Quyển 4 - Chương 88: Chiến tranh kết thúc (Phần 1)
Duyên Phận
27/03/2013
- Tướng quân, các huynh đệ sắp sửa không chịu được nữa, chúng ta lui đi!
Phùng Nhiên toàn thân đẫm máu từ trước lui lại hô to.
Lui? Lui đi đâu bây giờ?
Quân địch bao phủ khắp đất trời, bọn họ còn có thể lui đi nơi nào đây?
Hôm nay khác với ngày trước, thủ hạ dưới tay Thiển Thủy Thanh hắn cũng không phải là Thiết Phong Kỳ, có thể mở một con đường máu như trong trận chiến tấn công thành Đại Lương ngày trước.
Muốn sống sót, phải liều chết chiến đấu.
Thiển Thủy Thanh khẽ mỉm cười, hắn hỏi Phùng Nhiên:
- Chúng ta đánh ở đây đã bao lâu?
Phùng Nhiên trả lời:
- Đã bốn ngày.
Thiển Thủy Thanh ngẫm nghĩ một chút lại nói:
- Vậy tiếp tục thủ đi thôi, chúng ta đã không còn đường lui, tiếp tục thủ, tiếp tục kiên trì, đây là sứ mạng của ta và ngươi!
Phùng Nhiên ngơ ngác nhìn Thiển Thủy Thanh, Thiển Thủy Thanh chỉ thản nhiên nói:
- Nhớ kỹ, Phùng Nhiên, ngươi đã từng phản hai lần, Đế quốc Thiên Phong sẽ không cho ngươi cơ hội thứ ba!
Phùng Nhiên dậm chân một cái, rốt cục vẫn trở về vị trí của mình.
Nhìn Cơ Nhược Tử bên cạnh mình, Thiển Thủy Thanh cười hỏi:
- Nàng sợ không?
Sắc mặt Cơ Nhược Tử hơi tái:
- Cũng có sợ một chút, nhưng không hối hận lựa chọn như hôm nay!
- Ủa? Vì sao vậy?
Thiển Thủy Thanh nhướng mày hỏi.
- Có lẽ là vì tin tưởng vào chàng!
Cơ Nhược Tử cười:
- Thủy Thanh, nói cho ta biết, trận chiến này quân ta còn hy vọng hay không?
Nhìn trận giết chóc điên cuồng trước mặt, Thiển Thủy Thanh thở dài:
- Hy vọng không phụ thuộc vào ta, mà phụ thuộc vào viện quân, chúng ta chẳng qua chỉ là tận nhân lực tri thiên mệnh mà thôi…
o0o
Chiến mã điên cuồng gào thét, lòng gấp như tên bay.
Phương Hổ đang dẫn theo Hổ Báo Doanh vội vàng chạy như điên.
Kỵ binh Hổ Báo Doanh lúc này đã trở thành lực lượng trung kiên nhất của trận đại chiến này, không chỉ bọn họ phải giết địch trên chiến trường, còn phải chạy tới chạy lui nhiều gấp mấy lần người khác, phải đuổi theo địch, đánh tan địch, cuối cùng còn phải nhận nhiệm vụ cứu viện cho Tướng quân của mình.
Bọn họ không được nghỉ ngơi, thân là chiến sĩ ưu tú nhất, đồng thời cũng là chiến sĩ vất vả, mệt nhọc nhất, nhưng không hề có nửa lời oán hận.
Bởi vì bọn họ phải cứu người là thần tượng trong lòng bọn họ, người có thể dẫn dắt bọn đánh thắng vô số trận, đưa bọn họ còn sống quay về quê nhà, đem lại cho bọn bọ tất cả vinh quang và của cải: Thiển Thủy Thanh.
Tiếng hét hò phía trước vọng vào tai Phương Hổ, hắn hưng phấn thét lên như một tiếng sét đánh giữa lưng trời:
- Các huynh đệ, phía trước chính là chiến trường, Thiển Tướng quân đang ở chỗ này, mọi người theo ta xông lên!
- Rống!
- Đế quốc Thiên Phong, uy võ dương cao!
Cùng với tiếng hò thét long trời lở đất này vang lên, phía sau Hộ dân quân bốc lên khói bụi mù mịt.
Hiệu lệnh tronh Hộ dân quân truyền ra, đội dự bị hơn hai vạn người bắt đầu chậm rãi di chuyển, nghênh đón Phương Hổ và Hổ Báo Doanh của hắn.
Trong mắt Dịch Tinh Hàn toát ra sát cơ lạnh lẽo, giọng hắn tàn khóc mà lạnh như băng:
- Là người của Hổ Báo Doanh sao? Chiến trường hai phía Tây và Nam quả nhiên đã bị tiêu diệt toàn quân rồi sao? Đến nhanh thật, Thiển Thủy Thanh, quân của ngươi quả nhiên làm được chuyện mà người khác không thể làm được, tuy nhiên đáng tiếc, rốt cục cũng chỉ có ba ngàn người!
Hiệu lệnh được truyền xuống một lần nữa, Hộ dân quân lại dốc toàn lực khởi xướng tấn công, bọn chúng nhất định phải đánh tan cánh quân của Thiển Thủy Thanh trước khi kỵ binh của Hổ Báo Doanh có thể phát huy tác dụng. Dịch Tinh Hàn muốn Phương Hổ phải trơ mắt nhìn hắn tự tay chém đầu Thiển Thủy Thanh!
Quân Đế quốc Thiên Phong đang tử thủ trong vòng vây đột ngột bị gia tăng áp lực rất nhiều.
o0o
Trận chiến tranh kéo dài này cuối cùng cũng đi vào hồi kết thúc, mây đen u ám buông xuống cuối chân trời, trong mây truyền ra từng tràng tiếng sấm. Mưa bắt đầu rơi, làm cho cả mảnh đất nhuộm đỏ máu trở nên lầy lội, khắp nơi đều là những thi thể không còn nguyên hình dạng, phủ khắp vùng bình nguyên bát ngát, nếu cỡi ngựa chạy từ đầu này tới đầu kia có thể mất cả nửa ngày.
Trong tiếng hoan hô của những người còn sống giữa mảnh đất lầy lội pha lẫn bùn và máu này, những gương mặt dữ tợn cất lên tiếng cười cuồng vọng.
Thiển Thủy Thanh gần như chết lặng giữa chiến trường, trong lòng tràn đầy đau khổ.
Tám vạn Hộ dân quân, những dũng sĩ cuối cùng của Chỉ Thủy, gần như bị tiêu diệt hoàn toàn trong trận chiến này.
Từ đây về sau, Chỉ Thủy không còn lực lượng nào có thể chống lại đại quân Đế quốc Thiên Phong tấn công.
Ước mộng trăm năm của Đế quốc đến hôm nay rốt cục mới hoàn thành được giai đoạn thứ nhất, Thiển Thủy Thanh hắn có thể nói là chiếm công đầu, nhưng hắn lại không hề cảm thấy vui mừng.
Người chết đi thật sự rất nhiều.
Công thành thì giết người cả thành, đoạt quốc thì giết người cả nước, rốt cục hắn không làm được chuyện không đánh mà khuất phục được địch nhân, không làm được thắng lợi với số người chết ít nhất.
Chuyện mà hắn từng nghĩ tới rốt cục chỉ là giấc mộng mà thôi, Thiển Thủy Thanh hắn không có được bản lãnh lớn như vậy.
Phương Hổ ở xa xa cầm trường mâu trên đó còn treo thủ cấp của một tên chiến sĩ Hộ dân quân hưng phấn chạy tới, nhìn thấy Thiển Thủy Thanh bèn tung mình xuống ngựa, ôm hắn kêu to:
- Thiển thiếu, chúng ta đã thắng!
Cái ôm làm chạm vết thương, Thiển Thủy Thanh khẽ cau mày, Phương Hổ thân thiết hỏi:
- Ngươi bị thương à?
- Chỉ là một chút thương tích ngoài da, đa phần nhờ vào áo giáp của Mộc thiếu, nên những chỗ yếu hại không sao.
- Ha ha, cũng là ngươi có bản lãnh cao cường, ta ở xa nhìn thấy ngươi xuất một đao chém chết Thiệu Hoa Phi, quả thật Thiển thiếu ngươi không hổ được Thích đại ca chân truyền!
- Đã lâu không đích thân ra trận, cũng không cầm đao, tay chân có hơi lúng túng. Thích đại ca ở trên trời có linh thiêng, nhìn thấy đao pháp của ta mà không tức hộc máu mới là chuyện lạ!
Phương Hổ cười ha hả:
- Thích đại ca chắc chắn thật sự hiển linh, bằng không người của Quân đoàn Trung Ương không thể nào chạy tới đúng vào thời khắc quan trọng này!
Thiển Thủy Thanh chỉ cười nhẹ.
Có vài lời hắn chưa nói, nếu nói ra, e rằng Phương Hổ sẽ nhảy dựng lên mắng to.
Trước khi ba trận chiến ở ba phía triển khai, Thiển Thủy Thanh đã phái người cỡi khoái mã đưa tin cho Quý Cuồng Long, nói rằng Thiển Thủy Thanh hắn đích thân dẫn dụ đại quân chủ lực của Dịch Tinh Hàn quyết chiến ở bình nguyên Thiên Thủy, nhờ Quý Cuồng Long phái binh cứu viện.
Trong lúc mọi người đều tập trung chú ý vào thành Đại Lương, không ai ngờ tới Quân đoàn Trung Ương còn ở xa đã âm thầm phái ra một cánh viện quân kéo tới bình nguyên Thiên Thủy. Dịch Tinh Hàn nổi điên không quay về cứu viện thành Đại Lương, nhưng nếu hắn có muốn quay về, Thiển Thủy Thanh cũng sẽ bám sát giữ chân hắn lại, không để cho hắn rời đi một cách dễ dàng. Nhưng bản thân Thiển Thủy Thanh cũng không ngờ Dịch Tinh Hàn lại tấn công hắn điên cuồng như vậy.
Mấy ngày nay, Thiển Thủy Thanh thủ vô cùng vất vả, thầm mắng trong lòng không biết vì sao người của Quân đoàn Trung Ương tới quá chậm. Nhưng rốt cục thì bọn họ cũng đã tới vừa kịp lúc, cũng phải nói Thiển Thủy Thanh đã chống đỡ, chịu đưng rất kiên cường tới giờ phút sau cùng.
Nhưng những lời này hắn không thể nói ra, không thể nói cho bất cứ huynh đệ nào.
Bởi vì nếu Phương Hổ biết được, nhất định hắn sẽ giận tím mặt.
Phương Hổ hắn sẽ không thể nào hiểu được vì sao Thiển Thủy Thanh lại dâng tặng công lao tiêu diệt Hộ dân quân lại cho Quý Cuồng Long, hơn nữa không tiếc phiêu lưu mạo hiểm, đến nỗi suýt nữa bản thân hắn bị Hộ dân quân tiêu diệt.
Hắn sẽ giải thích cho Phương Hổ thế nào đây?
Nói cho hắn về đạo lý cây cao gió lớn ư?
Nói cho hắn biết rằng càng bộc lộ tài năng thì càng nhiều người ganh ghét ư? Hay là chuyện được chim quên ná, được cá quên nơm, thỏ hết giết chó, chim hết bẻ cung?
Hay là phân tích rõ ràng cho hắn hiểu, Quân đoàn Trung Ương viễn chinh ngàn dặm xa xôi như vậy, cuối cùng chỉ là làm mướn không công cho người khác, chưa đánh được một trận nào ra hồn ra dáng, chưa lập được một chiến công nào, vậy tâm trạng của Quý Cuồng Long sẽ ra sao? Đám quan quân thuộc hạ của Quý Cuồng Long sẽ nhìn hắn với cặp mắt như thế nào, cảm tạ một người đã cướp đi tất cả công lao của bọn chúng ư?
Làm người phải có chừng mực, ngẫu nhiên dâng tặng một công cao lớn cho người khác không phải là một chuyện xấu, ích lợi mà Thiết Phong Kỳ đạt được từ cuộc chiến tranh này đã quá nhiều, cả danh lẫn lợi. Hiện tại bọn hắn cái gì cũng có, không cần phải gây thù kết oán vô ích trong chốn quan trường.
Đạo ký này, trước kia chưa chắc Thiển Thủy Thanh có thể hiểu được, cho dù có hiểu được cũng chưa chắc đã làm. Nhưng hiện tại, sau khi hắn đã trải qua biết bao cơn sóng gió, rốt cục hiểu ra thủ đoạn đưa đẩy lấy lòng người cũng là một yếu tố vô cùng quan trọng mà một danh tướng không thể nào thiếu được. Người như Liệt Cuồng Diễm cuối cùng còn phải học cách quan hệ giao tiếp với người khác, huống chi là hắn.
Tự cho rằng mình lập công to mà không nghĩ đến quần hùng thiên hạ, chính là tìm chết. Cho dù một người có khí thế hào hùng đến đâu đi nữa, cũng không dám gây thù chuốc oán với anh hùng trong thiên hạ.
Cái mà Thiển Thủy Thanh hắn cần là thành Đại Lương, là Vân Nghê.
Cái mà Thiết Phong Kỳ cần, là danh và lợi.
Hiện giờ mọi người đều đã đạt được cái mà mình muốn, nên buông tay thì buông tay.
Đương nhiên hắn buông tay lần này, chẳng những thành toàn cho Quý Cuồng Long, đồng thời cũng thành toàn cho chính mình. Nếu như trận này đánh đúng theo kế hoạch đã vạch ra từ trước, chỉ sợ giờ này xương cốt hắn cũng không còn.
Chỉ là tất cả những lời này, hắn không thể nào nói cho Phương Hổ nghe được.
Phương Hổ là một quân nhân, không thể hiểu được sự hiểm ác của chốn quan trường, Thiển Thủy Thanh hy vọng hắn sẽ không sa vào trong đó. Nếu như có thể, hắn hy vọng Phương Hổ luôn luôn là tên Phương Hổ thẳng thắn như ngày nào…
Người hiểu được, có một Cơ Nhược Tử, có một Sở Hâm Lâm, có một Bích Không Tình, cũng đã đủ rồi.
Lúc này hắn chỉ có thể cười nói:
- Coi như Thích đại ca luôn luôn phù hộ cho ta.
Phương Hổ thở dài:
- Đáng tiếc là vẫn để cho tên tiểu tử Dịch Tinh Hàn chạy thoát.
Thiển Thủy Thanh cũng chỉ cười.
Hắn nhẹ nhàng nói:
- Dịch Tinh Hàn chạy thì cứ để cho hắn chạy, cũng không phải là chuyện lớn lao gì, hiện giờ đại quân ta đã tới, hắn đã không còn có thể gây nên sóng gió gì được nữa. Cũng phải nói, bởi vì Dịch Tinh Hàn lỗ mãng như vậy, gần như tập trung tất cả nam nhi sục sôi nhiệt huyết của Chỉ Thủy lại, cuối cùng bị quân ta tiêu diệt gọn chỉ trong một trận chiến này, ngược lại là giúp cho Đế quốc Thiên Phong ta một đại ân. Từ đây về sau thống trị mảnh đất này, sự phản kháng đã giảm đi rất nhiều, về lâu dài chính là một chuyện rất tốt. Nếu hắn vẫn còn tức giận vì quốc gia có nạn, muốn tìm tới gây phiền toái cho ta, nhưng lại không còn bản lãnh gì, vậy nên tìm nơi nào đó trồng trọt cày bừa mà sống, bằng không, ngay cả cơ hội sống sót hắn cũng không có!
Phương Hổ ngơ ngác nhìn Thiển Thủy Thanh:
- Thiển thiếu, không phải là ngươi cố ý để cho Dịch Tinh Hàn chạy trốn chứ?
Thiển Thủy Thanh cho hắn một quyền:
- Làm gì có chuyện này!
Phương Hổ ngượng nghịu gãi đầu.
Giây phút ấy, Thiển Thủy Thanh đưa mắt nhìn ra xa, trong lòng thầm nghĩ: “Thật là xin lỗi, Hổ Tử, từ giờ trở đi, ta gặp phải một trận chiến còn hung hiểm hơn nữa! Trong trận chiến này, ngươi không thể giúp gì được, hơn nữa, ngươi biết càng ít càng tốt…”
Dịch Tinh Hàn không hề chạy trốn…
Một con khoái mã từ phía sau chạy tới trước mặt Thiển Thủy Thanh:
- Xin hỏi ngài có phải là Tướng quân Thiển Thủy Thanh?
- Chính là ta.
Tên kỵ sĩ ngồi trên lưng ngựa cung kính thi lễ với Thiển Thủy Thanh, sau đó mới nói:
- Ngưỡng mộ đại danh Tướng quân đã lâu, rốt cục hôm nay mới được nhìn thấy phong thái của Tướng quân, Quý Tổng Suất cho mời Thiển Tướng quân đến Suất trướng một phen.
Thiển Thủy Thanh cười:
- Đa tạ đã truyền lời, ta cũng ngưỡng mộ Quý Tổng Suất đã lâu!
Tên kỵ binh kia mỉm cười rời đi.
Phùng Nhiên toàn thân đẫm máu từ trước lui lại hô to.
Lui? Lui đi đâu bây giờ?
Quân địch bao phủ khắp đất trời, bọn họ còn có thể lui đi nơi nào đây?
Hôm nay khác với ngày trước, thủ hạ dưới tay Thiển Thủy Thanh hắn cũng không phải là Thiết Phong Kỳ, có thể mở một con đường máu như trong trận chiến tấn công thành Đại Lương ngày trước.
Muốn sống sót, phải liều chết chiến đấu.
Thiển Thủy Thanh khẽ mỉm cười, hắn hỏi Phùng Nhiên:
- Chúng ta đánh ở đây đã bao lâu?
Phùng Nhiên trả lời:
- Đã bốn ngày.
Thiển Thủy Thanh ngẫm nghĩ một chút lại nói:
- Vậy tiếp tục thủ đi thôi, chúng ta đã không còn đường lui, tiếp tục thủ, tiếp tục kiên trì, đây là sứ mạng của ta và ngươi!
Phùng Nhiên ngơ ngác nhìn Thiển Thủy Thanh, Thiển Thủy Thanh chỉ thản nhiên nói:
- Nhớ kỹ, Phùng Nhiên, ngươi đã từng phản hai lần, Đế quốc Thiên Phong sẽ không cho ngươi cơ hội thứ ba!
Phùng Nhiên dậm chân một cái, rốt cục vẫn trở về vị trí của mình.
Nhìn Cơ Nhược Tử bên cạnh mình, Thiển Thủy Thanh cười hỏi:
- Nàng sợ không?
Sắc mặt Cơ Nhược Tử hơi tái:
- Cũng có sợ một chút, nhưng không hối hận lựa chọn như hôm nay!
- Ủa? Vì sao vậy?
Thiển Thủy Thanh nhướng mày hỏi.
- Có lẽ là vì tin tưởng vào chàng!
Cơ Nhược Tử cười:
- Thủy Thanh, nói cho ta biết, trận chiến này quân ta còn hy vọng hay không?
Nhìn trận giết chóc điên cuồng trước mặt, Thiển Thủy Thanh thở dài:
- Hy vọng không phụ thuộc vào ta, mà phụ thuộc vào viện quân, chúng ta chẳng qua chỉ là tận nhân lực tri thiên mệnh mà thôi…
o0o
Chiến mã điên cuồng gào thét, lòng gấp như tên bay.
Phương Hổ đang dẫn theo Hổ Báo Doanh vội vàng chạy như điên.
Kỵ binh Hổ Báo Doanh lúc này đã trở thành lực lượng trung kiên nhất của trận đại chiến này, không chỉ bọn họ phải giết địch trên chiến trường, còn phải chạy tới chạy lui nhiều gấp mấy lần người khác, phải đuổi theo địch, đánh tan địch, cuối cùng còn phải nhận nhiệm vụ cứu viện cho Tướng quân của mình.
Bọn họ không được nghỉ ngơi, thân là chiến sĩ ưu tú nhất, đồng thời cũng là chiến sĩ vất vả, mệt nhọc nhất, nhưng không hề có nửa lời oán hận.
Bởi vì bọn họ phải cứu người là thần tượng trong lòng bọn họ, người có thể dẫn dắt bọn đánh thắng vô số trận, đưa bọn họ còn sống quay về quê nhà, đem lại cho bọn bọ tất cả vinh quang và của cải: Thiển Thủy Thanh.
Tiếng hét hò phía trước vọng vào tai Phương Hổ, hắn hưng phấn thét lên như một tiếng sét đánh giữa lưng trời:
- Các huynh đệ, phía trước chính là chiến trường, Thiển Tướng quân đang ở chỗ này, mọi người theo ta xông lên!
- Rống!
- Đế quốc Thiên Phong, uy võ dương cao!
Cùng với tiếng hò thét long trời lở đất này vang lên, phía sau Hộ dân quân bốc lên khói bụi mù mịt.
Hiệu lệnh tronh Hộ dân quân truyền ra, đội dự bị hơn hai vạn người bắt đầu chậm rãi di chuyển, nghênh đón Phương Hổ và Hổ Báo Doanh của hắn.
Trong mắt Dịch Tinh Hàn toát ra sát cơ lạnh lẽo, giọng hắn tàn khóc mà lạnh như băng:
- Là người của Hổ Báo Doanh sao? Chiến trường hai phía Tây và Nam quả nhiên đã bị tiêu diệt toàn quân rồi sao? Đến nhanh thật, Thiển Thủy Thanh, quân của ngươi quả nhiên làm được chuyện mà người khác không thể làm được, tuy nhiên đáng tiếc, rốt cục cũng chỉ có ba ngàn người!
Hiệu lệnh được truyền xuống một lần nữa, Hộ dân quân lại dốc toàn lực khởi xướng tấn công, bọn chúng nhất định phải đánh tan cánh quân của Thiển Thủy Thanh trước khi kỵ binh của Hổ Báo Doanh có thể phát huy tác dụng. Dịch Tinh Hàn muốn Phương Hổ phải trơ mắt nhìn hắn tự tay chém đầu Thiển Thủy Thanh!
Quân Đế quốc Thiên Phong đang tử thủ trong vòng vây đột ngột bị gia tăng áp lực rất nhiều.
o0o
Trận chiến tranh kéo dài này cuối cùng cũng đi vào hồi kết thúc, mây đen u ám buông xuống cuối chân trời, trong mây truyền ra từng tràng tiếng sấm. Mưa bắt đầu rơi, làm cho cả mảnh đất nhuộm đỏ máu trở nên lầy lội, khắp nơi đều là những thi thể không còn nguyên hình dạng, phủ khắp vùng bình nguyên bát ngát, nếu cỡi ngựa chạy từ đầu này tới đầu kia có thể mất cả nửa ngày.
Trong tiếng hoan hô của những người còn sống giữa mảnh đất lầy lội pha lẫn bùn và máu này, những gương mặt dữ tợn cất lên tiếng cười cuồng vọng.
Thiển Thủy Thanh gần như chết lặng giữa chiến trường, trong lòng tràn đầy đau khổ.
Tám vạn Hộ dân quân, những dũng sĩ cuối cùng của Chỉ Thủy, gần như bị tiêu diệt hoàn toàn trong trận chiến này.
Từ đây về sau, Chỉ Thủy không còn lực lượng nào có thể chống lại đại quân Đế quốc Thiên Phong tấn công.
Ước mộng trăm năm của Đế quốc đến hôm nay rốt cục mới hoàn thành được giai đoạn thứ nhất, Thiển Thủy Thanh hắn có thể nói là chiếm công đầu, nhưng hắn lại không hề cảm thấy vui mừng.
Người chết đi thật sự rất nhiều.
Công thành thì giết người cả thành, đoạt quốc thì giết người cả nước, rốt cục hắn không làm được chuyện không đánh mà khuất phục được địch nhân, không làm được thắng lợi với số người chết ít nhất.
Chuyện mà hắn từng nghĩ tới rốt cục chỉ là giấc mộng mà thôi, Thiển Thủy Thanh hắn không có được bản lãnh lớn như vậy.
Phương Hổ ở xa xa cầm trường mâu trên đó còn treo thủ cấp của một tên chiến sĩ Hộ dân quân hưng phấn chạy tới, nhìn thấy Thiển Thủy Thanh bèn tung mình xuống ngựa, ôm hắn kêu to:
- Thiển thiếu, chúng ta đã thắng!
Cái ôm làm chạm vết thương, Thiển Thủy Thanh khẽ cau mày, Phương Hổ thân thiết hỏi:
- Ngươi bị thương à?
- Chỉ là một chút thương tích ngoài da, đa phần nhờ vào áo giáp của Mộc thiếu, nên những chỗ yếu hại không sao.
- Ha ha, cũng là ngươi có bản lãnh cao cường, ta ở xa nhìn thấy ngươi xuất một đao chém chết Thiệu Hoa Phi, quả thật Thiển thiếu ngươi không hổ được Thích đại ca chân truyền!
- Đã lâu không đích thân ra trận, cũng không cầm đao, tay chân có hơi lúng túng. Thích đại ca ở trên trời có linh thiêng, nhìn thấy đao pháp của ta mà không tức hộc máu mới là chuyện lạ!
Phương Hổ cười ha hả:
- Thích đại ca chắc chắn thật sự hiển linh, bằng không người của Quân đoàn Trung Ương không thể nào chạy tới đúng vào thời khắc quan trọng này!
Thiển Thủy Thanh chỉ cười nhẹ.
Có vài lời hắn chưa nói, nếu nói ra, e rằng Phương Hổ sẽ nhảy dựng lên mắng to.
Trước khi ba trận chiến ở ba phía triển khai, Thiển Thủy Thanh đã phái người cỡi khoái mã đưa tin cho Quý Cuồng Long, nói rằng Thiển Thủy Thanh hắn đích thân dẫn dụ đại quân chủ lực của Dịch Tinh Hàn quyết chiến ở bình nguyên Thiên Thủy, nhờ Quý Cuồng Long phái binh cứu viện.
Trong lúc mọi người đều tập trung chú ý vào thành Đại Lương, không ai ngờ tới Quân đoàn Trung Ương còn ở xa đã âm thầm phái ra một cánh viện quân kéo tới bình nguyên Thiên Thủy. Dịch Tinh Hàn nổi điên không quay về cứu viện thành Đại Lương, nhưng nếu hắn có muốn quay về, Thiển Thủy Thanh cũng sẽ bám sát giữ chân hắn lại, không để cho hắn rời đi một cách dễ dàng. Nhưng bản thân Thiển Thủy Thanh cũng không ngờ Dịch Tinh Hàn lại tấn công hắn điên cuồng như vậy.
Mấy ngày nay, Thiển Thủy Thanh thủ vô cùng vất vả, thầm mắng trong lòng không biết vì sao người của Quân đoàn Trung Ương tới quá chậm. Nhưng rốt cục thì bọn họ cũng đã tới vừa kịp lúc, cũng phải nói Thiển Thủy Thanh đã chống đỡ, chịu đưng rất kiên cường tới giờ phút sau cùng.
Nhưng những lời này hắn không thể nói ra, không thể nói cho bất cứ huynh đệ nào.
Bởi vì nếu Phương Hổ biết được, nhất định hắn sẽ giận tím mặt.
Phương Hổ hắn sẽ không thể nào hiểu được vì sao Thiển Thủy Thanh lại dâng tặng công lao tiêu diệt Hộ dân quân lại cho Quý Cuồng Long, hơn nữa không tiếc phiêu lưu mạo hiểm, đến nỗi suýt nữa bản thân hắn bị Hộ dân quân tiêu diệt.
Hắn sẽ giải thích cho Phương Hổ thế nào đây?
Nói cho hắn về đạo lý cây cao gió lớn ư?
Nói cho hắn biết rằng càng bộc lộ tài năng thì càng nhiều người ganh ghét ư? Hay là chuyện được chim quên ná, được cá quên nơm, thỏ hết giết chó, chim hết bẻ cung?
Hay là phân tích rõ ràng cho hắn hiểu, Quân đoàn Trung Ương viễn chinh ngàn dặm xa xôi như vậy, cuối cùng chỉ là làm mướn không công cho người khác, chưa đánh được một trận nào ra hồn ra dáng, chưa lập được một chiến công nào, vậy tâm trạng của Quý Cuồng Long sẽ ra sao? Đám quan quân thuộc hạ của Quý Cuồng Long sẽ nhìn hắn với cặp mắt như thế nào, cảm tạ một người đã cướp đi tất cả công lao của bọn chúng ư?
Làm người phải có chừng mực, ngẫu nhiên dâng tặng một công cao lớn cho người khác không phải là một chuyện xấu, ích lợi mà Thiết Phong Kỳ đạt được từ cuộc chiến tranh này đã quá nhiều, cả danh lẫn lợi. Hiện tại bọn hắn cái gì cũng có, không cần phải gây thù kết oán vô ích trong chốn quan trường.
Đạo ký này, trước kia chưa chắc Thiển Thủy Thanh có thể hiểu được, cho dù có hiểu được cũng chưa chắc đã làm. Nhưng hiện tại, sau khi hắn đã trải qua biết bao cơn sóng gió, rốt cục hiểu ra thủ đoạn đưa đẩy lấy lòng người cũng là một yếu tố vô cùng quan trọng mà một danh tướng không thể nào thiếu được. Người như Liệt Cuồng Diễm cuối cùng còn phải học cách quan hệ giao tiếp với người khác, huống chi là hắn.
Tự cho rằng mình lập công to mà không nghĩ đến quần hùng thiên hạ, chính là tìm chết. Cho dù một người có khí thế hào hùng đến đâu đi nữa, cũng không dám gây thù chuốc oán với anh hùng trong thiên hạ.
Cái mà Thiển Thủy Thanh hắn cần là thành Đại Lương, là Vân Nghê.
Cái mà Thiết Phong Kỳ cần, là danh và lợi.
Hiện giờ mọi người đều đã đạt được cái mà mình muốn, nên buông tay thì buông tay.
Đương nhiên hắn buông tay lần này, chẳng những thành toàn cho Quý Cuồng Long, đồng thời cũng thành toàn cho chính mình. Nếu như trận này đánh đúng theo kế hoạch đã vạch ra từ trước, chỉ sợ giờ này xương cốt hắn cũng không còn.
Chỉ là tất cả những lời này, hắn không thể nào nói cho Phương Hổ nghe được.
Phương Hổ là một quân nhân, không thể hiểu được sự hiểm ác của chốn quan trường, Thiển Thủy Thanh hy vọng hắn sẽ không sa vào trong đó. Nếu như có thể, hắn hy vọng Phương Hổ luôn luôn là tên Phương Hổ thẳng thắn như ngày nào…
Người hiểu được, có một Cơ Nhược Tử, có một Sở Hâm Lâm, có một Bích Không Tình, cũng đã đủ rồi.
Lúc này hắn chỉ có thể cười nói:
- Coi như Thích đại ca luôn luôn phù hộ cho ta.
Phương Hổ thở dài:
- Đáng tiếc là vẫn để cho tên tiểu tử Dịch Tinh Hàn chạy thoát.
Thiển Thủy Thanh cũng chỉ cười.
Hắn nhẹ nhàng nói:
- Dịch Tinh Hàn chạy thì cứ để cho hắn chạy, cũng không phải là chuyện lớn lao gì, hiện giờ đại quân ta đã tới, hắn đã không còn có thể gây nên sóng gió gì được nữa. Cũng phải nói, bởi vì Dịch Tinh Hàn lỗ mãng như vậy, gần như tập trung tất cả nam nhi sục sôi nhiệt huyết của Chỉ Thủy lại, cuối cùng bị quân ta tiêu diệt gọn chỉ trong một trận chiến này, ngược lại là giúp cho Đế quốc Thiên Phong ta một đại ân. Từ đây về sau thống trị mảnh đất này, sự phản kháng đã giảm đi rất nhiều, về lâu dài chính là một chuyện rất tốt. Nếu hắn vẫn còn tức giận vì quốc gia có nạn, muốn tìm tới gây phiền toái cho ta, nhưng lại không còn bản lãnh gì, vậy nên tìm nơi nào đó trồng trọt cày bừa mà sống, bằng không, ngay cả cơ hội sống sót hắn cũng không có!
Phương Hổ ngơ ngác nhìn Thiển Thủy Thanh:
- Thiển thiếu, không phải là ngươi cố ý để cho Dịch Tinh Hàn chạy trốn chứ?
Thiển Thủy Thanh cho hắn một quyền:
- Làm gì có chuyện này!
Phương Hổ ngượng nghịu gãi đầu.
Giây phút ấy, Thiển Thủy Thanh đưa mắt nhìn ra xa, trong lòng thầm nghĩ: “Thật là xin lỗi, Hổ Tử, từ giờ trở đi, ta gặp phải một trận chiến còn hung hiểm hơn nữa! Trong trận chiến này, ngươi không thể giúp gì được, hơn nữa, ngươi biết càng ít càng tốt…”
Dịch Tinh Hàn không hề chạy trốn…
Một con khoái mã từ phía sau chạy tới trước mặt Thiển Thủy Thanh:
- Xin hỏi ngài có phải là Tướng quân Thiển Thủy Thanh?
- Chính là ta.
Tên kỵ sĩ ngồi trên lưng ngựa cung kính thi lễ với Thiển Thủy Thanh, sau đó mới nói:
- Ngưỡng mộ đại danh Tướng quân đã lâu, rốt cục hôm nay mới được nhìn thấy phong thái của Tướng quân, Quý Tổng Suất cho mời Thiển Tướng quân đến Suất trướng một phen.
Thiển Thủy Thanh cười:
- Đa tạ đã truyền lời, ta cũng ngưỡng mộ Quý Tổng Suất đã lâu!
Tên kỵ binh kia mỉm cười rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.