Quyển 4 - Chương 2: Đau khổ vì tình (hạ)
Duyên Phận
27/03/2013
Thành Cô Tinh.
Mười hai ngày sau trận đại chiến thành Kinh Viễn.
Tất cả dường như đang trở về cuộc sống của mấy tháng trước đây, lúc Thiển Thủy Thanh vừa mới tòng quân nhập ngũ. Hai vạn đại quân của Thiết Huyết Trấn trấn thủ ở đây, Nam Vô Thương chính là vua của nơi này.
Chuyện khác nhau duy nhất chính là hiện giờ Thiển Thủy Thanh là Doanh Chủ Hữu Tự Doanh, binh lực dưới tay có hơn ba ngàn binh sĩ, hơn nữa còn có lực lượng chiến sĩ Hùng tộc giúp đỡ, chiến lực đương nhiên trở thành đệ nhất Doanh trong Quân đoàn Bạo Phong.
Đứng trên núi Đoạn Long nhìn ra xa xa, Thiển Thủy Thanh cảm thấy lòng mình thanh thản.
Lạc Ưng nhai ở xa xa, trước kia từng là Nam Môn quan, hiện tại đã bị đập phá thành một nơi tiêu điều hoang phế.
Tâm huyết của người Đế quốc Chỉ Thủy trong suốt bao năm, vô số nhân lực đã được bỏ ra để tạo nên một quan ải hiểm trở trong thiên hạ, đã bị người Đế quốc Thiên Phong phá tan hoang xơ xác.
Tất cả vinh quang và chiến công của Thiển Thủy Thanh từ khi mới nhập ngũ tới nay, đều được lập trên bầu trời Tam Trùng Thiên này, bước đầu tiên chính là từ Lạc Ưng nhai. Thế nhưng bây giờ chỉ còn có thể nghe được chuyện ba tòa thành quan kia bị hủy trong tay người Đế quốc Thiên Phong mà thôi.
Thế sự xoay vần, sao dời vật đổi, Thiển Thủy Thanh ngẫm nghĩ cũng thấy buồn cười.
- Dạ Oanh, Thác Bạt Khai Sơn ra sao rồi?
- Hắn hồi phục cũng khá nhanh, vốn hắn cũng không bị thương, chỉ là hơi đói mà thôi.
Dạ Oanh cười nói.
Nhờ trốn trong mật đạo của phủ Tổng Thống lĩnh, Thác Bạt Khai Sơn mới có thể may mắn thoát khỏi trận hỏa hoạn ngập trời kia.
Mật đạo ấy nối từ trong thành ra đến ngoài thành, Phó Tổng Thống lĩnh thành Kinh Viễn Thương Hữu Long chính là nhờ vào mật đạo này mà rời khỏi thành Kinh Viễn. Sau khi lửa bốc lên cao, Thác Bạt Khai Sơn không còn đường nào chạy thoát, chợt nhớ tới mật đạo mà trước kia Bão Phi Tuyết từng nói qua, rốt cục hắn cũng tìm được mật đạo ấy trước khi hỏa hoạn nuốt chửng toàn thành. Chuyện đáng tiếc là, hắn vô cùng vất vả mới chui vào mật đạo để tránh lửa, nhưng vì phòng đổ nhà nghiêng, cho nên mới chôn vùi Thác Bạt Khai Sơn và tiểu cô nương cùng đi với hắn.
May mắn là Thác Bạt Khai Sơn có thần lực cái thế vô song, cố gắng chống đỡ tạo ra một không gian nhỏ hẹp cho cả hai người, đau khổ chịu đựng bị chôn sống mấy ngày trời. Cho đến khi binh sĩ Thiết Huyết Trấn dọn dẹp chiến trường, dỡ bỏ hoàn toàn hệ thống phòng ngự trong thành Kinh Viễn, rốt cục hắn mới có cơ hội thoát chết. Trong mấy ngày ấy, nhờ có tiểu cô nương tên gọi A Đề kia ở chung với hắn, vì A Đề đã có chuẩn bị một ít thức ăn trước khi chạy nạn, cho nên hai người bọn họ mới có thể chịu đựng được trong mật đạo mấy ngày liền.
Xưa nay vốn sức ăn của Thác Bạt Khai Sơn rất lớn, số thức ăn mà thiếu nữ mang theo không đủ cho hắn ăn hai bữa. Vì muốn sống sót, hai người không thể không cắt giảm phần ăn, cẩn thận tiết kiệm từng mẩu thức ăn dù là nhỏ.
Cứ như vậy, bọn họ che chở giúp đỡ cho nhau, cùng nhau vượt qua những ngày gian khó nhất trong đời…
Thác Bạt Khai Sơn có nằm mơ cũng không ngờ được, vị cô nương tầm thường ngây ngô chạy theo sau hắn, rốt cục lại trở thành ân nhân cứu mạng của hắn.
Khi quân Đế quốc Thiên Phong cứu được hắn từ dưới đống gạch vụn đổ nát, hắn đã đói đến mức hoàn toàn kiệt sức.
Ngay lúc ấy, Thiển Thủy Thanh làm một chuyện hết sức vô sỉ, hắn bảo Thác Bạt Khai Sơn đánh hắn một quyền, để thực hiện lời thề mà Thác Bạt Khai Sơn đã lập trong đại lao thành Kinh Viễn.
Thác Bạt Khai Sơn yếu ớt giơ tay lên, giận dữ nhìn hắn, gương mặt Thiển Thủy Thanh lúc ấy cười tươi như hoa nở.
Lúc ấy, đột nhiên Thác Bạt Khai Sơn hiểu được, sở dĩ Thiển Thủy Thanh cười là vì thấy hắn còn sống.
Sau đó hắn nói:
- Ta đi theo ngươi.
- Hai ngày qua, đều là do cô nương A Đề kia chăm sóc cho Khai Sơn hay sao?
Thiển Thủy Thanh đột nhiên hỏi.
Dạ Oanh khẽ ừ một tiếng.
Thiển Thủy Thanh nói:
- Cho bọn họ cơ hội gần gũi nhau nhiều một chút, nam nữ từng sống chết bên nhau, rất dễ sinh ra tình cảm trong cơn hoạn nạn. Hiện tại Thác Bạt Khai Sơn không còn ai thân thích trên đời, cô nương A Đề kia có lẽ sẽ bù đắp lại cho hắn sự mất mát ấy. Nếu muốn cho lòng hắn thật sự theo về với Hữu Tự Doanh, phải tạo cho hắn một mái ấm gia đình ở Đế quốc Thiên Phong. Những gì hắn đã mất đi ở Đế quốc Chỉ Thủy, chúng ta sẽ tạo lại cho hắn.
Thiển Thủy Thanh nói như vậy thứ nhất là vì hắn thật sự lo lắng cho Thác Bạt Khai Sơn, thứ hai là dù sao đi nữa, hắn cũng không thể nào tránh khỏi có một suy nghĩ ích kỷ tầm thường của một con người, muốn khống chế Thác Bạt Khai Sơn dễ dàng hơn. Nhưng hắn không ngờ Dạ Oanh đột nhiên lại chậm rãi nói:
- Thì ra giữa nam nữ với nhau, trong lúc cùng chung hoạn nạn là lúc dễ dàng sinh ra tình cảm với nhau nhất hay sao? Còn bình thường ở gần nhau mỗi ngày, kề cận trong sớm tối lại không thể sinh ra tình cảm hay sao?
Thiển Thủy Thanh còn đang ngơ ngẩn, Dạ Oanh đã đưa mắt nhìn ngây dại về phía xa xa nói tiếp:
- Ngài và Vân tiểu thư chính là cùng nhau trải qua hoạn nạn trên thảo nguyên, sau đó mới có cảm tình với nhau phải không? Dưới tình huống như vậy, nương tựa lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau, trở thành chỗ dựa lớn nhất cho nhau, cũng khó trách phát sinh ra tình cảm. Nhưng không phải ngài đã từng nói qua hay sao, sự nảy sinh tình cảm giữa con người với nhau phải cần có thời gian tích lũy, vậy vì sao cảm tình chỉ phát sinh sau một thời gian ngắn ngủi bên nhau, lại có thể cùng nhau theo đuổi cuộc sống bên nhau mãi mãi?
Thiển Thủy Thanh vẫn ngơ ngẩn nhìn Dạ Oanh, dưới ánh nắng ban mai, gương mặt của nàng trông có vẻ tịch mịch cô đơn, dung nhan xinh đẹp dường như đượm chút gì đau khổ:
- Trên đời này có những mối tình cũng giống như những áng mây huyền ảo trên trời, chỉ có thể nhìn thấy mà không thể với. Vân tiểu thư chính là áng mây trên trời kia, còn ngài cũng như tuấn mã phi nhanh trên thảo nguyên xanh ngát. Ngẫu nhiên áng mây kia sà xuống, khẽ vuốt ve tuấn mã kia, rốt cục cũng muốn trở lại nơi ở thật sự của mình. Tuấn mã nhìn theo áng mây trở về trời, cuối cùng chỉ đành gởi nỗi cô đơn của mình vào trong trời đất bao la.
Nàng liếc nhìn Thiển Thủy Thanh, giống như đang thổ lộ ra hết nỗi u oán mà bấy lâu nay nàng vẫn chôn kín trong lòng:
- Cũng vào lúc ấy, tuấn mã kia lại không biết rằng trên thảo nguyên kia, còn có một con chim oanh nho nhỏ khao khát có thể đáp trên lưng tuấn mã, khao khát được cùng tuấn mã tự do đi khắp nơi nơi, đi khắp chân trời góc biển…
Lúc này Thiển Thủy Thanh hoàn toàn chết sững.
Mình đang theo đuổi một người, lại có người khác theo đuổi mình sao?
Thường thì ai ai cũng phóng mắt nhìn ra xa, cho nên rất dễ dàng bỏ qua những sự vật ngay dưới mắt mình. Chẳng biết từ lúc nào, vị tiểu cô nương một lòng quyết chí trở thành một nữ Tướng quân, trong một đêm nào đó đã trưởng thành, lòng đầy khao khát có thể được người mình yêu tha thiết ôm ấp vuốt ve, nhưng thủy chung vẫn không nhận được dù chỉ là một cái liếc mắt ơ thờ.
Nàng u oán, nàng thẫn thờ, nàng không phục, nàng đau khổ. Cho đến giờ phút này nàng mới đánh bạo thổ lộ tiếng lòng, kể ra tâm sự, giống như một con chim oanh nhỏ nhìn về phía chân trời gáy vang khúc hát tình yêu.
Lòng Thiển Thủy Thanh giờ đây vô cùng hỗn loạn.
Lúc ấy, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra một bóng hình.
Theo đó, tiếng nhạc rung động lòng người chợt vang lên, không ngừng hiện ra rồi mất, chợt hiện chợt mất.
Nhạc Thanh Âm.
Dạ Oanh cũng không biết mình thích Thiển Thủy Thanh từ lúc nào.
Mong muốn ban đầu của nàng chỉ đơn giản là làm một nữ Tướng quân, nhưng muốn làm một binh sĩ thật sự, cái giá phải trả vượt xa sự tưởng tượng của nàng. Trong những ngày đó, Thiển Thủy Thanh trực tiếp bỏ qua phần huấn luyện cơ bản, dạy nàng cách chỉ huy chiến đấu, đạo lý bày binh bố trận, những mánh khoé dùng binh trong trướng, mục đích đơn giản là vì muốn cho nàng nếm mùi đau khổ.
Nhưng ngày lại ngày qua, lửa rơm ở gần nhau, tuy hoa rơi hữu ý nhưng nước chảy vô tình. Mỗi ngày nàng đều nhìn Thiển Thủy Thanh đắm chìm trong chuyện sa trường, cảm thấy trong thiên hạ không còn nam nhân nào có phong thái vượt hơn Thiển Thủy Thanh được nữa…
Vẻ mặt của hắn lúc tập trung suy nghĩ, là anh tuấn nhất.
Phong thái ấy đã in thật sâu trong lòng nàng, mỗi đêm khuya trong khi ngủ, nàng đều trằn trọc bứt rứt không yên, cảm tình trong lòng nàng ngày càng bừng lên như lửa cháy.
Sự quan tâm của Thiển Thủy Thanh với nàng, dạy dỗ nàng, cũng giống như một người đại ca cẩn thận, tình cảm vô cùng ấm áp. Dạ Oanh từng có cảm giác hụt hẫng khi bị phụ thân mình vứt bỏ, cảm giác ấm áp kia đã dần in sâu vào trong lòng nàng từ lúc nào không biết không hay.
Dưới tình huống như vậy, nếu bảo nàng đừng thích nam nhân ấy, thật sự là một chuyện quá khó khăn.
Nàng không biết vì sao hôm nay đột nhiên chính mình lại nói ra những lời này, nhưng nàng biết rõ, cuối cùng thì mình cũng đã nói ra, bất kể Thiển Thủy Thanh có phản ứng như thế nào, nàng đều không hối hận.
Nàng nhìn Thiển Thủy Thanh:
- Thật ra… yêu cầu của ta cũng không cao lắm, ta biết chàng và Vân tiểu thư tình sâu ý nặng, ta cũng không muốn chia rẽ hai người. Ta chỉ muốn có thể được như bây giờ, mỗi ngày đều được hầu hạ chàng, bấy nhiêu thôi cũng là quá đủ. Nếu chàng bằng lòng cho ta một danh phận, đương nhiên ta sẽ rất vui mừng, nếu như không… ta cũng sẽ không có nửa lời oán hận.
Nói đến đây, Dạ Oanh nhìn thẳng Thiển Thủy Thanh bằng ánh mắt vô cùng u oán, nhưng chỉ thấy hắn hoàn toàn không có phản ứng gì. Kết quả của việc thổ lộ cảm tình giống như một quyền đánh vào bông, mềm nhũn không hề có lực, lòng Dạ Oanh vừa tức vừa hổ thẹn, tính quật cường đột nhiên nổi lên, nàng hô lớn:
- Nếu chàng không thích nghe thì thôi, ta không nói nữa!
Thiển Thủy Thanh bị tiếng hô của Dạ Oanh làm cho giật mình tỉnh lại, hắn cười nói:
- Vì sao lại không thích nghe, ta chỉ hơi thất thần một chút. Nếu như nàng còn muốn nói, vậy cứ tiếp tục nói.
Gương mặt Dạ Oanh chợt đỏ bừng:
- Chuyện cần nói đều đã nói, không nói nữa.
Thiển Thủy Thanh suýt nữa bật cười to:
- Nếu là như vậy, chúng ta quay về Hữu Tự Doanh thôi, còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Thấy Thiển Thủy Thanh xoay người rời đi, Dạ Oanh vừa thẹn thùng vừa tức tối. Chàng… cứ như vậy mà rời đi hay sao?
- Khốn kiếp!
Dạ Oanh tức giận giậm chân thình thịch, chỉ còn cách đuổi theo.
Dọc đường, đột nhiên Thiển Thủy Thanh hỏi:
- Phụ thân nàng có mấy người thê thiếp?
- Không nhiều lắm, chỉ có một thê ba thiếp mà thôi.
Dạ Oanh đáp, giọng còn lộ vẻ tức giận.
- Bốn người vợ còn nói là không nhiều sao?
Thiển Thủy Thanh bật cười ha hả:
- Ở quê nhà của ta, từ trước tới nay đều là một vợ một chồng.
Dạ Oanh chớp chớp đôi mắt to tròn:
- Sao có thể như vậy được? Nếu là như vậy, nhất định quê nhà của chàng lạc hậu chậm phát triển!
- Ủa, ta không hiểu, vì sao nàng cho là như vậy?
Dạ Oanh đáp với giọng nghiêm nghị:
- Từ xưa tới nay, chiến tranh của quốc gia chưa từng ngừng lại một giờ nửa khắc, nếu nơi này không đánh thì nơi khác cũng đánh. Từ trước tới giờ đều là nam nhân ra trận, vì vậy mới rất dễ hình thành tình huống nam ít nữ nhiều, nếu như theo chế độ một vợ một chồng, vậy những nữ nhân còn lại phải xử lý ra sao? Các nàng vốn tay chân yếu ớt, không thể làm chuyện lao động cần đến sức lực khoẻ mạnh, nếu như không có nam nhân nuôi dưỡng các nàng, chẳng phải là các nàng phải chết vì đói hay sao? Còn nữa, nếu như nữ nhân không sinh sản, chẳng phải là quốc gia sẽ lâm vào nguy cơ dân số giảm dần hay sao? Nếu dân số không đủ, vậy quốc gia dựa vào cái gì để trở nên hùng mạnh, chẳng phải là quốc gia ấy sẽ bị diệt vong sao?
Thiển Thủy Thanh ngớ người, ngẫm nghĩ một lúc mới gật gật đầu:
- Nàng nói rất đúng, quốc sách tùy theo dân tình mà thay đổi, nếu Đế quốc muốn tồn tại mà không theo chế độ một chồng nhiều vợ, e rằng không thể được, vì ta nghĩ quá đơn giản mà thôi!
Nói dứt câu, Thiển Thủy Thanh cảm thấy có cảm giác là lạ.
Hắn hỏi Dạ Oanh về vấn đề phụ thân nàng có thê thiếp nhiều hay ít, vốn là muốn nhân chuyện này kể ra những phiền phức mà chế độ một chồng nhiều vợ mang đến cho người ta, lại nhắc đến tầm quan trọng của sự thuỷ chung một vợ một chồng. Nhưng không ngờ Dạ Oanh thuận miệng đưa vấn đề này lên tới quy mô cấp quốc gia, như vậy làm cho những lời mà hắn đã chuẩn bị từ trước không thể nào nói ra được nữa.
Hắn muốn dạy dỗ Dạ Oanh một phen nhưng không thành, ngược lại còn bị nàng dạy dỗ.
Nói thật từ tận đáy lòng, hắn cũng rất thích cô nương Dạ Oanh này, nhưng tình cảm ấy so ra vẫn kém xa tình cảm yêu thương nhau giữa lúc cận kề sống chết với Vân Nghê ngày trước. Tuy rằng hắn tự thấy mình không phải là chính nhân quân tử, nhưng cũng không muốn dễ dàng phụ bạc tình cảm của chính mình. Vốn hắn định mở lời từ chối khéo léo tình cảm của Dạ Oanh, nhưng trong khoảnh khắc lại phát hiện ra, thì ra là trong thời đại này, tư tưởng sẵn có của nữ nhân đã ăn sâu đến mức thâm căn cố đế, người khác khó lòng mà lay chuyển. Tất cả những cái gọi là truyền thống, phong kiến và lạc hậu của một chế độ, thật ra ở từng thời đại khác nhau cũng có cái lý tồn tại riêng của nó.
Cho dù là Thiển Thủy Thanh hắn cũng không có cách nào thay đổi tư tưởng và chế độ như vậy.
Hắn chỉ có thể tiếp nhận một cách bị động mà thôi.
Giây phút ấy, hắn chợt nghĩ: Nếu như Vân Nghê có mặt ở đây, không biết nàng có chịu tiếp nhận Dạ Oanh không?
Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đã tìm ra câu trả lời.
Vân Nghê nhất định nhận, thậm chí còn ủng hộ là đằng khác.
Trong mắt của nữ nhân ở thời đại này, chuyện trợ giúp cho chồng mình nạp thiếp, chính là một cách để thể hiện tình yêu.
Câu trả lời này làm cho hắn hơi bế tắc.
Trong lúc nhất thời hắn cảm thấy vô cùng bối rối, tìm không được câu trả lời mà hắn mong muốn.
Mười hai ngày sau trận đại chiến thành Kinh Viễn.
Tất cả dường như đang trở về cuộc sống của mấy tháng trước đây, lúc Thiển Thủy Thanh vừa mới tòng quân nhập ngũ. Hai vạn đại quân của Thiết Huyết Trấn trấn thủ ở đây, Nam Vô Thương chính là vua của nơi này.
Chuyện khác nhau duy nhất chính là hiện giờ Thiển Thủy Thanh là Doanh Chủ Hữu Tự Doanh, binh lực dưới tay có hơn ba ngàn binh sĩ, hơn nữa còn có lực lượng chiến sĩ Hùng tộc giúp đỡ, chiến lực đương nhiên trở thành đệ nhất Doanh trong Quân đoàn Bạo Phong.
Đứng trên núi Đoạn Long nhìn ra xa xa, Thiển Thủy Thanh cảm thấy lòng mình thanh thản.
Lạc Ưng nhai ở xa xa, trước kia từng là Nam Môn quan, hiện tại đã bị đập phá thành một nơi tiêu điều hoang phế.
Tâm huyết của người Đế quốc Chỉ Thủy trong suốt bao năm, vô số nhân lực đã được bỏ ra để tạo nên một quan ải hiểm trở trong thiên hạ, đã bị người Đế quốc Thiên Phong phá tan hoang xơ xác.
Tất cả vinh quang và chiến công của Thiển Thủy Thanh từ khi mới nhập ngũ tới nay, đều được lập trên bầu trời Tam Trùng Thiên này, bước đầu tiên chính là từ Lạc Ưng nhai. Thế nhưng bây giờ chỉ còn có thể nghe được chuyện ba tòa thành quan kia bị hủy trong tay người Đế quốc Thiên Phong mà thôi.
Thế sự xoay vần, sao dời vật đổi, Thiển Thủy Thanh ngẫm nghĩ cũng thấy buồn cười.
- Dạ Oanh, Thác Bạt Khai Sơn ra sao rồi?
- Hắn hồi phục cũng khá nhanh, vốn hắn cũng không bị thương, chỉ là hơi đói mà thôi.
Dạ Oanh cười nói.
Nhờ trốn trong mật đạo của phủ Tổng Thống lĩnh, Thác Bạt Khai Sơn mới có thể may mắn thoát khỏi trận hỏa hoạn ngập trời kia.
Mật đạo ấy nối từ trong thành ra đến ngoài thành, Phó Tổng Thống lĩnh thành Kinh Viễn Thương Hữu Long chính là nhờ vào mật đạo này mà rời khỏi thành Kinh Viễn. Sau khi lửa bốc lên cao, Thác Bạt Khai Sơn không còn đường nào chạy thoát, chợt nhớ tới mật đạo mà trước kia Bão Phi Tuyết từng nói qua, rốt cục hắn cũng tìm được mật đạo ấy trước khi hỏa hoạn nuốt chửng toàn thành. Chuyện đáng tiếc là, hắn vô cùng vất vả mới chui vào mật đạo để tránh lửa, nhưng vì phòng đổ nhà nghiêng, cho nên mới chôn vùi Thác Bạt Khai Sơn và tiểu cô nương cùng đi với hắn.
May mắn là Thác Bạt Khai Sơn có thần lực cái thế vô song, cố gắng chống đỡ tạo ra một không gian nhỏ hẹp cho cả hai người, đau khổ chịu đựng bị chôn sống mấy ngày trời. Cho đến khi binh sĩ Thiết Huyết Trấn dọn dẹp chiến trường, dỡ bỏ hoàn toàn hệ thống phòng ngự trong thành Kinh Viễn, rốt cục hắn mới có cơ hội thoát chết. Trong mấy ngày ấy, nhờ có tiểu cô nương tên gọi A Đề kia ở chung với hắn, vì A Đề đã có chuẩn bị một ít thức ăn trước khi chạy nạn, cho nên hai người bọn họ mới có thể chịu đựng được trong mật đạo mấy ngày liền.
Xưa nay vốn sức ăn của Thác Bạt Khai Sơn rất lớn, số thức ăn mà thiếu nữ mang theo không đủ cho hắn ăn hai bữa. Vì muốn sống sót, hai người không thể không cắt giảm phần ăn, cẩn thận tiết kiệm từng mẩu thức ăn dù là nhỏ.
Cứ như vậy, bọn họ che chở giúp đỡ cho nhau, cùng nhau vượt qua những ngày gian khó nhất trong đời…
Thác Bạt Khai Sơn có nằm mơ cũng không ngờ được, vị cô nương tầm thường ngây ngô chạy theo sau hắn, rốt cục lại trở thành ân nhân cứu mạng của hắn.
Khi quân Đế quốc Thiên Phong cứu được hắn từ dưới đống gạch vụn đổ nát, hắn đã đói đến mức hoàn toàn kiệt sức.
Ngay lúc ấy, Thiển Thủy Thanh làm một chuyện hết sức vô sỉ, hắn bảo Thác Bạt Khai Sơn đánh hắn một quyền, để thực hiện lời thề mà Thác Bạt Khai Sơn đã lập trong đại lao thành Kinh Viễn.
Thác Bạt Khai Sơn yếu ớt giơ tay lên, giận dữ nhìn hắn, gương mặt Thiển Thủy Thanh lúc ấy cười tươi như hoa nở.
Lúc ấy, đột nhiên Thác Bạt Khai Sơn hiểu được, sở dĩ Thiển Thủy Thanh cười là vì thấy hắn còn sống.
Sau đó hắn nói:
- Ta đi theo ngươi.
- Hai ngày qua, đều là do cô nương A Đề kia chăm sóc cho Khai Sơn hay sao?
Thiển Thủy Thanh đột nhiên hỏi.
Dạ Oanh khẽ ừ một tiếng.
Thiển Thủy Thanh nói:
- Cho bọn họ cơ hội gần gũi nhau nhiều một chút, nam nữ từng sống chết bên nhau, rất dễ sinh ra tình cảm trong cơn hoạn nạn. Hiện tại Thác Bạt Khai Sơn không còn ai thân thích trên đời, cô nương A Đề kia có lẽ sẽ bù đắp lại cho hắn sự mất mát ấy. Nếu muốn cho lòng hắn thật sự theo về với Hữu Tự Doanh, phải tạo cho hắn một mái ấm gia đình ở Đế quốc Thiên Phong. Những gì hắn đã mất đi ở Đế quốc Chỉ Thủy, chúng ta sẽ tạo lại cho hắn.
Thiển Thủy Thanh nói như vậy thứ nhất là vì hắn thật sự lo lắng cho Thác Bạt Khai Sơn, thứ hai là dù sao đi nữa, hắn cũng không thể nào tránh khỏi có một suy nghĩ ích kỷ tầm thường của một con người, muốn khống chế Thác Bạt Khai Sơn dễ dàng hơn. Nhưng hắn không ngờ Dạ Oanh đột nhiên lại chậm rãi nói:
- Thì ra giữa nam nữ với nhau, trong lúc cùng chung hoạn nạn là lúc dễ dàng sinh ra tình cảm với nhau nhất hay sao? Còn bình thường ở gần nhau mỗi ngày, kề cận trong sớm tối lại không thể sinh ra tình cảm hay sao?
Thiển Thủy Thanh còn đang ngơ ngẩn, Dạ Oanh đã đưa mắt nhìn ngây dại về phía xa xa nói tiếp:
- Ngài và Vân tiểu thư chính là cùng nhau trải qua hoạn nạn trên thảo nguyên, sau đó mới có cảm tình với nhau phải không? Dưới tình huống như vậy, nương tựa lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau, trở thành chỗ dựa lớn nhất cho nhau, cũng khó trách phát sinh ra tình cảm. Nhưng không phải ngài đã từng nói qua hay sao, sự nảy sinh tình cảm giữa con người với nhau phải cần có thời gian tích lũy, vậy vì sao cảm tình chỉ phát sinh sau một thời gian ngắn ngủi bên nhau, lại có thể cùng nhau theo đuổi cuộc sống bên nhau mãi mãi?
Thiển Thủy Thanh vẫn ngơ ngẩn nhìn Dạ Oanh, dưới ánh nắng ban mai, gương mặt của nàng trông có vẻ tịch mịch cô đơn, dung nhan xinh đẹp dường như đượm chút gì đau khổ:
- Trên đời này có những mối tình cũng giống như những áng mây huyền ảo trên trời, chỉ có thể nhìn thấy mà không thể với. Vân tiểu thư chính là áng mây trên trời kia, còn ngài cũng như tuấn mã phi nhanh trên thảo nguyên xanh ngát. Ngẫu nhiên áng mây kia sà xuống, khẽ vuốt ve tuấn mã kia, rốt cục cũng muốn trở lại nơi ở thật sự của mình. Tuấn mã nhìn theo áng mây trở về trời, cuối cùng chỉ đành gởi nỗi cô đơn của mình vào trong trời đất bao la.
Nàng liếc nhìn Thiển Thủy Thanh, giống như đang thổ lộ ra hết nỗi u oán mà bấy lâu nay nàng vẫn chôn kín trong lòng:
- Cũng vào lúc ấy, tuấn mã kia lại không biết rằng trên thảo nguyên kia, còn có một con chim oanh nho nhỏ khao khát có thể đáp trên lưng tuấn mã, khao khát được cùng tuấn mã tự do đi khắp nơi nơi, đi khắp chân trời góc biển…
Lúc này Thiển Thủy Thanh hoàn toàn chết sững.
Mình đang theo đuổi một người, lại có người khác theo đuổi mình sao?
Thường thì ai ai cũng phóng mắt nhìn ra xa, cho nên rất dễ dàng bỏ qua những sự vật ngay dưới mắt mình. Chẳng biết từ lúc nào, vị tiểu cô nương một lòng quyết chí trở thành một nữ Tướng quân, trong một đêm nào đó đã trưởng thành, lòng đầy khao khát có thể được người mình yêu tha thiết ôm ấp vuốt ve, nhưng thủy chung vẫn không nhận được dù chỉ là một cái liếc mắt ơ thờ.
Nàng u oán, nàng thẫn thờ, nàng không phục, nàng đau khổ. Cho đến giờ phút này nàng mới đánh bạo thổ lộ tiếng lòng, kể ra tâm sự, giống như một con chim oanh nhỏ nhìn về phía chân trời gáy vang khúc hát tình yêu.
Lòng Thiển Thủy Thanh giờ đây vô cùng hỗn loạn.
Lúc ấy, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra một bóng hình.
Theo đó, tiếng nhạc rung động lòng người chợt vang lên, không ngừng hiện ra rồi mất, chợt hiện chợt mất.
Nhạc Thanh Âm.
Dạ Oanh cũng không biết mình thích Thiển Thủy Thanh từ lúc nào.
Mong muốn ban đầu của nàng chỉ đơn giản là làm một nữ Tướng quân, nhưng muốn làm một binh sĩ thật sự, cái giá phải trả vượt xa sự tưởng tượng của nàng. Trong những ngày đó, Thiển Thủy Thanh trực tiếp bỏ qua phần huấn luyện cơ bản, dạy nàng cách chỉ huy chiến đấu, đạo lý bày binh bố trận, những mánh khoé dùng binh trong trướng, mục đích đơn giản là vì muốn cho nàng nếm mùi đau khổ.
Nhưng ngày lại ngày qua, lửa rơm ở gần nhau, tuy hoa rơi hữu ý nhưng nước chảy vô tình. Mỗi ngày nàng đều nhìn Thiển Thủy Thanh đắm chìm trong chuyện sa trường, cảm thấy trong thiên hạ không còn nam nhân nào có phong thái vượt hơn Thiển Thủy Thanh được nữa…
Vẻ mặt của hắn lúc tập trung suy nghĩ, là anh tuấn nhất.
Phong thái ấy đã in thật sâu trong lòng nàng, mỗi đêm khuya trong khi ngủ, nàng đều trằn trọc bứt rứt không yên, cảm tình trong lòng nàng ngày càng bừng lên như lửa cháy.
Sự quan tâm của Thiển Thủy Thanh với nàng, dạy dỗ nàng, cũng giống như một người đại ca cẩn thận, tình cảm vô cùng ấm áp. Dạ Oanh từng có cảm giác hụt hẫng khi bị phụ thân mình vứt bỏ, cảm giác ấm áp kia đã dần in sâu vào trong lòng nàng từ lúc nào không biết không hay.
Dưới tình huống như vậy, nếu bảo nàng đừng thích nam nhân ấy, thật sự là một chuyện quá khó khăn.
Nàng không biết vì sao hôm nay đột nhiên chính mình lại nói ra những lời này, nhưng nàng biết rõ, cuối cùng thì mình cũng đã nói ra, bất kể Thiển Thủy Thanh có phản ứng như thế nào, nàng đều không hối hận.
Nàng nhìn Thiển Thủy Thanh:
- Thật ra… yêu cầu của ta cũng không cao lắm, ta biết chàng và Vân tiểu thư tình sâu ý nặng, ta cũng không muốn chia rẽ hai người. Ta chỉ muốn có thể được như bây giờ, mỗi ngày đều được hầu hạ chàng, bấy nhiêu thôi cũng là quá đủ. Nếu chàng bằng lòng cho ta một danh phận, đương nhiên ta sẽ rất vui mừng, nếu như không… ta cũng sẽ không có nửa lời oán hận.
Nói đến đây, Dạ Oanh nhìn thẳng Thiển Thủy Thanh bằng ánh mắt vô cùng u oán, nhưng chỉ thấy hắn hoàn toàn không có phản ứng gì. Kết quả của việc thổ lộ cảm tình giống như một quyền đánh vào bông, mềm nhũn không hề có lực, lòng Dạ Oanh vừa tức vừa hổ thẹn, tính quật cường đột nhiên nổi lên, nàng hô lớn:
- Nếu chàng không thích nghe thì thôi, ta không nói nữa!
Thiển Thủy Thanh bị tiếng hô của Dạ Oanh làm cho giật mình tỉnh lại, hắn cười nói:
- Vì sao lại không thích nghe, ta chỉ hơi thất thần một chút. Nếu như nàng còn muốn nói, vậy cứ tiếp tục nói.
Gương mặt Dạ Oanh chợt đỏ bừng:
- Chuyện cần nói đều đã nói, không nói nữa.
Thiển Thủy Thanh suýt nữa bật cười to:
- Nếu là như vậy, chúng ta quay về Hữu Tự Doanh thôi, còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Thấy Thiển Thủy Thanh xoay người rời đi, Dạ Oanh vừa thẹn thùng vừa tức tối. Chàng… cứ như vậy mà rời đi hay sao?
- Khốn kiếp!
Dạ Oanh tức giận giậm chân thình thịch, chỉ còn cách đuổi theo.
Dọc đường, đột nhiên Thiển Thủy Thanh hỏi:
- Phụ thân nàng có mấy người thê thiếp?
- Không nhiều lắm, chỉ có một thê ba thiếp mà thôi.
Dạ Oanh đáp, giọng còn lộ vẻ tức giận.
- Bốn người vợ còn nói là không nhiều sao?
Thiển Thủy Thanh bật cười ha hả:
- Ở quê nhà của ta, từ trước tới nay đều là một vợ một chồng.
Dạ Oanh chớp chớp đôi mắt to tròn:
- Sao có thể như vậy được? Nếu là như vậy, nhất định quê nhà của chàng lạc hậu chậm phát triển!
- Ủa, ta không hiểu, vì sao nàng cho là như vậy?
Dạ Oanh đáp với giọng nghiêm nghị:
- Từ xưa tới nay, chiến tranh của quốc gia chưa từng ngừng lại một giờ nửa khắc, nếu nơi này không đánh thì nơi khác cũng đánh. Từ trước tới giờ đều là nam nhân ra trận, vì vậy mới rất dễ hình thành tình huống nam ít nữ nhiều, nếu như theo chế độ một vợ một chồng, vậy những nữ nhân còn lại phải xử lý ra sao? Các nàng vốn tay chân yếu ớt, không thể làm chuyện lao động cần đến sức lực khoẻ mạnh, nếu như không có nam nhân nuôi dưỡng các nàng, chẳng phải là các nàng phải chết vì đói hay sao? Còn nữa, nếu như nữ nhân không sinh sản, chẳng phải là quốc gia sẽ lâm vào nguy cơ dân số giảm dần hay sao? Nếu dân số không đủ, vậy quốc gia dựa vào cái gì để trở nên hùng mạnh, chẳng phải là quốc gia ấy sẽ bị diệt vong sao?
Thiển Thủy Thanh ngớ người, ngẫm nghĩ một lúc mới gật gật đầu:
- Nàng nói rất đúng, quốc sách tùy theo dân tình mà thay đổi, nếu Đế quốc muốn tồn tại mà không theo chế độ một chồng nhiều vợ, e rằng không thể được, vì ta nghĩ quá đơn giản mà thôi!
Nói dứt câu, Thiển Thủy Thanh cảm thấy có cảm giác là lạ.
Hắn hỏi Dạ Oanh về vấn đề phụ thân nàng có thê thiếp nhiều hay ít, vốn là muốn nhân chuyện này kể ra những phiền phức mà chế độ một chồng nhiều vợ mang đến cho người ta, lại nhắc đến tầm quan trọng của sự thuỷ chung một vợ một chồng. Nhưng không ngờ Dạ Oanh thuận miệng đưa vấn đề này lên tới quy mô cấp quốc gia, như vậy làm cho những lời mà hắn đã chuẩn bị từ trước không thể nào nói ra được nữa.
Hắn muốn dạy dỗ Dạ Oanh một phen nhưng không thành, ngược lại còn bị nàng dạy dỗ.
Nói thật từ tận đáy lòng, hắn cũng rất thích cô nương Dạ Oanh này, nhưng tình cảm ấy so ra vẫn kém xa tình cảm yêu thương nhau giữa lúc cận kề sống chết với Vân Nghê ngày trước. Tuy rằng hắn tự thấy mình không phải là chính nhân quân tử, nhưng cũng không muốn dễ dàng phụ bạc tình cảm của chính mình. Vốn hắn định mở lời từ chối khéo léo tình cảm của Dạ Oanh, nhưng trong khoảnh khắc lại phát hiện ra, thì ra là trong thời đại này, tư tưởng sẵn có của nữ nhân đã ăn sâu đến mức thâm căn cố đế, người khác khó lòng mà lay chuyển. Tất cả những cái gọi là truyền thống, phong kiến và lạc hậu của một chế độ, thật ra ở từng thời đại khác nhau cũng có cái lý tồn tại riêng của nó.
Cho dù là Thiển Thủy Thanh hắn cũng không có cách nào thay đổi tư tưởng và chế độ như vậy.
Hắn chỉ có thể tiếp nhận một cách bị động mà thôi.
Giây phút ấy, hắn chợt nghĩ: Nếu như Vân Nghê có mặt ở đây, không biết nàng có chịu tiếp nhận Dạ Oanh không?
Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đã tìm ra câu trả lời.
Vân Nghê nhất định nhận, thậm chí còn ủng hộ là đằng khác.
Trong mắt của nữ nhân ở thời đại này, chuyện trợ giúp cho chồng mình nạp thiếp, chính là một cách để thể hiện tình yêu.
Câu trả lời này làm cho hắn hơi bế tắc.
Trong lúc nhất thời hắn cảm thấy vô cùng bối rối, tìm không được câu trả lời mà hắn mong muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.