Quyển 5 - Chương 59: Chết trong miệng hổ (Thượng)
Duyên Phận
27/03/2013
Thành Cô Tinh.
Trên lầu Trích Nguyệt.
Vân Nghê trở lại nơi này một lần nữa, tâm trạng đã khác với trước kia rất nhiều.
Lần trước, nàng là vị hôn thê của Nam Vô Thương, nhưng trong lòng thương nhớ Thiển Thủy Thanh.
Hiện giờ, Thiển Thủy Thanh cũng đã trở thành Trấn Đốc Thiết Huyết Trấn, Trấn Đốc tiền nhiệm lại biến thành tù nhân của hắn.
Chuyện đời như bể cả hóa ruộng dâu, thay đổi nhanh chóng đến mức làm cho Vân Nghê phải thở dài cảm thán. Rốt cục lời ước hẹn một năm đã hoàn thành, nếu không có trận chiến sắp sửa xảy ra vào ngày mai, có thể nói Vân Nghê vô cùng hạnh phúc.
Bất kể như thế nào, hiện tại người yêu ngày nhớ đêm mong rốt cục cũng đã được đoàn tụ với nhau. Sau khi đã trải qua một phen khổ ải, từ đây về sau, không còn bất cứ người nào, bất cứ sức mạnh nào có thể tách rời bọn họ ra được nữa.
Sau khi tẩy rửa bụi trần, Vân Nghê nhào vào lòng Thiển Thủy Thanh, ôm hắn thật chặt, không thả lỏng chút nào.
Bôn ba quãng thời gian qua, chịu biết bao cực khổ, biết bao chua xót, chỉ vì giấc mộng hôm nay. Hiện giờ giấc mơ đã thành dù trải qua vất vả, đương nhiên Vân Nghê phải nắm giữ cho thật chặt, nhất quyết không buông…
Nàng nhẹ giọng nói:
- Nếu thiếp khuyên chàng ngày mai đừng quyết đấu với Nam Vô Thương, chắc chàng sẽ không nghe, có đúng không?
Thiển Thủy Thanh khẽ vuốt mái tóc dài của nàng, nở một nụ cười bất đắc dĩ:
- Không phải ta chỉ vì hư danh mà ỷ mạnh đơn độc quyết đấu với hắn, nếu như có thể, ta bằng lòng cứ như vậy cùng nàng đi tới chân trời góc bể, cho dù ta có thất hứa với Nam Vô Thương một lần thì đã sao? Chỉ tiếc…
Vân Nghê khẽ ngẩng đầu lên nhìn người yêu:
- Đáng tiếc cái gì?
- Đáng tiếc hiện tại ta không thể đi cùng nàng… Sở dĩ ta có thể giải quyết Nam gia thuận lợi như vậy, là nhờ vào lực lượng của bệ hạ. Bệ hạ muốn Đế quốc Kinh Hồng, ta sẽ lấy cho ông ta. Mà nếu ta không quyết đấu cùng Nam Vô Thương, tự hủy lời hứa, làm một tên tiểu nhân nói không giữ lời, như vậy hình ảnh ta trong lòng binh sĩ sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng. Vân Nghê, nàng cũng biết hiện tại ta có thể lập ra nhiều chiến công như vậy, không phải là không có liên quan tới chuyện binh sĩ sùng bái ta gần như là mù quáng. Có rất nhiều lúc, nhiệm vụ mà ta giao cho bọn họ đều là những nhiệm vụ cửu tử nhất sinh, sở dĩ bọn họ chấp nhận, không chút do dự đi chịu chết, là vì bọn họ biết Tướng quân của mình là người đáng được tin tưởng. Ta không thể để cho bọn họ thất vọng, vì như vậy sẽ làm hủy diệt hết thảy, ta cũng sẽ không chắc chắn có thể dẫn dắt bọn họ đánh thắng trận được nữa!
Nếu như Thiển Thủy Thanh nói cái gì người quân tử phải coi chữ tín làm trọng gì gì đó, nhất định Vân Nghê sẽ không chấp nhận.
Đại đa số nữ nhân cho dù có dịu dàng, có tỏ vẻ ân cần, có hào phóng đến đâu đi nữa, nhưng đối với chuyện có liên quan đến sự sống chết của người mình yêu, họ sẽ tỏ ra ích kỷ tới cực độ. Nhiều khi tầm mắt của nữ nhân rất hẹp hòi, khi các nàng đã xem nam nhân của mình cao như ông trời rồi, bất kể thế nào cũng không thể để cho sập xuống. Vân Nghê cũng là như vậy, bình thường nàng có thể dịu dàng săn sóc, hiểu ý thông cảm, nhưng nói tới chuyện liên quan tới an nguy tính mạng của Thiển Thủy Thanh, dù sao đi nữa nàng cũng khó mà chấp nhận cho hắn đi mạo hiểm.
Nhưng giờ phút này, Thiển Thủy Thanh đã đem trận quyết đấu này ra đặt chung một nơi với tương lai của bọn họ, nàng không còn lý do gì mà phản đối.
Xem xét vết thương của Thiển Thủy Thanh với vẻ thâm tình, tay Vân Nghê mân mê da thịt hắn, sau khi suy nghĩ một hồi, rốt cục nàng cũng gật đầu:
- Được, thiếp muốn chàng trở về bình yên, Thủy Thanh, chúng ta đã vượt qua biết bao cửa ải mới có được ngày hôm nay, trong trận chiến cuối cùng này, thiếp muốn chàng bất kể thế nào cũng phải kiên trì mới được!
- Nàng yên tâm, nhất định ta sẽ thắng!
Thiển Thủy Thanh cầm tay nàng an ủi:
- Thật ra chúng ta đã thắng, nếu không có lão khốn kiếp Công Tôn Thạch kia chặn ngang một cước, cũng sẽ không có chuyện như ngày hôm nay!
- Công Tôn Thạch?
Vân Nghê nghe vậy cả kinh:
- Chẳng lẽ chàng muốn nói rằng, Công Tôn Thạch bí mật phái người báo tin cho Nam Vô Thương, cho hắn biết Nam gia thất bại, để cho hắn có thể rời khỏi Nam phủ sớm một bước tới bắt thiếp sao? Nhưng không phải lão ta là tử thù của Nam gia hay sao?
Tin tức này quả thật làm cho Vân Nghê chấn động vô cùng.
- Đúng vậy, chính là lão thất phu Công Tôn Thạch âm thầm báo tin, nhờ đó Nam Vô Thương mới có thể thừa cơ hội! Trên chốn quan trường, không có địch nhân hay bằng hữu vĩnh viễn!
Thiển Thủy Thanh giận dữ đập xuống một chưởng, làm cho chiếc ghế nhỏ vỡ tan thành nhiều mảnh.
Sau khi Nam Vô Thương bắt Vân Nghê đi, một mặt Thiển Thủy Thanh khẩn trương phái người đuổi theo, mặt khác hắn cố công suy nghĩ, để xem rốt cục là ai đang âm thầm đối nghịch với hắn.
Lúc ấy, hắn không hề nghĩ rằng đó chính là đồng minh chính trị Công Tôn Thạch của mình.
Nhưng tình huống lúc đó trong cung chính là, phàm những quan viên từng đi lại thân mật với Nam gia, một người cũng không được cho ra khỏi cung, tin này không thể nào tiết lộ ra ngoài. Dung dưỡng cho Dịch Tinh Hàn để ám sát Hoàng đế, đây là đại sự lớn nhất của Đế quốc, bắt buộc phải tra ra xem ai là tòng phạm. Trước khi xác nhận rằng chỉ có Nam gia mà thôi, tất cả mọi người đều được xếp vào đối tượng hoài nghi.
Đương nhiên cũng có một ít người tuyệt đối không bị hoài nghi, trong số những người này, ngoài Thiển Thủy Thanh ra còn có Công Tôn Thạch.
Lúc đầu, Thiển Thủy Thanh đem từng đối tượng hoài nghi ra suy đi xét lại trong đầu, nhưng dù sao cũng không thể nào nghĩ tới chính là Công Tôn Thạch âm thầm thò chân ra ngáng đường hắn. Mãi đến khi hắn chạy gần tới thành Cô Tinh, nhìn thấy Tam Trùng Thiên nguy nga đồ sộ ở xa xa, làm cho hắn nhớ lại chuyện năm đó tấn công Chỉ Thủy, lúc ấy đột nhiên hắn nhớ lại một câu của Sở Hâm Lâm nói lúc ở thành Đại Lương.
Sở Hâm Lâm nói rằng: “Trong chính trị, không có địch nhân vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn. Địch nhân bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành bằng hữu, bằng hữu bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành địch nhân. Cái quyết định tất cả không phải là cảm tình giữa người với người, mà là ích lợi. Ích lợi luôn luôn là cái mà con người hằng tranh đoạt!”
Những lời này làm cho hắn đột nhiên bừng tỉnh, nghĩ ra thông suốt mấu chốt trong chuyện này.
Sau khi cha con Nam Sơn Nhạc rơi đài, thật ra không đơn giản chỉ là khuyết hai vị trí Thừa tướng và quan điều độ mà thôi. Trên thực tế, thiên tử nào thì có triều thần ấy, một đời Thừa tướng cũng có người thuộc ban bệ của riêng mình. Nam Sơn Nhạc vừa rơi đài, tất cả các quan viên trong Thượng Thư tỉnh có quan hệ thân cận với Nam Sơn Nhạc, được lão đề bạt đều cũng phải rơi theo, vì thế cho nên để lại một số ghế trống khá nhiều.
Mặc dù Thiển Thủy Thanh đã hứa hẹn với Công Tôn Thạch rằng nhất định sẽ đưa lão ta trở lại địa vị Thừa tướng, nhưng nếu như Công Tôn Thạch không được sự ủng hộ của các quan viên cấp dưới, như vậy cũng chỉ có thể trở thành một Thừa tướng không có thực quyền. Mà theo như giao dịch chính trị giữa hai người, Thượng Thư tỉnh sau này ít nhất phải có một nửa số người trong đó là người của Thiển Thủy Thanh, cũng là những con cháu thế gia quý tộc thuộc binh đoàn Phú Quý tiến vào nhờ kỳ thi mùa Xuân lần trước, cũng là lực lượng nòng cốt trung thành với Thiển Thủy Thanh.
Mối giao dịch chính trị này đối với Công Tôn Thạch khi ấy còn chưa có quyền lực trong tay, đương nhiên lão không thể nào từ chối. Nhưng sau khi con người lão trở nên có giá trị nhất định, tự nhiên lòng tham của lão cũng lớn hơn.
Hơn nữa chuyện làm cho người ta phải chú ý chính là, thật ra bản thân Công Tôn Thạch cũng thuộc tầng lớp Đại địa chủ cao cấp, cũng cùng một loại người như Nam Sơn Nhạc. Sở dĩ lão ta chịu liên thủ cùng Thiển Thủy Thanh hoàn toàn là vì bọn họ có chung kẻ địch, nhưng sau khi kẻ địch chung này biến mất, những mâu thuẫn giữa hai bên không thể thỏa thuận được lập tức xuất hiện.
Đối với người như Công Tôn Thạch mà nói, cái mà lão ta cần chính là quyền lực của Nam Sơn Nhạc, đối với chính sách điều hành trong nước của Nam Sơn Nhạc, lão ta cảm thấy không có gì mâu thuẫn, bởi vì quan điểm chính trị của bọn họ thật ra không có khác biệt gì nhiều. Nhưng đối với một tên tiểu bối thuộc phái cấp tiến như Thiển Thủy Thanh, quan điểm chính trị lại khác xa nhau như trời với vực. Lúc địch nhân còn chưa ngã, bọn họ còn có thể tạm dẹp những bất đồng chính kiến sang một bên, bắt tay nhau hợp tác, lúc địch nhân ngã xuống rồi, lập tức bọn họ triển khai đấu tranh nội bộ.
Hoàn toàn bất đồng về quan điểm chính trị, về nhu cầu chính trị, tranh cãi về lợi ích nhân sự, những chuyện ấy đã làm cho sự hợp tác vốn không mấy khăng khít giữa Thiển Thủy Thanh và Công Tôn Thạch lập tức trở nên lỏng lẻo.
Tuy nhiên lão già kia từ sau trận thay đổi lớn trong triều này đã làm việc cẩn thận hơn. Nếu như Nam Sơn Nhạc chưa ngã, lão ta tuyệt đối không ra tay với Thiển Thủy Thanh, nhưng khi ra tay cũng rất có chừng mực.
Lão ta phái người báo tin cho Nam Vô Thương, đó là vì lão biết được ân oán giữa Nam Vô Thương và Thiển Thủy Thanh, nếu Nam Vô Thương bỏ trốn, Thiển Thủy Thanh tuyệt đối sẽ không buông tha hắn. Thời điểm Nam Sơn Nhạc rơi đài là thời điểm quan trọng thay đổi chính quyền, nếu như Thiển Thủy Thanh vì truy đuổi Nam Vô Thương mà phải rời khỏi thành Thương Thiên, chẳng khác nào tự buông bỏ không tham dự. Lúc ấy chính là thời cơ rất tốt để cho Công Tôn Thạch lão phân chia lợi ích.
Đương nhiên, tuy Công Tôn Thạch tranh đoạt quyền lợi như vậy, nhưng lão cũng không định trực tiếp đối nghịch với Thiển Thủy Thanh. Dù sao lão cũng biết rõ hiện tại danh vọng của Thiển Thủy Thanh như mặt trời đứng bóng, đối nghịch vĩnh viễn không thoải mái bằng hợp tác. Bởi vậy sau khi lão ngầm giở trò ngáng chân minh hữu của mình một cái thì không làm ra chuyện gì khác nữa, cũng coi như chừa lại một chút đường lui cho cả hai bên. Dẫu sao chuyện này vẫn khác xa chuyện ân oán với Nam gia.
Còn về chuyện Nam Vô Thương bắt đi Vân Nghê, Công Tôn Thạch tuyệt đối không ngờ tới, chỉ là ngoài ý muốn. Lão cũng thừa biết tầm quan trọng của Vân Nghê đối với Thiển Thủy Thanh, e rằng hiện giờ cũng đang ngồi ở thành Thương Thiên hối hận không thôi.
Lão chỉ muốn tranh thủ lợi ích từ Thiển Thủy Thanh, chứ không muốn trở mặt với Thiển Thủy Thanh.
Sau khi nghe Thiển Thủy Thanh giải thích xong, Vân Nghê mới hiểu được đầu đuôi gốc ngọn của chuyện này, mặt nàng lộ ra vẻ kinh hãi, nhìn Thiển Thủy Thanh:
- Chẳng lẽ sau này chúng ta còn có nhiều kẻ địch như Công Tôn Thạch hay sao?
Thiển Thủy Thanh lập tức lắc đầu:
- Dù sao ta cũng chỉ mới bước chân vào chốn quan trường, cho nên vẫn chưa theo kịp những lão già suốt ngày lăn lộn trong đó, rốt cục bọn chúng nghĩ như thế nào, muốn làm gì, thật ra vô cùng khó đoán. Lần này ta đã dốc hết toàn lực mới có thể miễn cưỡng đánh bại Nam Sơn Nhạc, thực ra là rất mạo hiểm, lại cũng vô cùng may mắn. Nếu thật sự muốn đấu một phen nữa với Công Tôn Thạch trong chốn quan trường, trước mắt ta tuyệt đối không phải là đối thủ của lão, ít nhất Hoàng đế sẽ không còn ủng hộ ta nữa!
- Vì sao vậy?
- Nguyên nhân rất đơn giản, ta cùng Nam Sơn Nhạc tranh đấu, còn có thể nói là hành động tuổi trẻ khí thịnh, làm việc theo tình cảm, giang sơn đổi mỹ nhân, không có liên quan tới chuyện tranh đoạt quyền lực. Nhưng nếu tranh đấu với Công Tôn Thạch thì chính là tranh đoạt quyền lực thật sự, đây là chuyện bệ hạ rất không thích. Thật ra Công Tôn Thạch cũng không muốn đối chọi với ta, chỉ vì lão ta tuyệt đối không ngờ tới Nam Vô Thương lại dám bắt nàng đi như vậy. Phải biết rằng nếu như nàng không may chết đi, như vậy lão ta cùng lúc đắc tội với ta và Thiên Hạ Vân gia. Ta đoán rằng hiện tại lão ta đang hối hận, chỉ cầu nguyện sao cho ta có thể cứu được nàng, như vậy ngày sau lão gặp ta vẫn còn đường ăn nói.
Trên lầu Trích Nguyệt.
Vân Nghê trở lại nơi này một lần nữa, tâm trạng đã khác với trước kia rất nhiều.
Lần trước, nàng là vị hôn thê của Nam Vô Thương, nhưng trong lòng thương nhớ Thiển Thủy Thanh.
Hiện giờ, Thiển Thủy Thanh cũng đã trở thành Trấn Đốc Thiết Huyết Trấn, Trấn Đốc tiền nhiệm lại biến thành tù nhân của hắn.
Chuyện đời như bể cả hóa ruộng dâu, thay đổi nhanh chóng đến mức làm cho Vân Nghê phải thở dài cảm thán. Rốt cục lời ước hẹn một năm đã hoàn thành, nếu không có trận chiến sắp sửa xảy ra vào ngày mai, có thể nói Vân Nghê vô cùng hạnh phúc.
Bất kể như thế nào, hiện tại người yêu ngày nhớ đêm mong rốt cục cũng đã được đoàn tụ với nhau. Sau khi đã trải qua một phen khổ ải, từ đây về sau, không còn bất cứ người nào, bất cứ sức mạnh nào có thể tách rời bọn họ ra được nữa.
Sau khi tẩy rửa bụi trần, Vân Nghê nhào vào lòng Thiển Thủy Thanh, ôm hắn thật chặt, không thả lỏng chút nào.
Bôn ba quãng thời gian qua, chịu biết bao cực khổ, biết bao chua xót, chỉ vì giấc mộng hôm nay. Hiện giờ giấc mơ đã thành dù trải qua vất vả, đương nhiên Vân Nghê phải nắm giữ cho thật chặt, nhất quyết không buông…
Nàng nhẹ giọng nói:
- Nếu thiếp khuyên chàng ngày mai đừng quyết đấu với Nam Vô Thương, chắc chàng sẽ không nghe, có đúng không?
Thiển Thủy Thanh khẽ vuốt mái tóc dài của nàng, nở một nụ cười bất đắc dĩ:
- Không phải ta chỉ vì hư danh mà ỷ mạnh đơn độc quyết đấu với hắn, nếu như có thể, ta bằng lòng cứ như vậy cùng nàng đi tới chân trời góc bể, cho dù ta có thất hứa với Nam Vô Thương một lần thì đã sao? Chỉ tiếc…
Vân Nghê khẽ ngẩng đầu lên nhìn người yêu:
- Đáng tiếc cái gì?
- Đáng tiếc hiện tại ta không thể đi cùng nàng… Sở dĩ ta có thể giải quyết Nam gia thuận lợi như vậy, là nhờ vào lực lượng của bệ hạ. Bệ hạ muốn Đế quốc Kinh Hồng, ta sẽ lấy cho ông ta. Mà nếu ta không quyết đấu cùng Nam Vô Thương, tự hủy lời hứa, làm một tên tiểu nhân nói không giữ lời, như vậy hình ảnh ta trong lòng binh sĩ sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng. Vân Nghê, nàng cũng biết hiện tại ta có thể lập ra nhiều chiến công như vậy, không phải là không có liên quan tới chuyện binh sĩ sùng bái ta gần như là mù quáng. Có rất nhiều lúc, nhiệm vụ mà ta giao cho bọn họ đều là những nhiệm vụ cửu tử nhất sinh, sở dĩ bọn họ chấp nhận, không chút do dự đi chịu chết, là vì bọn họ biết Tướng quân của mình là người đáng được tin tưởng. Ta không thể để cho bọn họ thất vọng, vì như vậy sẽ làm hủy diệt hết thảy, ta cũng sẽ không chắc chắn có thể dẫn dắt bọn họ đánh thắng trận được nữa!
Nếu như Thiển Thủy Thanh nói cái gì người quân tử phải coi chữ tín làm trọng gì gì đó, nhất định Vân Nghê sẽ không chấp nhận.
Đại đa số nữ nhân cho dù có dịu dàng, có tỏ vẻ ân cần, có hào phóng đến đâu đi nữa, nhưng đối với chuyện có liên quan đến sự sống chết của người mình yêu, họ sẽ tỏ ra ích kỷ tới cực độ. Nhiều khi tầm mắt của nữ nhân rất hẹp hòi, khi các nàng đã xem nam nhân của mình cao như ông trời rồi, bất kể thế nào cũng không thể để cho sập xuống. Vân Nghê cũng là như vậy, bình thường nàng có thể dịu dàng săn sóc, hiểu ý thông cảm, nhưng nói tới chuyện liên quan tới an nguy tính mạng của Thiển Thủy Thanh, dù sao đi nữa nàng cũng khó mà chấp nhận cho hắn đi mạo hiểm.
Nhưng giờ phút này, Thiển Thủy Thanh đã đem trận quyết đấu này ra đặt chung một nơi với tương lai của bọn họ, nàng không còn lý do gì mà phản đối.
Xem xét vết thương của Thiển Thủy Thanh với vẻ thâm tình, tay Vân Nghê mân mê da thịt hắn, sau khi suy nghĩ một hồi, rốt cục nàng cũng gật đầu:
- Được, thiếp muốn chàng trở về bình yên, Thủy Thanh, chúng ta đã vượt qua biết bao cửa ải mới có được ngày hôm nay, trong trận chiến cuối cùng này, thiếp muốn chàng bất kể thế nào cũng phải kiên trì mới được!
- Nàng yên tâm, nhất định ta sẽ thắng!
Thiển Thủy Thanh cầm tay nàng an ủi:
- Thật ra chúng ta đã thắng, nếu không có lão khốn kiếp Công Tôn Thạch kia chặn ngang một cước, cũng sẽ không có chuyện như ngày hôm nay!
- Công Tôn Thạch?
Vân Nghê nghe vậy cả kinh:
- Chẳng lẽ chàng muốn nói rằng, Công Tôn Thạch bí mật phái người báo tin cho Nam Vô Thương, cho hắn biết Nam gia thất bại, để cho hắn có thể rời khỏi Nam phủ sớm một bước tới bắt thiếp sao? Nhưng không phải lão ta là tử thù của Nam gia hay sao?
Tin tức này quả thật làm cho Vân Nghê chấn động vô cùng.
- Đúng vậy, chính là lão thất phu Công Tôn Thạch âm thầm báo tin, nhờ đó Nam Vô Thương mới có thể thừa cơ hội! Trên chốn quan trường, không có địch nhân hay bằng hữu vĩnh viễn!
Thiển Thủy Thanh giận dữ đập xuống một chưởng, làm cho chiếc ghế nhỏ vỡ tan thành nhiều mảnh.
Sau khi Nam Vô Thương bắt Vân Nghê đi, một mặt Thiển Thủy Thanh khẩn trương phái người đuổi theo, mặt khác hắn cố công suy nghĩ, để xem rốt cục là ai đang âm thầm đối nghịch với hắn.
Lúc ấy, hắn không hề nghĩ rằng đó chính là đồng minh chính trị Công Tôn Thạch của mình.
Nhưng tình huống lúc đó trong cung chính là, phàm những quan viên từng đi lại thân mật với Nam gia, một người cũng không được cho ra khỏi cung, tin này không thể nào tiết lộ ra ngoài. Dung dưỡng cho Dịch Tinh Hàn để ám sát Hoàng đế, đây là đại sự lớn nhất của Đế quốc, bắt buộc phải tra ra xem ai là tòng phạm. Trước khi xác nhận rằng chỉ có Nam gia mà thôi, tất cả mọi người đều được xếp vào đối tượng hoài nghi.
Đương nhiên cũng có một ít người tuyệt đối không bị hoài nghi, trong số những người này, ngoài Thiển Thủy Thanh ra còn có Công Tôn Thạch.
Lúc đầu, Thiển Thủy Thanh đem từng đối tượng hoài nghi ra suy đi xét lại trong đầu, nhưng dù sao cũng không thể nào nghĩ tới chính là Công Tôn Thạch âm thầm thò chân ra ngáng đường hắn. Mãi đến khi hắn chạy gần tới thành Cô Tinh, nhìn thấy Tam Trùng Thiên nguy nga đồ sộ ở xa xa, làm cho hắn nhớ lại chuyện năm đó tấn công Chỉ Thủy, lúc ấy đột nhiên hắn nhớ lại một câu của Sở Hâm Lâm nói lúc ở thành Đại Lương.
Sở Hâm Lâm nói rằng: “Trong chính trị, không có địch nhân vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn. Địch nhân bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành bằng hữu, bằng hữu bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành địch nhân. Cái quyết định tất cả không phải là cảm tình giữa người với người, mà là ích lợi. Ích lợi luôn luôn là cái mà con người hằng tranh đoạt!”
Những lời này làm cho hắn đột nhiên bừng tỉnh, nghĩ ra thông suốt mấu chốt trong chuyện này.
Sau khi cha con Nam Sơn Nhạc rơi đài, thật ra không đơn giản chỉ là khuyết hai vị trí Thừa tướng và quan điều độ mà thôi. Trên thực tế, thiên tử nào thì có triều thần ấy, một đời Thừa tướng cũng có người thuộc ban bệ của riêng mình. Nam Sơn Nhạc vừa rơi đài, tất cả các quan viên trong Thượng Thư tỉnh có quan hệ thân cận với Nam Sơn Nhạc, được lão đề bạt đều cũng phải rơi theo, vì thế cho nên để lại một số ghế trống khá nhiều.
Mặc dù Thiển Thủy Thanh đã hứa hẹn với Công Tôn Thạch rằng nhất định sẽ đưa lão ta trở lại địa vị Thừa tướng, nhưng nếu như Công Tôn Thạch không được sự ủng hộ của các quan viên cấp dưới, như vậy cũng chỉ có thể trở thành một Thừa tướng không có thực quyền. Mà theo như giao dịch chính trị giữa hai người, Thượng Thư tỉnh sau này ít nhất phải có một nửa số người trong đó là người của Thiển Thủy Thanh, cũng là những con cháu thế gia quý tộc thuộc binh đoàn Phú Quý tiến vào nhờ kỳ thi mùa Xuân lần trước, cũng là lực lượng nòng cốt trung thành với Thiển Thủy Thanh.
Mối giao dịch chính trị này đối với Công Tôn Thạch khi ấy còn chưa có quyền lực trong tay, đương nhiên lão không thể nào từ chối. Nhưng sau khi con người lão trở nên có giá trị nhất định, tự nhiên lòng tham của lão cũng lớn hơn.
Hơn nữa chuyện làm cho người ta phải chú ý chính là, thật ra bản thân Công Tôn Thạch cũng thuộc tầng lớp Đại địa chủ cao cấp, cũng cùng một loại người như Nam Sơn Nhạc. Sở dĩ lão ta chịu liên thủ cùng Thiển Thủy Thanh hoàn toàn là vì bọn họ có chung kẻ địch, nhưng sau khi kẻ địch chung này biến mất, những mâu thuẫn giữa hai bên không thể thỏa thuận được lập tức xuất hiện.
Đối với người như Công Tôn Thạch mà nói, cái mà lão ta cần chính là quyền lực của Nam Sơn Nhạc, đối với chính sách điều hành trong nước của Nam Sơn Nhạc, lão ta cảm thấy không có gì mâu thuẫn, bởi vì quan điểm chính trị của bọn họ thật ra không có khác biệt gì nhiều. Nhưng đối với một tên tiểu bối thuộc phái cấp tiến như Thiển Thủy Thanh, quan điểm chính trị lại khác xa nhau như trời với vực. Lúc địch nhân còn chưa ngã, bọn họ còn có thể tạm dẹp những bất đồng chính kiến sang một bên, bắt tay nhau hợp tác, lúc địch nhân ngã xuống rồi, lập tức bọn họ triển khai đấu tranh nội bộ.
Hoàn toàn bất đồng về quan điểm chính trị, về nhu cầu chính trị, tranh cãi về lợi ích nhân sự, những chuyện ấy đã làm cho sự hợp tác vốn không mấy khăng khít giữa Thiển Thủy Thanh và Công Tôn Thạch lập tức trở nên lỏng lẻo.
Tuy nhiên lão già kia từ sau trận thay đổi lớn trong triều này đã làm việc cẩn thận hơn. Nếu như Nam Sơn Nhạc chưa ngã, lão ta tuyệt đối không ra tay với Thiển Thủy Thanh, nhưng khi ra tay cũng rất có chừng mực.
Lão ta phái người báo tin cho Nam Vô Thương, đó là vì lão biết được ân oán giữa Nam Vô Thương và Thiển Thủy Thanh, nếu Nam Vô Thương bỏ trốn, Thiển Thủy Thanh tuyệt đối sẽ không buông tha hắn. Thời điểm Nam Sơn Nhạc rơi đài là thời điểm quan trọng thay đổi chính quyền, nếu như Thiển Thủy Thanh vì truy đuổi Nam Vô Thương mà phải rời khỏi thành Thương Thiên, chẳng khác nào tự buông bỏ không tham dự. Lúc ấy chính là thời cơ rất tốt để cho Công Tôn Thạch lão phân chia lợi ích.
Đương nhiên, tuy Công Tôn Thạch tranh đoạt quyền lợi như vậy, nhưng lão cũng không định trực tiếp đối nghịch với Thiển Thủy Thanh. Dù sao lão cũng biết rõ hiện tại danh vọng của Thiển Thủy Thanh như mặt trời đứng bóng, đối nghịch vĩnh viễn không thoải mái bằng hợp tác. Bởi vậy sau khi lão ngầm giở trò ngáng chân minh hữu của mình một cái thì không làm ra chuyện gì khác nữa, cũng coi như chừa lại một chút đường lui cho cả hai bên. Dẫu sao chuyện này vẫn khác xa chuyện ân oán với Nam gia.
Còn về chuyện Nam Vô Thương bắt đi Vân Nghê, Công Tôn Thạch tuyệt đối không ngờ tới, chỉ là ngoài ý muốn. Lão cũng thừa biết tầm quan trọng của Vân Nghê đối với Thiển Thủy Thanh, e rằng hiện giờ cũng đang ngồi ở thành Thương Thiên hối hận không thôi.
Lão chỉ muốn tranh thủ lợi ích từ Thiển Thủy Thanh, chứ không muốn trở mặt với Thiển Thủy Thanh.
Sau khi nghe Thiển Thủy Thanh giải thích xong, Vân Nghê mới hiểu được đầu đuôi gốc ngọn của chuyện này, mặt nàng lộ ra vẻ kinh hãi, nhìn Thiển Thủy Thanh:
- Chẳng lẽ sau này chúng ta còn có nhiều kẻ địch như Công Tôn Thạch hay sao?
Thiển Thủy Thanh lập tức lắc đầu:
- Dù sao ta cũng chỉ mới bước chân vào chốn quan trường, cho nên vẫn chưa theo kịp những lão già suốt ngày lăn lộn trong đó, rốt cục bọn chúng nghĩ như thế nào, muốn làm gì, thật ra vô cùng khó đoán. Lần này ta đã dốc hết toàn lực mới có thể miễn cưỡng đánh bại Nam Sơn Nhạc, thực ra là rất mạo hiểm, lại cũng vô cùng may mắn. Nếu thật sự muốn đấu một phen nữa với Công Tôn Thạch trong chốn quan trường, trước mắt ta tuyệt đối không phải là đối thủ của lão, ít nhất Hoàng đế sẽ không còn ủng hộ ta nữa!
- Vì sao vậy?
- Nguyên nhân rất đơn giản, ta cùng Nam Sơn Nhạc tranh đấu, còn có thể nói là hành động tuổi trẻ khí thịnh, làm việc theo tình cảm, giang sơn đổi mỹ nhân, không có liên quan tới chuyện tranh đoạt quyền lực. Nhưng nếu tranh đấu với Công Tôn Thạch thì chính là tranh đoạt quyền lực thật sự, đây là chuyện bệ hạ rất không thích. Thật ra Công Tôn Thạch cũng không muốn đối chọi với ta, chỉ vì lão ta tuyệt đối không ngờ tới Nam Vô Thương lại dám bắt nàng đi như vậy. Phải biết rằng nếu như nàng không may chết đi, như vậy lão ta cùng lúc đắc tội với ta và Thiên Hạ Vân gia. Ta đoán rằng hiện tại lão ta đang hối hận, chỉ cầu nguyện sao cho ta có thể cứu được nàng, như vậy ngày sau lão gặp ta vẫn còn đường ăn nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.