Chương 228: Thần đánh lộn.
Lam Đậu Sinh Tam Quốc
10/11/2014
- Trương Dương, cậu đừng có dè chừng tôi… Cậu điên à?
Dương Phi trên mặt nãy giờ vẫn luôn bình tĩnh cuối cùng cũng lộ ra vẻ lo sợ.
Vừa dứt lời, Trương Dương lại đột nhiên di chuyển, Đỗ Ngọc Hằng vừa mới định bụng nhận lấy con dao găm thì thân thể Trương Dương đã đụng thẳng vào Đỗ Ngọc Hằng chẳng khác nào trực tiếp đâm thẳng vào người Đỗ Ngọc Hằng hắn.
Ngay đúng lúc ánh sáng sắc bén của con dao găm gần như kề sát lấy ngực Trương Dương, Đỗ Ngọc Hằng liền phát hiện lưỡi dao trong tay hắn mà cầm như vậy có thể lần lượt Trương Dương hết sức, lại ngạnh sinh sinh mà dán Trương Dương ngực sai thân mà qua, sau đó cái ót đã trúng thật mạnh một khửu tay, thân mình không tự chủ được mà ngã nhào về phía trước, cố sức lọ mọ chạy thêm được vài bước rồi liền ngã lăn xuống mặt đường quốc lộ, tưởng chừng như nửa ngày chẳng thể đứng dậy được.
Nhưng Trương Dương cũng không có dừng lại, mà lại dựa thế đưa chân một chút, thả người một cái đã đến trước mặt cái tên tráng hán đang kề dao trên mặt Dương Phi.
- Ha!
Tên tráng hán ấy cũng không phải là thằng ngốc, ngay tức khắc xiết dao, đã không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, thẳng tay định vẽ lên khuôn mặt Dương Phi. Nhưng dao còn chưa kịp kề lên gương mặt nõn nà của cô, thì một bàn tay đã vòng lại đây, thẳng lăng lăng mà nắm chắc lưỡi dao găm trong tay hắn, khiến cho hắn vô pháp tái cắt lấy đi.
Tên tráng hán ngẩn ngơ, cư nhiên còn có người không muốn sống như vậy sao, đây không phải là chỉ có TV thượng tài năng nhìn đến hình ảnh sao? Cái này ý tưởng vừa mới chợt lóe mà qua, một cái cực đại thiết quyền đã muốn hung hăng mà đảo tại bộ mặt hắn.
Một lực thật lớn đánh vào, nháy mắt oanh khiến khuôn mặt hắn lệch hẳn sang một bên, gắng sức một mặt, hàm trên cùng cằm mãnh liệt uốn éo, trực tiếp trật khớp, máu loãng lôi cuốn ba bốn cái răng đồng thời quăng đi ra.
- Đừng!
Tên tráng hạn nọ nhổ ra con dao găm dính đầy máu tươi, ngửa đầu ngã quỵ.
Trương Dương nhìn tên tráng hán ấy bây giờ đã không còn có sức chiến đấu mới quay đầu lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn nhìn đám người còn lại, quơ quơ bàn tay còn dính đầy máu tươi, nghiêng người chắn trước thân mình Dương Phi, cũng không quay đầu lại mà hỏi han cô.
- Không có chuyện gì chứ?
- Cậu… điên rồi à?
Dương Phi nhìn chăm chằm theo dõi hắn từ phía sau lưng, nhìn bàn tay phải còn chảy đầy máu tươi của hắn trong lòng cô đau nhức một hồi, hai mắt xinh đẹp như ẩm ướt, nháy mắt làm tan tầng băng tuyết mỏng manh đã bưng kín lâu nay khiến cho nước mắt trong suốt ngưng tụ lại lặng yên trên vành mắt.
Vì cái gì mỗi lần vào đúng lúc cô gặp nguy nan, người đàn ông trước mắt này đều sẽ đúng lúc xuất hiện trước mặt cô giống như thần bảo hộ. Mới vừa rồi, trong tay của hắn nắm con dao găm một màn kia, cô lập tức liền ngây người, tuy rằng cô không tin trên thế giới này có cái gì là tình cảm chân thành tha thiết, nhưng giờ phút này cô tin. Nếu như nói trên thế giới này, còn có một người nguyện ý vì cô mà trả giá hết thảy, cô tin tưởng Trương Dương sẽ là người đó.
- Có đau hay không, tôi chở cậu đi bệnh viện?
Cô vươn tay kéo Trương Dương rời đi, kéo hắn hướng chạy về phía chiếc Z4 của mình.
Mấy tên tráng hán to lớn vạm vỡ kia, bao gồm cả Tề Tiểu Tiểu chứng kiến tận mắt từng chi tiết màn trình diễn của Trương Dương, toàn bộ đều ngây ngơ không có một ai dám tiến lên trước, đúng hơn là ngay tại thời điểm đó hết thảy đã hóa đá rồi.
Bỗng thình lình truyền đến một thanh âm phanh xe ô tô chói tai, ngay sau đó là một tiếng nặng nề do xương cốt vỡ vụn vì bị bánh xe chèn qua. Cái loại âm thanh này nghe thôi cũng thấy thật kinh khủng.
Hết thảy mọi người tại đó đều nghiêng đầu ngó nhìn chiếc xe màu trắng bánh mỳ tông bẹp người đứng bên cạnh bọn họ, rồi nhanh chóng rời đi. Vết máu kinh người còn vương vất theo lốp xe hướng về phía trước mà dây ra be bét.
- Đỗ thiếu…
Người đàn ông vạm vỡ tên Bức Tử kia trong nháy mắt trợn tròn cả hai mắt, nhìn chằm chằm vào một thân thể be bét máu và thịt đang điên cuồng rống lên cách hắn không đủ năm mét.
Đỗ Ngọc Hằng vừa mới bị Trương Dương đánh cho một quyền, còn đang nằm lăn lộn trên đường quốc lộ, lại bị xe tông cho bẹp dí. Mấy người đàn ông vạm vỡ tay sai của hắn vừa mới từ trạng thái hóa đá nhanh chóng khôi phục trở lại, chứng kiến tình cảnh như vậy lại một lần nữa rơi vào trạng thái hóa đá.
Rồi sau đó, một người trong số bọn họ rống lớn lên một tiếng, ngoài ra mọi người đều phản ứng trở lại ngay lập tức vọt đi.
Bánh xe nghiền thẳng qua ngực Đỗ Ngọc Hằng, trực tiếp đâm nát vụn quả tim hắn. Giờ phút này mắt, mũi, mồm miệng hắn đều hộc máu tươi ra ngoài, hắn cố sức duỗi đôi tay chỉ chỉ Trương Dương, rồi ngay sau đó không còn sức lực mà rũ xuống.
- Liều mạng với ngươi.
Những tên tráng hán thấy đồng bọn la lớn vậy đều theo Bức Tử cầm đầu cùng nhau hướng thẳng về phía Trương Dương. Chỉ có điều còn chưa kịp chạm vào Trương Dương thì xa xa một số lớn xe cảnh sát đã sắp chạy tới đây rồi.
- Trương Dương, mày chờ đấy mà đền mạng cho Đỗ thiếu đi.
Cái người tên Bức Tử kia hai mắt thù hằn mà nhìn thẳng vào Trương Dương, lạnh lùng mà nói.
Trương Dương cuộn tròn bàn tay phải còn dính đầy máu, lãnh đạm mà nhìn phía xa xa thân thể không nhúc nhích nổi của Đỗ Ngọc Hằng, hồi lâu, chậm rãi nói ra duy chỉ một câu.
- Gieo gió gặt bão!
- Hệ thống nhắc nhở, thấy việc nghĩa hăng hái làm, cứu lại Dương Phi trong tay kẻ bắt cóc, hệ thống thưởng cho ba điểm tích phân. Số điểm tích phân hệ thống hiện tại của chủ nhân là mười bốn điểm…
- Hệ thống nhắc nhở, thấy việc nghĩa hăng hái làm, chủ nhân hệ thống cứu giúp một người cảnh sát trong tay kẻ bắt cóc, hệ thống thưởng cho hai điểm tích phân. Số điểm tích phân hệ thống hiện tại của chủ nhân là mười sáu điểm…
Còn chuyện xảy ra với Đỗ Ngọc Hằng, đích xác là hắn có ẩu đả nhưng không phải là người giết chết hắn, hệ thống cũng không có khấu trừ điểm tích phân của Trương Dương. Cho nên, theo cách khác mà nói thì cái chết của Đỗ Ngọc Hằng cũng không có quan hệ tới Trương Dương.
Chỉ có điều, đây cũng không phải là hắn có thể trực tiếp thoát được liên quan tới cái chết của hắn ta. Người Đỗ gia nhất định sẽ cho là hắn là hung thủ giết người, giết đại công tử nhà họ. Tuy rằng Trương Dương cũng không có quan tâm bọn họ cảm thấy thế nào hay sẽ toan tính điều gì nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẵn lòng gánh vác tội danh giết con em nhà họ này.
Hắn nhìn nhìn vết máu be bét phía trước rồi lại lạnh lùng mà nhìn chằm chằm tên đàn ông to cao tên gọi Bức Tử kia mà nói rằng.
- Nếu ngươi không đến nỗi ngu ngốc thì nên biết vì cái gì mà chiếc xe kia đúng lúc lại nghiền chính xác qua ngực hắn.
Cái người đàn ông cao lớn tên Bức Tử kia nghe Trương Dương nói vậy cũng nhìn nhìn vết máu lan tràn còn vương trên mặt đất, quả nhiên, quỹ đạo chạy của chiếc xe đó đúng là có vấn đề.
- Vậy thì sao nào? Nếu không phải vì ngươi thì Đỗ thiếu cũng chẳng vô duyên vô cớ mà nằm lăn trên đường quốc lộ làm gì? Chiếc xe kia, và kể cả ngươi đều sẽ không thoát khỏi liên quan. Nếu ngươi cho là người nhà Đỗ gia tự rước lấy chuyện này, vậy thì ngươi cứ chờ mà xem.
Bức Tử nhìn nhìn cảnh sát đã tiến lại gần, trên mặt cũng không lộ ra chút nét kinh hoàng nào.
- Chúng ta đây rất nhanh cũng có thể đi ra được, chỉ có điều, người cứ chờ đấy mà xem cơn báo thù thịnh nộ của Đỗ gia đi.
Nghe hắn nói vậy, Trương Dương cũng không nhịn được mà lộ ra một nụ cười lạnh, nhìn hắn một cái mà nói rằng.
- Có thả hay không cũng thế mà thôi. Đỗ gia à? Mặc dù những người đó có không tới tìm ta đi nữa, thì yên tâm, ta sớm muộn gì cũng có ngày đến tìm bọn họ.
Trương Dương cuộn trong bàn tay mà quơ quơ, thực ra hai tay của hắn hiện tại cũng là đau đến gần chết, vừa rồi chính hắn cũng không biết là móc đâu ra dũng khí mà lại nghĩ tới chuyện dùng tay không mà nắm trọn lưỡi dao. Nếu mà cho hắn cơ hội làm lại đoạn đó thì hắn cũng không nghĩ là mình có thể có lại dũng khí như vậy nữa hay không.
Cảnh sát chính là do mỹ nữ cảnh sát mắt to kia báo đến, nguyên nhân rất đơn giản là bởi vì cô nhận ra được Dương Phi. Tin tức kinh thiên động địa về Trương Dương và Dương Phi đoạn thời gian trước cô đã nghe quá nhiều nên thuộc nằm lòng.
Vốn là cô đã hết ca trực, đang chuẩn bị quay lại nhà mình ở khu Lâm Hải để nghỉ trưa, nhưng mà đột nhiên cô lại nhìn thấy chiếc xe Z4 màu hồng của Dương Phi, mà lúc bấy giờ cô còn chưa biết người lái là Dương Phi, bị ba chiếc xe Toyota màu đen vây quanh, cho nên lo sợ sẽ xảy ra sự cố giao thông ngoài ý muốn và ngay khi nhìn thấy người ngồi trên xe là Dương Phi cô cũng đã cơ bản hiểu được là đang xảy ra chuyện gì.
Nhất định là có người muốn gây khó dễ cho cô ấy, cô cũng không có hành động cẩu thả, đầu tiên là gọi điện đàm về báo cảnh sát trực ban rồi tiếp đó mới vịn vào cớ kiểm tra và khám xét để kéo dài thời gian.
Cô vốn là tưởng rằng mình có thể kéo dài thời gian đủ để cảnh sát tới nơi được, nhưng kết quả lại không như cô nghĩ, đám người kia lại có thể kiêu ngạo đến mức ngay cả cảnh sát như cô cũng dám động thủ bắt đi. May mắn là Trương Dương vừa lúc tới nơi, nếu không thì hậu quả có thể nói là cô không thể tưởng tượng nổi.
Đỗ Ngọc Hằng chết trên đường đưa tới bệnh viện, hai mắt hắn trợn lên, nhưng mà ai cũng không biết hắn muốn nói điều gì. Chỉ có điều, đối với Trương Dương hắn nhất định là oán hận tới cực điểm rồi.
Bởi vì có Tề Tiểu Tiểu làm chứng rằng Đỗ Ngọc Hằng và thủ hạ vì khả nghi là cố tình bắt cóc cho nên toàn bộ bị bắt ngay tại trận, Trương Dương thì được sự cho phép là đưa đến bệnh viện băng bó vết thương. Sau khi băng bó tốt xong thì cùng với Dương Phi quay lại sở để kê khai khẩu cung.
Vừa mới khai báo xong, vốn là theo trình tự bọn họ có thể đi rồi, chỉ có điều hai người họ còn chưa đi được bao xa thì đã thấy đám người Kiều Hi Nhi, Hứa Đan Lộ còn có cả Trần Thiên Hùng đứng chờ kéo bọn họ lên xe.
Nhưng lại bị năm sáu tên cảnh sát ngăn cản.
Hơn nữa, đây không phải là cảnh sát vùng Mai Ninh này, hai người trong số họ xuất trình căn cước, bọn họ vừa thấy mới phát hiện là một người là từ Minh Châu tới, còn một người khác là công an trực thuộc nói rằng Trương Dương là kẻ khả nghi mưu sát, muốn đem hắn thẳng về Minh Châu để điều tra.
Kiều Hi Nhi vừa thấy, tức khắc cười lạnh một hồi.
- Lệnh bắt người đâu?
Cô đương nhiên không phải là kẻ ngu si, người tới là cảnh sát hình sự Minh Châu, cũng có cả công an thính tỉnh, rồi lại nhìn nhìn cấp bậc, cao cao thấp thấp có cả, rõ ràng là định mở hội nghị tại Mai Ninh đây.
Điều này chứng tỏ là bọn họ có người chỉ đạo đằng sau...
Dương Phi trên mặt nãy giờ vẫn luôn bình tĩnh cuối cùng cũng lộ ra vẻ lo sợ.
Vừa dứt lời, Trương Dương lại đột nhiên di chuyển, Đỗ Ngọc Hằng vừa mới định bụng nhận lấy con dao găm thì thân thể Trương Dương đã đụng thẳng vào Đỗ Ngọc Hằng chẳng khác nào trực tiếp đâm thẳng vào người Đỗ Ngọc Hằng hắn.
Ngay đúng lúc ánh sáng sắc bén của con dao găm gần như kề sát lấy ngực Trương Dương, Đỗ Ngọc Hằng liền phát hiện lưỡi dao trong tay hắn mà cầm như vậy có thể lần lượt Trương Dương hết sức, lại ngạnh sinh sinh mà dán Trương Dương ngực sai thân mà qua, sau đó cái ót đã trúng thật mạnh một khửu tay, thân mình không tự chủ được mà ngã nhào về phía trước, cố sức lọ mọ chạy thêm được vài bước rồi liền ngã lăn xuống mặt đường quốc lộ, tưởng chừng như nửa ngày chẳng thể đứng dậy được.
Nhưng Trương Dương cũng không có dừng lại, mà lại dựa thế đưa chân một chút, thả người một cái đã đến trước mặt cái tên tráng hán đang kề dao trên mặt Dương Phi.
- Ha!
Tên tráng hán ấy cũng không phải là thằng ngốc, ngay tức khắc xiết dao, đã không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, thẳng tay định vẽ lên khuôn mặt Dương Phi. Nhưng dao còn chưa kịp kề lên gương mặt nõn nà của cô, thì một bàn tay đã vòng lại đây, thẳng lăng lăng mà nắm chắc lưỡi dao găm trong tay hắn, khiến cho hắn vô pháp tái cắt lấy đi.
Tên tráng hán ngẩn ngơ, cư nhiên còn có người không muốn sống như vậy sao, đây không phải là chỉ có TV thượng tài năng nhìn đến hình ảnh sao? Cái này ý tưởng vừa mới chợt lóe mà qua, một cái cực đại thiết quyền đã muốn hung hăng mà đảo tại bộ mặt hắn.
Một lực thật lớn đánh vào, nháy mắt oanh khiến khuôn mặt hắn lệch hẳn sang một bên, gắng sức một mặt, hàm trên cùng cằm mãnh liệt uốn éo, trực tiếp trật khớp, máu loãng lôi cuốn ba bốn cái răng đồng thời quăng đi ra.
- Đừng!
Tên tráng hạn nọ nhổ ra con dao găm dính đầy máu tươi, ngửa đầu ngã quỵ.
Trương Dương nhìn tên tráng hán ấy bây giờ đã không còn có sức chiến đấu mới quay đầu lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn nhìn đám người còn lại, quơ quơ bàn tay còn dính đầy máu tươi, nghiêng người chắn trước thân mình Dương Phi, cũng không quay đầu lại mà hỏi han cô.
- Không có chuyện gì chứ?
- Cậu… điên rồi à?
Dương Phi nhìn chăm chằm theo dõi hắn từ phía sau lưng, nhìn bàn tay phải còn chảy đầy máu tươi của hắn trong lòng cô đau nhức một hồi, hai mắt xinh đẹp như ẩm ướt, nháy mắt làm tan tầng băng tuyết mỏng manh đã bưng kín lâu nay khiến cho nước mắt trong suốt ngưng tụ lại lặng yên trên vành mắt.
Vì cái gì mỗi lần vào đúng lúc cô gặp nguy nan, người đàn ông trước mắt này đều sẽ đúng lúc xuất hiện trước mặt cô giống như thần bảo hộ. Mới vừa rồi, trong tay của hắn nắm con dao găm một màn kia, cô lập tức liền ngây người, tuy rằng cô không tin trên thế giới này có cái gì là tình cảm chân thành tha thiết, nhưng giờ phút này cô tin. Nếu như nói trên thế giới này, còn có một người nguyện ý vì cô mà trả giá hết thảy, cô tin tưởng Trương Dương sẽ là người đó.
- Có đau hay không, tôi chở cậu đi bệnh viện?
Cô vươn tay kéo Trương Dương rời đi, kéo hắn hướng chạy về phía chiếc Z4 của mình.
Mấy tên tráng hán to lớn vạm vỡ kia, bao gồm cả Tề Tiểu Tiểu chứng kiến tận mắt từng chi tiết màn trình diễn của Trương Dương, toàn bộ đều ngây ngơ không có một ai dám tiến lên trước, đúng hơn là ngay tại thời điểm đó hết thảy đã hóa đá rồi.
Bỗng thình lình truyền đến một thanh âm phanh xe ô tô chói tai, ngay sau đó là một tiếng nặng nề do xương cốt vỡ vụn vì bị bánh xe chèn qua. Cái loại âm thanh này nghe thôi cũng thấy thật kinh khủng.
Hết thảy mọi người tại đó đều nghiêng đầu ngó nhìn chiếc xe màu trắng bánh mỳ tông bẹp người đứng bên cạnh bọn họ, rồi nhanh chóng rời đi. Vết máu kinh người còn vương vất theo lốp xe hướng về phía trước mà dây ra be bét.
- Đỗ thiếu…
Người đàn ông vạm vỡ tên Bức Tử kia trong nháy mắt trợn tròn cả hai mắt, nhìn chằm chằm vào một thân thể be bét máu và thịt đang điên cuồng rống lên cách hắn không đủ năm mét.
Đỗ Ngọc Hằng vừa mới bị Trương Dương đánh cho một quyền, còn đang nằm lăn lộn trên đường quốc lộ, lại bị xe tông cho bẹp dí. Mấy người đàn ông vạm vỡ tay sai của hắn vừa mới từ trạng thái hóa đá nhanh chóng khôi phục trở lại, chứng kiến tình cảnh như vậy lại một lần nữa rơi vào trạng thái hóa đá.
Rồi sau đó, một người trong số bọn họ rống lớn lên một tiếng, ngoài ra mọi người đều phản ứng trở lại ngay lập tức vọt đi.
Bánh xe nghiền thẳng qua ngực Đỗ Ngọc Hằng, trực tiếp đâm nát vụn quả tim hắn. Giờ phút này mắt, mũi, mồm miệng hắn đều hộc máu tươi ra ngoài, hắn cố sức duỗi đôi tay chỉ chỉ Trương Dương, rồi ngay sau đó không còn sức lực mà rũ xuống.
- Liều mạng với ngươi.
Những tên tráng hán thấy đồng bọn la lớn vậy đều theo Bức Tử cầm đầu cùng nhau hướng thẳng về phía Trương Dương. Chỉ có điều còn chưa kịp chạm vào Trương Dương thì xa xa một số lớn xe cảnh sát đã sắp chạy tới đây rồi.
- Trương Dương, mày chờ đấy mà đền mạng cho Đỗ thiếu đi.
Cái người tên Bức Tử kia hai mắt thù hằn mà nhìn thẳng vào Trương Dương, lạnh lùng mà nói.
Trương Dương cuộn tròn bàn tay phải còn dính đầy máu, lãnh đạm mà nhìn phía xa xa thân thể không nhúc nhích nổi của Đỗ Ngọc Hằng, hồi lâu, chậm rãi nói ra duy chỉ một câu.
- Gieo gió gặt bão!
- Hệ thống nhắc nhở, thấy việc nghĩa hăng hái làm, cứu lại Dương Phi trong tay kẻ bắt cóc, hệ thống thưởng cho ba điểm tích phân. Số điểm tích phân hệ thống hiện tại của chủ nhân là mười bốn điểm…
- Hệ thống nhắc nhở, thấy việc nghĩa hăng hái làm, chủ nhân hệ thống cứu giúp một người cảnh sát trong tay kẻ bắt cóc, hệ thống thưởng cho hai điểm tích phân. Số điểm tích phân hệ thống hiện tại của chủ nhân là mười sáu điểm…
Còn chuyện xảy ra với Đỗ Ngọc Hằng, đích xác là hắn có ẩu đả nhưng không phải là người giết chết hắn, hệ thống cũng không có khấu trừ điểm tích phân của Trương Dương. Cho nên, theo cách khác mà nói thì cái chết của Đỗ Ngọc Hằng cũng không có quan hệ tới Trương Dương.
Chỉ có điều, đây cũng không phải là hắn có thể trực tiếp thoát được liên quan tới cái chết của hắn ta. Người Đỗ gia nhất định sẽ cho là hắn là hung thủ giết người, giết đại công tử nhà họ. Tuy rằng Trương Dương cũng không có quan tâm bọn họ cảm thấy thế nào hay sẽ toan tính điều gì nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẵn lòng gánh vác tội danh giết con em nhà họ này.
Hắn nhìn nhìn vết máu be bét phía trước rồi lại lạnh lùng mà nhìn chằm chằm tên đàn ông to cao tên gọi Bức Tử kia mà nói rằng.
- Nếu ngươi không đến nỗi ngu ngốc thì nên biết vì cái gì mà chiếc xe kia đúng lúc lại nghiền chính xác qua ngực hắn.
Cái người đàn ông cao lớn tên Bức Tử kia nghe Trương Dương nói vậy cũng nhìn nhìn vết máu lan tràn còn vương trên mặt đất, quả nhiên, quỹ đạo chạy của chiếc xe đó đúng là có vấn đề.
- Vậy thì sao nào? Nếu không phải vì ngươi thì Đỗ thiếu cũng chẳng vô duyên vô cớ mà nằm lăn trên đường quốc lộ làm gì? Chiếc xe kia, và kể cả ngươi đều sẽ không thoát khỏi liên quan. Nếu ngươi cho là người nhà Đỗ gia tự rước lấy chuyện này, vậy thì ngươi cứ chờ mà xem.
Bức Tử nhìn nhìn cảnh sát đã tiến lại gần, trên mặt cũng không lộ ra chút nét kinh hoàng nào.
- Chúng ta đây rất nhanh cũng có thể đi ra được, chỉ có điều, người cứ chờ đấy mà xem cơn báo thù thịnh nộ của Đỗ gia đi.
Nghe hắn nói vậy, Trương Dương cũng không nhịn được mà lộ ra một nụ cười lạnh, nhìn hắn một cái mà nói rằng.
- Có thả hay không cũng thế mà thôi. Đỗ gia à? Mặc dù những người đó có không tới tìm ta đi nữa, thì yên tâm, ta sớm muộn gì cũng có ngày đến tìm bọn họ.
Trương Dương cuộn trong bàn tay mà quơ quơ, thực ra hai tay của hắn hiện tại cũng là đau đến gần chết, vừa rồi chính hắn cũng không biết là móc đâu ra dũng khí mà lại nghĩ tới chuyện dùng tay không mà nắm trọn lưỡi dao. Nếu mà cho hắn cơ hội làm lại đoạn đó thì hắn cũng không nghĩ là mình có thể có lại dũng khí như vậy nữa hay không.
Cảnh sát chính là do mỹ nữ cảnh sát mắt to kia báo đến, nguyên nhân rất đơn giản là bởi vì cô nhận ra được Dương Phi. Tin tức kinh thiên động địa về Trương Dương và Dương Phi đoạn thời gian trước cô đã nghe quá nhiều nên thuộc nằm lòng.
Vốn là cô đã hết ca trực, đang chuẩn bị quay lại nhà mình ở khu Lâm Hải để nghỉ trưa, nhưng mà đột nhiên cô lại nhìn thấy chiếc xe Z4 màu hồng của Dương Phi, mà lúc bấy giờ cô còn chưa biết người lái là Dương Phi, bị ba chiếc xe Toyota màu đen vây quanh, cho nên lo sợ sẽ xảy ra sự cố giao thông ngoài ý muốn và ngay khi nhìn thấy người ngồi trên xe là Dương Phi cô cũng đã cơ bản hiểu được là đang xảy ra chuyện gì.
Nhất định là có người muốn gây khó dễ cho cô ấy, cô cũng không có hành động cẩu thả, đầu tiên là gọi điện đàm về báo cảnh sát trực ban rồi tiếp đó mới vịn vào cớ kiểm tra và khám xét để kéo dài thời gian.
Cô vốn là tưởng rằng mình có thể kéo dài thời gian đủ để cảnh sát tới nơi được, nhưng kết quả lại không như cô nghĩ, đám người kia lại có thể kiêu ngạo đến mức ngay cả cảnh sát như cô cũng dám động thủ bắt đi. May mắn là Trương Dương vừa lúc tới nơi, nếu không thì hậu quả có thể nói là cô không thể tưởng tượng nổi.
Đỗ Ngọc Hằng chết trên đường đưa tới bệnh viện, hai mắt hắn trợn lên, nhưng mà ai cũng không biết hắn muốn nói điều gì. Chỉ có điều, đối với Trương Dương hắn nhất định là oán hận tới cực điểm rồi.
Bởi vì có Tề Tiểu Tiểu làm chứng rằng Đỗ Ngọc Hằng và thủ hạ vì khả nghi là cố tình bắt cóc cho nên toàn bộ bị bắt ngay tại trận, Trương Dương thì được sự cho phép là đưa đến bệnh viện băng bó vết thương. Sau khi băng bó tốt xong thì cùng với Dương Phi quay lại sở để kê khai khẩu cung.
Vừa mới khai báo xong, vốn là theo trình tự bọn họ có thể đi rồi, chỉ có điều hai người họ còn chưa đi được bao xa thì đã thấy đám người Kiều Hi Nhi, Hứa Đan Lộ còn có cả Trần Thiên Hùng đứng chờ kéo bọn họ lên xe.
Nhưng lại bị năm sáu tên cảnh sát ngăn cản.
Hơn nữa, đây không phải là cảnh sát vùng Mai Ninh này, hai người trong số họ xuất trình căn cước, bọn họ vừa thấy mới phát hiện là một người là từ Minh Châu tới, còn một người khác là công an trực thuộc nói rằng Trương Dương là kẻ khả nghi mưu sát, muốn đem hắn thẳng về Minh Châu để điều tra.
Kiều Hi Nhi vừa thấy, tức khắc cười lạnh một hồi.
- Lệnh bắt người đâu?
Cô đương nhiên không phải là kẻ ngu si, người tới là cảnh sát hình sự Minh Châu, cũng có cả công an thính tỉnh, rồi lại nhìn nhìn cấp bậc, cao cao thấp thấp có cả, rõ ràng là định mở hội nghị tại Mai Ninh đây.
Điều này chứng tỏ là bọn họ có người chỉ đạo đằng sau...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.