Chương 94: Trả giá gấp 10 lần (1)
Lam Đậu Sinh Tam Quốc
03/10/2013
Kiều Hi Nhi hình như là đang ngủ bị đánh thức, ngữ khí có vẻ có chút không vui:
- Sao cậu không ở nhà? Còn nữa, trễ như thế tìm tôi để làm chi? Tôi không cần ngủ à?
Trương Dương nhíu mày, hỏi:
- Cô uống rượu à?
Bên kia Kiều Hi Nhi hiển nhiên sửng sốt một chút, một lát sau mới tò mò hỏi han:
- Làm sao cậu biết?
- Làm sao biết? Tôi quen cô lâu như vậy, cô chỉ uống rượu ba lần, mỗi lần uống xong yết hầu liền không thoải mái, nói chuyện liền như thế này, tôi có thể nhận không ra được sao?
Trương Dương dừng một chút, hỏi,
- Có phải là cô có chuyện gì giấu tôi hay không?
Kiều Hi Nhi trầm mặc một hồi, mắng:
- Thần kinh, nói đi, trễ như thế gọi điện thoại cho tôi khẳng định có việc gấp.
- Cho tôi mượn một trăm vạn, tôi lập tức cần dùng!
Trương Dương nghĩ nghĩ, mở miệng nói.
Kiều Hi Nhi sửng sốt một chút, Trương Dương lập tức nghe được điện thoại bên kia có tiếng mặc quần áo:
- Trương Dương, có phải cậu gặp phải phiền toái gì hay không?
- Không có, không phải tôi, một bằng hữu bị bệnh nặng đang cấp cứu, tiền không đủ.
Nghe được ngữ khí biến đổi cùng quan tâm của Kiều Hi Nhi, Trương Dương thấy hơi áy náy, nha đầu kia phỏng chừng cho là mình gặp phải chuyện phiền toái gì đó.
- A, như vậy sao, một trăm vạn đúng không, cậu cho tôi số tài khoản ... À, này, cậu ở đâu, tôi tự đưa qua cho cậu.
- Bà chị, cô quên cô đã uống rượu sao?
Trương Dương thở dài nói:
- Hơn nữa đã trễ thế này, tôi không muốn một mình cô đi ra ngoài …
Điện thoại đầu kia, Kiều Hi Nhi trầm mặc một hồi, mắng câu:
- Hừ, cậu nghĩ tôi là ai, nhiều lắm tôi để June cùng Điền sư tỷ theo giúp tôi!
- Thôi không cần, trước mười hai giờ tôi sẽ trở về.
Trương Dương nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn không thể cho nàng giao du với kẻ xấu.
Kiều Hi Nhi hừ vài câu, cuối cùng mới tức giận mà nói rằng:
- Được, vậy tùy cậu, tôi lười làm chuyện phá hoại với cậu, tài khoản gửi lại cho tôi.
Cúp điện thoại, Trương Dương gửi cho nàng một tin nhắn, cho nàng tài khoản ngân hàng của mình.
Lại qua đại khái không đến mười phút, hắn nhận được tin nhắn từ hệ thống ngân hàng, một trăm vạn đã đến! Trương Dương không nói gì mà há miệng thở dốc, không biết nàng làm như thế nào chuyển tới được.
Viết xong chi phiếu, Trương Dương bắt lập tức đến phố Tiêm Thủy, nơi này, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu.
Đầy đường cái là cảnh xa hoa truỵ lạc, trên đường toàn đầu người, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy đám du côn tốp năm tốp ba ngậm thuốc ôm vài cô gái ăn mặc bại lộ gần hết, kề vai sát cánh tại bàn bi-a cùng quán rượu ven đường.
Đầu đường, bên cạnh một nhà ăn bán lẻ, hai người đeo khuyên tai, khuyên mũi, nhuộm tóc xanh đang trò chuyện phiếm, bộ dạng cung kính trước một tên tóc vàng.
Một người trong đó từ trong túi lấy ra một bao Trung Hoa, rút một điếu, lấy lòng mà đặt lên môi tên tóc vàng, tay kia thì lấy ra cái bật lửa muốn châm thuốc.
Lửa còn chưa cháy lên, điếu thuốc bên miệng người nọ lại không cánh mà bay, bị người ta trực tiếp cầm mất.
Một tên du côn lập tức phát hiện người khởi xướng, một người điểm trai cao cao, mang theo dáng vẻ thư sinh tuổi trẻ, đang đứng ở sau lưng ba người, thuốc mà hắn đưa cho tên tóc vàng, bị người tuổi trẻ kia nhẹ nhàng xoay ở trong tay.
- ** mày muốn chết à!
Tên bị lấy mất thuốc không nói hai lời, trực tiếp vươn tay muốn đi đánh người tuổi trẻ kia.
Nhưng tay còn chưa ra ngoài, người nọ trước hết vỗ một bàn tay hung hăng trước mặt tên tóc vàng.
- Hừ! Ngươi nói ai muốn chết hả? Mắt chó mù à?
Hoàng Mao hung hăng thu quyền, một bên cười nịnh nhìn về phía nam tử trẻ tuổi kia nói rằng:
- Anh Trương, cơn gió nào đưa anh tới ở đây?
Trương Dương vươn tay chà xát, nhìn nhìn xa xa xa hoa truỵ lạc, thản nhiên mà nói rằng:
- Tôi tìm Trần Thiên Hùng!
Trần Thiên Hùng là lão Đại của bọn A Cẩu, hay gọi Hùng ca. Lý Kính Đông nói cho hắn biết, Trương Dương nhớ rõ lần trước khi đánh nhau ở phố Tiên Thủy hắn cũng nói là tên này, cũng không biết thiệt giả.
Phố Tiên Thủy, quán trà Lộ Phát, trong phòng một gian yên tĩnh lầu ba, dưới ánh đèn u ám, Trần Thiên Hùng cúi đầu nhìn chén trà Thiết Quan Âm trong tay vừa mới pha còn tản ra hương trà nồng đậm, nhẹ nhàng chuyển động một vòng.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn uống trà ở trong quán trà mang khí tức văn hóa như này, giống đặc vụ gặp mặt một người tuổi còn trẻ.
Đổi là những người khác, hắn cũng sẽ không thèm để ý, nhưng người trước mắt này có chút bất đồng, bởi vì hắn là Trương Dương. Ngoài một thân thủ tốt, còn có quan hệ mật thiết cùng Kiều gia thế lực khổng lồ, xác thực mà nói, hắn cùng một vị Đại tiểu thư trực hệ của Kiều gia có quan hệ rất gần gũi.
Vừa mới bắt đầu hắn cho rằng Trương Dương chỉ là bảo tiêu của thiên kim tiểu thư đó, nhưng hiện tại hắn biết mình sai, hai người này thoạt nhìn giống như là bằng hữu hay tình nhân.
Có thể làm cho Đại tiểu thư của Kiều gia đối xử với hắn như vậy, Trần Thiên Hùng biết mình không thể trêu chọc được, nhưng đương nhiên, cũng không cần trốn hắn.
Trần Thiên Hùng bưng lên cái chén, giơ đến bên mũi, một mùi hương nồng đậm của trà nhanh chóng chui vào trong lỗ mũi, khiến người ta bất giác tinh thần rung lên, hắn ngụm một hơi, đặt cái chén xuống mặt bàn, nhìn Trương Dương, nhẹ giọng nói:
- Nửa đêm rồi, không phải chỉ đơn giản mời tôi uống trà như vậy chứ?
Hai chữ uống trà này để hắn cảm thấy thực đản tim, cảm giác thật giống như là bị mời vào cục cảnh sát vậy.
- Muốn nhờ anh giúp chút chuyện!
Trương Dương nhìn hắn một cái, người trước mắt này mặt chữ điền, mới nhìn ánh mắt của hắn, trong trống rỗng mang theo một tia lợi hại ngẫu nhiên tiết lộ ra, nhưng lơ đãng lại sẽ phát hiện, sau lưng ánh mắt trống rỗng cất dấu một tia cảnh giác khiến người khó có thể phát hiện, câu chuyện phía sau hắn khẳng định rất nhiều.
- Nhờ tôi hỗ trợ?
Trần Thiên Hùng nhíu mày, có thể làm cho người ta mở miệng muốn hắn hỗ trợ như thế, chuyện này khẳng định sẽ không nhỏ, hắn do dự một chút, bưng lên cái chén, một hơi uống sạch, hỏi,
- Chuyện gì?
Trương Dương đem chi phiếu trong túi áo ra, đặt trên mặt bàn:
- Chỗ này là một trăm vạn.
- Một trăm vạn ư?
Trần Thiên Hùng nhìn nhìn chi phiếu trên mặt bàn kia, lông mày hơi hơi nhọn lên, đây là một con số rất mê người, đối với người như hắn mà nói, vừa đủ để tâm động, khả năng mua chuộc trong lòng người trẻ tuổi kia vẫn là rất không tồi .
Hắn cười cười, nhìn nhìn Trương Dương, nói rằng:
- Xem ra khoản tiền vụ mua bán này rất lớn!
- Xế chiều hôm nay, bên đường chợ Hoành Khẩu phố Tiên Thủy, một lão nhân gần sáu mươi bị bảy tám người có thể là thân phận xã hội đen ấu đả, đến nay còn trong phòng bệnh ICU ở bệnh viện, tôi muốn anh giúp tôi tìm được bảy tám người kia.
- Chợ Hoành Khẩu?
Trần Thiên Hùng nghe vậy, khẽ cau mày, vươn tay đẩy chi phiếu lại cho Trương Dương :
- Thực xin lỗi, cái này tôi không giúp được!
Trương Dương nhìn hắn một cái, thản nhiên mà nói rằng:
- Nếu như là bởi vì quan hệ với Bạch gia, anh có thể yên tâm, bọn họ... Chống đỡ không đến cuối năm!
Trần Thiên Hùng nghe xong, thân mình hơi hơi rung lên, hắn đương nhiên biết nếu như là Kiều gia ra tay, đừng nói một Bạch thị, cho dù mười Bạch thị cũng không đủ bọn họ chơi. Nhưng người thanh niên này, hắn có năng lượng lớn như vậy sao? Cho dù hắn cùng Đại tiểu thư Kiều gia gần gũi, nhưng như vậy không có nghĩa là có thể ảnh hưởng đến quyết sách của Kiều gia, hơn nữa hắn còn mơ hồ biết gần đây người của Bạch gia cùng Kiều gia cũng rất thân cận.
Nhưng người thanh niên này lại lấy một loại ngữ khí bình tĩnh nói với hắn, xí nghiệp Bạch thị chống đỡ không nổi đến cuối năm!
Đại ca, cho dù là sinh đứa nhỏ cũng phải hoài thai gần tháng mười đấy, hiện tại đã sắp đến tháng mười một, còn có hơn một tháng là cuối năm, cho dù tính theo nông lịch, nhiều lắm cũng còn dư có ba tháng.
Ba tháng mà ngươi muốn phá đổ một công ty đã đưa ra thị trường?
- Sao cậu không ở nhà? Còn nữa, trễ như thế tìm tôi để làm chi? Tôi không cần ngủ à?
Trương Dương nhíu mày, hỏi:
- Cô uống rượu à?
Bên kia Kiều Hi Nhi hiển nhiên sửng sốt một chút, một lát sau mới tò mò hỏi han:
- Làm sao cậu biết?
- Làm sao biết? Tôi quen cô lâu như vậy, cô chỉ uống rượu ba lần, mỗi lần uống xong yết hầu liền không thoải mái, nói chuyện liền như thế này, tôi có thể nhận không ra được sao?
Trương Dương dừng một chút, hỏi,
- Có phải là cô có chuyện gì giấu tôi hay không?
Kiều Hi Nhi trầm mặc một hồi, mắng:
- Thần kinh, nói đi, trễ như thế gọi điện thoại cho tôi khẳng định có việc gấp.
- Cho tôi mượn một trăm vạn, tôi lập tức cần dùng!
Trương Dương nghĩ nghĩ, mở miệng nói.
Kiều Hi Nhi sửng sốt một chút, Trương Dương lập tức nghe được điện thoại bên kia có tiếng mặc quần áo:
- Trương Dương, có phải cậu gặp phải phiền toái gì hay không?
- Không có, không phải tôi, một bằng hữu bị bệnh nặng đang cấp cứu, tiền không đủ.
Nghe được ngữ khí biến đổi cùng quan tâm của Kiều Hi Nhi, Trương Dương thấy hơi áy náy, nha đầu kia phỏng chừng cho là mình gặp phải chuyện phiền toái gì đó.
- A, như vậy sao, một trăm vạn đúng không, cậu cho tôi số tài khoản ... À, này, cậu ở đâu, tôi tự đưa qua cho cậu.
- Bà chị, cô quên cô đã uống rượu sao?
Trương Dương thở dài nói:
- Hơn nữa đã trễ thế này, tôi không muốn một mình cô đi ra ngoài …
Điện thoại đầu kia, Kiều Hi Nhi trầm mặc một hồi, mắng câu:
- Hừ, cậu nghĩ tôi là ai, nhiều lắm tôi để June cùng Điền sư tỷ theo giúp tôi!
- Thôi không cần, trước mười hai giờ tôi sẽ trở về.
Trương Dương nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn không thể cho nàng giao du với kẻ xấu.
Kiều Hi Nhi hừ vài câu, cuối cùng mới tức giận mà nói rằng:
- Được, vậy tùy cậu, tôi lười làm chuyện phá hoại với cậu, tài khoản gửi lại cho tôi.
Cúp điện thoại, Trương Dương gửi cho nàng một tin nhắn, cho nàng tài khoản ngân hàng của mình.
Lại qua đại khái không đến mười phút, hắn nhận được tin nhắn từ hệ thống ngân hàng, một trăm vạn đã đến! Trương Dương không nói gì mà há miệng thở dốc, không biết nàng làm như thế nào chuyển tới được.
Viết xong chi phiếu, Trương Dương bắt lập tức đến phố Tiêm Thủy, nơi này, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu.
Đầy đường cái là cảnh xa hoa truỵ lạc, trên đường toàn đầu người, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy đám du côn tốp năm tốp ba ngậm thuốc ôm vài cô gái ăn mặc bại lộ gần hết, kề vai sát cánh tại bàn bi-a cùng quán rượu ven đường.
Đầu đường, bên cạnh một nhà ăn bán lẻ, hai người đeo khuyên tai, khuyên mũi, nhuộm tóc xanh đang trò chuyện phiếm, bộ dạng cung kính trước một tên tóc vàng.
Một người trong đó từ trong túi lấy ra một bao Trung Hoa, rút một điếu, lấy lòng mà đặt lên môi tên tóc vàng, tay kia thì lấy ra cái bật lửa muốn châm thuốc.
Lửa còn chưa cháy lên, điếu thuốc bên miệng người nọ lại không cánh mà bay, bị người ta trực tiếp cầm mất.
Một tên du côn lập tức phát hiện người khởi xướng, một người điểm trai cao cao, mang theo dáng vẻ thư sinh tuổi trẻ, đang đứng ở sau lưng ba người, thuốc mà hắn đưa cho tên tóc vàng, bị người tuổi trẻ kia nhẹ nhàng xoay ở trong tay.
- ** mày muốn chết à!
Tên bị lấy mất thuốc không nói hai lời, trực tiếp vươn tay muốn đi đánh người tuổi trẻ kia.
Nhưng tay còn chưa ra ngoài, người nọ trước hết vỗ một bàn tay hung hăng trước mặt tên tóc vàng.
- Hừ! Ngươi nói ai muốn chết hả? Mắt chó mù à?
Hoàng Mao hung hăng thu quyền, một bên cười nịnh nhìn về phía nam tử trẻ tuổi kia nói rằng:
- Anh Trương, cơn gió nào đưa anh tới ở đây?
Trương Dương vươn tay chà xát, nhìn nhìn xa xa xa hoa truỵ lạc, thản nhiên mà nói rằng:
- Tôi tìm Trần Thiên Hùng!
Trần Thiên Hùng là lão Đại của bọn A Cẩu, hay gọi Hùng ca. Lý Kính Đông nói cho hắn biết, Trương Dương nhớ rõ lần trước khi đánh nhau ở phố Tiên Thủy hắn cũng nói là tên này, cũng không biết thiệt giả.
Phố Tiên Thủy, quán trà Lộ Phát, trong phòng một gian yên tĩnh lầu ba, dưới ánh đèn u ám, Trần Thiên Hùng cúi đầu nhìn chén trà Thiết Quan Âm trong tay vừa mới pha còn tản ra hương trà nồng đậm, nhẹ nhàng chuyển động một vòng.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn uống trà ở trong quán trà mang khí tức văn hóa như này, giống đặc vụ gặp mặt một người tuổi còn trẻ.
Đổi là những người khác, hắn cũng sẽ không thèm để ý, nhưng người trước mắt này có chút bất đồng, bởi vì hắn là Trương Dương. Ngoài một thân thủ tốt, còn có quan hệ mật thiết cùng Kiều gia thế lực khổng lồ, xác thực mà nói, hắn cùng một vị Đại tiểu thư trực hệ của Kiều gia có quan hệ rất gần gũi.
Vừa mới bắt đầu hắn cho rằng Trương Dương chỉ là bảo tiêu của thiên kim tiểu thư đó, nhưng hiện tại hắn biết mình sai, hai người này thoạt nhìn giống như là bằng hữu hay tình nhân.
Có thể làm cho Đại tiểu thư của Kiều gia đối xử với hắn như vậy, Trần Thiên Hùng biết mình không thể trêu chọc được, nhưng đương nhiên, cũng không cần trốn hắn.
Trần Thiên Hùng bưng lên cái chén, giơ đến bên mũi, một mùi hương nồng đậm của trà nhanh chóng chui vào trong lỗ mũi, khiến người ta bất giác tinh thần rung lên, hắn ngụm một hơi, đặt cái chén xuống mặt bàn, nhìn Trương Dương, nhẹ giọng nói:
- Nửa đêm rồi, không phải chỉ đơn giản mời tôi uống trà như vậy chứ?
Hai chữ uống trà này để hắn cảm thấy thực đản tim, cảm giác thật giống như là bị mời vào cục cảnh sát vậy.
- Muốn nhờ anh giúp chút chuyện!
Trương Dương nhìn hắn một cái, người trước mắt này mặt chữ điền, mới nhìn ánh mắt của hắn, trong trống rỗng mang theo một tia lợi hại ngẫu nhiên tiết lộ ra, nhưng lơ đãng lại sẽ phát hiện, sau lưng ánh mắt trống rỗng cất dấu một tia cảnh giác khiến người khó có thể phát hiện, câu chuyện phía sau hắn khẳng định rất nhiều.
- Nhờ tôi hỗ trợ?
Trần Thiên Hùng nhíu mày, có thể làm cho người ta mở miệng muốn hắn hỗ trợ như thế, chuyện này khẳng định sẽ không nhỏ, hắn do dự một chút, bưng lên cái chén, một hơi uống sạch, hỏi,
- Chuyện gì?
Trương Dương đem chi phiếu trong túi áo ra, đặt trên mặt bàn:
- Chỗ này là một trăm vạn.
- Một trăm vạn ư?
Trần Thiên Hùng nhìn nhìn chi phiếu trên mặt bàn kia, lông mày hơi hơi nhọn lên, đây là một con số rất mê người, đối với người như hắn mà nói, vừa đủ để tâm động, khả năng mua chuộc trong lòng người trẻ tuổi kia vẫn là rất không tồi .
Hắn cười cười, nhìn nhìn Trương Dương, nói rằng:
- Xem ra khoản tiền vụ mua bán này rất lớn!
- Xế chiều hôm nay, bên đường chợ Hoành Khẩu phố Tiên Thủy, một lão nhân gần sáu mươi bị bảy tám người có thể là thân phận xã hội đen ấu đả, đến nay còn trong phòng bệnh ICU ở bệnh viện, tôi muốn anh giúp tôi tìm được bảy tám người kia.
- Chợ Hoành Khẩu?
Trần Thiên Hùng nghe vậy, khẽ cau mày, vươn tay đẩy chi phiếu lại cho Trương Dương :
- Thực xin lỗi, cái này tôi không giúp được!
Trương Dương nhìn hắn một cái, thản nhiên mà nói rằng:
- Nếu như là bởi vì quan hệ với Bạch gia, anh có thể yên tâm, bọn họ... Chống đỡ không đến cuối năm!
Trần Thiên Hùng nghe xong, thân mình hơi hơi rung lên, hắn đương nhiên biết nếu như là Kiều gia ra tay, đừng nói một Bạch thị, cho dù mười Bạch thị cũng không đủ bọn họ chơi. Nhưng người thanh niên này, hắn có năng lượng lớn như vậy sao? Cho dù hắn cùng Đại tiểu thư Kiều gia gần gũi, nhưng như vậy không có nghĩa là có thể ảnh hưởng đến quyết sách của Kiều gia, hơn nữa hắn còn mơ hồ biết gần đây người của Bạch gia cùng Kiều gia cũng rất thân cận.
Nhưng người thanh niên này lại lấy một loại ngữ khí bình tĩnh nói với hắn, xí nghiệp Bạch thị chống đỡ không nổi đến cuối năm!
Đại ca, cho dù là sinh đứa nhỏ cũng phải hoài thai gần tháng mười đấy, hiện tại đã sắp đến tháng mười một, còn có hơn một tháng là cuối năm, cho dù tính theo nông lịch, nhiều lắm cũng còn dư có ba tháng.
Ba tháng mà ngươi muốn phá đổ một công ty đã đưa ra thị trường?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.