Đế Quốc Mỹ Nữ

Chương 197: Nụ cười của băng tuyết mỹ nữ - Hứa Đan Lộ ra viện

Lam Đậu Sinh Tam Quốc

25/04/2014

- Cô chính là cô giáo của tôi, trong nhà này cô là lớn nhất, không hỏi cô thì phải hỏi ai đây… Tựa như hoàng đế cổ đại cũng vậy, bên trên không phải lúc nào cũng còn có Hoàng Thái Hậu giúp đỡ hay sao.

- Phì!

Vậy mà Dương Phi lại nở một nụ cười, đây là lần đầu tiên Trương Dương nhìn thấy cô cười. Hắn trước đây không hề nghĩ tới khi cô cười rộ lên như thế càng ưa nhìn hơn gấp ngàn làn, khuôn mặt vui vẻ tuyệt sắc, phía dưới khóe miệng lộ ra hai khối lốc xoáy xinh xinh như hạt gạo lớn, đôi mắt khi cười hơi híp lại nhưng lại lộ ra ánh nhìn tinh tường sáng chói, giống như có thể khiến cho bầu trời đêm đen bỗng chốc sáng bừng vậy.

Thật sự là rất đẹp! Cho dù là bất luận dùng ngôn ngữ nào, dùng thứ gì để so sánh... ca ngợi vẻ đẹp dung mạo của cô bây giờ, vào giây phút này, như nữ đại minh tinh, hoa hậu thế giới... toàn bộ đều chỉ đáng là gạch lát nền, không đáng giá nhắc tới.

Đây mới là sắc đẹp tuyệt trần nghiêng nước nghiêng thành!

- Cái gì mà Hoàng thái hậu? Cậu thực sự có thể hình dung cô giáo như tôi khoa trương đến như vậy sao?

Dương Phi quay đầu lại nhìn Trương Dương, không chút băn khoăn mà nói:

- Chị ấy muốn dọn vào ở thì cứ dọn vào thôi, với tôi cũng không có quan hệ gì. Dù sao đối với tôi thì việc ở lại trong biệt thự của cậu cũng chỉ là ở tạm một thời gian mà thôi.

Nghe vậy, Trương Dương trong lòng như có gì đó đâm vào, hắn cũng thừa biết Dương Phi không có khả năng sẽ ở lại biệt thự lâu, nếu không sớm nghĩ được cái biện pháp tốt thì cô sớm muộn gì cũng sẽ dọn đi.

Nhưng mà không tồi, hiện tại ít ra cũng còn có một khoảng thời gian nữa, hắn có thể chậm rãi mà nghĩ biện pháp xử lý. Hôm nay hắn mới hiểu rõ, thực ra Dương Phi là một người rất đáng thương. Ở một mình lẻ loi, trơ trọi bên ngoài, không có một người bạn bè thân thích, người suy nhất có thể cùng cô trò chuyện mấy câu có lẽ là chính mình. Nếu sau lần này cô lại muốn dọn ra ngoài ở nữa thì chính hắn cũng không thể yên tâm được.

- Vậy cô giáo à, chị Dương Tĩnh và cô giáo đều nhịn cả ngày nay, hiện tại dạ dày đều đói bụng kêu vang dữ dội rồi, ba chúng ta đồng thời ăn cơm không có vấn đề gì chứ?

Dương Phi lại sửng sốt một phen, ngay sau đó hung hăng mà liếc mắt với Trương Dương một cái, nói rằng:

- Trương Dương này, cậu được lắm! Đã nói như vậy rồi tôi còn biết nói sao nữa. Cùng ăn cơm với Dương Tĩnh thì cùng ăn cơm thôi, chẳng lẽ thêm một Dương Tĩnh thì tôi lại không thể ăn được sao?

- Vậy là cô giáo đồng ý rồi?!

- Cậu muốn mời ai đi ăn, đưa ai đi ăn… thì là chuyện của cậu, tôi quản nhiều như vậy để làm gì?

Dương Phi tức giận mà nói.

Trương Dương nghe vậy thì tảng đá trong lòng hắn cũng coi như đã được lấy ra, thật không dễ dàng gì mà.

Đến Kỳ Đóa, quả nhiên Dương Tĩnh đã đến đây trước rồi. Khi nhìn thấy bóng người theo dau Trương Dương, trên mặt cô biểu thị vẻ kinh ngạc rõ ràng, thậm chí nếu là dùng từ kinh ngạc cũng chưa diễn tả hết tâm trạng cô ấy bây giờ.

Nhưng cô rất nhanh lấy lại bình tĩnh, đi tới, nhìn nhìn Dương Phi mà hỏi quan tâm cô:

- Xinh tươi, tối hôm qua không có chuyện gì chứ?

Dương Phi còn không buồn nhìn vẻ mặt Dương Tĩnh, chỉ nhẹ gật đầu nhìn Trương Dương rồi nói:

- Chỉ có thể nói là may mắn nhờ có em trai tốt của chị.

Dương Tĩnh liếc nhìn Trương Dương một cái, hé miệng cười:

- Được rồi, không có chuyện gì là tốt rồi, chúng ta cùng đi ăn cơm đi.

Thực ra trong cửa hàng cà phê cũng không có gì hay món gì để ăn, chỉ có điều Trương Dương gọi bày lên không ít điểm tâm, bày đầy một bàn, chừng này để cả ba người cùng ăn no là không vấn đề.

Dương Tĩnh là cố ý muốn tạo bầu không khí cho nên cô nàng nói tương đối nhiều mà Dương Phi thì không nói chuyện mấy. Nhưng mà có điều so với trước kia cũng đã khá hơn rất rất nhiều rồi, ít nhất là mỗi câu Dương Tĩnh hỏi cô đều sẽ trả lời lại.

Sau khi đã ăn no, Dương Phi bất thình lình đặt lại một câu hỏi cho Dương Tĩnh:

- Chị nghĩ như thế nào lại muốn dọn qua chỗ hắn ở vậy?

Dương Tĩnh ngẩn người, sau bao nhiêu năm sinh sống như vậy đây chính là câu hỏi đầu tiên cô chủ động hỏi mình, tuy rằng vấn đề này rất chi khó nói.

Cô nhìn nhìn Trương Dương, do dự một chút rồi nói:

- Chuyện này thì phải hỏi hắn thôi, hắn nói các thành viên trung tâm của Công ty Nữ Oa đều ở lại trong biệt thự cả, như vậy khi nào cần thảo luận vấn đề gì sẽ thuận tiện hơn.

Dương Phi nghe xong đưa mắt liếc nhìn Trương Dương một cái, sau đó cúi đầu, cái miệng nhỏ giọng mà đáp lại trong khi cắn một miếng bánh bí đỏ:

- Trong nhà, ông nội không cần chị chăm sóc hay sao?

- Ông nội khỏe như voi ấy, còn có cả lão Lưu và Triệu tẩu chăm nữa. Hì hì. Chỉ là thân thể cha gần đây không được tốt lắm.

- Vậy sao chị còn chuyển ra ngoài?

Dương Phi ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó lại nhanh chóng lắc đầu.



- Coi như em chưa nói gì!

- Chỉ là tạm thời thôi!

Tâm trạng Dương Tĩnh cũng liền có chút xúc động, trộm hướng về phía Trương Dương nở nụ cười gian trá, nhưng rất nhanh nghiêm mặt mà nói:

- Mấy ngày nay mọi người đều không có ở nhà, chị thế nào cũng phải ở một mình…

- Lớn như vậy rồi, còn sợ ở một mình…

Dương Phi bĩu môi, nhìn nhìn Trương Dương rồi lại nhìn chiếc đồng hồ trên tay mình mà nói thêm.

- Giờ cũng chưa có muộn lắm, không phải là muốn chuyển nhà hay sao?

- Vậy đưa em trở về trước.

- Không cần.

Cô nhìn nhìn Dương Tĩnh, thản nhiên mà nói:

- Chắc là quần áo của chị nhiều lắm, liền muốn giúp chị một tay. Dù sao cũng phải giúp cậu học sinh dễ bị người khác ăn hiếp của em một chút.

Nghe vậy, Dương Tĩnh một bên không hề có chút tức giận mà còn lén lút dựng ngón tay cái đưa về phía Trương Dương, ý nói: Được lắm, em trai!

Nói là chuyển nhà nhưng trên thực tế đồ đạc Dương Tĩnh chọn mang theo cũng không có gì nhiều, một va li quần áo, chút ít hộ phu phẩm, mấy đôi giày, một ít đồ dùng sinh hoạt hàng ngày ví như bàn chải đánh răng, cái cốc hay khăn mặt linh tinh.

Cuối cùng, sau một hồi lâu sắp sắp xếp xếp cũng nhét được đống đồ đạc vào trong hai hòm lớn. Cùng với sự trợ giúp của Dương Phi, ít nhất cũng mang đi được không ít túi xách to nhỏ cho Dương Tĩnh. Dương Tĩnh lúc này cũng không khác cô là mấy, trên tay cũng lăm lăm mấy cái túi xách, xem chừng có vẻ rất phân vân không biết nên mang hay không mang đi, nếu như không phải là LV hay Dior hay thương hiệu nổi tiếng khác thì Dương Tĩnh không phải phân vân đến độ vậy.

Cô nhìn quanh gian phòng một hồi như thể không muốn buông tha, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng bỏ lại những thứ yêu thích, cầm đồ mà đi.

Trương Dương để ý thấy thời điểm rời đi khỏi Dương Phi nhìn quanh biệt thự trống rỗng như có điều gì phải suy nghĩ.

Dương Tĩnh được bố trí ở lại phòng hai lẻ sáu, bởi vì theo ý cô, cô hai mươi sáu tuổi vừa vặn với cái phòng này. Chỉ có điều cái phòng này cũng vừa vặn đối diện với phòng Trương Dương - hai lẻ hai.

Hiện tại trong các phòng của biệt thự, khách trọ mỹ nữ không phải là ít. Tầng hai có Trương Dương cùng Hứa Đan Lộ, giờ thêm cả Dương Tĩnh là ba; tầng ba thì có một người tầng bốn chuyển đến phòng ba lẻ một là Tây Thần Tĩnh Lan, phòng ba lẻ hai là Kiều Hi Nhi và ở ba lẻ ba là Điền Điềm; tầng bốn là tầng đông người nhất: bốn lẻ một là Hứa Đan Đồng, bốn lẻ hai là Cao Kỳ, bốn lẻ ba là Lưu Tử Tuyền, bốn lẻ bốn là Hứa Đan Oánh, bốn lẻ năm là Lý Trân Ny; còn phòng ngủ tầng năm chỉ có hai phòng, một trong hai phòng hiện Dương Phi đang ở, còn lại đều là khu vực giải trí.

Hiện tại ngoại vi biệt thự đang tiến hành thi công xây dựng tổng bộ Công ty Nữ Oa cho nên thực sự thì môi trường xung quanh không được ổn chút nào, bụi đất đầy trời, máy móc gầm rú suốt ngày… chỉ có điều là Trương Dương và Chu Lôn Phát cũng đã tính toán trước những điểm ấy cho nên nhân tiện cũng cố tình dỡ bỏ tường rào bao quanh biệt thự trước đây, mà xây dựng lại một hàng rào dày, cao mười mét quanh biệt thự theo ý của Trương Dương.

Phía bên trong biệt thự thực ra cũng có cải tạo lại, sân sau biệt thự được mở rộng gấp hơn ba lần so với trước đây, diện tích ít ra cũng đủ để xây thêm hai cái biệt thự giống y hệt cái cũ, mặt khác Trương Dương cũng nói Chu Lôn Phát chuẩn bị một cái bể bơi thật lớn cùng một bãi đỗ xe, và một gian phòng đủ không gian lớn để sau này lắp đặt hệ thống an ninh cần thiết.

Và tất nhiên có thể đoán được ngay là tại các gian phòng tổng bộ Nữ Oa hiện nay mà nói thì việc sống hay ở lại đây cũng không hoàn toàn tốt đẹp cho lắm. Nhưng mà cũng may thiết kế ban đầu của biệt thự đều là sử dụng các vật liệu dày mà xây dựng, hơn nữa cũng đem lại hiệu quả cách âm cao cho nên người ở lại bên trong dường như không bị bất kỳ điều gì làm ảnh hưởng cả.

Tổng bộ lâm thời Công ty Nữ Oa cũng đã được xác định từ lâu, cũng đã được sửa sang sẵn sàng sử dụng. Khoảng cách từ biệt thự đến tổng bộ lâm thời cũng chỉ khoảng năm đến sáu trăm mét, thuộc phân hiệu Mai Đại ngay khu bên cạnh, được gọi là Mai Tinh Đại Hạ, là hai tháp nhà cao mười tám tầng, hiện tại quyền sở hữu tòa nhà thuộc về nhà nước, chính quyền thành phố cho Công ty Nữ Oa thuê với giá siêu rẻ một trăm vạn một năm, hơn nữa thời hạn cho thuê theo hợp đồng thỏa thuận là hai mươi năm, chẳng khác gì là ném cho Trương Dương toàn quyền sử dụng một tòa building to lớn cả.

Nội thất bên trong vốn cũng đã được lắp đặt trang thiết bị đầy đủ, hiện tại chỉ cần sửa sang lại chút ít là có thể trực tiếp đưa vào sử dụng. Quan trọng hơn một chút chính là mặt sau của tòa nhà Mai Tinh này chính là một tiểu khu sinh hoạt với khá đông đúc dân cư, chính quyền thành phố cũng đã ưu ái thu xếp cho năm trăm phòng ở cho công nhân viên Công ty Nữ Oa.

Có thể nói hiện nay, hết thảy mọi công việc chuẩn bị đã sẵn sàng, chỉ chờ Công ty Nữ Oa chính thức đưa vào hoạt động.

Đương nhiên, Trương Dương cũng không vội vàng gì, dù sao thì Trung tâm khôi phục sức khỏe hiện cũng đã đi vào hoạt động, tuy rằng tổ chức nhân sự còn chưa thực sự hoàn thiện nhưng cũng đã gọi là đi vào quy củ.

Mà Nữ Oa dược nghiệp muốn chính thức triển khai hoạt động vẫn còn phải chờ một thời gian dài, không nói đến chuyện nhà xưởng mà chỉ cần nói là tổ chức kết cấu công ty, nhân viên cũng còn chưa thu xếp được. Hơn nữa, cho dù ngày sau muốn đi vào sản xuất cũng còn phải thông qua một loạt chứng nhận các loại, ví dụ như quy tắc chất lượng dược phẩm GMP, chứng nhận hệ thống chất lượng phổ thông ISO 9001, chứng nhận hệ thống môi trường… mấy thứ này không phải Trương Dương có hiểu biết hết, mà hiện tại cũng chưa có nhân viên nào có khả năng làm được.

Cho dù là hiện tại Nam Tinh số 1 được ưu ái bật đèn xanh không cần mấy chuẩn mực kia vẫn có thể sản xuất, nhưng mà thời gian cũng chỉ tạm được có một năm mà thôi, ngày sau muốn chính thức đưa vào sản xuất số lượng lớn mà nói vẫn là cần phải đáp ứng đầy đủ một loạt các quy phạm như thế.

Chuyện triển khai hoạt động của công ty sau này Trương Dương chính mình còn chưa thèm tính toán gì cho đau đầu, dù thế nào thì lúc đó tự nhiên sẽ có người phụ trách mà thôi, không phải Lộ Lộ thì là Kiều Hi Nhi, còn nếu các cô ấy muốn tìm người nào khác để thay thế thì đó lại là chuyện của các cô ấy. Mà nói trắng ra là vốn Mai Đại cũng có sẵn bộ phận MBA, trong đó có cả đống người chuyên ngành quản lý doanh nghiệp.

Lúc này, thực ra Trương Dương cũng chẳng đau đầu chuyện đưa Công ty Nữ Oa đi vào hoạt động, điều khiến hắn buồn bực chính là số điểm tích phân hệ thống cùng với nhiệm vụ tìm kiếm bổ tinh sử của hắn.

Hôm nay chính là ngày hệ thống tự động làm mới, nếu còn tiếp tục duy trì điểm âm như hiện tại thì không có cách nào đạt được điểm lũy thừa của hệ thống, thêm nữa càng lãng phí hơn chính là bỏ lỡ cơ hội tìm kiếm bổ tinh sử mới miễn phí của tháng này.

Đương nhiên, đây cũng chẳng phải là tình trạng muôn đời muôn kiếp không khắc phục được bởi vì nhiệm vụ trọng yếu của hắn chính là tìm kiếm bốn vị bổ tinh sử mà hiện tại hắn cũng đã tìm được hai người rồi, hơn nữa thời gian vẫn còn dài, cho dù hiện tại không tìm được thì cũng không có gì đáng ngại.

Cái chính là cái điểm tích phân bị âm mới khiến hắn rất mực buồn bực, phải biết là điểm gia tăng vận khí thực sự rất hữu dụng, dù là khi giết người cướp của hay là chuẩn bị tán gái cũng đều gặp may mắn cả.

Lúc trước hắn cũng chính là nhờ vào thời điểm sinh ra cái điểm lũy thừa vận khí giữa lúc chơi đánh bài mới có cơ hội lột sạch áo quần của Cao Kỳ…

Sáng sớm hôm nay, toàn bộ nhóm mỹ nữ trong biệt thự đều đã đi rồi cho nên bây giờ chỉ còn lại một mình Trương Dương ngồi gặm cái bút lông, khoa chân múa tay cả ngày, nghiên cứu cách kiếm điểm tích phân như thế nào. Dù sao đi nữa trước tiên hắn cũng thấy đưa cái điểm số âm ba mươi mốt ấy biến thành số dương mới là thượng sách, nếu không thì một chút quyền lợi hay đặt vấn đề gì cũng không được.

Có điều là nghiên cứu đi nghiên cứu lại cuối cùng vẫn không có gì rõ ràng, cái món tích phân này khó mà có cách kiếm được dễ dàng. Đoạn thời gian trước, hoàn thành hai ba cái nhiệm vụ ẩn dấu liền được trên một trăm điểm tích phân, nhưng mà hiện tại đã âm điểm mất rồi cũng chẳng biết phải làm cách nào.

Suy nghĩ nửa ngày, sau khi phát hiện chẳng có biện pháp nào tốt cả cuối cùng Trương Dương cũng bất đắc dĩ mà bỏ qua một bên, hắn quyết định trước tiên là đến bệnh viện với Hứa Đan Lộ, hôm nay là ngày cô xuất viện.



Vốn là cô đã khôi phục sức khỏe không khác gì bình thường, chẳng qua là Trương Dương có chút không yên lòng được. Lúc đầu vốn hắn đã định là ngay sau khi về Mai Ninh sẽ đón cô xuất viện, nhưng đúng lúc lại có mấy tên sát thủ được phái tới tập kích cho nên Trương Dương hắn không muốn làm cô phải lo lắng thêm, đành phải đẩy lùi thời gian cô xuất viện đến hôm nay.

Hôm nay mà còn không đi đón cô ấy về, chắc chắn cô sẽ phát điên cho xem.

Đang trên đường đi đến bệnh viện thì Trương Dương lại nhận được một cuộc điện thoại, là một dãy số xa lạ. Người biết số điện thoại của hắn không nhiều, mà nếu biết thì hắn cũng đã lưu lại tên của bọn họ rồi, cho nên Trương Dương theo bản năng trực tiếp ấn từ chối. Hiện tại lắm kẻ lừa đảo như vậy, không chừng cuộc điện thoại này cũng không nằm ngoài bọn chúng.

Nhưng chẳng được bao lâu, vẫn số điện thoại ấy lại gọi tới, Trương Dương nhíu mày, lúc này mới tiếp điện thoại.

- Trương Dương phải không?

Là một giọng nam, thanh âm bình thản những mang theo chút khàn khàn, nghe khẩu khí giống như là đang thẩm vấn phạm nhân vậy.

Trương Dương suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại:

- Nếu biết tên của tôi rồi thì hỏi làm gì, nói thẳng ý đồ của anh đi, muốn làm gì?

- Thuận tiện gặp mặt một chút được không?

- Không có thuận tiện!

Trương Dương nhìn phía trước một chút, đường có chút đông đúc, liền cho xe chạy chậm lại một chút.

Người nọ dường như không hề nghĩ tới mình bị Trương Dương từ chối thẳng thừng như vậy, nghe hắn nói thật sự là sửng sốt.

Đương nhiên, Trương Dương thực sự không biết, ngay đằng sau xe hắn, tính khoảng cách không đến năm mươi mét đang có một chiếc xe màu đen cờ đỏ có rèm che cũng đi trên cùng con đường không khác gì hắn cả.

Trên xe có ba người, một người là lái xe, đang ngồi trên vị trí phó lái là một người đàn ông khuôn mặt vuông chữ điền, hai mắt lộ ra vẻ tinh quang thấy rõ, có vẻ là nhân viên trợ lý, mà hiện tại điện thoại di động cũng đang ở trên tay hắn. Ngồi ở vị trí ghế sau là một người khác, mặc y phục thường ngày (thường phục) của một bộ phận nào đó trong quốc phòng, đang là chủ nhiệm trung tâm nghiên cứu vật liệu hợp kim chịu nhiệt cao trong hàng không, thiếu tướng Kiều Vân Phong.

Rất lâu rồi ông mới có dịp được về thăm nhà, lần này cũng là năm ngày nghỉ hiếm hoi của ông. Chỉ có điều là năm ngày nghỉ này của Kiều tướng quân là một kỳ nghỉ mà khiến ông còn mệt hơn là không được nghỉ. Chưa nói đến chuyện phải đáp máy bay đi tới đi lui mà chỉ cần chuyện vừa mới về nhà chưa được hai ngày ông đã bị Kiều lão gia tử đuổi cổ đến Mai Ninh, thế mới là mệt!

Nhiệm vụ hàng đầu đương nhiên là nói chuyện với người tương lai rất có thể sẽ thành con rể tương lai của ông, Trương Dương. Diệp Tinh có nói với ông rằng Trương Dương này thực sự có chút ít điểm giống ông cái thời ngày xưa, ấy chính là cái nét phong lưu đa tình.

Tiếp đó, Kiều lão gia tử lại cho rằng Trương Dương này là người có năng lực, có lòng cầu tiến, và tối quan trọng là hắn có những điểm khiến cho cháu gái bảo bối của ông tình nguyện chấp nhận công việc bề bộn như vậy khẳng định là không hề đơn giản.

Cho nên lần này, thực ra nhiệm vụ chủ yếu của ông chính là nhìn xem rốt cuộc Trương Dương ấy có những năng lực, bản lĩnh gì mà lại có thể khiến cho không ít thành viên trong gia đình khen ngợi đến như vậy.

Đương nhiên, ông trước đó không phải chưa từng điều tra qua về Trương Dương. Tư liệu về Trương Dương đã có người đưa đến trong phòng làm việc của ông từ lâu, hắn cũng đã xem qua không ít, ấn tượng của ông đối với Trương Dương cũng là rất tốt. Hơn nữa, chính con gái bảo bối của ông là Kiều Hi Nhi cũng rỉ tai nói cho ông biết là toàn bộ Nam Tinh số 1 và Linh Quang số 1 đều là sản phẩm của hắn hết, nghe thấy vậy Kiều Vân Phong lập tức ngây người.

Ông dường như không thể tin nổi người trẻ tuổi như Trương Dương lại có thể làm được những chuyện vĩ đại đến như vậy, còn tưởng rằng con gái ông vì muốn ông bằng lòng mà nói dối ông, nhưng mà sau khi chính giáo sư Thượng Quan Hoành đích thân chứng thực thì ông không còn gì để nghi ngờ được nữa. Người này phải như thế nào mới có những biện pháp đến vậy?

Sau đó, ông cũng tìm mọi con đường để hỏi thăm, tìm hiểu tin tức về Trương Dương. Tin tức thu thập được khiến ông không khỏi kinh ngạc, thì ra điều mà Diệp Tinh nói rằng người này thực sự phong lưu quả nhiên không phải là giả. Bạn gái hắn tối thiểu cũng đã ba bốn người, dĩ nhiên một trong số đó là con gái ông. Mà chính con gái bảo bối của ông cũng đang ở cùng năm cô bạn khác trong biệt thự của hắn.

Thiên kim đại tiểu thư Kiều gia được theo đuổi bởi không ít công tử đại gia tộc cũng bỏ mặc không thèm đếm xỉa, thế nào mà lại muốn chia sẻ đàn ông cùng những người phụ nữ khác? Nếu không phải chính con gái ông điên rồi thì là do tên Trương Dương ấy ép buộc mà thôi.

Mà ông tin tưởng rằng con gái ông không có điên, cho nên lần này chính là ông muốn tìm hiểu xem rốt cuộc Trương Dương này có bao nhiêu tài nghệ để thu hút con gái bảo bối của mình.

Nói thật là ấn tượng của ông đối với Trương Dương không hề xấu. Phong lưu ư? Chính ông thời còn trẻ trâu mà so với hắn thì còn phong lưu hơn nhiều, chẳng qua sau khi qua lại với Diệp Tinh, hai ba lần bà phải dùng biện pháp mạnh đuổi cổ đám nữ nhân quanh mình, nhốt mình vào lồng, cho nên hiện tại sau khi đã kết hôn, chính ông phải ngoan ngoãn trở lại.

Phong lưu không hề đáng sợ, cái đáng sợ chính là nhân phẩm không ra gì. Lần này ông chủ yếu đến đây vẫn là để nhìn xem tiểu tử Trương Dương đó có hay không có tư cách là con rể của Kiều Vân Phong ông. Thuận tiện xem xem hắn có phải là người ngoài hành tinh hay không mà sao tuổi còn trẻ như vậy lại có thể nghĩ và làm ra hai sản phẩm đáng kinh ngạc đến vậy, cho dù có là Stan, hay Nobel còn sống trên đời cũng chưa chắc đã có được cái năng lực như vậy.

Chỉ có điều Trương Dương này vậy mà không biết đến ông!

- Thủ trưởng, chúng ta có nên báo danh phận hay không? Dù sao hiện tại hắn cũng được coi là danh nhân rồi, có lẽ cho rằng chúng ta là những người quấy rối điện thoại không chừng.

Viên cảnh vệ kiêm trợ lý cắt đứt dòng suy nghĩ của ông mà mở miệng hỏi.

Trương Dương phía trước đã đậu xe lại trước cửa bệnh viện Trung Sơn.

Kiều Vân Phong suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:

- Tính, đi theo hắn, xem hắn làm gì.

Nếu hiện tại mà phải cho hắn biết thân phận của ông thì có chút giảm giá trị, mất mặt ông quá. Kiều Vân Phong nghĩ bụng.

Trương Dương đi vào bệnh viện, Kiều Vân Phong ngồi lặng yên suy nghĩ, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, cũng không biết qua bao lâu sau người cảnh vệ trở lại đánh thức ông.

- Thủ trưởng, hắn ra rồi, xuất hiện rồi. Trương Dương đang dìu một nữ nhân tên gọi là Hứa Đan Lộ… Ấy, còn có tiểu thư ở đây.

- Cả ba người đều lên xe hết, có vẻ rất thân thiết đây, thế này sẽ không…

Kiều Vân Phong lập tức tỉnh hẳn khỏi cơn buồn ngủ, tiểu tử thối này!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quốc Mỹ Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook