Quyển 5 - Chương 31: Đồng mệnh uyên ương (Phần 2)
Duyên Phận
27/03/2013
- A!
Hồng Nhạn thét lên chói tai, liều mạng giãy dụa chống cự, nhưng làm sao có thể chống lại Thiển Thủy Thanh…
- Ta là bạn tốt của Vân Nghê!
Nàng điên cuồng gào thét.
- Vậy sau này hai người sẽ là bạn thân chốn khuê phòng!
Thiển Thủy Thanh cười như điên dại.
Hắn cười vô cùng phóng túng, vô cùng kiêu ngạo, với bộ dáng càn rỡ chưa từng có từ trước tới nay. Cho dù là người quen thuộc với Thiển Thủy Thanh nhất thấy hắn vào giờ phút này, cũng sẽ lấy làm kinh sợ tự hỏi không biết đây có phải là Thiển Thủy Thanh mà họ đã từng quen biết hay không.
- Ngươi là tên khốn kiếp!
Hồng Nhạn kêu to đầy bất lực như cừu non nằm trong nanh vuốt sói.
Tiếng cười dài của Thiển Thủy Thanh vang vọng khắp trong phủ:
- Thiển Thủy Thanh ta tung hoành cả đời, giết người vô số, hai tay đã dính đầy máu tanh, đã sớm là tên khốn kiếp! Bây giờ làm thêm một chuyện như vầy, có gì là không được?!
Bàn tay to tướng của hắn kéo mạnh, một mảnh áo của Hồng Nhạn đã bị xé rách.
Rốt cục cừu non đã rơi vào miệng sói.
Nhưng vào lúc này, một tiếng thét điên cuồng đột ngột vang lên:
- Tướng quân, không thể được, ngài không thể làm như vậy!
Lâm Dược vốn đã rời đi lúc nãy, bây giờ đã quay trở lại.
Đôi mắt của hắn lúc này đỏ ngầu như máu.
o0o
Tay Thiển Thủy Thanh đang giữ Hồng Nhạn buông lỏng.
Thiển Thủy Thanh nhìn Lâm Dược với ánh mắt vô cùng tức giận:
- Lâm Dược, ngươi muốn làm gì?
- Tướng quân, ngài không thể làm như vậy, Hồng tiểu thư vô tội!
Giọng Thiển Thủy Thanh âm trầm lạnh lẽo như băng:
- Ta giết người vô tội còn ít hay sao?
- Chuyện đó thì khác, Tướng quân!
Lâm Dược điên cuồng la to:
- Chúng ta giết người trên chiến trường, những kẻ bị giết đều là địch nhân, cho dù là nữ nhân và người già, trẻ nhỏ, vì trên chiến trường, sinh mạng của chiến hữu mình là quan trọng nhất. Vì bảo vệ những người bên cạnh mình, chúng ta ra sức giết chóc, tuy có áy náy, nhưng không hề hối hận! Nhưng bây giờ thì sao, ngài muốn chiếm đoạt một cô nương vô tội, chuyện này không thể được! Không nói tới chuyện nàng là con gái của Quân Suất Long Nha Quân Hồng Bắc Minh, cho dù chỉ là một người dân bình thường của Đế quốc Thiên Phong chúng ta, ta cũng không thể để mặc cho ngài làm như vậy!
- Keng!
Một tiếng kêu do đao rút ra khỏi vỏ vang lên, không trung xuất hiện một vệt sáng dài lạnh lẽo, trường đao đã nằm trong tay Thiển Thủy Thanh, mũi đao chỉ vào mi tâm của Lâm Dược:
- Tên khốn kiếp này, ngươi có thể dạy dỗ Tướng quân của mình từ lúc nào vậy? Chẳng lẽ ngươi không biết phạm thượng sẽ có hậu quả gì sao?
- Tướng quân!
Lâm Dược cũng điên cuồng hét to:
- Ta không ngờ ngươi lại biến thành một người như vậy, ngươi đã không còn là Thiển Thủy Thanh mà trước kia chúng ta quen biết! Vì công danh lợi lộc, vì muốn đánh bại Nam gia, ngươi sẵn sàng dùng bất cứ thủ đoạn gì, chẳng lẽ ngay cả một chút nhân tính cuối cùng ngươi cũng đánh mất hay sao? Ta không cho phép ngươi làm như vậy, ngươi muốn chiếm đoạt nàng, vậy ngươi phải giết ta trước đã! Nhưng cho dù ta chết, cũng không thể để cho ngươi làm tổn thương Hồng Nhạn!
Dứt lời, hắn bất chấp mũi đao lạnh lẽo của Thiển Thủy Thanh, lách người qua dùng tay đoạt lấy Hồng Nhạn trong tay Thiển Thủy Thanh, kéo nàng ra sau lưng mình, thấp giọng nói:
- Nàng yên tâm, bất kể thế nào, ta cũng sẽ bảo vệ nàng!
Hồng Nhạn kinh sợ đến ngây người.
Trong một thời gian ngắn ngủi như vậy, không ngờ sự tình lại thay đổi quá nhanh. Thủ phạm từng bắt cóc nàng, hiện giờ vì muốn bảo vệ nàng mà đứng về phía nàng. Ngược lại Thiển Thủy Thanh chỉ còn đơn độc một mình.
Có lẽ bị hành động của Lâm Dược làm cho tức giận đến ngây người, sắc mặt Thiển Thủy Thanh lúc này đã trở nên đỏ tía.
- Rống!
Hắn rống lên một tiếng vô cùng giận dữ.
Sau đó, hắn đột ngột xuất chưởng.
Thiết chưởng làm dậy lên một luồng gió xoáy trong không trung, khí thế mạnh mẽ, dường như Thiển Thủy Thanh đã trở thành chúa tể của cả không gian.
Sau khi trải qua hơn một năm khổ luyện, đao pháp Thiên Nhân Trảm của Thiển Thủy Thanh rốt cục đã có chút thành tựu. Trong lúc này, với một chút tài vặt của Lâm Dược, e rằng ngay cả một chiêu của Thiển Thủy Thanh cũng không chịu nổi.
Thiết chưởng của Thiển Thủy Thanh mang theo một luồng sức mạnh như vỡ đá tan bia hung hăng đánh về phía Lâm Dược, lúc này, Lâm Dược vội vung song chưởng lên đón đỡ, nhưng không thể nào ngăn nổi một chưởng với khí thế hùng hồn của Thiển Thủy Thanh.
Song chưởng của Lâm Dược trong chớp mắt phát ra tiếng kêu răng rắc của xương gãy, dư lực của chưởng Thiển Thủy Thanh vẫn còn chưa cạn, bàn tay to tướng của hắn đã ấn vào ngực của Lâm Dược.
Khí huyết sôi trào cuồn cuộn, Lâm Dược không nhịn được phun ra một vòi máu tươi, toàn thân mềm nhũn ngã vào lòng Hồng Nhạn.
- Không, Lâm Dược, ngươi không thể chết!
Hồng Nhạn điên cuồng gọi to, nàng căm tức trợn mắt nhìn Thiển Thủy Thanh:
- Thiển Thủy Thanh, tên đồ tể này, ngươi là kẻ cầm thú vô lương, ngươi là tên khốn kiếp, có giỏi thì giết ta đi!
Tiếng la của nàng như phượng gáy trên chín tầng mây, vang vọng khắp nơi.
Chậm rãi thu thiết chưởng về, vầng mây tía trên mặt Thiển Thủy Thanh dần dần biến mất.
Hắn trầm giọng ra lệnh:
- Người đâu, đem đôi nam nữ không biết tốt xấu này giam vào trong địa lao, nếu như các ngươi muốn chết, ta sẽ cho các ngươi làm một đôi đồng mệnh uyên ương!
Bên ngoài lập tức có binh sĩ tiến vào, cùng mang Lâm Dược và Hồng Nhạn ra ngoài.
o0o
Địa lao vẫn ẩm ướt, âm u, tử khí dày đặc như trước.
Hồng Nhạn có nằm mơ cũng không ngờ, có ngày mình sẽ phải sống cuộc sống tù nhân lần thứ hai.
So với lần trước Thiển Thủy Thanh cho bắt cóc nàng vì mục đích phá hoại hôn nhân, lần này hiển nhiên sự tình nghiêm trọng hơn nhiều.
Nam nhân lần trước bắt cóc nàng, làm hại nàng, giờ đây đang nằm trong lòng nàng, cất tiếng rên rỉ vô cùng đau đớn.
- Lâm Dược, Lâm Dược, ngươi tỉnh lại đi…
Nàng khẽ gọi.
Lâm Dược từ từ mở mắt, trước mắt hắn là gương mặt đầy nước mắt của Hồng Nhạn.
- Thật là xin lỗi, rốt cục ta cũng không thể cứu nàng ra.
Lâm Dược ho ra một ngụm máu tươi.
Giờ phút này, hắn vẫn nghĩ đến chuyện cứu Hồng Nhạn.
- Cần gì ngươi phải làm như vậy, vốn không phải là ngươi bắt ta tới đây sao? Vì sao lại muốn bảo vệ ta như vậy?
Lâm Dược cười khổ:
- Ta cũng không biết là vì nguyên nhân gì, rất kỳ lạ phải không… Lúc ta bên ngoài nghe thấy Thiển Tướng quân hô to rằng phải chiếm đoạt nàng, lòng ta đột nhiên vô cùng đau đớn. Ta nghe tiếng kêu khóc của nàng hết sức yếu ớt, hết sức đáng thương… Hồng tiểu thư, ta không phải là người tốt, chúng ta tham gia quân ngũ cũng không thể làm người tốt. Trong thời kỳ tàn sát giết chóc này, chỉ có kẻ mất đi nhân tính mới có thể sống tự do, sống vui vẻ. Nhưng ta không làm được, chúng ta không thể nào thật sự để cho bản thân mình trở thành một kẻ điên, một kẻ điên vì mục đích có thể hy sinh tất cả…
Hồng Nhạn vừa khóc vừa nói:
- Ngươi là người tốt.
Lâm Dược nén đau cười to:
- Nàng còn muốn trêu chọc ta sao? Ta bắt cóc nàng, hơn nữa đã bắt hai lần, nàng có biết rằng mấy ngày qua ta đã giết bao nhiêu người hay chưa? Ta mua chuộc quan viên, ám sát bắt cóc, vơ vét tài sản, không gì là không làm. Vì muốn hoàn thành mệnh lệnh của Tướng quân, bất cứ thủ đoạn gì ta cũng đã làm qua, tất cả các chuyện xấu đều đã làm hết, nàng còn cho rằng ta là người tốt sao?
Hồng Nhạn nghiêm túc nói:
- Làm cho ngươi trở nên xấu không phải là ngươi, là Tướng quân của ngươi!
Sắc mặt Lâm Dược chợt trở nên ảm đạm:
- Tướng quân, hắn đã thay đổi rất nhiều, gần đây ta không còn nhận ra hắn nữa, không biết vì sao hắn lại trở thành như vậy?
- Phụ thân ta thường nói, người có địa vị cao giống như ngọn cây cô độc trên đỉnh núi, khó mà chịu được rét lạnh, duy chỉ có loài tùng bách thân đầy gai nhọn mới có thể tồn tại được, những loài cây bình thường khác không thể nào sống trên cao như vậy. Khi con người ta ở địa vị cao, nếu không muốn bị ngã từ trên xuống, chỉ còn cách thay đổi mà thôi…
Lâm Dược trầm ngâm.
Hắn suy nghĩ một hồi lâu, sau đó mới lẩm bẩm nói:
- Ta không tin, ta không tin Thiển Tướng quân lại trở thành người như vậy!
Hồng Nhạn kêu to:
- Tới bây giờ ngươi vẫn còn tin tưởng hắn sao?
- Thủy chung hắn vẫn là Tướng quân của ta!
Lâm Dược cũng kêu to, khiến cho vết thương của hắn bị chấn động mạnh, máu tươi lại chảy ra như suối.
- Ngươi xem ngươi đi, tay ngươi bị hắn đánh gãy, xương sườn của ngươi cũng bị hắn đánh gãy, ngươi còn nói tốt cho hắn sao?
- Nàng không hiểu, một binh sĩ ưu tú, vĩnh viễn phải nghe theo lời Tướng quân dạy bảo!
- Vậy vì sao ngươi lại cứu ta?
- Có những nguyên tắc luôn luôn phải giữ!
Lâm Dược buồn bã đáp:
- Đây là Tướng quân đã dạy ta. Người phải có trung nghĩa, cũng phải có nguyên tắc và giới hạn của mình. Tướng quân muốn giết nàng, làm nhục nàng, ta không đồng ý, nhưng nàng muốn ta nhục mạ Tướng quân, thật là xin lỗi, ta làm không được!
- Ngươi quả thật là cứng đầu bất trị!
Hồng Nhạn tức giận rống to.
o0o
Đang theo dõi tình hình qua lỗ hổng ở phòng bên, vẻ mặt Thiển Thủy Thanh dại ra.
Hắn ra khỏi địa lao, khoảng trời quang đãng phía trước dường như hơi chói mắt.
Cơ Nhược Tử theo sau không nhịn được cười rộ lên như điên cuồng.
Thiển Thủy Thanh lạnh nhạt hỏi:
- Nàng cười gì vậy?
- Ta đang cười tên tiểu tử Lâm Dược kia, không ngờ đến hoàn cảnh này mà còn trung thành với chàng như vậy. Thiển Thủy Thanh, ta quả thật bội phục chàng, nếu nói về năng lực cầm quân, chàng mạnh hơn bất cứ kẻ nào, nói cho ta biết, rốt cục chàng làm thế nào mà được như vậy?
- Rất đơn giản, làm sao cho mỗi người bọn họ đều trở thành huynh đệ thật sự của mình là được!
Thiển Thủy Thanh cười đáp, mặc dù chính hắn cũng không ngờ rằng, dưới tình huống như vậy, Lâm Dược vẫn trung thành với hắn cho đến chết.
Hắn đã từng cười chế nhạo trung nghĩa trên thế gian này, cũng không tin trung nghĩa có thể trở thành vốn liếng cho một người tung hoành thiên hạ, nhưng hiện giờ không thể không tin, không tin không được.
- Vậy sao chàng còn đánh gãy hai tay và xương sườn của hắn?
Thiển Thủy Thanh thở dài:
- Diễn kịch phải diễn cho tới nơi tới chốn, không phải trả giá một chút sao có thể thành công? Đối với Lâm Dược mà nói, coi như lần này là một lần rèn luyện đi, đáng giận cho tên tiểu tử này, quả thật có học mà không biết vận dụng, hiện tại vẫn còn mạnh miệng như vậy, hắn không thể linh hoạt biến hóa một chút được sao?
- Chỉ có như vậy mới là anh hùng đại trượng phu chân chính.
Cơ Nhược Tử cười.
Thiển Thủy Thanh trừng mắt nhìn nàng:
- Ý nàng muốn nói ta là tiểu nhân sao?
Cơ Nhược Tử cười đáp:
- Không phải hiện giờ chàng đang cố gắng làm một tên tiểu nhân sao?
Thiển Thủy Thanh nghe vậy ngẩn ra, rốt cục cũng bật cười rộ:
- Đúng vậy, hiện tại ta đang cố gắng làm một tiểu nhân, tuy nhiên đến lúc vén màn bí mật lên, lúc ấy chỉ mong bọn họ không hận ông mai như ta đã là quá tốt!
- Nguyệt lão trong thiên hạ nếu như se tơ theo kiểu của chàng, quả thật là không còn đường chạy!
Thiển Thủy Thanh ngạo nghễ trả lời:
- Chỉ có làm như vậy mới cho thấy rằng Thiển Thủy Thanh ta không giống với người thường. Hừ, với cục diện trước mắt, nếu như không có độc chiêu, làm sao có thể thu được hiệu quả thần kỳ như vậy?!
- Nhưng cũng không khỏi quá mạo hiểm, nếu như Lâm Dược hắn không xông vào cứu người thì sao?
- Vậy ta sẽ vô cùng thất vọng về Lâm Dược!
Nghe vậy, Cơ Nhược Tử kinh ngạc nhìn Thiển Thủy Thanh, trong ánh mắt ngập tràn ý tình thắm thiết.
Lúc ấy, nàng chợt nói:
- Chàng là người khác với người thường nhất mà ta đã từng gặp.
- Ủa, vì sao nàng nói như vậy?
- Tướng quân dám đoạt nữ nhân của cấp trên mình không nhiều lắm, Tướng quân ủng hộ dung túng cho thuộc hạ đoạt nữ nhân của mình, cũng không nhiều!
Hồng Nhạn thét lên chói tai, liều mạng giãy dụa chống cự, nhưng làm sao có thể chống lại Thiển Thủy Thanh…
- Ta là bạn tốt của Vân Nghê!
Nàng điên cuồng gào thét.
- Vậy sau này hai người sẽ là bạn thân chốn khuê phòng!
Thiển Thủy Thanh cười như điên dại.
Hắn cười vô cùng phóng túng, vô cùng kiêu ngạo, với bộ dáng càn rỡ chưa từng có từ trước tới nay. Cho dù là người quen thuộc với Thiển Thủy Thanh nhất thấy hắn vào giờ phút này, cũng sẽ lấy làm kinh sợ tự hỏi không biết đây có phải là Thiển Thủy Thanh mà họ đã từng quen biết hay không.
- Ngươi là tên khốn kiếp!
Hồng Nhạn kêu to đầy bất lực như cừu non nằm trong nanh vuốt sói.
Tiếng cười dài của Thiển Thủy Thanh vang vọng khắp trong phủ:
- Thiển Thủy Thanh ta tung hoành cả đời, giết người vô số, hai tay đã dính đầy máu tanh, đã sớm là tên khốn kiếp! Bây giờ làm thêm một chuyện như vầy, có gì là không được?!
Bàn tay to tướng của hắn kéo mạnh, một mảnh áo của Hồng Nhạn đã bị xé rách.
Rốt cục cừu non đã rơi vào miệng sói.
Nhưng vào lúc này, một tiếng thét điên cuồng đột ngột vang lên:
- Tướng quân, không thể được, ngài không thể làm như vậy!
Lâm Dược vốn đã rời đi lúc nãy, bây giờ đã quay trở lại.
Đôi mắt của hắn lúc này đỏ ngầu như máu.
o0o
Tay Thiển Thủy Thanh đang giữ Hồng Nhạn buông lỏng.
Thiển Thủy Thanh nhìn Lâm Dược với ánh mắt vô cùng tức giận:
- Lâm Dược, ngươi muốn làm gì?
- Tướng quân, ngài không thể làm như vậy, Hồng tiểu thư vô tội!
Giọng Thiển Thủy Thanh âm trầm lạnh lẽo như băng:
- Ta giết người vô tội còn ít hay sao?
- Chuyện đó thì khác, Tướng quân!
Lâm Dược điên cuồng la to:
- Chúng ta giết người trên chiến trường, những kẻ bị giết đều là địch nhân, cho dù là nữ nhân và người già, trẻ nhỏ, vì trên chiến trường, sinh mạng của chiến hữu mình là quan trọng nhất. Vì bảo vệ những người bên cạnh mình, chúng ta ra sức giết chóc, tuy có áy náy, nhưng không hề hối hận! Nhưng bây giờ thì sao, ngài muốn chiếm đoạt một cô nương vô tội, chuyện này không thể được! Không nói tới chuyện nàng là con gái của Quân Suất Long Nha Quân Hồng Bắc Minh, cho dù chỉ là một người dân bình thường của Đế quốc Thiên Phong chúng ta, ta cũng không thể để mặc cho ngài làm như vậy!
- Keng!
Một tiếng kêu do đao rút ra khỏi vỏ vang lên, không trung xuất hiện một vệt sáng dài lạnh lẽo, trường đao đã nằm trong tay Thiển Thủy Thanh, mũi đao chỉ vào mi tâm của Lâm Dược:
- Tên khốn kiếp này, ngươi có thể dạy dỗ Tướng quân của mình từ lúc nào vậy? Chẳng lẽ ngươi không biết phạm thượng sẽ có hậu quả gì sao?
- Tướng quân!
Lâm Dược cũng điên cuồng hét to:
- Ta không ngờ ngươi lại biến thành một người như vậy, ngươi đã không còn là Thiển Thủy Thanh mà trước kia chúng ta quen biết! Vì công danh lợi lộc, vì muốn đánh bại Nam gia, ngươi sẵn sàng dùng bất cứ thủ đoạn gì, chẳng lẽ ngay cả một chút nhân tính cuối cùng ngươi cũng đánh mất hay sao? Ta không cho phép ngươi làm như vậy, ngươi muốn chiếm đoạt nàng, vậy ngươi phải giết ta trước đã! Nhưng cho dù ta chết, cũng không thể để cho ngươi làm tổn thương Hồng Nhạn!
Dứt lời, hắn bất chấp mũi đao lạnh lẽo của Thiển Thủy Thanh, lách người qua dùng tay đoạt lấy Hồng Nhạn trong tay Thiển Thủy Thanh, kéo nàng ra sau lưng mình, thấp giọng nói:
- Nàng yên tâm, bất kể thế nào, ta cũng sẽ bảo vệ nàng!
Hồng Nhạn kinh sợ đến ngây người.
Trong một thời gian ngắn ngủi như vậy, không ngờ sự tình lại thay đổi quá nhanh. Thủ phạm từng bắt cóc nàng, hiện giờ vì muốn bảo vệ nàng mà đứng về phía nàng. Ngược lại Thiển Thủy Thanh chỉ còn đơn độc một mình.
Có lẽ bị hành động của Lâm Dược làm cho tức giận đến ngây người, sắc mặt Thiển Thủy Thanh lúc này đã trở nên đỏ tía.
- Rống!
Hắn rống lên một tiếng vô cùng giận dữ.
Sau đó, hắn đột ngột xuất chưởng.
Thiết chưởng làm dậy lên một luồng gió xoáy trong không trung, khí thế mạnh mẽ, dường như Thiển Thủy Thanh đã trở thành chúa tể của cả không gian.
Sau khi trải qua hơn một năm khổ luyện, đao pháp Thiên Nhân Trảm của Thiển Thủy Thanh rốt cục đã có chút thành tựu. Trong lúc này, với một chút tài vặt của Lâm Dược, e rằng ngay cả một chiêu của Thiển Thủy Thanh cũng không chịu nổi.
Thiết chưởng của Thiển Thủy Thanh mang theo một luồng sức mạnh như vỡ đá tan bia hung hăng đánh về phía Lâm Dược, lúc này, Lâm Dược vội vung song chưởng lên đón đỡ, nhưng không thể nào ngăn nổi một chưởng với khí thế hùng hồn của Thiển Thủy Thanh.
Song chưởng của Lâm Dược trong chớp mắt phát ra tiếng kêu răng rắc của xương gãy, dư lực của chưởng Thiển Thủy Thanh vẫn còn chưa cạn, bàn tay to tướng của hắn đã ấn vào ngực của Lâm Dược.
Khí huyết sôi trào cuồn cuộn, Lâm Dược không nhịn được phun ra một vòi máu tươi, toàn thân mềm nhũn ngã vào lòng Hồng Nhạn.
- Không, Lâm Dược, ngươi không thể chết!
Hồng Nhạn điên cuồng gọi to, nàng căm tức trợn mắt nhìn Thiển Thủy Thanh:
- Thiển Thủy Thanh, tên đồ tể này, ngươi là kẻ cầm thú vô lương, ngươi là tên khốn kiếp, có giỏi thì giết ta đi!
Tiếng la của nàng như phượng gáy trên chín tầng mây, vang vọng khắp nơi.
Chậm rãi thu thiết chưởng về, vầng mây tía trên mặt Thiển Thủy Thanh dần dần biến mất.
Hắn trầm giọng ra lệnh:
- Người đâu, đem đôi nam nữ không biết tốt xấu này giam vào trong địa lao, nếu như các ngươi muốn chết, ta sẽ cho các ngươi làm một đôi đồng mệnh uyên ương!
Bên ngoài lập tức có binh sĩ tiến vào, cùng mang Lâm Dược và Hồng Nhạn ra ngoài.
o0o
Địa lao vẫn ẩm ướt, âm u, tử khí dày đặc như trước.
Hồng Nhạn có nằm mơ cũng không ngờ, có ngày mình sẽ phải sống cuộc sống tù nhân lần thứ hai.
So với lần trước Thiển Thủy Thanh cho bắt cóc nàng vì mục đích phá hoại hôn nhân, lần này hiển nhiên sự tình nghiêm trọng hơn nhiều.
Nam nhân lần trước bắt cóc nàng, làm hại nàng, giờ đây đang nằm trong lòng nàng, cất tiếng rên rỉ vô cùng đau đớn.
- Lâm Dược, Lâm Dược, ngươi tỉnh lại đi…
Nàng khẽ gọi.
Lâm Dược từ từ mở mắt, trước mắt hắn là gương mặt đầy nước mắt của Hồng Nhạn.
- Thật là xin lỗi, rốt cục ta cũng không thể cứu nàng ra.
Lâm Dược ho ra một ngụm máu tươi.
Giờ phút này, hắn vẫn nghĩ đến chuyện cứu Hồng Nhạn.
- Cần gì ngươi phải làm như vậy, vốn không phải là ngươi bắt ta tới đây sao? Vì sao lại muốn bảo vệ ta như vậy?
Lâm Dược cười khổ:
- Ta cũng không biết là vì nguyên nhân gì, rất kỳ lạ phải không… Lúc ta bên ngoài nghe thấy Thiển Tướng quân hô to rằng phải chiếm đoạt nàng, lòng ta đột nhiên vô cùng đau đớn. Ta nghe tiếng kêu khóc của nàng hết sức yếu ớt, hết sức đáng thương… Hồng tiểu thư, ta không phải là người tốt, chúng ta tham gia quân ngũ cũng không thể làm người tốt. Trong thời kỳ tàn sát giết chóc này, chỉ có kẻ mất đi nhân tính mới có thể sống tự do, sống vui vẻ. Nhưng ta không làm được, chúng ta không thể nào thật sự để cho bản thân mình trở thành một kẻ điên, một kẻ điên vì mục đích có thể hy sinh tất cả…
Hồng Nhạn vừa khóc vừa nói:
- Ngươi là người tốt.
Lâm Dược nén đau cười to:
- Nàng còn muốn trêu chọc ta sao? Ta bắt cóc nàng, hơn nữa đã bắt hai lần, nàng có biết rằng mấy ngày qua ta đã giết bao nhiêu người hay chưa? Ta mua chuộc quan viên, ám sát bắt cóc, vơ vét tài sản, không gì là không làm. Vì muốn hoàn thành mệnh lệnh của Tướng quân, bất cứ thủ đoạn gì ta cũng đã làm qua, tất cả các chuyện xấu đều đã làm hết, nàng còn cho rằng ta là người tốt sao?
Hồng Nhạn nghiêm túc nói:
- Làm cho ngươi trở nên xấu không phải là ngươi, là Tướng quân của ngươi!
Sắc mặt Lâm Dược chợt trở nên ảm đạm:
- Tướng quân, hắn đã thay đổi rất nhiều, gần đây ta không còn nhận ra hắn nữa, không biết vì sao hắn lại trở thành như vậy?
- Phụ thân ta thường nói, người có địa vị cao giống như ngọn cây cô độc trên đỉnh núi, khó mà chịu được rét lạnh, duy chỉ có loài tùng bách thân đầy gai nhọn mới có thể tồn tại được, những loài cây bình thường khác không thể nào sống trên cao như vậy. Khi con người ta ở địa vị cao, nếu không muốn bị ngã từ trên xuống, chỉ còn cách thay đổi mà thôi…
Lâm Dược trầm ngâm.
Hắn suy nghĩ một hồi lâu, sau đó mới lẩm bẩm nói:
- Ta không tin, ta không tin Thiển Tướng quân lại trở thành người như vậy!
Hồng Nhạn kêu to:
- Tới bây giờ ngươi vẫn còn tin tưởng hắn sao?
- Thủy chung hắn vẫn là Tướng quân của ta!
Lâm Dược cũng kêu to, khiến cho vết thương của hắn bị chấn động mạnh, máu tươi lại chảy ra như suối.
- Ngươi xem ngươi đi, tay ngươi bị hắn đánh gãy, xương sườn của ngươi cũng bị hắn đánh gãy, ngươi còn nói tốt cho hắn sao?
- Nàng không hiểu, một binh sĩ ưu tú, vĩnh viễn phải nghe theo lời Tướng quân dạy bảo!
- Vậy vì sao ngươi lại cứu ta?
- Có những nguyên tắc luôn luôn phải giữ!
Lâm Dược buồn bã đáp:
- Đây là Tướng quân đã dạy ta. Người phải có trung nghĩa, cũng phải có nguyên tắc và giới hạn của mình. Tướng quân muốn giết nàng, làm nhục nàng, ta không đồng ý, nhưng nàng muốn ta nhục mạ Tướng quân, thật là xin lỗi, ta làm không được!
- Ngươi quả thật là cứng đầu bất trị!
Hồng Nhạn tức giận rống to.
o0o
Đang theo dõi tình hình qua lỗ hổng ở phòng bên, vẻ mặt Thiển Thủy Thanh dại ra.
Hắn ra khỏi địa lao, khoảng trời quang đãng phía trước dường như hơi chói mắt.
Cơ Nhược Tử theo sau không nhịn được cười rộ lên như điên cuồng.
Thiển Thủy Thanh lạnh nhạt hỏi:
- Nàng cười gì vậy?
- Ta đang cười tên tiểu tử Lâm Dược kia, không ngờ đến hoàn cảnh này mà còn trung thành với chàng như vậy. Thiển Thủy Thanh, ta quả thật bội phục chàng, nếu nói về năng lực cầm quân, chàng mạnh hơn bất cứ kẻ nào, nói cho ta biết, rốt cục chàng làm thế nào mà được như vậy?
- Rất đơn giản, làm sao cho mỗi người bọn họ đều trở thành huynh đệ thật sự của mình là được!
Thiển Thủy Thanh cười đáp, mặc dù chính hắn cũng không ngờ rằng, dưới tình huống như vậy, Lâm Dược vẫn trung thành với hắn cho đến chết.
Hắn đã từng cười chế nhạo trung nghĩa trên thế gian này, cũng không tin trung nghĩa có thể trở thành vốn liếng cho một người tung hoành thiên hạ, nhưng hiện giờ không thể không tin, không tin không được.
- Vậy sao chàng còn đánh gãy hai tay và xương sườn của hắn?
Thiển Thủy Thanh thở dài:
- Diễn kịch phải diễn cho tới nơi tới chốn, không phải trả giá một chút sao có thể thành công? Đối với Lâm Dược mà nói, coi như lần này là một lần rèn luyện đi, đáng giận cho tên tiểu tử này, quả thật có học mà không biết vận dụng, hiện tại vẫn còn mạnh miệng như vậy, hắn không thể linh hoạt biến hóa một chút được sao?
- Chỉ có như vậy mới là anh hùng đại trượng phu chân chính.
Cơ Nhược Tử cười.
Thiển Thủy Thanh trừng mắt nhìn nàng:
- Ý nàng muốn nói ta là tiểu nhân sao?
Cơ Nhược Tử cười đáp:
- Không phải hiện giờ chàng đang cố gắng làm một tên tiểu nhân sao?
Thiển Thủy Thanh nghe vậy ngẩn ra, rốt cục cũng bật cười rộ:
- Đúng vậy, hiện tại ta đang cố gắng làm một tiểu nhân, tuy nhiên đến lúc vén màn bí mật lên, lúc ấy chỉ mong bọn họ không hận ông mai như ta đã là quá tốt!
- Nguyệt lão trong thiên hạ nếu như se tơ theo kiểu của chàng, quả thật là không còn đường chạy!
Thiển Thủy Thanh ngạo nghễ trả lời:
- Chỉ có làm như vậy mới cho thấy rằng Thiển Thủy Thanh ta không giống với người thường. Hừ, với cục diện trước mắt, nếu như không có độc chiêu, làm sao có thể thu được hiệu quả thần kỳ như vậy?!
- Nhưng cũng không khỏi quá mạo hiểm, nếu như Lâm Dược hắn không xông vào cứu người thì sao?
- Vậy ta sẽ vô cùng thất vọng về Lâm Dược!
Nghe vậy, Cơ Nhược Tử kinh ngạc nhìn Thiển Thủy Thanh, trong ánh mắt ngập tràn ý tình thắm thiết.
Lúc ấy, nàng chợt nói:
- Chàng là người khác với người thường nhất mà ta đã từng gặp.
- Ủa, vì sao nàng nói như vậy?
- Tướng quân dám đoạt nữ nhân của cấp trên mình không nhiều lắm, Tướng quân ủng hộ dung túng cho thuộc hạ đoạt nữ nhân của mình, cũng không nhiều!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.