Chương 122: Ngươi là thá gì?
Lam Đậu Sinh Tam Quốc
03/10/2013
- Chạy sạch à, cậu làm như thế nào vậy hả, vậy. . . Kiều tiểu thư đâu, Kiều tiểu thư có thấy không?
Điện thoại đầu kia nóng nảy.
- Tìm được ạ.
Vị cảnh quan nhìn nhìn Kiều nữ thần, bất đắc dĩ mà nói rằng.
- Được rồi, bảo vệ tốt cho cô ấy, rụng một sợi tóc là hỏi tội cậu!
Cúp xong điện thoại, cảnh quan kia một câu không thoát ra khỏi cổ họng, lôi kéo cô gái ở quầy lễ tân báo án cùng với quản lí khách sạn vừa tới, đến một bên thì thầm to nhỏ.
Vị cảnh quan lại đi trở về, nhìn nhìn Trương Dương, lại nhìn nhìn Kiều Hi Nhi, xấu hổ mà nói rằng:
- Hai vị, hai vị có thể đi rồi.
Trương Dương không nói gì mà nhìn nhìn Kiều Hi Nhi bên cạnh, ngươi đủ bá đạo đủ hung hãn đấy! Kiều Hi Nhi liếc mắt với hắn một cái, kéo áo hắn, nói rằng:
- Còn nói cái gì, còn không đi nhanh lên.
Trương Dương nhìn Kiều Hi Nhi ngày thường khiêm tốn, khí phách tiết ra ngoài, bình thường khó được nhìn, thật sự có chút không nỡ, nhưng nhìn nhìn ánh mắt u oán phẫn hận của mấy người bảo an vô tội ở đại sảnh bị chính mình đánh đến gần chết, hắn chỉ có thể cúi đầu, được rồi, kỳ thật oan có đầu nợ có chủ, các ngươi hẳn là tìm Kiều Hi Nhi tính sổ mới đúng.
Vừa mới chuẩn bị biết thời biết thế, lòng bàn chân bôi dầu chạy lấy người.
Cầu thang phía khác mở ra, anh chàng đẹp trai bị hắn đánh đến giống đầu heo đang được hai bảo tiêu cùng bồi bàn giúp đỡ, hướng về phía này, rống lớn với tên cảnh sát, nói:
- Bắt lấy tiểu tử kia.
Vị cảnh quan nhìn người tới một cái, nhíu mày, ngươi không có việc gì đi gây chuyện à. Ta mới vừa bị mắng chối chết đây, xoay người vừa định phản ứng chạy lấy người, anh chàng đẹp trai liền phát hỏa, rống lớn nói:
- Biết ba tôi là ai không?
Cảnh sát kia cũng hỏa lớn, dừng lại, nhìn nhìn anh chàng đẹp trai, không kiên nhẫn hỏi han:
- Vậy xin hỏi một chút, là ai ạ? Không phải là Lý Cương chứ?
- Ba tôi là Đỗ Định Vũ, có bản lĩnh anh lại chống đối thử xem.
Sắc mặt vị cảnh quan đương trường liền trùng xuống, Đỗ Định Vũ, mẹ ơi, không phải người thừa kế Đỗ gia tỉnh đông nam đó sao? Nói như vậy hắn là cháu ruột của Đỗ lão gia vừa mới từ lãnh đạo cao tầng các tỉnh đông nam lui về sao?
Hắn không nói gì mà nhìn nhìn Trương Dương và Kiều Hi Nhi, lại nhìn nhìn anh chàng đẹp trai. Hỗn độn, ta không nên đến nơi đây tuần tra mới đúng, một người là người lãnh đạo trực tiếp phân phó, một người là người Đỗ gia oai phong tỉnh đông nam, hắn có thể động vào?
Tên cảnh sát suýt ngất, sớm biết vậy hắn liền không nên đi trực đêm nay, đêm nay chính mình tự tìm tội, chỉ số thông minh có vấn đề!
Có thể gây chuyện ở khách sạn sáu sao như Hoàng Hi này là người đơn giản sao? Tốt xấu cũng phải thắp hương, nhìn xem tình hình rồi hãy qua đây.
Hắn không phải sợ chuyện, cũng không phải sợ gánh vác trách nhiệm, nhưng lúc này phân rõ tình huống, coi như mình muốn giữ gìn chính nghĩa, nhưng nếu cùng người mà thực lực của đối thủ kém quá lớn, không chỉ có chính nghĩa duy trì không được, chỉ sợ ngay cả tiền đồ cá nhân mình đều phải đền vào.
Trước mắt loại tình huống này, không thể nghi ngờ chính là Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài không phải người, vô luận hắn đắc tội bên nào, chính mình đều không sống nổi.
- Được rồi, để tôi xử lý.
Mang theo bao, trên mặt Kiều Hi Nhi lộ ra một tia không vui, nhìn Từ Duẫn Chúc một cái, chậm rãi đi đến trước mặt anh chàng đẹp trai đeo nơ, thản nhiên mà mở miệng nói rằng:
- Đỗ Ngọc Hằng, chuyện đêm nay, tôi thay Trương Dương tạ lỗi với anh, cậu ta là do hơi xúc động, nhưng anh cũng thấy đấy, tất cả đều là vì tôi, cho nên hy vọng anh có thể bán cái thể diện, mọi người liền cho qua như vậy đi!
Nói thay? Lập trường của nàng đã thực rõ ràng, nàng đứng về phía Trương Dương.
Kiều Hi Nhi vừa nói như thế, còn ở trước mặt mọi người, Đỗ Ngọc Hằng chỗ nào đồng ý nuốt xuống cơn giận này, bật người đi đến trước mặt Kiều Hi Nhi.
- Cho qua như vậy á?
Đỗ Ngọc Hằng vươn tay chỉ chỉ mặt sưng, trừng lớn tròng mắt,
- Kiều Hi Nhi, chúng ta tốt xấu là bạn học, hơn nữa còn là bác gái của cô giới thiệu, hiện tại ước hội này bị người ta cắt đứt êm đẹp không nói, tôi còn vô duyên vô cớ bị tên vương bát đản này đánh thê thảm, cô bảo tôi bỏ qua? Đỗ Ngọc Hằng tôi về sau còn sống như thế nào được?
Vừa dứt lời, mặt của hắn lại bị quạt một bàn tay, đau đến răng nanh thiếu chút nữa rớt xuống dưới, hắn nhìn lại, vẫn là Trương Dương, nháy mắt hết chỗ nói rồi, gia súc này, ngươi không thể cho ta chút mặt mũi sao. . .
- Dừng bút, sao mà mày cứ làm phiền chúng tao?
Trương Dương cố ý khinh miệt mà liếc hắn một cái, hung thần ác sát mà chắn đến trước mặt Kiều Hi Nhi, điều này làm cho Đỗ Ngọc Hằng không kìm lòng nổi mà lui về phía sau một bước, sức chiến đấu gia súc này quá mạnh mẽ.
- Cảnh sát, các anh còn không bắt hắn sao? Đây chính là có chứng cớ rồi, các anh đều là chứng nhân.
Đỗ Ngọc Hằng bụm mặt né vài bước, rống lên, Trương Dương thì hắn không dám đối phó, rống lên với cảnh sát thì không có bất cứ vấn đề gì.
Từ Duẫn Chúc nhìn hắn một cái, không hề động, bởi vì một lát trước hắn đã nhận ra Kiều Hi Nhi và Trương Dương, thật sự là mắt chó mù, bọn họ không phải gần đây lên TV tần suất cao nhất, thành viên tổ công trình Long Duệ sao?
Đặc biệt cái cô Kiều Hi Nhi này, ngoài là người phụ trách chính của công trình khoa học, còn là Đại tiểu thư Kiều gia.
Đỗ gia là mạnh, nhưng khi so với Kiều gia, cũng chỉ có thể xách giày, nếu ngày mai báo chí đăng chính mình đi bắt thành viên tổ nghiên cứu khoa học công trình Long Duệ, phỏng chừng đến để chết đuối trong nước dãi thôi!
Trước mắt diễn ra trò khôi hài này hắn coi như đã rõ ràng, sự tình đơn giản chính là cái tên đẹp trai Đỗ gia kia muốn phát triển một chút tình cảm cùng bạn học mỹ nữ của hắn - Kiều Đại tiểu thư, kết quả thì, trong cuộc tự dưng xuất hiện một Trình Giảo Kim, chính là cái cậu Trương Dương này, nếu hắn không đoán sai, hẳn là Kiều mỹ nữ cùng Trương Dương làm việc chung lâu ngày sinh tình cảm.
Sau đó nữa, phỏng chừng hắn biết được cô Kiều Đại tiểu thư bởi vì áp lực gia đình, đi đến chỗ hẹn với Đỗ công tử ở Hoàng Hi, Trương Dương này biết liền lập tức chạy tới, xúc động mà đánh người !
Trong quá trình đánh người, bảo an cùng lễ tân khách sạn liền thuận tiện đầu gối trúng đạn!
Sự tình trải qua chính là như thế, đơn giản sáng tỏ! Đây là một bi kịch xuất phát từ ái tình, nam nữ chân heo mến nhau, lại bởi vì nhà gái gia trưởng ngại bần hèn yêu phú hào, tạo thành duyên cớ hai người mến nhau không thể không tách ra, nhưng đối diện khó khăn, nam chân heo dũng cảm đối mặt khiêu chiến, sử dụng nắm đấm giáo huấn địch nhân.
Từ trong suy nghĩ của vị cảnh quan có thể thấy, bắt đầu có chút đồng tình với Trương Dương và Kiều Hi Nhi, hai người khoa học gia này vì quốc gia làm ra cống hiến thật lớn như thế mà ái tình ngọt ngào cư nhiên bị gia tộc dơ bẩn như thế ngăn cản.
Cho nên loại chuyện này, hắn tham dự không được, cũng không muốn tham dự.
Còn nữa, dù sao nếu chỉ nhìn sắc mặt một người, vậy đương nhiên là Kiều Đại tiểu thư, hiện tại toàn bộ nơi này thì nàng có lực ảnh hưởng lớn nhất, nàng nói ai đúng là người đó đúng, như vậy vạch trần ra . . . Hắn nhìn nhìn Đỗ Ngọc Hằng, mặt đã xưng phù, Trương Dương có đủ sức không còn là một vấn đề.
Lại nói, nhìn sắc mặt Kiều tiểu thư. . . Có thể sẽ cho hắn tóm Trương Dương sao?
Chẳng trách người lãnh đạo trực tiếp của mình khẩn trương như thế, hóa ra là bà cô này, một thời gian trước, nghe nói đồn công an Tiên Thủy không có mắt, bắt hai người bọn họ vào, kết quả ngay cả đồn công an cũng bị náo loạn.
May mắn chính mình hiện tại nhận ra được, nếu không, nhà mình một mẹ ba người không chừng cũng phải nhường mặt cho người ta bắt.
Cho nên, Đỗ Ngọc Hằng hiện tại kêu nữa, hắn cũng thờ ơ, loại người công tử nhà giàu ra ngoài còn mang theo bảo tiêu cũng không phải cái loại tốt đẹp gì, tốt nhất là để đám cháu chắt này bị người khác sửa chữa, không có việc gì đừng lấy cảnh sát chúng ta làm trò cười.
Điện thoại đầu kia nóng nảy.
- Tìm được ạ.
Vị cảnh quan nhìn nhìn Kiều nữ thần, bất đắc dĩ mà nói rằng.
- Được rồi, bảo vệ tốt cho cô ấy, rụng một sợi tóc là hỏi tội cậu!
Cúp xong điện thoại, cảnh quan kia một câu không thoát ra khỏi cổ họng, lôi kéo cô gái ở quầy lễ tân báo án cùng với quản lí khách sạn vừa tới, đến một bên thì thầm to nhỏ.
Vị cảnh quan lại đi trở về, nhìn nhìn Trương Dương, lại nhìn nhìn Kiều Hi Nhi, xấu hổ mà nói rằng:
- Hai vị, hai vị có thể đi rồi.
Trương Dương không nói gì mà nhìn nhìn Kiều Hi Nhi bên cạnh, ngươi đủ bá đạo đủ hung hãn đấy! Kiều Hi Nhi liếc mắt với hắn một cái, kéo áo hắn, nói rằng:
- Còn nói cái gì, còn không đi nhanh lên.
Trương Dương nhìn Kiều Hi Nhi ngày thường khiêm tốn, khí phách tiết ra ngoài, bình thường khó được nhìn, thật sự có chút không nỡ, nhưng nhìn nhìn ánh mắt u oán phẫn hận của mấy người bảo an vô tội ở đại sảnh bị chính mình đánh đến gần chết, hắn chỉ có thể cúi đầu, được rồi, kỳ thật oan có đầu nợ có chủ, các ngươi hẳn là tìm Kiều Hi Nhi tính sổ mới đúng.
Vừa mới chuẩn bị biết thời biết thế, lòng bàn chân bôi dầu chạy lấy người.
Cầu thang phía khác mở ra, anh chàng đẹp trai bị hắn đánh đến giống đầu heo đang được hai bảo tiêu cùng bồi bàn giúp đỡ, hướng về phía này, rống lớn với tên cảnh sát, nói:
- Bắt lấy tiểu tử kia.
Vị cảnh quan nhìn người tới một cái, nhíu mày, ngươi không có việc gì đi gây chuyện à. Ta mới vừa bị mắng chối chết đây, xoay người vừa định phản ứng chạy lấy người, anh chàng đẹp trai liền phát hỏa, rống lớn nói:
- Biết ba tôi là ai không?
Cảnh sát kia cũng hỏa lớn, dừng lại, nhìn nhìn anh chàng đẹp trai, không kiên nhẫn hỏi han:
- Vậy xin hỏi một chút, là ai ạ? Không phải là Lý Cương chứ?
- Ba tôi là Đỗ Định Vũ, có bản lĩnh anh lại chống đối thử xem.
Sắc mặt vị cảnh quan đương trường liền trùng xuống, Đỗ Định Vũ, mẹ ơi, không phải người thừa kế Đỗ gia tỉnh đông nam đó sao? Nói như vậy hắn là cháu ruột của Đỗ lão gia vừa mới từ lãnh đạo cao tầng các tỉnh đông nam lui về sao?
Hắn không nói gì mà nhìn nhìn Trương Dương và Kiều Hi Nhi, lại nhìn nhìn anh chàng đẹp trai. Hỗn độn, ta không nên đến nơi đây tuần tra mới đúng, một người là người lãnh đạo trực tiếp phân phó, một người là người Đỗ gia oai phong tỉnh đông nam, hắn có thể động vào?
Tên cảnh sát suýt ngất, sớm biết vậy hắn liền không nên đi trực đêm nay, đêm nay chính mình tự tìm tội, chỉ số thông minh có vấn đề!
Có thể gây chuyện ở khách sạn sáu sao như Hoàng Hi này là người đơn giản sao? Tốt xấu cũng phải thắp hương, nhìn xem tình hình rồi hãy qua đây.
Hắn không phải sợ chuyện, cũng không phải sợ gánh vác trách nhiệm, nhưng lúc này phân rõ tình huống, coi như mình muốn giữ gìn chính nghĩa, nhưng nếu cùng người mà thực lực của đối thủ kém quá lớn, không chỉ có chính nghĩa duy trì không được, chỉ sợ ngay cả tiền đồ cá nhân mình đều phải đền vào.
Trước mắt loại tình huống này, không thể nghi ngờ chính là Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài không phải người, vô luận hắn đắc tội bên nào, chính mình đều không sống nổi.
- Được rồi, để tôi xử lý.
Mang theo bao, trên mặt Kiều Hi Nhi lộ ra một tia không vui, nhìn Từ Duẫn Chúc một cái, chậm rãi đi đến trước mặt anh chàng đẹp trai đeo nơ, thản nhiên mà mở miệng nói rằng:
- Đỗ Ngọc Hằng, chuyện đêm nay, tôi thay Trương Dương tạ lỗi với anh, cậu ta là do hơi xúc động, nhưng anh cũng thấy đấy, tất cả đều là vì tôi, cho nên hy vọng anh có thể bán cái thể diện, mọi người liền cho qua như vậy đi!
Nói thay? Lập trường của nàng đã thực rõ ràng, nàng đứng về phía Trương Dương.
Kiều Hi Nhi vừa nói như thế, còn ở trước mặt mọi người, Đỗ Ngọc Hằng chỗ nào đồng ý nuốt xuống cơn giận này, bật người đi đến trước mặt Kiều Hi Nhi.
- Cho qua như vậy á?
Đỗ Ngọc Hằng vươn tay chỉ chỉ mặt sưng, trừng lớn tròng mắt,
- Kiều Hi Nhi, chúng ta tốt xấu là bạn học, hơn nữa còn là bác gái của cô giới thiệu, hiện tại ước hội này bị người ta cắt đứt êm đẹp không nói, tôi còn vô duyên vô cớ bị tên vương bát đản này đánh thê thảm, cô bảo tôi bỏ qua? Đỗ Ngọc Hằng tôi về sau còn sống như thế nào được?
Vừa dứt lời, mặt của hắn lại bị quạt một bàn tay, đau đến răng nanh thiếu chút nữa rớt xuống dưới, hắn nhìn lại, vẫn là Trương Dương, nháy mắt hết chỗ nói rồi, gia súc này, ngươi không thể cho ta chút mặt mũi sao. . .
- Dừng bút, sao mà mày cứ làm phiền chúng tao?
Trương Dương cố ý khinh miệt mà liếc hắn một cái, hung thần ác sát mà chắn đến trước mặt Kiều Hi Nhi, điều này làm cho Đỗ Ngọc Hằng không kìm lòng nổi mà lui về phía sau một bước, sức chiến đấu gia súc này quá mạnh mẽ.
- Cảnh sát, các anh còn không bắt hắn sao? Đây chính là có chứng cớ rồi, các anh đều là chứng nhân.
Đỗ Ngọc Hằng bụm mặt né vài bước, rống lên, Trương Dương thì hắn không dám đối phó, rống lên với cảnh sát thì không có bất cứ vấn đề gì.
Từ Duẫn Chúc nhìn hắn một cái, không hề động, bởi vì một lát trước hắn đã nhận ra Kiều Hi Nhi và Trương Dương, thật sự là mắt chó mù, bọn họ không phải gần đây lên TV tần suất cao nhất, thành viên tổ công trình Long Duệ sao?
Đặc biệt cái cô Kiều Hi Nhi này, ngoài là người phụ trách chính của công trình khoa học, còn là Đại tiểu thư Kiều gia.
Đỗ gia là mạnh, nhưng khi so với Kiều gia, cũng chỉ có thể xách giày, nếu ngày mai báo chí đăng chính mình đi bắt thành viên tổ nghiên cứu khoa học công trình Long Duệ, phỏng chừng đến để chết đuối trong nước dãi thôi!
Trước mắt diễn ra trò khôi hài này hắn coi như đã rõ ràng, sự tình đơn giản chính là cái tên đẹp trai Đỗ gia kia muốn phát triển một chút tình cảm cùng bạn học mỹ nữ của hắn - Kiều Đại tiểu thư, kết quả thì, trong cuộc tự dưng xuất hiện một Trình Giảo Kim, chính là cái cậu Trương Dương này, nếu hắn không đoán sai, hẳn là Kiều mỹ nữ cùng Trương Dương làm việc chung lâu ngày sinh tình cảm.
Sau đó nữa, phỏng chừng hắn biết được cô Kiều Đại tiểu thư bởi vì áp lực gia đình, đi đến chỗ hẹn với Đỗ công tử ở Hoàng Hi, Trương Dương này biết liền lập tức chạy tới, xúc động mà đánh người !
Trong quá trình đánh người, bảo an cùng lễ tân khách sạn liền thuận tiện đầu gối trúng đạn!
Sự tình trải qua chính là như thế, đơn giản sáng tỏ! Đây là một bi kịch xuất phát từ ái tình, nam nữ chân heo mến nhau, lại bởi vì nhà gái gia trưởng ngại bần hèn yêu phú hào, tạo thành duyên cớ hai người mến nhau không thể không tách ra, nhưng đối diện khó khăn, nam chân heo dũng cảm đối mặt khiêu chiến, sử dụng nắm đấm giáo huấn địch nhân.
Từ trong suy nghĩ của vị cảnh quan có thể thấy, bắt đầu có chút đồng tình với Trương Dương và Kiều Hi Nhi, hai người khoa học gia này vì quốc gia làm ra cống hiến thật lớn như thế mà ái tình ngọt ngào cư nhiên bị gia tộc dơ bẩn như thế ngăn cản.
Cho nên loại chuyện này, hắn tham dự không được, cũng không muốn tham dự.
Còn nữa, dù sao nếu chỉ nhìn sắc mặt một người, vậy đương nhiên là Kiều Đại tiểu thư, hiện tại toàn bộ nơi này thì nàng có lực ảnh hưởng lớn nhất, nàng nói ai đúng là người đó đúng, như vậy vạch trần ra . . . Hắn nhìn nhìn Đỗ Ngọc Hằng, mặt đã xưng phù, Trương Dương có đủ sức không còn là một vấn đề.
Lại nói, nhìn sắc mặt Kiều tiểu thư. . . Có thể sẽ cho hắn tóm Trương Dương sao?
Chẳng trách người lãnh đạo trực tiếp của mình khẩn trương như thế, hóa ra là bà cô này, một thời gian trước, nghe nói đồn công an Tiên Thủy không có mắt, bắt hai người bọn họ vào, kết quả ngay cả đồn công an cũng bị náo loạn.
May mắn chính mình hiện tại nhận ra được, nếu không, nhà mình một mẹ ba người không chừng cũng phải nhường mặt cho người ta bắt.
Cho nên, Đỗ Ngọc Hằng hiện tại kêu nữa, hắn cũng thờ ơ, loại người công tử nhà giàu ra ngoài còn mang theo bảo tiêu cũng không phải cái loại tốt đẹp gì, tốt nhất là để đám cháu chắt này bị người khác sửa chữa, không có việc gì đừng lấy cảnh sát chúng ta làm trò cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.