Quyển 2 - Chương 18: Bạo Phong Vương (thượng)
Duyên Phận
27/03/2013
Vén màn trúc lên, trước mắt Thiển Thuỷ Thanh là một mái tóc màu đỏ chói, một lão nhân quay lưng về phía cửa, thân hình cao to như núi đứng thật thẳng, toàn thân bàng bạc toát ra khí thế uy nghiêm hùng tráng.
- Ngươi không ngờ ta lại là Liệt Cuồng Diễm có phải không?
Thanh âm của ông ta ồm ồm như tiếng chuông đồng.
Thiển Thuỷ Thanh cúi đầu thi lễ:
- Tham kiến Liệt Tổng Suất, Thiển Thuỷ Thanh không biết nên ngày trước mới dám sánh vai cùng ngồi với Liệt Tổng Suất bàn luận võ nghệ, trong lòng lấy làm sợ hãi, xin Liệt Tổng Suất thứ lỗi!
Một tràng cười sang sảng vang lên, chấn động cả gian phòng nhỏ gần như muốn đổ, Liệt Cuồng Diễm xoay người, quả nhiên là vị Cuồng Long võ sĩ mà Thiển Thủy Thanh đã gặp cạnh phần mộ của Thích Thiên Hữu ngày trước.
- Được rồi được rồi, đừng lấy tục lễ giả dối làm phiền ta nữa, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua, ta ghét nhất là mấy thứ này sao?! Đứng lên đi!
Thiển Thuỷ Thanh lập tức đứng lên.
Không ngờ Liệt Cuồng Diễm lại là phụ thân của Thích Thiên Hữu, phát hiện này thật sự làm cho hắn vui mừng khôn xiết.
- Thật ra ngày trước Thích đại ca nói với vãn bối, hắn tham gia vào quân ngũ là chỉ muốn gặp một người, còn nói rằng người này quyền cao chức trọng, thiên hạ đều kính ngưỡng. Lẽ ra vãn bối nên nghĩ đến, người có thể làm cho Thích đại ca nhớ mãi không quên, lại được tôn xưng là Cuồng Long võ sĩ thanh danh vang dậy, thiên hạ này trừ Tổng Suất ra, sợ rằng không còn ai được như vậy nữa!
Nhắc tới tên của Thích Thiên Hữu, ánh mắt Liệt Cuồng Diễm không khỏi toát ra vẻ đau buồn ảm đạm:
- Không, ngươi lầm rồi, ta không xứng đáng, Cuồng Long võ sĩ cũng không phải thanh danh vang dậy huy hoàng gì cả, mà Thích Thiên Hữu… ta cũng không xứng đáng là phụ thân của nó!
Liệt Cuồng Diễm vẫy vẫy tay, bảo Thiển Thuỷ Thanh theo mình đi vào trong, ông ta đẩy cánh cửa nhỏ dẫn vào phòng khác.
Phòng phía sau có bày một hương án, trên đó có hai tấm bài vị nhỏ, có khắc chữ ‘Ái thê Thích Lan chi linh vị’ và ‘Ái tử Thích Thiên Hữu chi linh vị’.
- Là một người chồng, suốt hai mươi lăm năm qua ta không thể về nhà thăm vợ con lấy một lần, là một người cha, suốt hai mươi lăm năm qua ta chưa từng dạy dỗ quan tâm nó được một ngày. Ta không xứng đáng là một người chồng, không xứng đáng là một người cha, ta… vô cùng xấu hổ trong lòng…!
Liệt Cuồng Diễm thở dài một tiếng, giọng nói đượm vẻ bi thương khôn xiết.
Thiển Thuỷ Thanh không đáp lời, chỉ đứng ngây người nhìn linh vị của Thích Thiên Hữu, khoé mắt hắn lúc này cũng đã rơm rớm lệ.
Lão nhân có thân hình cao to như núi kia, giờ phút này không còn là Chủ Soái linh hồn của Quân đoàn Bạo Phong nữa, mà chỉ là một lão già bình thường đang khóc vợ thương con, giọng ông ta nghèn nghẹn, mang nỗi đau buồn, chậm rãi kể lại:
- Hai mươi lăm năm qua, ta chưa có ngày nào làm tròn trách nhiệm người chồng người cha. Cho dù con ta đã chết, ta cũng không thể công khai thừa nhận nó, ta… uổng làm một người cha! Người như ta, có gì đáng để hâm mộ chứ?!
Liệt Cuồng Diễm nói xong, nhìn Thiển Thuỷ Thanh một hồi rồi gật gật đầu:
- Thật ra trong lòng ngươi nhất định lấy làm kinh ngạc, không hiểu vì sao ta không thể thừa nhận con ta, vì sao con ta bị giết lại cần người ngoài mới có thể báo thù cho nó, ta lại không đích thân ra mặt, vì sao cho đến bây giờ, ta vẫn không tỏ thái độ gì với chuyện này, có phải không?
Thiển Thuỷ Thanh ôm quyền cung kính:
- Nhất định là Tổng Suất có nỗi khổ trong lòng…
Liệt Cuồng Diễm cười khổ:
- Thiển Thuỷ Thanh, ta kính ngươi là một tên hán tử, dám làm dám chịu, nên ngươi nói chuyện cũng không cần phải nghĩ một đằng nói một nẻo như vậy! Trên đời làm gì có nhiều nỗi khổ trong lòng như vậy? Rõ ràng chỉ là lòng riêng quá nặng, ham mê quyền lực mà thôi!
Thiển Thuỷ Thanh nghe vậy giật mình kinh hãi, không dám tiếp lời.
Liệt Cuồng Diễm bảo hắn rời khỏi linh đường trở ra phòng ngoài, sau khi cả hai cùng ngồi xuống, lúc này mới chậm rãi kể lại chuyện xưa…
-… Năm ấy chính là năm thứ mười mà ta chinh chiến sa trường, vì mong muốn được nhập Doanh bái tướng, ta mải mê giết địch thẳng một đường, nên không để ý đến viện binh phía sau không theo kịp. Kết quả sau khi ta hoàn thành chí nguyện to lớn là giết được một ngàn lẻ một tên địch, thân ta cũng đã bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh. Các tướng trong Doanh cho rằng ta đã tử trận, chỉ biết khóc than. Sau khi cuộc chiến chấm dứt, ta được một nữ nhân của một nhà nông ở gần đó cứu mang về, dưỡng thương gần ba tháng sau mới hoàn toàn bình phục. Lúc ấy ta tuổi trẻ khí thịnh, vẫn còn nông nỗi, nữ nhân kia cực nhọc ngày đêm chăm sóc cho ta không được nghỉ ngơi, về sau nếu chuyện này truyền ra ngoài, cũng không ai cho rằng chúng ta trong sạch. Cho nên ta chỉ dùng vài lời ngọt ngào, liền cùng nàng…
-… Sau đó ta trở lại quân ngũ, vốn trước khi đi có hứa rằng lần tới trở về sẽ đưa nàng vào kinh. Không ngờ vừa mới trở về thì đại chiến xảy ra, chiến sự liên miên, ta thật sự không rảnh về thăm nàng, lại đúng vào dịp ta vừa mới nhận chức Doanh Chủ…. Ôi, tóm lại, ta thật có lỗi với nàng, không thể đón nàng đi đúng lúc… Đến khi ta trở lại tìm nàng, tất cả nhà cửa trong thôn đều đã trở thành hoang phế, không biết tìm nàng ở nơi đâu…
-… Năm ấy trong lúc ta đi tuần doanh, trong lúc vô tình phát hiện ra có người biết đao pháp Thiên Nhân Trảm của ta, ta giật mình kinh hãi. Sau nhiều lần thăm dò, điều tra tin tức mới biết thì ra, Thiên Hữu chính là con ta! Những năm gần đây ta không vợ không con, lẻ loi một mình, vẫn một lòng nhớ đến nàng, không ngờ tuy nàng đã mất đi, nhưng vẫn nuôi nấng cho ta một đứa con trai lớn như vậy…
-… Thiên Hữu giận ta có lỗi với mẹ con nó, nhất quyết không chịu nhận ta là phụ thân. Ta muốn chuyển nó đến Hổ Báo Doanh, chưởng quản một Kỳ, nhưng nó cũng nhất quyết từ chối.
-… Sau lần đó, không lúc nào là ta không nhớ tới nó, nhưng nó vốn trời sinh có cá tính quật cường, ta không có cách nào giúp nó…
-… Trong suy nghĩ của nó… có lẽ, ta cũng đã chết rồi! Ít nhất, ta chưa từng nghe nó gọi một tiếng phụ thân…!
Liệt Cuồng Diễm kể lại chuyện xa xưa, giọng trầm thấp bùi ngùi, quá khứ đầy máu và nước mắt của ông ta đang được kể lại bằng những lời đơn giản nhất, nhưng trong mỗi câu mỗi chữ vẫn bao hàm một niềm đau khổ khôn nguôi.
- Ngươi có biết vì sao sau khi ta nhận biết Thích Thiên Hữu rồi, vẫn không thể nhận nó làm con hay không?
Liệt Cuồng Diễm đột nhiên hỏi.
Thiển Thuỷ Thanh bị hỏi bất ngờ ngây người ra một lúc, sau đó mới trả lời:
- Có phải liên quan đến danh hiệu Bạo Phong Vương hay không?
Ánh mắt Liệt Cuồng Diễm toát ra một tia tán thưởng.
Bạo Phong Vương là danh hiệu mà người ta tôn xưng Tổng Suất của Quân đoàn Bạo Phong.
Danh hiệu chính thức của Liệt Cuồng Diễm là Đại Nguyên Soái Đế quốc Thiên Phong, khắp trong Đế quốc chỉ có một người, nhưng Đại Nguyên Soái chỉ là Đại Nguyên Soái, không thể xưng vương.
Vương là cách xưng hô đặc biệt, không phải ai muốn dùng cũng dùng được. Chỉ có Chủ Soái của Quân đoàn Bạo Phong mới có được cách xưng hô này mà thôi.
Bởi vì hơn một trăm năm qua, Quân đoàn Bạo Phong là Quân đoàn chủ lực số một của Đế quốc Thiên Phong, cho tới bây giờ vẫn đều do con cháu Hoàng gia nắm quyền Chủ Soái. Quyền lực của Tướng quân nắm chặt trong tay chính là thủ đoạn quan trọng nhất của Hoàng gia Đế quốc để khống chế quyền lực, giữ vững quân uy. Mà mỗi một người nhận chức Chủ Soái của Quân đoàn Bạo Phong đều là Vương. Khai quốc Hoàng đế là Thảo Nguyên Vương, Hoàng đế đời thứ hai là Cụ Phong Vương, Hoàng đế đời thứ ba là Long Hất Vương, Hoàng đế đời thứ tư là Minh Tể Vương, Hoàng đế đời thứ năm là Bình Dã Vương.
Năm đó Hoàng đế Đế quốc Thiên Phong Thương Dã Vọng trước khi làm Hoàng đế chính là Chủ Soái đời trước của Quân đoàn Bạo Phong, cũng chính là Bình Dã Vương, người ta gọi là Dã Vương. Cho dù bây giờ ông ta đã là Hoàng đế, nhưng một ít tướng lĩnh già trong quân vẫn xưng hô theo thói quen cũ là Dã Vương, chứ không gọi là Hoàng đế.
Đây không phải là vì coi thường, mà là khẳng định công lao trong nhiệm kỳ nắm quyền của ông ta ở Quân đoàn Bạo Phong, vì vậy Hoàng đế cũng rất thích các tướng sĩ trong Quân đoàn xưng hô như vậy.
Đế quốc Thiên Phong vốn dùng võ mà lập quốc, tôn sùng võ lực, cho nên đối với quân nhân mà nói, xưng hô bằng danh hiệu lúc ông ta còn tại chức ở Quân đoàn Bạo Phong, thật ra mới là tôn trọng ông ta, đây cũng là một nét đặc sắc của quốc gia này.
Nhưng ngay sau lúc đó đã xuất hiện một ngoại lệ, chính là Liệt Cuồng Diễm.
Thương Dã Vọng cực lực bài bác những lời dị nghị, một tay đề bạt Liệt Cuồng Diễm tiếp nhận Quân đoàn Bạo Phong, dù Liệt Cuồng Diễm không mang huyết thống của Hoàng gia.
Liệt Cuồng Diễm có thể trở thành Chủ Soái của Quân đoàn Bạo Phong chính là một kỳ tích, cũng hoàn toàn là vì Thương Dã Vọng rất hài lòng về ông ấy.
Nhưng chỉ có một ít người biết chuyện mới hiểu rõ rằng, sở dĩ Thương Dã Vọng đề bạt một người không mang dòng máu Hoàng gia lên làm Chủ Soái của Quân đoàn Bạo Phong, tuyệt đối không phải là vì Liệt Cuồng Diễm có võ công cái thế, mà chính là vì ông ta cô độc, không vợ không con.
Một người như vậy, bất kể lúc còn sống ông ta có bao nhiêu vinh quang, sau khi ông ta cỡi hạc về trời, tất cả vinh quang rốt cục cũng trả về cho Hoàng gia mà thôi.
Một người như vậy, không cần phải lo lắng tương lai cho con cháu nối dòng nối dõi, bất kể ông ta có trong tay quyền lực cao cả đến đâu, nắm giữ binh quyền nhiều đến mức nào, cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện tạo phản.
Một người như vậy không có người nào có dòng máu của mình sống chung bên cạnh, lại càng không sợ sau này trở thành gia tộc có mối uy hiếp đối với Đế quốc.
Một người như vậy, mới có thể được Hoàng đế đặc biệt trọng dụng.
Nhưng, hôm nay, bất ngờ Liệt Cuồng Diễm lại có một đứa con trai.
Liệt Cuồng Diễm có thể nói sao đây? Nói rằng ông ta có đứa con riêng bị giết, ông ta muốn báo thù cho hắn? Nói rằng chính ông ta đã lừa gạt Hoàng đế ư?
Ông ta không thể nói gì, cũng không thể làm gì, bởi vì… ông ta vốn không có con. Cho tới bây giờ ông ta không có con, cũng không thể có!
Trước kia không có, hiện tại không có, tương lai vẫn là không có…
Ông ta phải thừa nhận sự thật này, nếu không, ông ta chỉ còn nước ngồi chờ Thương Dã Vọng chụp lên đầu tội danh lừa gạt.
Đây cũng là một nguyên nhân quan trọng mà Liệt Cuồng Diễm không thể công khai bảo vệ cho Thích Thiên Hữu.
Thích Thiên Hữu chết rồi, cho đến khi Nam Vô Thương mang danh sách thương vong mới nhất về đến thành Thương Thiên, lúc ấy Liệt Cuồng Diễm mới biết chuyện, khi đó đã là hơn một tháng sau…
Liệt Cuồng Diễm vừa biết tin này lòng đau như cắt, lập tức bất chấp tất cả, dẫn năm ngàn Liệt Diễm Vệ chạy vội tới thành Cô Tinh. Dọc dường ông ta thấy tốc độ của Liệt Diễm Vệ quá chậm, bèn một mình ra roi giục ngựa phi thẳng tới Bàn Sơn. Sau đó ông ta âm thầm lặng lẽ tìm hỏi chỗ mai táng Thích Thiên Hữu, rồi vội vàng chạy tới Mễ Gia pha, cho nên vừa lúc gặp được Thiển Thuỷ Thanh.
Đương nhiên ông ta không thể nói cho Thiển Thuỷ Thanh biết mình là Liệt Cuồng Diễm, sau khi ở lại với Thích Thiên Hữu một đêm, sáng hôm sau lại âm thầm rời khỏi Mễ Gia pha, trở về hội họp cùng Liệt Diễm Vệ.
Mọi người đều nghĩ rằng, Liệt Cuồng Diễm vừa kịp đuổi tới đúng lúc đại quân tấn công Bắc Môn quan, không biết rằng thật ra Liệt Cuồng Diễm đã đến thành Cô Tinh trước đó, cũng đã tìm hiểu sự việc từ đầu đến cuối.
Đối với Thiển Thuỷ Thanh, không hề nghi ngờ gì, đây đúng là một chuyện ngạc nhiên pha lẫn vui mừng.
- Ngươi không ngờ ta lại là Liệt Cuồng Diễm có phải không?
Thanh âm của ông ta ồm ồm như tiếng chuông đồng.
Thiển Thuỷ Thanh cúi đầu thi lễ:
- Tham kiến Liệt Tổng Suất, Thiển Thuỷ Thanh không biết nên ngày trước mới dám sánh vai cùng ngồi với Liệt Tổng Suất bàn luận võ nghệ, trong lòng lấy làm sợ hãi, xin Liệt Tổng Suất thứ lỗi!
Một tràng cười sang sảng vang lên, chấn động cả gian phòng nhỏ gần như muốn đổ, Liệt Cuồng Diễm xoay người, quả nhiên là vị Cuồng Long võ sĩ mà Thiển Thủy Thanh đã gặp cạnh phần mộ của Thích Thiên Hữu ngày trước.
- Được rồi được rồi, đừng lấy tục lễ giả dối làm phiền ta nữa, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua, ta ghét nhất là mấy thứ này sao?! Đứng lên đi!
Thiển Thuỷ Thanh lập tức đứng lên.
Không ngờ Liệt Cuồng Diễm lại là phụ thân của Thích Thiên Hữu, phát hiện này thật sự làm cho hắn vui mừng khôn xiết.
- Thật ra ngày trước Thích đại ca nói với vãn bối, hắn tham gia vào quân ngũ là chỉ muốn gặp một người, còn nói rằng người này quyền cao chức trọng, thiên hạ đều kính ngưỡng. Lẽ ra vãn bối nên nghĩ đến, người có thể làm cho Thích đại ca nhớ mãi không quên, lại được tôn xưng là Cuồng Long võ sĩ thanh danh vang dậy, thiên hạ này trừ Tổng Suất ra, sợ rằng không còn ai được như vậy nữa!
Nhắc tới tên của Thích Thiên Hữu, ánh mắt Liệt Cuồng Diễm không khỏi toát ra vẻ đau buồn ảm đạm:
- Không, ngươi lầm rồi, ta không xứng đáng, Cuồng Long võ sĩ cũng không phải thanh danh vang dậy huy hoàng gì cả, mà Thích Thiên Hữu… ta cũng không xứng đáng là phụ thân của nó!
Liệt Cuồng Diễm vẫy vẫy tay, bảo Thiển Thuỷ Thanh theo mình đi vào trong, ông ta đẩy cánh cửa nhỏ dẫn vào phòng khác.
Phòng phía sau có bày một hương án, trên đó có hai tấm bài vị nhỏ, có khắc chữ ‘Ái thê Thích Lan chi linh vị’ và ‘Ái tử Thích Thiên Hữu chi linh vị’.
- Là một người chồng, suốt hai mươi lăm năm qua ta không thể về nhà thăm vợ con lấy một lần, là một người cha, suốt hai mươi lăm năm qua ta chưa từng dạy dỗ quan tâm nó được một ngày. Ta không xứng đáng là một người chồng, không xứng đáng là một người cha, ta… vô cùng xấu hổ trong lòng…!
Liệt Cuồng Diễm thở dài một tiếng, giọng nói đượm vẻ bi thương khôn xiết.
Thiển Thuỷ Thanh không đáp lời, chỉ đứng ngây người nhìn linh vị của Thích Thiên Hữu, khoé mắt hắn lúc này cũng đã rơm rớm lệ.
Lão nhân có thân hình cao to như núi kia, giờ phút này không còn là Chủ Soái linh hồn của Quân đoàn Bạo Phong nữa, mà chỉ là một lão già bình thường đang khóc vợ thương con, giọng ông ta nghèn nghẹn, mang nỗi đau buồn, chậm rãi kể lại:
- Hai mươi lăm năm qua, ta chưa có ngày nào làm tròn trách nhiệm người chồng người cha. Cho dù con ta đã chết, ta cũng không thể công khai thừa nhận nó, ta… uổng làm một người cha! Người như ta, có gì đáng để hâm mộ chứ?!
Liệt Cuồng Diễm nói xong, nhìn Thiển Thuỷ Thanh một hồi rồi gật gật đầu:
- Thật ra trong lòng ngươi nhất định lấy làm kinh ngạc, không hiểu vì sao ta không thể thừa nhận con ta, vì sao con ta bị giết lại cần người ngoài mới có thể báo thù cho nó, ta lại không đích thân ra mặt, vì sao cho đến bây giờ, ta vẫn không tỏ thái độ gì với chuyện này, có phải không?
Thiển Thuỷ Thanh ôm quyền cung kính:
- Nhất định là Tổng Suất có nỗi khổ trong lòng…
Liệt Cuồng Diễm cười khổ:
- Thiển Thuỷ Thanh, ta kính ngươi là một tên hán tử, dám làm dám chịu, nên ngươi nói chuyện cũng không cần phải nghĩ một đằng nói một nẻo như vậy! Trên đời làm gì có nhiều nỗi khổ trong lòng như vậy? Rõ ràng chỉ là lòng riêng quá nặng, ham mê quyền lực mà thôi!
Thiển Thuỷ Thanh nghe vậy giật mình kinh hãi, không dám tiếp lời.
Liệt Cuồng Diễm bảo hắn rời khỏi linh đường trở ra phòng ngoài, sau khi cả hai cùng ngồi xuống, lúc này mới chậm rãi kể lại chuyện xưa…
-… Năm ấy chính là năm thứ mười mà ta chinh chiến sa trường, vì mong muốn được nhập Doanh bái tướng, ta mải mê giết địch thẳng một đường, nên không để ý đến viện binh phía sau không theo kịp. Kết quả sau khi ta hoàn thành chí nguyện to lớn là giết được một ngàn lẻ một tên địch, thân ta cũng đã bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh. Các tướng trong Doanh cho rằng ta đã tử trận, chỉ biết khóc than. Sau khi cuộc chiến chấm dứt, ta được một nữ nhân của một nhà nông ở gần đó cứu mang về, dưỡng thương gần ba tháng sau mới hoàn toàn bình phục. Lúc ấy ta tuổi trẻ khí thịnh, vẫn còn nông nỗi, nữ nhân kia cực nhọc ngày đêm chăm sóc cho ta không được nghỉ ngơi, về sau nếu chuyện này truyền ra ngoài, cũng không ai cho rằng chúng ta trong sạch. Cho nên ta chỉ dùng vài lời ngọt ngào, liền cùng nàng…
-… Sau đó ta trở lại quân ngũ, vốn trước khi đi có hứa rằng lần tới trở về sẽ đưa nàng vào kinh. Không ngờ vừa mới trở về thì đại chiến xảy ra, chiến sự liên miên, ta thật sự không rảnh về thăm nàng, lại đúng vào dịp ta vừa mới nhận chức Doanh Chủ…. Ôi, tóm lại, ta thật có lỗi với nàng, không thể đón nàng đi đúng lúc… Đến khi ta trở lại tìm nàng, tất cả nhà cửa trong thôn đều đã trở thành hoang phế, không biết tìm nàng ở nơi đâu…
-… Năm ấy trong lúc ta đi tuần doanh, trong lúc vô tình phát hiện ra có người biết đao pháp Thiên Nhân Trảm của ta, ta giật mình kinh hãi. Sau nhiều lần thăm dò, điều tra tin tức mới biết thì ra, Thiên Hữu chính là con ta! Những năm gần đây ta không vợ không con, lẻ loi một mình, vẫn một lòng nhớ đến nàng, không ngờ tuy nàng đã mất đi, nhưng vẫn nuôi nấng cho ta một đứa con trai lớn như vậy…
-… Thiên Hữu giận ta có lỗi với mẹ con nó, nhất quyết không chịu nhận ta là phụ thân. Ta muốn chuyển nó đến Hổ Báo Doanh, chưởng quản một Kỳ, nhưng nó cũng nhất quyết từ chối.
-… Sau lần đó, không lúc nào là ta không nhớ tới nó, nhưng nó vốn trời sinh có cá tính quật cường, ta không có cách nào giúp nó…
-… Trong suy nghĩ của nó… có lẽ, ta cũng đã chết rồi! Ít nhất, ta chưa từng nghe nó gọi một tiếng phụ thân…!
Liệt Cuồng Diễm kể lại chuyện xa xưa, giọng trầm thấp bùi ngùi, quá khứ đầy máu và nước mắt của ông ta đang được kể lại bằng những lời đơn giản nhất, nhưng trong mỗi câu mỗi chữ vẫn bao hàm một niềm đau khổ khôn nguôi.
- Ngươi có biết vì sao sau khi ta nhận biết Thích Thiên Hữu rồi, vẫn không thể nhận nó làm con hay không?
Liệt Cuồng Diễm đột nhiên hỏi.
Thiển Thuỷ Thanh bị hỏi bất ngờ ngây người ra một lúc, sau đó mới trả lời:
- Có phải liên quan đến danh hiệu Bạo Phong Vương hay không?
Ánh mắt Liệt Cuồng Diễm toát ra một tia tán thưởng.
Bạo Phong Vương là danh hiệu mà người ta tôn xưng Tổng Suất của Quân đoàn Bạo Phong.
Danh hiệu chính thức của Liệt Cuồng Diễm là Đại Nguyên Soái Đế quốc Thiên Phong, khắp trong Đế quốc chỉ có một người, nhưng Đại Nguyên Soái chỉ là Đại Nguyên Soái, không thể xưng vương.
Vương là cách xưng hô đặc biệt, không phải ai muốn dùng cũng dùng được. Chỉ có Chủ Soái của Quân đoàn Bạo Phong mới có được cách xưng hô này mà thôi.
Bởi vì hơn một trăm năm qua, Quân đoàn Bạo Phong là Quân đoàn chủ lực số một của Đế quốc Thiên Phong, cho tới bây giờ vẫn đều do con cháu Hoàng gia nắm quyền Chủ Soái. Quyền lực của Tướng quân nắm chặt trong tay chính là thủ đoạn quan trọng nhất của Hoàng gia Đế quốc để khống chế quyền lực, giữ vững quân uy. Mà mỗi một người nhận chức Chủ Soái của Quân đoàn Bạo Phong đều là Vương. Khai quốc Hoàng đế là Thảo Nguyên Vương, Hoàng đế đời thứ hai là Cụ Phong Vương, Hoàng đế đời thứ ba là Long Hất Vương, Hoàng đế đời thứ tư là Minh Tể Vương, Hoàng đế đời thứ năm là Bình Dã Vương.
Năm đó Hoàng đế Đế quốc Thiên Phong Thương Dã Vọng trước khi làm Hoàng đế chính là Chủ Soái đời trước của Quân đoàn Bạo Phong, cũng chính là Bình Dã Vương, người ta gọi là Dã Vương. Cho dù bây giờ ông ta đã là Hoàng đế, nhưng một ít tướng lĩnh già trong quân vẫn xưng hô theo thói quen cũ là Dã Vương, chứ không gọi là Hoàng đế.
Đây không phải là vì coi thường, mà là khẳng định công lao trong nhiệm kỳ nắm quyền của ông ta ở Quân đoàn Bạo Phong, vì vậy Hoàng đế cũng rất thích các tướng sĩ trong Quân đoàn xưng hô như vậy.
Đế quốc Thiên Phong vốn dùng võ mà lập quốc, tôn sùng võ lực, cho nên đối với quân nhân mà nói, xưng hô bằng danh hiệu lúc ông ta còn tại chức ở Quân đoàn Bạo Phong, thật ra mới là tôn trọng ông ta, đây cũng là một nét đặc sắc của quốc gia này.
Nhưng ngay sau lúc đó đã xuất hiện một ngoại lệ, chính là Liệt Cuồng Diễm.
Thương Dã Vọng cực lực bài bác những lời dị nghị, một tay đề bạt Liệt Cuồng Diễm tiếp nhận Quân đoàn Bạo Phong, dù Liệt Cuồng Diễm không mang huyết thống của Hoàng gia.
Liệt Cuồng Diễm có thể trở thành Chủ Soái của Quân đoàn Bạo Phong chính là một kỳ tích, cũng hoàn toàn là vì Thương Dã Vọng rất hài lòng về ông ấy.
Nhưng chỉ có một ít người biết chuyện mới hiểu rõ rằng, sở dĩ Thương Dã Vọng đề bạt một người không mang dòng máu Hoàng gia lên làm Chủ Soái của Quân đoàn Bạo Phong, tuyệt đối không phải là vì Liệt Cuồng Diễm có võ công cái thế, mà chính là vì ông ta cô độc, không vợ không con.
Một người như vậy, bất kể lúc còn sống ông ta có bao nhiêu vinh quang, sau khi ông ta cỡi hạc về trời, tất cả vinh quang rốt cục cũng trả về cho Hoàng gia mà thôi.
Một người như vậy, không cần phải lo lắng tương lai cho con cháu nối dòng nối dõi, bất kể ông ta có trong tay quyền lực cao cả đến đâu, nắm giữ binh quyền nhiều đến mức nào, cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện tạo phản.
Một người như vậy không có người nào có dòng máu của mình sống chung bên cạnh, lại càng không sợ sau này trở thành gia tộc có mối uy hiếp đối với Đế quốc.
Một người như vậy, mới có thể được Hoàng đế đặc biệt trọng dụng.
Nhưng, hôm nay, bất ngờ Liệt Cuồng Diễm lại có một đứa con trai.
Liệt Cuồng Diễm có thể nói sao đây? Nói rằng ông ta có đứa con riêng bị giết, ông ta muốn báo thù cho hắn? Nói rằng chính ông ta đã lừa gạt Hoàng đế ư?
Ông ta không thể nói gì, cũng không thể làm gì, bởi vì… ông ta vốn không có con. Cho tới bây giờ ông ta không có con, cũng không thể có!
Trước kia không có, hiện tại không có, tương lai vẫn là không có…
Ông ta phải thừa nhận sự thật này, nếu không, ông ta chỉ còn nước ngồi chờ Thương Dã Vọng chụp lên đầu tội danh lừa gạt.
Đây cũng là một nguyên nhân quan trọng mà Liệt Cuồng Diễm không thể công khai bảo vệ cho Thích Thiên Hữu.
Thích Thiên Hữu chết rồi, cho đến khi Nam Vô Thương mang danh sách thương vong mới nhất về đến thành Thương Thiên, lúc ấy Liệt Cuồng Diễm mới biết chuyện, khi đó đã là hơn một tháng sau…
Liệt Cuồng Diễm vừa biết tin này lòng đau như cắt, lập tức bất chấp tất cả, dẫn năm ngàn Liệt Diễm Vệ chạy vội tới thành Cô Tinh. Dọc dường ông ta thấy tốc độ của Liệt Diễm Vệ quá chậm, bèn một mình ra roi giục ngựa phi thẳng tới Bàn Sơn. Sau đó ông ta âm thầm lặng lẽ tìm hỏi chỗ mai táng Thích Thiên Hữu, rồi vội vàng chạy tới Mễ Gia pha, cho nên vừa lúc gặp được Thiển Thuỷ Thanh.
Đương nhiên ông ta không thể nói cho Thiển Thuỷ Thanh biết mình là Liệt Cuồng Diễm, sau khi ở lại với Thích Thiên Hữu một đêm, sáng hôm sau lại âm thầm rời khỏi Mễ Gia pha, trở về hội họp cùng Liệt Diễm Vệ.
Mọi người đều nghĩ rằng, Liệt Cuồng Diễm vừa kịp đuổi tới đúng lúc đại quân tấn công Bắc Môn quan, không biết rằng thật ra Liệt Cuồng Diễm đã đến thành Cô Tinh trước đó, cũng đã tìm hiểu sự việc từ đầu đến cuối.
Đối với Thiển Thuỷ Thanh, không hề nghi ngờ gì, đây đúng là một chuyện ngạc nhiên pha lẫn vui mừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.