương nhiên đối với hệ thống chấp pháp mà nói, đúng là thế.
Ngạo Thiên lại hút một hơi thuốc.
- Nhưng sau đó khi tôi theo dõi tổ chức Hắc Đào Bát, lại phát hiện chuyện này còn có điểm kỳ quái!
- Thứ nhất, thân phận Đường Đoan rất thần bí hay thay đổi, như vậy Cường ca làm sao biết Đường Đoan chính là người phụ trách tổ chức Hắc Đào Bát; thứ hai, cho dù hắn có biết, tôi điều tra rồi, Đường Đoan tâm cơ rất nặng, ngủ hay ăn cơm, rất ít khi ở cùng một chỗ, thường xuyên đổi tới đổi lui, có đôi khi thậm chí quyết định rồi, nhưng sắp đến giờ lại thay đổi, hành tung trước khi hắn đi đến đường Thiên Đỉnh khu Định Hà thành phố Khánh ăn bữa ăn khuya càng quỷ bí.
- Nghe nói nơi xảy ra án, là nơi người của Cường ca kia cũng ăn bữa ăn khuya. Đúng dịp đụng phải, nhưng vì cái gì tôi nói là phục kích, bởi vì đêm đó Đường Đoan mang theo năm người, bao gồm chính hắn, bốn thủ hạ của hắn toàn bộ không có việc gì, mà khi Đường Đoan đi toilet, lại bị người ta bắn chết, cho nên sự trùng hợp không hợp với lẽ thường. Bởi vì quán ăn rất nhỏ, nếu trùng hợp, với thực lực của Đường Đoan. Đương nhiên nếu biết đối phương là ai, sao còn dám một mình đi toilet.
- Cho nên có thể khẳng định là, Đường Đoan bị người bên trong bán đứng. Hơn nữa cực kỳ có khả năng là bốn người đi cùng hắn.
- Mà bốn người này, hiện tại chính là người phụ trách hoàng tổ ngoại hiệu kêu "Vưu Long", người phụ trách lục tổ, ngoại hiệu kêu "Kiêu ưng", người phụ trách Hồng tổ, ngoại hiệu kêu "Tiên tử", còn có một người, chính là Thắng Gia, người tổng phụ trách Hắc Đào Bát.
Ngạo Thiên nhìn nhìn tàn thuốc trong tay, ngắn ngủn nói mấy câu. Hắn lại hút hết điếu, hắn cũng không nghĩ nhiều, lại từ trong túi lấy thuốc ra, một lần nữa châm một điếu.
- Cho nên. Kỳ thật tôi sớm hoài nghi Đường Thất Thất vào Hắc Đào Bát sau khi Đường Đoan chết một cách quỷ dị, mục đích hẳn là không chỉ đơn thuần như vậy.
- Mặt khác tôi còn phát hiện một điều, lãnh đạo cao tầng của Hắc Đào Bát có vẻ cũng rất cảnh giác cô ta, cho nên tôi mới chú ý tới biểu hiện ban đầu của cam tổ cùng hồng tổ đối với Đường Đoan, tôi nghĩ mục đích đơn giản là, muốn tiêu trừ ảnh hưởng của Đường Đoan. Thứ hai, bọn họ muốn xử lý Đường Thất Thất.
- Nói như vậy, anh sớm biết rằng Đường Thất Thất cùng Hắc Đào Bát có hiềm khích?
Trương Dương nhíu mày hỏi.
- Đúng vậy!
- Chẳng lẽ cậu không biết là, cô ta là một cửa đột phá tốt nhất đối phó với Hắc Đào Bát?
- Đương nhiên, tôi cũng thử rồi, cho nên sau này bị tôi phát hiện cô ta còn có người chị em sinh đôi là người của chúng ta, trong lòng cảm thấy khả năng như vậy càng lớn.
- Vậy liên hệ với cô ấy như thế nào?
Ngạo Thiên hung hăng mà hút một hơi, lại chậm rãi phun khói ra:
- Không có cách nào, gần đây, thân phận của chúng ta không thích hợp, thứ hai, cô ấy có thể tín nhiệm chúng ta hay không là một vấn đề.
Hắn nhìn Trương Dương một cái, cười tủm tỉm mà nói rằng:
- Hiện nay mà nói, nếu muốn từ miệng cô ta có được cái gì đó, chỉ sợ chỉ có cậu mới có thể.
- Vậy lúc trước anh còn tìm mọi cách đùn đẩy, không cho tôi mang cô ta đi à? Khi đó sao tôi nhìn biểu hiện của anh thật khó chịu giống như cũng bị FX cưỡng gian rồi.
Trương Dương nghe vậy, nhất thời không biết nói gì.
- Hắc hắc, cậu nói xem, tình huống lúc ấy, tôi muốn thực sảng khoái đáp ứng, với trí thông minh tài trí của cậu, còn không bị lòi đuôi?
Ngạo Thiên vung tóc dài, vẻ mặt đắc ý.
- Được! Hóa ra anh đùa bỡn tôi.
Trương Dương đứng lên, xiết chặt nắm tay chuẩn bị đánh hắn.
- Ai ai ai, huynh đệ, đừng tức giận mà, cậu là công dân Hoa Hạ quốc, phối hợp với chúng tôi giữ gìn yên ổn xã hội không phải đương nhiên sao, đương nhiên , tôi lừa cậu là tôi không đúng. . . Cậu. . . Cậu yên tâm đi, chuyện này nếu xong xuôi, tôi nhất định giúp cậu xin công, tối thiểu cũng phải cho cậu một cái giải thưởng vinh dự, hay gì đó. . . Nếu không, thưởng cho một trăm vạn nha. . . À, cậu nói đi, cậu muốn cái gì. . . tìm cho cậu hai cô em nha. . . A, đừng dùng chén nước sôi ha, mặt xinh đẹp của tôi. . . Được, được rồi, cậu muốn cái gì, cậu cứ nói.
- Rất đơn giản, thứ nhất, thu những người anh an bài giám thị tôi cùng với người của tôi. . .
- Ờ. . . Làm sao cậu biết. . . Ờ, được được, tôi lập tức cho bọn họ về.
Ngạo Thiên vội vàng đoạt chén nước sôi trước mặt Trương Dương, uống hết.
- Hừ, không cho cậu dùng thứ này uy hiếp tôi.
- Thứ hai, tôi muốn tất cả tư liệu có liên quan đến Đường Thất Thất mà anh có, bao gồm anh tư liệu anh nắm giữ về tổ chức Hắc Đào Bát này.
Ngạo Thiên nhìn hắn một cái, do dự một chút nói:
- Được, nhưng cậu muốn làm chi?
- Anh không phải lo.
- Được, tôi đáp ứng, nhưng đây là trái với kỷ luật, cậu cũng phải đáp ứng tôi một điều kiện.
- Điều kiện gì?
- Cậu gia nhập với chúng tôi.
- Ầy. . . Không được!
Cũng không phải Trương Dương không có hứng thú đối với đặc công, dù sao từng xem qua Điệp viên 007, trong lòng đều đặc biệt có một loại cảm giác mơ tưởng anh hùng, làm đặc công, nhưng Trương Dương biết, làm đặc công sẽ có rất nhiều chuyện thân bất vi kỷ, đâu có tự do được như hiện tại.
- Tôi sao có thể truyền cho cậu tin tức?
- Được được được, đến lúc đó anh đem tư liệu truyền qua QQ của tôi là được.
Trương Dương thực sảng khoái đáp ứng hắn, chỉ cần người này dùng máy tính truyền tư liệu cho mình, như vậy. Hắc hắc, máy tính của anh sẽ bị ta hack, đến lúc đó bản thân muốn đồ vật gì còn không phải dễ như trở bàn tay.
- Ok, được rồi!
Ngạo Thiên đáp ứng.
Trương Dương mang trong bụng tâm địa gian giảo, rất nhanh đáp ứng.
- Chậm đã, còn có điều kiện thứ ba mà.
- Hừm. Điều kiện gì.
Ngạo Thiên mới vừa rồi đã nói nhiều, sau khi đã xử lý chén nước sôi của chính mình, và cả chén nước sôi trước mặt Trương Dương kia cũng muốn uống đến không còn.
- Cho tôi ba khẩu súng ngắm. Loại 85 hoặc là hệ mét m24 nhẹ đều được.
- Phụt!
Ngạo Thiên trực tiếp phun ra một hơi mới vừa uống vào, trừng lớn tròng mắt nhìn Trương Dương.
- Không có cửa đâu!
- Nếu cậu cảm thấy biệt thự đã bị nguy hiểm. Tôi có thể phái người bảo hộ các cậu, cái này tôi có thể làm được.
Trương Dương quả quyết mà lắc lắc đầu:
- Không được!
Hắn cũng không muốn biệt thự của mình vô duyên vô cớ nhiều thêm vài đặc công, nhất là nam, trong biệt thự có không ít mỹ nữ, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất mấy cô nương cảm thấy hứng thú với đám đặc công thần bí đó, chẳng phải là mệt lớn.
Hơn nữa, chính mình muốn mấy thứ này, nguyên nhân rất đơn giản, hiện tại hệ thống theo dõi mắt trí năng Ma ưng không đáng ngại.
Nếu ai dám xâm nhập vào biệt thự, sẽ sớm bị phát hiện nên không là vấn đề.
Phát hiện rồi chiến đấu như thế nào, vấn đề còn lớn hơn. Tuy rằng nói hiện tại có tường vây, giống như cửa thép trí năng phòng trộm.
Nhưng nếu đối phương là một kẻ kiều chết dùng thuốc nổ hay cái gì đó tương tự, tường vây làm sao có thể ngăn cản hữu hiệu bọn họ đây?
Cho nên hắn hiện tại yêu cầu dụng cụ phòng địch từ xa, mà nếu laser không thể thực hiện, súng ngắm không thể nghi ngờ là tường phòng hộ tốt nhất. Chỉ cần có thứ này, cấp bậc an toàn của biệt thự không thể nghi ngờ sẽ tăng lên vài cấp bậc.
Về phần sử dụng như thế nào, hắn không cần lo lắng, tổng bộ tập đoàn Nữ Oa xây dựng xong, hắn kỳ thật sẽ có vài người canh gác. Trần Thiên Hùng xuất thân là bộ đội đặc chủng, có thể sử dụng được, mà chính mình, bên trong hệ thống vẫn luôn có cái thuật bắn cao cấp chờ đợi mình đi học tập, chỉ cần hoàn thành cái nhiệm vụ cấp M tìm kiếm bổ tinh sử, lập tức liền học được, Lộ Lộ hoặc là Cao Kỳ cũng có thể dùng truyền dời thuật dạy các nàng. Cứ như vậy, an toàn của biệt thự, cơ bản là có thể tự bảo vệ mình.
Ngạo Thiên nào biết đâu rằng hắn đang nghĩ nhiều như vậy, nghe được rằng Trương Dương muốn súng ngắm, không ngừng lắc đầu, uống nước sôi, sau đó mới phát hiện không còn nước sôi.
Hắn buông cái chén, nhìn chằm chằm Trương Dương:
- Cho ngươi súng ngắm, cái này… trái với kỷ luật nghiêm trọng, tôi không có cách nào khác đáp ứng.
- Vậy mượn thì sao?
- Mượn cũng vậy.
Ngạo Thiên sầm mặt.
- Đây là không làm tròn trách nhiệm nghiêm trọng, đủ phán tử hình.
- Thần không biết quỷ không hay mà?
- Vô nghĩa, như thế nào mà thần không biết quỷ không hay.
Ngạo Thiên vẻ mặt tức giận:
- Súng ngắm đấy, cậu cho là, súng tự động à?
- Mua!
- Bán cũng không được!
Trương Dương vuốt tay:
- Cần nói không?
- Cậu, Ngươi muốn súng ngắm để làm chi? Hãy nói cho tôi cậu làm gì?
Mắt Ngạo Thiên trở nên có chút sắc bén.
- Trần Thiên Hùng bọn họ mặc dù là bộ đội đặc chủng, nhưng bọn họ dù sao cũng đã giải ngủ, nếu bị người ta phát hiện bọn họ giữ vũ khí loại này, coi như cậu sẽ hại bọn họ.
Trương Dương nghĩ nghĩ, biết trong lòng hắn có điều không yên, liền lui một bước nói rằng:
- Ừm, tôi biết rồi, chỉ cần anh lấy ra được, tôi cam đoan sẽ không đến tay bọn họ.
Ngạo Thiên vẻ mặt không bộc lộ cảm xúc:
- Ai nói tôi muốn giúp cậu.
- Tôi đi đây!
- Từ từ, cho anh không có khả năng, cho mượn cũng không được . . .
Ngạo Thiên nhìn chằm chằm Trương Dương, nhìn nhìn bên cạnh, xác định không người nào.
- Cậu tự nghĩ biện pháp. . .
Hắn chấm nước, viết trên bàn.
- Mua!
- Tôi chưa nói gì cả, coi như buổi tối nay tôi không gặp cậu!
Trương Dương thấy thế, mỉm cười, gật gật đầu, biết hắn có biện pháp giúp mình làm, nhưng đương nhiên, không có khả năng là con đường chính quy.
- Được, tôi đi đây, anh trả tiền đi!
Nói xong, Trương Dương liền đứng dậy chạy lấy người.
- Này, nhanh như vậy, không uống trà sao?
- Anh từ từ uống đi.
Trương Dương vỗ vỗ mông xuống lầu, thầm nghĩ, ta còn phải nghĩ biện pháp sờ vú Đường Thất Thất mà.
- Hừ, chả có nghĩa khí gì!
Ngạo Thiên đặt mông ngồi trở lại vị trí.
Trương Dương còn nghe được hắn đang kêu:
- Trả tiền à. . . Cái gì, trời, một ấm trà sáu trăm tệ, giết người à?
- Nhưng hai năm rưỡi trước đây, người của họ lại bất ngờ bị bắn chết, bị một tay buôn ma túy tên là "Cường ca" dẫn người phục kích, cả câu chuyện phải nói rất hợp tình hợp lý, cái người kêu Cường ca ban đầu là thủ hạ của Văn Chính Dương, tên này và hắn có hiềm khích với một thủ lĩnh hắc bang ở thành phố lân cận, cái tên hắc bang đó liền dùng năm trăm vạn, gọi người của Hắc Đào Bát ra tay, ám sát Văn Chính Dương ở câu lạc bộ đêm, cho nên người của tên Cường ca phục kích Đường Đoan cũng coi như hợp tình hợp lý.
- Sau đó tên Cường ca không bao lâu đã bị tóm, kẻ khả nghi mưu sát, buôn lậu thuốc phiện, cưỡng gian … bị phán tử hình, hai năm trước, cũng chính là hôm trước hôm Đường Thất Thất tốt nghiệp, thi hành lệnh tử hình.
- Án đến đó, có thể nói là nên kết thúc, đương nhiên đối với hệ thống chấp pháp mà nói, đúng là thế.
Ngạo Thiên lại hút một hơi thuốc.
- Nhưng sau đó khi tôi theo dõi tổ chức Hắc Đào Bát, lại phát hiện chuyện này còn có điểm kỳ quái!
- Thứ nhất, thân phận Đường Đoan rất thần bí hay thay đổi, như vậy Cường ca làm sao biết Đường Đoan chính là người phụ trách tổ chức Hắc Đào Bát; thứ hai, cho dù hắn có biết, tôi điều tra rồi, Đường Đoan tâm cơ rất nặng, ngủ hay ăn cơm, rất ít khi ở cùng một chỗ, thường xuyên đổi tới đổi lui, có đôi khi thậm chí quyết định rồi, nhưng sắp đến giờ lại thay đổi, hành tung trước khi hắn đi đến đường Thiên Đỉnh khu Định Hà thành phố Khánh ăn bữa ăn khuya càng quỷ bí.
- Nghe nói nơi xảy ra án, là nơi người của Cường ca kia cũng ăn bữa ăn khuya. Đúng dịp đụng phải, nhưng vì cái gì tôi nói là phục kích, bởi vì đêm đó Đường Đoan mang theo năm người, bao gồm chính hắn, bốn thủ hạ của hắn toàn bộ không có việc gì, mà khi Đường Đoan đi toilet, lại bị người ta bắn chết, cho nên sự trùng hợp không hợp với lẽ thường. Bởi vì quán ăn rất nhỏ, nếu trùng hợp, với thực lực của Đường Đoan. Đương nhiên nếu biết đối phương là ai, sao còn dám một mình đi toilet.
- Cho nên có thể khẳng định là, Đường Đoan bị người bên trong bán đứng. Hơn nữa cực kỳ có khả năng là bốn người đi cùng hắn.
- Mà bốn người này, hiện tại chính là người phụ trách hoàng tổ ngoại hiệu kêu "Vưu Long", người phụ trách lục tổ, ngoại hiệu kêu "Kiêu ưng", người phụ trách Hồng tổ, ngoại hiệu kêu "Tiên tử", còn có một người, chính là Thắng Gia, người tổng phụ trách Hắc Đào Bát.
Ngạo Thiên nhìn nhìn tàn thuốc trong tay, ngắn ngủn nói mấy câu. Hắn lại hút hết điếu, hắn cũng không nghĩ nhiều, lại từ trong túi lấy thuốc ra, một lần nữa châm một điếu.
- Cho nên. Kỳ thật tôi sớm hoài nghi Đường Thất Thất vào Hắc Đào Bát sau khi Đường Đoan chết một cách quỷ dị, mục đích hẳn là không chỉ đơn thuần như vậy.
- Mặt khác tôi còn phát hiện một điều, lãnh đạo cao tầng của Hắc Đào Bát có vẻ cũng rất cảnh giác cô ta, cho nên tôi mới chú ý tới biểu hiện ban đầu của cam tổ cùng hồng tổ đối với Đường Đoan, tôi nghĩ mục đích đơn giản là, muốn tiêu trừ ảnh hưởng của Đường Đoan. Thứ hai, bọn họ muốn xử lý Đường Thất Thất.
- Nói như vậy, anh sớm biết rằng Đường Thất Thất cùng Hắc Đào Bát có hiềm khích?
Trương Dương nhíu mày hỏi.
- Đúng vậy!
- Chẳng lẽ cậu không biết là, cô ta là một cửa đột phá tốt nhất đối phó với Hắc Đào Bát?
- Đương nhiên, tôi cũng thử rồi, cho nên sau này bị tôi phát hiện cô ta còn có người chị em sinh đôi là người của chúng ta, trong lòng cảm thấy khả năng như vậy càng lớn.
- Vậy liên hệ với cô ấy như thế nào?
Ngạo Thiên hung hăng mà hút một hơi, lại chậm rãi phun khói ra:
- Không có cách nào, gần đây, thân phận của chúng ta không thích hợp, thứ hai, cô ấy có thể tín nhiệm chúng ta hay không là một vấn đề.
Hắn nhìn Trương Dương một cái, cười tủm tỉm mà nói rằng:
- Hiện nay mà nói, nếu muốn từ miệng cô ta có được cái gì đó, chỉ sợ chỉ có cậu mới có thể.
- Vậy lúc trước anh còn tìm mọi cách đùn đẩy, không cho tôi mang cô ta đi à? Khi đó sao tôi nhìn biểu hiện của anh thật khó chịu giống như cũng bị FX cưỡng gian rồi.
Trương Dương nghe vậy, nhất thời không biết nói gì.
- Hắc hắc, cậu nói xem, tình huống lúc ấy, tôi muốn thực sảng khoái đáp ứng, với trí thông minh tài trí của cậu, còn không bị lòi đuôi?
Ngạo Thiên vung tóc dài, vẻ mặt đắc ý.
- Được! Hóa ra anh đùa bỡn tôi.
Trương Dương đứng lên, xiết chặt nắm tay chuẩn bị đánh hắn.
- Ai ai ai, huynh đệ, đừng tức giận mà, cậu là công dân Hoa Hạ quốc, phối hợp với chúng tôi giữ gìn yên ổn xã hội không phải đương nhiên sao, đương nhiên , tôi lừa cậu là tôi không đúng. . . Cậu. . . Cậu yên tâm đi, chuyện này nếu xong xuôi, tôi nhất định giúp cậu xin công, tối thiểu cũng phải cho cậu một cái giải thưởng vinh dự, hay gì đó. . . Nếu không, thưởng cho một trăm vạn nha. . . À, cậu nói đi, cậu muốn cái gì. . . tìm cho cậu hai cô em nha. . . A, đừng dùng chén nước sôi ha, mặt xinh đẹp của tôi. . . Được, được rồi, cậu muốn cái gì, cậu cứ nói.
- Rất đơn giản, thứ nhất, thu những người anh an bài giám thị tôi cùng với người của tôi. . .
- Ờ. . . Làm sao cậu biết. . . Ờ, được được, tôi lập tức cho bọn họ về.
Ngạo Thiên vội vàng đoạt chén nước sôi trước mặt Trương Dương, uống hết.
- Hừ, không cho cậu dùng thứ này uy hiếp tôi.
- Thứ hai, tôi muốn tất cả tư liệu có liên quan đến Đường Thất Thất mà anh có, bao gồm anh tư liệu anh nắm giữ về tổ chức Hắc Đào Bát này.
Ngạo Thiên nhìn hắn một cái, do dự một chút nói:
- Được, nhưng cậu muốn làm chi?
- Anh không phải lo.
- Được, tôi đáp ứng, nhưng đây là trái với kỷ luật, cậu cũng phải đáp ứng tôi một điều kiện.
- Điều kiện gì?
- Cậu gia nhập với chúng tôi.
- Ầy. . . Không được!
Cũng không phải Trương Dương không có hứng thú đối với đặc công, dù sao từng xem qua Điệp viên 007, trong lòng đều đặc biệt có một loại cảm giác mơ tưởng anh hùng, làm đặc công, nhưng Trương Dương biết, làm đặc công sẽ có rất nhiều chuyện thân bất vi kỷ, đâu có tự do được như hiện tại.
- Tôi sao có thể truyền cho cậu tin tức?
- Được được được, đến lúc đó anh đem tư liệu truyền qua QQ của tôi là được.
Trương Dương thực sảng khoái đáp ứng hắn, chỉ cần người này dùng máy tính truyền tư liệu cho mình, như vậy. Hắc hắc, máy tính của anh sẽ bị ta hack, đến lúc đó bản thân muốn đồ vật gì còn không phải dễ như trở bàn tay.
- Ok, được rồi!
Ngạo Thiên đáp ứng.
Trương Dương mang trong bụng tâm địa gian giảo, rất nhanh đáp ứng.
- Chậm đã, còn có điều kiện thứ ba mà.
- Hừm. Điều kiện gì.
Ngạo Thiên mới vừa rồi đã nói nhiều, sau khi đã xử lý chén nước sôi của chính mình, và cả chén nước sôi trước mặt Trương Dương kia cũng muốn uống đến không còn.
- Cho tôi ba khẩu súng ngắm. Loại 85 hoặc là hệ mét m24 nhẹ đều được.
- Phụt!
Ngạo Thiên trực tiếp phun ra một hơi mới vừa uống vào, trừng lớn tròng mắt nhìn Trương Dương.
- Không có cửa đâu!
- Nếu cậu cảm thấy biệt thự đã bị nguy hiểm. Tôi có thể phái người bảo hộ các cậu, cái này tôi có thể làm được.
Trương Dương quả quyết mà lắc lắc đầu:
- Không được!
Hắn cũng không muốn biệt thự của mình vô duyên vô cớ nhiều thêm vài đặc công, nhất là nam, trong biệt thự có không ít mỹ nữ, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất mấy cô nương cảm thấy hứng thú với đám đặc công thần bí đó, chẳng phải là mệt lớn.
Hơn nữa, chính mình muốn mấy thứ này, nguyên nhân rất đơn giản, hiện tại hệ thống theo dõi mắt trí năng Ma ưng không đáng ngại.
Nếu ai dám xâm nhập vào biệt thự, sẽ sớm bị phát hiện nên không là vấn đề.
Phát hiện rồi chiến đấu như thế nào, vấn đề còn lớn hơn. Tuy rằng nói hiện tại có tường vây, giống như cửa thép trí năng phòng trộm.
Nhưng nếu đối phương là một kẻ kiều chết dùng thuốc nổ hay cái gì đó tương tự, tường vây làm sao có thể ngăn cản hữu hiệu bọn họ đây?
Cho nên hắn hiện tại yêu cầu dụng cụ phòng địch từ xa, mà nếu laser không thể thực hiện, súng ngắm không thể nghi ngờ là tường phòng hộ tốt nhất. Chỉ cần có thứ này, cấp bậc an toàn của biệt thự không thể nghi ngờ sẽ tăng lên vài cấp bậc.
Về phần sử dụng như thế nào, hắn không cần lo lắng, tổng bộ tập đoàn Nữ Oa xây dựng xong, hắn kỳ thật sẽ có vài người canh gác. Trần Thiên Hùng xuất thân là bộ đội đặc chủng, có thể sử dụng được, mà chính mình, bên trong hệ thống vẫn luôn có cái thuật bắn cao cấp chờ đợi mình đi học tập, chỉ cần hoàn thành cái nhiệm vụ cấp M tìm kiếm bổ tinh sử, lập tức liền học được, Lộ Lộ hoặc là Cao Kỳ cũng có thể dùng truyền dời thuật dạy các nàng. Cứ như vậy, an toàn của biệt thự, cơ bản là có thể tự bảo vệ mình.
Ngạo Thiên nào biết đâu rằng hắn đang nghĩ nhiều như vậy, nghe được rằng Trương Dương muốn súng ngắm, không ngừng lắc đầu, uống nước sôi, sau đó mới phát hiện không còn nước sôi.
Hắn buông cái chén, nhìn chằm chằm Trương Dương:
- Cho ngươi súng ngắm, cái này… trái với kỷ luật nghiêm trọng, tôi không có cách nào khác đáp ứng.
- Vậy mượn thì sao?
- Mượn cũng vậy.
Ngạo Thiên sầm mặt.
- Đây là không làm tròn trách nhiệm nghiêm trọng, đủ phán tử hình.
- Thần không biết quỷ không hay mà?
- Vô nghĩa, như thế nào mà thần không biết quỷ không hay.
Ngạo Thiên vẻ mặt tức giận:
- Súng ngắm đấy, cậu cho là, súng tự động à?
- Mua!
- Bán cũng không được!
Trương Dương vuốt tay:
- Cần nói không?
- Cậu, Ngươi muốn súng ngắm để làm chi? Hãy nói cho tôi cậu làm gì?
Mắt Ngạo Thiên trở nên có chút sắc bén.
- Trần Thiên Hùng bọn họ mặc dù là bộ đội đặc chủng, nhưng bọn họ dù sao cũng đã giải ngủ, nếu bị người ta phát hiện bọn họ giữ vũ khí loại này, coi như cậu sẽ hại bọn họ.
Trương Dương nghĩ nghĩ, biết trong lòng hắn có điều không yên, liền lui một bước nói rằng:
- Ừm, tôi biết rồi, chỉ cần anh lấy ra được, tôi cam đoan sẽ không đến tay bọn họ.
Ngạo Thiên vẻ mặt không bộc lộ cảm xúc:
- Ai nói tôi muốn giúp cậu.
- Tôi đi đây!
- Từ từ, cho anh không có khả năng, cho mượn cũng không được . . .
Ngạo Thiên nhìn chằm chằm Trương Dương, nhìn nhìn bên cạnh, xác định không người nào.
- Cậu tự nghĩ biện pháp. . .
Hắn chấm nước, viết trên bàn.
- Mua!
- Tôi chưa nói gì cả, coi như buổi tối nay tôi không gặp cậu!
Trương Dương thấy thế, mỉm cười, gật gật đầu, biết hắn có biện pháp giúp mình làm, nhưng đương nhiên, không có khả năng là con đường chính quy.
- Được, tôi đi đây, anh trả tiền đi!
Nói xong, Trương Dương liền đứng dậy chạy lấy người.
- Này, nhanh như vậy, không uống trà sao?
- Anh từ từ uống đi.
Trương Dương vỗ vỗ mông xuống lầu, thầm nghĩ, ta còn phải nghĩ biện pháp sờ vú Đường Thất Thất mà.
- Hừ, chả có nghĩa khí gì!
Ngạo Thiên đặt mông ngồi trở lại vị trí.
Trương Dương còn nghe được hắn đang kêu:
- Trả tiền à. . . Cái gì, trời, một ấm trà sáu trăm tệ, giết người à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.