Quyển 5 - Chương 5: Binh đao khắp chốn (Phần 1)
Duyên Phận
27/03/2013
“Chiến tranh, có mặt ở khắp nơi.” Lời Thiển Thủy Thanh.
o0o
Theo sự mất tích của Hồng Nhạn, Vân Nghê hiến kế cho Thương Mẫn trong cung, từng âm mưu dần dần lộ ra ánh sáng.
Thành Thanh Dã và thành Thương Thiên giống như hai thế lực bên ngoài triều.
Thiển Thủy Thanh và Nam Sơn Nhạc, giống như hai lớp người, một mới, một cũ.
Một người có thế lực vô cùng chắc chắn như một chiếc lưới rộng lớn bao phủ tầng lớp thống trị cũ, có được địa vị đại quan đại quý tộc, dưới một người, trên vạn người. Một kẻ đại biểu cho tầng lớp dân chúng cố gắng ngoi lên, hiện nay danh vọng như mặt trời giữa ban trưa, là anh hùng của Đế quốc Thiên Phong, có biết bao chiến công cái thế.
Bọn họ là hai cực đoan một văn một võ, có hai tư tưởng văn hóa hoàn toàn khác nhau. Một người đa mưu túc trí, giỏi việc mượn dao giết người, có được mối quan hệ vô cùng tốt đẹp trong tầng lớp cao cấp, là một con hổ trong chốn sơn lâm, tuy lớn tuổi nhưng vô cùng chắc chắn. Một kẻ tuổi trẻ khí thịnh, hào khí bừng bừng, có được uy vọng tuyệt đối trong tầng lớp cấp thấp, giống như một con báo trẻ trung mà nhanh nhẹn.
Một người có kinh nghiệm, người kia có mưu trí; một người có quyền bính, người kia nắm trọng binh; một người quyền khắp thiên hạ, mục tiêu rõ ràng, người kia tuy chức quan thấp nhưng tiềm lực vô hạn lượng.
Trong trận đấu giữa quyền lực và trí tuệ này, không thể nào đơn giản nói ai nhất định sẽ thắng, ai nhất định thất bại. Nhưng người có chuẩn bị từ trước, chắc chắn sẽ nắm phần thắng nhiều hơn.
Khác với Nam Sơn Nhạc ở chỗ là, trước khi kéo quân đi đánh Chỉ Thủy, Thiển Thủy Thanh đã hiểu rõ ràng một chuyện: Nếu muốn cưới Vân Nghê, hắn không chỉ phải đối mặt với một mình Nam Vô Thương, mà là cả một Nam gia. Hắn phải đánh bại không chỉ một mình Nam Vô Thương, mà còn vô số thế lực ở sau lưng hắn.
Nhưng hắn vẫn không hề khiếp sợ.
Quân nhân tung hoành chốn sa trường, sớm đã gác sinh tử sang một bên, ta đây có thể dùng một vạn người tiêu diệt cả một quốc gia, há sợ một tên Thừa tướng của Đế quốc như ngươi hay sao?
Phong cách của quân nhân chính là khi bất động thì như núi Thái, khi động như sét đánh không kịp bưng tai. Trong phương diện quân sự có hành động vĩ đại rắn nuốt voi, trên quan trường cũng có thể làm như vậy.
Nam Sơn Nhạc đương nhiên là chính khách lão luyện lâu đời, là nguyên lão đã trải qua hai triều vua, Thiển Thủy Thanh chỉ là nhân tài mới vừa trỗi dậy, lại là nghé con không sợ hổ.
Nhưng chuyện làm cho mọi người không thể ngờ được chính là, chẳng những Thiển Thủy Thanh dám động tới Nam Sơn Nhạc, hơn nữa vừa động, đã làm cho trời long đất lở, đến mức người người phải dõi mắt nhìn xem, động đến nỗi hào tình dâng cao vạn trượng, can đảm lên tới đỉnh điểm.
Người đã từng trải qua sinh tử chốn sa trường, một khi phải dùng đến âm mưu quỷ kế, sẽ không cần biết tới sinh tử, không sợ tiền đồ gian khổ, một lòng cầu thắng, vĩnh viễn không lùi!
Lúc này đây, Thiển Thủy Thanh muốn cho mọi người mở rộng tầm mắt, xem một tên tiểu tướng hàm ngũ phẩm như hắn, rốt cục làm thế nào để nhổ bật gốc cây đại thụ sừng sững chọc trời Nam Sơn Nhạc.
o0o
Liễu Châu.
Công Tôn Thạch ngồi ngây ngẩn trong một ngôi đình nhỏ trên núi, nhìn khói núi lượn lờ ở xa xa, trong lòng buồn bực.
Nhân vật từng hiển hách trong triều này hiện nay đã vô cùng thất chí, cho nên lưu lạc tới vùng núi rừng này, bằng lòng làm một lão nhân vui thú điền viên trong quãng đời còn lại.
Có lẽ ông ta cảm thấy vô cùng may mắn, bởi vì trong những trận tranh chấp ở triều đình, phàm là kẻ thất bại, đa số khó mà có được kết cục tốt.
Thương Dã Vọng nghĩ tình ông ta cũng là nguyên lão hai triều, cho nên mặc dù phạm phải sai lầm lớn vẫn tha cho khỏi chết, chỉ giáng xuống làm thứ dân, để cho ông ta từ nay về sau vui cùng sông núi. Nhưng đối với một người từng có quyền uy trùm thiên hạ, oai phong vô hạn như Công Tôn Thạch mà nói, cuộc sống như hiện tại không khỏi lạnh lẽo cô đơn.
Hiện giờ, ông ta trông coi núi này đã hơn mười năm, mỗi ngày trừ thời gian lo việc ăn uống, rảnh rỗi chỉ làm ít thơ từ ca phú. Từng đông như trẩy hội, sớm trở thành cô đơn lạnh lẽo không người để ý, giờ đây ông ta chỉ là một lão nhân gần đất xa trời, lặng lẽ chờ ngày về nơi chín suối.
Mái đầu bạc trắng toát ra vẻ thê lương vô hạn, làm cho người ta bất giác cất tiếng thở dài…
Khi có một người qua đường từ dưới chân núi đi gần tới ngôi đình nhỏ, Công Tôn Thạch rót cho mình một chén rượu, sau đó lên tiếng hỏi:
- Nếu là nhã khách phong lưu muốn đến núi này để ngao du phong cảnh, vậy xin mời vào trong đình nghỉ chân một lát, uống chung rượu nhạt, tiếp chuyện lão già này một lúc. Nếu như có việc công, vậy lão già này sẽ không quấy rầy.
Người khách lên núi đội một chiếc nón tre to tướng, nghe thấy Công Tôn Thạch nói chuyện, bèn đáp lại:
- Nếu như ta có việc công, nhưng nội dung của việc công này chính là nói chuyện với lão nhân gia ngài thì sao?
Công Tôn Thạch ngẩn ra, chén rượu đang đưa lên miệng chợt dừng lại giữa không trung:
- Vậy ngươi nói thử xem là chuyện gì.
- Nam Sơn Nhạc!
Công Tôn Thạch bỗng nhiên biến sắc, trầm giọng hỏi:
- Rốt cục ngươi là ai?
Người đội nón tre cười nói:
- Kẻ đến để trợ giúp đại nhân ngài trở về địa vị Thừa tướng!
Chén rượu trên tay Công Tôn Thạch, rốt cục đã đổ…
o0o
Thành Thương Thiên, Ty Đề Học thuộc Thượng Thư tỉnh*, trong mật thất phủ của Trần Tiến Trung Trần đại nhân.
(*Thượng Thư tỉnh: tên gọi thời xưa của cơ quan hành chánh tối cao, tương đương với Văn phòng Chính phủ bây giờ. Theo chế độ đời Đường, dưới Thượng Thư tỉnh có sáu Bộ, là: Lại bộ, Lễ bộ, Binh bộ, Hình bộ, Dân bộ và Công bộ, dưới Bộ là 24 Ty)
Hôm nay, Trần Tiến Trung tiếp một vị khách bí mật trong mật thất.
Từ kỳ thi mùa Xuân tới nay, những khách nhân bí mật đến thăm vị đại nhân Ty Đề Học nắm tiền đồ của học trò khắp thiên hạ trong tay này mỗi ngày không biết bao nhiêu mà kể, tuy nhiên vị khách hôm nay hiển nhiên hơi đặc biệt.
Bởi vì hắn tới đây không phải để nhờ Trần Tiến Trung chiếu cố cho bất cứ kẻ nào.
Hắn đưa ra một tấm ngân phiếu với con số khổng lồ của Hối Thông tiền trang, mục đích chỉ có một, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Trần Tiến Trung nhìn tấm ngân phiếu kia không chớp mắt, vẻ tham lam hiện rõ trong ánh mắt đã bán đứng hắn, nhưng rốt cục vẫn thở dài nói:
- Vị công tử này, chuyện mà ngươi yêu cầu có quan hệ không nhỏ chút nào. Nếu như yêu cầu ta chiếu cố bất cứ tên thí sinh nào, chỉ cần văn chương của hắn xem được một chút, tất nhiên là hết thảy rất dễ dàng, nhưng hiện tại ngươi lại muốn… Đây là bí mật của khoa thi, không thể dễ dàng tiết lộ. Ngươi muốn tin tức như vậy, rốt cục là định làm gì?
Lâm Dược ngồi đối diện Trần Tiến Trung, cười giả lả:
- Tuy là cơ mật, nhưng vừa yết bảng lên ắt thiên hạ đều biết cả. Thật ra đại nhân của ta chỉ muốn biết sớm một chút, để có thể phòng ngừa chu đáo, tính toán xong xuôi!
Trần Tiến Trung lim dim mắt hỏi:
- Tính toán gì vậy?
- Lão gia nhà ta thường nói, tài sản của thiên hạ không gì hơn con người. Nếu như có thể giúp đỡ miếng cơm cho những chí sĩ tài hoa nghèo khó, ắt tương lai thu lợi không thể nào kể xiết, đây gọi là một miếng khi đói còn hơn một gói khi no. Thí sinh trong thành Thương Thiên quá nhiều, ai là lương tài, ai là gỗ mục, lão gia nhà ta không thể nào biết được, chỉ có đại nhân ngài có thể biết mà thôi. Lão gia nhà ta vốn tính tình lương thiện, muốn giúp đỡ cho những kẻ tài hoa mà khốn cùng như vậy để kết giao bằng hữu, cho nên mới cần đại nhân ngài chỉ điểm giúp cho!
Trần Tiến Trung bật cười ha hả:
- Tâm tư của lão gia ngươi quả thật không tồi, chỉ là có những lương tài nhưng không nghèo khó, không thể động tâm vì sự giúp đỡ của lão gia ngươi!
- Tóm lại là phải nhờ Trần đại nhân chỉ điểm một phen mới được, nếu như biết được Tam giáp* là ai thì không còn gì tốt hơn!
(*Tam giáp: ba vị trí đầu tiên của khoa thi thời xưa, là Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa.)
Lúc này Trần Tiến Trung mới chậm rãi nói:
- Tam giáp đứng đầu khoa thi, từ trước tới này đều do bệ hạ đích thân chấm điểm và quyết định, bản quan chỉ có quyền tiến cử mà thôi.
- Vậy không biết Trần đại nhân định tiến cử những người nào?
Trần Tiến Trung khép hờ đôi mắt, ngẫm nghĩ hồi lâu sau đó mới trả lời:
- Nếu muốn thi đỗ làm quan, không phải chỉ có tài văn chương là đủ, còn cần phải có chỗ dựa sau lưng vững chắc, như vậy mới có thể bảo đảm không lo. Thí dụ như công tử Nam gia, công tử Khương gia ở thành Thương Thiên, công tử Thân gia ở thành Thanh Dã, công tử Quý gia ở Yến Nam, công tử Úc gia ở vùng Tây Bắc, người nào cũng là rồng trong loài người. Ôi… bản quan nhất thời cũng không biết nên tiến cử ai đây… Cho nên việc này quả thật không giúp được lão gia của ngươi!
Lâm Dược vui vẻ mỉm cười:
- Nếu là như vậy, tại hạ không dám quấy rầy Trần đại nhân nữa,
- Đi thong thả, bản quan không tiễn, tấm ngân phiếu này ngươi mang về đi, không thể giúp cho lão gia ngươi, lòng ta vô cùng áy náy!
- Không dám, không dám, đại nhân quá lời rồi, tấm ngân phiếu này là lão gia nhà ta hiếu kính đại nhân, không có quan hệ gì với chuyện mà đại nhân giúp đỡ lần này. Đại nhân ngài vì nước vì dân, cực khổ lo lắng, đây chỉ là một chút lòng thành nho nhỏ, xin đại nhân vui lòng nhận cho.
Cả hai người đều khách sáo với nhau, giả dối với nhau.
Lâm Dược đi một hơi không dừng lại, thẳng ra ngoài Trần phủ, mới vừa ra khỏi cửa lớn, của Trần phủ, Lâm Dược vứt bỏ dáng vẻ như một tên gia nhân từ nãy giờ, leo lên xe ngựa chờ hắn đã lâu, trầm giọng nói:
- Giết chết Nam Thụy, buộc Khương Bình bỏ đi, tạo ra vài chuyện bất ngờ với bọn Quý Thủy, Úc Kiệt, nếu không phải sinh bệnh thì là bị thương, cần phải bảo đảm cho Thân công tử lọt vào Tam giáp, nếu như có thể, cả hai lọt vào thì càng tốt!
Tên xa phu đầu đội nón tre sùm sụp khẽ hừ lạnh một tiếng, xem như đã bằng lòng.
o0o
Thành Thương Thiên, đại viện của Hồng gia.
Trời vừa tờ mờ sáng, một tên gia nhân đã mở cửa viện bắt đầu quét tước dọn dẹp.
Ngoài cửa có một chiếc xe ngựa đang đậu ở đó, có vẻ hơi kỳ lạ, tên gia nhân kia lầm bầm đầy bất mãn:
- Xe ngựa nhà ai đậu loạn lên như thế? Này, có người ở trong xe không, mau đánh xe đi chỗ khác, lão tử phải quét sân!
Không thấy ai trả lời.
Tên gia nhân kia cảm thấy tò mò, thấy chung quanh vắng vẻ không người bèn lặng lẽ vén rèm xe lên xem thử.
Lập tức hắn kêu to lên như vừa thấy quỷ:
- Tiểu thư, là tiểu thư đã trở về, là tiểu thư đã trở về!
Tiểu thư Hồng Nhạn của Hồng gia, sau khi bị bắt một ngày đột nhiên được kẻ bắt cóc thả về.
Sự kiện này rốt cục mọi người đều biết, sau đó đã trở thành chuyện lạ khắp hang cùng ngõ hẻm, mọi người đều đoán già đoán non xem rốt cục Hồng tiểu thư đã gặp phải chuyện gì, Nam gia đã làm gì…
Cũng vào sáng hôm đó, Cơ Nhược Tử đứng trước cửa thành Thương Thiên, nhìn vòng tường thành cao vây quanh, chậm rãi thở dài một tiếng.
Thành Thương Thiên, rốt cục ta đã tới!
Một chuỗi sự kiện liên tiếp dưới bàn tay khéo léo của Thiển Thủy Thanh tác động đang được triển khai với khí thế hừng hực. Trước khi Nam Sơn Nhạc thật sự phát hiện ra và hiểu được, chúng nhìn như là những chuyện riêng lẻ với nhau, thật ra đã hình thành một cơn lốc xoáy vô cùng mạnh mẽ, cuốn tới cây cột chống trời của triều đình này, muốn đập vụn nó, nghiền nát thành bụi phấn.
Giây phút ấy, Cơ Nhược Tử thong thả nói:
- Chúng ta… vào thành thôi, đi gặp vị tiểu thư Nhạc Thanh Âm kia xem sao!
- Dạ, phu nhân!
Cẩu Tử cung kính đáp.
o0o
Theo sự mất tích của Hồng Nhạn, Vân Nghê hiến kế cho Thương Mẫn trong cung, từng âm mưu dần dần lộ ra ánh sáng.
Thành Thanh Dã và thành Thương Thiên giống như hai thế lực bên ngoài triều.
Thiển Thủy Thanh và Nam Sơn Nhạc, giống như hai lớp người, một mới, một cũ.
Một người có thế lực vô cùng chắc chắn như một chiếc lưới rộng lớn bao phủ tầng lớp thống trị cũ, có được địa vị đại quan đại quý tộc, dưới một người, trên vạn người. Một kẻ đại biểu cho tầng lớp dân chúng cố gắng ngoi lên, hiện nay danh vọng như mặt trời giữa ban trưa, là anh hùng của Đế quốc Thiên Phong, có biết bao chiến công cái thế.
Bọn họ là hai cực đoan một văn một võ, có hai tư tưởng văn hóa hoàn toàn khác nhau. Một người đa mưu túc trí, giỏi việc mượn dao giết người, có được mối quan hệ vô cùng tốt đẹp trong tầng lớp cao cấp, là một con hổ trong chốn sơn lâm, tuy lớn tuổi nhưng vô cùng chắc chắn. Một kẻ tuổi trẻ khí thịnh, hào khí bừng bừng, có được uy vọng tuyệt đối trong tầng lớp cấp thấp, giống như một con báo trẻ trung mà nhanh nhẹn.
Một người có kinh nghiệm, người kia có mưu trí; một người có quyền bính, người kia nắm trọng binh; một người quyền khắp thiên hạ, mục tiêu rõ ràng, người kia tuy chức quan thấp nhưng tiềm lực vô hạn lượng.
Trong trận đấu giữa quyền lực và trí tuệ này, không thể nào đơn giản nói ai nhất định sẽ thắng, ai nhất định thất bại. Nhưng người có chuẩn bị từ trước, chắc chắn sẽ nắm phần thắng nhiều hơn.
Khác với Nam Sơn Nhạc ở chỗ là, trước khi kéo quân đi đánh Chỉ Thủy, Thiển Thủy Thanh đã hiểu rõ ràng một chuyện: Nếu muốn cưới Vân Nghê, hắn không chỉ phải đối mặt với một mình Nam Vô Thương, mà là cả một Nam gia. Hắn phải đánh bại không chỉ một mình Nam Vô Thương, mà còn vô số thế lực ở sau lưng hắn.
Nhưng hắn vẫn không hề khiếp sợ.
Quân nhân tung hoành chốn sa trường, sớm đã gác sinh tử sang một bên, ta đây có thể dùng một vạn người tiêu diệt cả một quốc gia, há sợ một tên Thừa tướng của Đế quốc như ngươi hay sao?
Phong cách của quân nhân chính là khi bất động thì như núi Thái, khi động như sét đánh không kịp bưng tai. Trong phương diện quân sự có hành động vĩ đại rắn nuốt voi, trên quan trường cũng có thể làm như vậy.
Nam Sơn Nhạc đương nhiên là chính khách lão luyện lâu đời, là nguyên lão đã trải qua hai triều vua, Thiển Thủy Thanh chỉ là nhân tài mới vừa trỗi dậy, lại là nghé con không sợ hổ.
Nhưng chuyện làm cho mọi người không thể ngờ được chính là, chẳng những Thiển Thủy Thanh dám động tới Nam Sơn Nhạc, hơn nữa vừa động, đã làm cho trời long đất lở, đến mức người người phải dõi mắt nhìn xem, động đến nỗi hào tình dâng cao vạn trượng, can đảm lên tới đỉnh điểm.
Người đã từng trải qua sinh tử chốn sa trường, một khi phải dùng đến âm mưu quỷ kế, sẽ không cần biết tới sinh tử, không sợ tiền đồ gian khổ, một lòng cầu thắng, vĩnh viễn không lùi!
Lúc này đây, Thiển Thủy Thanh muốn cho mọi người mở rộng tầm mắt, xem một tên tiểu tướng hàm ngũ phẩm như hắn, rốt cục làm thế nào để nhổ bật gốc cây đại thụ sừng sững chọc trời Nam Sơn Nhạc.
o0o
Liễu Châu.
Công Tôn Thạch ngồi ngây ngẩn trong một ngôi đình nhỏ trên núi, nhìn khói núi lượn lờ ở xa xa, trong lòng buồn bực.
Nhân vật từng hiển hách trong triều này hiện nay đã vô cùng thất chí, cho nên lưu lạc tới vùng núi rừng này, bằng lòng làm một lão nhân vui thú điền viên trong quãng đời còn lại.
Có lẽ ông ta cảm thấy vô cùng may mắn, bởi vì trong những trận tranh chấp ở triều đình, phàm là kẻ thất bại, đa số khó mà có được kết cục tốt.
Thương Dã Vọng nghĩ tình ông ta cũng là nguyên lão hai triều, cho nên mặc dù phạm phải sai lầm lớn vẫn tha cho khỏi chết, chỉ giáng xuống làm thứ dân, để cho ông ta từ nay về sau vui cùng sông núi. Nhưng đối với một người từng có quyền uy trùm thiên hạ, oai phong vô hạn như Công Tôn Thạch mà nói, cuộc sống như hiện tại không khỏi lạnh lẽo cô đơn.
Hiện giờ, ông ta trông coi núi này đã hơn mười năm, mỗi ngày trừ thời gian lo việc ăn uống, rảnh rỗi chỉ làm ít thơ từ ca phú. Từng đông như trẩy hội, sớm trở thành cô đơn lạnh lẽo không người để ý, giờ đây ông ta chỉ là một lão nhân gần đất xa trời, lặng lẽ chờ ngày về nơi chín suối.
Mái đầu bạc trắng toát ra vẻ thê lương vô hạn, làm cho người ta bất giác cất tiếng thở dài…
Khi có một người qua đường từ dưới chân núi đi gần tới ngôi đình nhỏ, Công Tôn Thạch rót cho mình một chén rượu, sau đó lên tiếng hỏi:
- Nếu là nhã khách phong lưu muốn đến núi này để ngao du phong cảnh, vậy xin mời vào trong đình nghỉ chân một lát, uống chung rượu nhạt, tiếp chuyện lão già này một lúc. Nếu như có việc công, vậy lão già này sẽ không quấy rầy.
Người khách lên núi đội một chiếc nón tre to tướng, nghe thấy Công Tôn Thạch nói chuyện, bèn đáp lại:
- Nếu như ta có việc công, nhưng nội dung của việc công này chính là nói chuyện với lão nhân gia ngài thì sao?
Công Tôn Thạch ngẩn ra, chén rượu đang đưa lên miệng chợt dừng lại giữa không trung:
- Vậy ngươi nói thử xem là chuyện gì.
- Nam Sơn Nhạc!
Công Tôn Thạch bỗng nhiên biến sắc, trầm giọng hỏi:
- Rốt cục ngươi là ai?
Người đội nón tre cười nói:
- Kẻ đến để trợ giúp đại nhân ngài trở về địa vị Thừa tướng!
Chén rượu trên tay Công Tôn Thạch, rốt cục đã đổ…
o0o
Thành Thương Thiên, Ty Đề Học thuộc Thượng Thư tỉnh*, trong mật thất phủ của Trần Tiến Trung Trần đại nhân.
(*Thượng Thư tỉnh: tên gọi thời xưa của cơ quan hành chánh tối cao, tương đương với Văn phòng Chính phủ bây giờ. Theo chế độ đời Đường, dưới Thượng Thư tỉnh có sáu Bộ, là: Lại bộ, Lễ bộ, Binh bộ, Hình bộ, Dân bộ và Công bộ, dưới Bộ là 24 Ty)
Hôm nay, Trần Tiến Trung tiếp một vị khách bí mật trong mật thất.
Từ kỳ thi mùa Xuân tới nay, những khách nhân bí mật đến thăm vị đại nhân Ty Đề Học nắm tiền đồ của học trò khắp thiên hạ trong tay này mỗi ngày không biết bao nhiêu mà kể, tuy nhiên vị khách hôm nay hiển nhiên hơi đặc biệt.
Bởi vì hắn tới đây không phải để nhờ Trần Tiến Trung chiếu cố cho bất cứ kẻ nào.
Hắn đưa ra một tấm ngân phiếu với con số khổng lồ của Hối Thông tiền trang, mục đích chỉ có một, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Trần Tiến Trung nhìn tấm ngân phiếu kia không chớp mắt, vẻ tham lam hiện rõ trong ánh mắt đã bán đứng hắn, nhưng rốt cục vẫn thở dài nói:
- Vị công tử này, chuyện mà ngươi yêu cầu có quan hệ không nhỏ chút nào. Nếu như yêu cầu ta chiếu cố bất cứ tên thí sinh nào, chỉ cần văn chương của hắn xem được một chút, tất nhiên là hết thảy rất dễ dàng, nhưng hiện tại ngươi lại muốn… Đây là bí mật của khoa thi, không thể dễ dàng tiết lộ. Ngươi muốn tin tức như vậy, rốt cục là định làm gì?
Lâm Dược ngồi đối diện Trần Tiến Trung, cười giả lả:
- Tuy là cơ mật, nhưng vừa yết bảng lên ắt thiên hạ đều biết cả. Thật ra đại nhân của ta chỉ muốn biết sớm một chút, để có thể phòng ngừa chu đáo, tính toán xong xuôi!
Trần Tiến Trung lim dim mắt hỏi:
- Tính toán gì vậy?
- Lão gia nhà ta thường nói, tài sản của thiên hạ không gì hơn con người. Nếu như có thể giúp đỡ miếng cơm cho những chí sĩ tài hoa nghèo khó, ắt tương lai thu lợi không thể nào kể xiết, đây gọi là một miếng khi đói còn hơn một gói khi no. Thí sinh trong thành Thương Thiên quá nhiều, ai là lương tài, ai là gỗ mục, lão gia nhà ta không thể nào biết được, chỉ có đại nhân ngài có thể biết mà thôi. Lão gia nhà ta vốn tính tình lương thiện, muốn giúp đỡ cho những kẻ tài hoa mà khốn cùng như vậy để kết giao bằng hữu, cho nên mới cần đại nhân ngài chỉ điểm giúp cho!
Trần Tiến Trung bật cười ha hả:
- Tâm tư của lão gia ngươi quả thật không tồi, chỉ là có những lương tài nhưng không nghèo khó, không thể động tâm vì sự giúp đỡ của lão gia ngươi!
- Tóm lại là phải nhờ Trần đại nhân chỉ điểm một phen mới được, nếu như biết được Tam giáp* là ai thì không còn gì tốt hơn!
(*Tam giáp: ba vị trí đầu tiên của khoa thi thời xưa, là Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa.)
Lúc này Trần Tiến Trung mới chậm rãi nói:
- Tam giáp đứng đầu khoa thi, từ trước tới này đều do bệ hạ đích thân chấm điểm và quyết định, bản quan chỉ có quyền tiến cử mà thôi.
- Vậy không biết Trần đại nhân định tiến cử những người nào?
Trần Tiến Trung khép hờ đôi mắt, ngẫm nghĩ hồi lâu sau đó mới trả lời:
- Nếu muốn thi đỗ làm quan, không phải chỉ có tài văn chương là đủ, còn cần phải có chỗ dựa sau lưng vững chắc, như vậy mới có thể bảo đảm không lo. Thí dụ như công tử Nam gia, công tử Khương gia ở thành Thương Thiên, công tử Thân gia ở thành Thanh Dã, công tử Quý gia ở Yến Nam, công tử Úc gia ở vùng Tây Bắc, người nào cũng là rồng trong loài người. Ôi… bản quan nhất thời cũng không biết nên tiến cử ai đây… Cho nên việc này quả thật không giúp được lão gia của ngươi!
Lâm Dược vui vẻ mỉm cười:
- Nếu là như vậy, tại hạ không dám quấy rầy Trần đại nhân nữa,
- Đi thong thả, bản quan không tiễn, tấm ngân phiếu này ngươi mang về đi, không thể giúp cho lão gia ngươi, lòng ta vô cùng áy náy!
- Không dám, không dám, đại nhân quá lời rồi, tấm ngân phiếu này là lão gia nhà ta hiếu kính đại nhân, không có quan hệ gì với chuyện mà đại nhân giúp đỡ lần này. Đại nhân ngài vì nước vì dân, cực khổ lo lắng, đây chỉ là một chút lòng thành nho nhỏ, xin đại nhân vui lòng nhận cho.
Cả hai người đều khách sáo với nhau, giả dối với nhau.
Lâm Dược đi một hơi không dừng lại, thẳng ra ngoài Trần phủ, mới vừa ra khỏi cửa lớn, của Trần phủ, Lâm Dược vứt bỏ dáng vẻ như một tên gia nhân từ nãy giờ, leo lên xe ngựa chờ hắn đã lâu, trầm giọng nói:
- Giết chết Nam Thụy, buộc Khương Bình bỏ đi, tạo ra vài chuyện bất ngờ với bọn Quý Thủy, Úc Kiệt, nếu không phải sinh bệnh thì là bị thương, cần phải bảo đảm cho Thân công tử lọt vào Tam giáp, nếu như có thể, cả hai lọt vào thì càng tốt!
Tên xa phu đầu đội nón tre sùm sụp khẽ hừ lạnh một tiếng, xem như đã bằng lòng.
o0o
Thành Thương Thiên, đại viện của Hồng gia.
Trời vừa tờ mờ sáng, một tên gia nhân đã mở cửa viện bắt đầu quét tước dọn dẹp.
Ngoài cửa có một chiếc xe ngựa đang đậu ở đó, có vẻ hơi kỳ lạ, tên gia nhân kia lầm bầm đầy bất mãn:
- Xe ngựa nhà ai đậu loạn lên như thế? Này, có người ở trong xe không, mau đánh xe đi chỗ khác, lão tử phải quét sân!
Không thấy ai trả lời.
Tên gia nhân kia cảm thấy tò mò, thấy chung quanh vắng vẻ không người bèn lặng lẽ vén rèm xe lên xem thử.
Lập tức hắn kêu to lên như vừa thấy quỷ:
- Tiểu thư, là tiểu thư đã trở về, là tiểu thư đã trở về!
Tiểu thư Hồng Nhạn của Hồng gia, sau khi bị bắt một ngày đột nhiên được kẻ bắt cóc thả về.
Sự kiện này rốt cục mọi người đều biết, sau đó đã trở thành chuyện lạ khắp hang cùng ngõ hẻm, mọi người đều đoán già đoán non xem rốt cục Hồng tiểu thư đã gặp phải chuyện gì, Nam gia đã làm gì…
Cũng vào sáng hôm đó, Cơ Nhược Tử đứng trước cửa thành Thương Thiên, nhìn vòng tường thành cao vây quanh, chậm rãi thở dài một tiếng.
Thành Thương Thiên, rốt cục ta đã tới!
Một chuỗi sự kiện liên tiếp dưới bàn tay khéo léo của Thiển Thủy Thanh tác động đang được triển khai với khí thế hừng hực. Trước khi Nam Sơn Nhạc thật sự phát hiện ra và hiểu được, chúng nhìn như là những chuyện riêng lẻ với nhau, thật ra đã hình thành một cơn lốc xoáy vô cùng mạnh mẽ, cuốn tới cây cột chống trời của triều đình này, muốn đập vụn nó, nghiền nát thành bụi phấn.
Giây phút ấy, Cơ Nhược Tử thong thả nói:
- Chúng ta… vào thành thôi, đi gặp vị tiểu thư Nhạc Thanh Âm kia xem sao!
- Dạ, phu nhân!
Cẩu Tử cung kính đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.