Chương 245: Khỏi cần nể mặt ta.
Lam Đậu Sinh Tam Quốc
10/11/2014
- Kiều Vân Phi, cậu đừng có mà láo xược quá mức như vậy!
Thân Phong Vân đập mạnh tay xuống bán rồi đứng lên mà nói.
- Cái trường hợp như thế này mà cậu có thể là người phù hợp để tới hay sao?
- Thân Phong Vân, anh cũng đừng có quá bức ép người khác như thế. Tôi không thể tới đây được, thế còn anh tại sao lại có thể có mặt ở đây?
Kiều Vân Phi thản nhiên mà nhìn Thân Phong Vân một cái, từ tốn mà đáp lại lời hắn.
- Cậu… Các cậu cũng chỉ là người Kiều gia mà thôi, tuy rằng có thể nói là một gia tộc không nhỏ, nhưng có điều trong mắt Thân gia chúng ta thì Kiều gia cũng chỉ là con ong cái kiến mà thôi.
Thân Phong Vân trái lại không thể ngờ được rằng cái tên Kiều Vân Phi này lại có thể lớn mật đến như thế, rõ ràng ngay cả thể diện Thân gia bọn hắn cũng không thèm nể nang gì cả.
- Vậy thì muốn như thế nào đâu? Nếu như Thân gia của anh giỏi đến như thế thì chẳng cần phải giữ sĩ diện cho tôi đâu, cứ việc xông thẳng đến chỗ tôi này.
Kiều Vân Phi đột nhiên vươn ra một chân dẫm mạnh lên mặt bàn, hai mắt liếc xéo Thân Phong Vân, không nóng không kiêu mà đáp lại lời hắn. Hành động thanh thoát chẳng khác nào một cô gái nhảy giương bắp đùi đối mặt với một khách làng chơi rồi la lớn: Đến đây đi, Thân!
- Kiều Vân Phi!
- Vân rùa!
- Cậu…
Thân Phong Vân thiếu chút nữa là chảy máu nào, bàn về thế hệ thì hắn đích thật là ngang hàng cùng với Kiều Vân Phi, nhưng nếu là nói về tuổi tác thì hắn đã hơn năm mươi rồi còn Kiều Vân Phi mới chưa đến bốn mươi, hai người hơn kém nhau cũng chừng mười lăm tuổi chứ chẳng ít hơn, nếu là Kiều Vân Phi này gọi hắn một tiếng “chú” cũng không có quá lời đâu.
- Nếu Kiều Chính Quốc giáo dục các người lời ăn tiếng nói như thế này thì cũng khó trách gia tộc Kiều gia các ngươi vĩnh viễn chỉ có thể là một gia tộc thuộc nhóm hạng hai mà thôi.
- Thân Phong Vân, Thân gia các người chẳng lẽ có khá khẩm hơn chút nào hay sao, hiện giờ các người cũng đã suy bại đến nỗi phải làm tôi tớ cho Thái gia còn gì.
- Họ Kiều này, ta không để yên cho ngươi.
Thân Phong Vân vươn tay ôm lấy cái trán, bụng hắn phình lên như trực phát nổ, vốn là hắn với thân phận người hòa giải hai bên mà có mặt tại chốn này, nhưng hiện tại hoàn toàn ngược lại, hai nhà Kiều - Thái còn chưa có kết cuộc gì mà rõ ràng đã biến thành trận đấu khẩu giữa hai người là chính hắn cùng con trai thứ tư của Kiều lão gia tử. Thế này là thế nào đây, quá là mất giá trị rồi.
- Kiều Vân Phi, cậu quả thực là quá hỗn xược rồi đấy.
Thái Vĩnh một bên nhìn nãy giờ không nhịn được nữa, đây đáng ra là chỗ bàn chuyện ân oán giữa Thái gia bọn hắn và Kiều gia cơ mà, như thế nào lại biến thành cuộc đấu nước miếng giữa hai nhà Thân - Kiều đây. Mặc dù là hắn cũng sẽ có vui vẻ khi nhìn hai nhà Thái - Kiều căm thù lẫn nhau, nhưng hiển nhiên hoàn cảnh này có chút không hợp cho lắm. Muốn đánh đấm, đấu đá gì thì gì ít nhất cũng phải chờ sau khi xử lý sự tình Thái gia hắn với Kiều gia đã.
Kiều Vân Phi nhìn hắn một cái, nhưng chỉ cười lạnh nói.
- Thái Vĩnh, ngươi lấy vai trò gì đây, lăn qua chỗ khác đi! Chỗ đại nhân nói chuyện, tiểu hài tử như ngươi cấm chĩa mõm vào.
- Ngươi… Ngươi…
- Khụ… khụ, Kiều công tử!
Một bên Nguyên Chấn Phong nhìn sự tình như vậy nếu còn duy trì lâu hơn nữa không chừng tại Đông Hoa Viên này sẽ nảy sinh sự tình lần đầu tiên có trong lịch sử chính là có người thuộc gia tộc giàu sang quyền thế bậc cao đánh nhau, đối với bản thân người chủ trì cuộc hòa giải mà nói thì đây chính là sự việc mới nhìn thấy lần đầu. Cho nên hắn vội vàng nói như cầu xin cả ba người.
- Kiều công tử, Thái lão, Thân lão, các vị đừng có tức giận lẫn nhau thêm nữa. Chúng ta vẫn là nên nói chuyện chính sự mới là chuyện quan trọng kìa.
Thân Phong Vân cùng Thái Vĩnh liếc nhìn nhau một cái, trên mặt hai người đều lộ rõ vẻ căm giận bất bình, Thân Phong Vân mở đầu cười lạnh một tiếng mà nói.
- Nếu Kiều gia đã không có một chút thành ý nào như vậy thì Thân mỗ tôi có làm người hòa giải đôi bên hay không cũng thế thôi.
- Ngươi không làm thì cứ không làm đi, liên quan quái gì đến ta.
Kiều Vân Phi mang theo một ánh mắt khinh bỉ mà nhìn khắp người Thân Phong Vân.
- Hơn nữa, cũng không có ai mời ngươi đến.
Thân Phong Vân nghe vậy thì trong ngực hắn chẳng khác nào có một khối đá khổng lồ đổ xuống, dễ chịu đến chết mất thôi. Giả dụ bây giờ trong tay hắn mà có con dao thì giờ phút này hắn nhất định sẽ không có chút do dự nào mà vươn tay đâm cho cái tên ăn chơi trác táng yêu dấu này một dao đâu.
- Kiều công tử… Kiều công tử...
Nguyên Chấn Phong bên cạnh thấy tình hình lại có chiều hướng nghiêm trọng trở lại, vội vàng vọt tới đứng chắn ở giữa Kiều Vân Phi và Thân Phong Vân.
- Chúng ta vẫn là nên nói chuyện chính sự đi có được không?
Kiều Vân Phi nghe Nguyên Chấn Phong nói vậy, lúc này mới có chút nhịn lại mà nói.
- Nguyên thúc, mời ông cứ nói.
- Là như thế này…
Nguyên Chấn Phong nhìn nhìn Thái Vĩnh, do dự một chút rồi vẫn quyết định giải quyết dứt khoát mà nói.
- Trước lúc cậu đến, Thái lão đã nói với tôi về điều kiện hòa giải của bọn họ, giờ tôi liền nói lại cho cậu hay…
Thấy Kiều Vân Phi không có lên tiếng, Nguyên Chấn Phong lại tự mình nói tiếp.
- Thái lão nói rằng điều kiện của bọn họ thực cũng chẳng có gì phức tạp, chỉ cần Kiều gia các cậu giao ra cái người tên Trương Dương kia thì bọn họ bằng lòng rút khỏi tỉnh Đông Nam.
- Giao ra Trương Dương cho họ?
Kiều Vân Phi liếc mắt nhìn Thái Vĩnh bên cạnh một cái, nói.
Thái Vĩnh hai mắt liền nhắm lại, những lời này giả dụ là do Kiều Chính Quốc đối mặt nói thì chẳng tính làm gì, tốt xấu gì cũng còn có chút thể diện, nhưng hôm nay người nghe lại chính là Kiều Vân Phi, hơn nữa sau khi hắn nghe xong còn ra cái vẻ như rất không thể tưởng tượng được… Điều này làm cho hắn không làm sao mà chịu đựng được, thật là muốn cứ bỏ mặc vậy mà đi, nhưng mà hắn phải cố nhịn cho bằng được bởi vì giả sử hắn bỏ đi trước thật thì bên đuối lý nhất chính là bản thân hắn, sau này những người khác trách móc tới tại thì Thái gia bọn họ chắc chắn sẽ gánh vác phần lớn trách nhiệm.
- Giao ra Trương Dương ư? Chuyện này cũng không khó, chỉ cần các ngươi đem Thái Băng và Thái Vũ giao cho chúng ta trước thì điều đó chúng ta có thể tính toán được.
- Cậu điên rồi, bọn họ là con cháu Thái gia ta…
Thái Vĩnh nhịn không được nữa mà chõ mồm vào nói.
- Là ai điên rồi đây? Trương Dương rõ ràng là con rể Kiều gia chúng ta, ông bắt chúng ta phải giao ra con rể thì có khác nào là ta giao cháu trai cho các ngươi hay không? Không có chuyện đó được đâu.
- Đó chính là chuyện để nói đấy. Chỉ vì một người tên Trương Dương đó mà Kiều gia các ngươi cam nguyện mạo hiểm gia tộc sẽ bị xuống cấp hay sao?
Thân Phong Vân nắm lấy điện thoại di động, nhìn nhìn Kiều Vân Phi rồi phán một câu.
- Theo tôi được biết thì cái người tên Trương Dương này đối với các người chẳng có chút quan hệ nào, chỉ là một người trẻ tuổi không biết nặng nhẹ mà thôi.
- Việc cái rắm gì anh…
Kiều Vân Phi không hổ danh là cao thủ chửi bóng chửi gió, lập tức quay ngược nòng súng hướng về phía Thân Phong Vân.
- Anh không nói lời nào thì người khác sẽ tưởng anh bị câm chắc?
Nghe vậy thôi Thân Phong Vân rốt cuộc nhịn không được nữa, chỉ kêu khẽ một tiếng đau đớn rồi khó chịu mà ngồi xuống ghế.
Nhưng hắn không nghĩ tới rằng Kiều Vân Phi còn chưa hề có ý muốn dừng lại.
- Ngươi xem nếu là người chèo chống cho cả gia tộc ắt hẳn sẽ không đến nơi này. Chỉ có Thân gia các ngươi mới không giống thế, mua danh chuộc tiếng, còn nghĩ bản thân mình còn bao nhiêu cân nặng đây mà còn nhận làm người hòa giải. Tốt nhất là ngươi nên về điều trị cho mẹ ngươi cho tốt đi rồi nói chuyện sau.
- Ta…
Thân Phong Vân cuối cùng không chịu nổi nữa, nhịn không được mà tuôn một hơi lập thề.
- Thân Phong Vân ta ở đây lập lời thề rằng Thân gia chúng ta cùng với Kiều gia các ngươi nhất định không đội trời chung.
- Ha, rốt cuộc cũng đã đem điều trong lòng nói ra rồi đấy.
Kiều Vân Phi vừa nghe thấy vậy, không những không có nửa điểm sợ hãi mà ngược lại còn cười tủm tỉm mà nhìn chằm chằm Thân Phong Vân rồi thản nhiên mà nói rằng.
- Thân gia các người còn có sức mà làm những chuyện như vậy hay sao?
- Đừng tưởng rằng chúng ta không ai biết sở dĩ Thái gia có thể thuận lợi tiến vào tỉnh Đông Nam kia chính là do Thân gia các ngươi giật dây làm mối hay sao. Còn cả chuyện cuộc hòa giải lần trước nữa, rõ ràng Thân gia các ngươi đã sớm ngang nhiên đứng về phía Thái gia. Lần này, các ngươi như thế nào còn có mặt mũi mà khăng khăng lấy thân phận trung gian hòa giải mà tới chốn này chèn ép người khác chứ?!
Kiều Vân Phi nói hết câu, không thèm đợi Thân Phong Vân có dịp tiêu hóa hết lời hắn nói, liền nói tiếp ngay.
- Lần này ta cũng chính là đại diện cho cha ta, chính thức nói cho các ngươi một tiếng rằng từ cái ngày hôm đó thì Thân gia các ngươi đã chính thức là đối thủ của chúng ta rồi…
- Cái gì?
Thân Phong Vân ngẩn người.
- Các người muốn thách thức vị trí của chúng ta sao?
- Thách thức? Các ngươi có xứng đáng hay không?
Kiều Vân Phi cười lạnh một trận.
- Được rồi, lời cần nói cũng đã nói, không còn việc gì nên ta đây cũng muốn đi khỏi đây rồi.
Thân Phong Vân đập mạnh tay xuống bán rồi đứng lên mà nói.
- Cái trường hợp như thế này mà cậu có thể là người phù hợp để tới hay sao?
- Thân Phong Vân, anh cũng đừng có quá bức ép người khác như thế. Tôi không thể tới đây được, thế còn anh tại sao lại có thể có mặt ở đây?
Kiều Vân Phi thản nhiên mà nhìn Thân Phong Vân một cái, từ tốn mà đáp lại lời hắn.
- Cậu… Các cậu cũng chỉ là người Kiều gia mà thôi, tuy rằng có thể nói là một gia tộc không nhỏ, nhưng có điều trong mắt Thân gia chúng ta thì Kiều gia cũng chỉ là con ong cái kiến mà thôi.
Thân Phong Vân trái lại không thể ngờ được rằng cái tên Kiều Vân Phi này lại có thể lớn mật đến như thế, rõ ràng ngay cả thể diện Thân gia bọn hắn cũng không thèm nể nang gì cả.
- Vậy thì muốn như thế nào đâu? Nếu như Thân gia của anh giỏi đến như thế thì chẳng cần phải giữ sĩ diện cho tôi đâu, cứ việc xông thẳng đến chỗ tôi này.
Kiều Vân Phi đột nhiên vươn ra một chân dẫm mạnh lên mặt bàn, hai mắt liếc xéo Thân Phong Vân, không nóng không kiêu mà đáp lại lời hắn. Hành động thanh thoát chẳng khác nào một cô gái nhảy giương bắp đùi đối mặt với một khách làng chơi rồi la lớn: Đến đây đi, Thân!
- Kiều Vân Phi!
- Vân rùa!
- Cậu…
Thân Phong Vân thiếu chút nữa là chảy máu nào, bàn về thế hệ thì hắn đích thật là ngang hàng cùng với Kiều Vân Phi, nhưng nếu là nói về tuổi tác thì hắn đã hơn năm mươi rồi còn Kiều Vân Phi mới chưa đến bốn mươi, hai người hơn kém nhau cũng chừng mười lăm tuổi chứ chẳng ít hơn, nếu là Kiều Vân Phi này gọi hắn một tiếng “chú” cũng không có quá lời đâu.
- Nếu Kiều Chính Quốc giáo dục các người lời ăn tiếng nói như thế này thì cũng khó trách gia tộc Kiều gia các ngươi vĩnh viễn chỉ có thể là một gia tộc thuộc nhóm hạng hai mà thôi.
- Thân Phong Vân, Thân gia các người chẳng lẽ có khá khẩm hơn chút nào hay sao, hiện giờ các người cũng đã suy bại đến nỗi phải làm tôi tớ cho Thái gia còn gì.
- Họ Kiều này, ta không để yên cho ngươi.
Thân Phong Vân vươn tay ôm lấy cái trán, bụng hắn phình lên như trực phát nổ, vốn là hắn với thân phận người hòa giải hai bên mà có mặt tại chốn này, nhưng hiện tại hoàn toàn ngược lại, hai nhà Kiều - Thái còn chưa có kết cuộc gì mà rõ ràng đã biến thành trận đấu khẩu giữa hai người là chính hắn cùng con trai thứ tư của Kiều lão gia tử. Thế này là thế nào đây, quá là mất giá trị rồi.
- Kiều Vân Phi, cậu quả thực là quá hỗn xược rồi đấy.
Thái Vĩnh một bên nhìn nãy giờ không nhịn được nữa, đây đáng ra là chỗ bàn chuyện ân oán giữa Thái gia bọn hắn và Kiều gia cơ mà, như thế nào lại biến thành cuộc đấu nước miếng giữa hai nhà Thân - Kiều đây. Mặc dù là hắn cũng sẽ có vui vẻ khi nhìn hai nhà Thái - Kiều căm thù lẫn nhau, nhưng hiển nhiên hoàn cảnh này có chút không hợp cho lắm. Muốn đánh đấm, đấu đá gì thì gì ít nhất cũng phải chờ sau khi xử lý sự tình Thái gia hắn với Kiều gia đã.
Kiều Vân Phi nhìn hắn một cái, nhưng chỉ cười lạnh nói.
- Thái Vĩnh, ngươi lấy vai trò gì đây, lăn qua chỗ khác đi! Chỗ đại nhân nói chuyện, tiểu hài tử như ngươi cấm chĩa mõm vào.
- Ngươi… Ngươi…
- Khụ… khụ, Kiều công tử!
Một bên Nguyên Chấn Phong nhìn sự tình như vậy nếu còn duy trì lâu hơn nữa không chừng tại Đông Hoa Viên này sẽ nảy sinh sự tình lần đầu tiên có trong lịch sử chính là có người thuộc gia tộc giàu sang quyền thế bậc cao đánh nhau, đối với bản thân người chủ trì cuộc hòa giải mà nói thì đây chính là sự việc mới nhìn thấy lần đầu. Cho nên hắn vội vàng nói như cầu xin cả ba người.
- Kiều công tử, Thái lão, Thân lão, các vị đừng có tức giận lẫn nhau thêm nữa. Chúng ta vẫn là nên nói chuyện chính sự mới là chuyện quan trọng kìa.
Thân Phong Vân cùng Thái Vĩnh liếc nhìn nhau một cái, trên mặt hai người đều lộ rõ vẻ căm giận bất bình, Thân Phong Vân mở đầu cười lạnh một tiếng mà nói.
- Nếu Kiều gia đã không có một chút thành ý nào như vậy thì Thân mỗ tôi có làm người hòa giải đôi bên hay không cũng thế thôi.
- Ngươi không làm thì cứ không làm đi, liên quan quái gì đến ta.
Kiều Vân Phi mang theo một ánh mắt khinh bỉ mà nhìn khắp người Thân Phong Vân.
- Hơn nữa, cũng không có ai mời ngươi đến.
Thân Phong Vân nghe vậy thì trong ngực hắn chẳng khác nào có một khối đá khổng lồ đổ xuống, dễ chịu đến chết mất thôi. Giả dụ bây giờ trong tay hắn mà có con dao thì giờ phút này hắn nhất định sẽ không có chút do dự nào mà vươn tay đâm cho cái tên ăn chơi trác táng yêu dấu này một dao đâu.
- Kiều công tử… Kiều công tử...
Nguyên Chấn Phong bên cạnh thấy tình hình lại có chiều hướng nghiêm trọng trở lại, vội vàng vọt tới đứng chắn ở giữa Kiều Vân Phi và Thân Phong Vân.
- Chúng ta vẫn là nên nói chuyện chính sự đi có được không?
Kiều Vân Phi nghe Nguyên Chấn Phong nói vậy, lúc này mới có chút nhịn lại mà nói.
- Nguyên thúc, mời ông cứ nói.
- Là như thế này…
Nguyên Chấn Phong nhìn nhìn Thái Vĩnh, do dự một chút rồi vẫn quyết định giải quyết dứt khoát mà nói.
- Trước lúc cậu đến, Thái lão đã nói với tôi về điều kiện hòa giải của bọn họ, giờ tôi liền nói lại cho cậu hay…
Thấy Kiều Vân Phi không có lên tiếng, Nguyên Chấn Phong lại tự mình nói tiếp.
- Thái lão nói rằng điều kiện của bọn họ thực cũng chẳng có gì phức tạp, chỉ cần Kiều gia các cậu giao ra cái người tên Trương Dương kia thì bọn họ bằng lòng rút khỏi tỉnh Đông Nam.
- Giao ra Trương Dương cho họ?
Kiều Vân Phi liếc mắt nhìn Thái Vĩnh bên cạnh một cái, nói.
Thái Vĩnh hai mắt liền nhắm lại, những lời này giả dụ là do Kiều Chính Quốc đối mặt nói thì chẳng tính làm gì, tốt xấu gì cũng còn có chút thể diện, nhưng hôm nay người nghe lại chính là Kiều Vân Phi, hơn nữa sau khi hắn nghe xong còn ra cái vẻ như rất không thể tưởng tượng được… Điều này làm cho hắn không làm sao mà chịu đựng được, thật là muốn cứ bỏ mặc vậy mà đi, nhưng mà hắn phải cố nhịn cho bằng được bởi vì giả sử hắn bỏ đi trước thật thì bên đuối lý nhất chính là bản thân hắn, sau này những người khác trách móc tới tại thì Thái gia bọn họ chắc chắn sẽ gánh vác phần lớn trách nhiệm.
- Giao ra Trương Dương ư? Chuyện này cũng không khó, chỉ cần các ngươi đem Thái Băng và Thái Vũ giao cho chúng ta trước thì điều đó chúng ta có thể tính toán được.
- Cậu điên rồi, bọn họ là con cháu Thái gia ta…
Thái Vĩnh nhịn không được nữa mà chõ mồm vào nói.
- Là ai điên rồi đây? Trương Dương rõ ràng là con rể Kiều gia chúng ta, ông bắt chúng ta phải giao ra con rể thì có khác nào là ta giao cháu trai cho các ngươi hay không? Không có chuyện đó được đâu.
- Đó chính là chuyện để nói đấy. Chỉ vì một người tên Trương Dương đó mà Kiều gia các ngươi cam nguyện mạo hiểm gia tộc sẽ bị xuống cấp hay sao?
Thân Phong Vân nắm lấy điện thoại di động, nhìn nhìn Kiều Vân Phi rồi phán một câu.
- Theo tôi được biết thì cái người tên Trương Dương này đối với các người chẳng có chút quan hệ nào, chỉ là một người trẻ tuổi không biết nặng nhẹ mà thôi.
- Việc cái rắm gì anh…
Kiều Vân Phi không hổ danh là cao thủ chửi bóng chửi gió, lập tức quay ngược nòng súng hướng về phía Thân Phong Vân.
- Anh không nói lời nào thì người khác sẽ tưởng anh bị câm chắc?
Nghe vậy thôi Thân Phong Vân rốt cuộc nhịn không được nữa, chỉ kêu khẽ một tiếng đau đớn rồi khó chịu mà ngồi xuống ghế.
Nhưng hắn không nghĩ tới rằng Kiều Vân Phi còn chưa hề có ý muốn dừng lại.
- Ngươi xem nếu là người chèo chống cho cả gia tộc ắt hẳn sẽ không đến nơi này. Chỉ có Thân gia các ngươi mới không giống thế, mua danh chuộc tiếng, còn nghĩ bản thân mình còn bao nhiêu cân nặng đây mà còn nhận làm người hòa giải. Tốt nhất là ngươi nên về điều trị cho mẹ ngươi cho tốt đi rồi nói chuyện sau.
- Ta…
Thân Phong Vân cuối cùng không chịu nổi nữa, nhịn không được mà tuôn một hơi lập thề.
- Thân Phong Vân ta ở đây lập lời thề rằng Thân gia chúng ta cùng với Kiều gia các ngươi nhất định không đội trời chung.
- Ha, rốt cuộc cũng đã đem điều trong lòng nói ra rồi đấy.
Kiều Vân Phi vừa nghe thấy vậy, không những không có nửa điểm sợ hãi mà ngược lại còn cười tủm tỉm mà nhìn chằm chằm Thân Phong Vân rồi thản nhiên mà nói rằng.
- Thân gia các người còn có sức mà làm những chuyện như vậy hay sao?
- Đừng tưởng rằng chúng ta không ai biết sở dĩ Thái gia có thể thuận lợi tiến vào tỉnh Đông Nam kia chính là do Thân gia các ngươi giật dây làm mối hay sao. Còn cả chuyện cuộc hòa giải lần trước nữa, rõ ràng Thân gia các ngươi đã sớm ngang nhiên đứng về phía Thái gia. Lần này, các ngươi như thế nào còn có mặt mũi mà khăng khăng lấy thân phận trung gian hòa giải mà tới chốn này chèn ép người khác chứ?!
Kiều Vân Phi nói hết câu, không thèm đợi Thân Phong Vân có dịp tiêu hóa hết lời hắn nói, liền nói tiếp ngay.
- Lần này ta cũng chính là đại diện cho cha ta, chính thức nói cho các ngươi một tiếng rằng từ cái ngày hôm đó thì Thân gia các ngươi đã chính thức là đối thủ của chúng ta rồi…
- Cái gì?
Thân Phong Vân ngẩn người.
- Các người muốn thách thức vị trí của chúng ta sao?
- Thách thức? Các ngươi có xứng đáng hay không?
Kiều Vân Phi cười lạnh một trận.
- Được rồi, lời cần nói cũng đã nói, không còn việc gì nên ta đây cũng muốn đi khỏi đây rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.