Đế Quốc Thiên Phong

Quyển 3 - Chương 15: Đấu khẩu với quần hùng (phần 5-6)

Duyên Phận

27/03/2013

Chỉ có cân nhắc vấn đề nghiêm túc đứng vào góc độ của đối phương, vậy mới được đối phương dễ dàng chấp nhận. Còn chuyện làm cho đối phương tình nguyện mang tất cả ích lợi tới cho mình, cho dù là chiếm được tiện nghi, nhưng chỉ làm được một lần duy nhất, sau đó lúc nào cũng phải nơm nớp đề phòng đối phương báo thù.

Thời đại mà Thiển Thuỷ Thanh sống trước khi xuyên việt thời không tới thế giới này, chính là thời đại dùng đàm phán thay cho chiến tranh.

Ích lợi mà tài ngoại giao giỏi mang lại, đa số thường là hơn xa chiến tranh.

Trong vấn đề ngoại giao có một câu danh ngôn như vầy: “Một hoạt động ngoại giao có chất lượng cao, thường là không quyết định bởi bạn đạt được ưu đãi nhiều hay ít thông qua hoạt động ấy, mà là hai bên đều có sự hài lòng lẫn nhau. Với điều kiện tiên quyết là sự hài lòng ấy, sẽ mang đến không biết bao nhiêu lợi nhuận như bạn mong muốn, lại còn có thể tránh được rất nhiều tổn thất. Loại hoạt động ngoại giao có thể vạch kế hoạch cho tương lai như vậy, mới được gọi là ngoại giao tài giỏi.”

Thiển Thuỷ Thanh đã đưa ra đề nghị làm cho tất cả chiến sĩ Hùng tộc sáng ngời đôi mắt.

Đánh thuê.

Phát huy sở trường thiện chiến của Hùng tộc, không cần chịu bất cứ quân đội nào ràng buộc, có thể mang tới một số của cải tiền tài rất lớn cho tộc nhân. Chuyện quan trọng nhất là, bọn họ có quyền lựa chọn đối với chiến tranh.

Nếu như bị tử trận quá nhiều người trong một trận chiến, bọn họ có thể chọn nâng giá lên cao hơn, hoặc là dứt khoát không đi.

Đại lục Quan Lan không phải là không có đội ngũ lính đánh thuê, nhưng từ trước tới nay vẫn chưa có cả một dân tộc dựa vào đánh thuê mà kiếm sống.

Nhưng hôm nay, Thiển Thuỷ Thanh mang đến kế hoạch này cho Hùng tộc.

Mục Sa Nhĩ cũng không phải là kẻ ngu ngốc, hắn lập tức thấy được ích lợi trong đề nghị này, nhưng đồng thời hắn cũng nghĩ tới một số vấn đề khác:

- Nếu như Hùng tộc trở thành đội ngũ lính đánh thuê, vậy không phải là chúng ta đã đánh mất lập trường của chính mình sao? Chúng ta không thể giúp người mà chúng ta không thích chống lại kẻ khác, nhất là người chúng ta giúp lại là một dân tộc đối nghịch. Hơn nữa chúng ta cũng không am hiểu việc buôn bán, chúng ta không biết được một trận chiến như vậy, Hùng tộc có thể được bao nhiêu tiền, chúng ta cũng không được lấy chiến lợi phẩm để bồi thường cho những chiến sĩ tử trận. Ngoài ra, đều như đưa ra quá giá cao, không phải ai cũng có thể trả nổi!

Thiển Thuỷ Thanh đưa lên một ngón tay:

- Tất cả những vấn đề này, chỉ cần một chuyện là có thể giải quyết tất cả.

- Chuyện gì?

Thiển Thuỷ Thanh cười hăng hắc:

- Rất đơn giản, chỉ cần Hùng tộc cử ra một người quản lý có thể tin tưởng là được.

Phần đông đầu lĩnh Hùng tộc lúc này đã bắt đầu cảm thấy hứng thú hẳn lên, không ít người bắt đầu hỏi:

- Người như thế nào mới có thể làm được?

- Trước hết, người này phải lo lắng hết lòng cho Hùng tộc, tất cả mọi chuyện đều lấy ích lợi của Hùng tộc làm đầu. Tiếp theo, người này phải am hiểu cách buôn bán kinh doanh, có thể lấy được những sự ưu đãi lớn nhất trong các cuộc đàm phán về cho Hùng tộc. Thí dụ như sau khi chiến đấu xong, ngoài việc thu được một số tiền tương đối, còn phải được một số chiến lợi phẩm nhất định. Thứ ba, người này phải có tầm mắt chiến lược về quân sự, phải có thể nhìn trước được những hậu quả có thể xảy ra trước khi một trận chiến bắt đầu, từ đó tiến hành thiết lập kế hoạch toàn diện. Hắn phải không được đem đến cho Hùng tộc một trận chiến thất bại, cũng không được mang về cho Hùng tộc một vụ mua bán được không bằng mất. Thứ tư, người này phải hiểu rõ Hùng tộc, chỉ có như vậy, hắn mới có thể trù tính toàn diện cho Hùng tộc. Thứ năm, người này còn phải có danh tiếng nhất định trong Đế quốc Thiên Phong, chuyện này sẽ làm cho hắn có thể tuyên truyền chuyện Hùng tộc thành lập đội ngũ lính đánh thuê ra bên ngoài rộng rãi hết mức có thể, từ đó mang đến thật nhiều sinh ý, bảo đảm cho Hùng tộc có sự phát triển thật là thịnh vượng. Mà sinh ý càng nhiều, ắt quyền được lựa chọn càng lớn, giá cả đương nhiên càng cao. Thứ sáu, người này phải có thực lực nhất định, phải có tư cách nói được là làm được, chỉ có như vậy mới có thể được Hùng tộc tin tưởng, để giao toàn bộ dân tộc vào tay hắn. Thứ bảy, hắn cũng phải có một nguồn vốn nhất định, có thể cống hiến cho Hùng tộc để tăng thêm chiến lực, thí dụ như là cung cấp trang bị vũ khí. Xem vũ khí mà các ngươi đang sử dụng hiện tại đi, ngay cả khôi giáp còn không có. Nếu như Hùng tộc các ngươi được mặc giáp sắt bao trùm từ đầu tới chân, chiến lực của toàn bộ Hùng tộc chắc chắn sẽ bước lên một nấc thang mới! Thứ tám, hắn phải có thể cung cấp một ít nhân tài dự bị cho Hùng tộc, giống như lúc nãy ta đã có nói qua, mặc dù Hùng tộc mạnh mẽ vô cùng, nhưng kiếm tốt cũng không thể mang ra sử dụng bừa bãi được! Một số cuộc chiến không cần thiết, ắt phải có những người thay thế, nếu hắn không tìm thấy những con chốt thí, vậy Hùng tộc sẽ phải đổ thêm một ít máu không cần thiết. Cho nên người này còn phải là một vỏ kiếm chắc chắn cho Hùng tộc, để bảo vệ sự sắc bén của các ngươi kéo dài vĩnh viễn!

Thiển Thuỷ Thanh nói ra tám điểm thao thao bất tuyệt, làm cho chiến sĩ Hùng tộc nghe thấy phải trợn mắt há mồm.

Có thể khẳng định, trong Hùng tộc không thể nào tìm được một người như vậy.

Phải giỏi kinh doanh, giỏi đàm phán, hiểu biết về Hùng tộc, còn phải rành về quân sự, có danh tiếng, có thực lực, còn phải toàn tâm toàn ý lo lắng cho Hùng tộc… Đi đâu tìm được một người như vậy? E rằng cả Đế quốc cũng không thể tìm được một người!

Dù là như vậy, Thiển Thuỷ Thanh lại còn buông thêm một câu:

- Người ấy còn không được đòi giá quá cao, nếu không tất cả tiền bạc mà Hùng tộc kiếm được, chẳng phải đều đưa cho hắn sao?

Phải nói là chưa giải quyết được gì.

Nói ra đề nghị một hồi lâu, cũng giống như là chưa nói.

Đội lính đánh thuê… không có được một người làm được những chuyện như vậy, làm sao lập được đội lính đánh thuê?

Mục Sa Nhĩ thở ra một tiếng thật dài.

Hắn biết đề nghị của Thiển Thuỷ Thanh quả thật không tồi, nhưng con đường này hiển nhiên cũng không phải là đường tốt. Nếu để cho tự người của Hùng tộc đứng ra lo chuyện này, sợ rằng người ta đem cả tộc đi bán cũng không hay không biết!

- Thiển Tướng quân, hảo ý của ngươi ta xin tâm lĩnh, đáng tiếc sợ rằng

chúng ta không thể tìm thấy người như vậy làm việc cho chúng ta. Danh dự của Hùng tộc… e rằng cũng sẽ không tốt!

Ít khi Mục Sa Nhĩ nói được một câu nói thật, trong lòng cũng vô cùng khó chịu.

Trong lúc ấy, Thiển Thuỷ Thanh nhìn nhìn Dạ Oanh.

Cô nàng chết bầm kia, đến lúc ngươi phải lên tiếng rồi đó! Ta đã nói nhiều như vậy, nếu như ngươi không chịu mở miệng, ta sẽ không biết phải nói sao…

Dạ Oanh nhìn thấy dáng vẻ nôn nóng khẩn trương và ánh mắt lo lắng của Thiển Thuỷ Thanh, nàng chỉ cười hì hì.

Nàng dang hai tay ra, uể oải vặn eo một cái, lúc này mới cất giọng trong như chuông bạc:

- Thưa Tộc trưởng vĩ đại, một nhân tài như vậy ngươi còn phải khổ công tìm kiếm đâu xa? Không phải trước mắt của ngươi… đang có một người sao?

Mục Sa Nhĩ ngẩn người ra, ánh mắt của tất cả chiến sĩ Hùng tộc đồng thời dừng lại trên người Thiển Thuỷ Thanh.

Nổi danh, có quyền, còn có tiền, nói chuyện khéo léo, còn hiểu về quân sự… Con bà nó, không phải Thiển Thuỷ Thanh dựa theo bản thân hắn mà đưa ra những tiêu chuẩn này sao?

Lúc này gương mặt Thiển Thuỷ Thanh lộ vẻ ngượng ngùng, ra ý nếu từ chối thì bất kính…

Khiến cho Hùng tộc lấy thân phận lính đánh thuê xuất hiện trên chiến trường, chính là kế hoạch mà Thiển Thuỷ Thanh vạch ra từ trước.

Làm như vậy có thể giải quyết được ba vấn đề khó khăn không nhỏ.

Thứ nhất, chiến sĩ Hùng tộc vốn ương ngạnh bất tuân, quản lý bọn họ thật sự là quá khó khăn, từng có rất nhiều Tướng quân muốn đến chiêu mộ bọn họ, nhưng vì nguyên nhân Hùng tộc không muốn phục tùng một người chỉ huy không phải là người trong Hùng tộc, khiến cho kế hoạch chiêu mộ lâm vào ngõ cụt.

Thứ hai chính là vấn đề của bản thân Hữu Tự Doanh. Hữu Tự Doanh vốn đã đủ biên chế, nếu Thiển Thuỷ Thanh thật sự chiêu mộ ba ngàn chiến sĩ Hùng tộc này vào trướng, sẽ mang đến vô số phiền phức.

Thứ ba, chính là vấn đề về Hùng tộc. Chiến lực của Hùng tộc người người đều hâm mộ, nhưng Tướng quân của Đế quốc, cho tới bây giờ vẫn phải phục tùng lệnh cấp trên. Hôm nay Thiển Thuỷ Thanh chiêu mộ số chiến sĩ Hùng tộc này, ngày khác không chừng sẽ có một vị Tướng quân nào đó đề xuất hắn phải giao ra ba ngàn chiến sĩ Hùng tộc này, sau đó đem sử dụng bừa bãi khắp nơi, nếu như không may, sẽ bị chết một số lớn chiến sĩ.

Nhưng nếu là đánh thuê, vậy mọi chuyện hoàn toàn khác.

Hữu Tự Doanh nhờ có binh đoàn Phú Quý, tiền bạc Thiển Thuỷ Thanh có tiêu xài phung phí cũng không bao giờ hết. Thậm chí hắn có thể để cho một ngàn tên thiếu gia kia lấy thân phận tư nhân mà thuê ba chiến sĩ Hùng tộc cho một tên thiếu gia. Như vậy, quản lý dễ dàng, kết nối dễ dàng, mọi chuyện đều trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Đám thiếu gia này bản lãnh gì cũng không có, nhưng quản lý thuộc hạ là trời sinh có sẵn! Cuộc sống ở quân doanh tẩy rửa đi tính cách ăn chơi trác táng của bọn chúng, còn dạy thêm cho chúng về cách dùng người.

Mà có các chiến sĩ Hùng tộc bảo vệ, sự an toàn của đám thiếu gia kia cũng tăng lên rất nhiều.

Dù sao đi nữa, lấy thân phận tư nhân thuê Hùng tộc, phóng mắt nhìn ra khắp cả Đế quốc, thậm chí khắp cả thiên hạ, cũng chỉ có Thiển Thuỷ Thanh hoặc các vị Quân chủ Đế quốc mới có thực lực làm được mà thôi.

Thương Dã Vọng khẳng định là sẽ không tranh đoạt số binh sĩ này với Thiển Thuỷ Thanh, binh sĩ nào không phải là của ông ta chứ?

Còn những kẻ có tiền khác không dám tranh đoạt.

Các Tướng quân có quyền nhưng không có tiền để tranh đoạt.

Cho nên Hùng tộc chỉ có thể là của Thiển Thuỷ Thanh hắn mà thôi.

Huống chi… tất cả sinh ý về sau của Hùng tộc đều giao hết cho Thiển Thuỷ Thanh chăm sóc.

Tuy nói là đội lính đánh thuê, thật ra cũng chỉ là binh sĩ dưới trướng của Thiển Thuỷ Thanh hắn mà thôi. Điểm khác duy nhất chính là hắn phải trả tiền cho chiến sĩ Hùng tộc.



Thiển Thuỷ Thanh không quan tâm đến vấn đề tiền bạc, hắn chỉ sợ tiêu tiền không hết mà thôi. Huống chi có được Hùng tộc trong tay, số tiền hôm nay hắn bỏ ra, ngày mai có thể mang lại cho hắn cả một núi vàng.

Mỗi khi Đế quốc có trận chiến lớn, thường có quân lệnh: kẻ nào vào thành trước, có quyền vơ vét ba ngày.

Hai quan Nam Bắc không có tiền, có vơ vét cũng không được ích lợi gì.

Nhưng thành Kinh Viễn… tiền không ít!

Lần thứ hai ngồi xuống bên cạnh Mục Sa Nhĩ, mọi người đã nhìn hắn với ánh mắt hoàn toàn khác.

Mục Sa Nhĩ không phải là kẻ ngu ngốc, đương nhiên hắn hiểu được Thiển Thuỷ Thanh nói vòng vo một hồi lâu như vậy là vì cái gì. Nhưng hắn không thể phủ nhận rằng, đề nghị mà Thiển Thuỷ Thanh vừa đưa ra có ích lợi rất lớn đối với Hùng tộc của hắn.

Một vị Tướng quân thường thắng, sắp dẫn dắt bọn họ đi trên con đường trải đầy tiền bạc và vinh quang.

Trên con đường này, cuộc sống đang chờ đón Hùng tộc hoàn toàn khác xa cuộc sống trong quá khứ.

Hùng tộc vẫn tự do như cũ, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, Thiển Thuỷ Thanh cũng không ràng buộc bọn họ, chỉ cần bọn họ đừng đi quấy rầy người khác là được. Mỗi một trận chiến, người Hùng tộc có thể được trả rất nhiều tiền, mỗi ngày, Thiển Thuỷ Thanh còn trả một số quân lương nhất định cho bọn họ, tất cả thức ăn đều do Hữu Tự Doanh cung cấp. Nếu đánh chiếm được một toà thành nào đó, Thiển Thuỷ Thanh còn phân ra một khu vực giao cho Hùng tộc vơ vét.

Thiển Thuỷ Thanh đưa ra một cái giá tuyệt vời.

Làm người đại diện cho sinh ý của Hùng tộc, giữa sinh ý của hắn và sinh ý của Hùng tộc, chắc chắn hắn sẽ không để cho Hùng tộc thiệt thòi về vấn đề tiền bạc.

Dù sao Mục Sa Nhĩ cũng là một tên quê mùa, đối với việc kinh doanh hoàn toàn không biết, cho nên hắn hiểu rất rõ thành ý của Thiển Thuỷ Thanh. Tuy rằng Thiển Thuỷ Thanh nói vòng vo một hồi lâu, nhưng một vòng này đã làm cho người Hùng tộc hiểu được sự chiêu mộ mà hắn đưa ra với Hùng tộc đích thật là có lợi cho Hùng tộc, mà hắn quả thật cũng suy nghĩ cho Hùng tộc.

Ít nhất hắn cũng không định đem Hùng tộc sát nhập vào Hữu Tự Doanh.

Ít nhất hắn không giống như các vị Tướng quân trước kia, mỗi lần phái người tới đây chiêu mộ, luôn luôn có thái độ: “Bản Tướng quân chiêu mộ ngươi, đó là vinh dự của ngươi!”, một thái độ cao cao tại thượng.

Ít nhất hắn đã thật sự đưa ra một cái giá tuyệt vời mà các vị Tướng quân trước đây không đưa ra được!

Cho nên khi Mục Sa Nhĩ xem xét trong bản điều khoản mà Thiển Thuỷ Thanh đã chuẩn bị sẵn từ trước, không tìm ra được chỗ nào không hài lòng, cho nên rốt cục hắn chỉ có thể gật đầu:

- Chỉ cần Thiển Tướng quân cam đoan về sau mỗi lần đánh trận đều được đãi ngộ như vậy, Mục Sa Nhĩ ta cũng có thể cam đoan với ngươi, về sau Hùng tộc nhất định theo ngươi!

Những lời này coi như đã quyết định hợp tác.

Người Hùng tộc vốn ngay thẳng, đi thẳng về thẳng, chỉ cần bọn họ thích, bọn họ lập tức chấp nhận. Không có những hội nghị quân sự phiền phức đáng chán, không có sợ trước sợ sau, bọn họ đã quyết định, bọn họ lập tức làm.

Cho dù là chuyện lớn bằng trời, bọn họ cũng có thể quyết định chỉ trong một phút.

Thiển Thuỷ Thanh thích như vậy.

Cho nên lúc này Mục Sa Nhĩ nói cho hắn biết rằng bọn họ đã quyết định, tốc độ nhanh như vậy làm cho Thiển Thuỷ Thanh phải ngạc nhiên. Vốn Thiển Thuỷ Thanh định chờ cho bọn họ cân nhắc lo lắng về cuộc sống hàng ngày, sau đó sẽ thuyết phục thêm vài lần nữa.

Nhưng hiện tại, tất cả sự chuẩn bị của Thiển Thuỷ Thanh đã không còn cần thiết nữa.

Bởi vì Hùng tộc đã quyết định là làm, mà với tình tình của bọn họ, một khi đã quyết định chuyện gì, bọn họ sẽ không dễ dàng đổi ý.

Lúc này Thiển Thuỷ Thanh bật cười ha hả:

- Ta cung cấp cho Hùng tộc kế hoạch trăm năm, Hùng tộc trả giá cho ta chỉ là một chút phiền phức. Về sau xin Tộc trưởng cứ việc chọn ra vài tên tiểu tử thông minh lanh lợi trong tộc, cho bọn chúng đi theo ta, ta sẽ dạy chúng các thủ đoạn như cách tính toán, cách buôn bán kinh doanh. Như vậy vạn nhất sau này Hùng tộc không muốn đi theo ta nữa, cũng có thể tìm đường khác mưu sinh. Hùng tộc lấy chiến nuôi chiến, từ đây về sau không cần lo đói khổ, mà uy danh của Hùng tộc, thiên hạ cũng đều biết rõ.

Nói đến đây, Thiển Thuỷ Thanh hỏi Mục Sa Nhĩ:

- Đúng rồi, có cần hỏi qua ý kiến của các chiến sĩ Hùng tộc hay không, bọn họ còn lo lắng chuyện gì nữa không?

Mục Sa Nhĩ đưa bàn tay to tướng lên ngăn lại:

- Không cần hỏi ta cũng biết, các huynh đệ không sợ gì khác, chỉ sợ là không có thịt ăn!

Thiển Thuỷ Thanh lại cười ha hả:

- Phải nói rằng chuyện ăn uống trong thời gian gần đây của Hữu Tự Doanh ta quả thật không tồi, thịt mỗi ngày ăn không hết!

Mục Sa Nhĩ lập tức quay đầu lại nói với Mãnh Lặc:

- Bảo các huynh đệ cứ ăn uống cho thoả thích, từ ngày mai trở đi, chúng ta sẽ ăn ở Hữu Tự Doanh!

- Rống!!!

Tất cả các chiến sĩ Hùng tộc nghe nói như vậy đồng thanh cất tiếng hoan hô.

Thiển Thuỷ Thanh và Dạ Oanh nhìn nhau cười.

Ở thời đại trước kia của Thiển Thuỷ Thanh, đàm phán và đẩy mạnh tiêu thụ thật ra chỉ là một kỹ xảo trong giao tiếp.

Tất cả những công tác đẩy mạnh tiêu thụ và đàm phán thật ra chỉ là kỹ xảo để lý luận chào hàng. Chỉ cần bạn đưa ra lý luận chào hàng thành công, được đối phương chấp nhận tán thành, vậy những chuyện bạn phải làm sau đó sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Thiển Thuỷ Thanh không phải như một thương nhân bình thường, ngay từ đầu nói với Hùng tộc kiểu như: “Đem lại món tiền lời này cho ta, ta sẽ trả cho ngươi một ít!”

Nếu như đem tất cả mọi chuyện biến thành một cuộc giao dịch, Hùng tộc có thể đưa ra giá trên trời, thậm chí có thể nhận giá của người này rồi sau đó lại tiếp nhận giá của người khác.

Mặc dù Hữu Tự Doanh có tiền, rốt cục cũng không thể so sánh với tiền của Đế quốc, cũng không thể so sánh với tiền bạc của địch nhân của mình.

Tiền của Hữu Tự Doanh có thể dùng để tạo ra ích lợi cho binh sĩ của mình, nhưng không thể trở thành động lực để hấp dẫn và chiêu mộ nhân tài.

Cho nên ngay từ đầu Thiển Thuỷ Thanh đã đưa ra nguy cơ của Hùng tộc cho Mục Sa Nhĩ thấy.

Hắn muốn bản thân Hùng tộc ý thức được mối nguy hiểm của chính mình, sau đó mới chủ động đưa ra đề nghị kết hợp.

Từ đầu tới cuối, Thiển Thuỷ Thanh cũng chưa từng đề cập đến chuyện Hùng tộc phải gia nhập Hữu Tự Doanh, nhưng Hùng tộc vẫn gia nhập. Tất cả như nước chảy thành sông, hết sức tự nhiên.

Một cuộc đàm phán thành công luôn ngay từ đầu đưa ra lời nói ra ngoài dự liệu của đối phương để thu hút sự chú ý của họ, sau đó trong quá trình đàm phán lợi dụng những phân tích tinh tế để biểu lộ tài ăn nói. “Lo lắng vì đối phương” vĩnh viễn là một điểm thuyết phục không thể thiếu trong đàm phán, chỉ cần đối phương chịu tiếp nhận điểm này, như vậy đàm phán đã thành công hơn phân nửa. Đến cuối cùng, nên dùng tình cảm để kết thúc và củng cố thành quả ấy.

Sau khi làm cho người Hùng tộc thành lập tình hữu nghị sâu rộng mà vững chắc, cho dù người khác có đưa ra một cái giá trên trời, cũng đừng mong Hùng tộc dễ dàng đổi ý.

Thiển Thuỷ Thanh đã hoàn thành hai phần công tác đầu tiên, còn phần cuối cùng là cảm tình, không phải bản thân hắn có thể hoàn thành được.

Chuyện này phải giao cho Thác Bạt Khai Sơn hoàn thành.

Tình cảm không phải bạn ôm chầm lấy đối phương nói rằng: “Ta mến ngươi, ta thích ngươi!” là có thể nảy sinh ra.

Phải có một điểm chung nào đó…

Người của Hùng tộc với nhau, rất dễ dàng trở thành bằng hữu.

Thí dụ như có hai đại hán ngồi nhậu nhẹt với nhau, chí ít trước khi có hai vò rượu vào trong bụng, bọn họ sẽ không lo lắng về vấn đề rượu ít hay nhiều, cũng không cần phải nhăn nhăn nhó nhó nói với nhau rằng tửu lượng của mình kém.

Về chuyện làm gia tăng tình cảm với nhau bằng một phương pháp ngang tàng đã có từ lâu chính là đấu vật, lại chỉ có thể tiến hành giữa đồng loại với nhau. Ít nhất Thiển Thuỷ Thanh không có hứng thú cởi trần vật lộn cùng một đám hán tử thô lỗ như chiến sĩ Hùng tộc.

Lúc này, Mục Sa Nhĩ đã say bèn đi đến bên cạnh Thác Bạt Khai Sơn hỏi:

- Này, tên cao lớn kia, có dám chơi đùa với chiến sĩ Hùng tộc chúng ta một phen hay không?



Thác Bạt Khai Sơn ồm ồm đáp lại:

- Ngươi muốn chơi như thế nào, ta sẽ chơi như thế ấy!

- Được!

Mục Sa Nhĩ vỗ đùi đánh đét, đột nhiên hắn lao ra ngoài trướng, hô to với tất cả các chiến sĩ Hùng tộc:

- Các huynh đệ, hôm nay là một ngày hết sức quan trọng đối với Hùng tộc chúng ta!

-… Từ hôm nay trở đi, Hùng tộc chúng ta sẽ đi theo Hữu Tự Doanh, cùng chiến đấu với Thiển Tướng quân. Như vậy các huynh đệ Hùng tộc, chúng ta có nên cho Thiển Tướng quân xem trước bản lĩnh của chúng ta, để xem chúng ta có đủ tư cách nhận lấy phần thù lao này hay không?

- Rống!!!

Tất cả các chiến sĩ Hùng tộc đồng thanh rống lên như điên cuồng.

Mục Sa Nhĩ lại gào lên:

- Tốt lắm, các huynh đệ, nổi trống lên! Chúng ta hãy biểu diễn cho Thiển Tướng quân xem một chút!

Tiếng trống thùng thùng vang lên, rất nhiều chiến sĩ Hùng tộc quây lại thành một vòng tròn thật lớn ngoài sân trướng.

Một tên chiến sĩ Hùng tộc có hình thể vô cùng to lớn cường tráng, giống như một ngọn núi nhỏ đi vào giữa sân.

Giữa sân có bày một khối đá rất lớn, cao gần bằng người Thiển Thuỷ Thanh. Tên chiến sĩ Hùng tộc kia đi vào giữa sân, đứng nhìn khối đá một chút, sau đó giang rộng hai tay.

Hắn ngửa mặt lên trời thét một tiếng dài, giống như con sói ngẩng đầu nhìn ánh trăng tru, dáng đầy khí thế hào hùng mênh mông bát ngát, sau đó đột ngột ôm lấy khối đá to kia lên ngang ngực, đi quanh sân một vòng tròn.

Khi tên chiến sĩ Hùng tộc ấy trở lại giữa sân, hắn tung khối đá lớn ấy lên, lúc khối đá rơi xuống liền lún sâu vào mặt đất nửa thước, có thể thấy nó nặng đến mức nào.

Giữa sân lập tức phát ra một trận gầm rú vang trời, các chiến sĩ Hùng tộc hô to:

- Thái Cách! Thái Cách! Thái Cách!

Mục Sa Nhĩ đắc ý đưa tay chỉ tên chiến sĩ Hùng tộc ấy nói:

- Thái Cách là dũng sĩ có sức lực mạnh nhất trong Hùng tộc chúng ta, Thác Bạt Tướng quân, ngươi có hứng thú đánh với hắn một trận hay không?

Thác Bạt Khai Sơn hừ lạnh đầy vẻ khinh thường:

- Đánh nhau không phải chỉ dựa vào sức lực!

Hắn lại liếc nhìn Thiển Thuỷ Thanh, Thiển Thuỷ Thanh gật gật đầu với hắn.

Thác Bạt Khai Sơn rẽ đám đông ra, chậm rãi bước vào giữa sân.

Tên tráng hán Thái Cách kia còn cao hơn Thác Bạt Khai Sơn khoảng nửa cái đầu, hắn nhìn Thác Bạt Khai Sơn từ trên xuống, nở nụ cười lạnh lùng khinh thường, đưa một ngón tay ra lắc lắc với Thác Bạt Khai Sơn, hiển nhiên ý tứ của hắn là ‘ngươi không được!’.

Hắn lại vỗ vỗ vào bộ ngực của mình, hiển nhiên có ý cho Thác Bạt Khai Sơn đấm trước một quyền.

Lúc lúc Thác Bạt Khai Sơn còn cách hắn khoảng mười lăm thước thì đứng lại, giơ nắm tay của mình lên, tự nói với mình:

- Cũng là một lực sĩ, đánh chết thì đáng tiếc, ta chỉ dùng bảy phần sức lực thôi!

Tên tráng hán Thái Cách kia nghe vậy tức giận, Thác Bạt Khai Sơn đã phóng nhanh về phía hắn.

Hắn vọt tới như một con mãnh hổ vồ mồi, khoảng cách mười lăm thước, hắn chỉ phóng ba bước là đến, ngay sau đó, một quyền đã xuất ra, khí thế ngút trời.

Trên bầu trời thoáng hiện một bóng đen, giống như một vì sao băng rơi xuống, bay ra khỏi vòng người.

Những cái đầu của chiến sĩ Hùng tộc đồng thời ngoảnh nhìn theo thân thể tráng hán Thái Cách vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp giữa không trung rồi rơi xuống đất, cho đến khi cổ bọn họ không còn xoay được nữa, lúc này mới ngây ngẩn cả người.

Giữa sân chỉ còn lại một mình Thác Bạt Khai Sơn.

Hắn vẫn nhìn nắm tay của mình như lúc trước, hỏi với vẻ cụt hứng:

- Còn ai muốn đánh không?

Tiêu điểm trong bàn đàm phán là Thiển Thuỷ Thanh. Mà trung tâm của sân đấu chính là Thác Bạt Khai Sơn.

Chiến sĩ Hùng tộc vốn tôn sùng dũng sĩ, sùng bái vũ lực, đây là căn cơ hùng mạnh của bọn họ. Mà Thác Bạt Khai Sơn đã dùng nắm tay của hắn nói cho mọi người, chính mình là đối tượng đáng để bọn họ sùng bái.

Thiển Thuỷ Thanh dùng ích lợi để ràng buộc dân tộc hiếu chiến này, đồng thời cũng dùng Thác Bạt Khai Sơn chấn nhiếp dân tộc khó chơi này.

Có rất nhiều lúc, nắm tay dễ sinh ra tác dụng hơn là lợi ích.

Các chiến sĩ Hùng tộc đang vây quanh sân đấu cất tiếng hoan hô vang dậy.

Đó là sau khi Thác Bạt Khai Sơn đánh bại ba tên chiến sĩ Hùng tộc, sức lực đã gần như cạn kiệt, rốt cục bị một tên chiến sĩ Hùng tộc đánh ngã. Chiến sĩ Hùng tộc quả thật là quá mạnh, chỉ ba tên chiến sĩ đã tiêu hao toàn bộ sức lực của Thác Bạt Khai Sơn.

Chiến sĩ Hùng tộc hoan hô dũng sĩ của tộc mình, cũng hoan hô Thác Bạt Khai Sơn.

Có lẽ cho đến giờ phút này, sau khi thấy qua sức mạnh của Thác Bạt Khai Sơn, bọn họ mới chính thức thừa nhận Thiển Thuỷ Thanh, thừa nhận Hữu Tự Doanh.

Buổi tối hôm nay, tâm tình của các chiến sĩ Hùng tộc trào dâng mạnh mẽ, mỗi một tên chiến sĩ Hùng tộc đều hoan hô vang dậy, vì cảm thấy đã sắp đến một ngày mai tốt đẹp hơn…

Tâm tình của Thiển Thuỷ Thanh cũng vô cùng thoả mãn.

Hắn sớm rời khỏi trường đấu, dẫn theo Dạ Oanh chậm rãi dạo chơi trong rừng đá.

Hắn tính toán gì đó một hồi, sau đó cười nói với Dạ Oanh:

- Một canh giờ.

- Cái gì?

Dạ Oanh không hiểu hỏi lại.

- Ta chỉ dùng một canh giờ đã thuyết phục được một dân tộc hiếu chiến gia nhập vào danh sách chiến đấu của Hữu Tự Doanh chúng ta.

Thiển Thuỷ Thanh cười hì hì.

Hắn lại ngửa đầu nhìn lên trời, vô số vì sao như những con mắt đang nhìn hắn, nhấp nháy liên hồi.

Thiển Thuỷ Thanh chậm rãi nói:

- Dạ Oanh, hãy nhớ kỹ lời ta sắp nói!

- Sao?

- Thiển Thuỷ Thanh ta từ lúc bắt đầu tới thế giới này cho tới nay, đã quyết định phải làm nên nghiệp lớn. Tương lai của ta sẽ tràn ngập giết chóc đầy máu tanh, sẽ có vô số chiến tích huy hoàng giúp ta trưởng thành, lan truyền khắp trên đại lục. Nhưng nếu bảo kể ra một chiến tích đáng để tự hào trong đời ta, chính là hôm nay, ngay lúc này: một mình Thiển Thuỷ Thanh ta dùng một cái lưỡi, chinh phục cả một dân tộc. Thời gian chiến đấu: một canh giờ, thành quả thu được: bắt hết toàn bộ, không ai lọt lưới!

Tuyên bố kiêu ngạo nhưng đầy tự hào của Thiển Thuỷ Thanh làm cho trong mắt Dạ Oanh, hình ảnh của hắn trong khoảnh khắc trở nên vô cùng cao lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quốc Thiên Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook