Chương 212: Xem như anh lợi hại
Lam Đậu Sinh Tam Quốc
17/05/2014
Trương Dương cười tủm tỉm mà nhìn cô một cái, cúi đầu ghé sát vào bên tai cô thấp giọng nói:
- Buổi tối nay ngủ cùng anh!
Kiều Hi Nhi cuộn tròn đôi bàn tay trắng như phấn chậm rãi đưa lên trước mặt Trương Dương mà quơ quơ:
- Anh dám dùng chiêu này để uy hiếp em hả?
- Anh đã hy sinh rất lớn mà, không được thì coi như thôi.
Những bốn mươi điểm tích phân chứ ít ỏi gì đâu, Trương Dương đương nhiên thật sự rất là đau lòng.
- Được rồi!
Kiều Hi Nhi bốc hỏa lớn, cô quay đầu hướng về phía Cl và Hứa Đan Lộ cao giọng nói:
- Lộ Lộ, Kỳ tỷ! Đức ông chồng của hai người nói buổi tối muốn ngủ cùng…
- Gì thế, cái gì mà là muốn ngủ cùng chứ…
Trương Dương vội vàng đưa tay chặn miệng cô, không nói gì được.
- Được rồi, được rồi! Là em bắt anh nói ra đấy nhé. Nói ra rồi có như thế nào cũng đừng có trách anh nhé.
Trương Dương hắng giọng một cái, ho khan vài tiếng, chuẩn bị mở miệng.
- Ấy… đừng…
“Xem như anh lợi hại”, trong lòng Kiều Hi Nhi sợ hãi một trận muốn chết, quỷ tha ma bắt mà, không biết có phải là hắn chuẩn bị lôi ra những chuyện hồi còn bé của mình hay không nữa, cô hung hăng liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:
- Xem như anh lợi hại!
Rồi cô chìa tay kéo lấy Trương Dương, lôi hắn hướng về phía gian phòng của mình trên lầu ba. Đi được nửa đường mới quay đầu lại mà nói:
- Lộ Lộ, Kỳ tỷ! Tôi mượn đức ông chồng của hai người dùng trước một chút nhé.
- Không có việc gì, cứ việc dùng thoải mái, nhớ là mang theo cái-mà-ai-cũng-biết-là-cái-gì-ấy nhé…
Đại meo meo cao giọng bổ sung thêm.
- Chỉ có điều là đừng có làm nhiều quá nha. Hôm nay hắn cùng Lộ Lộ cũng đã làm…
Một bên Hứa Đan Lộ nghe thấy Cao Kỳ nói vậy, vẻ mặt tức khắc đen lại, nhanh chóng vươn tay che miệng cô nàng lại.
Kiều Hi Nhi nghe vậy càng không thể nói thêm được gì. Kỳ tỷ này, thật là, cùng lắm cũng chỉ hơn ta có mấy tháng thôi mà dám… Trong phòng này bây giờ cũng không phải chỉ có ba người con gái, lại dám làm thế, cô này cũng thật là…
Về đến phòng, Trương Dương tùy ý mà vứt thân mình xuống chiếc giường mềm mại của Kiều Hi Nhi, hai tay gối lên sau đầu, lười biếng mà nói:
- Ôi, mệt chết đi được. Rốt cuộc cùng có thể có cảm giác ngủ được một giấc ngon lành rồi.
- Tiểu tử thối, anh còn chưa nói chuyện chính đâu nhá. Đừng có làm bẩn giường của em!
Kiều Hi Nhi vươn tay muốn kéo Trương Dương dậy, nhưng lại bị hắn kéo ngược lại dễ như chơi, té nhào xuống bên cạnh hắn, khiến cho Trương Dương ôm trọn lấy hương thơm ngan ngát mềm dịu của cô.
Hắn ngửi mùi thơm dịu dàng phảng phất trên mái tóc của cô, cảm nhận sự mềm mại tuyệt vời của đôi núi non to lớn ép sát cơ thể, mang đến cho hắn một sự kích thích mê người.
Trương Dương cười hì hì, ghé miệng vào chiếc cổ xinh xinh của nàng mà hôn một cái, nói.
- Cái gì là chuyện chính sự đây? Chính sự à? Dù sao thì cha của em cũng đã đồng ý cho chúng ta ở cùng nhau rồi.
- Cái gì cơ ? Cha em... Cha của em đã đồng ý?
Kiều Hi Nhi cố gắng giãy dụa chui ra khỏi trong vòng tay của hắn, cô vẫn nằm úp sấp trên giường, hai tay chống lấy cằm nhìn chằm chằm Trương Dương, hỏi thăm đầy nghi ngờ :
- Làm sao có thể được chứ? Anh đã nói như thế nào?
- Nói như thế nào à ?
Trương Dương đưa môi chạm vào cái trán của cô, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nghiêng đầu cười hì hì trả lời.
- Anh đã nói là chúng ta đã « gạo nấu thành cơm » rồi !
- Cái gì ? Em giết chết anh đấy.
Kiều Hi Nhi duỗi tay với lấy cái gối ôm bên cạnh mà đập hắn lia lịa.
- Em cho anh nói hươu nói vượn à ? Ai cho anh nói vớ nói vẩn thế ? Nếu mà anh nói việc như thế để cho ông nội biết được thì ông ấy kiểu gì cũng cho người lột da anh cho mà xem !
- Vậy phải làm sao bây giờ? Anh còn nói là trong bụng em bây giờ đã có hài tử của anh rồi.
Trương Dương vẻ mặt kinh hoảng mà nói.
- Trong bụng có hài tử của anh?... Anh là đồ trời đánh, em không để yên cho anh được…
Kiều Hi Nhi phát hiện là nguyên có chiếc gối mà đánh hắn thì không đủ được, lại còn đánh mỏi cả đôi tay của mình, suy nghĩ một hồi lại xiết chặt đôi bàn tay của mình, buông tha chiếc gối rồi xòe bàn tay trắng như phấn ra như móng vuốt mà hung hăng nhéo hắn một trận.
- Anh nhất định phải chết…
- Không đúng, tiểu tử thối anh nhất định là lừa dối em.
Nhưng Kiều Hi Nhi cũng rất nhanh mà phản ứng lại, người này rõ ràng là lừa dối cô mà. Nếu mà hắn thật sự nói với cha cô là cô đã mang thai đứa nhỏ của hắn thì sớm đã bị ông xé xác ra thành từng mảnh nhỏ rồi, không thể nào có chuyện giống như vừa rồi, kề vai sát cánh mà đi xuống lầu được.
- Anh nói mau, đừng có mà cố tình lừa dối em. Anh rốt cuộc đã nói những chuyện gì với cha em hả?
Cô tăng lực nhéo hông Trương Dương mà uy hiếp, rồi thêm thêm chút lực nữa.
- Ơ kìa, đừng mà... em độc ác thế, anh chịu thua, anh chịu...
Trương Dương thừa cơ hội nhào vào trong ngực cô, vươn tay sờ soạng hai bầu ngực cô, mà vì hai bầu ngực cực đại cho nên bàn tay hắn cũng không thể tóm trọn lấy được.
- Hừ ! Anh nói mau...
Có lẽ là Kiều Hi Nhi trong chốc lát còn chưa phát hiện ra Trương Dương đang âm thầm chấm mút bộ ngực cô, cũng có lẽ là cô đã thấy quen cho nên cô như thể không có phát hiện ra rằng meo meo của mình tuy là có lớp quần áo ngăn cách nhưng lúc này đang bị Trương Dương chấm mút.
- Thực ra... cũng không có gì mà. Cha của em hôm nay đem tới toàn bộ lý lịch trích ngang trích dọc đã điều tra được về anh, mới biết anh là tên sinh viên biết yêu người yêu đời, yêu tổ quốc mến gia đình, gặp cụ già thì dắt bà qua đường, nhặt được tiền không bỏ vào túi áo, đối với mỹ nữ thì chăm sóc dịu dàng, đối với kẻ địch thì lại cực kỳ hung ác, là thanh niên nghiêm túc hoàn hảo... Ấy ấy, đừng bấu mà, anh nói sự thật cho em mà.
Trương Dương lại ngắm cô mà nói:
- Cha của em thật sự đã phái người điều tra anh tất tần tật sự tình từ khi còn bé đi nhà trẻ đến khi đi học đại học, cho rằng anh là thiếu niên tài năng xuất chúng có thể tin cậy được... Được rồi, anh thừa nhận bởi tất nhiên là anh không thể phủ nhận mình là một thiên tài, đồng thời tinh thông y học, sinh vật học, máy tính, điện tử, hàng không, đủ các loại lĩnh vực. Mà thực ra thì giống như là người siêu năng lực vậy... Em đừng có dùng ánh mắt hoài nghi đấy mà nhìn anh nữa, như vậy anh cảm thấy rất khó chịu. Nếu vậy không được thì để anh suy nghĩ thêm chút nữa, suy nghĩ thêm một chút là được... Năm phút đồng hồ, chỉ năm phút đồng hồ thôi là được, anh nhất định trả bài cho em một cái đáp án thuyết phục.
- Được...
Kiều Hi Nhi nhìn chăm chăm Trương Dương, cũng không muốn ép hắn khai ngay tức thì.
Năm phút đồng hồ sau...
- Anh đúng là tên tiểu gia súc, hết năm phút đồng hồ rồi, đáp án đâu ? Anh... Anh... Thế nào mà anh lại đang ngủ rồi ?
Kiều Hi Nhi nhìn nhìn gương mặt đã ngủ say như chết của Trương Dương, rõ ràng là đã mệt mỏi nhiều lắm mới có thể ngủ say dễ dàng đến như vậy?! Trên khuôn mặt bất giác tỏ vẻ dịu dàng dễ thấy, cô duỗi dài ngón trỏ chậm rãi lướt dọc qua hai má trắng nõn của hắn, rồi dừng lại chỗ cằm hắn, nghĩ nghĩ một chút cô khẽ cắn đôi môi hồng nhuận anh đào của mình, lén lút cúi thân mình xuống trộm hôn hắn một cái.
- Ngủ ngon nhé, tiểu tử thối…
Cô ngồi dậy, kéo chăn qua một bên nhẹ nhàng giúp hắn đắp lên người, vừa định hôn hắn thêm cái nữa thì không ngờ tên kia đột nhiên xoay người, lẩm bẩm nói trong miệng:
- Chết rồi, chết rồi. Bảy giờ còn phải đi tìm cô giáo Dương học tiếng Anh nữa, không tới nhất định cô lại tức giận…
Kiều Hi Nhi hoảng hốt, bình tĩnh lại mới phát hiện người này rõ ràng đôi mắt còn nhắm tịt.
- Lại nói mê đây mà.
Kiều Hi Nhi đưa bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ bộ ngực cao ngất của cô, mới vừa rồi bị hắn dọa cho một trận tim gan như muốn nhảy ra ngoài hết.
Trương Dương mỗi tối đều đến lớp học, cô cũng biết chuyện đó. Lại quay qua nhìn đồng hồ, quả thật đã hơn tám giờ rồi.
Suy nghĩ một hồi, cô đứng lên, lặng lẽ bước nhẹ chân ra ngoài sau đó từ từ bước lên tầng năm.
Cô đưa tay ấn xuống chiếc chuông cửa phía ngoài phòng Dương Phi. Qua một lát, Dương Phi mở cửa, cũng không hỏi gì, gật đầu với cô. Rồi Dương Phi xoay người trở về trước bàn học cầm lấy quyển sách đang đọc dở tiếp tục đọc. Trên chiếc bàn trước mặt cô còn bày một cái notebook, một cái IPAD, một ly nước sôi trong suốt, một hộp socola Đức và một vài cuốn sách nữa.
Kiều Hi Nhi nhìn một chút ra là quyển tân khái niệm tiếng Anh ba, một quyển tiếng Tây Ban Nha và còn có cả một quyển giáo trình tiếng Đức và tiếng Ả rập nữa…
- Xinh tươi tỷ à, hắn tối nay không tới được.
Kiều Hi Nhi quen thói cũ tự mình tìm đến chiếc ghế xoay mà ngồi xuống, ngắm nhìn vẻ xinh đẹp của cô giáo mỹ nữ trước mắt này cũng khiến cho cô có chút ghen tỵ, trong lòng thổn thức một hồi. Nếu cô mà là một người đàn ông, chắc chắn cũng không nhịn được mà yêu Dương Phi mất rồi.
“Hắn” đương nhiên là chỉ Trương Dương, Kiều Hi Nhi biết, Dương Phi cũng biết.
Tay cầm sách của Dương Phi hơi trễ xuống một chút, rồi sau đó cô gật gật đầu:
- Ừ!
Chỉ một chữ, sau đó cô buông quyển sách trên tay xuống, liếc mắt nhìn Kiều Hi Nhi một cái:
- Cha của cô tìm đến gặp hắn?
- Ừ!
Kiều Hi Nhi hấp hé miệng, gật đầu.
- Vậy… tình hình như thế nào rồi?
Dương Phi có chút do dự muốn hỏi, những mà vẫn mở lời hỏi lại.
- Ông cũng mới đi rồi, xem ra không phản đối... Cũng không tán thành.
Kiều Hi Nhi có chút do dự, cân nhắc từng chữ mà đáp trả lời. Đương nhiên, cô cũng không biết mình vì cái gì lại do dự như vậy, cứ trả lời bình thường là được rồi mà.
- Vậy là tốt rồi!
Dương Phi cảm thấy như chính cô đã nói nhiều lắm, cho nên lại cầm quyển sách lên đọc tiếp.
- Xinh tươi tỷ này, có phải là vừa rồi chị còn đang đợi hắn hay không…
- Buổi tối nay ngủ cùng anh!
Kiều Hi Nhi cuộn tròn đôi bàn tay trắng như phấn chậm rãi đưa lên trước mặt Trương Dương mà quơ quơ:
- Anh dám dùng chiêu này để uy hiếp em hả?
- Anh đã hy sinh rất lớn mà, không được thì coi như thôi.
Những bốn mươi điểm tích phân chứ ít ỏi gì đâu, Trương Dương đương nhiên thật sự rất là đau lòng.
- Được rồi!
Kiều Hi Nhi bốc hỏa lớn, cô quay đầu hướng về phía Cl và Hứa Đan Lộ cao giọng nói:
- Lộ Lộ, Kỳ tỷ! Đức ông chồng của hai người nói buổi tối muốn ngủ cùng…
- Gì thế, cái gì mà là muốn ngủ cùng chứ…
Trương Dương vội vàng đưa tay chặn miệng cô, không nói gì được.
- Được rồi, được rồi! Là em bắt anh nói ra đấy nhé. Nói ra rồi có như thế nào cũng đừng có trách anh nhé.
Trương Dương hắng giọng một cái, ho khan vài tiếng, chuẩn bị mở miệng.
- Ấy… đừng…
“Xem như anh lợi hại”, trong lòng Kiều Hi Nhi sợ hãi một trận muốn chết, quỷ tha ma bắt mà, không biết có phải là hắn chuẩn bị lôi ra những chuyện hồi còn bé của mình hay không nữa, cô hung hăng liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:
- Xem như anh lợi hại!
Rồi cô chìa tay kéo lấy Trương Dương, lôi hắn hướng về phía gian phòng của mình trên lầu ba. Đi được nửa đường mới quay đầu lại mà nói:
- Lộ Lộ, Kỳ tỷ! Tôi mượn đức ông chồng của hai người dùng trước một chút nhé.
- Không có việc gì, cứ việc dùng thoải mái, nhớ là mang theo cái-mà-ai-cũng-biết-là-cái-gì-ấy nhé…
Đại meo meo cao giọng bổ sung thêm.
- Chỉ có điều là đừng có làm nhiều quá nha. Hôm nay hắn cùng Lộ Lộ cũng đã làm…
Một bên Hứa Đan Lộ nghe thấy Cao Kỳ nói vậy, vẻ mặt tức khắc đen lại, nhanh chóng vươn tay che miệng cô nàng lại.
Kiều Hi Nhi nghe vậy càng không thể nói thêm được gì. Kỳ tỷ này, thật là, cùng lắm cũng chỉ hơn ta có mấy tháng thôi mà dám… Trong phòng này bây giờ cũng không phải chỉ có ba người con gái, lại dám làm thế, cô này cũng thật là…
Về đến phòng, Trương Dương tùy ý mà vứt thân mình xuống chiếc giường mềm mại của Kiều Hi Nhi, hai tay gối lên sau đầu, lười biếng mà nói:
- Ôi, mệt chết đi được. Rốt cuộc cùng có thể có cảm giác ngủ được một giấc ngon lành rồi.
- Tiểu tử thối, anh còn chưa nói chuyện chính đâu nhá. Đừng có làm bẩn giường của em!
Kiều Hi Nhi vươn tay muốn kéo Trương Dương dậy, nhưng lại bị hắn kéo ngược lại dễ như chơi, té nhào xuống bên cạnh hắn, khiến cho Trương Dương ôm trọn lấy hương thơm ngan ngát mềm dịu của cô.
Hắn ngửi mùi thơm dịu dàng phảng phất trên mái tóc của cô, cảm nhận sự mềm mại tuyệt vời của đôi núi non to lớn ép sát cơ thể, mang đến cho hắn một sự kích thích mê người.
Trương Dương cười hì hì, ghé miệng vào chiếc cổ xinh xinh của nàng mà hôn một cái, nói.
- Cái gì là chuyện chính sự đây? Chính sự à? Dù sao thì cha của em cũng đã đồng ý cho chúng ta ở cùng nhau rồi.
- Cái gì cơ ? Cha em... Cha của em đã đồng ý?
Kiều Hi Nhi cố gắng giãy dụa chui ra khỏi trong vòng tay của hắn, cô vẫn nằm úp sấp trên giường, hai tay chống lấy cằm nhìn chằm chằm Trương Dương, hỏi thăm đầy nghi ngờ :
- Làm sao có thể được chứ? Anh đã nói như thế nào?
- Nói như thế nào à ?
Trương Dương đưa môi chạm vào cái trán của cô, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nghiêng đầu cười hì hì trả lời.
- Anh đã nói là chúng ta đã « gạo nấu thành cơm » rồi !
- Cái gì ? Em giết chết anh đấy.
Kiều Hi Nhi duỗi tay với lấy cái gối ôm bên cạnh mà đập hắn lia lịa.
- Em cho anh nói hươu nói vượn à ? Ai cho anh nói vớ nói vẩn thế ? Nếu mà anh nói việc như thế để cho ông nội biết được thì ông ấy kiểu gì cũng cho người lột da anh cho mà xem !
- Vậy phải làm sao bây giờ? Anh còn nói là trong bụng em bây giờ đã có hài tử của anh rồi.
Trương Dương vẻ mặt kinh hoảng mà nói.
- Trong bụng có hài tử của anh?... Anh là đồ trời đánh, em không để yên cho anh được…
Kiều Hi Nhi phát hiện là nguyên có chiếc gối mà đánh hắn thì không đủ được, lại còn đánh mỏi cả đôi tay của mình, suy nghĩ một hồi lại xiết chặt đôi bàn tay của mình, buông tha chiếc gối rồi xòe bàn tay trắng như phấn ra như móng vuốt mà hung hăng nhéo hắn một trận.
- Anh nhất định phải chết…
- Không đúng, tiểu tử thối anh nhất định là lừa dối em.
Nhưng Kiều Hi Nhi cũng rất nhanh mà phản ứng lại, người này rõ ràng là lừa dối cô mà. Nếu mà hắn thật sự nói với cha cô là cô đã mang thai đứa nhỏ của hắn thì sớm đã bị ông xé xác ra thành từng mảnh nhỏ rồi, không thể nào có chuyện giống như vừa rồi, kề vai sát cánh mà đi xuống lầu được.
- Anh nói mau, đừng có mà cố tình lừa dối em. Anh rốt cuộc đã nói những chuyện gì với cha em hả?
Cô tăng lực nhéo hông Trương Dương mà uy hiếp, rồi thêm thêm chút lực nữa.
- Ơ kìa, đừng mà... em độc ác thế, anh chịu thua, anh chịu...
Trương Dương thừa cơ hội nhào vào trong ngực cô, vươn tay sờ soạng hai bầu ngực cô, mà vì hai bầu ngực cực đại cho nên bàn tay hắn cũng không thể tóm trọn lấy được.
- Hừ ! Anh nói mau...
Có lẽ là Kiều Hi Nhi trong chốc lát còn chưa phát hiện ra Trương Dương đang âm thầm chấm mút bộ ngực cô, cũng có lẽ là cô đã thấy quen cho nên cô như thể không có phát hiện ra rằng meo meo của mình tuy là có lớp quần áo ngăn cách nhưng lúc này đang bị Trương Dương chấm mút.
- Thực ra... cũng không có gì mà. Cha của em hôm nay đem tới toàn bộ lý lịch trích ngang trích dọc đã điều tra được về anh, mới biết anh là tên sinh viên biết yêu người yêu đời, yêu tổ quốc mến gia đình, gặp cụ già thì dắt bà qua đường, nhặt được tiền không bỏ vào túi áo, đối với mỹ nữ thì chăm sóc dịu dàng, đối với kẻ địch thì lại cực kỳ hung ác, là thanh niên nghiêm túc hoàn hảo... Ấy ấy, đừng bấu mà, anh nói sự thật cho em mà.
Trương Dương lại ngắm cô mà nói:
- Cha của em thật sự đã phái người điều tra anh tất tần tật sự tình từ khi còn bé đi nhà trẻ đến khi đi học đại học, cho rằng anh là thiếu niên tài năng xuất chúng có thể tin cậy được... Được rồi, anh thừa nhận bởi tất nhiên là anh không thể phủ nhận mình là một thiên tài, đồng thời tinh thông y học, sinh vật học, máy tính, điện tử, hàng không, đủ các loại lĩnh vực. Mà thực ra thì giống như là người siêu năng lực vậy... Em đừng có dùng ánh mắt hoài nghi đấy mà nhìn anh nữa, như vậy anh cảm thấy rất khó chịu. Nếu vậy không được thì để anh suy nghĩ thêm chút nữa, suy nghĩ thêm một chút là được... Năm phút đồng hồ, chỉ năm phút đồng hồ thôi là được, anh nhất định trả bài cho em một cái đáp án thuyết phục.
- Được...
Kiều Hi Nhi nhìn chăm chăm Trương Dương, cũng không muốn ép hắn khai ngay tức thì.
Năm phút đồng hồ sau...
- Anh đúng là tên tiểu gia súc, hết năm phút đồng hồ rồi, đáp án đâu ? Anh... Anh... Thế nào mà anh lại đang ngủ rồi ?
Kiều Hi Nhi nhìn nhìn gương mặt đã ngủ say như chết của Trương Dương, rõ ràng là đã mệt mỏi nhiều lắm mới có thể ngủ say dễ dàng đến như vậy?! Trên khuôn mặt bất giác tỏ vẻ dịu dàng dễ thấy, cô duỗi dài ngón trỏ chậm rãi lướt dọc qua hai má trắng nõn của hắn, rồi dừng lại chỗ cằm hắn, nghĩ nghĩ một chút cô khẽ cắn đôi môi hồng nhuận anh đào của mình, lén lút cúi thân mình xuống trộm hôn hắn một cái.
- Ngủ ngon nhé, tiểu tử thối…
Cô ngồi dậy, kéo chăn qua một bên nhẹ nhàng giúp hắn đắp lên người, vừa định hôn hắn thêm cái nữa thì không ngờ tên kia đột nhiên xoay người, lẩm bẩm nói trong miệng:
- Chết rồi, chết rồi. Bảy giờ còn phải đi tìm cô giáo Dương học tiếng Anh nữa, không tới nhất định cô lại tức giận…
Kiều Hi Nhi hoảng hốt, bình tĩnh lại mới phát hiện người này rõ ràng đôi mắt còn nhắm tịt.
- Lại nói mê đây mà.
Kiều Hi Nhi đưa bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ bộ ngực cao ngất của cô, mới vừa rồi bị hắn dọa cho một trận tim gan như muốn nhảy ra ngoài hết.
Trương Dương mỗi tối đều đến lớp học, cô cũng biết chuyện đó. Lại quay qua nhìn đồng hồ, quả thật đã hơn tám giờ rồi.
Suy nghĩ một hồi, cô đứng lên, lặng lẽ bước nhẹ chân ra ngoài sau đó từ từ bước lên tầng năm.
Cô đưa tay ấn xuống chiếc chuông cửa phía ngoài phòng Dương Phi. Qua một lát, Dương Phi mở cửa, cũng không hỏi gì, gật đầu với cô. Rồi Dương Phi xoay người trở về trước bàn học cầm lấy quyển sách đang đọc dở tiếp tục đọc. Trên chiếc bàn trước mặt cô còn bày một cái notebook, một cái IPAD, một ly nước sôi trong suốt, một hộp socola Đức và một vài cuốn sách nữa.
Kiều Hi Nhi nhìn một chút ra là quyển tân khái niệm tiếng Anh ba, một quyển tiếng Tây Ban Nha và còn có cả một quyển giáo trình tiếng Đức và tiếng Ả rập nữa…
- Xinh tươi tỷ à, hắn tối nay không tới được.
Kiều Hi Nhi quen thói cũ tự mình tìm đến chiếc ghế xoay mà ngồi xuống, ngắm nhìn vẻ xinh đẹp của cô giáo mỹ nữ trước mắt này cũng khiến cho cô có chút ghen tỵ, trong lòng thổn thức một hồi. Nếu cô mà là một người đàn ông, chắc chắn cũng không nhịn được mà yêu Dương Phi mất rồi.
“Hắn” đương nhiên là chỉ Trương Dương, Kiều Hi Nhi biết, Dương Phi cũng biết.
Tay cầm sách của Dương Phi hơi trễ xuống một chút, rồi sau đó cô gật gật đầu:
- Ừ!
Chỉ một chữ, sau đó cô buông quyển sách trên tay xuống, liếc mắt nhìn Kiều Hi Nhi một cái:
- Cha của cô tìm đến gặp hắn?
- Ừ!
Kiều Hi Nhi hấp hé miệng, gật đầu.
- Vậy… tình hình như thế nào rồi?
Dương Phi có chút do dự muốn hỏi, những mà vẫn mở lời hỏi lại.
- Ông cũng mới đi rồi, xem ra không phản đối... Cũng không tán thành.
Kiều Hi Nhi có chút do dự, cân nhắc từng chữ mà đáp trả lời. Đương nhiên, cô cũng không biết mình vì cái gì lại do dự như vậy, cứ trả lời bình thường là được rồi mà.
- Vậy là tốt rồi!
Dương Phi cảm thấy như chính cô đã nói nhiều lắm, cho nên lại cầm quyển sách lên đọc tiếp.
- Xinh tươi tỷ này, có phải là vừa rồi chị còn đang đợi hắn hay không…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.