Chương 217: Không có lửa làm sao có khói
Lam Đậu Sinh Tam Quốc
23/05/2014
Dương Phi nói cho cô biết là cô ấy không muốn nói cho Trương Dương, bởi là vì cô ấy lo lắng sau khi Trương Dương biết chuyện ắt sẽ dốc toàn lực mà giúp cô thoát khỏi vòng vây. Mà hiện nay thì sức mạnh của Trương Dương không còn đủ để giúp được cô, như vậy không những không giúp được mà Trương Dương còn sẽ lo trước lo sau khiến cho cả Công ty Nữ Oa cũng đồng thời lâm vào hỗn loạn. Đây chính là điều mà cô không hy vọng nhìn thấy chút nào.
Nhưng nếu mà cô không nói cho hắn biết, thì nếu ngày sau hắn dù vô tình hay hữu ý biết được Dương Phi lại găp chuyện phiền toái đến như vậy mà hắn lại đứng một bên khoanh tay đứng nhìn thì khẳng định hắn sẽ hối hận cả đời.
Cô là phụ nữ, trực giác nói với cô rằng mối quan hệ giữa Trương Dương và Dương Phi không chỉ đơn thuần còn là mối quan hệ giáo viên - học trò nữa, Trương Dương đối với Dương Phi như thế nào, Dương Phi đối với Trương Dương như thế nào chỉ cần thêm một chút thời gian nữa có lẽ sẽ có những kết quả không ai ngờ được hiện ra.
Chỉ một câu nói của cô ấy cũng đủ để thấy Trương Dương khắc sâu trong ký ức cô bao nhiêu: Trương Dương cứu cô ba lần!
Trên thế giới này có loại ân tình nào so sánh được với ân cứu mạng đâu, huống chi là tận ba lần liền. Hai người chắc chắn có nhiều duyên phận hơn chỉ là để vô tình gặp nhau trên đường đời mà không có tình cảm gì.
Đương nhiên, là một người phụ nữ bình thường hiển nhiên cô không hề mong muốn chính người đàn ông mình yêu bên cạnh lại có nhiều phụ nữ khác, mà nhất lại là phụ nữ đẹp; giống như là bộ sưu tập mỹ nữ vậy, mỗi ngày một nhiều hơn, hơn nữa lại không bao giờ ngại cái nhiều hơn ấy.
Người ta cũng có câu là “không có lửa làm sao có khói”, Trương Dương hàng đêm đều học chung với Dương Phi, thì dù là băng sơn mỹ nhân đến độ nào cũng sẽ có điểm bị tan đi. Tin tức lan truyền đoạn thời gian trước mặc dù có hoài nghi bắt bóng bắt gió nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có cơ sở.
Thế gian này, vạn sự khó lường, càng không thể biết trước mà xoay sở…
Tia nắng rực rỡ xuyên qua khe hở bức màn che cửa sổ tiến vào chiếu thẳng vào mắt Trương Dương, khiến đôi mắt hắn nhòe đi, mí mắt hắn khẽ lay động rồi tiếp đó mở ra, liền phát giác mặt trời đã lên cao từ lâu.
Đầu mũi hắn ngửi được một mùi hương thoang thoảng, hình như là loại nước hoa DIOR mà Kiều Hi Nhi thường dùng. Hắn vươn tay xoa xoa hai mắt, lúc này mới nhớ lại rằng đêm qua hắn ngủ lại trên giường Kiều Hi Nhi.
Hắn vừa nghĩ lại thì cũng nghiêng đầu phát hiện một đôi mắt trong veo cùng cái miệng cười tủm tìm đang nhìn chằm chằm hắn. Không phải là Kiều Hi Nhi thì còn ai vào đây nữa?!
- Anh tỉnh rồi?
Thân thể cô lúc này đang cúi xuống, hai tay chống lên cằm, bộ dạng không có chỗ nào dè chừng e ấp cả. Trương Dương thậm chỉ có thể thấy rất rõ qua lỗ hổng rộng mở trên cổ áo xuyên thấu mà ngắm đến khung cảnh bên trong của cô. Cặp thỏ ngọc tuyết trắng cao ngất bị một cái áo lót màu đen gắt gao ôm chặt, chỉ trừ một cái khe rãnh thâm thúy thì tựa hồ như tất cả như cá muốn nhảy khỏi chậu vậy.
- Coi được chưa?
Cô nhìn ánh mắt Trương Dương săm soi, cười hì hì hỏi.
- Ừ!
Trương Dương theo bản năng mà gật gật đầu, phụ nữ bên cạnh hắn thì mỗi người đều có cái phiêu phiêu này. Tuy rằng Kiều Hi Nhi có chiều cao tương đối, nhưng không phải cô là dạng bàn là quần áo hay sân bay mà ngược lại khuôn ngực của cô cũng xem như chẳng thua kém gì các trung, đại mỹ nữ cả; hơn nữa ngực cô còn là loại rất tròn trịa sung túc, khiến người xem trông thấy là thèm.
- Nhìn, nhìn cái đầu anh! Chờ anh ngày nào đó đến cửa nhà rước thì chị đây sẽ lột sạch quần áo cho anh nhìn đủ cả!
Kiều Hi Nhi trắng mắt liếc nhìn Trương Dương một cái, vươn tay kéo lại cổ áo, bò dậy từ trên giường.
- Mau rời giường đi, đồ lười! Mặt trời nắng cháy mông rồi kìa.
Trương Dương đành lòng đưa ánh mắt như chẳng muốn rời khỏi núi non cao ngất kia của cô chuyển về. Hắn nhấc chăn lên nhìn nhìn, trừ bỏ cái áo khoác đã cởi ra thì quần áo toàn thân đều hoàn chỉnh không thiếu một phần.
Hắn ngắm Kiều Hi Nhi liếc mắt một cái, hồ nghi hỏi han:
- Tối hôm qua anh ngủ trên giường cùng với em?
- Ừ! Chẳng lẽ giường này lại là giường của anh hay sao?
- Vậy…
Trương Dương nhìn nhìn cô, y phục trên người cô cũng hoàn chỉnh không thiếu một phần nào, hơn nữa cũng chính là bộ cô mặc ngày hôm qua, chiếc váy ngắn màu đen bằng len, chiếc tất chân cũng màu đen và còn có cả một chiếc áo len sợi móc màu ngà.
Với những trang phục mà cô mặc trên người như thế thì dù thân thể của hắn đang ở chỗ cao hơn mà nhìn xem cũng khiến trong lòng rục rịch. Nhất là đối với cặp chân dài miên man của cô, chiếc váy ngắn bằng len màu đen chỉ đủ che khuất đến dưới kiều đồn chừng 10 cm mà thôi, chỉ cần hơi chút ngồi xuống, không cẩn thận là có thể ngắm đến cảnh xuân vô hạn giữa hai chân cô.
- Chúng ta tối hôm qua hẳn là đã không có làm cái gì đi?
Trương Dương nhìn lại trang phục cô một hồi, liền biết chính mình đã bỏ lỡ vô ích một cơ hội siêu tốt để chiếm đoạt được cô.
- Vậy anh cảm thấy rằng chúng ta đã làm những chuyện gì rồi?
Kiều Hi Nhi ngồi ở bên giường, cố ý đem ngã ngửa người về phía sau, rất cao ngất núi non, thon dài đùi đẹp giao nhau nhu nhu, khoe khoang tất cả phong tình, ngắm Trương Dương, cười hì hì hỏi.
Thành thật mà nói thì cái kiểu phi nghiêm chỉnh mà Kiều Hi Nhi táo bạo làm bây giờ không có thua kém chút gì so với Lộ Lộ và Cao Kỳ cả, nhưng mà Trương Dương hắn cũng tự nhiên biết rằng cô đây chỉ là đang đùa chơi chính hắn mà thôi.
- Chuyện gì là chuyện gì đây, đương nhiên là chúng ta làm chuyện người lớn yêu nhau hay làm rồi. Tối hôm qua khẳng định đã bỏ lỡ, hôm nay nhất định phải bù đắp lại cho tốt…
Trương Dương vươn tay một vòng, Kiều Hi Nhi ngay lập tức trốn được làm cho hắn ôm về mớ không khí mà thôi.
- Tiểu tử thối, trong đầu cả ngày chỉ nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn đấy thôi.
Kiều Hi Nhi liền nghiêm mặt, nhìn Trương Dương, nghiêm nghị nói chuyện.
- Em có chuyện này muốn nói với anh!
Trương Dương nhìn biểu cảm không có chút giả bộ của cô, vội gật đầu, nghiêm chỉnh hỏi lại:
- Có chuyện gì?
- Xinh tươi tỷ, gặp vài chuyện phiền toái!
- Hả?
Trương Dương nhất thời còn chưa kịp có phản ứng.
- Anh quên cô gái xinh đẹp nhất trong biệt thự của chúng ta à?
- Hả, nguy rồi, nguy rồi. Em không nói thì anh quên béng mất, tối hôm qua còn phải đi học mà, xong rồi, xong rồi.
Trương Dương vỗ vỗ cái đầu, hối hận không ngớt, chính hắn đã không đi học thì thôi nhưng mà một lời chào hỏi xin phép cũng không nói lại thì hẳn là Dương Phi sẽ nổi trận lôi đình cho mà xem. Nghĩ rồi hắn lăn lông lốc trở mình xuống khỏi giường, ngó nghiêng, xem chừng muốn tìm lấy đôi giầy.
Kiều Hi Nhi trừng mắt liếc hắn một cái rồi thản nhiên mà nói:
- Không cần phải vội đến như thế đâu, tối hôm qua em cũng đã giải thích với cô ấy rồi. Giờ anh có đi tìm cô ấy cũng không được, cô ấy đang lên lớp rồi.
- Em giúp anh giải thích rồi?
Trương Dương ngẩn người.
- Không phải đâu. Chẳng biết ai mới ngủ say có một chút đã ngủ mơ nói mớ đến cô giáo Dương Phi của hắn, em có thể không đi được hay sao?
Kiều Hi Nhi giả bộ tức giận mà nói.
- Vậy… không phải, là thói quen thôi mà.
Trương Dương vươn tay gãi gãi đầu, ngượng ngùng mà liếc mắt nhìn cô một cái, thấp giọng nói.
- Em đừng có hiểu lầm mà.
- Yên tâm đi, cho dù anh thực sự có chuyện gì thì em hiện tại cũng chưa có tính sổ với anh đâu.
Kiều Hi Nhi nhìn hắn một cái, hấp hé miệng lại nói.
- Bởi vì em còn muốn nói chuyện nghiêm túc với anh đây.
- Ừ, đúng rồi. Em vừa mới nói cái gì, cô giáo Dương Phi gặp chuyện phiền toái gì vậy?
- Không sai, cô ấy gặp một chuyện cực kỳ phiền phức, chỉ có điều cô ấy lại không muốn để em nói cho anh biết.
Trương Dương nhìn cô một cái, nhíu mày nói:
- Không cho em nói cho anh biết? Nói như vậy thì xem ra phiền phức lần này cô ấy gặp phải không hề nhỏ đúng không?
- Ừ, nhưng mà em không thể nói.
Trương Dương cười khổ một chút mà nói.
- Em đã không muốn nói cho anh biết còn vòng vo nhiều lời vô ích thế làm gì. Nói mau đi.
- Để biết anh sẽ cuống lên thế nào…
Kiều Hi Nhi đô đô miệng, hai tay chậm rãi bê máy tính của cô đến trước mặt, cằm hướng về phía màn hình máy tính mà nói:
- Anh có biết chút gì về cổ phiếu không?
Nhưng nếu mà cô không nói cho hắn biết, thì nếu ngày sau hắn dù vô tình hay hữu ý biết được Dương Phi lại găp chuyện phiền toái đến như vậy mà hắn lại đứng một bên khoanh tay đứng nhìn thì khẳng định hắn sẽ hối hận cả đời.
Cô là phụ nữ, trực giác nói với cô rằng mối quan hệ giữa Trương Dương và Dương Phi không chỉ đơn thuần còn là mối quan hệ giáo viên - học trò nữa, Trương Dương đối với Dương Phi như thế nào, Dương Phi đối với Trương Dương như thế nào chỉ cần thêm một chút thời gian nữa có lẽ sẽ có những kết quả không ai ngờ được hiện ra.
Chỉ một câu nói của cô ấy cũng đủ để thấy Trương Dương khắc sâu trong ký ức cô bao nhiêu: Trương Dương cứu cô ba lần!
Trên thế giới này có loại ân tình nào so sánh được với ân cứu mạng đâu, huống chi là tận ba lần liền. Hai người chắc chắn có nhiều duyên phận hơn chỉ là để vô tình gặp nhau trên đường đời mà không có tình cảm gì.
Đương nhiên, là một người phụ nữ bình thường hiển nhiên cô không hề mong muốn chính người đàn ông mình yêu bên cạnh lại có nhiều phụ nữ khác, mà nhất lại là phụ nữ đẹp; giống như là bộ sưu tập mỹ nữ vậy, mỗi ngày một nhiều hơn, hơn nữa lại không bao giờ ngại cái nhiều hơn ấy.
Người ta cũng có câu là “không có lửa làm sao có khói”, Trương Dương hàng đêm đều học chung với Dương Phi, thì dù là băng sơn mỹ nhân đến độ nào cũng sẽ có điểm bị tan đi. Tin tức lan truyền đoạn thời gian trước mặc dù có hoài nghi bắt bóng bắt gió nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có cơ sở.
Thế gian này, vạn sự khó lường, càng không thể biết trước mà xoay sở…
Tia nắng rực rỡ xuyên qua khe hở bức màn che cửa sổ tiến vào chiếu thẳng vào mắt Trương Dương, khiến đôi mắt hắn nhòe đi, mí mắt hắn khẽ lay động rồi tiếp đó mở ra, liền phát giác mặt trời đã lên cao từ lâu.
Đầu mũi hắn ngửi được một mùi hương thoang thoảng, hình như là loại nước hoa DIOR mà Kiều Hi Nhi thường dùng. Hắn vươn tay xoa xoa hai mắt, lúc này mới nhớ lại rằng đêm qua hắn ngủ lại trên giường Kiều Hi Nhi.
Hắn vừa nghĩ lại thì cũng nghiêng đầu phát hiện một đôi mắt trong veo cùng cái miệng cười tủm tìm đang nhìn chằm chằm hắn. Không phải là Kiều Hi Nhi thì còn ai vào đây nữa?!
- Anh tỉnh rồi?
Thân thể cô lúc này đang cúi xuống, hai tay chống lên cằm, bộ dạng không có chỗ nào dè chừng e ấp cả. Trương Dương thậm chỉ có thể thấy rất rõ qua lỗ hổng rộng mở trên cổ áo xuyên thấu mà ngắm đến khung cảnh bên trong của cô. Cặp thỏ ngọc tuyết trắng cao ngất bị một cái áo lót màu đen gắt gao ôm chặt, chỉ trừ một cái khe rãnh thâm thúy thì tựa hồ như tất cả như cá muốn nhảy khỏi chậu vậy.
- Coi được chưa?
Cô nhìn ánh mắt Trương Dương săm soi, cười hì hì hỏi.
- Ừ!
Trương Dương theo bản năng mà gật gật đầu, phụ nữ bên cạnh hắn thì mỗi người đều có cái phiêu phiêu này. Tuy rằng Kiều Hi Nhi có chiều cao tương đối, nhưng không phải cô là dạng bàn là quần áo hay sân bay mà ngược lại khuôn ngực của cô cũng xem như chẳng thua kém gì các trung, đại mỹ nữ cả; hơn nữa ngực cô còn là loại rất tròn trịa sung túc, khiến người xem trông thấy là thèm.
- Nhìn, nhìn cái đầu anh! Chờ anh ngày nào đó đến cửa nhà rước thì chị đây sẽ lột sạch quần áo cho anh nhìn đủ cả!
Kiều Hi Nhi trắng mắt liếc nhìn Trương Dương một cái, vươn tay kéo lại cổ áo, bò dậy từ trên giường.
- Mau rời giường đi, đồ lười! Mặt trời nắng cháy mông rồi kìa.
Trương Dương đành lòng đưa ánh mắt như chẳng muốn rời khỏi núi non cao ngất kia của cô chuyển về. Hắn nhấc chăn lên nhìn nhìn, trừ bỏ cái áo khoác đã cởi ra thì quần áo toàn thân đều hoàn chỉnh không thiếu một phần.
Hắn ngắm Kiều Hi Nhi liếc mắt một cái, hồ nghi hỏi han:
- Tối hôm qua anh ngủ trên giường cùng với em?
- Ừ! Chẳng lẽ giường này lại là giường của anh hay sao?
- Vậy…
Trương Dương nhìn nhìn cô, y phục trên người cô cũng hoàn chỉnh không thiếu một phần nào, hơn nữa cũng chính là bộ cô mặc ngày hôm qua, chiếc váy ngắn màu đen bằng len, chiếc tất chân cũng màu đen và còn có cả một chiếc áo len sợi móc màu ngà.
Với những trang phục mà cô mặc trên người như thế thì dù thân thể của hắn đang ở chỗ cao hơn mà nhìn xem cũng khiến trong lòng rục rịch. Nhất là đối với cặp chân dài miên man của cô, chiếc váy ngắn bằng len màu đen chỉ đủ che khuất đến dưới kiều đồn chừng 10 cm mà thôi, chỉ cần hơi chút ngồi xuống, không cẩn thận là có thể ngắm đến cảnh xuân vô hạn giữa hai chân cô.
- Chúng ta tối hôm qua hẳn là đã không có làm cái gì đi?
Trương Dương nhìn lại trang phục cô một hồi, liền biết chính mình đã bỏ lỡ vô ích một cơ hội siêu tốt để chiếm đoạt được cô.
- Vậy anh cảm thấy rằng chúng ta đã làm những chuyện gì rồi?
Kiều Hi Nhi ngồi ở bên giường, cố ý đem ngã ngửa người về phía sau, rất cao ngất núi non, thon dài đùi đẹp giao nhau nhu nhu, khoe khoang tất cả phong tình, ngắm Trương Dương, cười hì hì hỏi.
Thành thật mà nói thì cái kiểu phi nghiêm chỉnh mà Kiều Hi Nhi táo bạo làm bây giờ không có thua kém chút gì so với Lộ Lộ và Cao Kỳ cả, nhưng mà Trương Dương hắn cũng tự nhiên biết rằng cô đây chỉ là đang đùa chơi chính hắn mà thôi.
- Chuyện gì là chuyện gì đây, đương nhiên là chúng ta làm chuyện người lớn yêu nhau hay làm rồi. Tối hôm qua khẳng định đã bỏ lỡ, hôm nay nhất định phải bù đắp lại cho tốt…
Trương Dương vươn tay một vòng, Kiều Hi Nhi ngay lập tức trốn được làm cho hắn ôm về mớ không khí mà thôi.
- Tiểu tử thối, trong đầu cả ngày chỉ nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn đấy thôi.
Kiều Hi Nhi liền nghiêm mặt, nhìn Trương Dương, nghiêm nghị nói chuyện.
- Em có chuyện này muốn nói với anh!
Trương Dương nhìn biểu cảm không có chút giả bộ của cô, vội gật đầu, nghiêm chỉnh hỏi lại:
- Có chuyện gì?
- Xinh tươi tỷ, gặp vài chuyện phiền toái!
- Hả?
Trương Dương nhất thời còn chưa kịp có phản ứng.
- Anh quên cô gái xinh đẹp nhất trong biệt thự của chúng ta à?
- Hả, nguy rồi, nguy rồi. Em không nói thì anh quên béng mất, tối hôm qua còn phải đi học mà, xong rồi, xong rồi.
Trương Dương vỗ vỗ cái đầu, hối hận không ngớt, chính hắn đã không đi học thì thôi nhưng mà một lời chào hỏi xin phép cũng không nói lại thì hẳn là Dương Phi sẽ nổi trận lôi đình cho mà xem. Nghĩ rồi hắn lăn lông lốc trở mình xuống khỏi giường, ngó nghiêng, xem chừng muốn tìm lấy đôi giầy.
Kiều Hi Nhi trừng mắt liếc hắn một cái rồi thản nhiên mà nói:
- Không cần phải vội đến như thế đâu, tối hôm qua em cũng đã giải thích với cô ấy rồi. Giờ anh có đi tìm cô ấy cũng không được, cô ấy đang lên lớp rồi.
- Em giúp anh giải thích rồi?
Trương Dương ngẩn người.
- Không phải đâu. Chẳng biết ai mới ngủ say có một chút đã ngủ mơ nói mớ đến cô giáo Dương Phi của hắn, em có thể không đi được hay sao?
Kiều Hi Nhi giả bộ tức giận mà nói.
- Vậy… không phải, là thói quen thôi mà.
Trương Dương vươn tay gãi gãi đầu, ngượng ngùng mà liếc mắt nhìn cô một cái, thấp giọng nói.
- Em đừng có hiểu lầm mà.
- Yên tâm đi, cho dù anh thực sự có chuyện gì thì em hiện tại cũng chưa có tính sổ với anh đâu.
Kiều Hi Nhi nhìn hắn một cái, hấp hé miệng lại nói.
- Bởi vì em còn muốn nói chuyện nghiêm túc với anh đây.
- Ừ, đúng rồi. Em vừa mới nói cái gì, cô giáo Dương Phi gặp chuyện phiền toái gì vậy?
- Không sai, cô ấy gặp một chuyện cực kỳ phiền phức, chỉ có điều cô ấy lại không muốn để em nói cho anh biết.
Trương Dương nhìn cô một cái, nhíu mày nói:
- Không cho em nói cho anh biết? Nói như vậy thì xem ra phiền phức lần này cô ấy gặp phải không hề nhỏ đúng không?
- Ừ, nhưng mà em không thể nói.
Trương Dương cười khổ một chút mà nói.
- Em đã không muốn nói cho anh biết còn vòng vo nhiều lời vô ích thế làm gì. Nói mau đi.
- Để biết anh sẽ cuống lên thế nào…
Kiều Hi Nhi đô đô miệng, hai tay chậm rãi bê máy tính của cô đến trước mặt, cằm hướng về phía màn hình máy tính mà nói:
- Anh có biết chút gì về cổ phiếu không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.